Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 127 : Chương 142-143.

Chương 142: Kết Thành Liên Minh. **** Ánh mắt Hoằng Nghị khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, hắn nói gì không đúng sao? Hoằng Nghị không phải không định giúp hắn, đã rời khỏi sao. Hoằng Nghị rất nhanh một lần nữa chuyển ánh mắt sang chén trà trong tay, y vô cùng lễ độ uống cạn một ngụm trà cuối cùng, mới lại mở miệng, có điều Hoằng Nghị vẫn ngắn gọn như vậy, "Đã sắp xếp xong." "Cái gì?" Ngôn Vô Trạm nghe không hiểu. "Chuyện của ngươi." Hoằng Nghị lạnh nhạt nói. Người kia kinh ngạc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Không phải ngươi không quan tâm sao?" Hắn vừa nói xong, Hoằng Nghị lập tức nhìn lại, ánh mắt lạnh băng kia như đang nói, ta đã nói ta sẽ mặc kệ khi nào? Hoằng Nghị chưa từng nói, thế nhưng y đã làm như vậy. Sau khi Bắc Thần tỏ rõ thái độ, không nói một lời liền rời đi, ý tứ của y, Ngôn Vô Trạm đã hiểu, nói hay không nói cơ bản không quan trọng. "Ngươi!" Thấy người kia vẫn là dáng vẻ khó hiểu, Hoằng Nghị thẳng thắn nói rõ, y chỉ chỉ Ngôn Vô Trạm, lại chỉ chỉ chính mình, y nói với Ngôn Vô Trạm, "Trách nhiệm." Y đã cưới Ngôn Vô Trạm, y là người đàn ông của hắn, Hoằng Nghị phải có trách nhiệm đối với hắn, gánh vác trách nhiệm y phải làm. Y rời đi, không phải là vì không muốn quan tâm hắn, mà là y không thích nghe mấy lời quang minh chính đại của Ngôn Vô Trạm. Bạc, y có rất nhiều, có thể so với quốc khố hay không y không quan tâm, chí ít đủ để y tiêu tốn mấy đời, còn danh dự địa vị, nếu Hoằng Nghị muốn, y đã sớm đi thi lấy công danh, y đối với con đường làm quan không có hứng thú, so với chức vị, y càng muốn làm thương nhân nhàn nhã của mình hơn. Y cũng không thích nhìn Ngôn Vô Trạm bày ra dáng vẻ hoàng thượng, cùng bọn họ bàn điều kiện, bàn bạc lợi hại. Người kia như vậy khá xa lạ. Y thà rằng nhìn cái tên chết không biết xấu hổ kia. Hoằng Nghị muốn hắn biết rõ, giữa bọn họ không nên dùng tiền tài hay quyền lợi để tính toán. Lần này, người kia đã hiểu, kinh ngạc đồng thời lại càng thêm nghi hoặc, Hoằng Nghị vì sao muốn giúp hắn. . . . . . Hắn thật sự không nghĩ ra lý do Hoằng Nghị giúp hắn. Dù bọn họ đã thành hôn, nhưng không phải vợ chồng thật sự, cùng lắm chỉ là sống cùng nhau một quãng thời gian mà thôi, chỉ như vậy, sao lại khiến Hoằng Nghị dũng cảm quên mình, dùng tính mạng dòng dõi của y giúp hắn. . . . . . Đây không phải việc nhỏ, cùng với những việc y đã trải qua trước đây hoàn toàn khác nhau, một khi thất bại, đừng nói là tài sản sự nghiệp của y, ngay cả mạng cũng có thể không còn. Thật ra, vừa bắt đầu Ngôn Vô Trạm đã biết, Bắc Thần nhất định sẽ giúp hắn, mà Lạc Cẩn đứng ở vị trí trung lập, chỉ cần cho y một lý do thích hợp, y sẽ không từ chối, còn Hoằng Nghị. . . . . . Bình tĩnh mà xét, Ngôn Vô Trạm đối với y không hy vọng nhiều lắm. Ánh mắt nghi ngờ của người kia quét trên mặt Hoằng Nghị, lúc y đặt chén trà xuống, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nắm lấy tay Hoằng Nghị. . . . . . Hành động rất đột ngột, hắn làm xong, hai người đều khựng lại. Ánh mắt giao nhau, giây phút này, bốn phía đều yên tĩnh, bọn họ có thể thấy, chỉ có lẫn nhau, có thể nghe được, cũng chỉ có nhịp tim của đối phương. . . . . . Bầu không khí rất tốt, nhưng chớp mắt tiếp theo, mặt Hoằng Nghị thoáng cái trầm xuống. Y hung hăng rút tay về, liền móc khăn lụa ra lau, dáng vẻ kia của y vẫn là căm ghét trước sau như một, thậm chí càng sâu hơn, chờ y gần như lau đi một lớp da tay, y mới chợt đứng lên, cũng thuận tay ném khăn lụa kia đến trước mặt Ngôn Vô Trạm. . . . . . Nhắc nhở trên mặt y như đang nói, ngươi còn chạm vào ta, ta sẽ đánh ngươi. Hoằng Nghị cảm thấy, y đến tìm người này chính là sai lầm. Dù hắn khôi phục thân phận, hắn là hoàng thượng, nhưng bản chất chết cũng không biết xấu hổ này chắc là không thay đổi. Lãng phí thời gian của y lâu như vậy. Hoằng Nghị không nói hai lời, trực tiếp đi khỏi, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy sức lực y đặt chân rất lớn, điều này làm cho bóng lưng của y cũng có vẻ giận hầm hầm. . . . . . Cái tên này tức rồi. Hoằng Nghị vẫn là chán ghét đàn ông như vậy. Nhìn bàn tay mình mở ra, lẽ nào, hắn đã đoán sai. . . . . . Hoằng Nghị thật sự là vì cái gọi là trách nhiệm kia sao? Nhưng chỉ vậy đã có thể khiến Hoằng Nghị đánh đổi, trả giá cao như vậy sao? Dù nói thế nào, ba tên kia đều đồng ý giúp hắn rồi. Người kia khe khẽ nhấp một ngụm trà, nhưng vẫn là một dáng vẻ không chút rung động. Lúc này Hoài Viễn đã đi đến phía sau hắn, báo cáo với hắn tình hình chuẩn bị của bọn họ bên này. Người kia mặt không thay đổi, uống nước trà, chờ sau khi Hoài Viễn nói xong, ánh mắt kia trôi trong không trung, mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông. . . . . . Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, lấy lại giang sơn, trừng trị phản tặc. Đám người Bắc Thần ngay lập tức liền bắt đầu triệu tập binh mã, không tốn bao lâu, Ngôn Vô Trạm liền muốn bắt đầu con đường chinh phục của hắn. Người kia không có phản ứng thật lớn, không kích động cũng không căng thẳng, vẫn vô cùng bình thản, như không xảy ra chuyện gì. Bởi mấy người thân phận khác nhau, sắp xếp công việc cũng không giống nhau, vì vậy cả ngày này, ngoại trừ Hoài Viễn, những người khác, Ngôn Vô Trạm cũng không nhìn thấy mấy lần, có điều đến bữa tối, mấy tên này lại cùng ló mặt ra. Trải qua chuyện lúc sáng sớm, gặp mặt lại cũng không lúng túng như vậy, ở đây dù sao cũng không phải hoàng cung, về lễ nghi, Ngôn Vô Trạm đối với bọn họ cũng không có quá nhiều yêu cầu, giản đơn cho qua mà thôi, hắn không ép bọn họ quỳ lạy, cũng không cần quá cố chấp. Vì vậy lúc gặp mặt, mọi người cũng chỉ phối hợp đứng lên, hơi khom người, đơn giản thi lễ mà thôi. Ngôn Vô Trạm không cần Hoài Viễn hầu hạ, để y ăn chung một bàn, nhưng trước khi bắt đầu, người kia vẫn theo bản năng quét một vòng trên bàn, hắn luôn cảm thấy, cảnh trước mắt này rất kỳ diệu. Mấy người này tính tình cũng tốt, thân phận cũng được, đều là kẻ nam, người bắc, hoàn toàn khác nhau, bọn họ vốn nên ở chỗ của mỗi người, làm việc của mình, là Ngôn Vô Trạm khiến bọn họ gom lại với nhau, thậm chí là ăn cơm chung bàn. Bọn họ đều hiểu nhau như lòng bàn tay, nhưng loại quen thuộc này lại khác với bạn bè, dù là hiện giờ, bọn họ cũng phòng bị đối phương, cảm giác xa cách này có thể cảm nhận rõ ràng. Đều không thân mật, cũng xem thường thân mật. Nhưng cứ như vậy, cơm cũng ăn rồi, ngồi cũng ngồi rồi, sau khi kết thúc mọi người còn cùng uống trà. Bọn họ im lặng không đề cập tới việc liên quan với Phó Đông Lưu, ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu cũng đều là một vài nội dung không ảnh hưởng toàn cục, Ngôn Vô Trạm ngồi ngồi đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn quanh một vòng, hắn đột nhiên mở miệng, "Đúng rồi, các ngươi hôm qua có bị thương không?" Hắn vẫn muốn hỏi tới, có điều từ đầu đến cuối không có cơ hội. Nghe thấy câu hỏi của hắn, Bắc Thần phì cười, có điều tiếng cười kia tuyệt đối không phải nhấn mạnh lắm, y nhướng cao chân mày, cả mặt khinh thường nhìn người kia, "Ngươi bây giờ mới nhớ tới? Mọi người mẹ nó đều nguội lạnh rồi!" Chuyện tối hôm qua, Ngôn Vô Trạm hiện giờ mới nhớ tới hỏi, nếu quả như thật sự bị thương rất nặng, đừng nói một lần cuối, người cũng trực tiếp chôn rồi. Hắn cũng quá không quan tâm bọn họ, hiện giờ hỏi còn không bằng quên luôn cho rồi. Đổi lại là trước đây, thái độ này của Bắc Thần đối với Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn sớm một chiêu kiếm chặt bỏ đầu y, nhưng Ngôn Vô Trạm không có ý này, Hoài Viễn sẽ không động, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Bắc Thần có thêm chút nhắc nhở. Biết rõ tính cách Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm cũng không so đo với y, thấy dáng vẻ sinh khí dồi dào của y hiện giờ cũng không giống có việc gì, Ngôn Vô Trạm cảm thấy hắn cũng thật là làm điều thừa rồi. Có điều hắn thật sự đã quên mất việc này, đây là lỗi tại hắn, huống chi bọn họ vì hắn, mạo hiểm lớn như vậy, vì vậy người kia liền lại hỏi câu, "Bị thương rồi?" Nghe xong lời này, Bắc Thần lần nữa hừ khinh bỉ, vẻ mặt nhìn về phía người kia có thể nói là vênh váo tự đắc, "Con mắt nào của người nhìn thấy ông đây bị thương?" Y vừa nói xong, mặt người kia lập tức trầm xuống, dáng vẻ kia rất ra vẻ ngươi tin ta bây giờ lập tức khiến ngươi bị thương hay không, Bắc Thần không sợ thân phận hoàng đế của hắn, nhưng vừa thấy hắn nhìn mình như vậy, thái độ lập tức liền hòa hoãn, y gãi đầu một cái, tức giận lầm bầm một câu, "Không có chuyện gì." Ngôn Vô Trạm lúc này mới hài lòng chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn. Cùng lúc đó, Bắc Thần cũng nhận được ánh mắt châm chọc đến từ Mộ Bạch. . . . . . Thật vô dụng. Mộ Bạch đang xỉ nhục y. Bắc Thần lập tức trừng lại, có điều ngẫm lại dáng vẻ vừa rồi của y rất không có bản lãnh, động tác gãi đầu sau đó càng thêm mạnh mẽ, y cảm thấy y thật sự bị người này nuốt trọn rồi. . . . . . Y liền thấy kỳ quái, tại sao vậy chứ? Thấy người kia đang mình, Lạc Cẩn không giống Bắc Thần nói nhiều như vậy, y trực tiếp lắc lắc đầu, "Ta không sao." Y tỏ rõ mình rất khỏe, chỉ là té một cái mà thôi, không có gì ghê gớm . "Như vậy thì tốt." Nghe y nói vậy, Ngôn Vô Trạm cũng yên lòng, hỏi tất cả mọi người, Hoằng Nghị dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua, "Ngươi thế nào?" Ngay lúc mọi người cho rằng Hoằng Nghị sẽ khinh thường hừ một tiếng hay là trực tiếp sẽ không nhìn Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị lại nói chuyện. . . . . . "Không khỏe." Người kia nhíu mày lại, "Bị thương rất nặng?" Lòng thương hại nổi lên. Hoằng Nghị gật đầu, "Ừm, đau." Lòng thương hại tràn lan. "Để ta xem thử." Trên mặt người kia lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy, điều này khiến miệng Bắc Thần bên kia có thể nhét vào cả nắm đấm. "Quên đi." Hoằng Nghị không để người kia xem, cũng không nhắc lại chuyện này, dáng vẻ kia như là đang nói, vì ngươi bị thương không có gì ghê gớm. Rất khí phách, rất đàn ông. Hoằng Nghị như vậy khiến Lạc Cẩn cũng không nhịn được liếc mắt nhìn. Ngôn Vô Trạm không hỏi lại, có điều những ngày kế tiếp, hắn rõ ràng đối với việc của Hoằng Nghị quan tâm hơn, thái độ đối với y cũng tốt hơn so với những người khác không ít. Sau đó tất cả mọi người trong nháy mắt nhận ra một đạo lý, có lúc ỷ mạnh là không có tác dụng, mềm yếu đúng lúc đối với người này mà nói rất có tác dụng. Đừng quên, hắn cũng là đàn ông, hắn cũng có suy nghĩ muốn bảo hộ, hơn nữa Ngôn Vô Trạm này, so với đàn ông bình thường còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Ở trước mặt hắn, giả bộ đáng thương, giả bộ mềm yếu không phải không thể. Hắn dính chiêu này. ............... Chương 143: Có Chút Bốc Lửa. ***** Đúng như Hoài Viễn từng nói, sau khi Ngôn Vô Trạm trở về, y gần như từng phút từng giây đều ở bên cạnh hắn, một bước không rời. Hoài Viễn ở bên cạnh hắn, đã sớm trở thành thói quen nhiều năm của Ngôn Vô Trạm, chỉ là Hoài Viễn trước đây sẽ không ngủ cùng giường với hắn. . . . . . Cũng sẽ không đợi trời vừa tối liền giống như là một người khác. Y không chỉ không nghe lời hắn, còn ép buộc hắn làm theo ý của y. Ngôn Vô Trạm không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, giữa hắn và Hoài Viễn có thứ gì đó đã thay đổi. Dù ở trước mặt người khác, y vẫn là ám vệ hết mình, nhưng lúc không có người, sự cường hành của Hoài Viễn không thua bất cứ ai. Có điều, y lại không khiến người kia không thoải mái. Ngược lại, Ngôn Vô Trạm lại cảm nhận được rất nhiều thứ trước đây không có. Hoài Viễn vẫn hầu hạ hắn, nhưng không phải dưới yêu cầu của hắn. Y mỗi ngày đều tắm cho hắn, vô cùng nghiêm túc tẩy rửa từng tấc da thịt, trước đây đừng nói là chỉ để y tắm giùm, dù hai người cùng nhau tắm, Ngôn Vô Trạm cũng có thể yên tâm thoải mái đón nhận, nhưng hiện giờ, không giống lúc trước. . . . . . Mỗi một ánh mắt nóng rực kia của Hoài Viễn đều khiến hắn đứng ngồi không yên. Hắn cũng biết, Hoài Viễn mỗi lần đều sẽ có phản ứng, có lúc Hoài Viễn sờ hắn đến sắp có phản ứng. . . . . . Vì vậy việc tắm rửa này đối với bọn họ mà nói đều là giày vò, Ngôn Vô Trạm không muốn tiếp tục nữa, lời lẽ phải trái gì hắn đều đã thử, nhưng Hoài Viễn vẫn không thay đổi suy nghĩ của y. Tắm rửa là việc rối rắm, ngoại trừ cái này, những thứ khác Ngôn Vô Trạm đều coi như thoả mãn. Có Hoài Viễn bên cạnh, ít nhất ban đêm có người đắp chăn cho hắn, hắn khát, ngay cả lời cũng không cần nói thì có nước ấm đưa đến bên môi, chân lạnh có người ủ ấm, hắn ngủ không được, Hoài Viễn còn có thể giúp hắn xoa bóp thân thể, thả lỏng cơ bắp. . . . . . Sự chăm sóc của Hoài Viễn đối với hắn, từ lâu đã vượt quá mức độ chủ tớ, mà là hành động chu đáo và quan tâm của một người đàn ông. Cảm giác chung đụng của bọn họ cùng với quá khứ hoàn toàn khác biệt, bớt đi chút cảm giác xa cách kia, trái lại nhiều thêm mấy phần thân cận. Ngôn Vô Trạm không thể nói rõ là tốt không tốt, nói chung hắn không ghét là được rồi. Một điểm khác, cũng là điểm lợi quan trọng nhất, chính là, nếu thật sự có thích khách, Hoài Viễn cũng sẽ ngay lập tức chặn ở trước mặt hắn. Dù sao cũng phải nói, thật ra như vậy cũng không tệ lắm, điều kiện quan trọng là Hoài Viễn mỗi buổi sáng không đến quấy rầy hắn. . . . . . Thật ra cũng không tính là quấy rầy, việc đó chỉ là phản ứng thân thể bình thường của Hoài Viễn mà thôi. Phản ứng vào buổi sáng của đàn ông. Lúc hắn tỉnh lại, thứ kia đều đầy sức sống đặt giữa đùi hắn, hai người mặc rất phong phanh, hình dáng, nhiệt độ, thậm chí là cảm giác của thứ kia, Ngôn Vô Trạm đều rất rõ ràng. . . . . . Hoài Viễn cũng không thèm che giấu, cứ đường hoàng như vậy để hắn cảm nhận, y không những không ngại để Ngôn Vô Trạm biết, y còn đang ám chỉ hắn. . . . . . Trước đây, Ngôn Vô Trạm chưa từng nếm thử mùi đàn ông, hắn cũng không biết là cảm giác gì, nhưng hiện giờ không giống với lúc trước, hắn đã có kinh nghiệm, thân thể cũng đều đã quen, vì vậy bị đụng tới, hắn không thể thờ ơ không động lòng. Dưới ảnh hưởng của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm gần đây có chút bốc lửa. . . . . . Hắn bị y trêu chọc như thiêu như đốt. Cảm giác ngay cả thân thể cũng nhạy cảm hơn so với trước đây, chỉ hơi đụng tới, thân thể lập tức có phản ứng, có lúc ngay cả áp sát quá gần nói chuyện, bụng dưới cũng tự nhiên xao động. . . . . . Vì vậy phen này trạng thái tinh thần người kia không tốt lắm. Mùi vị lửa dục đốt người quả nhiên không dễ chịu chút nào. Đã lâu không làm, hắn nhịn đến nghẹn rồi, nếu là trước đây, hắn sẽ trực tiếp bảo Hoài Viễn đi tìm phụ nữ cho hắn, nhưng hiện giờ, lời này, hắn không nói ra được. . . . . . Hoài Viễn sẽ không đồng ý hắn còn chưa bàn, nếu xảy ra hậu quả không thể đoán được gì thì xong đời. . . . . . Ngôn Vô Trạm chỉ có thể nhịn, nhịn đến trong miệng đều nổi mục. Chiều hôm đó, khí trời vẫn sáng sủa, vạn dặm không mây không nói, ngay cả ngọn gió nhỏ cũng không có, phía sau biệt viện này của Mộ Bạch có một vườn hoa, hai người nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới đây chơi cờ, phen này Ngôn Vô Trạm bốc lửa, trong miệng cũng đau, vì vậy đột nhiên liền muốn ăn chút gì đó thanh đạm, hắn bảo Hoài Viễn báo với nhà bếp làm một ít chè hạt sen tuyết nhĩ. Ngồi gần một canh giờ, Ngôn Vô Trạm cũng mệt mỏi, sau khi Hoài Viễn đi rồi, hắn cũng chậm rãi xoay người đứng lên, hắn đã rất lâu không tập quyền rồi. Người kia muốn hoạt động gân cốt một chút, liền đi tới chỗ trống trải, có điều hắn mới đi một nửa, sau lưng đột nhiên vươn ra hai cái tay, trực tiếp liền bịt kín miệng hắn. . . . . . Trong lòng người kia chợt run, một chiêu Thần Long Bãi Vĩ (Rồng thần vụt đuôi) liền đá vào thắt lưng đối phương, có điều hắn cũng không cảm giác được sự mềm dẻo thân thể nên có, chỗ bị hắn đá trúng trái lại ầm một tiếng, còn cứng đến nỗi rất. . . . . . Một đá này, người kia dùng hết sức, dù cho đá không chết cũng cũng đứng lên không nổi nữa, nhưng đối phương lại không có phản ứng gì, chỉ âm thầm hừ một tiếng. . . . . . Có điều, âm thanh này, hắn có chút quen thuộc. . . . . . Nhân lúc người kia không tập trung, người nọ uốn thắt lưng một cái liền đẩy hắn vào trong một ngọn núi giả, miệng Ngôn Vô Trạm trước sau bị y chặn lấy, có điều sau khi vào trong núi giả, hai người liền biến thành mặt đối mặt. Người bắt hắn không phải nai khác, chính là Bắc Thần. Người kia tức giận liếc mắt nhìn y, cái tên này nổi điên gì chứ, lại vào thời điểm này đùa không đúng lúc như vậy, phải biết, hắn vừa nãy là ra chiêu sát thủ với y. "Ngươi đừng nói." Bắc Thần cảnh cáo một câu, sau đó liền buông hắn ra, tay vừa thả lỏng, Bắc Thần lập tức nhe răng trợn mắt mò lên thắt lưng, sau đó người kia nhìn thấy y từ bên trong lấy ra hai miếng bản in bằng đồng, có điều có một khối đã lõm xuống, giống như cục giấy bị người khác vò nhàu vậy. Chính là miếng vừa nãy Ngôn Vô Trạm đá vào, hắn cảm thấy chỗ quái dị. Bắc Thần ném hai miếng đồng xuống đất, sau đó bắt đầu vò cái eo đáng thương của y, may mà y đã sớm chuẩn bị, nếu không, lần này sẽ bị người này đá cho tàn tật rồi. . . . . . "Ngươi đây là mẹ nó muốn mưu sát chồng hay sao? Bị đá ác như vậy! Nếu như lần này bị ngươi đá trúng ngay giữa, ông đây sau này cũng đừng mong hại người nữa!" Bắc Thần vén áo lên, nhìn chính mình một chút, da dẻ dù cách miếng đồng cũng xanh rồi, y thầm nói người kia vẫn thật là tàn nhẫn mà. "Ta cũng không biết là ngươi, ai bảo ngươi đùa kiểu này." Đáng đời. Có điều hai chữ sau, người kia chỉ nói trong lòng, hắn cũng nhìn thấy tình hình của Bắc Thần, có chút nghiêm trọng. Ném đá xuống giếng là không có đạo đức, đặc biệt là Bắc Thần giống như đại hoàng trước mặt. Sẽ cắn người. "Sao, nếu là ta, sẽ không phản kháng?" Nghe thấy lời này của người kia, động tác xoa nắn của Bắc Thần nén lại, y đưa mắt, vô cùng gian tà hướng về phía người kia cười. Nụ cười của Bắc Thần khiến trong lòng Ngôn Vô Trạm run lên một cái, đầu gối có chút không thỏa mãn của người kia liền có xu hướng như nhũn ra, hắn vội vã dời ánh mắt, nhưng lúc này, Bắc Thần lập tức liền ấn hắn lên núi giả. "Nhớ ta không?" Bắc Thần đè lên hắn, giữa hai người một chút khe hở cũng không có, mặt bọn họ dính vào nhau, lúc Bắc Thần nói chuyện, môi miệng kia cũng chạm tới môi miệng hắn rồi. Điều này khiến lồng ngực người kia lần nữa căng đầy, hai chân như nhũn ra. "Nhớ ngươi cái gì? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy." Cái này thật sự là miễn cưỡng tươi cười rồi. "Đừng giả ngu, ngươi biết ta hỏi cái gì." Bắc Thần bất mãn hừ hừ, y dùng bụng dưới bằng phẳng của mình chen vào hắn, giữa giữa hai chân y còn toàn bộ kề sát lên người Ngôn Vô Trạm. Giọng nói Bắc Thần lại hơi thấp, y nắm lấy sau gáy người kia, đưa mắt nhìn hắn, "Ta lại mỗi ngày đều nhớ ngươi, nhớ tới sắp chết rồi, nhớ tới mỗi ngày đều đau đớn. . . . . ." Y vừa nói, còn dùng bụng dưới đụng vào hắn một hồi, tên nhóc nửa cứng kia vừa vặn đâm lên thứ tương tự của người kia. Điều này khiến Ngôn Vô Trạm không nhịn được run lên một cái. "Tên thị vệ kia của ngươi quá đáng ghét, mỗi ngày đều ở cạnh ngươi, ta một chút cơ hội ra tay cũng không có." Y chỉ cần tới gần một chút, Hoài Viễn liền có biện pháp tách bọn họ ra xa, Bắc Thần đã thử rất nhiều lần, cuối cùng đều là thất bại, nếu không y cũng sẽ không nghĩ ra cách tệ hại này, uy hiếp thủ vệ, cũng nghĩ cách gạt Hoài Viễn đi khỏi, có điều ông trời vẫn còn quan tâm hắn, trước khi y khiến Hoài Viễn rời đi, Ngôn Vô Trạm đã khiến y cút trước. "Hắn là vì bảo vệ ta." Ngôn Vô Trạm dư hơi giải thích. Bắc Thần xì khinh bỉ, ngược lại cợt nhả đối diện với người kia, mập mờ cười gian, "Hắn? Hắn dựa vào cái gì bảo vệ ngươi, ta thấy việc này vẫn là để ta làm đi. Ta có một cây trường thương, hắn có không? Thương dũng mãnh lại oai phong, bảo đảm bảo vệ ngươi vô cùng an toàn, đứng dậy không nổi, cũng nói không ra lời, ngay cả xương cũng mềm ra. Nương tử, ngươi nói đúng không?" Muốn chết! Trước đây nghe thấy mấy câu này, Ngôn Vô Trạm chỉ ậm ừ cười cười, nhưng lần này, nghe thấy những lời đầy ám chỉ kia của Bắc Thần, hắn lại có phản ứng. . . . . . Còn là phản ứng rất mạnh mẽ. Chính là cảm giác máu mũi giàn giụa kia. Hắn quả nhiên là đã nhịn quá lâu. "Ta hỏi ngươi đó, nói, có nhớ ta hay không? Hôm nay ngươi không khiến ta hài lòng, ta sẽ khiến ngươi không ra khỏi ngọn núi giả này!" Bắc Thần nói xong, liền thủ sẵn trên eo người kia, tiếp tục dùng bụng y đụng hắn, có điều va chạm này của y phát hiện kỳ lạ. . . . . . Ngôn Vô Trạm lúng túng quay mặt qua chỗ khác, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Bắc Thần. . . . . . Hắn cứng rồi. "Ta nói, ngươi sao lại nhịn thành như vậy?" Vuốt chỗ nhô lên giữa hai chân người kia, thứ kia đã hoàn toàn cứng rắn, cứng đến mức khiến Bắc Thần líu lưỡi, y vẫn chưa làm gì, cứ vậy đã cứng rồi. Bắc Thần theo đường biên nhô lên trên quần hắn vuốt ve, y có thể cảm nhận được người kia càng lúc càng lớn. . . . . . Đúng là càng lúc càng lớn, Bắc Thần nghi ngờ y sờ nữa, người kia có thể sẽ trực tiếp bắn ra. Lại nhìn dáng vẻ xấu hổ này của người kia, vẻ mặt Bắc Thần lập tức thay đổi. . . . . . Chăm chú, lại nguy hiểm. "Hoàng thượng, muốn thần làm người sao?" Bắc Thần cúi đầu, nhìn động tác trên tay mình, trong giọng nói của y không hề mang theo ý trêu đùa, giọng nói cố ý đè thấp khiến người kia nghe thấy, tim liền run rẩy, đó là mê hoặc và ra hiệu thuộc về đàn ông. Bắc Thần sờ soạng hai cái, lại ngẩng đầu lên, y nhìn ánh mắt người kia, lần nữa dùng giọng nói trầm thấp đồng dạng nói, "Hoàng thượng, thần muốn làm người, để thần làm đi." Ánh mắt rủ xuống nhấc lên, người kia nhìn về phía Bắc Thần. ................. [Sai thì cmt mình sửa nhé]