Ngự hoàng 2

Chương 67 : Chịu trừng phạt

"Cẩn thiếu gia vì ngươi mà bị thương, giờ ngươi lại thô lỗ trước mặt tiểu thiếu nãi nãi, ngươi thật sự không biết thân phận của mình rồi!" Lạc Phồn đi vài bước tới trước giường, liền đá một cước lên đùi người kia. Ở trong mắt Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm là bảo bối. Mà ở trong mắt Lạc Phồn, Ngôn Vô Trạm bất quá cả con chó cũng không bằng, "Ta hôm nay không dạy dỗ ngươi cho tốt một lần, sợ là ngươi muốn coi trời bằng vung!" Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới Lạc Phồn lại ra tay, đây là y tức giận, nhưng đồng thời cơ bảncũng là không vừa mắt hắn. Lạc Phồn đá trúng hắn, nhưng trong tích tắc y đụng tới mình, người kia mượn lực ngã sang một bên, Lạc Phồn không làm hắn bị thương được, chỉ là để lại một vết chân ngay ngắn mà thôi. Nhưng mùi vị bị người khác đá lại không tốt chút nào. Ngôn Vô Trạm còn chưa từ trong khiếp sợ khôi phục tinh thần, Lạc Phồn đã gọi hạ nhân tới, y ngay cả tâm tình tiếp tục đá hắn cũng không có, trực tiếp ra lệnh, "Đánh hai mươi roi." Lạc Phồn muốn đánh hắn. Ngôn Vô Trạm há hốc miệng. "Đừng tưởng rằng được Lạc Cẩn cưng chiều, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, Lạc Gia này do ta quyết định." Lạc Phồn nói xong câu đó, người kia đã bị tha đi, y cơ bản không cho Ngôn Vô Trạm tranh thủ cơ hội. Với tội Ngôn Vô Trạm phạm phải mà nói, trừng phạt của Lạc Phồn cũng không phải nghiêm trọng, ở trong mắt người ngoài, cũng có vài phần nể mặt Lạc Cẩn, nhưng Ngôn Vô Trạm biết, Lạc Phồn này là chuẩn bị đưa hắn vào chỗ chết. Trận đòn này, không chết cũng dở dở ương ương. Gương mặt Lạc Phồn bình tĩnh, y đẩy ra cửa sổ nhìn theo bóng lưng người kia càng ngày càng xa, trong lòng nói tên Hoằng Nghị này thật vô dụng, lại để tên đàn ông này thoát được một kiếp... Hoằng Nghị dẫn người tới gây rối, Lạc Phồn biết, y cố ý mặc kệ, vốn muốn mượn tay Hoằng Nghị diệt trừ phiền toái này, nhưng không ngờ tới, ngược lại tìm phiền phức cho mình... Hắn không lo lắng sức khỏe của Lạc Cẩn, chỉ là cây đinh trong mắt này chưa nhổ ra, Lạc Phồn còn phiền muộn trong lòng. ... Ngôn Vô Trạm vẫn bị bắt đến sau vườn, thay vì nói là bị bắt, không bằng nói là tự hắn đi. Người kia đang suy nghĩ, hắn phải làm sao thoát thân. Những hạ nhân này được Lạc Phồn bày mưu đặt kế, sợ là không đánh hắn tới bán sống bán chết sẽ không bỏ qua, trận đòn này, dù thế nào, hắn cũng không thể chịu... Thế nhưng, có cách nào có thể toàn thân trở ra? Ngôn Vô Trạm còn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp, hắn đã đi tới sau vườn, nhìn hình cụ* bày ra sẵn sàng, trong lòng người kia liền hiểu rõ, có vẻ Lạc Phồn này đã sớm có chuẩn bị, y chính là muốn nhân cơ hội này dạy dỗ hắn thật tốt một trận. Cho dù hắn tránh được lần này, cũng còn có thể có lần sau. (*Hình cụ: dụng cụ hành hình, tra tấn.. (Tiểu Phong: không hiểu sao em lại nghĩ đến dương cụ..DƯƠNG CỤ.) Ánh mắt người kia dời khỏi cái ghế, nhưng cái ngẩng đầu này của hắn thật sự kinh ngạc, người cầm hình trượng*, không phải ai khác, chính là Bắc Thần... (*Hình trượng: gậy dùng để đánh, ai coi bao công chắc biết hỉ) Đã lâu không gặp, Bắc Thần vẫn là dáng vẻ kia, y không có gương mặt tuấn tú, nhưng lại mang theo một thân khí khái, tính cách cởi mở, khiến người khác nhìn thấy liền có tâm tình vui sướng theo. Có thể nhìn thấy Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm khá vui vẻ, gánh nặng trong lòng cũng rốt cuộc rơi xuống, hắn có thể nhờ Bắc Thần giúp, chỉ cần kéo dài đến lúc Lạc Cẩn tỉnh lại là được rồi, dù gì, cũng có thể miễn nỗi khổ da thịt... Hình phạt đánh đòn chính là xem vào tay người hành hình, nếu đối phương nương tay, đừng nói bị thương, đau cũng sẽ không đau, mà người bên ngoài cũng nhìn không ra kỳ quái bên trong. Ngược lại, bỏ mạng cũng không chừng. Loại chuyện này Ngôn Vô Trạm thấy cũng nhiều, thật sự không tệ, nếu như Bắc Thần phối hợp diễn trò cho Lạc Phồn xem, Bắc Thần có thể báo cáo lại, Lạc Phồn cũng sẽ không theo dõi hắn nữa. Ngôn Vô Trạm đi tới cái ghế bên cạnh, hắn không lập tức nằm xuống, mà lên tiếng chào hỏi với Bắc Thần, cả Thanh Lưu Thành đều biết quan hệ của hắn và Lạc Cẩn, nhưng trước đó việc của hắn và Bắc Thần, mỗi người ở đây cũng đều biết rõ. Ngôn Vô Trạm không cần giả như không quen biết, huống chi hắn đang cần Bắc Thần giúp. "Đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?" Những lời này tuy là khách sáo, nhưng là vấn đề người kia muốn hỏi. Bắc Thần đối với hắn là thật lòng thật dạ, thích không vì bất kỳ lý do gì, đáng tiếc Bắc Thần đã chọn sai người, bọn họ nhất định là không thể nào. Ngôn Vô Trạm biết rõ nguyên nhân, nhưng Bắc Thần lại không biết, cho nên đối với y, Ngôn Vô Trạm vẫn còn có chút nhớ thương. Dù sao, hắn đã thật sự tổn thương y. Hắn muốn biết, Bắc Thần có vượt qua được hay không. "Nhờ phúc, cũng không tệ." Bắc Thần không nóng không lạnh trả lời. Thái độ của y cũng hoàn toàn khác với trước đây, có cảm giác xa cách rõ ràng, liền xem như bọn họ chưa từng quen biết, chỉ là trùng hợp cùng làm việc cho Lạc Phủ mà thôi, "Nằm xuống đi, đừng để các huynh đệ gặp phiền toái, bọn ta còn chờ đi tìm đại thiếu gia lãnh thưởng." Địa vị hộ viện xưa nay cao hơn so với hạ nhân, Bắc Thần dùng khẩu khí này nói chuyện hắn là rất bình thường, nhưng người kia nghe lại không cách nào thoải mái. Bắc Thần không nhận hắn nữa, hay là nói, Bắc Thần đem mọi thứ đã qua đều xóa đi, đem bọn họ trở thành những người qua đường. Đây chính là kết quả người kia mong muốn. Hắn vi phục xuất tuần, cái gì cũng có thể làm, chỉ là không thể vướng mắc về tình cảm. Trong lòng hắn biết rõ, thế nhưng đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Bắc Thần, hắn đột nhiên rất khó chịu. Giống như ăn phải thứ gì ôi thiu, bao tử trướng lên khó chịu, nuốt không trôi, lại ói không ra... "Đừng có lừng khừng, nhanh lên một chút!" Thấy người kia vẫn không động đậy, Bắc Thần dùng hình trượng trong tay dùng sức gõ xuống ghế, trên mặt cũng lộ ra biểu tình không vui. Mùi vị trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Ngôn Vô Trạm đột nhiên rất muốn thở dài, hắn và Bắc Thần vốn dĩ đã từng rất tốt, nhưng bây giờ lại trở thành cái dạng này, ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Đây cũng là hắn gieo gió gặt bão, nỗi khổ của Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần một ngày sẽ hiểu. Chỉ là khi Bắc Thần có thể hiểu đã là chuyện rất lâu sau này rồi. Nhìn vẻ mặt lúc nào cũng sáng láng của Bắc Thần, nụ cười đầy ắp trên môi dần dần nhạt đi, chân mày cũng không tự chủ được nhíu lại, người kia đột nhiên hỏi lại một câu, "Ngươi thực sự, muốn đánh ta sao?" Lời này, hắn không nên hỏi, thế nhưng, hắn vẫn hỏi. Ở trước mặt Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn đều kiêu ngạo như vậy, hôm nay hỏi lời này có chút thương cảm... Thế nhưng Bắc Thần lại không chút xúc động, như là không có cảm giác, y phụt cười một tiếng... Nụ cười không lý do của y khiến chân mày người kia nhíu chặt hơn. Bắc Thần vác hình trượng lên vai, nhẹ nhàng gõ hai cái, y liếc mắt nhìn ghế, cười nói, "Ngươi có thể nằm xuống thử xem." Bộ dạng vô lại của Bắc Thần, trước đây Ngôn Vô Trạm còn rất thích, bởi vì rất phù hợp với khí chất của Bắc Thần, nhưng bây giờ, y dùng bộ dạng cà lơ phất phơ nói chuyện với hắn, đặc biệt vào lúc Ngôn Vô Trạm nghiêm túc, việc này khiến cái gai trong lòng người kia thoáng cái ghim vào sâu nhất... "Ai cũng không muốn chịu đòn, không có cách khác, ai bảo ngươi phạm sai lầm, nếu ngươi không tự nằm xuống được, để các huynh đệ giúp ngươi." Bắc Thần nói xong, nháy mắt với hộ viện bên cạnh, hai người kia lập tức hiểu ý, liền đem người kia đè xuống ghế. Ngôn Vô Trạm không kịp đề phòng, lúc phản ứng kịp đã gục xuống, có điều hai người đang đè hắn cơ bản không phải là đối thủ của hắn, nếu hắn muốn tránh thoát, đơn giản là dễ dàng... Thế nhưng Ngôn Vô Trạm không nhúc nhích. Không biết sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tuyệt vọng... Hắn rất khó chịu. "Xin lỗi." Đang lúc nói chuyện, Bắc Thần đã cởi quần người kia ra, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy trói buộc bên hông từ từ lỏng ra, hắn vẫn không cử động, hắn vẫn chưa tin Bắc Thần thật sự sẽ đánh hắn... Hắn chưa hết hy vọng, muốn đánh cược một phen. Bắc Thần giơ hình trượng lên, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió thổi, chỉ dựa vào âm thanh này, Ngôn Vô Trạm liền biết Bắc Thần dùng bao nhiêu sức... Người kia nhắm hai mắt lại, hắn thua rồi. "Đừng đánh! Dừng lại! Dừng tay!" Trong tích tắc hình trượng hạ xuống, đột nhiên có người la lớn, động tác Bắc Thần chợt dừng lại, tại lúc hình trượng chạm tới mông người kia cứng rắn bất động... Nếu đổi lại người khác, lần này đã đánh lên rồi. Thế nhưng Bắc Thần thu lại. Người tới là hạ nhân ở chỗ Lạc Cẩn, gã thấy người kia chưa bị đánh, lúc này mới thở một hơi thật dài, có trời biết nếu gã tới trễ một bước, kết quả sẽ thê thảm cỡ nào... May mà hắn còn kịp. Người nọ cố nén thở dốc, vừa chạy qua vừa hô, "Cẩn thiếu gia mời hắn qua, bỏ phạt roi." Lạc Cẩn tỉnh rồi? Nhanh như vậy? Người kia nằm trên ghế nhìn hạ nhân đang vội vàng chạy tới, cũng không lập tức đứng lên, nhưng Bắc Thần sau lưng lại ném hình trượng một cái, bất đắc dĩ nhún vai, y đánh cho mọi người một cái nháy mắt, ý bảo phần thưởng này rốt cuộc lãnh không được rồi... có khi còn chịu phạt. Nếu đánh người này, Lạc Cẩn chắc chắn sẽ không bỏ qua, may mà Bắc Thần phản ứng nhanh. Được gã kia đỡ dậy, người kia từ trên ghế đứng lên, hắn đem quần ngoài một lần nữa cột chặt, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại, lại chỉ thấy bóng lưng Bắc Thần, y cơ bản không để ý đến hắn, ngay cả đi, cũng không nói. Đè xuống khó chịu trong lòng, người kia đi theo về gian nhà của Lạc Cẩn. Hắn không biết trong thời gian này xảy ra việc gì, nói chung lúc hắn trở về, trong phòng chỉ có một Dương Nguyệt Nhi hai mắt đỏ bừng cùng với Lạc Cẩn đang được đại phu kiểm tra... .............. ---------------------------[xASAx]---------------------------