Dựa theo trí nhớ trở lại căn phòng lạnh lẽo đổ nát, Phượng Vũ (về sau sẽ gọi A Nhĩ Pháp là Phượng Vũ) lấy nước sạch rửa hết vết máu trên người, lại thay quần áo sạch sẽ mới ngồi xuống kiểm tra đồ vật xung quanh. Trên danh nghĩa, chi thứ vẫn như cũ tôn kính xưng hô Phượng Vũ là đại tiểu thư, nhưng thực tế đối xử với nàng không bằng cả một đứa nha hòan. Phòng của nàng là nơi đổ nát đến mức người hầu trong nhà cũng không muốn ở, nàng không được phép cùng người Phượng gia ngồi cùng bàn ăn cơm, thậm chí những vật khi cha mẹ còn sống cho nàng cũng bị hai tiểu thư thiếu gia chi thứ lấy đi không còn một thứ gì. Tuy nhiên, bên cạnh Phượng Vũ vẫn còn hai vật. Một món trong đó, chính là ngọc châu đã cứu nàng một mạng hôm nay. Đưa ngọc châu lên quan sát tỉ mỉ dưới ánh nến, không nhìn ra bất kỳ điều gì đặc biệt, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng chỉ là món trang sức điêu khắc tinh tế, giá trị xa xỉ mà thôi. Nhưng khi Phượng Vũ thử đưa một luồng lực tinh thần dò xét bên trong, lập tức phát hiện đầu mối. Bên trong hình như có vật gì đó đem lực tinh thần mà Phượng Vũ phóng thích ra bắn ngược trở về. Mặt ngoài ngọc châu, cũng vì sức lực va chạm này, hiện lên một tầng ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. Tia sáng này cực kỳ nhạt, so với ánh sang trắng rực rỡ nàng thấy trong ý thức không thể so sánh được. Phượng Vũ suy tư chốc lát, chờ sau khi ánh sáng ngọc châu biến mất, lại đem máu còn đọng lại trên quần áo hôm nay xoa lên ngọc châu, nó lập tức phát ra ánh sáng lần nữa, hình thành từng tia ánh sáng ngưng tụ thành đoàn, bay vào trong cơ thể nàng, mang đến cảm giác thoải mái dễ chịu. Nhưng tia sáng này vẫn vô cùng ảm đạm như cũ, giống như đèn pin chưa sạc đủ điện, miễn cưỡng phóng ra tia sáng lần cuối. Thấy thế, Phượng Vũ có thể đoán được tác dụng sơ lược của ngọc châu này: gặp máu tươi hoặc là cảm nhận được ngoại lực thì sẽ kích phát ra sức mạnh bảo vệ chủ nhân. Nhưng hôm nay vì cứu thân thể bị thương nặng, ngọc châu hao phí lực lượng quá lớn, cũng không biết về sau có thể khôi phục lại hay không. Đem ngọc châu cất vào, Phượng Vũ lấy bông tai xuống. Bông tai này chỉ nhỏ như hạt đậu nành, không phải vàng chẳng phải là bạc, không biết chế tạo từ tài liệu gì, Đồ Đằng (biểu tượng) Phượng Hoàng giương cánh phía trên được điêu khắc rất sống động. Dựa theo trí nhớ, Phượng Vũ truyền một tia lực tinh thần vào bên trong bông tai, ngay sau đó, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều thứ. Nàng tùy ý chọn một dạng, hơi ngưng thần (tập trung tinh thần), sau khi nghe “bịch” một tiếng, một quyển sách rơi xuống trước mặt nàng. Thì ra đây là một không gian trữ vật làm thành bông tai. Không gian trữ vật ở thế giới Tát Lan Tạp thường làm thành đồ trang sức tùy thân như các loại vòng tay, dây chuyền. Phượng gia muốn chế tạo một không gian trữ vật xinh xắn nổi bật cho Phượng Vũ, riêng phí thủ công cũng tốn kém bằng một năm thu nhập của người trong trấn Lam Phong, hết sức đắt giá. Từ việc này có thể thấy được năm đó Phượng Vũ được phụ mẫu và huynh trưởng cưng chiều như thế nào. Những việc này, Phượng Vũ biết được thông qua trí nhớ, nàng cảm thán Phượng gia năm xưa tài lực hùng hậu, bản thân nàng chỉ là vật thí nghiệm, không có người thân nên không khỏi lặng lẽ hâm mộ. Tiếc nuối trong chốc lát, nàng liền đem những ý niệm này ném ra sau đầu, chuyên tâm xem sách. Quyển sách này là sách nhập môn Linh Sĩ cần phải xem, bên trong chẳng những giảng giải cặn kẽ việc tu hành của Linh Sĩ, phương pháp cùng bí quyết tăng lực lượng, còn giải thích sự bất dồng giữa các nghề nghiệp Đấu Sĩ, Ma Pháp Sư. Xem hết một lượt, Phượng Vũ đối với tu hành chi đạo thấu hiểu sâu hơn. "Thì ra giám bảo sư không cần bất kỳ tu vi gì, khó trách Phượng Vũ thân thể yếu đuối chọn nó. Vì không thể trở thành Đấu Sĩ hay Ma Pháp Sư, nàng chỉ có thể chọn nghề nghiệp như vậy. Thế cho nên khi gia tộc kịch biến, nàng không hề có năng lực tự vệ." Vì thân thể đã khác xưa, Phượng Vũ không chút do dự hủy bỏ nghề nghiệp giám bảo sư. "Đấu Sĩ, dựa vào tu luyện không ngừng để đạt được sức mạnh cường đại. Tăng lên trung cấp thì lĩnh ngộ đấu kỹ. Đấu Sĩ phải có đấu kỹ mới có thể miễn cưỡng giữ được tánh mạng trước Ma Pháp Sư đồng cấp … chỉ là miễn cưỡng sao?" Phượng Vũ lại loại bỏ sự lựa chọn Đấu Sĩ. Nhưng đồng thời, nàng cũng quyết định lợi dụng kiến thức học được kiếp trước rèn luyện cải tạo thân thể này, dù sao bất luận lựa chọn nghề nghiệp gì, thân thể khỏe mạnh mới là mấu chốt. "Luyện Đan Sư, tinh thông luyện chế đan dược, giá trị con người của họ dựa trên việc nắm giữ toa thuốc trân quý hay không, cùng phẩm cấp cao thấp. Bởi vì đan dược có tác dụng phụ trợ thăng cấp tu hành, nên họ được các đại gia tộc mời chào. Nhưng Luyện Đan Sư thường không tập trung tu hành nên rất nhiều Luyện Đan Sư cao cấp thực lực chiến đấu thậm chí không bằng một Đấu Sĩ mãn cấp… Không cách nào tự vệ, còn có thể hy vọng xa vời cái gì?" Phượng Vũ phán đoán không sai, bởi vì thiếu hụt năng lực tự vệ nên rất nhiều Luyện Đan Sư thực lực trác tuyệt, có khi miễn cưỡng trở thành hạ nhân của những người quyền thế, bị tước đoạt tự do cùng quyền lợi, việc làm duy nhất là phụng mệnh luyện đan cho đến khi sinh mạng kết thúc. Kiếp trước Phượng Vũ cũng trôi qua những ngày như thế, nàng biết rõ một khi lâm vào tuyệt cảnh, nếu không còn thủ đoạn khác để thoát thân, hắn tuyệt không cho phép mình rơi vào tình cảnh như thế. Luyện Đan Sư, tự nhiên cũng PASS. "Ma Pháp Sư, điều khiển nguyên tố tự nhiên biến hoá để cho bản thân sử dụng, sức mạnh cường giả vĩ đại nhất thậm chí có thể một mình hủy diệt khắp Đại lục. Tỷ như Ma Quân Lucifer nổi danh trong lịch sử, cường giả Ma Pháp Sư cùng Quang Minh Chi Tử tỷ thí, lúc ấy nam bắc một dãy của Đông Lăng Đại lục bị phong bạo ma pháp cuốn lấy, đến nay vẫn như cũ không có người dám bước chân vào." Trừ Ma Quân Lucifer, còn có sự tích khác về vị Ma Pháp Sư nổi danh, Phượng Vũ xem say mê, bất giác trong lòng khao khát hướng tới sức mạnh cường đại của Ma Pháp Sư . "Ma Pháp Sư ở trên những nghề nghiệp khác, nhất định là mạnh nhất, hay là ta lựa chọn nó… a, phía sau còn có?" Lướt qua mục Ma Pháp Sư, phía sau đột nhiên còn có một điều mục: Ngự Linh Sư. "Ngự Linh Sư, thiên địa chi linh, huyễn hóa thành tinh, sinh ra linh thức, tức là Linh Thú. Ngự Linh Sư, tức là khống chế Linh thú Thiên Địa. Thực lực cực mạnh, có khả năng sáng tạo ra thế giới. So với những nghề nghiệp khác khó khăn hơn rất nhiều, thậm chí so với Ma Pháp Sư càng thêm khó khăn gấp trăm lần, từ trước tới nay tại Tát Lan Tạp, chỉ xuất hiện qua hai Ngự Linh Sư, một xuất thân từ Cung gia tại Nam đồ Đại lục, một gã khác lai lịch không rõ, hành tung bất định." —— từ không đến có, sáng tạo ra thế giới! Ánh mắt Phượng Vũ gắt gao chăm chú nhìn vào hàng chữ này, không dứt ra được. Nói một cách khác, điều này đồng nghĩa với Sáng Thế rồi, đây chính là lực lượng Thần Minh mới có! Ma Pháp Sư hủy diệt, Ngự Linh Sư sáng lập. Ai ai cũng biết, sáng lập so với hủy diệt càng thêm khó khăn gấp trăm ngàn lần? ! Phải làm liền làm tốt nhất! Nàng muốn lựa chọn Ngự Linh Sư! Nghề nghiệp này khó khăn thì thế nào? Nếu từng có người làm được, nàng cũng có thể! Từ trước đến giờ Phượng Vũ chỉ muốn bản thân làm điều tốt nhất, sau nét mặt bình thản là sự tha thiết hướng tới mục tiêu và ánh mắt kiên định. Dù cho con đường phía trước đầy gian nguy, nàng cũng sẽ cố gắng bước tới, trở thành kẻ mạnh nhất đứng trên đỉnh cao! Bình ổn cảm xúc, Phượng Vũ cất sách vừa xem xong vào trữ vật không gian, sau đó trầm ngâm tra xét xem trong đó có còn bộ sách nào liên quan đến Ngự Linh Sư hay không. Kết quả tra xét làm nàng thất vọng, ngoại trừ một quyển tiểu thuyết lịch sử có nhắc đến Ngự Linh Sư, không còn bất kì bộ sách nào nói về vấn đề này nữa. —— tại sao lại như vậy chứ? Phượng Vũ không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên, một vật hổ phách trong suốt xuất hiện trong tầm mắt nàng. Trong tất cả các kiện vật, hổ phách tầm thường, không có bất kỳ sự linh hoạt cùng chấn động nào, nói cách khác nó không thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng Phượng Vũ chú ý tới nó bởi vì nó cực kỳ xinh đẹp. Những hơi mờ giống như giọt nước mưa bao lấy vật hình hổ phách, lẳng lặng bao quanh một con bươm bướm xinh xắn, cánh mỏng như lụa, màu tím mộng ảo cùng màu lam đan vào nhau tạo thành hoa văn xinh đẹp, khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được mê say trong lúc. Có lẽ là món trang sức đẹp mắt, vuốt ve không tồi. Phượng Vũ nghĩ như thế, tiện tay lấy ra bỏ vào trong túi áo. Sau đó, nàng tiếp tục tìm kiếm tài liệu. Nhưng sau khi tìm tòi hai lần, kết quả vẫn như cũ làm nàng thất vọng. Chẳng những không tìm được bộ sách liên quan đến Ngự Linh Sư, thậm chí cũng không có bất kỳ tài liệu nói về Ma Pháp Sư. Trong không gian trữ vật không có tài liệu phương diện này là do năm đó phụ mẫu nàng sợ con gái sẽ buồn vì thể chất không cách nào tu hành, nên đặc biệt loại chúng ra. Phượng Vũ xuyên qua mà đến dĩ nhiên không rõ ràng lắm nội tình những việc này. Thấy không tìm được tư liệu chính mình cần, mặc dù có chút buồn bực nhưng cũng không chú ý nhiều. Đây chỉ là khó khăn nho nhỏ ban đầu, nếu ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, nàng còn có tư cách gì hy vọng xa vời trở thành người mạnh nhất? Thổi tắt nến, Phượng Vũ giữ nguyên quần áo nằm trên giường, tính toán nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai sẽ nghĩ biện pháp sau.