Ngự hoàng 2

Chương 87 : Dám làm dám chịu

Báo 22 giờ mà bất ngờ đánh úp.... **** Hiệu suất làm việc của Hoằng Gia quả nhiên rất nhanh, trước khi Lạc Cẩn có quyết định, kiệu cưới đã đưa đến trước cửa Lạc Phủ, thậm chí còn có một đội đến đón dâu. . . . . . Khúc nhạc rộn ràng kia khiến khóe miệng Ngôn Vô Trạm và Mộ Bạch co giật một hồi, cho dù Hoằng Gia làm việc rất có năng suất, cũng không tới mức độ này chứ. . . . . . Lúc này, Hoằng Nghị và Lạc Cẩn vẫn đồng thời nắm lấy Ngôn Vô Trạm. Ai cũng không buông tay. Chỉ chốc lát sau, hạ nhân Hoằng Phủ bưng áo cưới tiến vào, nhìn màu sắc sặc sỡ, mặt Ngôn Vô Trạm cuối cùng tê liệt. . . . . . Bản thân Ngôn Vô Trạm sẽ phát sinh rất nhiều việc không thể nào đoán trước, nhưng lấy chồng nhất định không phải một trong số đó. . . . . . "Đây là Lạc Phủ, Hoằng thiếu gia có phải là đã giọng khách át giọng chủ rồi không, ngươi muốn cưới, Lạc Cẩn ta sẽ đồng ý gả hắn sao?" Lạc Cẩn lạnh giọng hỏi. "Xấu, già." Hoằng Nghị không tranh luận với Lạc Cẩn, ngược lại đột nhiên phun ra một câu như vậy, bất ngờ là Ngôn Vô Trạm lần này lại nghe hiểu. . . . . . Y nói hắn vừa già lại xấu, y chịu cưới là tốt lắm rồi, ngươi còn chọn lựa cái gì. . . . . . Ngôn Vô Trạm nhìn về phía Hoằng Nghị, nhếch khóe miệng, Hoằng thiếu gia, ta cám ơn ngươi! Còn bằng lòng "hạ thấp thân phận tôn quý" cưới hắn, cũng thật là uất ức rồi. . . . . . Mà lúc này Mộ Bạch như là đột nhiên nhớ ra gì đó, y giống như bừng tỉnh đại ngộ* vỗ trán, tất cả biểu tình đều đổi thành nghiêm túc, y nói với Lạc Cẩn, "Cẩn thiếu gia, Hoằng Nghị đụng vào người không nên đụng, hắn cũng dùng thành ý giải quyết vấn đề, mặc kệ là nguyên nhân gì, xảy ra chuyện như vậy nhất định là hai bên tình nguyện, mong Cẩn thiếu gia thông cảm, đừng tiếp tục làm khó dễ, việc này truyền ra. . . . . ." (*Thể hồ quán đỉnh: nguồn gốc từ đạo Phật Thể hồ quán đỉnh, cam lộ nhập tâm ý nói nhận được chỉ dạy soi đường mà giác ngộ) "Muốn truyền ra sao thì truyền, nói chung ta không đồng ý." Lạc Cẩn trực tiếp cắt lời Mộ Bạch, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, y không muốn cùng Mộ Bạch nhiều lời, kéo người kia muốn đi. Nhưng Hoằng Nghị không buông tay. Lạc Cẩn dùng sức, Hoằng Nghị cũng dùng sức, hai cánh tay lập tức bị kéo thành một đường thẳng, Ngôn Vô Trạm rõ ràng nghe thấy khớp xương phát ra tiếng răn rắc, cánh tay hắn sắp bị bọn họ kéo đứt mất. . . . . . Hắn trước giờ không cảm thấy, Lạc Cẩn lại cũng hành động ngốc nghếch như vậy. . . . . . Trước lúc cánh tay bị bọn họ kéo đứt, người kia đã tránh thoát bọn họ trước, y xoa cổ tay của mình, trong mắt chất chứa giận dữ. . . . . . "Cẩn thiếu gia, nhận được quá nhiều yêu thương, Tông Bảo chịu không nổi. Từ xưa tới nay, Tông Bảo cảm ơn Cẩn thiếu gia chăm sóc mọi bề, hiện giờ nhiệm vụ của Tông Bảo đã hoàn thành, vẫn hy vọng Cẩn thiếu gia không cần tự mình tìm phiền não." Lời khách sáo này của Ngôn Vô Trạm lại không chút khách sáo, hắn trực tiếp tỏ rõ, Lạc Cẩn đã lợi dụng hắn xong, không cần vì hơn thua với Hoằng Nghị liền tiếp tục dây dưa với hắn, đợi sau này, còn phải lãng phí tinh lực suy nghĩ cách thích hợp xử lý hắn. . . . . . "Vẫn là câu nói đó, người có thể làm chủ Tông Bảo ta chỉ có chính ta, Cẩn thiếu gia bảo trọng, chúng ta có duyên không phận, cứ như vậy từ biệt đi." Ngôn Vô Trạm vừa quay đầu lại, thấy được Hoằng Nghị mặc áo lót, cùng ánh mắt lạnh như băng này giao nhau, Ngôn Vô Trạm gật đầu, "Được rồi, chúng ta đi thôi, Hoằng thiếu gia nếu muốn cưới ta, muốn chịu trách nhiệm với ta, hy vọng ngươi sẽ không lợi dụng ta, Tông Bảo chỉ là một hạ nhân địa vị thấp hèn, không chơi nổi trò chơi giữa thiếu gia các ngươi." "Được." Hoằng Nghị trả lời đơn giản rõ ràng, lại không có bất kỳ nghi ngờ gì, chỉ cần y gật đầu thì sẽ làm được, Hoằng Nghị từ trước đến giờ luôn nói lời giữ lời*. (*Nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói ra nặng như chín cái đỉnh, ý nói rất tuân thủ lời hứa) Hoằng Nghị nhận lấy áo cưới, cũng không chờ hắn mặc, trực tiếp liền quấn lấy hắn, sau đó tiện tay gỡ xuống ngọc bội bên hông, đặt lên trên bàn bên cạnh, "Xuất giá." Xuất giá cũng nói ra rồi, kiệu cưới cũng đã tới, theo Ngôn Vô Trạm mà nói, thế này đã là khá long trọng, Hoằng Nghị cần làm đã làm, cũng không chào hỏi Lạc Cẩn, xoay người liền bế Ngôn Vô Trạm lên. Dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không đẩy Hoằng Nghị ra, hắn ngay cả đầu cũng chưa quay lại, đã bị Hoằng Nghị ôm vào trong ánh nắng rực rỡ. . . . . . Sảnh chính dưới ánh mặt trời tôn lên, có vẻ hắc ám vô cùng, vẻ mặt Lạc Cẩn không ai có thể nhìn thấy. Hoằng Nghị trực tiếp ôm hắn vào kiệu, trong nháy mắt màn kiệu hạ xuống, vẻ mặt buông lỏng của người kia lập tức biến mất không còn tăm hơi, hắn thành thật nhìn khí thế kiệu cưới này, hồi lâu cũng không nhúc nhích. . . . . . Hoằng Nghị mặc áo lót, lễ cưới mọi thứ đều giản lược, bọn họ thậm chí ngay cả bái đường cũng không có liền trực tiếp vào động phòng, Ngôn Vô Trạm đối với việc này không hề có ý kiến, hắn đến cùng Hoằng Nghị không phải thật sự muốn gả cho y, mà là vừa vặn nhân cơ hội này, danh chính ngôn thuận tiếp cận Hoằng Nghị. Có tình huống không bị bất cứ ai nghi ngờ này, càng thuận tiện cho hành động cuối cùng của hắn. Ngôn Vô Trạm vốn định vừa đến chỗ Hoằng Nghị liền nói rõ thân phận với Hoằng Nghị, nhưng bọn họ cơ bản không có thời gian đơn độc ở riêng, không dễ dàng nhịn đến lúc trở về phòng, Hoằng Nghị lại đi trước rồi. . . . . . Ngôn Vô Trạm không vội, lâu như vậy hắn cũng đợi được, cũng không nôn nóng vào thời khắc này, đây là ở Hoằng Phủ, so với ở bên ngoài phải thuận tiện hơn rất nhiều, Ngôn Vô Trạm vừa định liên lạc với Hoài Viễn, Mộ Bạch đã tới. . . . . . Y là đến đưa quà tân hôn. "Lễ cưới các ngươi quá vội vàng, ta chưa kịp chuẩn bị gì, một phần lễ mọn, xin vui lòng nhận." Mộ Bạch cầm một cái quạt ngọc, Ngôn Vô Trạm chỉ nhìn sơ liền biết quạt này giá trị không thấp, Mộ Bạch lại nói là lễ mọn. . . . . . Lúc hắn ngạc nhiên về sự rộng rãi của Mộ Bạch, Mộ Bạch đã đưa quạt đến bên chân hắn, một giây lúc hắn cúi người xuống, Mộ Bạch nói nhỏ, "Hoài Viễn hôm qua suýt chút bị người ra tay, người không chết, có điều cũng không tốt chút nào, hắn tạm thời không xuống giường được. Phen này người tạm thời chờ ở Hoằng Phủ, hiện tại chỉ có ở cạnh Hoằng Nghị là an toàn, chuyện khác cũng chờ thương thế Hoài Viễn ổn định rồi tính tiếp." Lúc Mộ Bạch đứng dậy, vừa vặn đón lấy ánh mắt dò xét của Ngôn Vô Trạm, y thản nhiên nở nụ cười, nhưng vẻ mặt lại khá chăm chú, "Thời gian không nhiều, ta không có cách nào giải thích nhiều với ngươi, nói chung ngươi cứ theo lời ta nói mà làm, hiện tại chỉ có Hoằng Nghị có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút, mấy ngày này cũng không cần đi loạn khắp nơi." "Ngươi là ai?" Trầm ngâm một lúc, người kia nhìn hai mắt chân thành của Mộ Bạch, dùng âm lượng tương tự hỏi. Mộ Bạch liếc nhìn về phía cửa, y phất phất tay với người kia, ra hiệu hắn không cần nói nhiều, "Ta là ông chủ Thiên Thủy Viên, với vấn đề của ngươi, sau này tự nhiên sẽ biết, ta đi trước, chỗ này ta không tiện ở lâu." Mộ Bạch không hề cho người kia cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp liền đi, Ngôn Vô Trạm nhìn ván cửa còn đang lay động kia, ngược lại chuyển tầm mắt sang quạt ngọc trên giường. . . . . . Mộ Bạch này vẫn luôn rất kỳ quái. Ngôn Vô Trạm là trong tang lễ nhân viên thu chi của Hoằng Gia phát hiện. . . . . . Chưa nói đến sắp xếp của y với hắn lần đầu bọn họ gặp mặt, Ngôn Vô Trạm mơ hồ cảm thấy, Mộ Bạch thật ra vẫn luôn giúp hắn. . . . . . trong bóng tối. Ngày đó ở Hoằng Phủ, Hoằng Nghị rõ ràng muốn gây phiền phức với hắn, Mộ Bạch đúng là đã nói hơi quá mức, nhưng nếu hôm đó thật sự dựa theo ý của hắn mà làm, đuổi hắn ra khỏi Hoằng Phủ, trong vô hình thuận lợi cho hắn, để hắn thoát khỏi Hoằng Nghị. Lại tới sau này, lúc hắn bị Lạc Phồn nhốt lại. Mộ Bạch xuất hiện cũng quá mức trùng hợp. Y chỉ đơn giản là đến sỉ nhục hắn sao? Một hạ nhân thân phận thấp hèn lại sắp chết đói, cần đến ông chủ Thiên Thủy Viên này sao? Y phải là nhỏ nhen đến mức nào mới có thể làm việc như vậy. Cho dù là chế giễu, chờ lúc hắn hấp hối không phải sẽ càng thú vị. Hơn nữa Mộ Bạch còn chuẩn bị đồ ăn. Y rõ ràng là tới đưa cơm cho hắn . Những câu nói trước khi đi kia của y khiến Lạc Phồn áp lực rất lớn, Ngôn Vô Trạm nếu thật sự chết ở Lạc Phủ, Mộ Bạch đến lúc đó sẽ nói, kết cục của người đi theo Lạc Gia chính là bị chết đói. . . . . . Lời này rất khó nghe, với tính cách của Lạc Phồn, y chắc chắn sẽ không cho Mộ Bạch cơ hội này, cho nên tối đó Ngôn Vô Trạm liền có cơm ăn. Mộ Bạch đang giúp hắn, nhưng cũng rất bí ẩn, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, suy đoán mà thôi. . . . . . Bây giờ nghe thấy y nói như vậy, trước đây không thấy nghi ngờ, nhưng vấn đề càng lớn hơn rồi. . . . . . Mộ Bạch là ai? Y và Hoài Viễn là quan hệ như thế nào? Nếu là người trong triều đình, Hoài Viễn sẽ không gạt hắn. Hơn nữa người làm việc cho Hoài Viễn đều là người Ngôn Vô Trạm sắp xếp ở khắp Nam Triều, trong những người này tuyệt đối không bao gồm nhân sĩ giang hồ như Mộ Bạch. . . . . . Nếu không phải, mục đích của Mộ Bạch này là gì? Những thứ này có vẻ chỉ có gặp được Hoài Viễn mới có thể tìm ra đáp án. Người kia mở quạt ngọc này ra, tùy tiện thưởng thức , nhưng ánh mắt lại khá sắc bén, hắn biết là ai đã ra tay với Hoài Viễn. . . . . . Người muốn đưa Hoài Viễn vào chỗ chết, ngoại trừ người kia, sẽ không có ai khác. Đối với thương thế của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm cũng không lo lắng, trong ấn tượng người kia y giống như chiến thần bất tử, mặc kệ chịu bao nhiêu thương tích, Hoài Viễn vẫn sẽ khôi phục, sẽ tiếp tục làm việc cho hắn. . . . . . Hoài Viễn mãi mãi cũng đáng để hắn tin cậy. Hắn không cho y chết, Hoài Viễn chắc chắn sẽ không chết. "Thần vẫn luôn yêu người. . . . . ." Giọng trầm thấp vang lên trong đầu, còn có vẻ mặt dịu dàng như nước, Ngôn Vô Trạm sững sờ, trong lòng không biết làm sao liền phồng một hồi. . . . . . Hắn hung hăng lắc đầu, đem tất cả những thứ này đuổi ra khỏi đầu, Hoài Viễn đêm đó trêu đùa, hắn coi như chưa từng nghe thấy, hắn không nên nhớ tới, cũng không nên ghi nhớ. Hắn và Hoài Viễn mãi mãi cũng không thể có vượt qua quan hệ chủ tớ. Ngôn Vô Trạm ép mình tiếp tục suy nghĩ chuyện của Hoằng Nghị. Hoằng Nghị vì sao muốn cưới hắn vào nhà, hắn thật sự rất rõ ràng, Hoằng Nghị chỉ là muốn cho Lạc Cẩn một cái tát mà thôi, việc này cùng việc xảy ra tối hôm qua hoàn toàn không có liên quan. Vì lẽ đó, Hoằng Nghị cơ bản không coi hắn là gì, lại như chỗ hắn ở hiện giờ là phòng khách mà không phải phòng Hoằng Nghị. Xem tình hình này, Hoằng Nghị trong thời gian ngắn hẳn là không xuất hiện, hoặc là nói, từ một giây hắn vào cửa, Hoằng Nghị liền bỏ quên hắn. . . . . . Có thể bị bỏ quên là việc tốt, hắn thật không có tâm tình mỗi ngày đối mặt với một khối băng. Tuy rằng rất muốn lập tức tỏ rõ thân phận, nhưng trước mắt thật sự không thích hợp, Hoài Viễn trọng thương, Hoằng Nghị này lại không hẳn là bằng hữu, hắn chỉ có thể theo lời Mộ Bạch nói, tạm thời duy trì như vậy. Người kia chậm rãi xoay người, trực tiếp liền nằm xuống, áo cưới khoác trên người rơi xuống giường, người kia nhìn màu sắc vui vẻ này, đột nhiên kích động muốn cười. . . . . . Hắn gả cho người khác rồi. Hoàng thượng gả cho người khác rồi. Đây thật sự là lần đầu tiên từ trước đến giờ, hắn càng nghĩ càng thấy thú vị. ............ ---------------[Edit:xASAx]---------------