Đối diện với thái độ đặt việc công lên hàng đầu của Diệp Quý An, Roman không hề ngạc nhiên chút nào, “Chúng ta đúng là phải nói chuyện, nhưng không cần quá lâu, anh đương nhiên vẫn có thể trở về họp.” Hắn cũng đặt cốc xuống, lau vết sữa còn dính trên môi của mình, “Ha ha, thực ra tôi cũng vừa được ra trại, mới đến Bắc Kinh ba ngày trước thôi.” Diệp Quý An trong lòng thầm nghĩ người này đến đây đã có chuẩn bị từ trước, lại có vẻ rất thành khẩn, “Ừm.” Anh gật đầu. “Shawn với anh đang sống chung, tôi đều đã nhìn thấy, cho nên anh không cần nói dối tôi.” Roman ngước mắt lên nhìn, nói tiếp, “Ba ngày nay, từ lúc bước ra khỏi cánh cửa này cho đến khi về nhà, hai người luôn đi cùng với nhau.” Diệp Quý An nhướng mày, “Cho nên cậu đã theo dõi chúng tôi? Chẳng khác gì với lần ở Moscow cả.” Roman đắc ý dựa vào ghế, “Không cần căng thẳng, tôi không chụp ảnh, cũng không định giúp hai người come out đâu.” Diệp Quý An đặt khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm nhìn hắn, “Khi nãy không phải đã giúp rồi sao?” Roman vờ như không nghe thấy lời này, “Shawn không muốn gặp tôi, tôi biết, nhưng nếu như đã gặp được anh, tôi cảm thấy mình có thể nói ra vài điều, tôi giúp anh hiểu rõ hơn về Shawn.” “Giúp tôi? Vậy thì không cần.” “Hai người mới quen nhau nửa năm, chỉ được một thời gian ngắn ngủi sau khi anh ấy về nước, không phải sao?” Roman bật cười, “Anh có biết hết sở thích, thói quen, tính cách, quá khứ của anh ấy hay không… Đã từng gặp người nhà anh ấy hay chưa?” Vế đầu tiên Diệp Quý An không thấy có gì to tát cả, anh cho rằng dần dần tìm hiểu đối phương mới có ý nghĩa, cũng giống như Lương Tiêu không thể biết được hết mọi thứ về anh, cùng nhau giãi bày, cùng nhau tiếp nhận không phải là điều kiện tất yếu của tình yêu hay sao? Anh chẳng vội chút nào. Duy chỉ điều cuối cùng kia làm anh thấy hơi khó chịu, “Cậu gặp rồi?” “Đương nhiên.” Roman gật đầu đắc ý, “Bố của Shawn năm nào cũng đến thăm chúng tôi, dẫn chúng tôi đến thăm mộ của mẹ và anh trai anh ấy ở New York. Anh ấy rất yêu tôi, nếu như không xuất hiện sự việc năm đó, tôi đã kết hôn cùng anh ấy lâu rồi.” “Ra là vậy.” Diệp Quý An chăm chú nhìn hắn. Roman bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, vuốt vuốt chóp mũi, “Anh đã biết chuyện gì?” “Vì sao cậu bị giam nhiều năm như thế, cậu tự mình hiểu rõ hơn tôi.” Diệp Quý An không nhanh không chậm nói, “Việc này rốt cuộc có liên quan gì đến Lương Tiêu, có tạo ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu ấy, có lẽ cậu là người hiểu rõ nhất.” Roman ngây người. Diệp Quý An nói tiếp: “Cậu hiểu về gia đình cậu ấy như thế, chắc hẳn phải biết chuyện của mẹ cậu ấy, kết quả thì sao? Kéo một đám người về nhà cậu ấy chích ma túy, như vậy là yêu sao? Lúc làm ra loại việc này cậu còn nhớ tới mình yêu cậu ấy ư?” Diệp Quý An nói ra từng chữ rõ ràng, tốc độ đủ nhanh, thói quen làm việc nhiều năm đã luyện thành loại ngữ điệu đều đặn lại thản nhiên giống như việc này không có liên quan gì đến mình. Chỉ thấy Roman cúi đầu, mở miệng nhấp một ngụm cacao, “Không nghĩ đến anh là kiểu người mạnh mẽ như vậy.” “Kiểu người thế nào không quan trọng.” Diệp Quý An nhìn đồng hồ trên tay, “Cho đến bây giờ cậu vẫn muốn kể với tôi về chuyện tình lãng mạn của hai người sao? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian làm việc của mình cho những chuyện như thế này.” “Đương nhiên là quan trọng.” Roman nghiêm túc nói, “Shawn không thể dung hòa được với những người có tính cách mạnh mẽ, bởi vì anh ấy cũng là một kẻ cuồng khống chế, cuồng đến mức độ rất cao, thật đó.” Diệp Quý An bật cười, “Dù chia tay rồi cũng đừng hại người không lợi mình chứ?” “Tôi không nói đùa.” Roman cuối cùng cũng ngồi thẳng lưng, “Ngày trước lúc mới yêu nhau đã như vậy rồi, tôi ở bên ngoài trở về, anh ấy nhất quyết hỏi tôi đã đi đâu, tôi kết bạn với ai anh ấy cũng nhất quyết muốn biết, muốn can thiệp. Tài khoản xã giao của tất cả bạn học của tôi anh ấy đều theo dõi, nửa đêm có cuộc điện thoại nào gọi tới mà tôi không nghe anh ấy nhất định muốn gọi lại, làm rõ xem người gọi tới là ai, tôi căn bản không có không gian riêng tư, anh ấy thiếu chút nữa là gắn định vị lên người tôi rồi.” Diệp Quý An vẫn không có biểu tình cả, “Nhưng không phải cậu đã thành công rồi sao? So về trình độ lừa gạt thì cậu đúng là thiên tài.” Roman bị nói đến trắng mắt, “Tôi đã hối hận rồi.” Diệp Quý An nhấp chầm chậm một ngụm cà phê, “Ồ.” Roman đột nhiên hắng giọng, “Nhưng như vậy không phải chứng minh rằng anh ấy rất yêu tôi sao? Anh ấy sợ mất tôi, sợ rời xa tôi, rất sợ.” Diệp Quý An trong lòng nghĩ thầm, người này ăn mày quá khứ mà còn tự lún sâu, “Đó là chuyện của ngày trước.” Roman bỗng nhiên bật cười, “Vậy bây giờ thì sao? Anh ấy có như vậy với anh không?” Diệp Quý An nhún vai, “Không có. Trải qua một đoạn tình cảm thất bại, đương nhiên phải biết rút ra bài học.” Anh cũng mỉm cười, lông mày khe khẽ cong lên, “Thực tế chứng minh cứ lo được lo mất cũng không có được hạnh phúc, Lương Tiêu lại thông minh như vậy, không dễ gì mới bắt đầu lại, đương nhiên muốn cùng tôi học cách tin tưởng đối phương, cậu ấy trưởng thành rồi, sẽ không hành động như trẻ con nữa. Hoặc cũng có thể vì tôi cho cậu ấy đủ cảm giác an toàn.” Roman cắn môi, mở to mắt nhìn Diệp Quý An. Diệp Quý An thở dài cảm khái: “Giẫm lên vết xe đổ của mình thực sự quá đau khổ, cậu ấy không muốn đau khổ nữa, tôi cũng sẽ không để cậu ấy đau khổ.” Phiếm mắt Roman đỏ hồng, hai con mắt vẫn xanh như nước hồ, “Anh không có tư cách nói như thế… Đây là lần đầu tiên chúng tôi yêu đương, lần đầu tiên ai cũng sẽ mắc phải lỗi lầm, đúng vậy, là tôi khiến cho anh ấy tổn thương, nhưng tôi không thể ngờ được anh ấy lại tuyệt tình như vậy! Tôi ra khỏi trại giam, gọi cho anh ấy nhiều cuộc như thế, gửi nhiều email như vậy, mỗi ngày tôi đều đợi, mọi thứ tôi đều chuẩn bị xong rồi, tôi không ngờ rằng anh ấy thậm chí còn không cho tôi cơ hội gặp mặt, lúc anh ấy đánh tôi giống như chưa từng quen biết tôi vậy. Lúc ở Moscow hai người đã yêu nhau rồi phải không? Shawn luôn là như vậy, chỉ cần anh làm sai chuyện gì khiến anh ấy không vừa ý, Shawn cũng sẽ không chút do dự mà vứt bỏ anh, bản chất của anh ấy là máu lạnh, có mới nới cũ, chẳng có chút luyến tiếc với ai cả cả. Shawn là người như vậy đấy, bây giờ anh biết chưa? Anh không sợ à?” “Con người sao cứ phải tìm khổ cho mình?” Diệp Quý An hỏi ngược lại. Roman lộ ra biểu tình lúng túng. Diệp Quý An nhíu mày, chân thành nhìn hắn, “Con người chịu tổn thương cũng chỉ đến một mức độ giới hạn, cậu đã gây cho cậu ấy loại tổn thương không thể cứu vãn, tại sao cậu ấy còn phải tự ngược đãi mình? Lương Tiêu mới nhậm chức, công việc rất bận rộn, mỗi ngày phải lo lắng thứ ngày thứ kia, sao phải tốn thời gian nghỉ ngơi của mình để đi cãi nhau với cậu? Cho dù không có tôi, cậu ấy cũng không phải là của cậu.” Roman không nói nên lời. Diệp Quý An tiếp tục chuỗi lập luận của mình, “Những điều cậu nói tôi đều hiểu, nhưng, nếu sau này tôi có làm ra loại chuyện ngu ngốc gì đến mức không thể cứu vãn được nữa, Lương Tiêu không do dự chia tay với tôi, coi tôi là người lạ, tôi dù có hối hận cũng phải chấp nhận, không cần cậu phải tử tế chạy đến đây nhắc nhở tôi.” “Tôi không cho rằng chúng tôi không thể cứu vãn.” Roman cúi thấp đầu che khuất đôi mắt mình. Diệp Quý An có chút bực mình, anh không muốn nói chuyện quá cay độc, trông giống như mình đang bắt nạt trẻ con vậy, nhưng anh thật sự không thoải mái khi phải đối mặt với loại tình định có chết cũng không chịu thông não, cái kẻ đáng ghét còn chấp mê bất ngộ này không đáng để thông cảm, anh chỉ muốn nói thẳng, tránh cho trên mặt biểu hiện ra chút mất kiên nhẫn, “Trọng tình trọng nghĩa là một đức tính tốt, khoe khoang cũng là một thói quen tâm lý ai cũng có, cho nên hôm nay cậu chạy đến đây nói với tôi những thứ này, tuy rằng tôi không muốn nghe, nhưng tôi tôn trọng.” Phiền thì phiền thật, anh vẫn đáp, “Lương Tiêu đương nhiên yêu cậu, rất yêu cậu, cậu đã lấy ví dụ chứng minh cho tôi biết rồi, thực tế cũng không ai phủ nhận cậu cả, điều này chỉ có thể chứng minh cậu ấy là người nghiêm túc trong tình cảm. Nhưng từ khi cậu sử dụng ma túy, cho đến tận bây giờ tìm đến công ty, mỗi việc cậu làm ra đều khiến cậu ấy chán ghét cậu, thậm chí hận cậu, nếu cậu ấy thật sự có như vậy, cậu cũng không thể trách người ta.” Nói xong anh liền đứng dậy, đi tới cạnh Roman, vỗ vỗ vai hắn, vai hắn đang hơi run lên, “Nếu như cậu có thể nghe vào những lời này, tôi khuyên cậu nghiêm túc nghĩ lại, ngày trước cậu đối xử với cậu ấy thế nào, đừng chỉ nghĩ đến việc bản thân mình mất đi bao nhiêu thứ tốt đẹp từ cậu ấy, hãy nghĩ xem bản thân mình có xứng đáng hay không. Lần trước ở Moscow cũng vậy, hoặc là hôm nay, nếu như thật sự gặp được cậu ấy, hoặc là tiếp tục tìm cơ hội gặp được cậu ấy, không ai cản được cậu. Nhưng đợi đến khi gặp rồi, trong lòng cậu không có chút áy náy nào sao?” Roman nhỏ giọng: “Anh đừng nói nữa.” Diệp Quý An nhìn đường phố xám xịt bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Tôi trở về họp, không tiễn.” Anh vừa nhấc bước, chợt nghe thấy phía sau lưng có xao động, là tiếng Roman đứng dậy, “Chủ quản Diệp, có vẻ như anh không sợ gì cả, vậy anh có sợ đồng nghiệp của mình biết quan hệ của hai người không?” Diệp Quý An không hề quay đầu, “Đối với tôi thì không là gì cả, tôi nghĩ rằng đây là chuyện sớm muộn, nhưng Lương Tiêu có đồng ý hay không thì cậu phải hỏi cậu ấy, chúng tôi vẫn chưa thương lượng qua vấn đề này.” Nói xong anh trực tiếp đi mất. Diệp Quý An bước đi nhẹ nhàng, cuộc họp sau đó anh cũng bình thường phát huy, bố trí xong vài việc nhỏ thì cho nhân viên về. Lễ tình nhân có một cái lợi, những cặp đôi có lý do chính đáng để dính lấy nhau ngọt ngào ân ái, những người không làm bất cứ chuyện gì khác thì chắc chắn là độc thân, hôm nay thị trường có nhiều chương trình khuyến mại, rạp phim cũng lên kệ nhiều phim hot, lựa chọn vui chơi rất đa dạng, vì thế cả bộ phận đều tập thể rời đi, không ai ở lại tăng ca cả, chỉ còn lại một mình Diệp Quý An ngồi lại trong phòng làm việc theo dõi biến động thị trường. Sớm đã đóng sàn rồi, anh đi làm cũng không có thời gian theo dõi cổ phiếu mình mua, có một cổ phiếu đã vượt giá trần, nổi bật giữa sàn giao dịch xanh lục, trong lòng anh cũng không có chút vui vẻ ngạc nhiên nào cả. Bản chất nghề nghiệp là ở đây, đầu tư chút tiền của mình vào đó xem như chơi vui thôi, cho dù kiếm được không ít cũng chỉ có thể giải tỏa chút áp lực tiền nhà cho anh, không thể giải tỏa xung động muốn chết mỗi ngày của anh được. Nói như vậy cũng không đúng, Diệp Quý An gần đây đúng là rất ít khi nghĩ về mệnh đề chết chóc sâu xa, anh chỉ muốn chết trong một giây này, một giây sau cũng thế. Đã qua năm giờ bốn mươi phút, Diệp Quý An tắt hết đèn trong phòng đi, cả một bộ phận lớn chiếm mất nửa tầng lầu, bên trong hành lang, bàn làm việc, phòng pha trà đều tối đen như mực, ở bên ngoài, ví dụ như phòng làm việc có cửa sổ sát sàn của anh, chiếu vào cảnh hoàng hôn màu cam đỏ lại trông thật ảm đạm. Diệp Quý An nhìn gam màu đỏ không có độ ấm chiếu vào tòa nhà cao tầng, thầm nghĩ, mình đang chờ đợi, nhà hàng Việt Nam đang chờ đợi, ống kính máy ảnh đang chờ đợi, lễ tình nhân đang chờ đợi. Lương Tiêu đến giờ vẫn chưa báo tin tức, nhưng chắc chắn sẽ trở về, có việc gì mà mình phải vội vàng nhỉ? Anh chỉ không ngừng nhớ lại đoạn đối thoại khi nãy trong quán cà phê. Bộ dạng của mình lúc đó như thế nào, cái miệng cũng dùng đến rồi, đem tài tranh biện hùng hồn dọa người thời đại học của mình ra được lý lấn tới với một đứa nhỏ bồng bột. Nghe thì câu nào câu ấy thuyết phục, nhưng thực sự anh không được lý tính như những gì biểu hiện ra trên mặt, bởi vì anh thực sự, rất không thoải mái. Diệp Quý An nhận ra mình đang ghen, từ ba giờ cho tới hiện tại, ăn một hũ giấm thật là to. Bởi vì người nhà là chủ đề gây tổn thương cho cả hai, bình thường anh cũng không thích nhắc tới, ngay cả bố Lương Tiêu là thần thánh phương nào anh cũng chẳng biết chứ đừng nói là gặp mặt. Còn về hội chứng cuồng kiểm soát cuồng chiếm hữu kia, Diệp Quý An thật sự không phản cảm, ngược lại có chút lo lắng vì sự cẩn thận chừng mực hiện tại trên người Lương Tiêu bất kỳ lúc nào cũng sẽ khiến cậu ấy mệt mỏi. À đúng rồi, còn có cái lý lẽ lần đầu yêu của hắn ta, lần đầu yêu, lần đầu yêu cái rắm!  Diệp Quý An nuốt ừng ực hết cốc trà Đại Hồng Bào lạnh ngắt, giúp bản thân mình bình tĩnh lại một chút, vẫn nhịn không được gào thét trong lòng, ai là người yêu đầu thì có ý nghĩa gì không? Ai yêu được đến cuối cùng mới là người có bản lĩnh! Nói tóm lai là Diệp Quý An ghen rất khủng bố, anh ngồi ở đó ra hình ra dạng, sớm đã sửa soạn đầu tóc, xịt xong nước hoa chuẩn bị đi hẹn hò rồi, bây giờ trong lòng lại nghẹn một cục tức, cuộn trào dữ dội. Ngay đến việc nếu Roman khiến sự việc bại lộ ra, làm cho cả công ty đều biết, Lương Tiêu sẽ phản ứng ra sao, bản thân anh phải trốn tránh thế nào, anh cũng chưa từng nghĩ qua. Màn hình máy tính không biết đã tắt từ lúc nào, Diệp Quý An cũng lười mở lên, tâm tình rối rắm lấy điện thoại ra, nhìn thấy trong nhóm lớn công ty hiển thị buổi tham quan danh cho nhân viên mới đã kế thúc, xe khách lớn xuất phát lúc bốn giờ, dự tính sáu giờ sẽ đón người về đến công ty. Đã đến sáu giờ rồi. Diệp Quý An mở khung trò chuyện với Lương Tiêu, tin nhắn trước gửi đến là giờ nghỉ trưa, Lương Tiêu chụp một hộp cơm, có sáu món, cậu ngốc nghếch gửi một câu “Cứu mạng có cần tây còn có nấm”, tiếp tục gửi thêm vài cái icon khóc lóc. Bây giờ anh hỏi: Sắp về chưa? Lại gửi: Quà không cần gấp, ăn cơm trước đã, đi cả một ngày cậu đói ngất ra chưa? Tin nhắn cuối cùng: Anh đói quá [mặt khóc]. Kết quả chưa thấy tin nhắn phản hồi đã nhận được điện thoại gọi tới của Lương Tiêu, “Tiền bối, anh vẫn ở công ty hả?” Nghe như đang vừa chạy vừa nói, “Công ty ngắt điện rồi!” Diệp Quý An có cảm giác như vừa tỉnh lại sau giấc mộng dài, chỉ khi nghe được giọng nói này, tâm hồn lơ lửng cả buổi chiều của anh mới rơi chính thức rơi xuống đất, “Anh có, nhưng anh tắt đèn phòng làm việc nên không phát hiện, bây giờ cậu đang ở đâu?” “Em đang leo cầu thang.” Lương Tiêu hình như đang cười, “Còn hai tầng nữa thôi, anh đừng động đậy.” Nói xong liền tắt máy. Diệp Quý An bật người dậy vội vàng khoác áo xách túi, điều hòa đúng là đã tắt rồi, nhưng bây giờ anh mới cảm thấy lạnh. Chạy thẳng đến cửa chính bộ phận mình, may mà hệ thống quẹt thẻ độc lập cung cấp điện, bây giờ vẫn có thể dùng. Anh vừa khóa xong cửa thì nghe thấy tiếng động không xa phía sau lưng, là tiếng đóng mở cửa phòng cháy, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã bị ôm chặt lấy từ phía sau, Lương Tiêu giống như vừa xông pha khói bụi trở về, áo khoác lạnh ngắt. “Lạnh quá! Điều hòa trên xe khách hỏng rồi.” Lương Tiêu cọ cọ lên gáy anh, sống mũi còn dính chút mồ hôi lạnh. Diệp Quý An vuốt hai cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, Lương Tiêu khi nãy vội vội vàng vàng leo hơn ba mươi tầng lầu, “Gọi anh đi xuống không phải được rồi hả!” “Cầu thang tối lắm, muốn xuống cùng tiền bối cơ.” Lương Tiêu khoác chặt vai anh, lại một lần nữa đi vào cầu thang phòng cháy, hô hấp đã bình thường trở lại, cười đến nở hoa. Diệp Quý An cũng cười, cái cầu thang này đúng là tối muốn chết, không gian đã kín lại tắt hết đèn. Diệp Quý An cảm thấy mình như một con gà mái già, bởi vì gà mái già bị quáng gà, may có Lương Tiêu dắt tay anh đi, anh thậm chí còn không cần chạm vào lan can, hai người bụng đói cồn cào đi sát về một phía, giống như cặp tình nhân đang tản bộ riêng tư, Lương Tiêu nhẹ nhàng kể về chuyến đi ngày hôm nay, Diệp Quý An lặng lẽ nghe. Đừng nói nhắc đến việc hôm nay gặp Roman, anh ngay cả mở miệng cũng không nỡ, cho dù nói bất cứ việc gì vào lúc này cũng là phá hoại phong tình, là không hợp lý. Bọn họ đều là người nhạy cảm với những con số, xuống đến tầng một, Lương Tiêu bước ra đẩy cửa một cách tự nhiên, Diệp Quý An cũng vừa vặn đếm xuống tầng một, không có ai đếm nhầm xuống tầng hầm cả. Bên ngoài cắt điện tối thui, đèn bên đường chiếu vào đại sảnh rộng lớn, chiếu vào cửa hàng cà phê, thẳng trước mặt họ là hai bác bảo vệ, nhưng Lương Tiêu vẫn không có ý định buông tay Diệp Quý An. Không chút do dự, ngay cả suy nghĩ cũng không cần, giống như đã thành thói quen. Cửa tự động đã ngừng chạy, cửa quay cũng vậy, hai người cùng nhau đẩy nghiêng cánh cửa vừa nặng vừa dày, lúc gió ùa vào, Diệp Quý An nhìn thấy chiếc Bugatti màu đỏ, bóng loáng lại sạch sẽ, đậu ngang dưới cột cờ lớn. Lương Tiêu nghiêng mặt quay qua, nhìn vào cặp mắt của Diệp Quý An, vẫn là vẻ mặt mang đầy ý cười, “Quà của tiền bối không thể muộn được, để ở trong xe.”