Ngự hoàng 2
Chương 2 : Nguy hiểm bất ngờ
Ngôn Vô Trạm thật không thể tin vào mắt của mình.
Các cô gái bị kéo đi, trên mặt đất còn lưu lại những đường cong vặn vẹo. Bọn lính tha đi như túm một bao cát, không để ý đến các nàng đang giãy dụa, mặt không thay đổi đem các nàng gom lại một chỗ.
Các cô gái kêu khóc, người thì ôm lấy chân binh sĩ, người thì bấu chặt tay vào đất, nhưng dù các nàng phản kháng thế nào, đều không thay đổi được gì...
Các cô gái trong đội ngày càng ít, âm thanh tê tâm liệt phế rung động đất trời, đến đàn ông cứng rắn cũng phải cay cay khóe mắt. Bọn họ cố phản kháng, nhưng đổi lại chỉ thêm một trận đòn roi vô tình...
Địa ngục trần gian cũng chỉ đến mức này là cùng.
Cơ thể bị trói chặt, xích sắt trên cổ tay không hề có kẽ hở, đúng lúc này, một sĩ binh đưa ánh mắt dâm lãng hướng lên người Ngôn Vô Trạm...
Bọn họ bị bắt đến trại lính chính là để thỏa mãn dục vọng của đám binh sĩ, những người này đều có một tên chung, mặc kệ là nam hay nữ, đều gọi là ——
Quân kỹ*.
(*Quân kỹ = là những người phục vụ tình dục cho quân lính, giống kỹ nữ trong kỹ viện)
Vì vậy binh sĩ đối với bọn họ không chút kiêng kỵ.
Ngôn Vô Trạm đã qua tuổi ba mươi, mang theo vẻ thành thục đặc trưng của độ tuổi này, lại có thân phận khác biệt, trên người hắn còn có một loại khí chất đặc biệt.
Ở giữa Kim Loan Điện, uy hiếp quần thần, khiến người kính nể, mà khi cởi bỏ long bào, thay vào trang phục dân thường, loại khí chất này, lại trở thành mị lực đặc trưng, đối với người ngoài mà nói, vừa hấp dẫn, vừa mê hoặc...
Rất khó kháng cự.
Tên lính kia vừa nhìn thấy hắn, liền không nhịn được thèm nhỏ dãi, trên mặt hiện lên nụ cười phóng đãng, nhưng đầu ngón tay vừa muốn đụng tới người Ngôn Vô Trạm, tên lính kia chỉ cảm thấy bên tai nổi gió, bên mặt mát lạnh, chớp mắt tiếp theo, rắc một cái, hắn liền mất đi tri giác...
Ngôn Vô Trạm hờ hững nhìn thi thể trên đất, tên này không có tư cách chạm vào hắn.
Cảnh tượng đang hỗn loạn bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà trong chốc lát im lặng. Có người đến xem thử hơi thở của tên lính kia, phát hiện cổ y đã gãy, người nọ chợt đứng lên, rút roi hướng Ngôn Vô Trạm quất tới, "Tên này giết người rồi!"
Ngôn Vô Trạm là quân kỹ, ngay cả súc sinh cũng không bằng, hắn lại dám sát hại binh sĩ, còn kiêu căng như vậy...
Bọn lính kêu gào vây lại, khóe mắt thoáng lóe lên khí lạnh, Ngôn Vô Trạm hai tay bị trói, hờ hững nhìn bọn lính huơ vũ binh khí, trong đám người kích động này, hắn là người tĩnh táo nhất...
Ngôn Vô Trạm tập võ từ nhỏ, công phu ở chân là giỏi nhất, hắn ra chiêu hiểm hóc lại chính xác, không chút nương tình. Bọn lính chưa kịp tới gần, đã bị hắn một cước đá văng rất xa...
Bọn lính va vào nhau, ngã thành một đống. Hai chân Ngôn Vô Trạm thay phiên bay lên, động tác nhanh đến mức khiến người khác tự hỏi liệu chân hắn có chạm đất không. Binh sĩ rõ ràng chiếm ưu thế vậy mà nhất thời không chiếm được chút lợi thế nào, hết lần này đến lần khác bị Ngôn Vô Trạm đá ngã xuống đất...
Trận hỗn loạn ở đây, rất nhanh chóng gây chú ý với người bên ngoài, trong âm thanh huyên náo, một thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng* lặng yên đi vào...
(*Tuấn lãng: đại khái là đẹp trai, anh tuấn, lãng tử)
Người này tướng mạo khí phách, ánh mắt nghiêm nghị, vầng trán tản ra vẻ ngạo nghễ, nếu nói chàng trai kia ngông cuồng, thì thanh niên này là cao ngạo, khí tức áp bức toàn cục.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, dáng cười như trào phúng, vừa như thưởng thức, nhìn dáng người cao ngất giữa đám đông, hắn chậm rãi nháy mắt, sau đó gọi phó tướng bên cạnh...
......
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
235 chương
2 chương
9 chương
36 chương
11 chương
139 chương