Ngự Phồn Hoa

Chương 15

Hàn Duy Tang cũng không phải cố ý khiến cho mặt Cảnh Vân biến thành lúc đỏ lúc trắng như vậy. Nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy Giang Tái Sơ, vô cùng phấn chấn: “Giang huynh, đã lâu không gặp.” Giang Tái Sơ đứng sau Cảnh Vân, vừa thấy nàng, thản nhiên cười cười: “Cô nương.” “Aizzz, mấy ngày trước ta thật là muốn tìm đến huynh, chỉ là trong nhà có chút chuyện nên không ra khỏi nhà được.” Duy Tang vốn là than thở nhưng mặt mày lại hớn hở, “May mà hôm nay ra ngoài đi dạo, thật khéo, gặp được huynh trên đường.” Nét mặt Giang Tái Sơ vốn lãnh đạm, lúc này lại có chút ý cười: “Không sao.” “Đúng rồi, huynh buôn bán thế nào?” Giang Tái Sơ kiên nhẫn đáp lại, thấy trong tay nàng cầm một gói bọc nhỏ, nhịn không được hỏi: “Cô nương mua cái gì vậy?” Duy Tang khá thận trọng, thuận tay đem gói nhỏ ra phía sau, giả vờ như không để ý: “Không có gì cả, chỉ là một chút son phấn sáp môi cho mấy cô nương mà thôi.” Nói xong thấy ven đường có tiểu thương bán huân hương, nàng liền tiến lại gần: “Ta xem cái này một chút.” Giang Tái Sơ giật mình, huân hương bán ven đường là đồ dùng bình thường, chế tác có chút thô, mùi hương cũng quá nồng, vốn không thể bì kịp với mùi thơm tao nhã sẵn có trên người nàng, nhưng không biết vì sao nàng lại hưng phấn như vậy. Duy Tang rất nhanh chọn cho mình vài món đồ trang sức đeo ở đai áo tỏa ra hương thơm, trả tiền xong liền bỏ vào trong bọc vải, cảm thấy thỏa mãn: “Cái này vẫn chưa đủ.” Giang Tái Sơ thấy nàng chọn mấy mùi hương nồng hơn, như tịch hãn thảo, thù du các loại bỏ vào mấy chiếc lọ trong bọc vải, hơi nhíu mày. Duy Tang bất giác cảm thấy có chút khác thường, quay đầu nhìn Giang Tái Sơ cười nói: “Giang huynh, hôm nay có thời gian không? Ta mời huynh đi uống rượu nhé?” “Rảnh rỗi thì đúng là có, chỉ có điều để ta làm chủ đi.” Giang Tái Sơ trầm ngâm nói, “Nhưng mà ta không quen thuộc với Cẩm thành cho lắm, cô nương nàng chọn chỗ đi.” Duy Tang cũng không chối từ, cười ha ha: “Vậy thì đi theo ta.” Vòng qua vòng lại một hồi, cuối cùng cũng đến một tòa tửu lâu, Duy Tang đang muốn bước vào, Giang Tái Sơ dừng bước một chút, Cảnh Vân sắc mặt khó xử, có lòng tốt nhắc nhở: “A Duy cô nương, đây là… khụ khụ… hoa lâu.” “Ba chữ Kim Xuân Lâu này ta biết.” Duy Tang ngoảnh đầu, khóe mắt lướt qua một tia giảo hoạt, “Nơi này rất nổi tiếng ở đất Thục, các cô nương hát khúc nào khúc nấy đều hay, điểm tâm lại ngon, ta cố ý mang hai vị tới đây để tìm hiểu .” Cảnh Vân lúc này mới phát hiện hôm nay nàng cố ý cải trang thành nam nhi, một bộ thanh sam, thắt lưng gắn cẩm thạch, quả thật nhìn như một vị công tử trẻ tuổi. Hắn còn muốn nói tiếp, lại bị ngăn cản. Giang Tái Sơ nhìn bộ dáng của nàng, sửa lại cách xưng hô, cười nói: “Huynh đệ, vậy vào trong nhìn một cái đi.” Duy Tang cũng không khách khí với hắn, vừa vào cửa đã thấy một vị trí trang nhã trên lầu hai, thuận tiện ngắm mỹ nhân xướng khúc, còn có ba người hầu hạ hai bên. Giang Tái Sơ và Cảnh Vân xưa nay ít khi đến những nơi như vậy, khó tránh khỏi còn có chút dè dặt, Duy Tang lại thông thạo, cười nói với mỹ nhân châm rượu: “Sao hôm nay lại vắng như vậy?” Mỹ nhân che mặt cười: “Công tử không biết, đêm nay… Chu đại nhân bao hết nơi này, rất nhiều khách quen đều biết, cũng chỉ uống vài chén cho đã thèm, sau giờ ngọ cũng không đến đây nữa.” “Chu đại nhân? Chính là Chuyển vận sứ Chu đại nhân?” Duy Tang trợn mắt, giống như là gặp chuyện gì đó mới mẻ, “Chu đại nhân cũng tới đây sao?” “Khách quen đấy.” Mỹ nhân cười, “Ra tay cũng hào phóng, chỉ tiếc là sắp phải rời chức.” Duy Tang cầm chén rượu trong tay, vẫn chưa uống xong, lại nghe nữ tử bên cạnh Giang Tái Sơ nhẹ nhàng kinh hô một tiếng: “Công tử, vết thương này… Lúc ấy nhất định là rất đau?” Duy Tang nhất thời tò mò, duỗi cổ nhìn qua, Giang Tái Sơ lại như không có việc gì, dùng tay áo che khuất cổ tay lại, nàng chỉ kịp nhìn thấy một vết sẹo thật dài. “Một lần trên đường gặp phải cường đạo, bị chém một đao.” Giang Tái Sơ nói bâng quơ, “Đã qua lâu rồi.” “Giang huynh, người ta nói đất Thục khó khăn, khó với được trời xanh, ta tuy là người đất Thục, lại chưa bao giờ gặp qua, nguy hiểm đến thế sao?” Trong đầu Duy Tang phác thảo nên cảnh tượng đáng sợ kia, có phần sợ hãi. “Chuyện này có chút khoa trương, nhưng cũng gần giống vậy. Chỉ là đường đi càng gian khổ, tự nhiên phong cảnh càng thêm bao la hùng vĩ, đại khái ngắm một tí cũng có chút ý nghĩa.” Duy Tang cực kỳ mong đợi: “Sẽ có một ngày ta cũng có thể đi như thế, cũng sẽ không uổng cuộc đời này .” Giang Tái Sơ ngồi bên tay phải nàng, lại lấy ánh mắt thản nhiên nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười, “Lần sau không bằng chúng ta kết bạn đồng hành?” Duy Tang cười nhận lời, đang nói, cô nương xướng khúc điều chỉnh dây đàn, nhẹ nhàng trầm bổng mà xướng lên. “Tân nương mày đen u sầu, ánh mắt nữ nhi đưa thu…” Một khúc “Cán Khê Sa” quả thật đã xướng lên hết cả tâm tình sâu nặng của nữ tử, ngay cả Giang Tái Sơ cũng nghe rất chuyên tâm, chỉ có Cảnh Vân vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Duy Tang tuy là im lặng ngồi, thật ra trong lòng lại bất định, ánh mắt đảo qua đảo lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Không lâu sau, nàng liền đứng lên, chắp tay nói: “Hai vị huynh trưởng, trong nhà tiểu đệ còn có chút chuyện, hôm nay phải về sớm. Không bằng lần sau tiểu đệ làm chủ, mời hai vị uống rượu.” Giang Tái Sơ cũng không bất ngờ nên không giữ lại. Đợi nàng nhìn hết xung quanh rồi đi xuống lầu, hắn vẫn còn cúi đầu, giống nhau đang mê mẩn nghiên cứu chén rượu trong tay. Cảnh Vân lại miễn cưỡng đứng lên hỏi người hầu: “Đi ra ngoài theo lối nào?” Bên trong nhã các chỉ còn lại một mình Giang Tái Sơ, hắn mệt mỏi tựa vào án, mãi đến khi Cảnh Vân trở về, trong tay còn cầm một cây cổ cầm. Sắc mặt Cảnh Vân có chút cổ quái. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai Giang Tái Sơ. Giang Tái Sơ vẫn chưa có vẻ kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt hỏi mỹ nhân bên cạnh: “Chu đại nhân tới đây, vậy còn sau buổi tối thì sao?” “Thỉnh thoảng sẽ ngủ lại.” Giang Tái Sơ gật đầu một cái, để cho Cảnh Vân vén màn, đứng dậy rời đi. Bởi vì hắn ra tay hào phóng, tú bà liền đuổi theo hai người cười lả lơi: “Hai vị công tử, lần tới lại đến nhé.” Giang Tái Sơ gật đầu cười cười: “Tất nhiên sẽ đến.” Vào đêm, trên đường thủy Cẩm Châu, Chuyển vận sứ Chu Cảnh Hoa đang nghe mấy điệu hát dân gian thịnh hành, không chút để ý đến chúng đồng liêu đang trò chuyện, tú bà lại không bỏ qua cơ hội mà đi lên, thấp giọng cười nói: “Chu đại nhân, ngài đã bao lâu không tới rồi? Đã đặc biệt giữ cho ngài một chú chim non rồi đấy.” Hiện giờ mặc dù hoàng đế đã tự mình chấp chính được hai năm nhưng Thái hậu vẫn giữ quyền thế như trước, lúc ấy phái cháu họ đến đây, đó là thấy chức Chuyển vận sứ là một công việc béo bở. Chu Cảnh Hoa đã qua tuổi bốn mươi, sống an nhàn sung sướng nên người còn tinh tráng, trong tay bế mỹ nhân, đã thấy có người lại gần, cẩn thận hỏi: “Lại không biết có quen biết với Ninh Vương kia hay không?” Chu Cảnh Hoa cười, nhổ một ngụm nước bọt: “Tin tức các ngươi thật nhanh nhẹn.” Hắn híp mắt nghĩ một chút, “Ninh Vương ta chỉ gặp qua vài lần, cũng không biết tính tình thế nào, chỉ là người trẻ tuổi thôi, nhưng vừa mới đánh thắng trận ở phương bắc quay về, kiêu căng một chút là tránh không được .” Nhóm quan viên bên dưới cũng nghe thấy, trong lòng cũng suy nghĩ làm cách nào để lấy lòng thượng cấp, trước mắt cũng tuyệt đối không thể đắc tội, sau khi hồi kinh chỉ sợ càng khó có thể bắt tay nhau. Rượu quá ba tuần, Chu Cảnh Hoa có chút mệt mỏi nên về phòng trước. Trong phòng quả nhiên có một nữ hài tử đang ngồi, nhìn qua cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, dáng người tuy chưa nảy nở nhưng vẻ ngoài thanh tú. Xử nữ tuổi này, phong tình tất nhiên chưa lộ ra, chỉ là eo nhỏ da mềm, quả nhiên là khẩu vị của mình. Chu Cảnh Hoa hài lòng vuốt râu, cũng không nhiều lời, với tay tới. Cô gái e thẹn tiến lên giúp hắn cởi áo, hầu hạ hắn nằm lên giường, hai má đỏ hồng như trái chín: “Đại nhân, ta đi… đi thổi nến.” Còn chưa đi được nửa bước, cô gái lại bị Chu Cảnh Hoa hung hăng đẩy ngã lên trên giường, hắn không nén được, cởi bỏ hết quần áo trên người nàng, dưới ngọn đèn lộ ra bộ ngực chưa trổ mã của thiếu nữ, Chu Cảnh Hoa hé mắt, vươn tay, không chút khách khí mà vuốt ve dần xuống. Dưới góc độ từ trên nhìn xuống, hắn hoàn toàn có thể thấy rõ nét mặt cô gái bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng lại cố gắng chịu đựng, không dám biểu hiện ra ngoài… Loại lăng nhục này có phần khoái cảm, luôn khiến cho Chu Cảnh Hoa cảm thấy mình đang ở đỉnh cao của quyền thế. Trong lúc hắn đang sung sướng, vù vù một tiếng, ngọn nến bị tắt. Chu Cảnh Hoa dừng một chút, vừa quay đầu lại đã thấy cửa sổ mở toang ra. Đêm nay không trăng, một mảnh trời đen như mực nên người bên trong có chút sợ hãi, hắn có chút mất hứng, từ trên người cô gái đứng dậy, đang muốn gọi người hầu đến thắp nến, ngoài cửa sổ bỗng nhiên bay đến một dạt vải thật dài. Chu Cảnh Hoa sửng sốt, cảm thấy dạt vải kia có chút quen thuộc. Một lát sau hắn mới phản ứng được, đó là… đó là loại hoa văn mà Ngọc Bội Nhi – một thị thiếp đã chết trong quý phủ khi còn sống rất yêu thích. Nghĩ như vậy, cả người hắn giật mình, nói năng không rõ: “Người… người đâu…” Nhưng chưa kịp nói xong, một thân ảnh màu trắng lượn lờ trước mặt hắn, mái tóc dài tiều tụy rối tung xõa xuống dưới, trong tay cầm một lưỡi đao rét lạnh, khuôn mặt trắng bệch, nhe lưỡi, buồn bã nói: “Đại nhân, ngài có niềm vui mới, lẽ nào lại quên Ngọc Bội Nhi rồi?” Mùi hương thù du nồng nặc xông vào mũi, Chu Cảnh Hoa nhớ tới ngày nàng ta tự sát, vừa đúng trùng dương (*), xung quanh quý phủ đầy hương khí thù du. Trước mặt hắn tối sầm lại, suýt nữa thì ngất xỉu. (*) trùng dương: tết trùng cửu, mồng chín tháng chín âm lịch Ngọc Bội Nhi tiến lại gần hơn một chút, đoản kiếm khẽ rạch một đường, trên mặt Chu Cảnh Hoa rách một vết dài, máu tươi rơi xuống. Nàng ta nhẹ nhàng cười nói: “Ta một năm nay không thấy đại nhân, không bằng đại nhân theo ta đi đi?” “Ta không… đi… không đi…” Cả người Chu Cảnh Hoa run rẩy, “Ngươi… ngươi đi tìm người khác đi.” Ngọc Bội Nhi cầm đoản kiếm giơ lên, bị tay Chu Cảnh Hoa giữ lại. Hắn thật sự bị dọa ngây người, liều mạng lớn tiếng hô lên: “Cứu người! Có quỷ!” Tức thì, Kim Xuân Lâu đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. “Nữ quỷ” nhíu mày một cái, tung một quyền đánh ngất Chu Cảnh Hoa, còn mình thì thừa dịp trước khi bọn thị vệ chạy tới thì tung người nhảy ra khỏi cửa sổ. Chạy được một lúc, “nữ quỷ” ra sức mắng một tiếng, bản thân đã sớm thăm dò vị trí của Kim Xuân Lâu, vốn muốn hù dọa hắn một chút, lại không nghĩ ra tên này sợ chết như vậy, đi chơi kỹ viện còn dẫn theo nhiều thị vệ như thế. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng nhiều, đuốc sáng cả ngã tư đường, phía trước lại là ngõ cụt, không biết nên chạy hướng nào, nàng lại kiệt sức nhưng không dám dừng lại. Chợt thấy phía trước có một bóng đen hướng về phía mình, lòng nàng sa sầm lại, bản thân chỉ là công phu mèo ba chân, nếu còn có người chặn đường ở phía trước, phen này khó có thể chạy trốn. Nhưng bóng đen kia vừa xẹt qua mình, lại đánh tới đám truy binh sau lưng. Nàng vừa định quay đầu nhìn một cái, tên còn lại nhảy ra, áp bên tai nàng, thấp giọng nói: “Mau đi với ta.” Nàng dùng sức gật đầu một cái, mơ hồ bị kéo vọt vào một cái hẻm nhỏ, nhưng chạy không được vài bước, người nọ dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Sao lại là ngõ cụt?” Nàng nghiêng đầu, hắc y nhân mặc dù che mặt nhưng đôi mắt hẹp dài sáng ngời, rạng rỡ như ánh sao trên trời. “Làm sao bây giờ?” “Nữ quỷ” vẻ mặt đưa đám, “Chạy không thoát sao?” “Chỉ có thể đánh lại.” Hắc y nhân vội vàng vỗ mặt nàng, từng lớp phấn trắng rơi xuống, ý cười trong mắt càng sâu. Hắn trầm giọng nói: “Đi sau ta, đừng sợ.” Hắn vẫn chưa cầm binh khí, nhiều truy binh đánh thẳng ra đằng trước người còn lại, chạy về phía hai người. Hắc y nhân tay đấm chân đá, bọn thị vệ nằm đầy đất, lăn lộn, vô cùng thê thảm. Chẳng qua là dây dưa lâu quá, Chu Cảnh Hoa cũng tự mình mang người đuổi theo, từ xa tức giận giơ chân ra: “Giết không cần hỏi!” Mắt thấy người đến càng ngày càng nhiều, hắc y nhân trở tay ôm eo “nữ quỷ”, khẽ cười nói: “Không chơi với bọn chúng nữa, đi thôi.” “Nữ quỷ” bị hắn lôi kéo, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, không tự chủ được mà lao qua bờ tường. Chỉ là khi nàng nhìn lại, một đám mũi tên từ phía sau bay tới, “Cẩn thận!” Lời còn chưa dứt, mũi tên phi tới như mưa, trong tay hắc y nhân trong tay chợt lóe lên một thanh đoản kiếm, vung tay chém gãy mũi tên. Một kiếm vung lên, mũi nhọn chớp lộ ra, nàng lại thấy cổ tay hắn hiện ra vết sẹo, không khỏi giật mình trụ nói: “Huynh…” Hắc y nhân ôm nàng nhảy lên nhảy xuống, thân mình dừng một chút, thấp giọng nói: “Tiếng động quá lớn, Ngự Sử Cẩm thành cũng dẫn người đến đây…” Quả nhiên, cách đó không xa một đám hắc giáp quân đang đuổi tới, đuốc chiếu sáng cả bầu trời đêm, tướng quân trẻ tuổi dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, vội vàng chạy đến nơi xảy ra chuyện. Hắn ôm nàng lặng lẽ nhảy xuống, đè thấp giọng: “Tiễn nàng ở đây, nhanh chóng trở về.” “Nữ quỷ” nhìn quanh bốn phía, thật khéo, gần đó chính là thiên môn Hầu phủ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay đầu lại, đã thấy trên cánh tay hắc y nhân còn cắm một mũi tên, máu chảy đầm đìa. “Huynh bị thương?” Nàng kinh hãi, “Huynh… huynh theo ta vào trong đi?” Hắc y nhân cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nhẹ nhàng bẻ mũi tên ra, thờ ơ nói: “Không sao đâu.” Dừng một chút, rốt cục hắn vẫn bất đắc dĩ, giọng điệu ôn hòa: “Lần sau đừng liều lĩnh như thế nữa.”