Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 164 : Chương 216-217.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 216 – Duyên Tới Duyên Đi.
****
Nên nói cái gì? Có thể nói cái gì?
Tại một giây y yêu thương Ngôn Vô Trạm đó, y cũng đã phản bội Phó Đông Lưu.
Y và Phó Đông Lưu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau sánh vai, không phân lớn nhỏ, bọn họ là bạn tốt, cũng là tri kỷ, một người duy nhất trong đời này so với mình còn hiểu mình hơn.
Tài hoa tương đồng, nhưng tính cách lại khác biệt. Phó Đông Lưu có lý tưởng cùng hoài bão của gã, gã luôn ham muốn lấy được công danh, vào triều làm quan, phát huy tài trí của mình, mà Vân Dương lại thích tự do, y càng muốn cuộc sống không gò không ép, vui vẻ thì đi cười, tâm tình không tốt, muốn đánh ai thì đánh người đó...
Cứ như vậy, sau khi trưởng thành, con đường bọn họ lựa chọn hoàn toàn khác nhau.
Phó Đông Lưu tuổi trẻ tài cao, dựa vào bản lĩnh của chính mình nhận được ưu ái của hoàng thượng, mà Vân Dương vẫn sống cuộc sống tự do nhàn nhã, phóng khoáng.
Tất cả những thứ này, mãi đến tận khi dã tâm của Phó Đông Lưu nổi lên, không an phận với tình trạng hiện tại mới thôi.
Dù là vị trí dưới một người trên vạn người, Phó Đông Lưu cũng không thèm khát, gã muốn chính mình nắm giữ thiên hạ này.
Lại như bản thân Phó Đông Lưu đã nói, Vân Dương mãi mãi cũng sẽ không từ chối yêu cầu của gã, Vân Dương không chút nghĩ ngợi đáp ứng rồi hắn.
Bọn họ hiểu rõ lẫn nhau, bọn họ là bạn hữu thâm giao, đồng thời, cũng là tồn tại không thể thay thế. Mối quan hệ này đơn giản mà cũng phức tạp, nói chung, chính là duy nhất.
Phó Đông Lưu tự cho mình siêu phàm, dưới gầm trời này, người có thể cùng gã đứng sóng vai, có thể xứng với Phó Đông Lưu gã, ngoại trừ Vân Dương, gã không tìm được ai khác.
Vì vậy gã đương nhiên có ý với y, cũng chỉ có y mới có thể khiến cho kẻ cao ngạo này kích động.
Phó Đông Lưu thẳng thắn nói rõ tình cảm của mình với Vân Dương. Khi đó, Vân Dương kinh ngạc, lại cũng vui mừng. Thậm chí có loại cảm giác được yêu thương mà kinh sợ.
Phó Đông Lưu quá đặc biệt, chính vì vậy y mới đặc biệt quý trọng quan hệ của hai người, y không đồng ý với Phó Đông Lưu, bất kể là tình tình cảm, hay là đối đãi lẫn nhau, Vân Dương là đàn ông, y cũng hiểu cái gì là trách nhiệm, kết quả của kích động, có lẽ sẽ khiến bọn họ hối hận suốt đời.
Vân Dương không muốn mất đi, cũng không muốn phá hoại tình cảm của bọn họ. Một khi vượt qua ranh giới kia, bọn họ sẽ không thể trở lại, vì vậy Vân Dương cẩn thận từng li từng tí một.
Khi đó bọn họ còn quá tuổi trẻ, y đã đồng ý với gã, chờ gã thật sự nhận ra tình cảm của chính mình, bọn họ sẽ ở cùng nhau, y muốn Phó Đông Lưu chờ y một thời gian.
Có lúc Vân Dương cảm thấy, y có thể đã thật sự yêu Phó Đông Lưu, bởi vì y vừa nghĩ tới nửa đời sau sẽ y cùng Phó Đông Lưu sống chung một chỗ, y liền cảm thấy rất hạnh phúc.
Cảm giác hạnh phúc chính là được ấm áp bao bọc, nghĩ đến sẽ cười.
Đây là định nghĩa trước đây của Vân Dương đối với hạnh phúc.
Trước khi y tới biên giới Tây Bắc, Phó Đông Lưu ôm lấy cổ y, kéo y từ trên lưng ngựa xuống, nụ hôn rơi lên trên môi kia khiến cảm xúc của Vân Dương dâng trào hồi lâu...
Đó là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, trong năm tháng ở biên giới Tây Bắc khô khan, xem như là niềm vui duy nhất của Vân Dương.
Mà khi y gặp được Ngôn Vô Trạm, Vân Dương mới nhận ra khác biệt...
Thì ra ngoại trừ hiểu rõ lẫn nhau, tuy hai mà một, còn có một loại động lòng khác...
Có người sẽ khiến y tức giận, sẽ khiến y kinh ngạc, sẽ khiến y không yên lòng, cũng sẽ khiến y muốn ngừng mà không được... Quan tâm đến mức so với mọi thứ đều quan trọng hơn. Nhưng có lúc, lại muốn bắt nạt, lại có lúc, hận không thể đánh hắn một trận, cũng mặc kệ thế nào, đến cuối cùng đều muốn đem hắn ôm ở trong lòng... Đồ vật của chính mình, tất cả mọi thứ của y.
Vân Dương là đàn ông, y cũng có nhu cầu về thể xác, đặc biệt nhiều năm phóng túng, y đột nhiên đi tới nơi không khác chùa miếu, huống chi, nhu cầu của Vân Dương về mặt này so với người bình thường còn mạnh hơn...
Điểm này, Phó Đông Lưu hiểu y, cũng không trách y, gã đối với Vân Dương trước sau đều buông thả, phần buông thả này, mãi đến tận khi bọn họ thật sự tiến tới với nhau.
Sau đó, Phó Đông Lưu đều sẽ xử lý tốt, bao gồm cả dục vọng của y, mà Vân Dương cũng không phải người lăng nhăng, một khi có chốn thuộc về, y sẽ không lại đi hồ đồ.
Có điều, đáng tiếc.
Ban đầu, Ngôn Vô Trạm đối với Vân Dương mà nói, không khác những người phụ nữ bị đưa vào trong lều của y, một thứ đồ chơi giải buồn, rất hiển nhiên người kia so với những phụ nữ trước đó thú vị hơn nhiều lắm, trong quá trình trêu đùa và chinh phục này, Vân Dương đã lún sâu vào...
Ban đầu đắm chìm là dục vọng muốn có được hắn. Lần đầu tiên Vân Dương muốn bất chấp hậu quả ôm ấp một người, dù cho cuối cùng khiến bản thân muôn kiếp không thể trở lại, y không nghĩ tới hậu quả, chỉ muốn nghe theo bản năng của mình...
Khi đó, y bị khao khát đối với người kia dằn vặt gần sắp điên rồi.
Y cho rằng y có được hắn, phần khát vọng này sẽ biến mất, nhưng Vân Dương lại sai rồi...
Lấy được thân thể tha thiết ước mơ, tim lại trống không...
Vì sao, hắn lại phải là hoàng thượng chứ...
Vì sao, bọn họ gặp gỡ muộn như vậy...
Vân Dương phạt roi hắn, y hận hắn lừa dối, bởi vì người kia lừa gạt đi không chỉ là sự tin tưởng của y, còn có trái tim của y...
Một giây đó, hắn từng muốn phát điên, không quan tâm hắn có phải hoàng thượng hay không, không quan tâm bọn họ đến cùng là quan hệ gì, y trói hắn lại, cứ như vậy trói hắn cả đời là được...
Thế nhưng, không được.
Sau khi bình tĩnh, Vân Dương tự nói với mình, y chỉ là bị mê hoặc, si mê ngắn ngủi, y sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại, lúc y rời khỏi Ngôn Vô Trạm, lúc y tiếp tục giúp Phó Đông Lưu hoàn thành nghiệp lớn của gã, Vân Dương mới biết, sự tình không phải đơn giản như y đã nghĩ... Trái tim y tại một giây ném Ngôn Vô Trạm cho Hoài Viễn đó, cũng đã bị hắn mang đi cùng.
Dục vọng nhận được thỏa mãn, sau khi thân thể thả lỏng lại là nhớ nhung lan tràn. Lại không bỏ được... Rối ruột rối gan, ngày nhớ đêm mong...
Vân Dương cảm thấy mình buồn cười, hắn và người kia mới tiếp xúc bao lâu, giữa bọn họ thậm chí chưa từng xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, càng căn bản chưa từng nói tình cảm, hắn còn là một tên gian tế, một tên lừa đảo...
Nhưng có lúc, động lòng chính là không hiểu ra sao như vậy.
Hắn có thể không phải tốt nhất, nhưng là người Vân Dương muốn.
Cùng với Phó Đông Lưu hoàn mỹ chọn khuyết điểm khác nhau, hắn sẽ khiến Vân Dương ghét bỏ, nhưng sẽ khiến y bao dung.
Vân Dương cũng biết, người kia thích y.
Dù là người vô tâm cỡ nào, lúc nhận ra tình cảm tâm tư đều tinh tế đáng sợ, dù Ngôn Vô Trạm không biểu hiện ra, y cũng biết, tên kia dường như động tâm với y...
Hắn ngu xuẩn, vẫn có người ngu xuẩn giống như hắn.
Sau đó, Vân Dương sẽ bất đắc dĩ cười cười, cười hai người bọn họ... Hai kẻ ngốc thông minh.
Phần cảm tình này, sau khi gặp lại, thật sự liền tràn lan đến không cách nào khống chế.
Vân Dương trói hắn đi từ bên cạnh Bắc Thần, thế nhưng không dựa theo ước hẹn trở lại bên cạnh Phó Đông Lưu, lúc đó Vân Dương tự nói với mình, y đánh cược một lần...
Y đưa hắn đi ở ẩn, nếu như không ai tìm ra bọn họ, vậy bọn họ cứ như vậy sống đến hết đời. Vì vậy khi đó, chỉ cần Ngôn Vô Trạm không chạy, Vân Dương sẽ đối với hắn rất tốt.
Y ép buộc hắn quên đi thân phận của chính mình, ép buộc hắn quên những trách nhiệm kia, chỉ cho phép nghĩ về chính mình, Vân Dương tin tưởng, sớm muộn có một ngày, hắn sẽ hoàn toàn thuộc về y.
Y đã lừa gạt người trong thiên hạ, nhưng không gạt được Phó Đông Lưu ăn ý với y như cùng một người.
Vẫn bị tìm được rồi.
Bọn họ chính là phải đối mặt...
Khi đó, Vân Dương vẫn cười, càng thêm bất đắc dĩ...
Ông trời cũng không giúp y.
Khi đó, Phó Đông Lưu nói, bọn họ có phải có thể cùng một chỗ hay không, nhưng câu trả lời trong lòng Vân Dương lại là xin lỗi...
Y thua rồi, liền theo suy nghĩ thua cuộc mà làm.
Quyết định của Vân Dương, đã định là thất tín bội nghĩa, cũng nhất định mang tiếng xấu, nhưng y không có lựa chọn nào khác.
Nếu như sớm quen biết Ngôn Vô Trạm một chút, y sẽ không đồng ý với Phó Đông Lưu, mà bây giờ, tên đã lắp vào cung, lại không còn chỗ cứu vãn...
Những thứ này không phải một mình Phó Đông Lưu gây ra, Phó Đông Lưu không phải chủ mưu, Vân Dương cũng không phải tòng phạm, bọn họ là hợp mưu.
Y đã dẫn Phó Đông Lưu đi lên con đường này, y có tư cách gì quay lại?
Huống chi, y cũng không quay đầu lại được.
Thực lực của Phó Đông Lưu, Vân Dương so với ai khác đều hiểu rõ hơn, so sánh với nhau, phần thắng của Phó Đông Lưu khá lớn, bởi vì Ngôn Vô Trạm không ở trong cung, bởi vì mọi thứ đều đã bị bọn họ khống chế, cũng bởi vì dù cho Ngôn Vô Trạm chiến thắng, Phó Đông Lưu cũng có bản lĩnh lấy mạng của hắn.
Những thứ này, Phó Đông Lưu trăm mưu ngàn kế, chuẩn bị đã lâu, vì vậy y ở bên cạnh Phó Đông Lưu, tiếp tục vì gã ra sức, nhưng cùng lúc, y cũng âm thầm trợ giúp Ngôn Vô Trạm.
Y làm không nhiều, chỉ bảo đảm hắn sẽ không chết, những lúc còn lại, Vân Dương vẫn đứng bên phía Phó Đông Lưu.
Nếu không đào móc ra cả gốc rễ của hệ thống hoàn thiện kia của Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm sớm muộn vẫn phải đối mặt với nguy cơ tương tự, đến lúc đó, y cũng không giúp được hắn.
Vì vậy, y giúp hắn diệt trừ hậu hoạn, để tất cả những thứ này đều bộc phát ra, để Ngôn Vô Trạm từng chút một xử lý đi.
Vân Dương lựa chọn như vậy, đã định sẽ phụ lòng Phó Đông Lưu, tình cảm của gã, sự tin tưởng của gã.
Điều duy nhất, Vân Dương thẹn với Phó Đông Lưu, vì yêu, y ích kỷ một lần, vì vậy y quyết định, dùng mạng của y trả lại sự phản bội của y đối với Phó Đông Lưu... Y sẽ chết cùng gã, cùng gã cùng gánh chịu hậu quả này.
Vừa bắt đầu, Vân Dương chính là quyết định như vậy. Có thể như vậy vẫn thiếu rất nhiều, nhưng Vân Dương chỉ có thể bù đắp như vậy... Y thiếu nợ Phó Đông Lưu, vĩnh viễn.
Y đối tốt với Phó Đông Lưu, tỉ mỉ chu đáo, gương mặt tươi cười không chút phòng bị kia đối với y mà nói là châm biếm, người đối với y mà nói là tồn tại đặc biệt nhất, không thể thay thế trong đời này của y, y lại tự tay đưa gã lên đoạn đầu đài...
Nhưng y cũng thích Ngôn Vô Trạm.
Tình cảnh lưỡng nan.
Thì ra hạnh phúc không phải chuyện đơn giản như vậy, không phải chỉ cần vui sướng, nhiều hơn lại là gánh chịu, tác thành, cùng với yên lặng bảo vệ.
Nổi khổ của Vân Dương, giày vò của y, mâu thuẫn này, không ai biết.
Có điều không đáng kể, y biết mình đang làm gì là được, mục tiêu của y cũng chưa từng thay đổi... Y muốn người kia khỏe mạnh. Sống thật tốt, làm hoàng đế của hắn thật tốt.
Ngoài đó ra, cứ để một mình Vân Dương y gánh vác.
Nguyền rủa, khinh bỉ, tất cả mọi thứ, y đều không để ý.
Y không giải thích, y cũng không cần cầu xin bất cứ ai hiểu, bao gồm cả Ngôn Vô Trạm trong đó.
Y hy vọng hắn cả đời cũng không biết sự thật, đến hiện giờ, cái gì y cũng không muốn nói.
Hận y cả đời, cũng không phải không là kết cục tốt nhất.
Bọn họ yêu nhau, nhưng không cách nào ở cùng nhau, vậy, cứ để Vân Dương dùng cách của y yêu hắn...
Vì vậy. y đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, nếu như phải chết, sẽ chết ở trên tay người kia. Không thể cùng nhau, vậy cũng là an ủi cuối cùng của Vân Dương. Chết ở trên người khiến y thông minh một đời, hồ đồ một lúc kia.
Thế nhưng, Vân Dương không hối hận.
Thật sự không hối hận.
"Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, ngươi khiến ta bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, không có uy tín, không có trí khôn, không có đạo đức, không có tình cảm, ngay cả chính bản thân ta cũng xem thường chính mình."
Nhìn tẩu thuốc chỉ vào chóp mũi của mình, người kia không nói gì, tội danh này quá nặng, nhưng là hắn nhất định phải gánh chịu, thế nhưng Vân Dương rất nhanh rút tẩu thuốc về, cũng chậm rãi hút một hơi...
"Có điều quên đi, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."
................
Chương 217 - Nghiệp Chướng Nặng Nề.
*****
Một câu nói này, không chỉ ngăn chận lời người kia muốn nói, ngay cả hơi thở của hắn cũng bị chặn lại.
Hắn rót rượu cho mình, tay khẽ run khiến dòng nước chảy xuống mang theo sóng gợn, hắn cầm bầu rượu, uống cạn chén rượu này, mùi vị cay xé nghẹn đến mắt hắn đỏ ngầu...
Từng có một lần, Ngôn Vô Trạm từng oán hận ông trời bất công, vận mệnh trêu đùa.
Hắn thích Vân Dương, dù hắn thừa nhận hay không, hắn đều thích y, nhưng vì sao, bọn họ nhất định phải đứng ở vị trí đối lập...
Nhìn thấy y và Phó Đông Lưu ở cùng nhau, hắn khó chịu, lòng hắn như tro lạnh, nhưng hắn vẫn là không tự trọng, không quên hắn được.
Dù lừa mình dối người thế nào, dù cố sức quên ra sao, đến cuối cùng, trong lòng vẫn là người tên Vân Dương kia.
Vân Dương là cái dằm, ghim sâu trong tim hắn, rút không ra, gỡ không được, nhưng nếu không gỡ, hắn sẽ chết...
Vân Dương cảm thấy mình ngu xuẩn, Ngôn Vô Trạm cũng giống như vậy, đã yêu người không nên yêu, đã yêu người khác người, đã yêu người muốn lấy đầu chính mình xuống... Tại sao còn muốn yêu? Tại sao còn có thể nhớ mãi không quên?
Hắn cho rằng, đời này, bọn họ sẽ cứ như vậy.
Khác với Bắc Thần bọn họ, tình cảm với Vân Dương là chuyện cười lớn nhất của hắn.
Nhưng vào giây phút sinh tử, khi hắn biết mình sắp chết, nghĩ tới nhiều nhất, vẫn là người hắn thương sâu nhất, cũng khiến hắn khó quên nhất kia...
Hắn trước sau không tin Vân Dương lừa hắn.
Những hồi ức kia hiện lên từng cái, cái tốt của Vân Dương, cái không tốt của y, sự thô bạo của y, cùng với sự bá đạo của y.
Sau đó, hắn nhớ tới cây tiêu kia.
Đó là thứ duy nhất Vân Dương cho hắn, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đập thành bụi phấn.
Khi đó, Ngôn Vô Trạm đột nhiên hiểu rõ tất cả.
Hắn bảo Hoài Viễn mang tới cây tiêu vẫn bị hắn cất giấu, thứ sớm nên bị hắn lặng lẽ vứt bỏ kia, Ngôn Vô Trạm cũng khó hiểu chính mình vì sao muốn giữ lại, có thể, chỉ vì đó là một vật kỷ niệm của Vân Dương...
