Ngũ Phụng Triều Long

Chương 15 : Thanh trừ Ma giáo

Trời gian gần đây khắp võ lâm lan truyền một số tin tức rất quan trọng. Hầu như các tửu lâu khách điếm, quán trà, ở đâu có người giang hồ đều bàn tán đến một đề tài. Ðó là vào ngày rằm tháng tám vừa qua, trên một nghìn cao thủ của Thiên Ma giáo và một số môn phái chư hầu của chúng với sự tham gia của hầu hết nhân vật cao cấp nhất của Tam đường vây diệt phái Võ Ðương và mấy chục vị Chưởng môn nhân, trưởng lão, nhân vật nghĩa hiệp các nơi về ước hội. Trong khi phái Võ Ðương và quần hùng sắp bị tiêu diệt thì xuất hiện vị Ngân Y Thần Long hầu như chưa ai biết đến danh hiệu cùng ba vị phu nhân đẹp như thiên tiên gọi là Võ lâm Tam phụng. Trong khi phái Võ Ðương và quần hùng sắp bó tay chờ chết thì Ngân Y Thần Long dùng thần công tối thặng thừa Cửu Thiên Huyền Âm làm quần ma kinh hồn bạt vía, hàng trăm tên vỡ mật đứt ruột mà chết ngay tại trận, hàng trăm tên khác giẫm đạp lên nhau chạy tháo thân. Thiên Ma giáo chỉ còn lại vài trăm cao thủ nhất lưu gồm mười mấy tên Đường chủ, Phó đường chủ, Hộ pháp và Hương chủ, chỉ thiếu mặt có Đường chủ, Thiếu giáo chủ và một vị Đường chủ Nhân Diệt đường. Ngân Y Thần Long không cần xuất thủ mà chỉ có Võ lâm Tam phụng xuất diện đối phó, chỉ vài chục chiêu đã giết chết ba đại cao thủ Ðộc Thủ Thiên Tôn, Đường chủ Ðịa Sát đường, Tàn Tâm Nhân Ma, Phó đường chủ Nhân Diệt đường và Huyết Thủ Quái, Hình đường Đường chủ. Còn chém đứt cả hai tay Tuyết Sơn Phi Hồ, Phó đường chủ Ðịa Sát đường. Hai tên Chánh Phó đường chủ Thiên Lôi đường Miêu Cương song quái chỉ còn biết cởi giáp quy hàng. Ngân Y Thần Long và Võ lâm Tam phụng đã tỏ lòng nhân từ tha cho chúng rời khỏi Võ Ðương sơn... Sau một thời gian ngắn, khắp giang hồ chẳng ai không biết uy danh của Ngân Y Thần Long và Võ lâm Tam phụng. Câu chuyện càng truyền đi càng hư cấu thêm. Người ta còn nói rằng Nhất Long Tam Phụng còn có một vị thần nhân trợ tá là Kim Cương Thần, vị đó nguyên là người trên tiên giới giáng trần, người cao hai trượng, chuyên trừ ma dẹp ác. Dưới quyền ngài có hai vị thần khác đội lốt khỉ là Càn Khôn song viên, thần thông quảng đại chẳng kém gì Tôn Ngộ Không Hành Giả, biết đằng vân, biết tàng hình, cũng như chủ nhân của chúng Ngân Y Thần Long rất tinh tường thuật Phi kiếm. Lời đồn đãi có nhiều chỗ hoang đường, nhưng sự thực là có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Thiên Ma giáo hùng hổ tiến tới Võ Ðương sơn nhưng thất thểu quay về, mang theo nhiều tử thi và uy danh của phái Võ Ðương ngày càng cao. Một sự thật khác là so với trước đây, Thiên Ma giáo thu hẹp phạm vi hoạt động và không dám bạo hành như trước. Thiên Long cùng ba vị phu nhân và Kim Cương Thần nghe giang hồ thần thánh hóa mình như vậy thì bấm bụng cười thầm. Sau khi rời khỏi Võ Ðương sơn, Thiên Long không tha thiết đến việc du sơn ngoạn thủy nữa, trong đầu luôn nghiền ngẫm về tinh hoa võ học các phái cũng như chiêu thức lộ số mà cao thủ Thiên Ma giáo thi triển và chàng lĩnh hội được ở Võ Ðương, cùng nghiên cứu tập luyện với ba thê tử và Kim Cương Thần. Chàng hiểu rõ rằng nay đã thành tử địch với Thiên Ma giáo, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể dốc toàn bộ lực lượng để truy sát năm người. Thiên Long chưa biết võ công của Thiên Ma giáo chủ ra sao, cũng chưa giao thủ với Càn Khôn Nhất Quái, nhưng tin chắc hai người này võ công cao hơn hẳn bọn Ðộc Thủ Thiên Tôn và Miêu Cương song quái, vì thế không thể coi thường Chàng không lo cho bản thân, nhưng nếu gặp trường hợp đối phương vây công, lực lượng còn lớn hơn lúc ở Võ Ðương sơn thì ba vị thê tử và Tiền Nhị sẽ ứng phó thế nào? Suốt hai tháng ròng rã, chàng cứ băn khoăn về vấn đề này, nghiên cứu các loại võ học trong Càn Khôn động phủ mà mình đã thuộc lòng cải biến cho phù hợp với nữ giới và nhất là làm sao đối phó hữu hiệu với võ công của Kim Mao Hầu, trở thành khắc tinh của chúng. Cuối cùng chàng sáng tạo ra Phi Phụng kiếm pháp gồm hai mươi bốn chiêu, bao gồm nhiều thức, các thức liên kết với nhau thành một thể thống nhất liên tục không đầu không cuối, cả thảy chín mươi sáu thức, viết thành một pho kiếm pháp cho ba vị phu nhân cùng nhau tập luyện. Ðương nhiên hàng ngày chàng tận tình chỉ dẫn. Ngoài ra chàng phát triển võ học Kim Cương côn thập nhị thức của Càn Khôn động chủ thành Tam thập lục Thiên Cang, phù hợp với binh khí hạng nặng kiểu Ðộc Cước Ðồng Nhân, mỗi chiêu ba thức, vị chi một trăm linh tám thức giao cho Kim Cương Thần khổ luyện. Chàng cũng để Kim Mao Hầu luyện thêm võ nghệ bằng cách truyền thụ Linh Yêu trảo pháp cho chúng. Riêng chàng sau khi học thành võ học “Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” thì hình như võ công dừng lại không tăng tiến nữa, nhưng vừa rồi xuất thủ mới nhận ra Càn Khôn thần công của chàng hình như chỉ đạt tới tám chín thành hỏa hầu thôi nên ra sức luyện tập thêm. Trong thời gian rảnh rỗi, cả năm người cùng miệt mài luyện tập, quyết không bỏ phí thời gian, vì ai cũng biết bất cứ lúc nào họ đều sẵn sàng đối phó với cường địch, võ công tăng thêm một thành, võ học tăng thêm một chiêu là có thêm khả năng đánh bại kẻ thù. Tuy không phải là người thông tuệ lắm nhưng võ công của Kim Cương Thần tăng tiến nhanh nhất nhờ kiên trì khổ luyện và sức vóc phi thường, đặc biệt y rất thích võ học của công tử sáng tạo nên. Thêm hai tháng sau nữa, Kim Cương Thần và ba vị phu nhân đã luyện thành thục võ học của Thiên Long vừa sáng tạo Ðương nhiên để tiện cho việc học, phần lớn thời gian họ ở trong rừng hoặc những nơi dân cư hẻo lánh. Một hôm ở khu vực Ðồng Bách sơn, Thiên Long có cảm giác mình bị theo dõi, liền bảo mọi người : - Theo một số triệu chứng trong vài ngày qua, ta nhận định rằng Thiên Ma giáo đã phát hiện ra chúng ta và đang tập trung lực lượng bao vây. Kể từ bây giờ, chúng ta không được tách xa nhau, chỉ cần xảy ra biến cố là lập tức co cụm lại cùng nhau đối phó. Ba vị phu nhân sau khi đánh thắng bọn Đường chủ đều rất vững tâm, nay lại học thêm kiếm pháp kỳ ảo của trượng phu sáng tạo càng mong muốn có điều kiện thi triển, cao hứng nói : - Tướng công yên tâm! Bọn thiếp sẽ cẩn thận! Nhưng đối với hai con vượn thì Thiên Long không hạn chế vì muốn để chúng trinh sát lực lượng của đối phương. Hơn nữa chàng đã luyện cho chúng khi xảy ra biến cố, lập tức trở về với chủ nhân. Ðó cũng là bản năng của các loài vật nuôi. Khỉ vào rừng như cá gặp nước, mặc sức tung hoành, huống chi Kim Mao Hầu cũng tự biết bản lĩnh mình rất cao. Hành tung của đối phương quả là bí ẩn, Thiên Long chỉ cảm thấy có chúng tồn tại mà không thấy gì cả. Một hôm hai con Kim Mao Hầu chợt vểnh tai lên nghe ngóng rồi lao vào rừng, lát sau chợt nghe vang lên từng trận tiếng người rú lên hoảng loạn, sau đó là tiếng chân chạy ào ào rồi tiếng tên xé gió bay loạn xạ. Từ khúc ngoặc phía trước xuất hiện bốn năm mươi người phi ngựa lại gần. Thiên Long ra hiệu cho Kim Cương Thần dừng ngựa nói : - Hãy cẩn thận, chuẩn bị đối địch! Bốn năm mươi người kia hầu hết đều bận hắc y, trong đó có bảy tám người đã vào tuổi cổ lai hy. Khi song phương còn cách nhau bảy tám trượng, bọn người kia tách ra làm hai, số đông người dãn ra hai bên đường nhường cho bảy lão nhân và năm tên hán tử đi sau vượt lên. Thiên Long đưa mắt quan sát, thấy người đi đầu cùng bận cẩm bào, râu tóc bạc phơ, nhìn qua tưởng như đã ngoài tám mươi, nhưng nhìn kỹ thì chỉ mới chừng sáu mươi tuổi thôi. Người này mũi to miệng rộng, môi mím lại một cách tàn nhẫn lạnh lùng. Bên tả là một lão nhân khô gầy, mặt rỗ, bên hữu là một hán tử vạm vỡ tuổi độ tứ tuần, mình bận tử y, hau