Edit & beta: Fleur * "Đản" là trứng, "bảo" trong bảo bối Nơi cực hàn. Trấn Sơn tiên quân chính là tiên nhân thủ giới nơi cực hàn. Nơi đây vắng lạnh, mấy ngàn năm đều hoang tàn vắng vẻ, lần đầu tiên nghênh đón thượng thần tôn quý như thượng thần Dung Lâm nên cũng khách khí chiêu đãi hắn một phen. Nơi cực hàn chẳng phân biệt được ban ngày, bầu trời luôn bị che khuất, nơi đây luôn bị bóng tối bao phủ. Nhưng vị thượng thần này là tôn giả Cửu Trùng Thiên, trên người luôn có thần huy, khiến người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Thấy thượng thần Dung Lâm chắp tay đứng trên đỉnh núi, tay áo tung bay, khí độ độc nhất vô nhị, trên tay cầm một chiếc khăn thêu một con cá, Trấn Sơn tiên quan liền tiến lên phía trước nói: "Thượng thần đang nghĩ tới phu nhân chăng?" Dung Lâm hơi nghiêng mặt, thoáng kinh ngạc nhìn vị Trấn Sơn tiên quân này. Nơi đây tin tức lạc hậu, Trấn Sơn tiên quân chỉ biết thượng thần Dung Lâm này có mấy vạn năm tu vi, tính ra cũng đã một bó tuổi, theo lý thuyết tất nhiên là đã có thê nhi. Nay thấy hắn như đang nhớ ai, Trấn Sơn tiên quân cũng là người từng trải, sao lại không hiểu chứ. Y nhìn phương xa, thở dài nói: "Tiểu tiên cũng thường xuyên nhớ thê nhi cách xa ngàn dặm..." Thủ giới tại nơi cực hàn, không có gì ngoài cách mỗi một trăm năm có thể gặp lại người thân, thời gian còn lại đều phải trấn thủ cương vị. Trấn Sơn tiên quân cũng xem như ở đây lâu, đã hai ngàn năm. Thủ giới mặc dù vất vả, nhưng phúc lợi rất tốt. Nghĩ đến chính mình vất vả ở đây, thê nhi trong nhà không lo cơm áo, được hưởng đãi ngộ tốt nhất, y cũng không tiếc. Trấn Sơn tiên quân tiếp tục nói: "Nhắc tới cũng hổ thẹn, khi phu nhân nhà ta mang thai, sinh con, ta đều không ở bên nàng, thật sự là uổng làm phu." Dung Lâm xưa nay đối đãi với người khác khiêm tốn nhã nhặn, huống chi đối với những tiên nhân phấn đấu ở tiền tuyến như Trấn Sơn tiên quân, hắn lại càng thưởng thức. Nghe y nói, hắn không tránh khỏi có chút đồng tình. Là phu quân, nhưng khi thê tử mang thai, sinh con không ở bên, cũng thật không nên. Dung Lâm mở miệng trấn an. Trấn Sơn tiên quân lại nói: "Thượng thần phu nhân chắc hẳn là một nữ tử khéo tay hiền huệ?" Dung Lâm đột nhiên cười cười, khuôn mặt giãn ra, nói: "Hiền huệ thì đúng là có hiền huệ." Rồi hắn nhìn Trấn Sơn tiên quân, "Nhưng quá bám người, ta vừa nói phải đi làm việc, nàng đã rầu rĩ không vui, hận không thể đi cùng ta..." "...Tuổi còn trẻ đều như vậy." Trấn Sơn tiên quân cười cười, nói, "Thượng thần dỗ dành nhiều chút là được." Dung Lâm cười nói: "Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp túc sống cùng." Trấn Sơn tiên quân nhìn nụ cười và ánh mắt hắn, thân là người từng trải, y hiểu rất rõ. * A Liên về đến hồ Động Trạch đã là ba ngày sau. Lúc trước, nàng đi ctc, nhọc nhằn khổ sở mất tận một tháng, bây giờ pháp thuật tinh tiến nên nhanh đến hơn. A Bàng nhìn thấy nàng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội hỏi: "A Liên, thật sự là ngươi sao?!" Xa cách non nửa năm, A Bàng không hề thay đổi chút nào, mặc xiêm y màu đỏ càng khiến vẻ đẹp của nàng trở thành độc nhất vô nhị. A Liên thẹn thùng gật đầu, nói: "Ừm, ta trở về." Thấy A Liên trở về, tất nhiên A Bàng rất vui mừng. Ban đầu, nàng không cản được con cá ngốc này đi ctc hiến thân, nhưng nàng cũng biết thượng thần Dung Lâm kia đường đường là thần tôn, tất nhiên sẽ không ăn một con cá nước ngọt có ba trăm năm đạo hạnh. Con cá mè hoa này phải đâm vào tường mới có thể hiểu rõ. Nhưng một mình A Liên đến một nơi như ctc, nàng cũng ngày đêm lo lắng. Giờ đây thấy A Liên bình an trở về, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. A Bàng quan sát nàng một lượt, nói: "Hơi gầy, đồ ăn tại ctc không ngon à?" A Liên đưa tay sờ sờ mặt, nói: "Cũng tạm được." A Bàng cười tươi, lại thấy nàng ôm một chiếc túi vải xanh trong tay, nên đưa tay ra và nói: "Đây là cái gì..." Nàng rat ay nhanh, A Liên còn chưa kịp phản ứng thì túi đã bị vén lên. Nhìn thấy quả trứng bên trong, A Bàng kiến thức rộng rãi cũng trợn to hai mắt: "Quả trứng này lớn quá, lại còn màu vàng kim? Đây là cái gì? Đặc sản của ctc sao?" Nàng nói nhanh, liên tiếp đặt ra mấy câu hỏi, nụ cười của A Liên héo đi, không biết nên trả lời như thế nào. A Bàng và A Liên mặc dù không quen biết từ nhỏ, nhưng lại có cảm giác chỉ hận không gặp nhau sớm. Mà nàng lại rất hiểu A Liên, chuông báo động lập tức kêu inh ỏi. Nàng nghiêm túc chỉ vào quả trứng, hỏi: "Ngươi thành thật khai báo, trứng này là của ai?" A Liên lẳng lặng nhìn A Bàng trước mặt, thấy nàng đang cố kìm chế cơn giận, A Liên mấp máy môi, ôm chặt quả trứng trong lòng hơn một chút: "...Của ta." * "...Vậy sau này ngươi dự định thế nào?" Sau khi hiểu rõ đại khái mọi chuyện, ngây người mất nửa ngày, A Bàng mới hơi tỉnh táo lại. A Liên ôm trứng, nói: "Ta muốn nuôi lớn nó." A Liên đã suy nghĩ rất kỹ, không hề do dự chút nào. Hôm đó nàng đau bụng, vốn nghĩ đã quá muộn, không nên quấy rầy thượng thần, chịu một chút là được. Nhưng không ngờ sau đó càng ngày càng đau, nên nàng chạy ra ngoài. Nàng không có kinh nghiệm, trước đó lại không biết mình có mang thai hay không, đau một lát thì sinh ra quả trứng này. Lúc ấy nàng hơi sợ, không biết nên làm gì mới tốt, nhưng vừa nghĩ đến lời của thượng thần, nàng lại lo lắng nếu thượng thần biết chuyện sẽ không thích quả trứng này, có lẽ cũng không muốn nó được ấp nở. Cho đến bây giờ, A Liên chưa từng nói một chữ "Không" với thượng thần, suy nghĩ một phen, nàng mới cẩn thận giấu trứng vào túi sách. Sau đó, nàng lau sạch sàn nhà bẩn. Xử lý xong, nàng đi phòng tắm để tắm rửa. Sau khi sinh trứng, nàng quyết định trong tích tắc, viết thư hòa ly, nghỉ học, quay về hồ Động Trạch, lưu loát liền mạch, không hề do dự. Lúc này, A Bàng mới nhịn không được mà nói: "Ta thấy ngươi đúng là ngốc mới về nhà..." Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thép, nói: "Hồ Động Trạch nhiều ngư dân, bản thân ngươi tự bảo vệ mình còn khó, lại còn mang theo con ghẻ." Nếu khi chưa sinh trứng, A Bàng ở bên cạnh nàng, chắc chắn A Bàng sẽ kéo nàng đi phá thai. A Bàng nhìn thoáng qua quả trứng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thừa dịp vẫn còn kịp, ngươi hãy tìm một chỗ ném nó đi, sau đó bắt đầu cuộc sống một lần nữa, coi như chưa từng đến ctc." A Bàng là một cô nương mạnh mẽ, nàng biết chuyện này chỉ có thể dằn lòng giải quyết dứt khoát mới không gây nhiều đau khổ. Nếu giữ lại quả trứng này thì cả đời đều phải chịu đau khổ. Nhưng A Liên nhất quyết không chịu. Trứng chui ra từ bụng nàng, sao nàng có thể ném đi được? Ném đi, nếu không may thì bị người ta nhặt đi làm trứng luộc nước trà; may mắn thì được ấp ra an toàn, nhưng vừa ra đời đã không có cha mẹ, chỉ có một mình, A Liên nghĩ cũng thấy đáng thương. Trước đây, nàng cũng như vậy, sao có thể để con cũng giống mình, không ai thương không ai yêu. A Liên chân thành nói: "A Bàng, ta đã quyết định, ta sẽ nuôi lớn nó." A Bàng nhìn chằm chằm A Liên trong chốc lát, mới thở dài nói: "Được rồi, dù sao cũng là trứng của ngươi, ngươi thích làm thế nào thì làm!" A Liên kéo tay A Bàng, nói: "Thôi mà, đừng tức giận." Sao nàng có thể không tức giận chứ? Một con cá đàng hoàng đang tốt lành, đi ctc một chuyến, mới non nửa năm đã biến thành một con cá một trứng hòa ly... Sao nàng có thể tỉnh táo chấp nhận đây? A Bàng thấy nàng không chịu nói phụ thân hài tử là ai, còn không ngừng che chở hắn, nên nàng biết tên kia là đồ cặn bã. A Bàng cúi đầu, nhìn quả trứng trong lòng A Liên, bất đắc dĩ nói: "Hy vọng hài tử này ngoan ngoãn một chút..." Nói rồi nàng cong ngón tay, gõ lên vỏ trứng như gõ dưa. A Liên vội vàng cẩn thận bảo vệ, căng thẳng hề hề nói: "Coi chừng gõ hư." Sắc mặt A Bàng đã khá hơn nhiều, cười cười nói: "Ta thấy vỏ trứng rất cứng, yên tâm đi, gõ không sao..." Nếu đã quyết định giữ lại trứng, A Bàng khuyên không được, chỉ có thể ủng hộ quyết định của nàng. A Bàng suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: "Ngươi muốn giữ nó lại cũng được, nhưng ngươi là một con cá, ở hồ Động Trạch cũng không có thân thích gì để dựa vào, sợ là có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Tuy nói ngươi từng hòa ly, lại mang theo một quả trứng, nhưng ngươi trẻ tuổi xinh đẹp, tính tình ôn thuận, lại chăm chỉ hiền huệ, muốn tìm một con cá tốt tái hôn cũng không phải việc khó..." A Liên lắc lắc đầu: "Ta không nghĩ đến việc này." Biết nàng sẽ nói vậy, A Bàng nói tiếp: "Ta biết bây giờ ngươi còn chưa quên được hắn, nhưng một nam nhân, đến hài tử cũng không cho ngươi sinh, vậy cũng không có gì đáng để ngươi lưu luyến. Hôn nhân không tình cảm đúng là không tốt lắm, nhưng ngươi có nghĩ hay không, mấy ngày nữa trứng này ấp nở, dù sao cũng phải đăng ký hộ tịch, chẳng lẽ ngươi muốn để nó lén lén lút lút sống qua ngày cùng ngươi như vậy..." Không thể không nói, A Bàng nghĩ xác thực xa hơn nàng. A Liên nói: "Vậy..." "Ta quen biết nhiều, đợi chút nữa đi tìm một người tin tưởng giúp ngươi làm mai, tìm một nam nhân thật thà, phúc hậu, gia thế trong sạch. Ngươi đừng nói không cần, tại hồ Động Trạch này, các ngươi cô nhi quả mẫu, có nam nhân che chở, ngươi mới sống an ổn được. Như vậy, hài tử sinh ra cũng có phụ thân." Hơn nữa chỉ có như vậy, con cá ngốc này mới có thể chậm rãi quên kẻ bạc tình kia. "Nhưng thế không tốt lắm đâu..." "Có gì không tốt." A Bàng tức giận nói: "Chúng ta cũng không đi lừa người, ngươi cứ nói rõ ràng tình huống của mình ra, nếu nhân gia cam tâm tình nguyện cưới ngươi, không phải tất cả đều vui vẻ sao?" Tỷ lệ đực cái tại hồ Động Trạch vô cùng chênh lệch, không ít cá cũng tái giá, A Bàng cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của A Liên. Thấy A Liên không chịu, A Bàng lại nói: "Ngươi không nghĩ vì mình thì cũng nên nghĩ vì hài tử trong trứng chứ..." A Liên nhíu mày, duỗi tay vuốt ve quả trứng yên lặng trong ngực, mới chậm rãi gật đầu, nói: "...Được rồi." * Vài ngày sau, A Liên chậm rãi ấp trứng, ngẫu nhiên nhàn rỗi sẽ đi nhặt đá đi chợ trên bán. Đổi được vài đồng tiền, nàng đi mua chút vải vóc, sau khi về, một cây kim một sợi chỉ nghiêm túc làm y phục cho hài tử. Còn A Bàng, mặc dù lúc trước luôn miệng nói nàng ném trứng đi, nhưng sau khi quyết định, nàng cũng không nhắc lại nữa, chỉ đem thuốc bổ đến cho A Liên, còn tiện đường mang đến chiếc mũ quả dưa hoặc đồ chơi nhỏ. Hiệu suất làm việc của A Bàng xưa nay rất tốt, mấy ngày sau đã giúp nàng tìm một đối tượng, để nàng đi xem mắt. Nhà trai là một con cá lớn tuổi, vượt biển còn sót lại. Cá biển tư tưởng cởi mở, cũng không để ý việc A Liên tái hôn còn dẫn theo một quả trứng. Hết chương 45