Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 156 : Chương 200-201.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 200 – Cuối Cùng Cũng Đối Mặt.
*****
Người kia một mình ở trong lều, hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, hắn muốn một mình yên tĩnh.
Bất kể lúc nào, bên cạnh hắn đều có một Hoài Viễn, nhưng đêm nay, Hoài Viễn không ở đây.
Sau này thì sao?
Người kia không rõ.
Hắn gần như là nhìn Hoài Viễn lớn lên, từ lúc y được chọn làm cấm vệ quân dự bị, mãi cho đến y trở thành tổng trưởng cấm vệ, đoạn đường này, Ngôn Vô Trạm đều thấy được.
Hắn sẽ không quên thanh niên nói không nhiều nhưng lại cố gắng nhất kia, hắn cũng sẽ không quên, nụ cười vĩnh viễn ôn hòa kia của Hoài Viễn sau những cực khổ.
Y sạch sẻ, ấm áp, giống như ánh mặt trời không chút tạp chất, cũng không gì có thể hủy diệt gương mặt tươi cười khiến người ta uất ức này của y.
Ngôn Vô Trạm đã quen có Hoài Viễn làm bạn, từ lúc hắn còn là thái tử đã có Hoài Viễn, y là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, cũng là người hắn có thể tin cậy và ỷ lại nhất.
Ngôn Vô Trạm chưa từng nghĩ tới, nếu một ngày Hoài Viễn không còn bên cạnh thì sẽ làm gì, bởi vì Hoài Viễn vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn.
Y là của hắn, giống như là một phần trong sinh mệnh, là tồn tại tất nhiên.
Hắn không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm của Hoài Viễn đối với hắn thay đổi, khiếp sợ ban đầu lúc biết được, đến bất đắc dĩ sau đó, lại tới quen thuộc hiện giờ... Thay đổi này, có lúc Ngôn Vô Trạm nhớ lại, càng nhiều hơn chính là có xúc động muốn nện tường.
Hắn không nên cùng Hoài Viễn như vậy, dù đến hiện giờ, hắn cũng không muốn cùng Hoài Viễn như vậy.
Tình cảm đối với Hoài Viễn là đặc thù, so với chủ tớ, Ngôn Vô Trạm rất rõ ràng trong này còn nhiều hơn một phần tình cảm giống như tình thân, đây cũng là tình thân duy nhất trong đời này của Ngôn Vô Trạm, thậm chí cao hơn phụ hoàng và mẫu hậu hắn, hay là bất cứ huynh muội. Hắn sinh ra trong gia đình đế vương, dù là thân thiết nhất cũng chỉ có ganh đua đấu đá, ngươi lừa ta gạt.
Hoài Viễn thì khác.
Thế nhưng, Hoài Viễn lại đã phản bội hắn.
Tình yêu chủ tớ này giống như là phản bội, Hoài Viễn khiến hắn thất vọng.
Tuy rằng không hề kháng cự, nhưng cùng Bắc Thần bọn họ không giống, trong tiềm thức Ngôn Vô Trạm vẫn là từ chối Hoài Viễn, hắn vẫn không muốn thừa nhận.
Hắn lơ là y, không nhìn y, mặc kệ y có phải chịu thương tổn hay không, cũng không nghĩ tới tâm tình Hoài Viễn lúc nhìn thấy hắn và những người khác ở cùng nhau ra sao.
Hắn nghĩ tới cùng những người khác giải thích, tranh thủ, nhưng trong này, vĩnh viễn không bao hàm Hoài Viễn.
Tình yêu của Hoài Viễn đối với hắn là gánh nặng, là áp lực, ai cũng không rõ vùng vẫy trong lòng Ngôn Vô Trạm, đau khổ của hắn...
Có lúc hắn cũng hỏi mình, hắn nên đối với Hoài Viễn làm sao bây giờ...
Hoài Viễn cố chấp như vậy...
Còn có câu kia, chỉ cần sống sót, sẽ yêu người.
Y là tên khiến Ngôn Vô Trạm đau đầu nhất.
Ngôn Vô Trạm không chỉ một lần muốn diệt trừ Hoài Viễn, bởi vì y không còn là Hoài Viễn hiểu chuyện cũng khiến hắn bớt lo kia, y không vâng lời hắn, cũng phản bội hắn, không giữ lại được rồi.
