Ngự hoàng 2

Chương 26 : Nguy cấp.

Vân Dương làm thật lâu, lần đầu cuồng phong mưa rào, về sau chậm rãi thưởng thức, Vân Dương vẫn ôm hắn, không ngừng nghỉ. Có điều ngục thất này ở dưới đất, bọn họ cũng không biết giờ giấc, cũng không biết lúc kết thúc trời đã sáng choang... Ngôn Vô Trạm rất rắn chắc, lại cường tráng, nhưng bị Vân Dương giày vò như thế, cũng sắp đứt hơi rồi, lúc Vân Dương buông hắn ra, chân của hắn đã không còn cảm giác, đứng cũng không vững... Vân Dương còn chưa muốn kết thúc, người này y muốn thế nào cũng thấy thiếu, thế nhưng bên ngoài truyền đến tiếng phó tướng gấp gáp... "Tướng quân, xảy ra chuyện rồi, mau đến xem thử!" Ngục thất cách âm rất tốt, tiếng của Vân Dương bên ngoài nghe không được, phó tướng thấy Vân Dương lần lữa chưa đi ra, liền thẳng thắn trực tiếp báo cáo... "Võ Uy Sử* Mộc Nhai đã tới, mang theo rất nhiều binh mã, đang ở ngoài thành..." (*Võ Uy Sử là một chức quan) Mộc Nhai... Hai chữ này, khiến Vân Dương dừng lại. Việc này đối với Vân Dương mà nói không khác gì sấm vang chớp động, quá kinh ngạc, cũng quá kích động. Nhiệt tình qua đi, chỉ còn lại ánh mắt lạnh như băng hướng đến người ngay cả sức lực để ngẩng đầu cũng không có kia, Mộc Nhai không phải ở đế đô sao, hắn ta sao lại tới đây... Hơn nữa Ngôn Vô Trạm lần này vi phục xuất tuần, là giấu giếm quần thần, không ai biết hắn rời đế đô, đến biên giới Tây Bắc này của y... Mộc Nhai tới, còn mang theo binh mã. Vân Dương không nghi ngờ, đây là sắp xếp của người kia, y không thể không bội phục suy nghĩ kín kẽ của người kia, vừa không ngấm ngầm điều tra y, vừa sắp xếp ổn thỏa... Có thể nghĩ tới, đều nghĩ tới, còn hoàn mỹ như vậy. Hắn trực tiếp đưa Mộc Nhai đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, được người người coi như thần ra trận... Cũng chỉ có Mộc Nhai mới có thể hóa giải tất cả nghịch cảnh của hắn, người này là đặt cược một ván lớn. Nếu như hắn không phải hắn hôm đó may mắn nghe được Ngôn Vô Trạm cùng người trong góc tối kia trung nói chuyện, sợ rằng hôm qua Ngôn Vô Trạm đã thành công rời khỏi, vậy hôm nay... May mà y đã sớm làm rõ lập trường, hiện tại cũng sẽ không bị động. "Hoàng thượng, người thật khiến Vân Dương bội phục." Thay đổi bộ dạng điên cuồng hôm qua, mặt Vân Dương như băng tuyết sửa sang lại quần, nhìn ánh mắt của Ngôn Vô Trạm, cũng không có bất kỳ cảm tình gì, bọn họ một lần nữa trở về thế đối lập, "Người cho là, Mộc Nhai cứu được người sao? Xem ra, cho ăn roi vẫn còn chưa đủ, ở chỗ này tự kiểm điểm thật tốt đi, chờ ta trở lại, ta sẽ uốn nắng ngây thơ của người." (Ta thích) Vân Dương khom lưng nhặt roi dùng để đánh người kia ngày hôm qua lên, động tác đơn giản này lại biểu thị nguy hiểm sắp đến, đặc biệt lúc Vân Dương đến gần, một áp lực vô hình, khiến người kia hận không thể xuyên tường mà chạy... Thế nhưng hắn trốn không thoát, cho dù chỉ là nghiêng đầu, cũng làm không được, không phải vị bị trói, mà là hắn bị Vân Dương ăn sạch sẻ... ngay cả sức để nhúc nhích tay cũng không còn. "Người cho là, ta không sánh bằng Mộc Nhai sao?" Khắp người Vân Dương tản ra hơi thở lạnh lẽo, nhiệt độ này làm cho người kia theo bản năng rùng mình một cái, mà lúc này, Vân Dương tách chân của hắn ra, tương cán roi hung hăng cắm vào thân thể hắn, người kia nức nở một tiếng, Vân Dương cũng từ trên người hắn xé một miếng vải rách, hờ hững xoa xoa tay, "Nam Triều đệ nhất dũng tướng, được phong là chiến thần thì có thể làm gì, Vân Dương ta vẫn có thể thắng được hắn." Sau khi ném miếng vải bẩn lên mặt người kia, Vân Dương dứt khoát rời đi, Ngôn Vô Trạm vẫn như cũ bị trói trên tường, hai tay treo cao, hai chân không chút sức lực miễn cưỡng chống đỡ thân thể, cán roi kia như cái đuôi từ chính giữa kéo xuống, phần đầu nằm trên mặt đất... Một lúc sau, con người đã chết một nửa kia đột nhiên nhíu mày lại, mặt cũng thoáng không còn chút máu, hắn không cách nào hình dung cảm giác hiện tại, hắn nghĩ, thà là Vân Dương cho hắn một đao, còn thoải mái hơn... Vân Dương tối qua làm rất nhiều lần, hắn thật sự thấy được sự dũng mãnh của Vân Dương, trong thân thể hắn đều là thứ do Vân Dương để lại, ban đầu không có cảm giác, thế nhưng khi cán roi cắm vào, chất lỏng bên trong theo kẽ hở của roi, chậm rãi chảy ra... Cảm giác xuất ra không thể khống chế thật khó chịu... Chân mày người kia nhíu càng ngày càng chặt, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt, cuối cùng, chất lỏng màu trắng vẫn theo roi chảy ra... Không nhỏ giọt, mà là thong thả chảy xuống, mãi cho đến mặt đất, từ từ tụ thành một đống... Được chất lỏng bôi trơn, cán roi có chút trượt xuống, nửa thân dưới của người kia đã tê liệt, hắn không có cách nào làm cho roi rơi ra, cũng không có cách nào ngăn cản, mãi đến khi roi lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất... Ngay sau đó, thứ Vân Dương để lại chảy đầy trên đùi hắn... Loại sỉ nhục này, so với cực hình còn nghiêm trọng hơn. Cảm giác ấm nóng giữa hai chân khiến viền mắt người kia cũng nóng lên. Vân Dương thực sự làm... Còn làm quá đáng đến vậy. Y cho hắn sỉ nhục lớn nhất trong đời... Bị người đánh, bị một kẻ cùng là đàn ông ôm ấp, còn bị người đối xử như vậy... Đau đớn thể xác, lại không bằng tôn nghiêm của hắn bị tổn thương. Đứng ở lập trường của hoàng đế, Vân Dương mưu phản, tất phải giết. Ngôn Vô Trạm trọng dụng nhân tài, nếu như có thể, hắn mong muốn Vân Dương vì hắn mà ra sức... Đứng ở lập trường một người đàn ông, Vân Dương làm những việc này, cũng đủ để hắn đem y băm vằm, thế nhưng, tối hôm qua vài lần cùng ánh mắt Vân Dương không hẹn mà gặp, ánh mắt của Vân Dương khiến hắn không thể nào quên... Mỗi một lần, đều chuẩn xác bắt lấy tim hắn, khiến hắn vô thức đau nhói một cái. Giống như Vân Dương đã nói, nếu có thể, hắn cũng không hy vọng như vậy... Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của hắn mà thôi. Vân Dương cũng không biểu thị gì. Vân Dương là bị hắn ép vào đường cùng, mới có thể ra hạ sách nầy. Vân Dương rời khỏi biên giới Tây Bắc, nhất định sẽ không về được, triều đình tuy không có chứng cứ chính xác việc hắn mưu phản, nhưng với những việc làm của của hắn nhất định sẽ bãi miễn chức quan của hắn, thu lại binh quyền của hắn, Vân Dương biết, cho nên mới không đi đế đô diện thánh. Kết quả của việc kháng chỉ, không cần nói cũng biết. Ngôn Vô Trạm vi phục xuất tuần, hành tung của hắn sẽ không ai biết, cấm vệ của hắn cũng đều bị Vân Dương giết, cho dù còn có người biết đến, Ngôn Vô Trạm tin tưởng Vân Dương cũng sẽ không để người đó sống... Vân Dương tỏ rõ lập trường vừa đúng thời cơ, nếu là hắn, cũng sẽ làm như vậy. Vân Dương vốn định thần không biết quỷ không hay giam lỏng hắn, chờ thời cơ chín muồi, trực tiếp khởi binh mưu phản, may là hắn đã có chuẩn bị, cũng may là, hắn lần này tới biên giới Tây Bắc... Trước khi sự tình bắt đầu trước, bóp chết. Việc của Vân Dương, ít nhiều ít khiến hắn đau lòng, người kia cau mày, ngôi vị hoàng đế này, hắn ngồi không yên ổn, luôn là như vậy. ... Vân Dương một đêm không ngủ, còn lăn lộn lâu như vậy, thế nhưng y cũng không lộ ra một chút mệt mỏi, cả người tinh thần khá tốt, y tư thế oai hùng hiên ngang đứng trên tường thành, mặt không thay đổi nhìn về đội quân đồn trú phía xa... Đông nghìn nghịt, không thấy giới hạn. Hôm nay, chỗ đứng của Vân Dương không phải đối mặt đại mạc, mà là một tòa thành trong biên cảnh, quân doanh của hắn ở giữa thành trì và đại mạc, khoảng cách hai bên không sai lệch nhiều, như vậy là vì để tiện lúc gặp chuyện không may, Vân Dương có thể kịp lúc chạy tới. Những điều này, y đã sớm nghĩ đến. Vì vậy tường thành này cũng đều đã sớm được sửa chữa gia cố, vì một ngày thế này sử dụng. Vân Dương không nhìn thấy Mộc Nhai, nhìn quân đội ngoài tường thành, Vân Dương mặt không thay đổi nghĩ, Mộc Nhai làm sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi y không để ý tập kết nhiều người như vậy... Mộc Nhai, không thể khinh thường. Vân Dương không sợ Mộc Nhai, nhưng kiêng kỵ hắn. Danh tiếng Mộc Nhai từ lâu truyền khắp toàn bộ bốn phương đại lục, hắn tuổi trẻ tài cao, dụng binh như thần, có một không hai... Cũng được công nhận là chiến thần. Có thể cùng Mộc Nhai giao thủ, coi như là vinh dự, y nếu thắng, Vân Dương y tất nhiên sẽ lưu danh thiên cổ... Đây là một hồi chiến đấu ác liệt. Vân Dương lòng tin tràn đầy. Lúc này, trong đội ngũ yên lặng đối diện bước ra một người. Người nọ toàn thân sắc vàng, đứng giữa binh sĩ mang khôi giáp, đặc biệt nổi bật, cũng đồng dạng tùy tiện... Hắn chính là Võ Uy Sử Mộc Nhai. Mộc Nhai mặc không phải áo giáp, cũng không phải quân phục, chỉ là thường phục mà thôi, hắn đứng trước đội ngũ, hai tay tự nhiên chống ngang hông, động tác kia vừa tự nhiên, vừa có ngạo khí*... (*Ngạo khí: thái độ kiêu ngạo) Trên mặt Mộc Nhai thể hiện vẻ ngông cuồng tự đại. So với Vân Dương khí thứ bức người, Mộc Nhai chính là cuồng ngạo bất kham... "Hàng, hay không hàng." Thanh âm ngạo mạn của Mộc Nhai đầy lực xuyên thấu, dù khoảng cách rất xa, vẫn truyền đến rõ ràng truyền vào tai Vân Dương. Đây là hắn cho y, cơ hội cuối cùng. Đáp lại hắn, Vân Dương tự mình phóng tên tới... Mũi tên thẳng tắp cắm ở cạnh chân Mộc Nhai, đầu tên chưa vào, đuôi tên còn đang lay động, Mộc Nhai không nhìn tên, chỉ quay về phía thành lâu gật đầu một cái... Mộc Nhai từng tiếp nhận vô số khiêu chiến, mặc kệ đối phương thái độ cuồng vọng cùng kiêu ngạo thế nào, với hắn mà nói, đều đã hoàn toàn không có cảm giác, nếu bọn họ nguyện ý tìm chết, Mộc Nhai không ngại tiễn họ một đoạn đường... Trận chiến giữa Vân Dương và Mộc Nhai chính thức bắt đầu. ... Một nơi khác. Ngôn Vô Trạm vẫn treo trong ngục thất lạnh lẽo, ẩm ướt kia, hắn rất lạnh, cũng rất đói, cảm giác trên người đều trở nên chậm chạp, tê liệt, hắn thiếu nước trầm trọng, thế nên cả ngày cũng không suy nghĩ được gì, cứ cúi đầu như vậy, không chút sức lực dán vào mặt tường lạnh như băng... Hắn không biết giờ giấc, ngục thất này lại quá yên tĩnh, không biết qua bao lâu, hắn nghe được một tiếng két, đây là tiếng cửa ngục bị mở ra. Âm thanh này không phải rất lớn, nhưng ở trong không gian vô cùng yên tĩnh này, đặc biệt rõ ràng... Có người đến... Sẽ là ai? ———————————————————————————————————————————————— Mộc Nhai mang chim tới, là Mộc Nhai lợi hại, hay là Vân Dương lợi hại đây... Thúc yếu ớt: Vân Dương nhà ta lợi hại -///- Vân Dương gật đầu: Mặt nào lợi hại nhất? Thúc: >///< Vân Dương: Biết ngay người nghĩ sai... Thúc: >///< Vân Dương: Bất quá ta thích. ............. --------------------xASAx----------------