háu nhìn ba tỷ muội Thiên Sơn Tử Phụng với vẻ thèm muốn không giấu diếm. Hàng thứ hai chỉ là bốn tên hắc y hán tử, đeo búa khai sơn, nhìn qua cũng biết chỉ là bọn thị vệ. Năm hắc y lão nhân đi sau cùng thì không xa lạ gì, gồm Chánh Phó đường chủ Thiên Lôi đường Miêu Cương song quái, Phó đường chủ Ðịa Sát đường Tuyết Sơn Phi Hồ, kẻ du hồn dưới kiếm Thiên Sơn Tử Phụng, chỉ bị chém đứt một bàn tay và Phó đường chủ Nhân Diệt đường Ðộc Tâm Tôn Giả. Bốn tên này đã xuất hiện ở Võ Ðương sơn, còn một người chưa xuất hiện nhưng Thiên Long đã gặp một lần ở tửu lâu trong tiểu trấn dưới chân núi Kinh Sơn: Càn Khôn Nhất Quái Thi Nam Sơn, Đường chủ Nhân Diệt đường. Thiên Long rúng động nghĩ thầm : - “Xem dạng thì nhất định cẩm bào đạo nhân chính là Thiên Ma giáo chủ Ảo Ảnh Nhân Ma Nam Cung Vô Hối, còn tên hán tử bên phải là Thiếu giáo chủ... như vậy lần này thì Thiên Ma giáo đã huy động toàn lực, nhưng không biết lão nhân mặt rỗ kia là ai?” Chàng chưa biết rằng lão nhân mặt rỗ là Thiên Ma Hoàng Chu Xương Vũ, nhân vật hắc đạo đáng sợ bậc nhất giang hồ từ năm sáu chục năm trước, hắc bạch lưỡng đạo nghe danh lão đều kinh hồn táng đởm, không ai dám giáp mặt. Hiện giờ hắn là Tổng hộ pháp của Thiên Ma giáo. Còn tử y hán tử thì chàng đã đoán không lầm, chính là nhi tử độc nhất của Thiên Ma giáo chủ, danh hiệu Vô Thường Thái Tuế Nam Cung Thừa Chí. Bốn tên hắc y hán tử đứng giữa là vệ sĩ thiết thân của Thiên Ma giáo chủ là Thiên Ma tứ sát, võ công đều rất cao. Số còn lại đều là Hộ pháp, Hương chủ các đường, đứng đầu các môn phái và Trại chủ lục lâm các lộ vừa mới đầu nhập Thiên Ma giáo, trong đó có hai nhân vật hắc đạo nổi danh là Hanh Cáp nhị tướng, là tướng tọa tiền của Thiên Ma giáo chủ Nam Cung Vô Hối. Ðưa mắt lược định đối phương xong, Thiên Long trầm giọng nói : - Mọi người chú ý. Lần này đối phương đã dốc toàn lực, nhất định sẽ kịch liệt hơn lần trước ở Võ Ðương nhiều, không được tách xa nhau, rõ chưa? Thiên Sơn Tử Phụng cũng đã đoán ra cẩm bào lão nhân chính là Thiên Ma giáo chủ, biết cuộc chiến hôm nay sẽ khó khăn ác liệt hơn trước vạn phần, gật đầu đáp : - Tướng công yên tâm, ba tỷ muội chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có phương thức ứng phó thích hợp. Chỉ xin tướng công không hạ thủ lưu tình như trước, đó chính là dưỡng hổ di họa! Thiên Long cũng đã thầm quyết định như thế. Ðối với bọn cùng hung cực ác này thì nói cải tà quy chánh, nhất tâm hướng thiện là hy vọng viễn vông. Lão đại trong Miêu Cương song quái Ma Lạp Ca đã hai lần được chàng tha chết mà vẫn chứng nào tật nấy, nếu lần trước giết đi thì có phải đỡ ra một mối họa rồi không? Hắc Yến Tử Triệu Thanh Thanh tiếp : - Cuộc chiến hôm nay có thể coi là phân định cường nhược thành bại của chính đạo so với tà ma. Chúng ta sẽ tận lực để diệt trừ đại họa cho võ lâm. Tiền Nhị! Hãy hạ thủ đừng nương tay! Kim Cương Thần cung kính đáp : - Thuộc hạ tuân lệnh! Nhất định Tiền Nhị và hai vị hầu sư phụ sẽ không lưu tình, làm cho quần ma sau này nằm mơ nghĩ lại sẽ còn khiếp sợ! Ðôi Kim Mao Hầu chừng như cũng hiểu ý, hoa chân múa tay lộ rõ sự náo nức. Nhìn qua thì toàn bộ đầu não của Thiên Ma giáo đã lộ diện, nhưng không thấy tên giáo đồ nào, đủ biết chúng đã mai phục kỹ quanh đây. Vừa rồi đôi Kim Mao Hầu đuổi chúng bỏ chạy đã chứng tỏ điều đó. Ngoài ra còn bố trí cung thủ nữa. Như vậy là đối phương đã giăng sẵn lưới, hoàn toàn chiếm thế chủ động. Thiên Ma giáo chủ dẫn đầu quần ma đến cách Thiên Long hai trượng thì dừng lại, phóng ánh mắt hằn học nhìn chàng, không nói tiếng nào. Một lúc chúng lần lượt nhảy xuống ngựa, lập tức có mấy tên Hương chủ chạy tới dẫn đi. Thiên Long cũng xuống ngựa, sau đó là ba vị phu nhân và Kim Cương Thần, khoác tay ra hiệu cho Bạch Long dắt vào rừng. Bây giờ thì song phương đã chính thức đối đầu. Tuy nhiên song phương chỉ lặng lẽ nhìn nhau không nói, đó là sự im lặng ngạt thở trước trận cuồng phong. Thật lâu. Cuối cùng Thiên Ma giáo chủ nhếch môi phát ra mấy tiếng cười gằn độc địa rồi bắt đầu cất tiếng, âm thanh giống như được phát ra từ tám tần Địa ngục. - Hắc... hắc... hắc... Tiểu tử! Gan mật ngươi quả là lớn bằng trời! Nói thật ra không phải là vô cớ. Phải kể rằng ngươi là cường địch đầu tiên buộc bổn Giáo chủ phải thân tự xuất mã kể từ khi lập giáo! Lão dừng lại một lát, quét mắt nhìn ba vị phu nhân, nói tiếp : - Không ngờ bốn tên hậu bối các ngươi mà làm cho uy danh bổn giáo bị sa sút trầm trọng, khiến bổn Giáo chủ phải đích thân xuất mã suất lĩnh cao thủ truy tìm suốt mấy tháng nay, chỉ riêng chừng đó cũng đủ làm các ngươi quá vinh hạnh rồi! Tuy bổn Giáo chủ có mấy phần ngưỡng phục các ngươi, nhưng nếu không giết đi thì uy danh của bổn giáo bị tổn thất trầm trọng trước mắt của người trong giang hồ, vì thế... Lão dừng lời để tăng thêm tác dụng những lời uy hiếp của mình, cuối cùng “hừ” một tiếng quay sang Thiên Ma Hoàng Chu Xương Vũ nói : - Chu nhị đệ! Huynh không muốn bẩn tay giết chúng, giao toàn quyền xử lý cho nhị đệ đấy! Lão mặt rỗ cúi người đáp : - Bổn tọa tuân lệnh Giáo chủ! Nói xong bước lên hai bước, nhìn Thiên Long định nói gì thì chợt thấy Thiếu giáo chủ Vô Thường Thái Tuế Nam Cung Thừa Chí nhảy chồm lên nói : - Chu nhị thúc! Ðừng phí lời với tiểu tử đó làm gì! Hắn đã lần lượt cướp mất của điệt nhi hai vị cô nương, lại sát hại rất nhiều cao thủ và giáo đồ của bổn giáo, tội đó đủ đáng chết một trăm lần! Nhưng xin đừng làm hại đến ba vị mỹ nữ này. Hãy bắt chúng giao cho tiểu điệt! Thiên Ma giáo chủ tức giận quát : - Thừa Chí câm miệng! Lúc này mà ngươi còn nghĩ đến nữ nhân nữa hay sao? Vô Thường Thái Tuế Nam Cung Thừa Chí quay lại nhì phụ thân nói : - Cha không thấy cả ba thiếu phụ thì đều đẹp như thiên tiên cả hay sao? Chỉ thấy họ tim hài nhi đã đập loạn lên rồi. Mấy vị thê tử của hài nhi làm sao mà sánh bằng họ? Hài nhi bất chấp... cốt sao đoạt cho được cả ba tiên nữ này... Ba tỷ muội Thiên Sơn Tử Phụng vừa căm tức vừa hổ thẹn, ấn tay vào chuôi kiếm rồi nhất tề lao sang quát : - Dâm đồ nộp mạng! Ba đạo kiếm quang cùng lóe lên, nhằm vào Nam Cung Thừa Chí. Tên Thiếu giáo chủ run giọng nói : - Úi chao! Mau lên! Cứu... cứu ta... Ðồng thời nằm rạp xuống lăn đi mấy vòng. Một tên Thiên Ma Hoàng vung chưởng đánh ra, phía sau Thiên Ma tứ sát và bọn cao thủ Thiên Ma giáo đã phòng bị trước lao ra chặn trước Thiếu giáo chủ, xuất chưởng loạn xạ đánh lui được ba thiếu phụ. Thiên Sơn Tử Phụng ba người chỉ muốn băm vằm tên dâm tặc đó thành muôn mảnh nhưng không được, đưa mắt phẫn hận nhìn bọn cao thủ Thiên Ma giáo. Thiên Ma giáo Chu Xương Vũ nói : - Ba vị nữ hiệp! Thiếu chủ của bổn giáo có lòng ưu ái ba vị nên mới không muốn làm ba vị tổn thương. Bổn tọa chân thành khuyên ba vị lùi ra ngoài cuộc chiến để khỏi lụy đến thân, đảm bảo thiếu chủ sẽ không nói suông đâu! Bổn tọa xin bảo đảm... Hắc Yến Tử giận dữ cướp lời : - Lão mặt rỗ! Ngươi đã bước một chân xuống mộ, đừng nói ra những lời vô sỉ đó kẻo rụng mất mấy chiếc răng chồn đó! Lão Tổng hộ pháp bị chạm nọc, lửa giận bốc đầy đầu nhưng vì sợ Thiếu giáo chủ nên không dám phát tác. Thiên Sơn Tử Phụng điềm đạm nói : - Tiền bối! Nam Cung Thừa Chí là hạng người vô sỉ, lẽ ra tiền bối thân phận là bậc cha chú nên quản giáo hắn, còn chút gia phong nào thì giữ lấy mà giúp hắn kiếm chút hương hỏa sau này, sao lại hùa theo hắn buông tuồng? Hành vi hủ bại thiên đạo khó dung, một khi Nam Cung gia biến thành vô tự, tiền bối không ân hận hay sao? Thiên Ma giáo chủ Nam Cung Vô Hối nghe nói giận tím mặt. Thực ra Thiên Sơn Tử Phụng nói vậy là chân tình, nhưng hạng ma đầu như Nam Cung Vô Hối và Chu Xương Vũ thì nghe làm sao mà lọt? Tên Tổng hộ pháp “hừ” một tiếng nói : - Bổn tọa khuyên các ngươi một lần cuối cùng, hãy ngoan ngoãn chịu theo chúng ta về Tổng đà đi! Nếu không chịu thức thời sẽ hối không kịp đâu! Hắc Yến Tử xẵng giọng : - Ðại tỷ! Phí lời với loại cuồng đồ đó làm gì? Ðều là quân ngưu quỷ xà thần cả thôi! Ðối với chúng chỉ nên nói chuyện bằng đao kiếm... Dứt lời vung Hắc Phụng Kiếm công tới Thiên Ma Hoàng Chu Xương Vũ. Hành động của nàng giống như châm ngòi nổ cho cuộc chiến. Tuyết Sơn Phi Hồ bị Thiên Sơn Tử Phụng chém cụt một bàn tay hận nàng nhập cốt, biết sức không địch nổi, hẹn với Ðộc Tâm Tôn Giả liên thủ tấn công. Gia Cát Minh Châu thấy hai vị tỷ tỷ đã xuất thủ cũng không chịu kém, xuất Thanh Phụng Kiếm công tới lão đại Ma Lạp Ca của Miêu Cương song quái. Cao thủ Thiên Ma giáo tin chắc rằng hôm nay phu thê Thiên Long dù mọc cánh cũng không thoát nên thái độ tỏ ra bình tĩnh, trừ Tuyết Sơn Phi Hồ bị phế mất một tay phải liên thủ với Ðộc Tâm Tôn Giả, số còn lại giao đấu từng đôi một, ngay cả lão nhị Ba Cát Nhĩ của Miêu Cương song quái cũng không liên thủ với lão đại Ma Lạp Ca đấu với Gia Cát Minh Châu. Sau bốn tháng khổ công luyện tập, công lực và kiếm thuật của ba vị phu nhân tăng tiến vượt bậc, so với lúc còn ở Võ Ðương thì đã khác xa. Ðặc biệt Phi Phụng kiếm pháp do Thiên Long sáng tạo có lưu ý rất nhiều đến võ công của Thiên Ma giáo mà chàng lĩnh hội được, đúng là trở thành khắc tinh của võ học đối phương, nên uy lực rất lớn. Những cao thủ như Ðộc Tâm Tôn Giả, Miêu Cương song quái, Tuyết Sơn Phi Hồ thấy kiếm pháp của ba phu nhân lợi hại như thế cũng bị bất ngờ. Trong ba cặp đấu thì chỉ riêng Hắc Yến Tử đấu với Thiên Ma Hoàng là có phần kém thế, còn Thiên Sơn Tử Phụng và Gia Cát Minh Châu đều chiếm được ưu thế. Thiên Ma giáo Ảo Ảnh Nhân Ma Nam Cung Vô Hối thấy ba đại cao thủ của mình giao đấu mấy chục hiệp mà không thắng nổi ba tên nha đầu, thậm chí cả Ðộc Tâm Tôn Giả và Tuyết Sơn Phi Hồ cùng liên thủ đối phó với một tên, chẳng những không thắng mà còn bị dồn vào thế hạ phong, trong lòng rất tức giận. Nếu sự việc truyền ra giang hồ thì còn đâu là uy danh của Thiên Ma giáo nữa? Còn bọn giáo đồ thì xưa nay tới đâu chúng nhân khuất phục tới đó, chưa từng xảy ra cuộc giao tranh nào đáng kể, bây giờ thấy hầu hết thượng cấp của mình đều xuất thủ, đứng ngây mặt ra nhìn. Chỉ e đối với chúng, đây là cơ hội duy nhất trong đời được chứng kiến một cuộc thư hùng tầm cỡ lớn như vậy. Qua thêm mấy chục hiệp, thấy tình thế không khả quan gì hơn, Thiên Ma giáo chủ trầm giọng quát : - Nhanh giải quyết chúng đi! Mấy chục tên còn lại “dạ” ran một tiếng, lập tức vung đao xuất kiếm gia nhập vào cuộc chiến. Bên này Thiên Long phất tay, Kim Cương Thần Tiền Nhị cùng hai con Kim Mao Hầu chỉ chờ có thế, xông vào quần tặc. - Úi chao! - Mắt lòi rồi! - Ai cắt mũi tôi! - Chết... chết rồi... Tiếng la kinh hoàng lập tức vang lên chấn động cả một vùng, bất cứ ai nghe thấy cũng kinh hồn bạt vía. Kim Cương Thần đã luyện Hỗn Nguyên khí công tới cực hạn, thời gian qua còn được chủ nhân truyền thụ Càn Khôn thần công đạt tới sáu bảy thành, so với lúc giao chiến với tên Đại hộ pháp ở Ngạc Châu thì đã khác xa nhau một trời một vực. Bọn nhất lưu ở Thiên Ma giáo như Miêu Cương song quái, Ðộc Tâm Tôn Giả còn khó thắng nổi Kim Cương Thần huống chi hạng Hộ pháp, Hương chủ chỉ là thứ bù nhìn nộp mạng mà thôi! Với Ðộc Cước Ðồng Nhân trong tay, Kim Cương Thần quả thật là vị hung thần tả xung hữu đột, thân thể cao lớn của y tới đâu, đối phương gục ngã tới đó. Hai con Kim Mao Hầu còn đáng sợ hơn. Với thân pháp vô cùng huyền diệu, chúng giống như sóc chuyền cây, vừa thấy bóng màu vàng lóe lên, đối phương đã bị móc mắt bức tai, có tên thủng yết hầu, thậm chí không biết mình chết bởi tay ai. Kim Cương Thần và hai con Kim Mao Hầu là bức bình phong vững chắc làm Thiên Sơn Tử Phụng, Hắc Yến Tử và Gia Cát Minh Châu yên tâm chiến đấu. Ðừng nói bọn Hộ pháp, Hương chủ, không tên nào tiếp cận được tới chỗ ba người mà ngay cả Ba Cát Nhĩ lăm le muốn xuất thủ giúp lão đại Ma Lạp Ca cũng e dè không dám. Kim Linh tỏ ra là một vị Phán Quan công minh, thấy Thiên Sơn Tử Phụng một mình đấu với hai người liền xông vào Tuyết Sơn Phi Hồ, chỉ một trảo đã chộp nát vai trái hắn. Tuyết Sơn Phi Hồ rú lên đau đớn, cánh tay còn lại vô lực rủ xuống. Cả hai tay bị phế, vai giập nát máu thịt bầy nhầy, thoát chết là may còn nói gì đến chuyện giao chiến nữa? Thiên Sơn Tử Phụng đã quan sát kỹ, thấy Hắc Yến Tử kém thế Thiên Ma Hoàng liền vung kiếm nhằm sau lưng hắn đâm nhứ một chiêu quát : - Thanh muội đối phó với Ðộc Tâm Tôn Giả, để tên Tổng hộ pháp cho ta! Hai tỷ muội lập tức hoán đổi địch thủ. Bây giờ thì cuộc đấu trở nên công bình hơn. Sau khi ra lệnh cho thuộc hạ xông vào tiêu diệt ba phu nhân để nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến, không ngờ ba cao thủ lợi hại là Kim Cương Thần, Kim Linh và Kim Lợi nhập cuộc, chỉ chốc lát đã sát thương mười mấy tên Hộ pháp, Hương chủ, Thiên Ma giáo chủ không khỏi chấn động tâm thần. Lão tức giận rít lên : - Thật là quân vô dụng! Rồi chỉ tay ra lệnh : - Hoa Hổ và Hoàng Hổ vây đáng cuồng đồ kia giết đi, còn Hanh Cáp nhị tướng chia nhau đối phó với hai con yêu hầu! Mệnh lệnh lập tức được răm rắp thi hành. Thiên Ma tứ sát đấu với Kim Cương Thần quả là sức bình lực định. Hai tên vệ sĩ đều to lớn, sử búa khai sơn cực lớn, còn Kim Cương Thần Tiền Nhị dùng Ðộc Cước Ðồng Nhân còn nặng hơn gấp bội, mỗi chiêu tiếp nhau đều vang rền như sấm, làm bắn ra những quần lửa chói lòa, hệt như thần binh giao chiến. Hai tên vệ sĩ của Thiên Ma giáo chủ đã thuộc hàng nhất lưu cao thủ, tuy vậy cả hai vây công vẫn không tỏ ra có được chút uy thế nào với đối phương. Hanh Cáp nhị tướng càng không phải là đối thủ của Kim Mao Hầu, tuy chúng không đả thương được hai lão ma công lực cao cường, nhưng lại dư bản lĩnh để trêu chọc chúng, thỉnh thoảng còn lướt sang uy hiếp Ba Cát Nhĩ không cho hắn trợ công. Thiên Long thấy cao thủ của song phương đều đả xuất chiến, cuộc đấu có vẻ như đang ổn định, bên phía mình tạm thời chưa có gì đáng lo, mới bước lên hai bước nhìn Ảo Ảnh Nhân Ma Nam Cung Vô Hối nói : - Nam Cung giáo chủ đã có ý giải quyết dứt điểm ân oán trong cuộc chiến này, tưởng rằng chúng ta bây giờ cũng nên động thủ! Nam Cung Vô Hối chưa kịp trả lời thì Vô Thường Thái Tuế Nam Cung Thừa Chí hùng hổ xông ra quát : - Ngươi là thứ gì mà dám động thủ với cha ta? Chỉ cần bổn thiếu chủ cũng dư sức đưa ngươi nhập địa ngục rồi! Vô cùng căm hận Thiên Long cướp mất hai nữ nhân của mình, chỉ muốn băm vằm bộ mặt tuấn tú kia làm trăm mảnh cho hả giận. Nam Cung Thừa Chí nói xong rút ra một chiếc Ngô Công tiên nhảy tới đánh ngay. Ðó là thứ binh khí ngoại môn gồm hai mươi tư đốt bằng thép kết lại, đầu mỗi đốt có mấu rất sắc, quất trúng người giật một cái sẽ làm da thịt rách tả tơi, còn đáng sợ hơn đao kiếm. Hơn nữa, đầu mâu Ngô Công tiên của hắn có chứa độc, chỉ cần trúng vào người là da thịt sẽ loét ra mà chết. Thiên Long nhìn ngọn roi ánh lên màu lam, biết có tẩm chất kịch độc nên cảnh giác đề phòng. Chàng khẽ lướt người trách chiêu đầu tiên. Vô Thường Thái Tuế thấy thiếu niên kia ngoài bộ mặt tuấn tú ra không có vẻ gì khác thường, tự nhủ : - “Ta xem tên này chỉ có hư danh thôi! Hôm trước ở Võ Ðương cũng không nghe nói hắn động thủ, chỉ e là đồ công tử bột!” Nghĩ đoạn xuất tiên đánh như vũ bão. Thiên Long thầm nghĩ : - “Nhất định đối phương bố trí rất nhiều thuộc hạ mai phục, chỉ cần chúng tỏ ra bại thế là ra lệnh xông vào ngay. Tuy không đáng sợ nhưng sát hại hàng trăm người vô hạnh là điều không nên. Cố gắng giải quyết nhanh bọn này sẽ tránh được phiền phức!” Nghĩ thế liền không nhượng bộ nữa, xuất thủ phản công ngay. Chờ cho Ngô Công tiên quét qua, Thiên Long nhập song chỉ điểm tới ngay chính giữa ngọn roi. Công phu Ðạn Chỉ thần công của chàng đạt tới thặng thừa “Phi Cương Bất Phá”, với khoảng cách năm bảy trượng còn đủ sức xuyên kim phá thạch, nói gì trong vài thước? Chỉ nghe “keng” một tiếng, ngọn Ngô Công tiên đã đứt làm hai khúc, đầu roi bắn ra xa! Vô Thường Thái Tuế hốt hoảng nhảy lùi lại. Thiên Long lướt theo, phát hai đạo chỉ phong điểm tới hai trọng huyệt Hoa Cái và Ðản Trung trước ngực đối thủ. Thiên Ma giáo chủ lao ra quát : - Chớ làm hại con ta! Ðồng thời phất tay áo đẩy tới. Một luồng khí âm hàn cực mạnh ập sang đẩy Thiên Long lùi lại. Thấy kình lực uy mãnh như vậy, chàng không dám khinh thị nghênh tiếp đành lùi lại. Vô Thường Thái Tuế còn chưa bị thương mà chỉ bị hủy mất binh khí, lại xông vào nghiến răng nói : - Tiểu tử! Ta sẽ đấu tay không với ngươi! Ảo Ảnh Nhân Ma phát bực nói : - Chí nhi lùi lại! Ngày thường cha bảo ngươi chăm chỉ luyện võ học không chịu nghe, đến nỗi hôm nay phải chịu thiệt thòi. Vô Thường Thái Tuế lúng túng nói : - Vừa rồi chỉ vì hài nhi chủ quan... Ảo Ảnh Nhân Ma sao không biết công lực của Thiên Long cao hơn nhi tử của mình nhiều? Lão gằn giọng : - Lùi lại đứng yên một chỗ, chú ý mà xem đừng có vọng động, nghe chưa? Nếu không chịu nghe lời thì sau này ta cấm không cho rời Tổng đà đâu! Vô Thường Thái Tuế xem chừng rất sợ uy danh phụ thân, vội bước lùi lại. Thiên Ma giáo chủ quát nhi tử lùi về xong, mặt sa sầm, phóng tia mắt lạnh lùng nhìn Thiên Long một lúc mới nói : - Tiểu tử! Ngươi có bản lĩnh chỉ trong ba chiêu đã hủy binh khí hài tử của ta, thân thủ quả là siêu phàm. Lẽ ra bổn tọa không thèm chấp nhặt ngươi, nhưng muốn cho khuyển tử mở mắt ra một chút, hôm nay bổn tọa dành cho ngươi một ngoại lệ! Thiên Long đáp : - Ða tạ thịnh tình của Giáo chủ! Chàng lướt mắt nhìn vào đấu trường, nói tiếp : - Nhưng chỉ e rằng Giáo chủ không còn cách lựa chọn nào hơn! Thiên Ma giáo chủ Ảo Ảnh Nhân Ma Nam Cung Vô Hối nghe nói kinh hãi nhìn sang đấu trường, mặt bỗng biến sắc. Tình hình đã diễn ra hoàn toàn trái với dự đoán của lão. Ba tên Chánh Phó đường chủ Thiên Ma Hoàng Chu Xương Vũ, Ma Lạp Ca và Ðộc Tâm Tôn Giả đấu với Thiên Sơn Tử Phụng, Hắc Yến Tử và Gia Cát Minh Châu, tuy đã bị dồn vào thế hạ phong nhưng vẫn còn đang duy trì được, còn lại số Hộ pháp, Hương chủ hơn ba chục tên thì bị sát thương gần hết, thây nằm ngổn ngang. Hanh Cáp nhị tướng đấu với hai con linh hầu đã không còn cơ hội hoàn thủ, mặt mũi áo quần bê bết máu pha lẫn mồ hôi, bộ dạng trông rất thảm hại. Còn hai tên lão tam, lão tứ trong Thiên Ma tứ sát giao chiến với Kim Cương Thần cũng đang lâm vào tình cảnh thủ nhiều công ít Ảo Ảnh Nhân Ma quay nhìn hai tên còn lại trong số Thiên Ma tứ sát còn chưa xuất chiến quát : - Các ngươi còn đứng đó làm gì nữa! Hai tên này là lão đại Hắc Hổ và lão nhị Bạch Hổ, thấy lão tam và lão tứ sắp bại đến nơi đang có ý trợ giúp nhưng chưa được lệnh Giáo chủ nên không dám, nghe quát liền “dạ” một tiếng lao ngay vào cuộc nói : - Tam đệ và tứ đệ đừng lo! Có chúng ta tiếp ứng đây! Lời chưa dứt đã vung búa khai sơn bổ xuống đầu đối phương. Kim Cương Thần Tiền Nhị cười hô hô nói : - Hay lắm! Thêm hai tên nữa còng dễ đánh! Hãy nhận một chiêu gọi là kiến lễ! Vừa nó vừa phát chưởng bức lùi Tam, Tứ Sát, sau đó ung dung đưa Ðộc Cước Ðồng Nhân đánh trả hai tên vừa đến. Ðại Sát và Nhị Sát vừa xuất chiến đang hăng, cặp búa khai sơn vận tới thập thành công lực bổ xuống, thấy đối phương vung Ðộc Cước Ðồng Nhân lên đỡ, tuy biết binh khí của địch ưu thế hơn nhưng vẫn không thu chiêu mà vẫn tiếp tục giáng xuống. Tam Sát, Tứ Sát vừa rồi bị dồn vào thế hiểm, chân tay rối loạn, thần hồn bất phụ thể. Nay được lão đại, lão nhị xuất thủ trợ giúp, hung tính lại nổi lên, thừa cơ Kim Cương Thần lo tiếp chiêu liền vung búa nhảy tới sau lưng địch nhân đánh lén. Sau khi bảo Thiên Ma tứ sát gia nhập hết vào cuộc chiến, Thiên Ma giáo chủ Nam Cung Vô Hối vẫn thấy không yên tâm. Quả nhiên cục thế về phía Thiên Ma giáo nếu không nói bi đát thì cũng chẳng có gì khả quan. Thiên Ma giáo chủ nằm mộng cũng không ngờ mình đích thân lĩnh suất toàn bộ đệ tử cao cấp nhất của bổn giáo để đối phó với bốn năm tên hậu sinh vãn bối không chút tiếng tăm gì trên giang hồ, tin rằng chỉ vài chiêu là nuốt sống đối phương, thế mà bây giờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược, bị mấy tên nhãi ranh chưa ráo máu đầu đánh bại! Mặc dù vậy, lão còn rất tin vào khả năng của mình, thầm nghĩ : - “Chỉ cần mình đánh chết tiểu tử này, bọn kia như rắn mất đầu, không đánh cũng bại!” Nghĩ vậy liền quát : - Tiểu tử xuất chiêu đi, còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ ngươi định kéo dài thời gian để tìm quỷ kế thoát thân? Hừ! Ðừng múa rìu qua mắt thợ! Ðã thế bổn tọa xuất thủ trước đây! Tiếp chiêu! Dứt lời đưa chưởng từ từ đánh ra. Lão ta xuất thủ nhìn không có gì đặc biệt, thậm chí trông yếu ớt vô lực giống như làm tuồng. Mặc dù vậy, Thiên Long không dám khinh suất, vận Càn Khôn thần công bố mãn toàn thân, ngoài ra còn tạo thành một bức tường khí vô hình bảo vệ xung quanh người dày hai thước, tay phải đã vận đủ công lực đưa ra tiếp chiêu. Không khí chỗ hai người vốn rất tĩnh lặng, đột nhiên bão táp nổi lên tạo thành áp lực kinh nhân làm bụi đất bay lên cuồn cuộn, cát bay đá chạy tứ tung. Trong khu vực hơn một trượng giữa hai đối thủ, đá sỏi chuyển động hỗn độn, khi bị đẩy sang phía Thiên Long, đôi khi đổi hướng bay ngược lại, nhìn rất vui mắt. Xen lẫn giữa kình phong, thỉnh thoảng vang lên những tiếng ì ầm như sấm dậy từ xa. Rồi sau đó tiếng nổ bùng lên dữ dội, cuồng phong càng ác liệt làm rừng cây nghiêng ngả, cành gãy lá rơi ào ào, mặt đất rung lên như trong cơn địa chấn. Trong khói bụi mịt mù làm khuất đi nhân ảnh, chỉ còn nghe tiếng cười nói điên cuồng của Thiên Ma giáo chủ : - Hô hô! Tiểu tử ngươi công lực khá đấy, có thể nói là kiệt xuất nhất trong hàng hậu bối trong mấy chục năm qua. Bây giờ thì hãy đấu nội lực với bổn tọa xem! Ngươi tiếp ta tám thành công lực! Lão đã không nói dối, vừa rồi chỉ mới thi xuất có năm thành công lực, tưởng rằng như vậy đã quá đủ để làm đối phương bay đi như chiếc lá, ngờ đâu tiểu tử kia tiếp được! Tuy miệng nói cười, nhưng kỳ thực trong lòng Nam Cung Vô Hối vô cùng kinh dị, nghĩ thầm : - “Dựa vào công lực của mình khổ luyện năm sáu mươi năm chỉ cần phát ba thành, chưa từng có tên vãn bối nào tiếp nổi. Tiểu tử này lấy đâu ra nội lực kinh nhân như vậy?” Lão gia tăng thêm ba thành công lực, từ lòng bàn tay trái phát ra một luồng kình phong đánh thẳng vào ngực Thiên Long. Mới rồi chàng cũng chỉ phát xuất năm sáu thành công lực thăm dò, biết đối phương nói không giả. Thấy Thiên Ma giáo chủ đưa tay trái đẩy ra, kình phong xé gió ập đến như mũi kiếm, chàng bình tĩnh đưa tả chưởng đánh ra chặn lại. Bình! Kèm theo tiếng nổ là một quần lửa bùng lên làm chấn động núi rừng. Mặc rừng cây nghiêng ngã, hai đối thủ vẫn đứng trơ trơ cách nhau hơn một trượng giống như hai pho thạch tượng, mắt trừng trừng nhìn nhau, hai tay đưa tới trước, liên tục phát kình khí bức tới địch nhân. Ai cũng biết hai người đang đấu nội lực, kẻ nào công lực cao hơn sẽ thắng, và chỉ kết thúc khi ít nhất một trong hai đối thủ ngã xuống. Nếu trường hợp công lực tương đương, có thể cuộc đấu kéo dài tới một hai ngày, nhiều khi dẫn đến lưỡng bại câu thương.