Có điều tiêu này, cuối cùng vẫn là đập rồi.
Bên trong có mấy viên thuốc, còn có một tờ giấy.
Rất đơn giản, là chữ viết của Vân Dương.
Hắn viết một phương pháp phối chế, Lâu Thanh Hàn nói đó là phương thuốc của loại độc mà Ngôn Vô Trạm trúng phải, dựa theo cái này, gã cũng có thể chế ra thuốc giải.
Sau đó gã cũng đã kiểm tra, thuốc trong cây tiêu tuy rằng không thể giải hết toàn bộ độc của Ngôn Vô Trạm, thế nhưng có thể bảo vệ mạng của hắn... Chí ít có thể kéo dài tới hắn chế được thuốc giải.
Vì vậy Ngôn Vô Trạm không chết.
Nếu như không có Vân Dương, hắn đã chết rồi.
Vân Dương phản bội, cũng tổn thương hắn, nhưng đồng thời, y lại dùng cách của mình để bảo vệ hắn.
Y dùng cách cực đoan này đưa tiêu cho hắn, một là sẽ không gây ra sự chú ý của người khác, lại thêm tình huống hôm đó, Ngôn Vô Trạm cơ bản không có cách nào nửa đường vứt tiêu đi.
Hắn sẽ chỉ vào lúc không có ai, đập phá thứ chết tiệt kia, sau đó hắn sẽ phát hiện bí mật bên trong.
Dù hắn không ném, lúc thật sự thổi tiêu, hắn cũng sẽ phát hiện tiêu này thổi không kêu.
Vân Dương không nói cho hắn biết sự thật, y không có cơ hội, nếu như người kia cũng yêu y, hắn sẽ phát hiện.
Có điều, có lúc, Ngôn Vô Trạm chính là ngu xuẩn như vậy.
Ngày đó, cùng Hoài Viễn giao dịch, y vốn không định để Phó Đông Lưu đến, nếu như Hoài Viễn phản bội Ngôn Vô Trạm, vậy y sẽ giết chết hắn, nếu không có, y chỉ có thể túng quá hóa liều, nói ra bí mật trong cây tiêu.
Nhưng Phó Đông Lưu không nghe lời y, vào lúc Vân Dương hết đường xoay xở, người kia tự mình chạy tới.
Vì vậy, Vân Dương liền đường hoàng ở trước mặt tất cả mọi người, vừa đùa giỡn hắn, vừa ám chỉ hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn gặp phải chính mình sẽ tay chân luống cuống, Vân Dương rất xấu xa nở nụ cười, lâu như vậy tới nay, dưới áp lực nặng nề, Vân Dương lại một lần nữa thật sự nở nụ cười, thế nhưng, lại càng muốn khóc...
Muốn chạm hắn, muốn ôm hắn, muốn hỏi hắn sống có tốt hay không, thế nhưng cái gì y cũng không làm được... Y không có tư cách này rồi. Y ngay cả tới gần hắn cũng không thể...
Quên đi, không sao, Vân Dương không để ý... Y chỉ cần hắn có thể sống sót.
Ngôn Vô Trạm, ngươi đừng chết.
Đến trước khi chết, Ngôn Vô Trạm mới hiểu được khổ tâm sắp đặt của Vân Dương, mới hiểu được ý của y...
Thật ra Vân Dương chưa từng bỏ rơi hắn...
Y vẫn luôn bên cạnh, lúc hắn cần nhất, phía sau hắn mãi mãi cũng sẽ có một Vân Dương.
Nghĩ đến Vân Dương hôm đó ở bên cạnh vách núi hỏi hắn, cùng nhảy xuống có được hay không, Ngôn Vô Trạm chỉ muốn ôm đầu khóc rống... Vân Dương mới là người thống khổ nhất.
Sự lựa chọn này đối với Vân Dương mà nói, quá khó khăn.
Độc trên người hắn, hắn nghi ngờ là do Vân Dương bỏ vào, khi đó, hắn cảm thấy mình đáng thương, nhưng sau đó ngẫm lại, ngày đó ở thành Song Lang, sự tức giận của Vân Dương không phải là vì hắn ăn Đậu Hoa của Phó Đông Lưu, mà là hắn ăn thứ không nên ăn.
Lúc bị Phó Đông Lưu bắt giữ, đồ hắn ăn, dù là một chén nước cũng là Vân Dương đưa tới, giống như buổi sáng trước khi đi lúc ở nhà nhỏ trong rừng, trong tình huống đó, y nấu cháo, y biết rõ Phó Đông Lưu không quen ăn sáng... Y làm vậy, chỉ là sợ trên đường Ngôn Vô Trạm ăn thứ gì khác.
Đồ ăn của hắn là do Vân Dương phụ trách, nhưng có mấy lần không phải...
"Độc là hạ vào lúc đó phải không?"
Vân Dương trầm trầm ừ một tiếng, "Không ngờ tới, ngươi lại ngu xuẩn như vậy..."
Độc, Phó Đông Lưu đã sớm đưa cho Vân Dương, gã bảo y hạ độc Ngôn Vô Trạm bất kỳ lúc nào, nhưng Vân Dương không làm vậy, sau khi y lấy được độc dược, lập tức điều chế ngay thuốc giải, chỉ tiếc độc của Trữ Uyên quá mức quái lạ, y bỏ ra rất nhiều sức lực, chỉ có thể chế ra thuốc miễn cưỡng duy trì...
Vân Dương vẫn không đồng ý Phó Đông Lưu hạ độc, nhưng hôm đó, đến thành Song Lang, Phó Đông Lưu nói cho y biết, gã đã vào lúc Ngôn Vô Trạm không nhận ra, thành công rồi...
Một giây đó, bầu trời của Vân Dương suýt chút nữa sụp đổ, độc của Trữ Uyên không giải được, người kia lại sơ sẩy như vậy, ai cho đồ gì cũng dám ăn...
Sau đó, lại thấy hắn không chút nghĩ ngợi cầm lấy chén Đậu Hoa kia, Vân Dương bùng nổ rồi.
Y rất muốn đem chén đồ ăn kia ném lên mặt người kia...
Tên ngu ngốc này.
Nói tới đây, sắc mặt người kia hơi có chút không tự nhiên, ánh mắt cũng rời rạc theo, Vân Dương liếc hắn một cái, lại nheo mắt lại...
"Bởi vì con hát tối hôm đó?"
Người kia không hề trả lời, thế nhưng vẻ mặt trở thành lúng túng, Vân Dương đã đoán đúng.
Không chỉ vì y cùng con hát kia đưa đẩy, lại bởi vì những lời khoe khoang kia của Phó Đông Lưu, bây giờ nghĩ lại, Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy lúc đó hắn rất ngu, lại vào thời điểm như vậy còn nghĩ chuyện này... Hắn ghen, cũng tức giận.
Vì tức giận, hắn không ăn đồ Vân Dương cho hắn.
"Ta chính là trêu ngươi, có lúc, ngươi thật ngốc nghếch." Vân Dương bất đắc dĩ than nhẹ, y vốn không có ý định trêu chọc con hát này, có điều y phát hiện Ngôn Vô Trạm đang nhìn, liền xâu xa đùa một chút, thật ra y vẫn luôn để ý phản ứng của Ngôn Vô Trạm, y cảm thấy thú vị...
Y là đang nghĩ, người kia có thể xông lại hay không, hắn không biết, ánh mắt hắn lúc đó, sắp xuyên thủng mấy cái lỗ trên người con hát kia rồi...
Thế nhưng, mọi việc đều có bất ngờ, trò đùa cỏn con này, lại gây ra một phen rối loạn như vậy.
Hai tên ngu xuẩn.
Nhưng có thể vì cảm tình mà mù quáng và ngu xuẩn, mới có thể gọi là tình cảm chân chính...
Đây không phải là tình, mà là yêu.
"Giết ta sao?"
Người kia lắc đầu, "Không giết."
Sau khi tìm ra thuốc giải từ bên trong tiêu, ân oán giữa hắn và Vân Dương liền mỉm cười xóa bỏ, hắn nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình, cũng cảm ơn Vân Dương đã cứu mạng hắn.
"Không cần gây thêm chuyện, ngươi cần cho thiên hạ, cho bọn họ một câu trả lời."
Ngôn Vô Trạm không giết y, việc này cơ bản không còn gì để nói, hắn là hoàng thượng, sao có thể buông tha chủ mưu cướp ngôi đoạt vị...
Y còn bắt cóc hắn, từng giam cầm hắn.
Y hẳn là tội phạm truy nã bậc nhất của triều đình, là kẻ nhất định phải mất đầu mới đúng.
"Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt." Trước khi hắn triệu kiến Vân Dương, Ngôn Vô Trạm đã nói với Mộc Nhai, Vân Dương là do hắn xếp vào cạnh Phó Đông Lưu.
Việc này không khó giải thích, bởi vì Vân Dương vào thời khắc mấu chốt mấy lần hỗ trợ, y còn cứu Ngôn Vô Trạm.
Vì vậy mọi người đối với Vân Dương mới không đề phòng như vậy, yên tâm để y cùng với Ngôn Vô Trạm đơn độc ở chung.
"Ngôn Vô Trạm, giết ta đi, ta muốn chết trong tay ngươi."
Thuốc của Vân Dương đã cháy hết, nhưng y vẫn giữ tư thế kia không nhúc nhích, khói tan hết, người kia lại một lần nữa nhìn thấy mệt mỏi rõ ràng trong mắt y...
"Ta rất mệt." Vân Dương nói, sống chết này, ở trong miệng Vân Dương, trở nên nhỏ bé không đáng kể như vậy, hay là nói, vào giờ phút này trước mắt Vân Dương đã không còn thứ gì quan trọng nữa.
Y rất mệt, lương tâm dằn vặt sắp ép y điên rồi, thế nhưng y vẫn phải nhẫn nhịn, y đến giúp Ngôn Vô Trạm đi hết bước cuối cùng...
Y không thể kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
Thế nhưng y thật sự rất mệt, thậm chí đi ngủ cũng không dám ngủ say, y sợ sau khi y ngủ gọi lên tên người kia, y cũng sợ những cảnh tượng đáng sợ trong mộng kia...
Bao gồm cả cái chết của Phó Đông Lưu.
Vân Dương y là tên khốn nạn, là súc sinh lòng lang dạ sói...
Bạn tốt cả đời, tri kỷ khó tìm, Vân Dương y không xứng để Phó Đông Lưu tin tưởng như vậy, cũng không xứng với tình cảm gã đã từng dành cho y...
Đau khổ của Vân Dương, Ngôn Vô Trạm biết tất cả, là hắn khiến y rơi vào cảnh vạn kiếp không thể quay đầu này, Vân Dương vốn là có thể sống thoải mái, có thể được cả danh và lợi...
Người kia nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai y, hắn đưa Vân Dương từ trong thống khổ vô tận tỉnh lại, hắn có thể nhìn thấy vết nứt trong đáy mắt Vân Dương, Phó Đông Lưu không còn nữa, đối với Vân Dương mà nói là càng thêm đau khổ dằn vặt...
Vân Dương là đàn ông, y có trách nhiệm, y gánh vác tất cả, nhưng cú đánh trên tinh thần, lại là không ai có thể cảm nhận.
"Vân Dương ngươi có thể chết vì hắn, không thể sống vì ta sao?"
.................
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương