Dịch: Tiểu Phương Beta: Fleur Việc ấp trứng đã có thượng thần chủ động xin đi giết giặc, A Liên có thể gác qua một bên mà bận rộn chuyện khác. A Bàng thấy nàng mỗi ngày rất tất bật, nên rất có ý kiến đối với chuyện lúc đầu nói thượng thần đến là để chăm sóc nàng lại cứ vậy ở nhà không thèm ra khỏi cửa: "Ngươi đúng là trí nhớ của loài cá mà, cũng không thể nuông chiều hắn như vậy!" A Bàng cũng đã gặp Thanh Loan phu nhân. Thượng thần không có mẹ, Thanh Loan phu nhân này tương đương với mẹ của thượng thần, nhưng đối với con dâu A Liên lại thật lòng yêu thương, không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nên lúc này trong lòng A Bàng cũng hơi yên tâm. Nghĩ đi nghĩ lại trứng cũng đã sinh ra, nếu thượng thần đối xử tốt với A Liên một chút thì vẫn có thể xem là một mối nhân duyên tốt. Chuyện phu thê vẫn là khuyên giải hòa không nên khuyên ly tán. A Liên cười nói: "Không sao mà... Hơn nữa mỗi buổi tối thượng thần cũng rất vất vả." Bởi vì thượng thần đã nói qua không được cho người khác biết việc hắn ấp trứng, đặc biệt dặn dò nàng không thể nói cho A Bàng. A Bàng cười sâu xa. Sau khi A Liên trở về liền nhìn thấy thượng thần cuộn người trên giường vỏ sò nhỏ, đôi chân dài có chút khó khăn gập lại. A Liên cười nói: "Bộ dáng thượng thần ấp trứng thật là đẹp mắt." Khóe miệng Dung Lâm nhếch lên. Hắn đang ôm trứng trong ngực lại thấy nàng rốt cuộc đã về, lập tức nhíu mày nói: "Tại sao lại về trễ như vậy?" Trị an ở hồ Động Trạch này rất kém, nàng lại là một cô cá tuổi trẻ xinh đẹp đi ra ngoài làm cho trong lòng hắn lo lắng không thôi. A Liên liền nói: "À, lúc nãy đi ra ngoài ta gặp được Thanh Côn đại ca, ngày đó đi vội vàng cũng không từ biệt hắn nên gặp lại liền nói mấy câu." Biểu tình của Dung Lâm cứng ngắc, nhất thời cảnh giác. Thanh Côn kia cũng không phải là một con cá đơn giản, cho rằng bản thân mình ra được biển thì rất ghê gớm, học được vài câu phương ngôn (từ ngữ địa phương) Đông Hải liền này giả danh lừa bịp mấy con cá nhỏ tôm nhỏ chưa trải sự đời tại hồ Động Trạch. Dung Lâm nhìn con cá nhỏ trước mặt, cảm thấy nàng bộ dáng ngực to nhưng không có đầu óc, rất đơn thuần, nếu đổi lại là hắn cũng nhịn không được muốn lừa gạt nàng, nói lời thấm thía: "Nàng đã kết hôn nên có chút tự giác đi! Thanh Côn này là cá lớn tuổi độc thân khác phái, nàng phải hiểu là người đời sẽ dị nghị gièm pha." A Liên nói: "Ta không có bạn bè ở hồ Động Trạch, lúc trước chỉ có A Bàng, bây giờ lại có Thanh Côn đại ca thật sự hợp ý, nếu không thể làm phu thê thì làm bạn bè bình thường cũng có sao. Hơn nữa ta cùng hắn trong sạch thì không có gì phải sợ!" Cũng đã đi coi mắt còn nói là trong sạch? Dung Lâm lập tức ngồi dậy, bá đạo nói: "Dù sao ta cũng không cho phép." A Liên "Ừ" một tiếng cũng không nói gì thêm. Dung Lâm thấy nàng ở một bên yên tĩnh thu dọn nhà cửa, cảm thấy thái độ của mình không được tốt, nên dịu dàng nói: "Ta là muốn tốt cho nàng, nếu nàng muốn kết giao bạn bè ta cũng không ngăn cản nàng, mấy ngày tới chúng ta sẽ trở về Cửu Tiêu các, ốc đồng, Tiêu Táo cũng đều ở đó." A Liên quay đầu nhìn hắn: "Thượng thần thật không nói lý lẽ..." lại tiếp tục nói: "Nếu ta vẫn kết giao với Thanh Côn đại ca, thượng thần sẽ tức giận?" Dung Lâm không hề suy nghĩ: "Tất nhiên, hơn nữa ta cũng sẽ trừng phạt nàng." A Liên phản ứng lại: "Thượng thần sẽ dùng cự long trừng phạt ta sao?" Da mặt Dung Lâm vốn dày cũng không bằng con cá nhỏ không phúc hậu này, bên tai đỏ lên, hít sâu một hơi nói: "Đúng, ta sẽ hung hăng trừng phạt nàng!" "Được rồi..." A Liên lập tức thỏa hiệp, "Lần tới có gặp mặt Thanh Côn đại ca sẽ nói rõ ràng cùng hắn, ngày sau sẽ không cùng hắn lui tới nữa." Thanh Côn là con cá tốt, nói năng hài hước còn có kiến thức rộng rãi, A Liên vẫn rất yêu thích. Dung Lâm ngừng một chút, bỗng nhiên trong lòng có chút mất mát, sau đó tức giận ôm trứng xoay người một cái, càng nghĩ lại càng tức giận, đợi một lát không thấy A Liên có động tĩnh gì cho rằng cá ngốc này không biết mình tức giận, liền xoay người gây ra tiếng động lớn hơn. * Cả ngày đều ấp trứng, rốt cuộc đêm nay Dung Lâm có thể đi ra ngoài một chút rồi. Ở dưới đáy hồ Động Trạch ngẩng đầu nhìn có thể nhìn thấy những con cá màu sắc sặc sỡ bơi qua bơi lại, quanh mình còn có chút bèo xanh biếc, ngẩng cao hơn một chút liền có thể nhìn thấy ánh trăng kia lẳng lặng rọi khắp đáy hồ, lung lay theo làn nước, khác hẳn trên Cửu Trùng Thiên. Dung Lâm nhìn vầng trăng sáng kia đến ngẩn người, khóe miệng theo bản năng nhếch lên. Chợt nghĩ tới điều gì, Dung Lâm vừa quay đầu lại đã thây bên cạnh không còn bóng cá, hơi giương mắt đã nhìn thấy cách đó không xa, cá mè hoa kia đang nhẹ nhàng đưa cái đuôi cá xinh đẹp màu bạc về phía hắn, ngồi xổm trên mặt đất nhặt những viên đá. Ngày tốt cảnh đẹp như vậy mà nàng lại hoàn toàn không biết thưởng thức. Dung Lâm đi qua, không vui nhìn nàng. Trong ngực A Liên đã chất thành đống nhỏ, đúng lúc thấy thượng thần tới liền nói: "Thượng thần giúp ta cầm một ít đi!" Đường đường là thượng thần, tại sao lại phải giúp nàng cầm những viên đá nhỏ tầm thường đó? Nhưng rốt cuộc Dung Lâm vẫn là thành thật duỗi tay cầm lấy, lại nhìn nàng bỏ từng viên vào trong hồ lô ngọc. A Liên nói: "Những cục đá đẹp này có thể bán được không ít bạc nha! Trước kia mỗi ngày ta đều tới nhặt những viên đá này, tích góp mấy ngày lại chạy lên trên bờ bán. Ngày từ đầu không biết giá trị của nó, thường xuyên nhặt thật nhiều cũng không đổi được mấy xu, nhưng ông lão thu mua đá thật tốt, dạy ta phân rõ những viên đá tốt hoặc xấu. Này nha, giống như viên này có hình dạng đẹp, màu sắc lại hiếm thấy, chắc chắn có thể đổi thật nhiều bạc." thuvienngontinh Nàng cầm cục đá trắng trẻo ngẩng đầu nhìn thượng thần nói: "Chờ để dành được nhiều bạc, ta mời thượng thần ăn thịt xiên." Dung Lâm trầm mặc một lúc, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng, sau đó duỗi tay véo gương mặt nàng. Lúc sau hai người nằm ở đáy hồ ngắm trăng. Đuôi cá màu bạc của A Liên nhàn nhã vẫy, từng cái nhẹ nhàng đụng vào đùi người bên cạnh. Bỗng nhiên A Liên mở miệng nói: "Ta rất thích ngắm trăng, luôn cảm thấy ánh trăng trên cao cách xa ta thật là xa, giống như thượng thần vậy..." Dung Lâm nghiêng đầu nhìn sườn mặt nàng nói: "Ta dẫn nàng đi sờ trăng, chịu không?" A Liên không chút nghĩ ngợi quay đầu, đôi mắt trong suốt hưng phấn nói: "Chịu nha!" Dung Lâm cười cười, nắm tay nàng bơi về phía mặt hồ. "Ào" hai tiếng, hai người từ đáy hồ nhảy lên. Dung Lâm dẫn nàng lên bờ, đứng xoay mặt về phía nàng, sau đó thân thể phát ra màu vàng chói mắt, dường như làm lu mờ cả ánh trăng phía sau hắn. A Liên theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra liền thấy thượng thần hiện ra nguyên hình – biến thành một con phượng hoàng màu vàng thật lớn. Phượng hoàng giương hay cánh che hết cả vầng trăng, chín cái lông đuôi tung bay vô cùng rực rỡ. A Liên kinh diễm đến choáng váng, nghe thượng thần nói lên đi nàng mới ngẩn người, nhẹ nhàng nhảy lên lưng phượng hoàng, giang hai chân cưỡi trên cổ hắn. Phượng hoàng thuận gió bay lên, xuyên qua những tầng mây thật dày bay về hướng vầng trăng sáng rực phía chân trời. Tiếng gió thổi mạnh bên tai làm cho A Liên cảm thấy chính mình sắp bị thổi bay đi, nhưng trong lòng vẫn là vô cùng vui sướng, vững vàng ôm lấy chiếc cổ đầy lông vũ của hắn, hô to: "Bay nhanh thật! Nhanh thật!" Phượng hoàng vỗ cánh, bay chín vạn dặm. Mặt trăng xa cuối chân trời càng ngày càng gần, càng ngày càng sáng ngời. Toàn bộ gương mặt A Liên đều bị rọi sáng, tò mò mở to hai mắt, khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, sau đó trong tiếng đập cánh, nàng lấy tay sờ sờ một góc mặt trăng. "...Lạnh nha!" A Liên sờ soạng vài cái liền lùi tay về, cười cười giang đôi tay ôm cổ hắn, "Vẫn là cổ thượng thần ấm hơn!" Sờ mặt trăng xong, họ theo đường cũ quay về. A Liên cưỡi phượng hoàng nhìn những thôn xóm thắp đèn dầu phía dưới khát khao không thôi. Hồi lâu sau, trời đã sắp sáng. Tay A Liên bắt lấy cần cổ lông vũ bị trợt, hoảng sợ hô to, thân cá rớt từ trên lưng hắn xuống. Rơi đến giữa không trung chợt hoảng hốt, theo bản năng hiện ra đuôi cá màu bạc. Lúc này phượng hoàng vươn móng vuốt khổng lồ nhẹ nhàng bắt lấy eo nàng, sau đó thật cẩn thật đưa nàng tới chỗ cành lá tươi tốt trên ngọn cây cao, còn dùng móng vuốt dịu dàng cào cào vài cái lên bụng nàng. A Liên cười khanh khách không ngừng, sau khi đứng vững liền ngẩng đầu nhìn đôi cánh phượng hoàng trước mặt, giơ hai tay lên. Phượng hoàng theo bản năng cúi thấp đầu xuống. Tay A Liên đụng đến gương mặt hắn, cười khanh khách nói: "Thật là đẹp mắt..." Nàng nhẹ nhàng sờ soạn vài cái, dần dần hai cánh vỗ càng ngày càng nhẹ, hắn chậm rãi trở về hình người, mà nàng đang sờ gương mặt như quan ngọc, khôi ngô tuấn lãng. Dung Lâm đứng trước mặt nàng, vạt áo nhẹ nhàng tung bay, hào hoa phong nhã, ánh trăng phía sau cũng không sánh kịp. Hắn cầm bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mặt mình của nàng, chậm rãi nói: "A Liên, theo ta trở về Cửu Tiêu Các được không?" Giọng nói hắn trầm thấp dễ nghe, dần dần hòa vào tiếng gió. "Được!" Nàng ngẩng đầu cười nói, trong mắt trừ ánh trăng chỉ có hắn. * Ở trên ngọn cây ngắm mặt trời mọc xong vừa lúc hai người có thể đi chợ. tvnt Lúc đi ngang qua bên hồ, A Liên nhìn thấy có một người đánh