Ngư Hương Tứ Dật
Chương 20
Người dịch: Nhật Phương
Biên tập: Fleur
Sao Dung Lâm lại không hiểu ý của Tiêu Bạch chứ. Tiểu cá yêu này ở thiên giới nào có quen biết ai? Nếu như cần hộ khẩu của người trên thiên giới, thì chỉ có thể tìm đến hắn. Hắn tự vấn lương tâm đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng, nhưng dù là làm việc thiện, cũng không làm đến mức này. Ba vạn năm nay, hắn đã làm vô số việc thiện, nhưng việc này hệ trọng, tuyệt đối không phải là đơn giản tiện tay giúp.
Dung Lâm lại quay đầu lại nhìn nàng, thấy vẻ mặt của nàng nhìn hắn mong chờ.
Bỏ đi.
Dung Lâm suy nghĩ lát, nói với A Liên: "Ngươi chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu, rồi cùng ta đến U Ti cục."
A Liên đang định đồng ý, thì lại nghe thấy tiếng Tiêu Bạch không nhanh không chậm nói: "Vậy ngươi định lấy thân phận là gì?"
Thân phận gì? Dung Lâm suy nghĩ một lát, khoảng cách về tuổi giữa hắn và tiểu cá yêu quá lớn, nhưng bề ngoài hắn vẫn trẻ đẹp anh tuấn, so với nàng cũng không khác biệt là bao. Liền nói: "Lúc trước tiểu cá yêu này phải vào U Ti cục, ta đã từng dùng thân phận anh họ để đưa nàng ra ngoài."
"...Anh em họ." Tiêu Bạch lẩm bẩm, khóe miệng hiện lên ý cười.
Nhìn thấy phản ứng của Dung Lâm có chút không hài lòng với hắn, hắn liền giải thích, "Nghĩ đến ngươi không rành chuyện thế sự quá lâu rồi. Mấy năm nay những người trở thành tiên ngày càng nhiều, số người trên thiên giới đột nhiên tăng cao, hơn nữa hộ khẩu ở thiên giới có rất nhiều đãi ngộ tốt, người lợi dụng sơ hở để có hộ khẩu ngày càng nhiều. Nếu như ngươi muốn lấy danh phận anh họ, vậy ta khuyên ngươi đừng đi mất công..." Nói một câu thản nhiên, "Nếu không phải là người thân nhất, thì bên U Ti cục kia sẽ không xử lý."
A Liên mơ hồ cảm thấy sự việc này khó giải quyết, liền nhìn Dung Lâm nói: "Thượng, thượng thần?"
Tuy rằng Dung Lâm là thượng thần, được người người tôn kính, nhưng từ trước đến nay giải quyết việc công, kiểu việc làm đi cửa sau thế này là lần đầu tiên. Vạn vật luôn có thứ tự của nó, hắn sống đến ba vạn năm, điều hắn ghét nhất chính là làm trái với trật tự. Vừa rồi muốn giúp tiểu cá yêu, chẳng qua cũng chỉ là động lòng trắc ẩn, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ càng, hắn thực sự không nên vì nàng mà làm trái quy tắc trên thiên giới.
Tiêu Bạch nói: "Giả sử ngươi nói nàng là con gái của ngươi lưu lạc ở bên ngoài, thì có thể thử một lần."
Lời này vừa nói ra, còn chưa đợi Dung Lâm tức giận, A Liên liền mở miệng nói: "Không được. Sao ta có thể vì bản thân, mà phá hoại danh dự của thượng thần?"
Tuy rằng Dung Lâm cũng không chấp nhận nổi lời đề nghị này. Nhưng lại thấy tiểu cá yêu vốn im lặng không nói lời nào liền đỏ mặt kích động như vậy, tất nhiên hắn sẽ không cho là nàng chỉ muốn bảo vệ sự trong sạch của hắn – nếu như hiểu được cần phải bảo vệ sự trong sạch của hắn, vậy sao hôm đó lại nói những lời ám muội như vậy khiến cho Hồng Kiều tiên tử hiểu lầm?
Thông tuệ vô song như thượng thần đây tất nhiên nghĩ đến nếu hai người bọn họ trở thành quan hệ cha con, vậy thì những tâm tư nàng đối với hắn sẽ ngày càng khó mở miệng. Không ngờ tiểu cá yêu này cũng biết nhìn xa chút.
Tiêu Bạch nói: "Đúng là có chút không ổn." Hắn nhìn A Liên trước mặt, nói: "Dù sao ngươi cũng là bạn của tiểu Táo, tất nhiên ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."
A Liên cảm động nói: "Đa tạ thượng thần Tiêu Bạch."
Tiêu Bạch tiếp tục nói: "Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Nguyên Giang không tệ?"
Thật sự A Liên không biết vì sao Tiêu Bạch lại nhắc đến Nguyên Giang, liền nói thật: "Nguyên Giang tiên quân rất quan tâm ta."
Nguyên Giang là tiên quân chưởng quản tại nhà ăn ở Cửu Tiêu các, cũng là người si tình nhất trong số những người theo đuổi A Liên.
Nàng cũng không phải là không biết gì, hai gò má lại hơi nóng lên, nói với Tiêu Bạch: "Sao thượng thần biết?"
Tiêu Bạch không trả lời, chỉ nói: "Nguyên Giang tiên quân nhất mực si tình với ngươi, vừa nãy ngươi đang thi đấu trên sân, hắn luôn nhìn người, thấy ngươi thua liền tìm ta, cầu xin ta nghĩ cách. Hắn còn nói – chỉ cần giúp cho ngươi ở lại Cửu Tiêu các, bảo hắn làm gì hắn cũng bằng lòng."
Dung Lâm nhíu mày nói: "Dù sao cũng chỉ là một con cá chép mà thôi."
Tiêu Bạch nhìn hắn, nói: "Tuy rằng Nguyên Giang là cá chép, nhưng từ nhỏ đã sông trong Dao Đài Thiên trì, có hộ khẩu chính thức trên thiên giới. Tính tình hắn ôn hòa, không có sở thích xấu, đều là cá nước ngọt như A Liên cô nương, cũng có tiếng nói chung. Nếu như Nguyên Giang đã cầu xin ta, A Liên cô nương lại muốn ở lại Cửu Tiêu các, hơn nữa quan hệ giữa hai ngươi rất tốt, hay là đi U Ti cục xin hôn thư... Đến lúc đó A Liên cô nương cũng có hộ khẩu thiên giới chính thức, tất cả đều giải quyết dễ dàng."
Nói xong liền quay sang nói với A Liên: "Danh tiếng của Nguyên Giang ở trên thiên giới không tồi, trung hậu thành thật, chắc sẽ không bạc đãi A Liên, nếu A Liên cô nương không đồng ý, đợi tốt nghiệp xong, hai người các ngươi lại đi U Ti cục một chuyến, lấy giấy hòa ly là được."
Tiêu Bạch kiệm lời như vàng, rất ít khi nói nhiều như vậy, nhưng không thể không nói, hắn đưa ra ý kiến như vậy, thực sự là hợp tình hợp lý.
A Liên nắm chặt lấy hai tay, lặng lẽ quan sát Dung Lâm, thấy hắn trầm mặc không nói gì, liền hiểu được bây giờ ngoài cách này ra, đã không còn con đường nào nữa rồi.
A Liên nghĩ ngợi lát, nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền thượng thần Tiêu Bạch rồi."
Tiêu Bạch thể hiện vẻ mặt vui vẻ hòa nhã, nếu không phải tiểu Táo nhờ hắn, sao hắn lại đi lo chuyện này? Hắn ta nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ cho người gọi Nguyên Giang qua đây, có ta và và Dung Lâm làm nhân chứng, về sau Nguyên Giang sẽ không dám ức hiếp ngươi."
A Liên cảm kích rơi nước mắt: "Đa tạ thượng thần Tiêu Bạch."
*
Quả thực Nguyên Giang tiên quân tình sâu ý đậm đối với A Liên, hôm nay nhìn thấy người trong lòng liều mạng như vậy để được ở lại Cửu Tiêu các, tất nhiên hắn muốn vì nàng làm một việc gì đó. Bây giờ lại thấy thượng thần Tiêu Bạch tìm mình, vội vội vàng vàng chạy đến, đợi nghe ý tứ của Tiêu Bạch, gương mặt anh tuấn của Nguyên Giang tiên quân đỏ lên, hàm chứa ẩn tình nhìn A Liên bên cạnh hai vị thượng thần, đảm bảo nói: "Có hai vị thượng thần ở đây, Nguyên Giang ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với A Liên cô nương, tất cả mọi việc đều đặt A Liên cô nương lên hàng đầu."
Tâm tư của Nguyên Giang tiên quân đã rất rõ ràng rồi, hai người cùng thương lượng chuyện hôn sự. A Liên nhìn gương mặt thành thật nhã nhặn của Nguyên Giang tiên quân, nói ra mục đích thực sự của mình.
Nguyên Giang tiên quân nói: "Ta biết. Có thể giúp được A Liên cô nương, ta cầu còn không được. Nàng yên tâm, đến lúc chúng ta lấy hôn thư về, ta sẽ đối xử tôn trọng với nàng. Nếu như nàng không muốn thông cáo ra bên ngoài, chúng ta sẽ lặng lẽ làm, mấy năm này nàng chỉ cần lo tốt chuyện tu tiên ở Cửu Tiêu các, đợi đến ngày tốt nghiệp, nếu như A Liên cô nương muốn hòa ly với ta, ta cũng nghe theo nàng."
Đây đúng là điều không thể tốt hơn nữa.
A Liên nói: "Vâng, đa tạ tiên quân."
Nguyên Giang tiên quân thật thà cười, nói: "Nàng gọi ta là Nguyên Giang là được, không gần khách khí như vậy." Lại nói, "Vậy ngày mai chúng ta đi một chuyến đến U Ti cục, nàng thấy thế nào?"
A Liên nghĩ ngơi, chuyện nhập học là chuyện vô cùng cấp bách, liền nói luôn: ".... Được."
Nói chuyện với Nguyên Giang tiên quân vô cùng vui vẻ, A Liên nhìn hắn đi xa dần, khuôn mặt hàm chứa ý cười đi đến chỗ Tiêu Bạch. Nhưng chỉ thấy có một mình thượng thần Tiêu Bạch, thượng thần Dung Lâm không biết đi đâu.
Trong lòng Tiêu Bạch hiểu rõ, nói: "Dung Lâm đã trở về rồi."
"...Ồ." A Liên thất vọng gật gật đầu rồi cáo từ thượng thần Tiêu Bạch.
*
Điền La vừa thấy A Liên quay về, liền chạy đến nói: "Để ta xem xem, chân của ngươi có ổn không?"
A Liên thoải mái tung váy lên, lộ ra đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp trắng trẻo thon dài, cười cười nói: "Rất ổn."
Điền La kinh ngạc nói: "Sao có thể... rõ ràng vừa nãy ta còn ngửi thấy mùi cá mà."
A Liên chỉ nhẹ nhàng nói chuyện với Điền La, là thượng thần chữa trị cho nàng, Điền La nghe xong, mới thở phào một hơi, nói: "Không sao là tốt rồi."
Di Khuê Di Chương ở cùng cũng bước đến, hôm nay hai người này ở hải tộc đều thuận lợi qua được kì thi của tân đệ tử, Di Chương giống như Điền La, khó khăn lắm mới đạt đủ tiêu chuẩn, mà vận may của Di Khuê tốt, chọn được một tổ thực lực yếu, đạt được thành tích tốt "Hạng nhất".
Hôm nay biểu hiện của A Liên trên sân thi đấu, hai người này ở hải tộc đều nhìn thấy, ngày trước vô cùng xem thường nàng ta, nhưng biểu hiện hôm nay của A Liên tất cả mọi người ở Cửu Tiêu các đều nhìn thấy, thu dọn bọc quần áo ra đi là chuyện rõ ràng.
DI Chương có tâm trạng vô cũng tốt hiếm khi an ủi nói: "Cửu Tiêu các không phải nơi chó và mèo có thể ở lại, cá mè hoa, ngươi tốt nhất nên quay về chỗ của ngươi đi, tranh thủ lúc còn trẻ gả cho nhà tốt, đừng làm những chuyện mơ mộng viển vông nữa."
Điền La khịt mũi một cái, nói: "A Liên, ta không nỡ xa ngươi... hay là như này, ta đi nghĩ cách, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì cũng không phải vấn đề lớn."
Nhưng trong lòng Điền La hiểu rõ, cuộc thi đấu này không giống lúc trước, cuộc thi quang minh chính đại, chính là để phòng ngừa tân đệ tử lôi kéo quan hệ chạy cửa sau, nhiều ngân lượng hơn nữa, cũng không thể mua chuộc cho người vào.
A Liên nghĩ ngợi, vẫn không nên đem chuyện Nguyên Giang tiên quân nói cho Điền La biết, đợi việc ngày mai thành rồi, mới nói cho Điền La cũng được. Nếu không, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, hại Điền La mừng hụt thì không tốt.
Nàng chỉ nói: "Hai ngày này để ta nghĩ cách."
Điền La "ừ ừ" gật đầu.
*
Trăng trên ngọn liễu, cả hồ rực rỡ ánh vàng.
Dung Lâm đứng bên bờ Bích Ba trì, dung mạo tuyệt thế.
Hắn đợi tiểu cá yêu đến.
Chỉ một lát sau, liền thấy tiểu cá yêu vội vội vàng vàng chạy đến, thân mật kéo cánh tay hắn, nghiêng nghiêng đầu nói: "Thượng thần đợi rất lâu phải không? Là do ta không phải, xin lỗi thượng thần."
Thượng thần nhếch miệng, giơ tay véo mạnh má nàng, nghe thấy nàng kêu đau "ai ui" một tiếng, cặp mắt sáng như nước bỗng chốc phủ lên một tầng sương nước mắt, bấy giờ tâm trạng hắn mới tốt.
Dung Lâm học theo lời của nàng, nói: "Đêm nay ánh trăng thật đẹp, chúng ta cùng nhau thi bơi đi?"
Tiểu cá yêu vui vẻ đồng ý, ngay lúc sau, lại thấy đằng sau tiểu tiểu cá yêu xuất hiện một nam tử, là Nguyên Giang tiên quân của Cửu Tiêu các.
Nguyên Giang tiên quân ôm tiểu cá yêu ở trong lòng, hai người chan chứa tình cảm nhìn đối diện nhau. Tiểu cá yêu ngẩng đầu lên nói với hắn: "Thượng thần Dung Lâm, ta không thể thi bơi cùng ngươi được...Ta đã là con cá đã kết hôn rồi."
Nguyên Giang tiên quân liền cười bước lên phía trước, hai tay dâng lên, nói: "Thượng thần, đây là kẹo mừng của ta và phu nhân."
Tiểu yêu cá cũng cười nói: "Kẹo mừng này rất ngọt, rất ngon, thượng thần ăn nhiều chút."
Không hiểu sao Dung Lâm lại tức giận, muốn giơ tay kéo lấy cổ áo của Nguyên Giang. Ngay sau đó, liền có một bé gái hồng hào đáng yêu giống tiểu cá yêu bảy tám phần tiến lên, kéo lấy cánh tay hắn hét lên: "Thúc thúc, người tha cho cha ta đi."
Sau đó, bé gái nhỏ từ một đứa, biến thành hai, ba,... bảy, tám đứa...
Dung Lâm đổ mồ hôi đầm đìa tỉnh lại.
Hắn bước đến trước cửa sổ, nhìn thấy phượng hoàng điêu khắc được đặt ở trên tay, lại ngước mắt lên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nghĩ lại cảnh trong mộng, Dung Lâm hít một hơi thật sâu.
*
Hôm sau A Liên dậy từ rất sớm.
Mở toang cửa sổ thì có một con chim tước có lông vũ màu xanh biếc, chú chim tước đó ríu ra ríu rít, thả tờ giấy quắp ở móng chân lên tay nàng, rồi sau đó vỗ cánh bay đi.
A Liên nhíu mày, từ từ mở tờ giấy trong tay ra, đọc lẩm nhẩm: "Giờ Mùi một khắc, Bích Ba trì..."
"Nhìn cái gì đấy?" Điền La tiến đến gần, nhìn nhìn, liền nói, "Sao không viết chữ gì trên đấy?"
A Liên dừng lại một chút, mới phản ứng lại, chắc là thư thượng thần viết cho nàng. Thượng thần chỉ muốn cho một mình nàng xem, bởi vậy Điền La không nhìn được nét chữ trên giấy.
Vừa đúng lúc đến giờ Mùi, A Liên liền đi đến Bích Ba trì, từ xa đã thấy bóng dáng cao lớn của thượng thần.
Nàng vội vàng đi lên phía trước.
Chỉ cần liếc nhìn, liền nhìn thấy hôm nay thượng thần ăn mặc chỉnh tề hơn hôm qua, cả người nổi bật lên phong thái anh tuấn, hào hoa phong nhã.
Bỗng A Liên hơi thất thần, liền chào hỏi: "Thượng thần."
Thượng thần nhẹ nhàng ừ một tiếng, mới lạnh nhạt hỏi: "Mang theo sổ hộ khẩu không?"
Hết chương 20
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
60 chương
73 chương