Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 14 : - Thúc ngựa vung roi.

《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận, edit: xASAx. QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN Chương 12 – Thúc ngựa vung roi. ************************************************************************************************ Chỉ là đụng chạm đơn giản, Vân Dương lại cảm thấy như có gì đó kích thích trái tim mình, dường như mặt nước trong vắt, thoáng chút nổi lên rung động... Nhưng người kia không có nhiều cảm xúc như vậy, hắn chỉ sửng sốt một chút, đối với tiếp xúc của hai người tựa như không có cảm giác gì, sau đó chỉ vào mặt nước ra dấu với Vân Dương, "Tướng quân, ngươi biết gàu tát nước không? Là thứ mà nhà nông hay dùng để đưa nước từ dưới thấp lên những chỗ ruộng cao đó." Ánh mắt Ngôn Vô Trạm lóe lên vẻ hưng phấn, ngược lại Vân Dương phản ứng hơi chậm, tuy đang nhìn hắn, thế nhưng ánh mắt kia lại như đang ngao du ở nơi nào... "Chúng ta có thể làm ra một cái gàu tát nước khổng lỗ, sau đó đưa nước tới, lại dùng linh lực khống chế, như vậy độ mạnh yếu của nước sẽ tăng lên rất nhiều, dù bụi rậm bên dưới có được châm dầu hỏa, cũng có thể bị dập tắt." Việc cấp bách là dập lửa trước, thời gian đốt lâu thêm một phút, đối với tường thành sẽ thêm một phần nguy hiểm, "Hơn nữa, không cần công cụ quá tinh xảo, chúng ta không có thời gian làm gàu tát nước, tìm thật nhiều giỏ trúc về, bỏ đi phần đáy là được rồi." Có công cụ thực dụng, lại có linh lực phối hợp, dập lửa không phải việc khó. Vân Dương vừa nghe, một tia ngẩn ngơ kia nhất thời bị quét sạch, trong đầu thật nhanh hiện lên mấy hình ảnh, sau đó hắn kinh ngạc nhìn về phía người kia... Vân Dương biểu hiện đã hiểu rõ tất cả, người kia đầy tin tưởng hướng hắn gật đầu một cái, cũng không chờ Vân Dương phản ứng liền trực tiếp kéo hắn dậy. Vân Dương đã sớm nhận thấy người này rất thông minh, thế nhưng không nghĩ tới hắn có thể thông minh đến mức này... Dưới sự chỉ huy của người kia, binh sĩ đem giỏ trúc hỏng kết thành một chuỗi, uốn lượn như một con rắn dài bằng trúc thẳng đến tường thành, Ngôn Vô Trạm kiểm tra một hồi, xác định không có sai sót, liền cho binh sĩ chuẩn bị ổn thỏa. Thiên Sư đứng cạnh gàu tát nước, bốn binh sĩ cường tráng chia ra nắm hai đầu dây thừng, hơi cúi người đứng cạnh kênh nước hộ thành, mọi việc đã sẵn sàng, Vân Dương ra lệnh một tiếng, binh sĩ buông dây ra, gàu tát nước liền bật lên không trung, rồi lại kéo xuống, gàu tát nước giống hùng ưng lao thẳng vào vào nước... Lại một làn nữa, gàu tát nước được đổ đầy, nước tựa như có sức sống, xoay tròn rất nhanh trong gàu tát nước, ầm ầm lao ra ngoài như muốn thoát khỏi gàu tát nước... Binh sĩ xiết chặt đầu dây, cố gắng dùng sức, nước như cuồng long gào thét bay ra, thẳng vào trong giỏ trúc đã chuẩn bị trước đó, do lực tác động quá lớn, không có một giọt nước nào bắn ra ngoài, trực tiếp chạy đến trên tường thành... Binh sĩ phía trên đã chuẩn bị từ trước, chặn ở đầu ra, điều chỉnh nước trực tiếp phun về phía lửa cháy hừng hực. Dưới sức nước mạnh mẽ, ngọn lửa sau mấy đợt giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ còn lại một luồng khói đen... Mà hầm ngầm do Qua Nhĩ Tộc công phu đào ra cũng không thể sử dụng lại được nữa. Dưới sự phối hợp giữa gàu tát nước và thiên sư, dòng nước mạnh mẽ đem ngọn lửa cuối cùng dập tắt, dưới thành tường bốc lên đầy khói đen. Vân Dương cho thay thế bộ phận binh sĩ bị thương, sau đó liền xung trận lên ngựa, lao ra ngoài thành... Qua Nhĩ Tộc không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã nghĩ ra cách dập lửa, cầm vũ khí lên hăng hái phản kích, cuộc chiến này, quyết liệt không gì sánh được... Người kia đứng ở trên tường thành, hắn cũng không tham dự vào, bởi vì hắn không có tư cách này. Hắn biết rõ, hắn ngay cả việc tham dự lần bàn bạc vừa rồi cũng không có tư cách, nếu không phải Vân Dương đưa hắn theo... Vân Dương là tướng quân, suy nghĩ và dũng khí đều có, Ngôn Vô Trạm không tin đây là sơ sót của Vân Dương... Binh sĩ Nam Triều lần này như bùng cháy, mỗi tiếng hô vang, đòn đánh xuống cũng vô cùng dũng mãnh. trận chiến này, kéo dài tới rạng sáng, thành công đẩy lùi quân địch... Vân Dương cởi áo giáp, lộ ra gò má ướt nhẹp mồ hôi, giữa tiếng hoan hô của binh sĩ, hắn quay về thành, Ngôn Vô Trạm đứng giữa các binh sĩ, cũng có vẻ mặt hào hứng vui cười... Hơn cả binh sĩ, thắng lợi này đối Ngôn Vô Trạm mà nói, càng quan trọng hơn... Giữa biển người, nhưng Vân Dương liếc mắt liền thấy được người kia, hắn dương dương đắc ý nhếch mép, trực tiếp đi tới trước mặt người kia. Trước ánh mắt của mọi người, đem người kia kéo vào trong lòng, cả người đầu mồ hôi, hôn lên môi... Ngôn Vô Trạm không kịp đề phòng, trước mặt tướng sĩ cùng Vân Dương biểu diễn một màn hôn môi nóng bỏng dị thường. Khung cảnh náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, đợi màn hôn môi này kết thúc, tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô vang lên như sấm... Ngôn Vô Trạm sờ vào đôi môi ẩm ướt của mình, chưa kịp có phản ứng gì, liền bị Vân Dương vác lên vai, trong lúc nghiêng ngã, Ngôn Vô Trạm thấy được vô số khuôn mặt tươi cười... ... Vân Dương đặt người kia lên lưng ngựa, khác với lúc đến, Ngôn Vô Trạm đưa lưng về phía đầu ngựa, hắn cho rằng Vân Dương đặt sai rồi, thế nhưng người kia đã nhanh chóng lên ngựa, liền kéo chân của hắn, kẹp lấy hông của mình... Người kia cứ như vậy mặt đối mặt với Vân Dương. "Ngươi biết không? Mỗi lần đánh giặc xong, ta đều rất hưng phấn, ngày hôm nay, ta không tìm hai nàng kia, ngươi mau ngoan ngoãn, chuẩn bị được khai phá..." Vân Dương nói rồi, nắm chặt dây cương, vừa cắn môi người kia đồng thời thúc mạnh bụng ngựa... Con ngựa vội vã đi, Ngôn Vô Trạm bị Vân Dương đặt trên lưng ngựa, một đường hôn môi... ..............