cá bỏ một con cá trích béo khỏe vào trong sọt, cá trích kia giãy giụa, ra sức muốn thoát. A Liên đi qua mua cá trích từ tay người đánh cá, thả lại vào trong hồ. Lại không ngờ cá trích này lại là một tiểu cá yêu tu luyện hai trăm năm, khi A Liên phóng sinh liền biến thành hình người. Một thiếu niên văn nhã thanh tú, da thịt non mịn. Thiếu niên thấy A Liên mỹ mạo như hoa, nhất thời hai má đỏ ửng ngượng ngùng muốn lấy thân báo đáp. Dung Lâm lập tức đen mặt, nhìn con cá trích tiểu bạch kiểm nói: "Nàng đã kết hôn..." Nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Cũng vừa mới sinh trứng!" A Liên cũng gật đầu cười: "Đúng nha!" Thiếu niên chợt cảm thấy đáng tiếc, nhìn A Liên lưu luyến không rời, sau đó liền đa tạ rồi nhảy xuống đáy hồ. Dung Lâm bất mãn nói: "Tộc cá các nàng đều như vậy sao? Cứu các nàng thì các nàng liền dính lấy." A Liên liền nói: "A Bàng nói đó là do ân công có bề ngoài dễ nhìn." À! Tâm tình Dung Lâm sung sướng cười cười cũng không nói tiếp. Hai người đi đến quán nhỏ bên đường ăn thịt xuyên, thật ra lúc này Dung Lâm chủ động chi bạc, còn hào phóng nói với chủ quán: "Không cần thối!" A Liên đứng một bên chọn lựa xiên, khen: "Thượng thần thực là giàu có!" Dung Lâm thấy vẻ mặt nàng sùng bái, thầm nghĩ nữ nhân này quả thực rất thích bộ dáng nam nhân tiêu bạc, liền tốt bụng duỗi tay qua sờ đầu nàng. A Liên nghiêng đầu qua để cho hắn sờ. Lúc ăn xong A Liên có chút nhung nhớ nói: "Vẫn là Mạnh Cực tiên nhân nướng xiên ngon nhất!" Dung Lâm cũng gật đầu đồng ý: "Trở về là có thể được ăn rồi." A Liên "Vâng" một tiếng, sau đó cùng Dung Lâm đi dạo bên đường, đi một quãng liền nhìn thấy có một gốc cây lớn có rất nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi tụ lại một chỗ. thuvienngontinh A Liên rất thích xem náo nhiệt, tất nhiên cũng tò mò lôi kéo thượng thần đi qua, thì ra là có một ông lão tóc hoa râm bày quán ở chỗ này, ở trên bàn là những cặp vòng tay bạch ngọc, nói là vòng thần khí uyên ương, có thể kiểm nghiệm tình yêu chân chính ở thế gian. Dung Lâm đường đường là thượng thần, lạnh nhạt lại cao ngạo, vốn không nhìn vào mắt, vừa nghe lời này lại có chút hưng thú nho nhỏ, lại lôi kéo A Liên cùng nhau xếp hàng xem thử, vừa lúc có thể nhìn xem tiểu cá yêu này yêu hắn sâu đậm đến đâu. Xếp hàng phía trước A Liên là một đôi nam nữ trẻ tuổi, lúc mang vòng uyên ương vào liền dần dần biến thành màu hồng đào. Vòng uyên ương đoán chân tình, ban đầu là vòng màu trắng, lúc nam nữ đeo vào, màu càng đậm chứng tỏ tình cảm càng sâu đậm. Đôi nam nữ này tất nhiên là vui mừng rời đi. Đến phiên bọn họ, A Liên cùng Dung Lâm đeo vòng tay vào, vòng kia vốn màu trắng lập tức trở nên đỏ thẫm. Hắn nhìn màu đỏ trong lòng hơi chấn động, rõ ràng có chút kinh ngạc, theo bản năng lấy tay áo chặn lại – nếu để cho tiểu cá yêu biết tình cảm hắn đối với nàng khẳng định sẽ sung sướng vểnh đuôi lên trời mất! Sau đó mặt không đổi sắc thúc giục A Liên bên cạnh: "Nhanh lên nào!" "À, được rồi!" A Liên nghe lời đeo vòng tay vào. Ngay sau đó vòng tay bạch ngọc trở thành màu hồng nhợt nhạt. Hết chương 49 ___________