Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 100 : Lộ Rõ Thân Phận.(Edit:xASAx)
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 96: Lộ Rõ Thân Phận.(Edit:xASAx)
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
Bắc Thần không biết lầm bầm câu gì, nhưng vẫn chậm rì rì đi tới một góc nhà, Ngôn Vô Trạm thấy y lấy từ trong ngăn kéo ra một đống đồ vật, sau đó Bắc Thần liền bắt đầu làm mặt y. . . . . .
Quá trình rườm rà này, cùng với thuật dịch dung* Ngôn Vô Trạm biết được trước đây hoàn toàn khác nhau, chẳng trách Bắc Thần có thể làm chân thực như vậy, ngay cả lôi kéo và lau chùi cũng không làm rơi xuống hay là có thay đổi gì. . . . . .
(Thuật dịch dung: hóa trang thay đổi gương mặt, còn thần kỳ hơn cả phẩu thuật thẩm mỹ)
Sẽ mọc râu, thậm chí bị thương còn sẽ có dấu vết.
Gương mặt kia giống như thật sự sinh ra ở trên người vậy, không nhìn ra chút kẽ hở nào.
Cuối cùng Bắc Thần tháo xuống không phải tấm mặt nạ da người hoàn chỉnh, mà là từng mảng từng mảng, y chỉ thay đổi ngũ quan* của mình, phần lớn mặt vẫn là chính y. . . . . .
(*Ngũ quan: mắt, tai, mũi, miệng, chân mày)
Mặt nạ của Bắc Thần mỏng như cánh ve, gần như không thấy được, thủ pháp dịch dung khiến Ngôn Vô Trạm líu lưỡi.
Bắc Thần gỡ xuống tất cả ngụy trang, có điều y cũng không lập tức quay lại, mà đang lẳng lặng ngồi tại chỗ một lúc. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, như đã hạ quyết tâm, y hít một hơi thật sâu, mới đỡ góc bàn đứng lên. . . . . .
Đó cũng là một gương mặt Ngôn Vô Trạm không quen biết.
Nhưng cùng hai tấm mặt nạ trước đó hoàn toàn khác nhau, bộ dạng Bắc Thần rất đẹp, đẹp đến khiến Ngôn Vô Trạm bất ngờ. . . . . .
Bắc Thần cùng Lạc Cẩn hoàn toàn là hai loại cảm giác, Lạc Cẩn khiến người ta kinh diễm, mà Bắc Thần lại giống như tính cách của y, khiến người ta vui tai vui mắt, vừa nhìn thấy y, sẽ cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Bộ dáng vô lại này khiến Bắc Thần trông như một công tử thiếu gia bất cần đời, dưới sự tỏa sáng chói mắt còn lộ ra một tia khiến lòng người ngứa ngáy. . . . . .
Thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn ngừng mà không được, e rằng chính là cảm giác sau khi nhìn thấy gương mặt này của Bắc Thần.
Chân mày Bắc Thần rất đậm, hình dáng chân mày cũng rất đẹp, đôi mắt bên dưới lại càng rạng rỡ tỏa sáng, đây là thứ Ngôn Vô Trạm quen thuộc, tuy rằng Bắc Thần làm cho mắt nhỏ đi, nhưng ánh mắt thì không thể nào thay đổi. . . . . .
Có điều có một điểm trái với trí nhớ người kia.
Màu tròng mắt Bắc Thần rất nhạt, màu đen kia gần như trong suốt. . . . . .
Đôi mắt này, hắn tựa như từng thấy ở đâu. . . . . .
Người kia đột nhiên hít một hơi khí lạnh, hắn suýt chút từ trên giường nhảy xuống, hắn chỉ vào Bắc Thần, ngay cả giọng nói cũng cao hơn rất nhiều, "Ngươi! Ngươi là người trong quân doanh. . . . . ."
"Không dễ dàng, ngươi còn nhớ." Bắc Thần không phủ nhận.
Người kia bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Bắc Thần lại biết Vân Dương, chẳng trách y lại nhìn thấu tâm sự của hắn. . . . . .
Thì ra Bắc Thần chính là người hắn tìm khắp nơi không được, người ở trong quân doanh bất kính với hắn. . . . . .
"Lại là ngươi." Ngôn Vô Trạm thì thầm.
"Ngươi cho rằng sao?" Bắc Thần hừ lạnh, dù đã trở về gương mặt như cũ, dáng vẻ giễu cợt này cũng không có bất kỳ thay đổi nào, "Nếu không có ta mật báo, ngươi cho rằng mấy tên ám vệ vô dụng kia sẽ nhanh như vậy tìm ra ngươi? Ngươi không biết đã sớm bị Vân Dương đưa tới đâu rồi. Nếu không có ta phá hoại từ bên trong, ngươi cho rằng Mộc Nhai thật sự nhanh như vậy có thể phá thành? Năng lực Vân Dương không phải ngươi không biết, hoàng thượng, có lúc ngươi quá ngây thơ rồi phải không?"
Một tiếng hoàng thượng này khiến người kia đột nhiên rùng mình một cái, Bắc Thần biết thân phận của hắn, từ lúc bắt đầu đã biết. . . . . .
Chỉ có hắn là trước sau chẳng hay biết gì .
Cái gì là thích đàn ông hơi lớn tuổi, cái gì từ nhỏ đã mất đi phụ thân, những thứ này bất quá là lời nói dối tốt đẹp Bắc Thần dệt ra mà thôi. . . . . .
Nhìn thấu tâm tư của người kia, Bắc Thần cũng không kiêng dè, đơn giản mọi thứ đều nói ra, "Ngươi muốn biết vì sao ta lại tiếp cận ngươi, lý do rất đơn giản, mới đầu ta cho rằng ngươi là người của Vân Dương, ta muốn khiến hắn khó chịu, nhưng sau đó ta vô tình phát hiện thân phận của ngươi. . . . . ."
Chính là hôm đó ở trong tù, lúc Vân Dương ôm người kia.
"Sớm biết ngươi là hoàng thượng, ta hôm đó đã trực tiếp ăn ngươi, phải biết có thể ôm hoàng thượng là chuyện hiếm thấy cỡ nào, so với tu luyện thành tiên còn khó hơn. Ta mất đi cơ hội lần đó, có điều ông trời chiếu cố ta, ngươi lại tự mình chạy đến trước mặt ta. Ta tiếp cận ngươi, bởi vì ngươi đã bị Vân Dương ngủ qua, ta muốn nếm thử người của Vân Dương có mùi vị gì, cũng muốn biết người làm hoàng thượng này có mùi vị gì. Ta đã thành công, vì vậy sẽ không hứng thú lại chơi trò chơi nhàm chán này với ngươi, thì ra cảm giác kia, cũng chỉ có như vậy."
Lời Bắc Thần nói rất khó nghe, từng câu tổn thương người, từng châm dính máu, y nói một hơi liền không nhìn đến người kia nữa, đây chính là mọi bí mật Bắc Thần ẩn giấu mà hắn muốn biết. . . . . .
Y nói rất quá đáng. . . . . .
Nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không lộ ra bất kỳ biểu hiện bị thương gì, hắn vẫn bình tĩnh, nhìn gò má cố chấp của Bắc Thần, hắn hỏi, "Đã như vậy, sao ngươi còn đi cứu ta? Sao ta lại xuất hiện ở đây?"
Không phải chỉ là muốn thử một chút sao? Ngủ cũng ngủ rồi, mục đích của y cũng đã đạt được, như vậy cớ gì lại xuất hiện đây?
Ngôn Vô Trạm vừa hỏi, vẻ mặt Bắc Thần nhất thời cứng ngắc, y cảm thấy về phương diện tình cảm này, Ngôn Vô Trạm vẫn rất chậm chạp, nếu không sẽ không bị Lạc Cẩn đùa bỡn xoay vòng, nhưng y lại bị tên ngốc nghếch trong chuyện tình cảm này nhìn thấu tâm sự. . . . . .
Bắc Thần mạnh miệng, không nhìn Ngôn Vô Trạm, y có chút lúng túng. . . . . .
"Ngươi đeo mặt nạ, lại cố ý bắt chước Vân Dương, cho ta ảo giác. Bắc Thần, ngươi làm như vậy, có phải là sợ thua, có phải là sợ biết được thật ra trong lòng ta trước sau đều là Vân Dương."
Đúng hết.
Lại là một chút cũng không sai.
Mặt Bắc Thần hơi nóng. . . . . .
"Trẻ con." Ngôn Vô Trạm hừ lạnh, vai Bắc Thần cứng đờ.
Một người đàn ông như y, có gan làm, không có gan thừa nhận, còn sợ bị thương, hành vi này trẻ con cỡ nào.
Nếu không phải Bắc Thần cố sức giả thành Vân Dương, Ngôn Vô Trạm sao lại đoán sai. . . . . .
Hắn ngày hôm nay vẫn luôn nghĩ, người này rốt cuộc là Vân Dương hay là Bắc Thần. . . . . .
Có điều cẩn thận nghĩ lại một chút, thật ra Bắc Thần trăm chỗ sơ hở, "Không biết hút thì đừng học người lớn hút thuốc, ngươi lẽ nào không phát hiện, dáng vẻ kia của ngươi rất buồn cười?"
Mặt mũi Bắc Thần hoàn toàn không nhịn được nữa, y gầm nhẹ một tiếng liền trực tiếp nhào tới, giống như chó hoang, trực tiếp đè ngã người kia, tuy rằng bên trên có đệm giường, nhưng giường sưởi dù sao cũng không giống giường tháp, là đất thật đá thật. . . . . .
Đầu Ngôn Vô Trạm đụng cốp một tiếng.
Tên sơn tặc thô lỗ này.
"Ta sợ thua thì sao? Ta sợ biết ngươi vẫn coi ta là thế thân của Vân dương thì sao? Ta là chơi thử đến đem chính mình đền vào, ta là đi rồi lại không bỏ được ngươi! Ngươi muốn cười thì cười đi, trái lại ngươi biết tất cả mọi chuyện, ta cũng không quan tâm!"
Không biết là màu đèn đỏ làm cho nổi bật, hay là Bắc Thần thật sự đỏ mặt, Một chút màu sắc đỏ bừng này khiến người kia không nhịn được cười. . . . . .
Hắn trước đây tại sao không phát hiện, đứa nhỏ này vặn vẹo như vậy. . . . . .
Ngôn Vô Trạm cười cười liền cười ra tiếng. Hắn cười, Bắc Thần càng lúng túng hơn, khí thế quát tháo người vừa rồi nhất thời thấp đi một đoạn dài. . . . . .
"Không được cười nữa! Ngươi mẹ kiếp không được cười nữa!"
Nhưng y càng quát tháo, Ngôn Vô Trạm cười càng vui vẻ, Bắc Thần tức giận nện một quyền lên gối đầu, nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào. . . . . .
"Ông đây coi như ngã vào trong tay ngươi, Ngôn Vô Trạm ngươi cái lão già không có nhan sắc, không có tướng mạo, vừa ngu vừa ngốc lại tùy hứng!"
Bắc Thần mắng xong, Ngôn Vô Trạm thật không cười nữa, nói sao hắn cũng là hoàng thượng, cái tên này cho dù lớn mật đến đâu, cũng không nên càn rỡ đến mức này. . . . . .
Y không phải là chán sống rồi sao.
Nhưng hoàng uy* này còn chưa lấy ra đã bị Bắc Thần hổn hển gặm lấy.
Y giống như chó dùng hàm răng hôn hắn, Ngôn Vô Trạm bị y cắn đến nhíu mày. Miệng đau, thế nhưng trong lòng cũng không biết có gì đó ấm áp. . . . . .
Cắn tới cắn tới, gặm cắn này liền biến thành hôn sâu, Bắc Thần nâng đầu người kia, thật lòng hôn lấy hắn, không có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt, cũng không có quá nhiều dục vọng, chỉ là hôn môi, như là đang an ủi tâm hồn. . . . . .
"Ta hỏi ngươi, ngươi thích ta không?" Môi còn dính nhau, Bắc Thần trừng ánh mắt người kia.
"Vẫn được." Người kia cười nói.
"So với Vân Dương thì sao?" Bắc Thần cau mày.
Ngôn Vô Trạm cười với hắn, không hề trả lời. . . . . .
"Đáng ghét!" Bắc Thần chửi bới, xoay người trừng phạt cắn người kia một cái, "Không sao cả, ta sẽ khiến ngươi quên hắn."
"Đừng nghịch." Người kia cười ha ha đẩy con chó điên nhỏ trên người, hắn tránh khỏi nụ hôn của y, hắn không cho Bắc Thần tiếp tục nữa, "Ngươi biết, ta là hoàng thượng."
"Vậy thì sao?" Bắc Thần nhíu mày, y nhìn thấy vẫn là gương mặt tươi cười của người kia. Y cười nhạo, nắm lấy cằm người kia, vặn hắn một lần nữa hướng về phía mình, "Ta mặc kệ sau này, ta chỉ muốn ngươi bây giờ, chỉ cần ngươi còn chưa về đế đô, chỉ cần ngươi vẫn là Tông Bảo, ngươi chính là của ta. Chúng ta không cần kết quả, nghe theo ý nghĩ trong lòng là đủ rồi."
Ngôn Vô Trạm sớm muộn phải về cung, những ràng buộc này hắn cũng sớm muộn phải bỏ xuống, bọn họ không thể lâu dài. . . . . .
Lời của Bắc Thần khiến trong lòng người kia có chút chua xót. . . . . .
"Này này, chúng ta làm đi." Bắc Thần ôm người kia, dùng bụng dưới hung hăng chọc hai cái.
"Đừng nghịch, " Ngôn Vô Trạm đẩy hắn, "Ta là hoàng thượng."
Bắc Thần lần nữa nhíu mày, ngược lại cười hì hì, hắn tiến đến bên tai người kia, nói nhỏ, "Hoàng thượng kia, đến lâm hạnh* ta đi."
(*Lâm hạnh: vua tới ấy ấy với phi tử.)
..............
-------------[Edit:xASAx]-------------
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương