Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 172 : Chương 232-233.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 232 – Tình Cảm Nhớ Nhung.
****
"Lạc Cẩn, gần đây trẫm... thân thể không khỏe, không làm được chuyện như vậy."
Bị Hoằng Nghị bóc lột rất rốt ráo, thân thể gần như hoàn toàn khôi phục, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn để lại bóng ma, Ngôn Vô Trạm không muốn chưa già đã yếu, cũng không muốn mới tuổi này đã bắt đầu tráng dương, huống chi, hắn và Lạc Cẩn mới gặp mặt...
Có thể đừng cứ mỗi người vừa thấy mặt đều làm chuyện như vậy được không?!
Bọn họ không thể nói chuyện, tán gẫu, bàn lý tưởng, kể chuyện hiện trạng, biểu thị quan tâm lẫn nhau gì đó trước được hay sao?
Nghe vậy, Lạc Cẩn ngờ vực nghiêng đầu, y hỏi Ngôn Vô Trạm, "Ta cũng đâu nói muốn làm chứ hả?"
Vẻ mặt vô tại mà kinh ngạc này của Lạc Cẩn khiến Ngôn Vô Trạm hận không thể đánh méo gương mặt vô tôi cộng thêm mơ hồ kia của y. Lạc Cẩn cái gì cũng chưa nói, cũng chưa hề làm gì cả, thế nhưng ai tới nói cho hắn biết, y cởi mình ra như vậy thì tính là chuyện gì? Còn có thứ giữa hai chân y kia... Thứ kia căng cứng thành như vậy lại tính là chuyện gì?
Tán gẫu thuần khiết?
Dùng tư thế này?
Bọn họ đều là đàn ông, là hắn ngốc hay là Lạc Cẩn cảm thấy hắn ngốc, đùa gì chứ?!
Còn có chính là, có thể đừng dùng thứ kia quay về hắn nói chuyện hay không, hắn bị áp lực...
Cách quá gần, Ngôn Vô Trạm cảm thấy lúc hắn nói chuyện, thứ kia cũng ma sát tới môi miệng hắn rồi...
"Hay là nói, hoàng thượng vẫn luôn chờ mong chuyện như vậy? Từ lúc vừa vào cửa, đã chờ đợi giờ phút này?" Lạc Cẩn khom lưng, thứ kia lại cách Ngôn Vô Trạm gần thêm một chút, tuy rằng ngoài miệng từng nói không nhìn, nhưng ánh mắt người kia lại di động theo thứ kia của y. Dáng vẻ không thành thật này của hắn khiến Lạc Cẩn làm sao có thể không động lòng theo, làm sao có thể không phản ứng theo, "Thích không?"
Lạc Cẩn hơi híp mắt lại nhìn người kia, vẻ mặt ít nhiều cũng có biến hóa... Mơ hồ lộ ra nguy hiểm...
"Trẫm không có." Thứ kia áp sát, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Lạc Cẩn làm cho người kia hoảng loạn không thôi, không để ý tới người trên người, người kia ra vẻ muốn bò dậy, nhưng hắn khẽ động, Lạc Cẩn lại đã nắm lấy cằm hắn, lại đè hắn trở về.
"Không có gì?" Thái độ của Lạc Cẩn đột nhiên hung hăng, y hùng hổ doạ người, ánh mắt hai người lại một lần nữa bị ép gặp nhau, hoang mang trong mắt người kia cũng không còn cách nào che giấu, Lạc Cẩn nhìn hắn, ép hỏi, "Là không muốn ta chạm vào ngươi, hay là không thích nó, hay là ngươi không thích ta?"
"Không phải..."
Ngôn Vô Trạm vừa lên tiếng đã bị Lạc Cẩn đột nhiên dùng sức cắt ngang, cằm rất đau, y nắm hắn chặt đến suýt chút nữa trật khớp...
"Không phải cái gì? Vậy hoàng thượng nói cho ta biết, ngươi vì sao thân thể không khỏe? Tại sao không làm được chuyện như vậy? Theo ta được biết, hoàng thượng dường như đã lâu chưa đụng tới phụ nữ, hơn nửa năm, trừ phi ngươi là người tàn phế, nếu không đã sớm nhịn không được rồi. Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi thấy ta cởi thành như vậy cũng không kích động, tại sao cũng đã đến bước này rồi, ngươi còn muốn từ chối ta?"
Ngôn Vô Trạm cũng không hiểu, tại sao mỗi lần rõ ràng người có lý chính là hắn, đến cuối cùng hắn đều biến thành kẻ đuối lý kia... Giống như hắn rất có lỗi với bọn họ vậy... Cùng Bắc Thần là thế, cùng Hoằng Nghị là vậy, đến Lạc Cẩn đây cũng vậy... Hắn có thể giải thích thế nào, hắn khéo léo thế nào đều chết ở chỗ này?
Hắn càng không hiểu, hắn và Lạc Cẩn vì sao lại đột nhiên đổi vị trí? Người tức giận là hắn có được không? Thế nhưng bây giờ, Lạc Cẩn xem ra so với hắn còn muốn căm tức hơn...
"Không phải..."
Hắn mở miệng, Lạc Cẩn lại dùng sức siết một cái, lần này không chỉ nói không ra, hắn còn thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi, vô duyên vô cớ chịu đựng cơn giận của Lạc Cẩn, hắn cũng thật sự là khóc không ra nước mắt...
Đây là thói đời gì?
Hắn là hoàng thượng... Thế nhưng bọn họ có ai coi hắn là hoàng thượng chứ... Tất cả đều xem hắn thành vật sở hữu...
Ba chữ cuối kia, làm cho lòng người kia bỗng nhiên khẽ động, có điều, hiển nhiên bây giờ không phải là lúc hắn cảm khái, Lạc Cẩn bên kia sắp ăn người rồi...
"Bắc Thần hay là Hoằng Nghị? Bọn họ đến rồi đúng không? Ngươi có thể để bọn họ chạm vào, chạm vào tới thân thể thiếu hụt, lại không thể để ta chạm vào? Bởi vì ngươi quan tâm bọn họ hơn đúng chứ?"
Được rồi, thời điểm như thế này, hỏi cái này có chút không thích hợp, thế nhưng Ngôn Vô Trạm rất muốn hỏi y, tại sao ngươi không đoán Hoài Viễn...
Có điều nghĩ lại, người kia cũng đoán được đáp án, Lạc Cẩn hiểu hắn như vậy, y không thể nào không biết rõ nếu mình giữ Hoài Viễn lại, thì đồng nghĩa đã cùng quá khứ một đao cắt đứt... Vì vậy, người này là ai thì cũng sẽ không là Hoài Viễn.
Lạc Cẩn quả nhiên là người hiểu rõ hắn nhất.
Dù có lúc hắn không muốn để chính mình bị nhìn thấu rõ ràng như vậy, luôn cảm thấy, ở trước mặt Lạc Cẩn, hắn như đứa bé sơ sinh trần trụi vậy... Tâm tư, cảm giác, mọi thứ đều bị Lạc Cẩn nhìn thấu.
"Quên đi, ta đã sớm biết." Lạc Cẩn nói xong, liền từ trên người người kia bước xuống, Lạc Cẩn khoát áo lót lên người, trước khi cằm lấy áo ngoài, y cười khổ, "Đáng tiếc cho ta, hơn nửa năm này bận đến không quản ngày đêm, cơm ăn không ngon, ngủ không ngon giấc, ta làm như vậy, không phải là muốn sớm đến đế đô tìm ngươi một chút sao. Mỗi ngày đều nhớ tới ngươi, muốn biết cuộc sống của ngươi có tốt hay không, muốn biết sau khi ngươi hồi cung có an nhàn hay không, cũng muốn biết ngươi có nhớ ta hay không, có thể thật sự tuyệt tình như vậy, quên ta hay không. Thật vất vả mới đến được đế đô, ta không vào cung được, ta cũng không thể như Bắc Thần lẻn vào cung, ta chỉ có thể dùng cách thức này để chờ ngươi đến tìm ta, ngươi để ta chờ lâu như vậy, cuối cùng đợi được rồi... Cũng được cũng được, ở trong lòng ngươi, nói đến cùng thì vị trí của ta là nhẹ nhất."
