Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 145 : Chương 178-179.

Chương 178: Đấu Trí Đấu Dũng. **** Trong đình chỉ có hai cái dù, một cái bị mưa dội mục nát, một cái bị người kia mang đi, có điều xem tình hình trước mắt, có dù hay không đã không còn cần thiết. . . . . . Bọn họ tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn là muốn dạy dỗ người kia, ngược lại đẩy chính mình. . . . . . rơi vào kết cục chật vật như vậy. . . . . . Bất đắc dĩ nhìn về phía bụng dưới xao động, mấy người không khỏi âm thầm thở dài, sau đó lại sẽ chuyển ánh mắt sang hướng mưa to như trút nước. . . . . . Còn cần dù làm cái rắm gì, cứ như vậy trực tiếp đi về thôi, còn không cần dội nước lạnh. . . . . . Người kia thật là lợi hại, đặc biệt là lúc đối phó bọn họ. . . . . . May mà hắn bình thường phản ứng chậm chạp một chút, bọn họ không thể nào tưởng tượng được, nếu về mặt tình cảm hắn cũng tinh ranh như vậy, vậy bọn họ có phải là so với thương tích đầy mình còn tệ hơn. . . . . . Sẽ bị hắn đùa chết . Sau đó bọn họ cảm thấy, Ngôn Vô Trạm vẫn là tiếp tục ngốc, như vậy bọn họ ăn mới vui vẻ, mới không lo về sau. Đêm nay, Lạc Cẩn ngủ rất ngon, ba người khác trằn trọc trở mình, trong đầu tràn đầy này hình ảnh áo lót ướt đẫm trượt xuống, lần lượt tái diễn, tái diễn. . . . . . Cũng không biết, đây là hạnh phúc, hay bất hạnh. Trời mưa suốt cả đêm, ngày hôm sau rơi xuống một trận sương lớn, sương bao phủ toàn bộ Đại Dương Thành, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xuyên thấu. . . . . . Bầu trời u ám, ít nhiều ảnh hưởng tâm tình của người khác, không nhìn thấy chân trời đầy nắng sau cơn mưa, Ngôn Vô Trạm cũng như có như không cau mày. Từ khai chiến tới nay, Vạn Chi Kha vẫn án binh bất động, ngoại trừ để huynh đệ họ Ngô đánh trận đầu, gã dường như không phát binh. Phó Đông Lưu muốn là Ngôn Vô Trạm hắn, y muốn là thắng lợi, không thể cứ luôn ở thế bị động chờ bọn họ tới đánh, Vạn Chi Kha lại thủ không công thế này có chút kỳ lạ. Điều này làm cho chiến đấu vốn nên kịch liệt lại bình tĩnh đến khiến người ta bất ngờ. Trận pháp hôm qua bị phá, đối phương trong lúc hốt hoảng dùng trận pháp mới để thay thế, tuy rằng hao tổn rất lớn, nhưng là hành động bất đắc dĩ, những thứ này đều hợp tình hợp lý, thế nhưng. . . . Nguy cơ đã giải trừ, Vạn Chi Kha vẫn không có động tĩnh, gã không thể nào chờ trận pháp này lại bị phá tan, sau đó mới nghĩ cách khác. . . . . . Đánh một hồi, đi một bước, đây không giống người Phó Đông Lưu sẽ dùng. Ải An Đồng, vị trí quan trọng như vậy để Vạn Chi Kha bảo vệ, y nhất định là có chỗ hơn người . . . . . . Sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn đường như đã phạm vào sai lầm. . . . . . Có điều sai ở đâu, hắn lại chưa tìm ra. Người kia đem mọi việc từ khai chiến tới nay đều viết ra, cũng lật giở từng trang giấy, hắn đi lại trong phòng, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những trang giấy một chút, hắn mong mỏi có thể tìm ra đầu mối từ trên đó, có điều đến cuối cùng hắn vẫn không có tiến triển. . . . . . Lúc Lạc Cẩn tới, người kia vẫn cứ đi vòng tròn trong phòng, tròng mắt u ám mà thâm thúy đảo qua mấy tờ giấy đặt ngay ngắn dưới đất, Lạc Cẩn không quấy rầy hắn, cũng rơi vào suy tư theo. . . . . . Y đến tìm người kia chính là vì chuyện này. Dục vọng được phát tiết trọn vẹn, đầu óc Lạc Cẩn rõ ràng trước nay chưa có. Vạn Chi Kha quá yên tĩnh, hơn nữa trận pháp uy lực quá lớn kia, y nghĩ sao cũng không thích hợp. . . . . . Sự chú ý trước đây đều bị trận pháp thu hút, bọn họ dường như bỏ quên một số chuyện, một số chuyện rất quan trọng. Rất hiển nhiên, lo lắng của y, Ngôn Vô Trạm cũng có, chỉ là bọn họ cũng không thể nghĩ ra kết quả. Trong phòng có thêm người, nhưng không thay đổi nhiều lắm, yên tĩnh như nhau, hồi lâu sau, Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa dừng lại, hắn giống như có chút đăm chiêu với trang giấy về trận đầu của huynh đệ họ Ngô, đang tự đánh giá, tờ giấy kia bị bóng đen mờ mờ che lại, theo bóng đen nhìn lên trên, người kia nhìn thấy gương mặt Lạc Cẩn. . . . . . Lạc Cẩn ngồi xổm trước tờ giấy kia, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đáy mắt kia là không chút rung động mà hắn quen thuộc, giây lát, Lạc Cẩn lấy chặn giấy bên trên ra, nhặt lên tờ giấy bên dưới. . . . "Nếu có vấn đề, vậy thì là ở đây." Lạc Cẩn mở trang giấy ra, để chữ bên trên quay về phía người kia. Ngôn Vô Trạm gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, cẩn thận nhớ lại một lần, nếu nói khâu nào có vấn đề, chính là trận đầu của huynh đê họ Ngô này. . . . . . Đến cùng là không đúng chỗ nào. . . . . . Lạc Cẩn đặt trang giấy lên bàn, ngón tay thon dài chỉ lên nét mực đã khô từ lâu bên trên, "Sau khi khai chiến, ngựa bị quấy nhiễu, chúng ta bị ép lui về Đại Dương, Huynh đệ họ Ngô đem binh tấn công, những thứ này đều hợp lẽ thường." Nếu là bọn họ, cũng sẽ làm như vậy. Cướp lấy thời cơ, trấn áp đối phương, cũng một lần bắt lấy. "Bọn họ biết Trảm Yêu trong tay Hoằng Nghị chính là vũ khí khắc chế huynh đệ họ Ngô, nhưng Vạn Chi Kha vẫn phái bọn họ đến, về mặt này, bọn họ là muốn thắng chúng ta về sức mạnh, vậy là có thể đè ép nhuệ khí của chúng ta, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể diệt trừ Hoằng Nghị." Tới đây vẫn có thể giải thích, Lạc Cẩn dừng một chút, lời tiếp theo, tốc độ nói cũng chậm lại rất nhiều. . . . . . "Hoằng Nghị bị thương, chỉ là huynh đệ họ Ngô hao tổn quá lớn mà thôi, nếu là lúc đó, Vạn Chi Kha lại phái một người có sức mạnh xê xích với họ không nhiều, Hoằng Nghị ngày đó chỉ e cũng không về được, dù hắn không chết, cũng sẽ không dễ dàng trở về như vậy. Thế nhưng, kết quả lại là đánh hòa nhau, huynh đệ họ Ngô vẫn còn ưu thế đã chậm trễ trở về." Người kia nhìn về phía Lạc Cẩn, y dường như khiến hắn thấy được một vệt ánh mặt trời, đang cố gắng xuyên qua sương mù. . . . . . giống như đáp án đang đến gần. "Chiến đấu mấy ngày sau, có kinh nghiệm của lần trước, bố trí của Vạn Chi Kha lại không có bất kỳ thay đổi nào" Bọn họ không có lựa chọn nào khác, nhưng Vạn Chi Kha bên kia lại có rất nhiều cách có thể chọn, "Là bọn hắn quá tự tin, tin tưởng mình nhất định sẽ thắng, hay là nói. . . . . ." Đón lấy ánh mắt người kia, trước khi hắn trả lời, Lạc Cẩn lại nói. . . . . . "Trận chiến này nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn kết thúc, kéo dài đối với hai bên đều không có chỗ tốt, đạo lý này chúng ta hiểu, Vạn Chi Kha không thể không hiểu, dù muốn điều chỉnh chiến thuật, cũng không cần đợi đến chúng ta đem trận pháp trước đó phá đi. Nhưng sau khi phá trận, bọn họ vẫn không nghênh chiến, mà dùng trận pháp khác tiếp tục kéo dài. Kết quả như vậy, chỉ có hai khả năng. . . . . ." Lạc Cẩn duỗi ra một ngón tay, "Một là, đối phương không có người có thể dùng, bọn họ đang kéo dài thời gian, chờ tiếp viện. Hai là, bọn họ đang có một việc, tạm thời không có tinh lực cùng chúng ta chiến đấu." Phó Đông Lưu đã sớm chuẩn bị kỹ càng, binh mã lương thảo đầy đủ mọi thứ, vì vậy khả năng thứ nhất gần như là số không, như vậy thì chính là. . . . . . Nhìn tròng mắt u ám này của Lạc Cẩn, người kia hít vào một ngụm khí lạnh, tâm tình vốn không thả lỏng nhất thời rơi vào vực sâu muôn trượng. Thì ra tất cả những thứ này chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. . . . . . Bị gài bẫy rồi. Nhìn như chiếm hết lợi thế, nhưng mỗi bước đều đang trong kế hoạch tỉ mỉ của đối phương, trong lúc vô tình, bọn họ đã rơi vào cạm bẫy của đối phương. . . . . . bị người nắm mũi dẫn đi. Giống như hôm qua, sự chú ý của bọn họ đều đặt trên trên trận pháp hung ác đó mà bỏ quên chuyện khác, trận chiến giữa Hoằng Nghị và huynh đệ họ Ngô kia cũng vậy, bọn họ chỉ mới nghĩ làm sao dùng Trảm Yêu đối phó tà thuật của đối phương, đối với âm mưu ẩn giấu sau lưng huynh đệ họ Ngô, không ai nhận ra được. . . . . . Ngô Xung chết đi cũng là vì Thanh Nhiên bất ngờ xuất hiện, nhưng huynh đệ họ Ngô này, cơ bản chính là chốt thí của Vạn Chi Kha, dùng để mê hoặc cảm giác của bọn họ. . . . . . Bằng không, trận đầu thất bại, Vạn Chi Kha không thể yên tĩnh như vậy, vì để không ảnh hưởng sĩ khí trong quân, gã cũng phải gióng trống tiếp tục đánh tới. . . . . . Một lỗ hổng che giấu cực sâu, nhưng lại là mầm họa khiến bọn họ toàn quân bị diệt. Chân mày người kia gần như xoắn lại một chỗ, hắn kinh hồn bạt vía, nếu như không phát hiện, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi. . . . . . Đối thủ của bọn họ không phải người bình thường, tư duy linh hoạt, tâm tư kín đáo, còn thích đi ngược đường cũ, làm cho không ai có thể dự đoán. . . . . . Chẳng trách Phó Đông Lưu lại giao trọng trách này cho Vạn Chi Kha. Kế trong kế, mưu trong mưu, Vạn Chi Kha mỗi một bước đều không đơn giản, chứa đựng vô số phát triển, lại như một cành cây mọc nhánh cây, nhìn thấy không hẳn là kết quả, đoán được cũng chưa hẳn là ý đồ thật sự của gã, khiến người ta khó mà đề phòng. Không muốn thừa nhận, nhưng Lạc Cẩn cũng không thể không cam lòng chịu thua. Vạn Chi Kha và những người bọn họ từng gặp không giống nhau, đâu chỉ là không giống, mà là dũng mãnh đến không ai bằng. Quái vật. Có điều may là, chiến đấu vừa mới bắt đầu, phát hiện của bọn họ cũng không xem là muộn, nếu Vạn Chi Kha chuyên dùng âm mưu, vậy bọn họ sẽ lợi dụng đầu óc của gã, làm như không biết, cứ theo đường đi gã đã sắp đặt, vào lúc cuối cùng đánh trả một đòn. . . . . . Mọi việc đều có hai mặt, có hại dĩ nhiên cũng có lợi, chỉ là xem ngươi có hiểu để khai thác hay không. . . . . . Việc hiện giờ phải làm chính là tra rõ mục đích Vạn Chi Kha trước đây cố tình bày ra trận thế nghi binh. Sau đó, chính là lúc bọn họ phản công. Trận trí đấu này, một khi thua, e là không còn cách xoay chuyển, không còn khả năng cứu vãn. Từ giờ phút này, chiến đấu mới chính thức bắt đầu, Ngôn Vô Trạm và Vạn Chi Kha đấu trí. Ngôn Vô Trạm chuẩn bị tập hợp những người kia mật đàm, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, mặt đất chợt run lên, dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng khiến con người người kia co rụt lại. . . . . . Đây không phải ảo giác, Lạc Cẩn cũng cảm thấy. Quay lại nhìn về phía sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, dự cảm không tốt tự nhiên mà sinh ra, sắc mặt người kia khó coi nhìn Lạc Cẩn một cái, "Có chuyện rồi, chúng ta đi tìm bọn họ." Lạc Cẩn trầm ngâm, y theo bước người kia, đây tuyệt đối không phải tâm ý tương thông, y cũng cảm thấy sự việc có gì đó không đúng. .................. Chương 179: Lũ Lụt Cuồn Cuộn. **** Mặt Ngôn Vô Trạm âm trầm hướng về bản đồ địa hình hoàn toàn mở ra, nội dung bên trên hắn đã sớm khắc trong trí óc, xung quang Đại Dương Thành, dù là hòn đá hắn cũng biết, hắn không ngờ tới Vạn Chi Kha lại ở trên đây làm trò. . . . . . Cách Đại Dương không xa có một con sông, lượng nước chứa trong sông kia khá lớn, mặt sông rộng đến ngay cả cầu cũng không thể bắc qua, chỉ có thể dùng đò qua sông. Đại Dương Thành ở chỗ trũng, mỗi lần đến mùa hạ, việc chủ yếu chính là phòng lụt, nếu sông kia vỡ đê, cả Đại Dương Thành đều sẽ bị nhấn chìm. Hiện giờ, vừa lúc là mùa hạ, đêm qua còn đổ một trận mưa lớn như vậy. Nếu Ngôn Vô Trạm là Vạn Chi Kha, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, điều kiện thuận lợi ông trời ban cho. Hắn và Lạc Cẩn đều đoán không ra Vạn Chi Kha đang chờ cái gì, bây giờ hắn biết rồi, bọn chúng chờ, chính là trận mưa to này. Nghĩ vậy, huynh đệ họ Ngô có dụng ý khác, trận chiến của bọn họ và Hoằng Nghị, bề ngoài là đang công thành. Về thực chất lại là ở phá hoại đất đai xung quanh Đại Dương Thành. Dùng sức mạnh của bọn họ làm cho bên dưới trống rỗng, một khi nước sông vỡ đê, đất đai sẽ lập tức lún xuống, cùng theo kênh dẫn nước bọn họ để lại chảy về phía Đại Dương Thành. . . . . . Huynh đệ họ Ngô động tay động chân ngay trước mặt bọn họ. Cho nên khai chiến trước đó không có hành động là sợ bị bọn họ phát hiện dẫn tới đề phòng, chỉ có như vậy, Vạn Chi Kha mới có thể làm đến thần không biết quỷ không hay. . . . . . Sự thật chứng minh, gã đã đúng. Từ con sông đến Đại Dương, lấy tốc độ dòng nước tính toán, không tới nửa canh giờ, Đại Dương Thành sẽ bị nhấn chìm. Ngôn Vô Trạm đã phái người đi xem, có điều đáp án cơ bản không quan trọng, mặc cho Vạn Chi Kha có ý định đánh vào đây hay không, Ngôn Vô Trạm đều phải nghĩ cách giải quyết mầm họa này. Nhưng bằng sức mạnh của bọn họ, muốn cùng tự nhiên đối kháng, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Hay là nói, gần như không có khả năng. Hiện tại đào kênh cách ly đã không còn kịp, đó là một công trình lớn, không mất một năm, nửa năm thì không xong. Một tháng đối với bọn họ mà nói đã là cực hạn, càng đừng nói là lâu như vậy. . . . . Đầu óc Ngôn Vô Trạm xoay chuyển rất nhanh, nhưng biện pháp nghĩ ra lại từng cái bị hắn bác bỏ, mà lúc này, Mộ Bạch mặt tối sầm lại tiến tới. Nhìn thấy vẻ mặt của y, người kia liền biết suy đoán của hắn chính xác. Lạc Cẩn thấy vậy, quay đầu bước đi, Ngôn Vô Trạm không hỏi y đi đâu, mà tiếp tục nhìn bản đồ địa hình kia. Nghiêm trọng rồi. Lúc này Hoằng Nghị và Bắc Thần đang ở Đại Dương Thành hướng về phía con đê nghĩ biện pháp, bên cạnh hắn chỉ có một Hoài Viễn gặp nạn không có hốt hoảng, cũng không có bất an, yên lặng đứng ở phía sau hắn, chờ hắn sai khiến bất cứ lúc nào. Vào giờ khắc lửa cháy đến chân mày này, Ngôn Vô Trạm lại cảm thấy vui mừng, mấy tên hắn gặp được, vào lúc nguy hiểm, cũng chỉ có bọn họ có thể gặp họa không loạn, trợ giúp cho hắn. Không ai nói muốn đưa Ngôn Vô Trạm đi, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, Ngôn Vô Trạm không đi được. Nếu bọn họ là Vạn Chi Kha, nhất định sẽ mai phục ở chỗ an toàn, chờ người kia tự chui đầu vào lưới. Cùng với bỏ thành mà đi, không bằng nghĩ cách chiến thắng trận lũ này. Theo thời gian trôi qua, mặt đất rung động ngày càng nhiều lần, cường độ cũng so với vừa rồi mãnh liệt hơn, người kia liếc mắt nhìn từng vòng tròn hiện lên trong chén trà, hiện giờ đã qua một chén trà, lũ lụt không lâu sẽ vọt tới Đại Dương Thành, đến lúc đó, đừng nói là tường thành, cả thành đều sẽ bị hồng thuỷ nuốt chửng. Phải làm gì. . . . . . Ngay lúc này, dưới chân đột nhiên rung động kịch liệt, xa xa truyền đến âm thanh kinh động, người kia vội vàng đỡ lấy bàn, trong đôi mắt trừng lớn mang theo vô cùng kinh ngạc, động tĩnh lớn như vậy không phải núi lỡ đất sụp, chính là nước lũ đến rồi. . . . . . . . . Đã vậy còn quá nhanh. Mặt đất rung động không ngừng, người kia liếc mắt nhìn hướng vẫn đang nổ vang vang vọng, hắn xoay người liền chạy ra ngoài, Hoài Viễn không ngăn hắn lại, mà đi ở phía trước người kia, nhưng hai người vừa ra khỏi cửa lớn, đã bị Thủ Ô vội vàng chạy tới chặn lại. "Thiếu gia của chúng thần đã nói, người sẽ không để cho hoàng thượng chết ở đây, hoàng thượng cứ an tâm ở đây chờ đi." Thủ Ô nhảy xuống ngựa, vọt thẳng đến trước người kia hành lễ, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy trên gương mặt trẻ trung kia tràn đầy mồ hôi, có thể thấy đoạn đường này, Thủ Ô đi gấp đến mức nào. Có điều vẻ mặt y lại khá ung dung, khóe miệng kia thậm chí còn mang theo một vệt cười như có như không. "Thiếu gia của chúng thần còn nói, dù người dùng thân để chặn, cũng sẽ không để hoàng thượng có mảy may tổn thương." Lúc nói lời này, Thủ Ô chính là đang cười, chỉ là trên mặt mang một vệt bi tráng không dễ nhận ra. . . . . . Dáng vẻ này, rất có mấy phần cảm giác oai phong lẫm liệt. Ngôn Vô Trạm lặng lẽ nhìn Thủ Ô, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, Thủ Ô cúi đầu, giống như muốn che giấu vẻ mặt, không biết bờ môi bị sợi tóc che chắn lặng lẽ nhếch lên một cái. . . . . . Câu trước là Hoằng Nghị bảo y truyền đạt, câu sau kia là Thủ Ô tự mình thêm vào, nói sao cũng là thiếu gia nhà mình, y không giúp Hoằng Nghị, còn ai giúp chứ. . . . . . Thiếu gia nhà y tâm tình tốt, cuộc sống những người làm thuộc hạ này cũng có thể dễ chịu hơn một chút. Bọn họ đều nhận ra, hoàng thượng đối với thiếu gia nhà mình ảnh hưởng lớn cỡ nào, lúc bọn họ khâm phục sự quyết đoán của thiếu gia nhà mình, liền cố hết sức giúp thiếu gia nhà mình chia lo giải nạn. . . . . . Giống như hiện giờ. Dù là lòng dạ sắt đá cũng phải cảm động đi. Thủ Ô ở trong lòng căng thẳng. Có điều Ngôn Vô Trạm lại là đang nghĩ, câu trước kia phù hợp với tính cách Hoằng Nghị, câu sau kia, đánh chết y cũng sẽ không nói. . . . . . Hắn so với Thủ Ô phải hiểu rõ Hoằng Nghị hơn rất nhiều. Nhưng thời điểm này, hắn không có tâm tình đi tính toán những thứ này, một trận rung động dữ dội cắt ngang suy nghĩ của hắn, Ngôn Vô Trạm nhìn về phía tây một cái, hắn vẫn không yên lòng, phải đến nhìn. "Hoàng thượng, bên kia nguy hiểm, thiếu gia không cho người qua." Ngôn Vô Trạm hơi động, Thủ Ô lập tức lại chặn đường của hắn. "Không tới đó, thì đi đâu?" Nếu không giải quyết được vấn đề vỡ đê, toàn bộ Đại Dương Thành nguy hiểm như nhau, hắn ở đâu cũng giống nhau, còn không bằng đi xem thử, cũng yên tâm hơn. Ngôn Vô Trạm mới đi hai bước, Thủ Ô nhanh chóng nháy mắt hai cái, y nói, "Không bằng đi ngủ là được rồi." --------------- Phía tây Đại Dương Thành. Bắc Thần đang dẫn một đám người dùng linh lực liều mạng đập xuống đất, đây không tính là đột ngột sườn dốc lên tới nơi đều là người, bọn họ đều đang làm chuyện giống vậy, mặt đất vì bị linh lực hội tụ cùng nhau đập không ngừng run rẩy, tiếng vang đinh tai nhức óc kia chính là từ đây vọng lại. Trước mặt bọn họ đã có thêm cái hỗ to sâu mấy trượng, có điều như vậy còn thiếu rất xa, Bắc Thần đại khái liếc mắt nhìn, liền lại bắt đầu phóng linh lực ra. Thời gian của bọn họ không nhiều lắm, Bắc Thần đã có thể nghe thấy tiếng dòng nước, may mà chỗ dòng nước đi qua đều là dốc thoải, sẽ không trực tiếp từ trên đỉnh đầu dội xuống, chấn động cũng không mạnh như vậy, nếu như tốc độ của bọn họ nhanh, có thể khiến nước này tách khỏi Đại Dương Thành. . . . . . Hoằng Nghị liếc nhìn tấm lụa trên tay, vẽ bên trên chính là hướng chảy hoàn chỉnh của hệ thống thoát nước của Đại Dương Thành, Đại Dương Thành ở vào chỗ trũng, đề phòng nạn hồng thủy, hệ thống thoát nước ở đây so với thành thị bình thường càng hoàn thiện hơn một chút, chức năng cũng càng đầy đủ hơn một chút. Có điều dân chúng Đại Dương Thành khá may mắn, những năm gần đây, nơi này lại chưa từng gặp nạn lụt, vì vậy hệ thống thoát nước này sau khi dựng lên cũng chưa từng dùng qua một lần, Hoằng Nghị cũng không rõ thứ quá lâu đời này còn có thể dùng hay không, nói chung ngựa chết chữa thành ngựa sống, lửa cháy đến nơi, bọn họ cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không đánh cược một lần. Thấy Bắc Thần bên kia đào gần được rồi, Hoằng Nghị liền ra hiệu thuộc hạ có thể bắt đầu, nghe thấy tiếng nước sau lưng, Bắc Thần lập tức ra hiệu dừng lại, sau đó tất cả mọi người bằng tốc độ nhanh nhất rút về trong thành. Đạp tường thành, Bắc Thần xoa loạn mồ hôi trên đầu một hồi, y nghiêng người nhìn dòng nước tuôn ra trong đập nước bọn họ đập ra, cho đến hiện giờ, mọi việc đều vẫn coi như thuận lợi, nhưng có thể thành công hay không, phải xem sau đó rồi. "Đến rồi!" Một tiếng hô vang này bị tiếng dòng nước nuốt trọn, trong đôi mắt tràn đầy tinh thần kia của Bắc Thần phản chiếu dòng nước mãnh liệt tuôn ra từ trong sương mù dày đặc, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sự hùng vĩ giờ phút này vẫn khiến máu của y sôi trào theo, ngay cả sức lực hít thở cũng lớn hơn bình thường rất nhiều. . . . . . Từ góc độ này nhìn lại, dòng nước này so với Đại Dương Thành còn cao hơn, giống như từ phía chân trời lao xuống . Cảnh tượng hoành tráng này khiến người ta không thể khống chế mà run rẩy. Không khí mang tới ẩm ướt, không khí bị thế nước ảnh hưởng, gió từ bốn phương tám hướng thổi mạnh lung tung, sợi tóc giống như điên cuồng múa loạn, đập lên mặt lại mang theo một chút đau, Bắc Thần đè lấy tóc bị gió thổi loạn, một giọt nước rơi trên mặt y, cảm giác lành lạnh này khiến tinh thần hắn trong nháy mắt căng thẳng. Bắc Thần ra hiệu. "Làm cho ông! Bỏ cả mạng vào cũng phải đánh nó trở về cho ông!" Tiếng gào của Bắc Thần che đi dòng nước xiết, âm thanh khàn khàn này khiến cho tất cả mọi người vì vậy mà run một cái, giống như một luồng sức mạnh mạnh mẽ, lập tức rót vào thân thể của bọn họ. Bắc Thần nổi điên khiến bọn họ cũng nổi điên theo. Liên quan đến tính mạng, không quan tâm gì nữa. Lúc này, dòng nước đi tới trước mắt, giống như con thú khổng lồ há ra cái miệng lớn như chậu máu. . . . . . ..................