Ngự Phong Phấn Cô Nương
Chương 2
"Rầm! Bịch!"
"Đau, đau quá! Ôi, cái mông của tôi!"
Số 63 mạc danh kỳ diệu (nghĩa là không hiểu vì sao) từ trên trời rơi xuống, rơi đến một nơi có quần áo đang được phơi nắng, còn làm đổ mấy cây sào dài dùng để phơi quần áo, cuối cùng ngã trên nền đất.
Nàng phủi tay vài cái, vùng vẫy, gỡ hết quần áo trên người mình xuống, bò ra ngoài.
"Phù! Đây là nơi quỷ quái nào thế này? Làm cho người ta đau muốn chết!"
Chân số 63 loạng choạng bước vài bước, thân thể mới đứng vững.
Ở góc phòng cách đó không xa, có người nhô đầu ra, hét: "Được lắm! Là thằng nhãi nào to gan làm đổ sào quần áo ta vừa giặt, xem ta mang đại côn ra đánh gẫy chân chó của ngươi."
Đại thẩm kia thò đầu ra nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bạc đang dẫm đạp lên quần áo vừa bị rơi, đương nhiên là càng tức giận.
Đưa tay cầm lấy cây cây gậy bằng gỗ lớn, bước nhanh ra, đuổi ra chỗ số 63.
Số 63 vừa quay lại, lập tức sững sờ.
Ôi mẹ ơi! Bộ dáng kia mang khí thế "Hung hãn", làm lòng của nàng kinh hãi.
Sau đó hậu tri hậu giác, phát hiện quần áo trên chân bị nàng đạp bẩn, nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước.
Thảm! Lần này nàng gây ra “đại họa” rồi.
Số 63 vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý làm bẩn y phục của bà, thật sự là bởi vì thời điểm rớt xuống, không được chọn nơi tiếp đất, mới gây ra chuyện này......"
Lời mới nói được một nửa, số 63 lập tức ngậm miệng.
Thật ngu ngốc! Nàng giải thích với bà ta nhiều như vậy để làm gì, dù sao bà ta cũng nghe không hiểu.
Huống hồ, nhìn bà ta nổi giận đùng đùng tiến đến chỗ nàng, chắc hẳn cũng không nghe được lời giải thích của nàng, cho nên lúc này không trốn thì còn đợi đến bao giờ.
Vì thế số 63 xoay người, phi thân bay lên không, lại nghe tiếng thét chói tai ở phía sau.
"Oa! Quái vật!"
Thì ra khi vị đại thẩm kia chạy tới gần, nhìn thấy nàng mặc một bộ y phục màu bạc hết sức chói mắt, đột nhiên lại bay vút lên không, lập tức bà ta không tránh khỏi chân trượt ngã, đã hôn mê.
Số 63 thấy thế, mắt trợn lớn.
Không thể nào! Tại sao lại gọi nàng là quái vật? Có phải đột nhiên nàng mọc hai cái sừng dài trên đầu hay là xuất hiện nhiều hơn một cái đuôi?
Nàng không nhịn được mà sờ sờ vào đầu nhỏ và mông của mình.
Không có mà! Vậy tại sao bà ta lại la to rồi ngất đi? Chẳng lẽ do nàng mặc quần áo màu bạc này quá bó sát không giống với những người khác?
Có lẽ, nàng nên trộm mấy bộ y phục để mặc, cho giống với người khác.
Đánh chết số 63 cũng không thừa nhận là nàng dọa người khác, vì vậy lại hạ mình xuống mặt đất, tiện tay nhặt vài món y phục kỳ quái, rồi vội vàng rời khỏi “hiện trường gây án”.
Không lâu sau, nàng bay đến một chỗ không người bên bờ sông, nhanh chóng thay bộ y phục quái dị vừa rộng vừa dài này vào.
Thay xong y phục, số 63 mới giật mình phát hiện ra nàng quên số 55 và số 77 ở vùng xung quanh nơi rớt xuống.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được vỗ trán kêu to.
Xong rồi, ngộ nhỡ số 55 và số 77 không tìm thấy nàng mà rời đi, thì nàng nên làm gì bây giờ?
Nhất thời tâm số 63 hoảng hốt.
Trở lại chỗ của vị đại thẩm lúc nãy, nhất định nàng sẽ bị nhận ra, sau đó bị đánh chết, vì vậy, nàng thông minh liếc mắt nhìn nước bùn ở bờ sông, bất chấp tất cả lấy lên một chút bùn, sau đó bôi lên gương mặt trắng nõn của mình. Nàng nán lại nhoài người về phía bờ sông, nhìn cái bóng của mình dưới mặt nước thấy mình vô cùng xấu xí, bộ dáng giống tên ăn mày nhỏ, chân mày gần như dính lại với nhau (chỗ này ý nói nhíu mày mà hai cái lông mày nó sát vô).
"Chờ chút nữa, nếu như bị số 55 và số 77 bắt gặp bộ dáng kia của ta, nhất định sẽ bị cười nhạo." Số 63 không nhịn được lẩm bẩm.
Nàng phủi bụi bặm trên y phục rồi đứng dậy, đi con đường nhỏ dọc bờ sông về nơi vừa nãy.
Số 63 đắc ý nghĩ hắc! hắc! Như thế này vị kia đại thẩm không thể nhận ra ta là ai!
Mới hăng hái đi vài bước đột nhiên nghe thấy mấy tiếng "Cát! Cát! Cát!" , rồi nàng bị bao vây bởi một đám người cao lớn cường tráng tay cẩm đại đao.
Nhìn vẻ mặt số 63 vẫn sửng sốt ngu ngốc, một đại hán người Hồ ăn mặc rách rưới trong đó hô lên: "Huynh đệ, nếu muốn sống thì mau để lại phí mãi lộ (phí mua đường), nếu không...... nộp mạng ra đây."
Số 63 đang định mở miệng, nghe thế thì giật mình, trừng mắt nhìn quần áo vải bố trên người bọn họ một chút.
Ah? Y phục trên người bọn họ thật giống nàng! Vậy tại sao bọn họ bao vây nàng? Muốn nàng đưa ra phí mãi lộ (phí mua đường)?
A! Nàng cho là mình đã"giống người khác" rồi mà? Hóa ra vẫn không tốt, phải mặc giống y như bọn họ với được sao? Nàng cảm thấy vô cùng khó không.
Hơn nữa, phương thức nói chuyện của bọn họ có chút giống trên TV, chặn đầu cản đường cướp bóc của mọi người, nàng suy nghĩ một chút thì phát hiện ra ngay cả quần áo, tạo hình cũng rất giống.
A! A! A! Đã là thời đại nào rồi mà còn có người làm loại chuyện này, chẳng lẽ càng sống bọn họ càng đi ngược thời đại, đầu óc gỉ sét hết? Chặn đường cướp tiền của là trái pháp luật đó!
Số 63 mặc kệ bọn họ, ngước đầu ung dung đi qua, thế nhưng những đại hán kia nhìn động tác của nàng thì giật mình, cầm đại đao ngăn trở đường đi của nàng.
"Huynh đệ, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngoan ngoãn lấy tiền ra đây cho cho ta! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi."
Số 63 nhìn vẻ mặt như hung thần của bọn họ, thì hoàn toàn không để ý.
Hừ! Nếu như thực muốn đánh nhau như họ nói, nàng có thể thua bọn họ sao?
Đầu nhỏ của nàng nhìn chung quanh, sau đó nhíu mày.
Ah? Không thấy có máy quay? Vậy bọn họ còn diễn ăn nhập như vậy làm gì? Bệnh thần kinh! Nếu như không phải nàng đang vội quay lại tìm người, nhất định sẽ chơi đùa với bọn họ một lúc, thật tiếc a!
"Trên người ta không có tiền."
Nhìn nàng mặc bộ y phục rách rưới, mặt đen dáng vẻ cũng đen tối, thật không hiểu tại sao bọn họ lại chọn nàng? Mắt giống như còn sò mở không ra sao? Thật nực cười.
Những đại hán kia nghe vậy, nhìn nhau một chút.
Đúng vậy! Tiểu huynh đệ này nhìn rất bẩn, xem ra không có tiền, nhưng vật màu bạc khoác trên lưng tương đối hiếm thấy, vì vậy bọn họ mới có thể nhận định rằng số 63 có vóc người nhỏ nhắn là người buôn vải, sợ cường đạo tập kích, mới cố ý ngụy trang thành như vậy mà lên đường.
Nhưng không ngờ tới, phản ứng sâu sắc của số 63 nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Số 63 cũng không ngờ rằng một bộ quần áo bó sát người màu bạc lại khiến nàng rước lấy nhiều phiền toái như vậy.
"Đừng nhiều lời! Nếu không có tiền thì để lại vật màu bạc trên lưng ngươi đi!" Một gã đại hán không nhịn được kêu lên.
Cho dù hắn không có tiền, thì đồ vật màu bạc kia hẳn cũng có giá trị xa xỉ, nếu không trở về tay không, hắn cũng không còn mặt mũi nào.
"Ngươi nói cái này?" Nghe hắn nói như vậy, mắt số 63 trợn tròn.
Đại hán như hắn cũng mặc quần áo bó sát người màu bạc của nữ?
Nàng tưởng tượng một chút, nhịn không được mà ôm bụng cười to.
Mẹ ơi? Kia...... Kia có thể nhìn sao? Buồn cười quá.
Nhìn tiểu huynh đệ trước mặt bất ngờ cười như điên, mặt mấy đại hán kia xám lại như màu đất, tất cả nắm chặt đại đao trên tay, hận không thể đâm hai ba nhát trên người nàng.
"Tiểu tử thúi đáng ghét, ngươi dám coi thường sự tồn tại của chúng ta, mọi người, lên...!"
Số 63 ngưng cười, nhìn bọn họ cầm đại đao trong tay, xông về phía nàng, trời ơi!
"Này! Này! Này! Chờ một chút! Các vị đại ca! Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!" Bây giờ nàng mới hối hận hình như đã quá muộn.
Vì thế, nàng vội vàng linh hoạt nghiêng người né tránh, uyển chuyển như cơn gió cùng chơi đùa với bọn họ.
"Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Ta ở bên này! Ở bên này a!" Nàng nheo mắt làm mặt quỷ, thấy mấy kẻ cầm đao chém về phía mình, nàng lập tức né tránh dễ dàng.
Thân thủ của số 63 rất linh hoạt, vì vậy đám thổ phỉ bị nàng trêu đùa phải xoay vòng vòng, mà nàng cũng quên mất chuyện mình muốn đi tìm số 55 và số 77.
Nghe giọng điệu của nàng, còn bị nàng đem ra làm cho chơi mà đùa giỡn, bọn họ thật sự bị chọc giận.
Kẻ cầm đầu lấy ra một bao phấn, lúc số 63 trở tay không kịp thì tung ra, khiến cho bột phấn dính vào mắt nàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực.
"Ưhm, đây là thứ gì vậy! Đau quá, mắt của ta đau quá." Số 63 đau đến mức chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất kêu lên."Thật ghê tởm! Tại sao lũ tiểu nhân các ngươi có thể sử dụng loại chiêu hèn hạ này."
Đám thổ thấy cơ hội tốt. Liền cười gian vài tiếng, vung đao về phía nàng, chuẩn bị cướp lấy tiền bạc trên người nàng.
"Đ-Ư-Ơ-N...G!" một tiếng, đại hán chuẩn bị xuống tay, thì đại đao trong tay bị hòn đá nhỏ không biết bắn ra từ chỗ nào biến thành hai đoạn, khiến bọn hắn thất kinh.
Công lực người vừa tới chắc chắn không kém, mới có tu vi này.
Vì vậy, bọn họ ngần nhận thấy, liền nhanh chóng rút lui.
Không lâu sau, số 63 biết có người cứu nàng, hơn nữa còn đang đi tới, vì vậy nàng nâng tròng mắt mơ màng lên, nhìn về phía hắn, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ.
"Phốc...... Cám ơn ngươi."
Nàng không ngờ có ngày mình lại được cứu cho nên lời nói ra có vẻ không cam lòng.
Người cứu số 63, giữ một khoảng cách nhìn nàng, hai người phía sau hắn hình như là hạ nhân, cầm bình nước mang theo bên người, giúp nàng rửa sạch mắt trước.
"Tiểu huynh đệ, ngươi chịu đựng một chút, có thể sẽ khó chịu."
Nhưng số 63 không khách khí mà kêu to.
"Oa! Oa! Cứu mạng a!" Nàng gào lên như bị người ta đuổi giết, ngay cả người đang khoanh tay đứng một bên nhìn thấy, khuôn mặt lạnh lùng không tự giác khẽ động khóe miệng cười.
"Được rồi! Tiểu huynh đệ, đừng kêu la nữa." Xem như là điều trị xong, nhưng mà lỗ tai của nàng lại ù đi, nàng liền ngồi thẳng lên, rồi ngoáy lỗ tai (do bị nước hắt vào).
Số 63 xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, cuối cùng nàng cũng thấy rõ hình dạng ân nhân cứu mạng của mình.
Oa! Chính là nó! Theo lời của nữ nhân rắn rết số 41 thì là "Tú sắc khả xan", ý là sắc đẹp thay cơm!
Vốn là nàng coi thường những lời này, nhưng mà hôm nay vừa thấy, lời nói này là thật ư!
Nhìn nam nhân này mặc đồ trắng vóc người cao lớn, mặc dù khuôn mặt lạnh lẽo như khối băng mùa đông, ngũ quan thật là sâu sắc (ý là rõ ràng góc cạnh) nhưng không có gì là hay ho cả.
Ánh mắt rất có thần, sáng ngời như sao đêm, mũi thẳng cao, đôi môi hấp dẫn với độ dầy thích hợp, hơn nữa khí chất bên trong tựa ngọc thụ phong lâm, nếu có số 41 mê trai ở đây, nói không chừng nàng ta sướng muốn bay lên luôn.
Rất không khéo, hôm nay người hắn đụng phải là số 63 nàng, cho nên không có gì cả
Số 63 không sợ ánh mắt lạnh lẽo như sương giá của hắn làm tổn thương, đấu mắt với hắn thật lâu, sau đó, nàng bắt đầu đưa tay sờ y phục trên người mình, khiến người ta khó hiểu.
"Quái lạ? Tại sao người ở nơi này lại mặc y phục cổ trang? Chẳng lẽ ta tới nhầm thời rồi?" Số 63 lẩm bẩm. "Tại sao có thể như vậy? Có lẽ nên quay lại tìm số 55 và số 77 trước đã."
Thật không ngờ, khi nàng thấp giọng lẩm bẩm, vì có nội công thâm hậu nên bọn họ đã nghe thấy rõ.
Lúc này bọn họ mới cảm thấy kì quái? Tiểu huynh đệ bình thường như vậy sao lại bị đạo tặc tập kích, chẳng lẽ hắn gặp vận rủi sao? Vẫn nên đừng đến gần thì tốt hơn.
Nhưng chủ tử của bọn họ lại lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Vì từ xưa tới nay chưa có ai dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn quá lâu, cho nên từ đáy lòng, hắn thưởng thức số 63.
Một lát sau, số 63 cảm ơn bọn họ một lần nữa, sau đó quay bước rời khỏi, khẩn trương đi tìm người.
"Vị tiểu huynh đệ kia thật kì lạ, thiếu bảo chủ, chúng ta phải đi sao?" Nam nhân bên cạnh hỏi vị chủ tử áo trắng một chút.
Mà nam nhân mặc áo trắng, đôi mắt đen như gốm xoẹt qua chút tinh quang, cùng bọn họ cất bước quay trở lại ngựa của mình, rồi lên ngựa tiếp tục gấp rút mà lên đường.
Lúc số 63 trở lại nơi để tìm người thì phát hiện đã hơn 2 canh giờ sau.
"Hừ! Đều tại đám tặc tử kia, hại ta bây giờ không tìm được số 55 và số 77!" Khuôn mặt nhỏ của số 63 hiện lên vẻ đau khổ, nàng ngồi xuống dưới gốc đa ở gần đó mà nói nhỏ.
Nàng đã đi ba vòng quanh cái nơi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng của số 55 và số 77.
Đừng nói là nữ nhân mặc áo bạc, tìm liên tục cũng không thấy nữ nhân nào, số 63 không biết phải làm gì.
Cứ như thế, nàng ngồi ở đó tới hoàng hôn, mới nhìn thấy có nam nhân đang vác cái cuốc đi tới, xách theo cái làn của nữ nhân thường mang lúc cày ruộng.
Số 63 thấy thế, vội vàng đi nhanh tới trước mặt nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng hỏi: "Thật xin lỗi, xin hỏi vị tiểu ca này, ngươi có thấy hai nữ nhân mặc y phục màu bạc hơn nữa dáng vẻ vô cùng xinh đẹp ở quanh đây không?"
Người nọ thấy nàng có một đôi con ngươi trong suốt, khuôn mặt tròn nhỏ, nhất thời có ấn tượng tốt với nàng.
"Không có? Tiểu huynh đệ tới tìm người trong thôn chúng ta sao?" Hắn để lộ hàm răng trăng đẹp mắt, nhiệt tình hỏi.
Số 63 nghe vậy, tinh thần trở nên sa sút, thất vọng cúi đầu.
Trời ạ! Không thấy số 55 và số 77, sao chỉ có mình nàng rơi xuống nơi kì quái này!
Không những mỗi người đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa, mà còn cách nói chuyện cũng vô cùng bất thường, hại nàng phải học ngữ điệu của dân bản xứ, tránh lại xảy ra chuyện.
Thật không ngờ, điều này là một loại hành hạ đối với người có tính tình vui vẻ hiếu động như nàng.
Thấy mặt nàng tràn đầy thất vọng và tội nghiệp, làm cho nam tử trẻ tuổi động lòng trắc ẩn.
"Đừng lo lắng, tiểu huynh đệ, không bằng ở tạm nhà ta trước, ta tin ngươi sẽ nhanh chóng tìm được hai vị cô nương mặc áo bạc kia."
Hắn ra sức vỗ vai số số 63, muốn khích lệ nàng, lại ngoài ý muốn phát hiện ra đúng là nàng không phải dạng gầy yếu bình thường.
"Xin đa tạ." Nàng nhỏ giọng nói cám ơn.
Mặc dù hắn khiến số 63 suýt té ngã, nhưng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, nước mắt lưng tròng.
"Có gì mà đa tạ! Ngươi đi xa nhà thì có thể dựa vào bằng hữu, ngươi coi ta là bằng hữu của ngươi đi!" Người thôn quê tương đối chất phác nhiệt tình."Đúng rồi! Tên ta là Ngư Đại Mộc, người trong thôn gọi ta là Đại Mộc, ngươi gọi ta là Đại Mộc ca là được, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì!"
Lúc này, hắn xưng huynh gọi đệ với nàng rồi.
Số 63 không để ý chút nào, nàng thật sự phải dựa vào hắn để có chốn nương thân.
"Ta tên là số 63." Cũng không thể trách nàng chỉ đáng tiếc là nàng bị đánh số, chưa từng có tên của mình?
"Lục Thập Tam." Hắn nghe xong thì sáng tỏ."Nhà ngươi có mười ba huynh đệ à? Như vậy thật náo nhiệt." Hắn đơn thuần cho rằng nhà nàng đặt tên theo số người, giống như nhà Triệu Thẩm, trực tiếp lấy số làm tên, cho nên mới hỏi như vậy.
Lời này khiến miệng số 63 mở to, hôm nay không biết đây là lần thứ mấy mặt nàng xuất hiện vẻ ngu ngốc, ngơ ngác, sau đó nàng gật đầu.
Nàng nhíu mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không thể kháng nghị rằng hắn nghĩ sai rồi.
Dù sao, gọi là số 63 cũng không thích hợp.
Vì vậy nàng chỉ cười theo như tên ngốc, đi theo hắn vào thôn.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
99 chương
307 chương
55 chương
79 chương
240 chương
19 chương