Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 188 : Phiên ngoại 7-8.

《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận Phiên Ngoại 7 – Sau Khi Say rượu. "Quốc quân, người cũng say rồi?" Hoài Viễn bị đè ở bên dưới không có vùng vẫy, mà là bình tĩnh nhìn Thiết Lặc. "Không có say, có điều bản quân cố ý chuốc say hắn, như vậy thì chúng ta có cơ hội cùng một chỗ rồi." Tay chân Hoài Viễn đều bị gã đè lại, gã còn cố ý đẩy y lên trên đệm mềm, như vậy phía sau lưng sẽ phải chịu lực, Hoài Viễn có vết thương, muốn tránh thoát gã tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, "Ngươi có cảm nhận được khổ tâm nhọc lòng của bản quân hay không chứ?" "Hoài Viễn lại cảm thấy, nếu quốc quân có chuyện, không bằng lén lút tìm đến Hoài Viễn, như vậy mới càng bí mật hơn một chút." Cố ý chuốc say Ngôn Vô Trạm, hành động giấu đầu hở đuôi này không giống như là việc Thiết Lặc sẽ làm. "Nếu bản quân không làm như vậy, có thể gặp được ngươi sao? Ngươi không phải, giờ giờ phút phút đều ở bên cạnh hắn, cho dù là an nghỉ..." Lời nói ý vị sâu xa của Thiết Lặc khiến Hoài Viễn nhìn ra đầu mối, y không thể không khâm phục sức quan sát của Thiết Lặc, bọn họ che che dấu dấu lâu như vậy, lại trong mấy ngày ngắn ngủi bị Thiết Lặc nhìn thấu. Đây không phải thăm dò, bằng không Thiết Lặc sẽ không cố ý chuốc say Ngôn Vô Trạm, gã kiêng kỵ thân phận của hắn, cho nên mới tới tìm chính mình sao? Hoài Viễn có thể thề thốt phủ nhận, thế nhưng Thiết Lặc sẽ không yên lành cho qua, gã nhất định vẫn có thể có hành động, đến lúc đó, rối loạn gây ra mới khó thu dọn. Chuyện như vậy ở hoàng tộc đã nhìn quen lắm rồi, chuyện hoàng thượng lâm hạnh cấm vệ cũng không phải hôm nay mới có, cần phải Thiết Lặc khua chiêng gióng trống như vậy? Vì vậy, mục đích của Thiết Lặc tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tò mò quan hệ của bọn họ như vậy. Có điều, Thiết Lặc lựa chọn cách thức trực tiếp như vậy, đối với y mà nói cũng không phải không là một chuyện tốt. "Nếu quốc quân đã biết, còn đùa kiểu này, có phải là không hợp lễ nghi hay không?" Hoài Viễn thoải mái thừa nhận, thái độ của y trái lại khiến Thiết Lặc kinh ngạc, gã vốn tưởng rằng gã phải dùng chút thủ đoạn... Uổng công gã còn diễn một màn kịch như vậy. Gã xem nhẹ Hoài Viễn rồi. Vào một giây gật đầu, cảm nhận về cấm vệ này cùng với trước đây hoàn toàn khác biệt, Hoài Viễn trước đây nội tâm, bình tĩnh, thế nhưng bây giờ, không hề che giấu, không có che đậy, khí thế của Hoài Viễn, thậm chí không thua Mộc Nhai. Ác liệt, sắc bén, khiến lòng người kiêng kỵ. Đây hẳn mới là bộ mặt thật sự của Hoài Viễn đi, dưới mặt nạ dịu dàng, người đàn ông giống như mãnh thú. Hay nói là, yêu vật máu lạnh. "Ngươi và mấy tên nam phi kia là giống nhau đi." Mấy tên nam phi Ngôn Vô Trạm lập ra cũng không phải nhân vật bình thường, Thiết Lặc vẫn cho rằng Ngôn Vô Trạm là lợi dụng gốc gác của bọn họ để ổn định xao động của Nam Triều, thế nhưng sự thực chứng minh, suy đoán của gã trước đó dường như sai rồi, đặc biệt hôm nay ở bãi săn nhìn thấy căng thẳng của Ngôn Vô Trạm đối với Hoài Viễn. Đây tuyệt đối không phải dáng vẻ nên có đối với một bề tôi được sủng ái, Thiết Lặc nhìn ra, Ngôn Vô Trạm rất quan tâm Hoài Viễn. Cùng ánh mắt Ly Hận Thiên nhìn các con hắn gần như nhau. Ngôn Vô Trạm giống như gã, không thích đàn ông, hắn đột nhiên lập bốn nam phi, nếu không phải lôi kéo thế lực, chính là thật sự yêu thích. "Quốc quân lần này đến, chính là vì tìm hiểu chuyện này sao?" Ngôn Vô Trạm đã sớm nói Thiết Lặc lần này tới thăm, động cơ không phải đơn thuần như vậy, dù là nước bạn, thế nhưng dù sao cũng là lãnh thổ hai phe, hắn từng nhắc nhở Hoài Viễn, hiện giờ lại nhìn thấy khôn khéo trong mắt Thiết Lặc, người kia lại một lần nữa dự đoán chính xác. Thiết Lặc cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. "Dòng dõi, bối cảnh của bọn họ, chắc hản quốc quân đã tìm hiểu rõ ràng, nếu đã như vậy, Hoài Viễn cũng không vòng vèo. Thẳng thắn mà nói, bọn họ vào cung, nói ra là một chữ tình, bọn họ vì hoàng thượng giành lại giang sơn, cũng nguyện vì hoàng thượng thu lại sắc sảo. Hiện giờ, bọn họ từ bỏ thân phận của mỗi người, mọi thứ trước đây cùng bọn họ không còn quan hệ, bọn họ chỉ có thể yên tâm ở cùng hoàng thượng trong cung, thế nhưng, nếu có kẻ địch đến xâm phạm, bọn họ dù không ở đó, nhưng vẫn có bản lĩnh vì hắn tiếp tục bảo vệ lãnh thổ. Bọn họ là phi tử, chỉ là người bên gối của hoàng thượng, ngoài ra không còn có bất cứ thân phận gì, có điều, nếu người yêu bị uy hiếp, bọn họ chính là lưỡi dao sắc, sẽ không chút khách sáo xuyên thấu bất cứ lồng ngực kẻ nào. Hoài Viễn nói như vậy, quốc quân đã hiểu chưa?" Bọn họ vào cung, không phải vì Ngôn Vô Trạm phát triển thế lực Nam Triều, Thiết Lặc có thể không cần sống trong yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, lo lắng Nam Triều chiếm đoạt quốc thổ của gã. Bọn họ từ bỏ thân phận, nhưng không có nghĩa là không còn gì cả, nếu có người có ý đồ xâm lược, bọn họ vẫn có thể đánh đâu thắng đó. Hoài Viễn không cần nói thật, y chỉ cần khiến Thiết Lặc an tâm, cũng cho gã đầy đủ uy hiếp là đủ rồi. Ít nhất, hiện giờ, Ngôn Vô Trạm vẫn chưa thể mất đi tình hữu nghị của Bắc Chiêu. Thế nhưng sau này, Hoài Viễn không dám hứa chắc. Chờ Nam Triều vững chắc mà lớn mạnh, Hoài Viễn tin tưởng, người kia sẽ kiếm chỉ nước gã, thậm chí có dã tâm thống nhất thiên hạ. Lời của y, Thiết Lặc không tin hoàn toàn, thế nhưng không phải hoàn toàn không tin, tạm thời không có lý do nghi ngờ mà thôi. Việc cần tra gã cũng tra gần hết rồi, nghe thấy lời này của Hoài Viễn, Thiết Lặc liền bỏ đi kế hoạch tiếp theo, gã chỉ cần để ý nhiều hơn là được, lại như Hoài Viễn từng nói, tạm thời Ngôn Vô Trạm hẳn là sẽ không có ý định khởi binh. Thiết Lặc buông Hoài Viễn ra, nhưng y chưa kịp đứng dậy, bên cạnh liền chạy tới một quái vật to lớn... Ngôn Vô Trạm không biết tỉnh lại lúc nào, hắn ôm Hoài Viễn từ phía sau, như hổ đói nhìn chằm chằm Thiết Lặc, dáng vẻ hung ác này của hắn lại khiến Thiết Lặc ngẩn ra, gã vì sao không phát hiện, người này lại sẽ có vẻ mặt đáng yêu như vậy... Giống như chó hoang giữ đồ ăn vậy, nếu gã còn chạm vào Hoài Viễn một cái, chỉ sợ hắn sẽ muốn cắn người. Hoàng đế Nam Triều... "Hoàng thượng, trên lưng ta có vết thương, ngươi nhẹ chút..." Hoài Viễn hít khí, Thiết Lặc không làm gì y, trái lại người đàn ông phía sau kia sắp làm rách vết thương của y rồi, y mất rất nhiều sức lực mới kéo được người như cây mây kia từ trên người xuống, nhưng y chưa kịp đứng lên, Ngôn Vô Trạm lại một lần ôm lấy y, lần này từ là trước mặt. Thiết Lặc đã thức thời lui về, cũng nhìn chỗ khác tiếp tục uống rượu, phi lễ chớ nhìn, đạo lý này gã vẫn hiểu. Huống chi, gã cơ bản đối với hậu cung của Ngôn Vô Trạm cũng không có hứng thú. Ngôn Vô Trạm say rồi, vì vậy rất nhanh quên người "bắt nạt" Hoài Viễn nhà hắn, hắn ngửa đầu nhìn người trong lòng, một lát sau, đột nhiên ở trên người y cọ mấy cái... "Hoài Viễn, trẫm thích ngươi..." Lời bộc bạch bất thình lình khiến Hoài Viễn ngây ngẩn cả người, y theo bản năng nhìn về phía Thiết Lặc, chỉ thấy môi ngậm lấy chén rượu của người nọ nhếch lên, y bất đắc dĩ phóng tầm mắt lên người Ngôn Vô Trạm, hiếm có nghe người này thổ lộ một lần, nhưng trường hợp này thật sự không đúng... "Hoài Viễn đỡ hoàng thượng đi nghỉ ngơi, quốc quân từ từ dùng." Hoài Viễn nói xong, liền cứng rắn kéo người kia từ trên mặt đất lên, y rất muốn kéo hắn, thế nhưng người kia thật sự đã biến thành cây mây, y gỡ thế nào cũng không được, bất đắc dĩ, Hoài Viễn chỉ có thể để hắn tiếp tục treo ở trên người mình. Tại giây lát đóng cửa, Thiết Lặc còn nghe thấy Ngôn Vô Trạm tuyên bố có chút khí thế... "Hoài Viễn, trẫm thích ngươi!" Sau đó gã nghe được Hoài Viễn tức giận nói một tiếng... "Câm miệng." Sau đó là âm thanh ư ư, e là Hoài Viễn chặn miệng hắn lại, cũng đúng, nếu tiếp tục náo loạn, toàn bộ người trên thuyền đều biết quan hệ của bọn họ không phải bình thường rồi. Hoàng đế Nam Triều này so với lần trước gã nhìn thấy thú vị hơn nhiều lắm. Quả nhiên người động tình rồi thì sẽ khác. Thiết Lặc vuốt râu đen trên cằm, gã lại có chút động lòng rồi. Có phải là, cũng nên tìm người vui vẻ sống qua ngày rồi không... ... Trên thuyền rồng, trong phòng ngủ của hoàng đế. "Hoài Viễn, trẫm thích ngươi nhất..." Cả đêm này, Ngôn Vô Trạm chỉ lẩm bẩm mấy câu này, Hoài Viễn vừa giúp hắn cọ sát thân thể vừa gật đầu, dù hắn nói bao nhiêu lần, Hoài Viễn đều sẽ đáp lại, y thích nghe, hắn nói cả đêm hay là cả đời, Hoài Viễn cũng sẽ không thấy chán. "Chỉ có ngươi đối với trẫm tốt nhất..." Ngôn Vô Trạm say không ra hình dạng gì, cánh tay vắt ngang trên mắt, lời nói vẫn lặp lại cuối cùng có sự đột phá, Hoài Viễn cười nhìn hắn, rất tùy tiện đáp một câu, "Hoàng thượng nói thử, ta đối với ngươi tốt chỗ nào?" "Hoài Viễn tốt nhất... Không giống Lạc Cẩn luôn nghĩ mấy chiêu thức kỳ quái, cũng không như Vân Dương luôn bắt nạt trẫm, càng không như hai tên khốn kiếp Bắc Thần và Hoằng Nghị kia..." Hoài Viễn xưa nay chưa từng nghe người kia nói những lời này, y cảm thấy thú vị, liền lại hỏi, "Hai người bọn họ làm sao?" Nhắc tới hai người kia, dù đã say rồi, Ngôn Vô Trạm cũng vẫn lòng còn sợ hãi, hắn mở con mắt mê ly ra, uất ức nhìn Hoài Viễn, "Bọn họ hợp lại bắt nạt trẫm..." Ánh mắt Hoài Viễn hơi hơi híp lại, nguy hiểm phụt ra, động tác trên tay đã dừng lại, y giống như mê hoặc cười với người kia, "Hoàng thượng nói thử, bọn họ làm thế nào?" Bị nụ cười của Hoài Viễn mê hoặc, người kia không chút nghĩ ngợi mở miệng, "Bọn họ..." ... Cảm giác say rượu là đầu đau như búa bổ, Ngôn Vô Trạm ngày hôm sau ôm đầu tỉnh lại, hắn khó chịu, choáng váng, buồn nôn, hắn xin thề hắn sẽ không uống say nữa, ai đưa thêm Đào Hoa Nhưỡng cho hắn, hắn sẽ niêm phong Đào Hoa Thôn kia. Ký ức tối hôm qua, một chút cũng không có, hắn chỉ nhớ Hoài Viễn tới đón hắn, chuyện sau đó, mọi thứ đều không rõ ràng, hắn hỏi Hoài Viễn xảy ra chuyện gì, người nọ chỉ đem thăm dò của Thiết Lặc nói với hắn một lần, sau đó hắn hỏi y bản thân sau khi say rượu làm gì, Hoài Viễn chỉ nói là như đứa trẻ hồ đồ, về phần bày tỏ của hắn cùng với chuyện tiếp sau đó, y không nhắc tới một chữ. Ngôn Vô Trạm tin tưởng không nghi ngờ, cứ như vậy tiễn Thiết Lặc hài lòng rời đi, hắn mất rất nhiều sức lực trấn an các phi tần ở Noãn Xuân Các, mấy ngày sau, một lần nữa đến phiên hắn cùng Hoài Viễn. Vẫn là khu nhà nhỏ kia, vẫn là cùng vị trí, chỉ là hôm nay, có một chút không giống với lúc trước... ............ Phiên Ngoại 8 - Tự Mình Kiểm Điểm. "Lạc, Lạc Cẩn vì sao lại ở chỗ này?" Ngôn Vô Trạm đột nhiên dừng lại, hắn theo bản năng lùi về sau, thế nhưng Hoài Viễn đã theo tới, phía sau hắn chính là cửa, đáng tiếc là bị Hoài Viễn hoàn toàn chặn lại, bất luận hắn dời bước thế nào, kết quả cuối cùng chỉ là dán lên Hoài Viễn càng ngày càng chặt mà thôi. "Sao, hoàng thượng không muốn nhìn thấy thần thiếp?" Lạc Cẩn uất ức ngồi dậy, y tiện thể kéo lại áo bào trượt xuống vai, dáng vẻ kia của y, một tiếng thần thiếp kia, vốn nên khiến người ta huyết mạch phun trào, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại chỉ cảm thấy không rét mà run... Cảnh tượng này, giống như đã từng tương tự... "Trẫm không phải ý đó, ái phi lo xa rồi..." Ngôn Vô Trạm cũng bắt đầu nói năng lung tung rồi, có thể thấy được, hắn hiện giờ có căng thẳng cỡ nào... Ái phi... Uổng cho hắn nghĩ ra được. "Các ngươi có việc, các ngươi bàn luận trước, trẫm mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước." Ngôn Vô Trạm muốn chạy rồi. "Tông Bảo, cái gương của ta, chơi vui chứ?" Lạc Cẩn không chút tình cảm ha ha cười hai tiếng, tiếng cười này cùng câu hỏi kia thành công khiến người chuẩn bị bỏ chạy kia quay trở lại, hắn lúng túng nhìn Lạc Cẩn, trên trán đã đổ ra mồ hôi hột. Thật ra Ngôn Vô Trạm càng muốn hỏi, Lạc Cẩn làm thế nào biết được... Tấm gương kia mất rồi, Lạc Cẩn lúc đó còn an ủi hắn sau này lại tặng một cái tương tự, thế nhưng... "Ta biết thân thể ngươi mềm, không ngờ tới có thể mềm đến mức độ này" Ánh mắt Lạc Cẩn một lần nữa trở xuống cuốn sách trước đó y lật xem, nội dung bên trên khiến đầu óc Ngôn Vô Trạm ầm ầm vang vọng, hắn còn chưa phản ứng lại, tròng mắt u ám kia của Lạc Cẩn lại hướng lên hắn, "Vẽ không tệ, giống y như thật, không ngờ tới Hoằng thiếu gia cũng am hiểu vẽ tranh, vẻ mặt này đều sống động như nhau." Lạc Cẩn lắc đầu than thở, sau đó lại lật thật nhanh mấy tờ, Ngôn Vô Trạm lúc này cũng không còn nhẫn nại được, hắn vội vàng chạy tới giật lại quyển sách kia, "Đừng xem nữa..." Nội dung trên sách, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn, là hai tên kia vẽ ra lúc giày vò hắn... Hắn lần trước đùa giỡn Bắc Thần, lỡ miệng nên đồng ý với y để y vẽ xuân cung đồ, không ngờ tới tên nhóc kia lại coi là thật, còn câu kết cùng Hoằng Nghị. Hình vẽ bên trên có cái một mình hắn, cũng có cái bọn họ tự vẽ, cũng có cái miêu tả đối phương, mỗi một bức đều là dáng vẻ phóng lãng, cũng không thể nhìn nổi như vậy... Hai tên kia mỗi lần đắc ý đều phải vẽ ra mấy bức như vậy, còn từng người đề tên bên dưới, giữ lại sau này lật xem, Ngôn Vô Trạm đã từng bị bọn họ lôi kéo cùng xem, còn từng hỏi cảm tưởng... Tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao đây là vì là tăng cường tình cảm, lại là chuyện trên giường, Ngôn Vô Trạm cũng không để ý, dĩ nhiên dù hắn từ chối cũng không cản được, hắn chỉ có thể bỏ mặc. Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, cuốn sách này lại rơi vào tay Lạc Cẩn... "Hoàng thượng cùng bọn họ chơi, rất thoải mái nhỉ." Khổ não đến sau lưng, cuốn sách bị Hoài Viễn cầm lấy, người nọ tùy tiện lật mấy trang, dáng vẻ như cười như không kia khiến Ngôn Vô Trạm nhất thời cảm nhận được cái gì gọi là vạn kiếp bất phục... "Lạc Cẩn có thể nói là rất ghen tị hay không chứ?" Lạc Cẩn vô tội nhìn người kia, nhưng chớp mắt tiếp theo mặt liền trầm xuống, "Tông Bảo, ngươi khiến ta rất thất vọng, đây chính là không thiên không vị mà ngươi nói? Nếu bọn ta không phát hiện, ngươi dự định giấu bọn ta bao lâu chứ? Như vậy, hoàng thượng cảm thấy rất thú vị sao?" Quay lại nhìn Hoài Viễn, người nọ cũng là một bộ dạng khởi binh hỏi tội, Ngôn Vô Trạm liền biết mọi thứ hôm nay không phải trùng hợp, Bắc Thần và Hoằng Nghị là có dự mưu, mà hai người này, chắc chắn cũng đã thông đồng với nhau. Ba mặt một lời. Người kia thở dài, hắn đầu hàng rồi, tự biết chính mình không có đường trốn, hậu quả của việc cãi chày cãi cối chỉ có thể tội thêm một bậc. "Trẫm sai rồi, các ngươi muốn làm thế nào, trẫm sẽ theo các ngươi." Hắn bất chấp rồi. Tốc độ nhận sai và đầu hành nhanh như vậy, phản ứng của hắn lại ngoài dự đoán của bọn họ, có điều như vậy cũng không tệ, tiết kiệm thời gian rồi. "Chúng ta cái gì cũng sẽ không làm, muốn làm gì, phải xem hoàng thượng ngươi rồi." Tựa ở đầu giường, Lạc Cẩn cười nhạt, bọn họ thật sự tù túng đến uất ức, y trái lại muốn xem thử, Ngôn Vô Trạm làm sao tiêu trừ oán khí của bọn họ, bằng không, chuyện này sẽ không dễ dàng thì bỏ qua như vậy. Đối mặt với đơn độc một người, Ngôn Vô Trạm làm thế nào cũng không cảm thấy không thích hợp, thế nhưng ba người cùng nhau hắn sẽ không thể không ngại ngùng, cùng Bắc Thần bọn họ, phần lớn thời gian hắn đều là nhắm mắt lại mặc bọn họ chơi đùa, bây giờ, muốn chính hắn chủ động, Ngôn Vô Trạm có chút choáng váng... "Hoàng thượng không muốn, Hoài Viễn sẽ đưa ngươi tới chỗ hai vị nương nương khác, đến chỗ của bọn họ, hoàng thượng sẽ không cảm thấy không thích ứng." Tuy nói vậy, Hoài Viễn lại không đi mở cửa, ánh mắt không chút rung động nào kia, rất có dáng vẻ bão táp sắp ập tới*. (*山雨欲来风满楼: SƠN VŨ DỤC LAI PHONG MÃN LÂU gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động.) Cơ bản là chuyện không tránh được. Khẽ cắn răng, Ngôn Vô Trạm dứt khoát cởi bỏ thắt lưng, lúc cởi quần áo ra, hắn chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đem mình rất nhanh cởi ra sạch sẽ. Hai người kia ăn mặc chỉnh tề, chỉ có một mình hắn thân thể trần trụi, không quen lại xấu hổ, hắn muốn thổi đèn, lại bị Hoài Viễn cản lại. "Như vậy rất tốt, nhìn rõ." Hôm nay bọn họ ai cũng không dự định ra tay, tất cả xem ở biểu hiện của Ngôn Vô Trạm, người kia đã sớm hiểu rõ, cũng không hy vọng bọn họ sẽ thay đổi ý định, hắn bò lên giường, giúp Lạc Cẩn mở rộng quần áo, hắn không giúp y cởi toàn bộ, chỉ là mở rộng vạt áo y mà thôi. Hắn cưỡi trên người Lạc Cẩn, thử dò xét hôn mấy lần, cũng may Lạc Cẩn cũng không phải không phối hợp chút nào, hắn hôn y, y cũng đáp lại, chờ sau khi một nụ hôn dính ướt kết thúc, Ngôn Vô Trạm cũng dần dần tìm được cảm giác rồi... Theo cần cổ Lạc Cẩn, hắn hôn xuống phía dưới, hắn biết thói quen của Lạc Cẩn, hắn cũng biết hắn chạm chỗ nào Lạc Cẩn sẽ thoải mái, hôn qua lại như vậy một lần, chờ lúc hắn đi tới bên dưới, thứ kia của Lạc Cẩn đã đứng lên rồi. Không cần bất kỳ sai khiến, hắn nắm chặt lấy chỗ kia, đầu tiên là liếm mấy cái, sau đó liền ngậm vào. Chuyện như vậy, Ngôn Vô Trạm không ít lần làm cho mình, nhưng y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt Ngôn Vô Trạm lúc làm chuyện này như vậy, tấn cộng vào thị giác này không cần nói cũng biết, chỉ riêng nhìn dáng vẻ hắn liếm láp, Hoài Viễn liền có phản ứng. Có điều y không cử động, chỉ ra hiệu Lạc Cẩn đẩy tóc hắn ra, như vậy y nhìn càng rõ ràng. Động tác nuốt lấy của người kia, lưỡi hắn cử động như thế nào, còn có thứ kia đẩy ra vòm miệng thật mỏng của hắn, miêu tả ra hình dáng... Của Lạc Cẩn rất lớn, muốn hoàn toàn ngậm lấy cơ bản là không có khả năng, hắn hết sức nuốt sâu một chút, hắn rất cố gắng, cố gắng đến vành mắt đều ửng hồng theo rồi... Hoàng thượng như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng bắt nạt. Lạc Cẩn đặt thuốc mỡ bên cạnh chân, Ngôn Vô Trạm hiểu ý của y, ngậm lấy thứ kia, hắn đưa mắt nhìn Lạc Cẩn, hắn từ trong mắt Lạc Cẩn thấy được thôi thúc... Ngày hôm nay, bọn họ sẽ không quan tâm hắn. Bao gồm chuyện như vậy. Nhìn bình sứ kia, trong lòng người kia trăm ngàn giãy dụa, hắn chưa từng làm chuyện như vậy, hắn cũng không làm được, thế nhưng không làm lại không được... Hắn không muốn bị thương, hắn cũng biết nếu như không làm trọn bộ, bọn họ cũng không thể buông tha hắn... Đến cuối cùng, vẫn là chính mình phải xui xẻo. Sớm biết như vậy, còn không bằng không dối gạt bọn họ... Biết rõ không che giấu nổi, còn lừa mình dối người muốn giấu được ngày nào hay ngày đó... Ngôn Vô Trạm hối hận rồi. Thế nhưng, kì kèo đến cuối cùng rồi, hắn vẫn run run rẩy rẩy mở bình ra... Ngón tay thon dài khoét một khối thuốc mỡ, khi thứ lạnh lẽo kia đụng tới giữa đùi hắn, da đầu người kia đều đã tê rần... Đồ vật giống nhau, nhưng vì người đụng chạm khác nhau, cảm giác cũng khác biệt rất nhiều. So với căng thẳng và mong chờ lúc bị bọn họ tiến vào, tự mình chạm vào càng xấu hổ nhiều hơn... Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó ngón tay kia đặt ở chính giữa, dùng sức xoa ấn đi vào... Hắn trước đây ngay cả thứ giữa hai chân hắn cũng ít đụng chạm, chỗ này càng là lần đầu tiên, trong đầu hò hét loạn cào cào, hình dung của bọn họ đối với nơi đó trước đây nhảy ra... Rất nóng. Rất chặt. Lại rất ướt. Ngón tay bị kẹp cũng đau rồi... Ở bên trong còn cử động, hút lấy, kẹp lại, không cho ngón tay rời đi... Xúc cảm ngón tay truyền tới đã khiến người kia sắp điên mất rồi, đặc biệt trong miệng còn ngậm lấy thứ kia của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên làm chuyện như vậy, vẫn chưa có cách nào cùng lúc quan tâm hai bên, vì vậy hoặc là miệng cử động, hoặc là tay cử động, động động dừng dừng như vậy giày vò thật lâu... Thuốc cao kia đều hóa thành nước, theo bắp đùi hắn chảy xuống giường, mấy vệt nước cực mảnh kia lại mang theo mê hoặc vô tận, khiêu chiến ý chí người quan sát... Cảm thấy gần được rồi, Ngôn Vô Trạm thở hổn hển đẩy ra, hắn nằm nhoài trên đùi Lạc Cẩn, quay lại, hắn chưa quên Hoài Viễn vẫn còn ở đó... "Hoài Viễn, tới đây." Bốn chữ, tuyệt đối đủ khiến thiên hạ đại loạn, tuy rằng Hoài Viễn định lực siêu phàm, giờ phút này cũng không nhịn được, y đi mấy bước đến trước giường, y kéo tay người kia, một lần nữa đặt tới chỗ kia... "Hoàng thượng, đẩy ra cho ta xem." Giọng nói của Hoài Viễn khàn khàn, lại mơ hồ lộ ra phấn khích. ..............