Nhìn tấm lưng có chút chán nản của Lạc Cẩn, nghe thấy lời nói bình thản nhưng lộ ra bi thương này của y, người kia cảm thấy, Lạc Cẩn dường như đã khóc... không có nước mắt, nhưng hơn hẳn rơi nước mắt.
Cuống quít ngồi dậy, sợ Lạc Cẩn rời đi, hắn ôm lấy eo Lạc Cẩn, cằm còn mơ hồ đau xót, thế nhưng hiện tại hắn sao còn có thể lo tới...
"Ngươi không phải hiểu rõ ta nhất sao? Ngươi sớm phải biết lúc ở Thanh Lưu Thành, ta đã thích ngươi, đừng nói những lời như vậy, ta nghe khó chịu, Lạc Cẩn, ta chưa từng xem nhẹ cũng chưa từng không để ý ngươi, ta rất quan tâm ngươi, ngươi biết rõ mà, ta, ta..."
Ngôn Vô Trạm không biết dỗ dành người khác lắm, cũng không am hiểu nói lời đường mật, hắn ôm nửa ngày chỉ vụng về nói được mấy câu như vậy, hắn càng căng thẳng, càng không biết mình đang nói cái gì, đến cuối cùng, lại cứ như vậy không còn đoạn sau...
"Yêu ta không?" Lạc Cẩn nhìn lại, vẻ mặt kia không nhìn ra manh mối, vuốt ve gò má người kia, hắn từ trên cao nhìn xuống hắn.
Người kia gật đầu, rất nghiêm túc trả lời, "Yêu mà."
Lạc Cẩn không nói nữa, ánh mắt chậm rãi dao động trên mặt người kia, từ chân mày đến tròng mắt, lại tới đôi môi hơi mở của hắn, Lạc Cẩn nhìn tỉ mỉ, mỗi một chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót, dáng vẻ kia, giống như đang đánh giá thật giả trong lời nói của người kia...
Giây lát, Lạc Cẩn thẳng thắn nói, "Ngôn Vô Trạm, ta nhớ ngươi, ta muốn ôm ngươi, ta muốn ngươi, cho ta không?"
Người kia cứng đờ, hắn rất ít nghe được lời yêu cầu thẳng thắn như vậy, gò má nóng lên, nên hắn vẫn là gật đầu...
Đôi môi mím chặt kia của Lạc Cẩn lúc này mới lại có một chút độ cong...
"Thân thể ngươi không khỏe, ta không làm khó dễ ngươi, ngươi giúp ta thoải mái một lần là được." Lạc Cẩn kéo tay người kia đặt lên chỗ dưới quần của mình, sau đó một lần nữa quay lại, để thứ kia tiếp tục hướng về mặt người kia.
Ngôn Vô Trạm hiểu rõ ý của Lạc Cẩn, cảm động một giây kia không phải là giả, không còn một câu thừa thải, người kia ngoan ngoãn dùng tay làm giúp y, nhưng mới cử động mấy lần, Lạc Cẩn bắt nắm lấy cổ tay hắn...
"Ngươi vẫn ngốc như vậy." Y nắm hắn đến đau, "Ta không phải đã bảo ngươi luyện tập sao?"
Người kia nghẹn lời, yết hầu lăn lộn lên xuống, hắn tìm ai luyện tập chứ...
"Ngươi làm như vậy, tới sáng mai, tay cầm bút không được cũng không làm ra được, xem ngươi đến lúc đó làm sao phê tấu chương?!"
Người kia sắc mặt bối rối, bọn họ có thể đừng mỗi người đều vào thời điểm thế này nhắc đến những chuyện nghiêm túc kia được không... Hắn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Hắn là hoàng thượng, lại...
"Nào, dùng miệng."
Lạc Cẩn nói nhẹ như mây như gió, nhưng mấy chữ này lại như sấm sét giữa trời quang, Ngôn Vô Trạm trực tiếp liền choáng váng, là hắn nghe lầm, hay là Lạc Cẩn nói sai rồi...
Hắn không tin đó là thật.
"Sao?" Thấy người kia kinh ngạc như vậy, Lạc Cẩn cũng kỳ quái, "Làm chuyện như vậy rất bình thường chứ? Ta không phải cũng từng làm giúp ngươi? Hay là Tông Bảo ngươi ghét bỏ ta?"
Kinh ngạc tới như vậy sao?
Tuy nói là vậy, thế nhưng ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, người khác hầu hạ hắn như vậy là bình thường, hắn sao có thể giúp người khác làm, hắn chính là ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới...
Hắn không làm được.
"Ngươi không làm cho ta, thủ pháp lại tệ, còn không liếm cho ta, Tông Bảo, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ?" Tròng mắt u ám kia phản chiếu vẻ mặt từ chối của người kia, Lạc Cẩn khá bình tĩnh nói với hắn, "Hoặc là, ngươi đẩy ta ra, từ đây ta cũng không nhắc tới nữa, hoặc là, ngươi nằm xuống, tự mình cởi quần ra, hoặc là, ngươi mở miệng, liếm một chút là được rồi, giống như ta giúp ngươi làm vậy... Tông Bảo, không có gì ghê gớm, việc này rất bình thường, vì người mình thích làm việc này, không dơ, cũng không thấp hèn, trái lại là chuyện rất hạnh phúc, giống như ta mỗi lần đều phải liếm khắp mỗi một chỗ trên người ngươi vậy, đây là một loại chiếm giữ, một loại biểu thị công khai, thân thể của ngươi là của ta, ta muốn chạm chỗ nào cũng được, ta cũng có thể muốn làm gì thì làm, làm bất cứ chuyện gì đối với ngươi... Ngươi không cho ta làm, ta mới không thoải mái... Vì vậy, Tông Bảo, ngoan, cảm nhận một chút, hoàn toàn nắm giữ ta..."
Lạc Cẩn nói đúng lắm, không chỉ y, mấy người khác cũng vậy, chuyện so với cái này càng kịch liệt hơn bọn họ đều từng làm, bao gồm cả Vân Dương kiêu ngạo kia, y còn từng uống vào... Thứ của người mình thích, cũng không dơ.
Lạc Cẩn cụp mắt xuống, thứ kia cùng miệng người kia cùng nằm trên một đường, y để hắn lựa chọn, dùng cách nào để yêu y... Bất kể là cái nào, Lạc Cẩn đều vui vẻ tiếp nhận...
Ngôn Vô Trạm giương mắt, ba cái lựa chọn, chỉ có hai cái có thể chọn, hắn muốn chủ động chọn ra chỗ muốn được Lạc Cẩn "yêu thương ", là bên trên, hay là bên dưới...
Chuyện này làm sao không ngại ngùng...
.............
[Tiểu kịch trường]
Thúc: các ngươi đền cùng là nhớ trẫm hay là nhớ hoa cúc nhỏ của trẫm TAT
Lạc Cẩn: Thúc à, biết quá nhiều đối với ngươi không tốt.
Hoằng Nghị gật đầu: Đúng vậy.
Thúc: Ta muốn biết đáp án.
Bắc Thần: Ngươi sẽ hối hận...
Thúc: Anh hùng không có hối hận.
Hoài Viễn: Hoàng thượng ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thật ra bọn họ là nhớ ngươi, thật sự, không tin ngươi nhìn vẻ mặt thành thật của ta.
Thúc cảm động: Thật sao? Vẫn là Hoài Viễn của trẫm tốt nhất...
Vân Dương xen vào: Đồ ngốc Ngôn Vô Trạm ngươi, thật ra là bọn họ đang cố gắng biến bên trên và bên dưới của ngươi đều biến thành hoa cúc nhỏ.
Các tiểu công: -///-
...........
Chương 233 - Vui Vẻ Phục Tùng.
***
Dưới cái nhìn bình tĩnh của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm thỏa hiệp rồi, đều là yêu thích, bọn họ đồng ý vì hắn làm, hắn cũng có thể... Hắn chỉ là muốn cho Lạc Cẩn vui vẻ mà thôi.
Người kia vốn nửa nằm trên giường, bây giờ hắn vừa hơi hơi ngẩng đầu là có thể đụng tới thứ kia của Lạc Cẩn...
Đời này, lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy.
Hắn cam chịu đưa lưỡi ra, ở trên thứ kia quét thật nhanh một lượt, hắn còn chưa xác định mình có chạm vào thứ kia hay không đã nghe thấy Lạc Cẩn trên đỉnh đầu hít một hơi rất nặng...
Nếu đã có tiền lệ, sẽ không còn chỗ để lại trốn tránh, người kia chấp nhận số mệnh, hắn lại liếm một cái, lần này không phải vội vàng đảo qua như vậy, giống như thưởng thức mùi vị, nhẹ nhàng liếm một cái...
Lần này, hắn cảm giác được thứ kia nảy lên.
Mùi vị không thể diễn tả, quái dị, cũng mới mẻ.
Đặc biệt Lạc Cẩn rất nhanh cho ra phản ứng...
Hắn vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Lạc Cẩn kích động như vậy...
Dưới nhiều tầng kích thích, người kia lại bắt đầu thử nghiệm mới mẻ trong cuộc đời hắn...
Hắn một cái từng cái liếm lên, thời gian lần sau so với lần trước dài hơn, lần sau so với lần trước dùng sức hơn...
Không có mùi vị gì có thể nói, chỉ là vừa nghĩ tới đó là Lạc Cẩn, hắn liền kích động.
Nghĩ đến y vì mình mà biến hóa, nghĩ đến bọn họ dùng cách thức này tiếp xúc thân mật, nghĩ tới Lạc Cẩn ngay ở đây, mặc hắn đùa bỡn... Thật ra, giờ phút này, hắn là chủ đạo. Hắn muốn làm thế nào thì làm thế đó, Lạc Cẩn sẽ vì kích thích khác nhau của hắn mà cho ra phản ứng khác nhau...
Thật ra cũng không tệ như hắn nghĩ.
Dần dần, lại có thích thú.
Thích thú khiến người ta phấn khởi.
Cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy người kia vùi đầu ở giữa hai chân mình, thứ kia của chính mình cùng đầu lưỡi của hắn thành sự chênh lệch rõ ràng, xung kích thị giá này so với hắn thật sự làm còn kích thích hơn không biết bao nhiêu lần, Lạc Cẩn cảm thấy, hắn lại liếm mấy lần chỉ sợ y cũng không xong rồi...
Lạc Cẩn không ngừng hít hà, ổn định tâm tình hỗn loạn của chính mình, y chưa từng kích động như vậy, dục vọng của y so với người khác đều nhợt nhạt hơn, thế nhưng gặp phải Ngôn Vô Trạm, y cảm thấy mình giống như thú hoang thoát khỏi giam cầm vậy, giờ nào phút nào cũng đang phát tình... Đem gần nửa đời này đều bù đắp lại.
Thật ra, Ngôn Vô Trạm không biết, từ lúc hắn đi vào trong cửa này, y đã cứng rồi.
"Đừng chỉ cứ liếm, ngậm vào đi..."
Lạc Cẩn nói xong, liền tiến tới trước, thứ kia đụng với giữa rqawng môi người kia, Ngôn Vô Trạm chỉ do dự một chút, liền thoải mái mở miệng ra. Khi thứ kia của chính mình được khoang miệng người kia bao bọc, Lạc Cẩn cảm giác mình sắp chết rồi...
Người kia không có gì kỹ xảo có thể nói, đây hoàn toàn là kích thích trong lòng.
Thứ kia của Lạc Cẩn rất lớn, rất thô, hắn hít thở có chút khó khăn, nhưng người kia vẫn chật vật phun ra nuốt vào ...
Lạc Cẩn đang sờ mặt hắn, hắn cũng vẫn luôn nhìn y, đón lấy ánh mắt nồng nhiệt kia của Lạc Cẩn, vừa nghĩ tới y dùng cặp mắt kia chứng kiến dáng vẻ gần như đê tiện của chính mình giờ phút này, Ngôn Vô Trạm liền vô cùng hưng phấn...
Rõ ràng đang làm chuyện thấp hèn cũng ti tiện như vậy, hắn lại có thể cảm giác được một luồng khoái cảm tự ngược từ bên trong... Hắn là hoàng thượng, hắn là cửu ngũ chí tôn, hắn lại đang làm chuyện như vậy...
Mặt khác của nhân tính bị Lạc Cẩn đào móc ra.
Sau lưng đế vương cao quý thánh khiết, dục vọng này bị thân thể bình thường chi phối...
"Kỹ thuật thổi tiêu của hoàng thượng thật tốt."
Đặc biệt nghe thấy lời khen tặng này của Lạc Cẩn...
"Hoàng thượng hút ta thật thoải mái..."
Run rẩy nhắm mắt lại, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt Lạc Cẩn, còn có ngón tay lạnh như băng mở ra môi miệng mình này...
"Ăn ngon không hoàng thượng? Có phải là rất thích không, mỗi ngày đều đút ngươi ăn có được hay không?"
Cái tay còn lại thuận theo bụng dưới người kia sờ soạng xuống, thứ giữa hai chân người kia cũng đã sớm cùng nhô lên, Lạc Cẩn cười gằn, giễu cợt nói, "Hoàng thượng thật ra rất thích chuyện như vậy hả? Thấp hèn như vậy ngậm lấy thứ kia của người khác, ăn ngon như vậy, cũng không nỡ nhả ra, ngươi nhìn thử, nơi này đều cứng thành như vậy rồi..."
Lạc Cẩn nói xong, còn dùng sức bóp một cái, người kia bị đau, thứ kia liền trực tiếp từ trong miệng bắn ra ngoài...
Người kia hít thở mạnh, nướt bọt tung tóe khắp nơi, hắn tuyệt đối không đoán được dáng vẻ hắn giờ phút này dâm đãng cỡ nào, dụ người cỡ nào...
Hắn đang cố gắng bổ sung lại không khí thiếu hụt, chỉ cảm thấy có thứ gì rơi lên lưỡi hắn, người kia còn chưa kịp phản ứng, thứ kia cũng đã tan ra, hỗn hợp cùng nướt bọt bị hắn nuốt xuống...
"Ngọt không?" Lạc Cẩn cười giúp hắn lau nướt bọt bên môi.
Người kia theo bản năng gật đầu, sau đó mới nhớ lại hỏi hắn, "Ngươi cho ta dùng thứ gì vậy?"
"Thuốc tráng dương."
Nhìn thấy miệng cùng tròng mắt người kia đồng thời phóng to, Lạc Cẩn cười phải nói là lương thiện, "Chính là, thứ lần trước cho ngươi dùng."
Ngôn Vô Trạm chỉ từng dùng xuân dược một lần, chính là lần bị Lạc Cẩn thiết kế kia...
Vốn là để hắn đi cường bạo Dương Nguyệt Nhi, không ngờ bị Hoài Viễn chiếm lợi, Lạc Cẩn sau đó rất hối hận, sớm biết hôm đó y đã không đi rồi...
Y rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Ngôn Vô Trạm sau khi uống thuốc...
Nhất định sẽ rất nhiệt tình.
Người kia khô cứng nhếch miệng, bụng dưới rất nhanh có một ngọn lửa bùng nổ, hơi nóng từ chỗ đó nhanh chóng lăn khắp toàn thân, người kia chỉ cảm thấy đầu óc của mình đều ứ máu, trước lúc hắn bị dục vọng nuốt chửng, hắn tội nghiệp chỉ vào Lạc Cẩn trách cứ...
