Ngự Phong Phấn Cô Nương
Chương 12
Edit: Thanh Hưng
Sau đó, bởi vì thân thể của Long Dạ Thiên chưa khỏi hẳn, cho nên Long Thanh Thanh gần như luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn ta, không chịu rời đi.
Lục Thập Tam cũng bởi vì thật vất vả mới vô tình gặp lại Long Thanh Thanh, muốn cùng nàng ấy ở chung thật lâu, ôn lại chuyện cũ, vì vậy (di.da.l.qy.do) đã xin Mục Chấn Hạo ở lại chỗ này thêm mấy ngày, vào Mục gia trang ở phụ cận ở, thuận tiện tùy thời tới thôn Cổ Gia thăm bọn họ.
Dĩ nhiên, Mục Chấn Hạo vì nàng mà sảng khoái đồng ý, thậm chí có một vài sự vụ phải làm, cũng cho người mau chóng đưa từ Mục gia bảo tới, tự mình xem xét cẩn thận.
Gần tối hôm nay, Lục Thập Tam mới vừa bước vào trang viên dùng xong bữa ăn tối với Mục Chấn Hạo không bao lâu, trong trang viên xa xôi này lại có một vị khách không mời mà đến.
"Bẩm báo Thiếu Bảo Chủ, ngoài trang viên có một vị khách muốn gặp ngài một lần."
Người làm bên ngoài, đi vào thông báo như thế.
Lục Thập Tam đang ngồi ở trên đùi Mục Chấn Hạo, sùng bái nhìn hắn múa bút trên tờ giấy trắng, viết xuống không ít câu thơ xinh đẹp, thế nhưng lúc người làm đi vào bên trong thì hắn lại không chịu để cho nàng rời khỏi trong ngực của hắn, làm cả gương mặt đỏ tươi của nàng vùi vào trong lồng ngực hắn, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng lên gặp người.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!" Mục Chấn Hạo quơ tay nói.
Đợi người làm thối lui, thừa dịp hắn không để ý, tay nhỏ bé của Lục Thập Tam mới dùng sức đẩy lồng ngực của hắn ra, thoát khỏi kiềm chế của hắn.
"Chàng thật là, mới vừa hại người ta quá mất mặt!" Lục Thập Tam cắn cắn môi dưới, mất hứng kháng nghị với hắn, lại nhận được một tiếng cười khẽ.
"Tiểu hẹp hòi, cái này thì có cái gì mà xấu hổ, không lâu nữa nàng chính là thê tử của ta, loại chuyện như vậy không có gì đáng ngạc nhiên."
Con mắt sáng của hắn thâm tình ngưng mắt nhìn Lục Thập Tam, chính là thích nhìn bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của nàng, trong ngực hắn tràn đầy tình yêu.
Vả lại gần đây Mục Chấn Hạo cũng thường treo mỉm cười trên môi, cho nên khi bọn họ mới vừa đến trang viên còn có một ít nha hoàn ngơ ngác nhìn theo hắn, làm Lục Thập Tam ăn giấm chua.
Sau đó, khi Mục Chấn Hạo biết chuyện này, còn cười thật lâu, chỉ là cũng rất vui mừng.
Chỉ vì điều này chứng minh một chuyện, chính là Lục Thập Tam nhất định cũng yêu hắn, chỉ là vịt chết còn cứng mỏ, không muốn thừa nhận mà thôi.
Tại sao Mục Chấn Hạo lại không giống người khác như vậy, chẳng những thích đánh lén nàng, còn thường thường làm ra động tác thân mật ở trước mặt người làm, chẳng lẽ hắn không tự mình kiểm điểm một chút nào ư?
Hiển nhiên, Mục Chấn Hạo sẽ không.
Đợi khi Lục Thập Tam gật gù đắc ý xem như không có việc gì thì hắn lại đột nhiên tóm nàng vào ngực, đánh lén đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nụ hôn này, được hai người bọn họ trằn trọc làm sâu hơn, đầu tiên là êm ái trêu chọc lẫn nhau, đến cuối cùng lại trở thành trút xuống tất cả nhiệt tình mãnh liệt.
Thời gian giống như ngừng lại, cho đến khi cửa thư phòng lại truyền tới tiếng gõ cửa.
"Thiếu Bảo Chủ, khách đã mời vào đại sảnh rồi, không biết Thiếu Bảo Chủ có muốn đi ra gặp nàng ta hay không?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Tu, xông vào trong lỗ tai hai người.
Mục Chấn Hạo phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, khẽ nguyền rủa đôi câu, mới thu hồi tự chủ, ôm chặt thân thể mềm mại vô lực của Lục Thập Tam.
Bỗng dưng, hắn rống to về phía ngoài cửa: "Ta biết rồi, để nàng ta chờ một chút đi!"
Lúc này, Lục Thập Tam mới thở hổn hển giãy ra khỏi ngực hắn, thẹn thùng cúi đầu.
"Chàng nhanh đi một chút xem ai tới, để khách đợi quá lâu, không phải đạo đãi khách cần có của Thiếu Bảo Chủ."
Mục Chấn Hạo nghe vậy, thu lại nhu tình trong mắt, chợt bắt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng.
"Chúng ta cùng nhau đi thôi! Nàng là Thiếu Bảo Chủ phu nhân, về lý nên gánh vác trách nhiệm tiếp đãi khách khứa, không thể chậm trễ." Nói xong, lập tức cứng rắn lôi kéo Lục Thập Tam cùng đi.
Lục Thập Tam lên tiếng kinh hô: "Chàng ở đây nói bậy bạ cái gì đó? Ta còn chưa có gả cho chàng đâu? Cho nên đừng kéo ta đi! Ta mới không phải cái gì Thiếu Bảo Chủ phu nhân đâu!"
Vị khách chờ ở trong đại sảnh kia, nghe thấy âm thanh của bọn họ theo hành lang mà đến, tiếng cười hùng hậu của Mục Chấn Hạo cùng với giọng điệu nũng nịu của Lục Thập Tam, trong bụng lập tức như có một ngọn lửa giận thiêu đốt.
Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu cùng chờ ở bên cạnh, chỉ có thể cười thầm ở trong lòng, bĩu môi chờ xem cuộc vui.
Chỉ chốc lát sau, Mục Chấn Hạo đỡ Lục Thập Tam vượt qua cửa lớn đại sảnh, sắc mặt vui vẻ thu lại, thấy rõ bộ dáng người tới.
Thì ra, vị khách không được hoan nghênh này, chính là người đã từng bị Mục Chấn Hạo đuổi ra khỏi Mục gia, cô con gái được Vương Bách Thọ chiều chuộng - Vương Tâm Bội.
Vương Tâm Bội nhìn thấy Mục Chấn Hạo - người mà mình ngưỡng mộ trong lòng xuất hiện, lập tức ngạo nghễ liếc về phía Lục Thập Tam.
Dĩ nhiên, Lục Thập Tam nhận được, hơn nữa không thể không thu lấy.
Thoáng chốc, nàng rút tay nhỏ bé vẫn được Mục Chấn Hạo nắm chặt lại, làm Mục Chấn Hạo có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra.
"Hôm nay Vương tiểu thư đến Mục gia trang, là có điều gì dạy bảo sao?"
Mục Chấn Hạo không biến sắc mở miệng hỏi, lôi kéo Lục Thập Tam ngồi ở bên người hắn, không để cho nàng rời đi.
Bỗng nhiên, hắn hiểu được vì sao Lục Thập Tam không thích hợp, nhất định là bởi vì Vương Tâm Bội đến, hắn thật muốn xem lúc này Vương Tâm Bội lại muốn làm cái gì?
Lục Thập Tam bị cánh tay hắn ôm rất chặt, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, tránh tầm mắt của Vương Tâm Bội, nghĩ thầm, thời gian 5 ngày Vương Tâm Bội cho nàng cũng chỉ còn lại ngày mai, mấy ngày nay nàng không phải đi thôn Cổ Gia nói chuyện phiếm với Long Thanh Thanh, thì chính là ở lại trong trang viên, đi theo bên người Mục Chấn Hạo. Cho nên, nàng gần như đã quên đi chuyện này. Chẳng lẽ, hôm nay Vương Tâm Bội là đặc biệt đến nhắc nhở nàng sao? Hay là, là tới tìm nàng gây phiền toái?
Nàng nghe thấy Vương Tâm Bội làm bộ cười hai tiếng nói: "Hạo Hạo, đối với chuyện xảy ra lần trước người ta đã tự mình kiểm điểm lại rồi, chàng không thể cho người ta một cơ hội làm lại sao! Có được hay không? Hơn nữa, người ta còn có một chuyện vô cùng thú vị muốn nói cho chàng, người ta nghĩ, nhất định chàng sẽ rất có hứng thú muốn biết!"
Lục Thập Tam nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Chẳng lẽ, bây giờ Vương Tâm Bội sẽ lập tức vạch trần chuyện này sao?
Không! Nàng ta không thể! Mục Chấn Hạo vẫn không thể biết chuyện này, nàng ta đừng!
Còn không đợi Mục Chấn Hạo trả lời, gương mặt Lục Thập Tam đã lộ ra vẻ đau đớn kéo kéo ống tay áo Mục Chấn Hạo.
"Chấn Hạo, ta...... Thân thể của ta có chút không thoải mái, có thể về phòng nghỉ ngơi trước một chút hay không?" Nàng không hoạt bát giống như bình thường, giọng nói không còn hơi sức, làm Mục Chấn Hạo đau lòng.
"Thế nào? Tiểu hẹp hòi, khó chịu chỗ nào?" Trên gương mặt tuấn tú không có biểu hiện gì của hắn rốt cuộc xuất hiện một chút hoảng hốt, ôm chặt Lục Thập Tam hỏi, lại vội vàng cau mày gọi Bạch Ngọc Tu tới xem một chút: "Ngọc Tu, ngươi mau theo ta vào bên trong phòng khám bệnh cho tiểu hẹp hòi!"
Bọn họ một hàng ba người, đã quên mất sự tồn tại của Vương Tâm Bội, nghênh ngang rời đi, khiến Vương Tâm Bội tức đến dậm chân.
Ánh mắt Đường Pháp Quân lo lắng theo sát Mục Chấn Hạo rời đi.
Nhưng đột nhiên hắn ta lại nhớ mình phải chịu trách nhiệm sắp xếp cho Vương Tâm Bội ở lại phòng khách một đêm.
Vì vậy hắn ta quay đầu lại nói với Vương Tâm Bội: "Vương tiểu thư, mời theo ta đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi!"
Vương Tâm Bội cũng không phải là kẻ ngốc, nàng ta đã sớm ngửi ra giọng nói hàm chứa bất mãn của Đường Pháp Quân cùng với người gác cổng, cho nên lửa giận ở trong lòng càng điên cuồng thiêu đốt.
Hừ! Các ngươi chờ xem đi! Ngày mai ta sẽ vạch trần thân phận yêu quái của Lục Thập Tam, ngồi lên chiếc ghế Thiếu Bảo Chủ phu nhân của Mục gia bảo, khi đó người ta muốn sửa chữa trước nhất chính là các ngươi!
Lục Thập Tam được Mục Chấn Hạo cẩn thận ôm trở về bên trong phòng, lại được Bạch Ngọc Tu chẩn bệnh, kê một phương thuốc an thần, dễ ngủ, sau khi Lục Thập Tam uống thuốc xong, rốt cuộc cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Mục Chấn Hạo canh giữ ở cạnh giường, tay phải vuốt ve gò má mềm mại nhưng lại tái nhợt ngoài ý muốn, sau đó nhẹ nhàng dời lên trên mi tâm đang nhíu lại của nàng.
Trong lòng hắn cảm giác chuyện Vương Tâm Bội đột nhiên tới chơi có chút kỳ lạ.
Lại đưa mắt nhìn dung nhan say ngủ của Lục Thập Tam một lúc lâu, Mục Chấn Hạo mới đứng dậy trở lại thư phòng, lập tức cho gọi hai người Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân.
"Thân phận người áo đen một thời gian trước tập kích chúng ta vào ban đêm, nhưng xuống tay cũng không nặng, đã điều tra xong chưa?"
"Tra ra được, Thiếu Bảo Chủ, năm tên áo đen này hình như là cao thủ mà Vương Tâm Bội tiểu thư thuê của một tổ chức sát thủ khác, về phần Vương Tâm Bội tiểu thư có dụng ý gì, trước mắt còn chưa tra ra, xin Thiếu Bảo Chủ tha tội."
Đầu tiên đáp lời chính là Đường Pháp Quân, hắn ta càng lúc càng chán ghét thủ đoạn không hợp thời của Vương Tâm Bội.
"Thật sao?" Mục Chấn Hạo trầm ngâm một chút.
"Chẳng lẽ Thiếu Bảo Chủ phát hiện ra chuyện gì sao?" Tiếp tục mở miệng hỏi là Bạch Ngọc Tu.
Hắn ta cảm giác, hôm nay thân thể Lục Thập Tam khó chịu, nguyên nhân nhất định không đơn giản.
"Ta đoán, tiểu hẹp hòi có nhược điểm gì đó rơi vào trong tay Vương Tâm Bội, cho nên hôm nay vừa nhìn thấy nàng ta ở đại sảnh, thân thể nàng mới đột nhiên không thoải mái."
Chỉ là, đây chỉ là suy đoán của Mục Chấn Hạo mà thôi, cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là Vương Tâm Bội uy hiếp Lục Thập Tam.
Huống chi, thân phận của Lục Thập Tam không rõ ràng, xác thực có thể có nhược điểm bị người ta nắm được để uy hiếp.
Nghe vậy, Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu liếc nhìn nhau một chút.
Xác thực, lấy thủ đoạn xử trí người làm khắc nghiệt của Vương Tâm Bội, lại thêm trước đó cũng từng ngoan tâm cho người ám sát Lục Thập Tam, thì nàng ta là kẻ tình nghi lớn nhất.
Nàng ta chẳng lẽ không rõ, nếu như Mục Chấn Hạo thật sự muốn nàng ta, hắn sẽ đối xử với nàng ta giống như với Lục Thập Tam, nạp nàng ta vào làm thê tử, mà không phải lạnh như băng như thế này sao.
Trong lúc trầm mặc, Bạch Ngọc Tu ngược lại nghĩ tới một chuyện, lập tức nói: "Thiếu Bảo Chủ, thuộc hạ ngược lại có một chuyện muốn nói với ngài một chút."
Mục Chấn Hạo gật đầu, để cho hắn ta tiếp tục nói.
"Vị Long cô nương hiện nay đang chờ ở thôn Cổ Gia kia, không phải hảo tỷ muội đồng hương với Thiếu Bảo Chủ phu nhân sao? Thuộc hạ nghĩ...... Chúng ta có thể thông qua nàng ấy, điều tra để biết một chút về thân phận của Thiếu Bảo Chủ phu nhân, để tra ra Vương Tâm Bội tiểu thư, rốt cuộc là lấy chuyện gì uy hiếp Thiếu Bảo Chủ phu nhân."
Hắn lập tức đồng ý giao phó: "Ngọc Tu, chuyện này giao cho ngươi đi làm, sáng sớm ngày mai ta sẽ tận lực ngăn tiểu hẹp hòi, không để cho nàng đi gặp Long cô nương."
"Vâng, thuộc hạ hiểu." Bạch Ngọc Tu nhận lệnh nói.
Mục Chấn Hạo tiếp tục quay đầu nói với Đường Pháp Quân: "Pháp Quân, ngươi phụ trách phái người âm thầm đi theo Vương (LQD) Tâm Bội, nếu như nàng ta liên lạc với người nào, hoặc là có kế hoạch thương tổn tiểu hẹp hòi, lập tức báo cáo cho ta, biết không?"
Đường Pháp Quân gật đầu một cái: "Được, thuộc hạ sẽ tận lực đi làm."
Sau đó, cũng chỉ có chờ đợi trời sáng, đồng thời cũng hi vọng nghi ngờ này, có thể tản đi như mây khói.
***
Ngày thứ hai, Mục Chấn Hạo lấy lý do đêm qua thân thể Lục Thập Tam khó chịu, ép nàng ở trong phòng mình nghỉ ngơi, không cho nàng bước ra khỏi cửa phòng một bước.
Sau khi Lục Thập Tam kháng nghị với Mục Chấn Hạo nhưng không có hiệu quả, thì ngồi yên ở trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Làm thế nào đây? Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong kỳ hạn mà Vương Tâm Bội cho nàng rồi, chẳng lẽ nàng thật sự phải rời khỏi Mục Chấn Hạo sao?
Nàng chỉ mới nghĩ đến chuyện này, trái tim đã bị một cơn đau đớn níu chặt, chậm chạp không chịu tản đi.
Điều này khiến nàng hiểu, từ sâu trong lòng nàng không muốn rời khỏi Mục Chấn Hạo, hơn nữa, nàng thật sự rất thích Mục Chấn Hạo.
Huống chi, sau khi nàng rời khỏi Mục gia trang, thì nên đi nơi nào đây? Tâm thất lạc ở nơi này, thân bất do kỷ, cũng chỉ là cái xác không hồn.
Lục Thập Tam rất không hi vọng như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, sợ nhìn thấy nét mặt Hạo coi nàng như yêu quái mà đuổi nàng ra xa của Mục Chấn, hoặc bộ dáng sợ hãi của hắn, đây đều là những thứ nàng không muốn nhìn thấy.
Ai! Lúc này, Lục Thập Tam lại hi vọng mình có một phần ngây thơ như Long Thanh Thanh thì thật tốt.
Từ khi Long Thanh Thanh rơi tới cái thời đại này thì cũng đơn thuần không biết phải giấu giếm siêu năng lực của mình với người khác, cho nên Long Dạ Thiên – người mà cho nàng ấy tên, từ vừa bắt đầu đã hiểu rõ, lại không để ý điểm khác lạ đó của nàng ấy.
Hiện giờ, Lục Thập Tam thật sự rất hâm mộ nàng ấy.
Đầu nhỏ dùng sức nghĩ, không tự chủ lại thở dài thật sâu.
Lúc này, ngoài cửa phòng có người gõ cửa.
"Vào đi!" Lục Thập Tam bỗng chốc phục hồi tinh thần, hô.
Người ngoài cửa đáp một tiếng, đẩy cửa gỗ ra, khiếp sợ lắc hai cái đuôi sam, đi vào.
Lục Thập Tam lập tức nhận ra, cô bé này chính là nha hoàn hầu cận Vương Tâm Bội.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nét sợ hãi của nàng này, lòng của Lục Thập Tam lại một trận co quắp.
Tiểu nha hoàn này biết siêu năng lực của nàng cho nên sợ nàng, như vậy...... Một ngày kia, Mục Chấn Hạo cũng sẽ nhìn nàng như vậy sao?
Lục Thập Tam nghĩ tới đó, trong con ngươi trong suốt phủ lên một tầng chán chường, sau đó dần dần nổi lên hơi nước, dù là dùng lực chớp chớp, vẫn là ở trong hốc mắt không chịu rời đi.
Buông tha ý nghĩ để tầm mắt trở nên rõ ràng, Lục Thập Tam thở dài nói: "Ngươi có chuyện gì không?"
Âm thầm giễu cợt ở đáy lòng: đã từng là chú chim nhỏ vui sướng bay lượn trên bầu trời, hôm nay, lại trở thành yêu quái người người sợ hãi, thật bi thương!
Nha đầu kia đứng ở vị trí cách Lục Thập Tam xa nhất, chậm rì rì mở miệng: "Ta...... Tiểu thư nhà chúng ta, muốn ta...... Muốn ta truyền lời cho ngươi...... Nếu như ngươi...... Ngươi trước buổi trưa hôm nay không tự động...... Tự động rời khỏi Mục gia trang...... Sẽ nói cho Thiếu Bảo Chủ...... Chuyện kia."
Nghe nàng ta dùng âm thanh run rẩy lại cà lăm nói hết lời, sau đó từ khóe mắt Lục Thập Tam liếc thấy, tiểu nha hoàn này thấy sự tình đã xong xuôi rồi, thì vội vàng gật đầu tông cửa xông ra.
Bộ dáng kia thật sự làm cho lòng của Lục Thập Tam lạnh lẽo.
Lục Thập Tam ngơ ngác ngồi ở trên giường của mình, hốc mắt vốn dĩ có hơi nước ngưng tụ, nay lại trở nên nhiều hơn, nó đảo quanh trong hốc mắt, sau đó rốt cuộc chảy xuống má phấn của nàng.
Cho đến khi Mục Chấn Hạo bưng thuốc bổ đẩy cửa vào, phát ra âm thanh kinh ngạc, Lục Thập Tam mới động đậy thân thể.
"Tiểu hẹp hòi, làm sao nàng lại khóc?"
Mục Chấn Hạo đặt chén thuốc lên bàn gỗ, lo lắng đi tới phía nàng, nghiêng người ngồi ở bên giường, đau lòng ôm chặt nàng vào trong ngực của mình.
"Tiểu hẹp hòi, là ai bắt nạt nàng? Mau nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho nàng."
Lục Thập Tam dùng sức lắc đầu một cái, hít một hơi lau đi nước mắt trong hốc mắt, nói: "A! Ta không sao, sao chàng lại tới đây? Không phải chàng đang đi xem sổ sách sao?"
Nàng cho là Mục Chấn Hạo đang vội vàng tra một đống sổ sách mà vĩnh viễn không tra hết được, vì vậy vô cùng kinh ngạc.
Giọng nói của hắn khàn khàn, kiên trì hỏi: "Tiểu hẹp hòi, nói cho ta biết đi! Nàng nhất định gạt ta rất nhiều chuyện, như vậy làm ta rất đau lòng."
"Chấn Hạo, ta......"
Nàng nâng lên đôi con ngươi sưng phù vì khóc nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong ẩn chứa tình yêu mà Mục Chấn Hạo sẽ không nhìn sai, làm hắn nhất thời ôm chặt hơn.
Lục Thập Tam càng cảm nhận được tình yêu say đắm cùng với cưng chiều mà Mục Chấn Hạo dành cho nàng thì càng không thể rời bỏ hắn.
Nàng chợt hạ quyết tâm, quyết định nói tất cả mọi chuyện từ khi nàng bỏ chạy khỏi sở nghiên cứu, bước vào cỗ máy thời không đi tới thời đại này, toàn bộ đều nói ra.
Nhưng là, trước tiên, Lục Thập Tam hi vọng Mục Chấn Hạo có thể hiểu một chuyện, đó chính là ――
"Chấn Hạo, ta...... Ta muốn nói cho chàng biết một chuyện, có lẽ...... Có lẽ chàng rất khó tin tưởng, nhưng là một câu nói này chàng nhất định phải tin tưởng ta!"
Trong con mắt âm u của Mục Chấn Hạo thoáng qua một tia lửa, êm ái cầm tay Lục Thập Tam lên, thâm tình hôn xuống một cái: "Ta biết rồi, tiểu hẹp hòi, mặc kệ nàng nói gì với ta, ta đều sẽ hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ."
Những lời này nghe vào trong tai Lục Thập Tam, không chỉ như hứa hẹn, mà càng giống như là bảo đảm.
Vì vậy Lục Thập Tam cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi vì khóc cũng trở nên rực rỡ hơn.
Đủ rồi! Có những lời này của Mục Chấn Hạo là đủ rồi!
Nàng ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy ý cười nói: "Chấn Hạo, ta yêu chàng!"
Những lời này nàng vẫn xấu hổ không nói ra miệng, không ngờ hôm nay lại có thể nói một cách tự nhiên như thế, thuận miệng như thế, ngay cả chính nàng cũng giật mình.
"Tiểu hẹp hòi! Ôi! Tiểu hẹp hòi!" Hắn lại thiếu không chút nữa biểu đạt ra một phần ngàn vạn cảm động trong lòng: "Ta cũng yêu nàng, ta cũng yêu nàng."
Tiếp theo, môi của hắn vội vàng dán lên môi của nàng, cuồng bạo mà tràn đầy nhiệt tình, Lục Thập Tam thiếu chút nữa bởi vì nụ hôn này mà hít thở không thông, chỉ là lại vui vẻ chịu đựng.
Một hồi lâu sau, lúc hai bên cùng thở hổn hển tách ra, Lục Thập Tam nằm ở trên người của Mục Chấn Hạo hấp thu ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
38 chương
4 chương
131 chương
21 chương
49 chương