Nhưng hiện giờ, Hoài Viễn thật sự đối mặt sinh tử...
Trong lòng hắn khó chịu cỡ nào, chỉ có chính hắn biết.
Thứ gì cũng có hai mặt, có lúc khiến đầu hắn đau cũng có lúc khiến hắn cảm động, hắn phớt lờ, hắn cố sức lơ là, không có nghĩa là hắn sẽ thật sự không bị ảnh hưởng...
Hắn và Hoài Viễn không trở lại được, vị trí Hoài Viễn ở trong lòng hắn đã sớm thay đổi...
Dưới Hoài Viễn hết lần này tới lần khác cố gắng và bộc bạch.
Hắn chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Hắn không nỡ để bọn họ đi chết, hắn sao cam lòng để Hoài Viễn đi chết...
Thật ra chỉ có một mình Hoài Viễn mới là từ đầu đến cuối đều thuộc về hắn.
Hoài Viễn của hắn.
Người vĩnh viễn sẽ đứng ở sau lưng hắn, yên lặng nâng đỡ hắn, người vĩnh viễn sẽ vào lúc tâm tình hắn tồi tệ lộ ra nụ cười dịu dàng với hắn, người mặc kệ hắn làm gì đều sẽ bao dung, đều sẽ đứng trên góc độ của hắn, người vĩnh viễn không muốn làm khó hắn, chỉ muốn tốt cho hắn... Người không cần mạng, chỉ cần hắn.
Hắn làm sao sẽ không hiểu chứ.
Người kia ôm đầu, hắn muốn khóc nhưng không khóc nổi, tim như bị dao cắt, hắn chậm rãi thưởng thức loại dày vò này...
...
Hoài Viễn đi rồi, cũng bặt vô âm tín, lương thảo trong quân đang từng ngày từng ngày giảm bớt, cùng với tình hình trận chiến sau đó của Phó Đông Lưu càng thêm kịch liệt, không chờ được đến phía sau trợ giúp, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể cách tệ nhất, mạnh mẽ phá vòng vây.
Đây là rừng núi hoang vắng, dù chiến thắng cũng không giành được lương thảo, bọn họ chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nghĩ cách đẩy mạnh, chí ít rời đi khỏi chỗ này trước mới là quan trọng.
Nhận ra ý đồ của Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu cũng bắt đầu đè ép quy mô lớn, hai bên không hề khống chế, mở hết hỏa lực chiến đấu, dù biết lần chiến đấu này là Phó Đông Lưu đang chỉ huy, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không thấy bóng dáng Phó Đông Lưu hay là Vân Dương... Điều này khiến hắn mơ hồ lại cảm thấy bất an.
Cỏ khô cho ngựa đã gần hết, bọn họ không tin tưởng dùng cỏ dại, như vậy sẽ khiến chiến mã đau bụng, có điều tình huống này theo số lượng cỏ khô từ từ giảm bớt bắt đầu không thể khống chế, súc sinh không hiểu tình hình chiến tranh, bọn chúng đói bụng liền muốn lấp đầy bụng, mắt thấy có ngựa đứng không vững, binh lính đã chịu đói, Ngôn Vô Trạm trực tiếp cho người giết những con ngựa trong thời gian ngắn không thể nào chiến đấu dùng để no bụng.
Một con chiến mã, so với mười hoặc là nhiều hơn binh sĩ đều quý giá hơn, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào.
Giết nhóm chiến mã đầu tiên, mắt thấy tình huống càng lúc càng kịch liệt, Ngôn Vô Trạm nhận được tin tức bất ngờ...
Hoài Viễn trở về rồi.
Mang theo viện quân và lương thảo, một đường giết trở về.
Phó Đông Lưu không rõ con đường vận chuyển lương thảo khác của Ngôn Vô Trạm, y không có chuẩn bị, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp, Phó Đông Lưu đã thua trận, lương thảo cuối cùng thành công vận chuyển đến trong quân doanh.
Nguy nan đã được giải trừ.
Người kia thở phào nhẹ nhõm, Hoài Viễn của hắn vĩnh viễn cũng sẽ không khiến hắn thất vọng.
Thế nhưng, tình hình Hoài Viễn lần này lại vô cùng gay go.