"Ngươi gạt ta..."
Lạc Cẩn thành thật gật đầu, "Ừm, ta gạt ngươi."
Y làm sao có thể chỉ như vậy thì bỏ qua hắn...
Chuyện cười, hơn nửa năm, hắn xem Lạc Cẩn y là cái gì?
Bắc Thần và Hoằng Nghị có thể vét sạch hắn, Lạc Cẩn y lại không được?
Hắn cũng quá xem thường y rồi.
Chỉ dùng miệng làm một lần làm sao được, y cùng lắm là muốn nếm thử mùi vị miệng người kia mà thôi...
"Hoàng thượng yên tâm, dùng cái này, ngươi rất nhanh sẽ rất khỏe rồi, Lạc Cẩn đây là vì tốt cho ngươi, hoàng thượng đang tuổi sung sức không phải sao, nên làm một chút vận động, nếu không sẽ để người khác xem thường ..."
Ngôn Vô Trạm còn muốn nói chuyện, miệng đã bị Lạc Cẩn chặn lại, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ không ngừng phát ra âm thanh không có ý nghĩa...
"A a... A a a a a a..."
Lạc Cẩn... Ngươi – mẹ – kiếp...
Hắn bị Lạc Cẩn lừa rồi, từ lúc vừa vào cửa hắn đã đi vào cạm bẫy của Lạc Cẩn, thế nhưng hắn hồn nhiên không biết, cứ như vậy bán đứng chính mình...
Ngược lại còn đau lòng cho Lạc Cẩn, còn miễn cưỡng chịu thiệt, còn nói những lời kia, ngay cả việc mất mặt kia cũng làm rồi...
Con hồ ly Lạc Cẩn này!
Hắn đã sớm có dự mưu...
Ai tới cứu hắn mau...
...
Lúc Ngôn Vô Trạm tới, lầu xanh còn chưa bắt đầu kinh doanh, lúc hắn đi, đã là vô cùng náo nhiệt.
Căn phòng này của Lạc Cẩn rất hẻo lánh, không nghe được ồn ào phía dưới, nhưng đen kịt trong phòng cũng nói rõ tình huống, người kia ngủ mơ mơ màng màng bò dây, trên eo hắn còn quấn một đôi tay không thuộc về mình, hắn hơi động, người phía sau tỉnh rồi...
"Giờ gì?" Người kia mơ hồ không rõ, hỏi một câu.
"Còn sớm." Giọng nói của Lạc Cẩn cũng không rõ ràng tương tự, y ngay cả mắt cũng không mở, ôm lấy người kia vào bên trong, ra hiệu hắn ngủ tiếp một lúc.
"Không xong rồi, ta phải trở về." Có bài học lần trước, Ngôn Vô Trạm cũng không dám qua đêm ở ngoài cung nữa, tuy rằng hắn không muốn dậy một chút nào, có điều, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, đẩy tay Lạc Cẩn ra.
Lạc Cẩn không có cản hắn, ôm lấy cổ hắn cho một nụ hôn triền miên, sau đó mới không mặc quần áo thấp đèn, ánh nến mờ nhạt xua tan bóng tối trong phòng, người kia lúc này mới thấy rõ dáng vẻ hai người giờ phút này...
Lạc Cẩn cả mặt lười biếng, ngáp dài, trên người y rõ ràng có dấu vết hắn siết ra, có thể thấy được phản ứng vừa rồi của Ngôn Vô Trạm kịch liệt cỡ nào, khắp trước ngực và bụng dưới của Lạc Cẩn đều có thể nhìn thấy từng đốm màu trắng khô khốc, đây không phải của Lạc Cẩn, tất cả của Lạc Cẩn ở trong thân thể hắn...
Lại sau khi hắn nhìn thấy trên cằm Lạc Cẩn dính một khối kia, Ngôn Vô Trạm nhất thời hốt hoảng dời tầm mắt.
Trái lại, chính mình cũng không tốt gì.
Có lẽ là lo lắng thân phận của hắn, Bắc Thần cũng tốt, Hoằng Nghị cũng được, hoặc là Lạc Cẩn hiện giờ, bọn họ cũng không để lại trên người hắn một chút dấu vết, việc này e là bị người phát hiện không tiện giải thích, vì vậy hiện giờ da dẻ hắn rất sạch sẽ, chỉ là nhạy cảm đến mức có không khí thổi qua cũng sẽ có cảm giác...
Trên người còn tốt, bên dưới thì hỏng bét, chỗ khó thể mở miệng kia bị chơi đùa quá độ, không đau, nhưng đến giờ vẫn mơ hồ có thể cảm giác được sự tồn tại của Lạc Cẩn...
Kích cỡ, nhiệt độ, còn có thứ lấp kín thân thể kia...
Nghĩ tới đây, người kia mặt đỏ lại hồng, lúc hắn xấu hổ đến không đất dung thân, Lạc Cẩn bảo người đi chuẩn bị nước tắm vừa vặn trở về...
"Suy nghĩ gì ..." Nâng cằm hắn lên, Lạc Cẩn nhìn kỹ màu sắc trên mặt người kia, "Sao lại đỏ thành như vậy?"
"Không..." Ngôn Vô Trạm lúng túng nghiêng đầu đi, Lạc Cẩn thuận thế lên giường, ôm hắnvào trong lòng.
"Đang nghĩ tới dũng mãnh của ta sao?" Cằm thân mật cọ trên trán người kia, Lạc Cẩn vừa tỉnh ngủ, cổ họng có chút khàn khàn, giọng nói này nghe vào đặc biệt mê người, đặc biệt y lại hỏi vấn đề như vậy...
Chui vào trong lồng ngực Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm một chút tiếng động cũng không có.
"Bảo bối, biểu hiện vừa rồi của ngươi thật không tệ." Lạc Cẩn trầm thấp cười, y cái có cái không vuốt eo người kia, ghé vào tai hắn nhỏ giọng khen, "Rất nhiệt tình, nóng đến khiến thứ bên dưới kia của ta hòa tan..."
Câu nói này tuyệt đối không phải trêu hắn, người kia lần đầu tiên chủ động như vậy, leo lên người y, chủ động vặn vẹo eo, còn dùng sức mang theo y, không cho y buông ra... Cầu xin y dùng sức, cầu xin y cho hắn... Khóc lóc bảo y giết chết hắn.
Vừa nghĩ tới, Lạc Cẩn liền cảm thấy mạch máu căng phồng...
Da Lạc Cẩn thật lạnh, dán vào y có thể giảm bớt nóng cháy trên mặt, nghe thấy Lạc Cẩn nói như vậy, Ngôn Vô Trạm ngại ngùng, hắn nhỏ giọng phản bác, "Còn không phải ngươi bỏ bừa thuốc..."
Nếu không phải vậy, hắn sao lại thế...
Từ khi biết hắn, Lạc Cẩn cũng chưa từng thấy dáng vẻ hắn dễ bảo như vậy, lúc ở Thanh Lưu Thành, người kia phối hợp với, nhưng trong xương luôn có một luồng ngạo khí không khuất phục, lần này, thật thật sự sự vui vẻ phục tùng rồi...
Hay là nói, thân thể vui vẻ thần phục.
Người này thật sự thuộc về hắn rồi.
Lạc Cẩn rất muốn nói, dáng vẻ kia của ngươi rõ ràng cho thấy đang dao động quyết tâm của ta, ta không dễ dàng đồng ý thả ngươi trở về...
Lạc Cẩn bắt đầu tính toán mức độ khả thi của việc mình đổi ý lớn cỡ nào.
Có điều cúi đầu xuống, nhìn thấy tai người kia đỏ đến có thể nhỏ máu, Lạc Cẩn xấu xa ngậm lấy chỗ nóng bỏng này, đầu lưỡi cũng thuần thục dò vào vành tai hắn...
"Bảo bối, ngươi biết không? Thật ra, vừa rồi, ta cơ bản là... không có bỏ thuốc."
...............
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương