Ngự hoàng 2
Chương 77 : Đạt được mục đích
Trong cửa ngầm ngoài dự tính, không có gì cả.
Ngôn Vô Trạm vốn tưởng rằng sẽ thấy một công xưởng dưới lòng đất, hoặc là gặp được hoạt động bất hợp pháp bọn họ đang làm, nhưng cửa ngầm nối liền với một chỗ yên tĩnh, đừng nói là tiếng người, ngay cả ánh nến cũng không có.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời thả lỏng đề phòng, ở đây ngoài bọn họ ra, không còn ai.
Hình như đã đoán sai... Ở đây có thể chỉ là chỗ thanh lâu dùng để huấn luyện các cô nương...
Nhưng cứ đi tới, Ngôn Vô Trạm liền phát hiện có gì đó không đúng...
Trong phòng tối không có dụng cụ huấn luyện, ngay cả dây thừng cơ bản nhất cũng không có, bốn vách tường trống trải, chỉ có đế đèn, ở giữa đặt một cái ghế không tính là tốt lắm.
Nếu như chỗ này không phải mới xây xong, như vậy ở đây không phải là chỗ huấn luyện hoặc trừng phạt.
Người kia vuốt tay vịn của ghế, bên trên bị mài nhẵn, có vẻ cái ghế này thường được người khác sử dụng, có thể nói là được dùng một thời gian rất dài...
Trong phòng tối không có đầu mối có ích, càng không có cửa ngầm khác, ở lâu vô ích, xóa sạch mọi dấu vết bọn họ từng đến, hai người liền rời khỏi đây.
Bọn họ vốn định thay xong quần áo, trở lại gian phòng trước đó, nhưng còn chưa ra khỏi đường hầm đã nghe thấy một trận tiếng ồn...
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi đường hầm này, Hoài Viễn mới đóng kín cửa hầm ngầm này lần nữa liền thấy có người chạy tới...
Toàn bộ Xuân Phong Lâu đều đang tìm bọn họ.
Chuyện của bọn họ bị bại lộ. Xem ra căn phòng đó không thể trở về.
Hai người cũng không lập tức rời khỏi, cũng không có ẩn trốn, trái lại ở trong tình hình hỗn loạn này đi tới đi lui như thường. Xuân Phong Lâu này có vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ nào vẫn chưa tìm ra, bọn họ không thể tay không mà về, nghi vấn này mãi đến khi gặp được hai cô nương bị đánh ngất... đáp án đã được tìm ra.
Không cần phải ở lại nữa, hai người một lần trở về phòng, Ngôn Vô Trạm hỏi ý Hoài Viễn, Hoài Viễn suy nghĩ một chút rồi nói, "Cô nương ở Xuân Phong Lâu đều không phải người bình thường."
Những cô nương này biết võ công, nếu không cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Lúc đó đánh ngất các nàng, Hoài Viễn và Ngôn Vô Trạm đã tính toán, dù sao đối phương là cô nương, bọn họ phải làm không chút khuyết điểm, sức lực vừa đủ đối phó với phụ nữ, thế nhưng đối với người luyện võ sẽ không có tác dụng.
Ra tay quá nhẹ, cho nên đối phương rất nhanh đã tỉnh lại.
Hơn nữa, Hoài Viễn tỉ mỉ quan sát các nàng, có người bước chân mềm mại, có người cánh tay vuông góc, đây đều là do luyện tập một loại võ công lâu ngày mà ra...
Xuân Phong Lâu không có ai bình thường.
"Xem ra Xuân Phong Lâu này và đường hầm kia có cùng một đạo lý, bày ra ngoài chứ không giấu vào trong."
Hoài Viễn cúi đầu đồng ý, người kia lúc này lạnh lùng cười một cái, dặn dò Hoài Viễn đi sắp xếp người để ý hành động của tú bà và tất cả những người có chức vị trong Xuân Phong Lâu.
Bọn họ trước sau bị vây trong thế bị động, cũng đã tới lúc chủ động đánh trả lại.
...
Năng lực làm việc của Hoài Viễn vẫn khiến người kia khen ngợi, không lâu lắm y liền truyền tin tới, lúc Ngôn Vô Trạm và Hoài Viễn đứng ở trước cửa công xưởng ngầm của Lạc Gia, người kia cũng chỉ cười...
Nhiều năm như vậy, Lạc Gia tiến hành bí ẩn như vậy vẫn bị hắn tìm ra rồi.
Bọn họ không đánh rắn động cỏ, đem mấy cái công xưởng ngầm của Lạc Gia đều lục lọi rõ ràng, thấy quy mô to lớn của đối phương, trong lòng người kia cười nhạt, lén lút bán vũ khí, đầu cơ trục lợi vật cấm vi phạm luật lệ Nam Triều, thậm chí ngay cả phụ nữ cũng là đối tượng mua bán của bọn họ, việc làm ăn của Lạc Gia thật đúng là rộng khắp...
Nắm giữ những thứ này cũng đủ khiến Lạc Gia hoàn toàn suy bại, thế nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không lập tức hạ lệnh niêm phong mà vẫn án binh bất động.
Mục đích của Ngôn Vô Trạm đã đạt được, thế nhưng hắn vẫn chưa rời đi.
Hoài Viễn nghe xong quyết định của hắn, im lặng rất lâu, hắn biết người kia muốn điều tra cái gì, thế nhưng chuyện sau đó, hắn không nên đi điều tra. Con đường của hắn nên dừng ở đây.
"Hoàng thượng, rất nhiều việc người hiểu rõ hơn Hoài Viễn, những việc còn lại xin giao cho Hoài Viễn, Hoài Viễn sẽ cho người một câu trả lời thuyết phục. Hơn nữa, chuyện này, ngài thật sự sẽ tỉnh táo, xử lý công bằng? Hoàng thượng, việc người nên làm chỉ là đợi kết quả. Người biết rồi thì có thể làm gì? Còn không bằng xem như chưa từng xảy ra..."
Hoài Viễn không trực tiếp nói rõ, nhưng bọn họ đều biết rõ y là chỉ cái gì, Hoài Viễn muốn người kia hồi cung, những việc còn lại kia y sẽ theo lẽ công bằng mà xử lý.
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm cố chấp gạt bỏ.
Hoài Viễn không ngăn cản thêm, nếu đây là hắn tự chuốc lấy, vậy y không ngại chờ hắn gặp phải lúc đầu rơi máu chảy cho hắn một bờ vai để dựa vào.
Ngôn Vô Trạm cần một bài học, đây là một cơ hội rất tốt.
Cho nên lúc Lạc Cẩn quay lại, Ngôn Vô Trạm vẫn lấy thân phận Tông Bảo đợi y.
Lạc Cẩn lại bàn xong một mối làm ăn, tâm tình của y khá tốt, y mua cho người kia rất nhiều quà tặng, đêm đến, y gác hết tất cả mọi việc, chuyên tâm ở cạnh hắn.
Người kia từ trước đến nay vẫn ở tại thư phòng của Lạc Cẩn, đêm nay Lạc Cẩn lại mang người kia về phòng tân hôn của y. Nơi này Ngôn Vô Trạm chỉ ghé qua một lần, hắn không có ấn tượng gì tốt, hắn không muốn đến, nhưng quyết định của Lạc Cẩn càng kỳ quái hơn.
Lúc bọn họ tới, Dương Nguyệt Nhi đã ngủ, Lạc Cẩn trực tiếp xốc nàng từ trên giường xuống, đổi đệm chăn, lại nhét người kia vào...
Cả quá trình, Dương Nguyệt Nhi đều ở trạng thái mê man, mãi đến khi Lạc Cẩn cởi quần áo, ôm lấy người kia. Cô nàng thoáng cái tỉnh dậy, nàng thiếu chút nữa hét lên, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong nháy mắt nước mắt giàn giụa...
Dương Nguyệt Nhi khóc sướt mướt tới kéo Lạc Cẩn, nhưng nàng còn chưa chạm tới, Lạc Cẩn đã lạnh lùng ném ra một chữ "Cút"...
Dương Nguyệt Nhi khóc càng dữ, nàng muốn nói chuyện, nhưng lúc đối diện với ánh mắt của Lạc Cẩn, cô gái kia chỉ cắn môi, u uất xoay người...
Lạc Cẩn không cho nàng đi, cũng không cho phép nàng kinh động bất cứ ai, sau đó liền ôm người kia ngủ.
Cách một tấm màn, Dương Nguyệt Nhi mặc áo trong ngồi khóc trước bàn... Khóc không ra tiếng.
Ngôn Vô Trạm đối với Dương Nguyệt Nhi không có cảm giác gì, không hẳn là chán ghét, cũng không thích chỗ nào, nhưng Lạc Cẩn đối xử với một cô gái như vậy, có chút hơi quá. Ngôn Vô Trạm muốn hỏi hắn có ý gì, lại bị Lạc Cẩn nắm lấy cằm...
Nụ hôn của Lạc Cẩn đột nhiên mà tới, cũng vô cùng mạnh mẽ, người kia bị y đè ép, thật sự không có cách nào đẩy y ra.
Động tác của Lạc Cẩn cũng rất nhanh chóng, tay thật nhanh đưa vào quần người kia, trước khi Ngôn Vô Trạm kịp phản ứng, đã nắm lấy thứ trong quần của hắn...
Y vừa hôn thắm thiết, vừa xáo động.
Thân thể Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn không thể chống cự Lạc Cẩn, dù không muốn, lúc y âu yếm, người kia cũng có phản ứng, vật bên dưới càng thêm mạnh mẽ, người kia cũng dần dần tiến vào trạng thái...
Lạc Cẩn buông đầu lưỡi hắn ra, một sợi tơ bạc đứt giữa không trung, Lạc Cẩn liếm môi một cái liền bắt đầu thăm dò xuống phía dưới. Môi lưỡi lạnh như băng của y đốt trên người người kia từng ngọn từng ngọn lửa, Ngôn Vô Trạm dưới sự xáo động của y, dục hỏa thiêu đốt, nhưng hắn vẫn không quên từ chối... Bọn họ không thể làm.
Lạc Cẩn thấy bộ dạng đáng yêu của người kia liền hôn lên trán hắn một cái, "Ngoan, không làm đến cùng, ta biết ngươi không muốn ở dưới, ta chỉ là muốn sờ lấy ngươi, chạm vào ngươi, khiến ngươi thoải mái mà thôi..."
Lời đảm bảo của Lạc Cẩn khiến người kia yên tâm. Lạc Cẩn không phải người lật lọng, điểm này y đáng để tin tưởng.
Cho nên người kia liền toàn tâm toàn ý vùi đầu vào vui sướng Lạc Cẩn mang lại.
(Dại, thật là dại, bị lừa mấy lần mà chưa rút kinh nghiệm)
Thấy thân thể thành thật của người kia, mặt Lạc Cẩn cũng hơi đỏ lên, y thích giọng nói của người kia, không kể là lớn tiếng rên rỉ hay là nhỏ giọng gầm gừ, y đều thích, việc này cũng khiến y ngoài ý muốn có cảm giác...
Lạc Cẩn vuốt ve thân thể người kia, không dừng lại ở bất cứ chỗ nào, ở trong mắt Lạc Cẩn, người kia chỗ nào cũng tốt, dù là chỗ dơ bẩn vẫn đáng yêu như vậy, chạm vào hắn, Lạc Cẩn một chút cũng không chán ghét...
Dưới muôn vàn kích thích, Lạc Cẩn cũng có đã cảm giác, y đã mấy lần nuốt nước miếng, màu đỏ trên mặt đã khá rõ ràng, nhưng vào lúc cuối cùng, Lạc Cẩn cũng không làm gì, y hoàn toàn chỉ dùng miệng và tay âu yếm người kia một lần... Khiến hắn phát tiết thật thoải mái.
Màn che bị lôi kéo, bên trong xảy ra chuyện gì Dương Nguyệt Nhi đều biết, lúc Lạc Cẩn xuất hiện trước mặt nàng, nàng ta đang chờ đợi, thế nhưng Lạc Cẩn chỉ đem chất bẩn trên tay rửa đi, y đi qua trước mặt nàng, thế nhưng y ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nàng một cái...
Bọn họ ôm nhau ngủ, Dương Nguyệt Nhi cũng ngồi ở trong phòng một đêm, trời chưa sáng Lạc Cẩn đã rời khỏi, y không đánh thức người kia, tối qua Ngôn Vô Trạm đã mệt mỏi, y để hắn ngủ đã giấc.
Ngôn Vô Trạm cho rằng đêm đó chủ là Lạc Cẩn cảm xúc dâng trào, thế nhưng mấy ngày sau, Lạc Cẩn thỉnh thoảng lại mang hắn tới, có khi chỉ là ngủ, có khi còn như lần trước, giúp hắn một tay làm xong...
Qua một đoạn thời gian như vậy, Lạc Cẩn bàn xong một mối làm ăn lớn, y muốn đích thân đến gặp đối phương một chút, thời gian lần này sẽ không quá dài, một ngày y sẽ trở về.
Trước khi đi, Lạc Cẩn lưu luyến không rời, y còn cố ý mang người kia ra ngoài ăn, có điều đến cùng, y vẫn nhân lúc đêm đen rời khỏi...
Mấy hôm trước, Lạc Tĩnh Nhu đã trở lại Lạc Phủ, dù sao nàng cũng là tứ tiểu thư Lạc Gia, cũng không thể cứ ở bên ngoài, nàng trở về, Hoài Viễn tự nhiên theo cùng.
Như vậy, vô hình trung thuận tiện cho Ngôn Vô Trạm.
Người kia vốn định một lát sẽ đi tìm Hoài Viễn, thế nhưng mới về đến Lạc Phủ, Ngôn Vô Trạm đột nhiên phát hiện tình hình không đúng... Hắn rất nóng.
Trước đó cho là do ăn lẩu, nhưng hiện giờ, bụng dưới như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kiểu nóng này không đúng...
Người kia kinh ngạc. Hắn biết cảm giác này đại diện cho cái gì...
Hoàng thất Nam Triều từ nhỏ đều dùng một thuốc đặc biệt, Ngôn Vô Trạm cũng vậy, hắn có khả năng kháng thuốc rất mạnh, hầu như vị thuốc nào đối với hắn mà nói đều không có tác dụng, bất kể là độc hay là thuốc đặc hiệu khác...
Nhưng hiện giờ... Hắn dường như bị trúng xuân dược.
Khiến hắn có phản ứng này, đối phương hẳn là bỏ không ít thuốc...
Người kia kéo cổ áo, hơi thở của hắn càng thêm khó khăn, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ có chuyện không hay, người kia thầm đánh giá, bất luận thế nào, tìm một cô nương dập lửa trước mới là quan trọng...
Đúng lúc này, thắt lưng người kia bị người khác nắm lấy...
.............
------------[Edit:xASAx]-------------
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
74 chương
17 chương
147 chương
230 chương