Y là được người khiêng trở về, y bị thương nặng, trước sau hôn mê, tình cờ tỉnh táo cũng là cực kỳ ngắn ngủi, có điều lúc Ngôn Vô Trạm gọi y, Hoài Viễn vẫn sẽ miễn cưỡng mở mắt ra...
"Người không cho ta chết, ta sẽ không chết..."
Đây là câu trả lời đầu tiên cũng là duy nhất của Hoài Viễn.
Cho dù chết, cũng phải là người kia gật đầu, bằng không, Hoài Viễn sẽ không chết.
Nếu lúc đó không phải ở trước mặt mọi người, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn có thể sẽ ôm Hoài Viễn khóc ròng...
Lúc đó, hắn thành thật đứng trước cáng của Hoài Viễn, hắn nghe thấy phía sau có người đang nức nở, phía sau hắn đều là nam nhi cao tám thước, đối mặt sinh tử không chút uý kỵ, vì một câu nói của Hoài Viễn lại lả chả rơi lệ.
Nếu không bóp lấy mặt, Ngôn Vô Trạm chỉ sợ cũng sẽ giống như bọn họ rồi...
Lương thảo liên tục không ngừng đưa tới, Phó Đông Lưu đã không có cách nào giở trò gì với việc này, một lần nữa điều chỉnh sĩ khí đội ngũ, cùng quân địch bắt đầu trận chém giết cuối cùng.
Tình hình căng thẳng, chiến sự kịch liệt, Ngôn Vô Trạm bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn vẫn sẽ tranh thủ thời gian tới chăm sóc Hoài Viễn.
Vị trí Hoài Viễn bị thương lại là chỗ lần trước bị người của Lạc Cẩn đả thương, vết thương nhiều lần nứt ra này không dễ dàng khỏi hẳn, thịt phía trên vẫn là màu hồng nhạt, bây giờ lại bị người khoét ra lỗ hổng càng sâu hơn.
Hoài Viễn rất kiên cường, dù bị thương nặng cũng sẽ không nhíu mày, nhưng người hôn mê thì yếu ớt, y vô thức rên rỉ khiến trái tim người kia trước sau nhíu chặt theo, lực tay giúp y thay thuốc không tự chủ được nhẹ nhàng hơn, nhưng dù vậy, cũng không cách nào giảm bớt đau đớn của Hoài Viễn...
Hắn chỉ có thể chờ mong Hoài Viễn sớm tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại rồi, hắn sẽ lại biến thành hoàng thượng, mà Hoài Viễn lại vẫn là Hoài Viễn.
Nghị lực của Hoài Viễn kinh người, trong sự chờ đợi khổ sở của Ngôn Vô Trạm, y cuối cùng từ trong hôn mê giống như ngủ một giấc dài tỉnh lại, Ngôn Vô Trạm sẽ phản ứng thế nào chính hắn đã sớm dự liệu, nhưng thấy được Hoài Viễn mở mắt, Ngôn Vô Trạm vẫn không thể nào khôi phục sự lạnh lùng của hắn...
Dù hơi kéo khoảng cách ra một chút, không hề dịu dàng như lúc trước, nhưng hắn cũng lại không có cách nào đối xử giống như trước đây với Hoài Viễn.
Hắn đã chịu nhìn thẳng vào y.
Vặn vẹo, nghĩ một đằng nói một nẻo mà quan tâm, Hoài Viễn cũng cảm thấy.
Vấn đề lương thảo có thể giải quyết, chiến cuộc cũng coi như nắm trong lòng bàn tay Ngôn Vô Trạm, nhưng sóng này vừa yên, sóng khác lại nổi lên, người của Phó Đông Lưu lại vòng qua trạm gác âm thầm tiến vào quân doanh, Lạc Cẩn suýt chút nữa bị ám sát...
Chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, Phó Đông Lưu lợi hại đến đâu cũng không thể biết sắp xếp trạm gác của bọn họ, hơn nữa vị trí của Lạc Cẩn lại là chỗ sâu trong quân, cực kỳ bí ẩn...
Phó Đông Lưu tại sao lại tìm được chính xác như vậy?
Lặng yên không tiếng động lẻn vào, chính xác không sai sót ám sát.
Lạc Cẩn tuy rằng khôi phục không tệ, nhưng năng lực tạm thời không lớn bằng lúc trước, ngay cả hiện giờ mà nói, y là người yếu nhất trong mấy người... (Yếu nhất phải là Viễn ca nhé, đúng là thúc không bao giờ đặt Viễn ca trong đó!)
Việc linh lực của Lạc Cẩn hao tổn, theo lý mà nói Phó Đông Lưu cũng không rõ, vì lần kia Lạc Cẩn là bên ngoài Trọng Khê, cũng không trực tiếp đi phá cục...
Là trùng hợp hơn, hay là cái gì?
Ngôn Vô Trạm không muốn nghĩ tới khả năng khác, nhưng hắn lại không thể không nghĩ, lúc này hắn đâu còn chỗ để lừa mình dối người, nhưng ngay khi Lạc Cẩn bị đâm không lâu, chuyện giống vậy lại diễn ra trên người Hoằng Nghị...
Hoằng Nghị tuy rằng cũng không phải trạng thái tốt nhất, nhưng tình hình của y so với Lạc Cẩn tốt hơn rất nhiều, trong nháy mắt đối phương xuất hiện, y liền đánh trả, vì vậy y cũng không bị thương...
Vết thương của Lạc Cẩn cũng không nặng, đơn giản là trên vai xuyên qua một lỗ thủng, nhưng chuyện này đối với cung chủ Nhược Phù Cung am hiểu ám sát mà nói, đây chính là sỉ nhục lớn lao...
Những thứ này không phải trọng điểm, Phó Đông Lưu cũng không phải cố ý khiêu khích, y là dựa theo một trình tự nào đó mà tới... trình tự mạnh yếu.
Đầu tiên là Lạc Cẩn, sau đó tình hình kém một chút Hoằng Nghị, Bắc Thần và Mộ Bạch là xương khó gặm, vì vậy để đến cuối cùng, nếu như không có gì bất ngờ, sau đó hẳn là Bắc Thần.
Còn với Hoài Viễn, y trọng thương tạm thời không có uy hiếp.
Thay vì nói Phó Đông Lưu muốn giết bọn họ, thật ra y chỉ là đang làm suy yếu sức chiến đấu của Ngôn Vô Trạm, việc này so với lấy mạng bọn họ càng tốt hơn, cũng càng đơn giản hơn một chút.
Một bên là Hoài Viễn, một bên là Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm hết cách phân thân, phen này hắn rõ ràng tiều tụy không ít, đặc biệt Phó Đông Lưu nhiều lần đánh lén thành công, điều này khiến nghi ngờ gì đó của hắn càng mãnh liệt...
Hắn cố gắng tìm kiếm, mà cùng lúc, Lạc Cẩn vào lúc hắn giúp y thay thuốc, đột nhiên kéo Ngôn Vô Trạm qua, y nhìn như làm nũng tựa trên bả vai người kia, nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng tỉnh táo...
"Tông Bảo, cẩn thận Hoài Viễn, hắn không đúng."
................
Chương 201 - Sự Tình Có Biến.
*****
Lời của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm nghe được, hắn không làm ra phản ứng quá lớn, cũng không động đậy, để mặc Lạc Cẩn dựa vào, hai người giống như đang thân thiết, không nhìn ra có vấn đề gì.
Lạc Cẩn dựa vào một lúc, liền ôm lấy cổ người kia, đem môi quẹt tới, trên vai y có vết thương, vì vậy động tác không lớn lắm, ngay cả hôn môi cũng vô cùng vụn vặt, không có tiến vào...
"Phó Đông Lưu đã ở xung quanh bố trí mai phục từ lâu, mọi người phái đi ra đều là có đi không về, cũng không thể nói không có người tài ba, không ai thành công, vì vậy ngươi không thể không từ trong chúng ta chọn ra đối tượng thích hợp..."
Lạc Cẩn vừa hôn, vừa nói nhỏ, giọng nói của hắn nhỏ đến vừa phát ra đã bị tiếng hôn dính dấp của hai người che lấp, có điều Ngôn Vô Trạm đều nghe được...
Hắn một tay ôm lấy eo Lạc Cẩn, nhắm nửa con mắt, hưởng thụ lấy cái hôn môi vừa mang đến dục tình, lại tràn đầy nghiêm túc...
"Việc này không dễ dàng, dù là ta đi, cũng chưa chắc nắm chắc mười phần, nhưng hy vọng vẫn lớn, vì vậy Hoài Viễn hoàn thành cũng hợp tình hợp lý, chỉ là... hơi có chút quá thuận lợi... tất cả mọi người chết rồi, chỉ có hắn còn sống... Hắn bị trọng thương, nhưng xem như là toàn thân trở lại... Chí ít vết thương này cũng không phải trí mạng..."
Hoài Viễn mang đi đều là người có năng lực tài ba, nhưng đều là toàn quân bị diệt.
Hoài Viễn trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sẽ giày vò không ít.
Nếu Phó Đông Lưu muốn giết y thì sẽ không đả thương ở chút chỗ không cần thiết này, hẳn là phải tới gần vị trí trí mạng một chút...
Giống như Lạc Cẩn phái người đi tập kích Hoài Viễn vậy, bọn họ tập trung công kích là cổ hoặc tim Hoài Viễn, thế nhưng đối phương đem những chỗ này khéo léo tránh đi... Giống như đã tính toán kỹ, gần đó có, nhưng cũng không nặng. Nếu có cũng chỉ là một hai chỗ mà thôi... Chỉ có nặng nhất là ngay vết thương cũ kia, bị thương ở cùng vị trí, cũng thật sự khiến người ta không thể không đi suy nghĩ sâu xa.
"Còn có, hắn làm sao kéo một tấm thân bị thương này đưa tin tức đi... Lúc hắn ở trạng thái tốt nhất cũng bị thương thành như vậy, Phó Đông Lưu không đến nỗi ngu đến mức ngay cả một người trọng thương cũng không bắt được..."
Lạc Cẩn nói xong việc nghiêm túc, tay lại khá không thành thật, bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong cổ áo Ngôn Vô Trạm, y xoa nắn một viên nhô lên trong đó, lúc người kia tránh né còn hung hăng bấm một cái...
Hơi thở người kia nặng nề, chân mày cũng nhăn lại rồi, Lạc Cẩn liếm môi và răng hắn, tiếp tục đè thấp giọng nói...
"Những thứ này, chỉ là đáng nghi mà thôi, không đại biểu cho cái gì... Thế nhưng, Phó Đông Lưu đánh lén, là sau khi hắn tỉnh lại..."
Đây mới là điểm quan trọng Lạc Cẩn muốn nói.
Quần áo người kia đều buông lỏng, mảng lớn da thịt lộ ra, Lạc Cẩn có chút tiều tụy cắn lấy miệng hắn, y rất muốn làm đến cùng, nhưng hiện giờ, y có một tay không thể dùng... Trừ phi, để người kia tự mình ngồi lên.
Khả năng này không lớn, nhưng hình ảnh lóe lên trong đầu vẫn khiến cho bụng dưới Lạc Cẩn xao động không thôi...
Lạc Cẩn trực tiếp kéo mở quần của chính mình, nhét tay người kia vào, dù nói thế nào, trước tiên an ủi mình một hồi rồi nói...
Thứ nóng bỏng trong tay này khiến người kia có vẻ hơi chần chừ, ngay cả mặt cũng đỏ rần lên một chút, hắn chưa quên tình huống lần đầu chạm vào Lạc Cẩn, nhưng lần này, thứ này lại cứng khiến chân hắn mềm nhũn...
Lạc Cẩn kéo cổ tay hắn, dẫn dắt hắn vuốt ve lên xuống, chờ lúc người kia miễn cưỡng nắm lấy một chút điểm mấu chốt y mới nói tiếp...
"Chiến lược mỗi lần cũng khác nhau, vị trí trạm canh gác cũng không giống nhau, bao gồm cả lều bạt của chúng ta... Thế nhưng, Phó Đông Lưu lại mỗi một lần đều chính xác như vậy..."
Lạc Cẩn tự nhiên kéo mở quần Ngôn Vô Trạm, cũng giúp hắn vuốt ve, có điều kỹ thuật của y rõ ràng so với Ngôn Vô Trạm tốt hơn rất nhiều, biểu tình của người kia lập tức thay đổi, tay cũng run rẩy theo...
"Làm thật tốt, chuyên tâm một chút..." Lạc Cẩn trách cứ hắn, đừng luôn muốn hưởng thụ, có lúc cũng phải quan tâm y một chút, đặc biệt lúc y tạm thời "không được", đừng có y vừa đụng vào, hắn sẽ không quan tâm chính mình nữa, "Đúng là trùng hợp sao? Phó Đông Lưu lại lợi hại như vậy, có thể tính chính xác ra lúc ta ở trong lều, có thể đúng lúc như vậy khi bên ngoài không có ai tới ám sát? Hắn là có bao nhiêu may mắn mới có thể làm được như vậy? Còn có, ngay cả cách thức ứng chiến đều nắm bắt chính xác như vậy... Những thứ này thật ra ngươi đều sớm nghĩ ra chứ?"
"Ừm. . . . ." Một tiếng này là trả lời Lạc Cẩn, nhưng âm thanh mang theo giọng mũi này lại vô thức kéo dài chỉ làm cho người khác cảm thấy, hắn là vì rất thoải mái, cho nên mới phát ra... âm thanh mê người.
Điều này khiến Lạc Cẩn không nhịn được lại cắn hắn một cái, môi hai người cũng lại một lần nữa cùng kề sát tới.
"Chỉ là ngươi không ngờ tới, người kia là Hoài Viễn..."
Lần này, Ngôn Vô Trạm sau một lát mới lại ừ một tiếng, từ lần đầu tiên Phó Đông Lưu đánh lén thành công, hắn đã nghi ngờ trong quân doanh có gian tế, nhưng hắn không ngờ tới người kia sẽ là Hoài Viễn...
"Vị trí trạm gác là Bắc Thần phụ trách, nhưng người bố trí canh phòng và định ra chiến lược trước sau là ngươi, lúc ngươi làm chuyện này, Hoài Viễn đều biết chứ?"
Đầu lưỡi bị Lạc Cẩn hút lấy, người kia chỉ có thể gật đầu, Hoài Viễn không chỉ biết, có lúc bọn họ còn cùng nhau bàn bạc... ngay ở trong lều của hắn.
Vì vậy dù Hoài Viễn y ngay cả giường cũng xuống không được, chuyện trong quân, y lại vô cùng rõ ràng.
"Ta mặc kệ ngươi làm sao, nói chung cẩn thận một chút, thay đổi của Hoài Viễn nhất định có liên quan với việc ngươi..."
Mục tiêu cuối cùng của y cũng nhất định là Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn bảo hắn đề phòng Hoài Viễn.
"Ta biết rồi..."
Nghe được người kia nói như vậy, Lạc Cẩn liền không phí lời nữa, sự bình tĩnh của Ngôn Vô Trạm, người ngoài không cách nào so sánh, bất luận là ai cũng có thể xử lý theo cảm tính, nhưng Ngôn Vô Trạm sẽ không, hắn sẽ cho ra quyết định thích hợp nhất. Lạc Cẩn không cần lo lắng.
So với cái kia, tiếp tục làm xong mới là quan trọng.
Không cao không thấp này của hắn.
"Ngươi vẫn là ngốc như vậy..." Người kia đang sờ chính mình, chuyện này đối với Lạc Cẩn mà nói vốn là một loại kích thích, có điều đó chỉ là phản ứng bản năng của thân thể mà thôi, kích thích trực tiếp nhất người kia mang tới cho y cũng không phải rất mãnh liệt, "Không phải đã dạy ngươi phải sờ như vậy, ngươi cẩn thận cảm nhận thử, ta là làm sao sờ ngươi..."
Động tác tay trong quần tay trở nên lớn, Lạc Cẩn là đang dạy cho người kia cách thức, Ngôn Vô Trạm hơi cau mày, sờ nữa sẽ ra mất...
Có điều đến thời điểm mấu chốt, Lạc Cẩn dừng lại, y chỉ giống như đang thưởng thức nắm lấy chỗ đó của người kia, y nói rồi, y không phải để hắn hưởng thụ, người kia rất chịu khó học hỏi, "Ngươi tới thử xem."
Người kia điều chỉnh hơi thở, dựa theo chỉ dẫn của Lạc Cẩn mà làm, có điều một lúc Lạc Cẩn lại lắc đầu, "Không đúng, phải như vậy mới đúng..."
Cứ như vậy, hai người dựa vào nhau, nắm lấy thứ kia của đối phương, Lạc Cẩn tự mình dạy dỗ, Ngôn Vô Trạm lại là trong vui vẻ và thất bại luân phiên, tuy rằng lần này không làm đến cùng, nhưng cảm giác cũng không kém bình thường, chờ lúc Ngôn Vô Trạm đi khỏi, chân so với thường ngày còn mềm hơn...
Bị hoàn toàn khi dễ một lần không nói, hắn còn phải phụ trách khắc phục hậu quả, cũng giúp Lạc Cẩn mặc quần áo tử tế, những thứ này cũng chưa tính là gì, lúc hắn đi, Lạc Cẩn còn rất không có lương tâm nói cho hắn biết...
"Ngươi còn phải luyện nhiều một chút" Y chê hắn ngốc lại không có bất kỳ kỹ xảo, có thể nói, Lạc Cẩn không có chút nào thoải mái.
Hắn cố gắng học tập, muốn làm sao hầu hạ y, để y thoải mái, không phải mỗi lần đều chờ người khác tới hầu hạ. Thỉnh thoảng hắn cũng phải chủ động một chút.
Lạc Cẩn một điểm tình cảm cũng không giữ lại cho hắn, điều này khiến Ngôn Vô Trạm túng quẫn vạn phần, có điều hoảng hốt và xấu hổ này cũng chỉ đến lúc rời khỏi căn phòng của Lạc Cẩn.
Hắn vẫn luôn điều tra chuyện gian tế, hắn cũng biết, không phải người có chỗ đứng trong quân thì không có nhiều tình báo có thể tin như vậy, Ngôn Vô Trạm đang điều tra, đều là một vài nhân vật quan trọng.
Lạc Cẩn có đạo lý nhất định, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, đòn cân trong lòng hắn vẫn duy trì vị trí vốn có.
Trước khi sự việc phơi bày chân tướng, mỗi người đều có nghi ngờ, bao gồm cả Lạc Cẩn.
Hắn sẽ không dễ dàng đưa ra phán đoán, hắn cần chứng cứ.
Lạc Cẩn hoàn toàn có thể bày ra khổ nhục kế tới giấu đầu hở đuôi, tranh thủ đồng tình, thuận tiện ky gián quan hệ giữa Ngôn Vô Trạm và những người khác, đây không phải là chuyện không thể.
Ngôn Vô Trạm cũng không phải không tin bọn họ, mà là hắn phải chứng minh cho bọn họ, trả lại trong sạch cho bọn họ.
Bọn họ sẽ không phản bội hắn.
Hắn đã rất sớm trước đó điều tra từng người, nhưng Bắc Thần bọn họ là xếp cuối cùng, bây giờ Lạc Cẩn nhắc nhở hắn...
Người kia không chút biến sắc, vẫn ở chỗ cũ trước mặt Hoài Viễn sắp đặt sự tình, lúc bố trí canh phòng vẫn cùng y bàn bạc, Ngôn Vô Trạm cũng không vội tìm ra gian tế, hắn có sắp xếp khác.
Phó Đông Lưu gần nhất rất thành thật, y đánh lén cũng không còn giống như nhiều lần trước, nguyên nhân như vậy không phải sợ người y xếp vào bên phía Ngôn Vô Trạm bại lộ, mà là y đã bứt dây động rừng, sau khi thời điểm đánh lén tốt nhất quá đi, Phó Đông Lưu không thể tăng thêm loại hao tổn vô vị này.
Bước kế tiếp của y sẽ đi thế nào...
Ngôn Vô Trạm chán ghét ngày tháng địch rõ ràng ta mờ mịt này, có điều mồi của hắn đã thả ra, sẽ chờ đối phương tự chui đầu vào lưới...
Đến cùng ai là gian tế, không bao lâu sẽ biết đáp án.
Lạc Cẩn sau khi cùng hắn mật đàm, quân doanh có bình tĩnh ngắn ngủi, có điều không được bao lâu, biến cố lại xảy ra.
Có điều lần này cũng không phải bị động.
Con cá đã cắn mồi người kia bỏ xuống từ lâu, đáp án hắn chờ đợi lại được công bố.
Quả nhiên, vấn đề là từ chỗ mấy người này, hắn cũng đã biết, đến cùng là ai phản bội hắn...
.................
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương