Ngự hoàng 2

Chương 17 : Vô duyên vô cớ.

(*Mạc danh kỳ diệu: Vô duyên vô cớ, không thể giải thích được) Bầu không khí trong lều có chút không bình đúng. Người kia không hiểu sao nhìn thấy Vân Dương mang theo lửa giận. Sao chứ, hai nàng kia hầu hạ hắn không tốt à... Hắn đây có tính là tai bay vạ gió hay không đây? Sớm biết như vầy, sẽ không quay về sớm như vậy. "Sợ quấy rầy hứng thú của tướng quân, nên lánh đi chỗ khác." Thật không muốn dẫn lửa đốt người, hắn thành thực trả lời. "Ta cho ngươi đi chưa?!" Vân Dương không thích trong lều quá sáng sủa, nên buổi tối trong lều đều chỉ đốt một ngọn nến nhỏ, trong ánh tranh tối tranh sáng này, hình ảnh đây đó đều không rõ ràng, nhưng người kia vẫn có thể cảm giác được đường nét căng thẳng của gương mặt Vân Dương. "Không phải tướng quân để ta rời đi sao?" Thời điểm này tranh luận là không sáng suốt, nhưng đúng thật là Vân Dương để hắn rời đi, còn đem hắn đá xuống giường. "Ta có nói qua lời này sao?" Vân Dương hỏi lại. Người kia á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, hắn không có nói rõ ra, thế nhưng hắn dùng hành động biểu lộ. Người này không nói lý lẽ mà. "Ngươi đã làm gì?" Hắn đã xong việc lâu như vậy, Ngôn Vô Trạm vẫn chưa quay lại, người này dám để hắn chờ. "Đi nấu nước." Nhìn hai tay trống không của người kia, Vân Dương cười lạnh, "Nước đâu?" Ngôn Vô Trạm lần thứ hai đứng hình, hắn quên mất rồi. Bất quá hắn thật là đi nấu nước, nếu như không có người kia quấy rối... Hắn mãi nghĩ đế việc người kia, không chỉ quên nấu nước đã, cả Vân Dương hắn cũng quên luôn... Nếu như Vân Dương biết được hẳn sẽ nổi trận lôi đình đây. Nhìn thấy biểu tình của người kia, Vân Dương từ từ đứng lên, bước vài bước tới trước mặt người kia, thô lỗ nắm lấy cằm hắn... Ánh mắt lạnh như băng quét trên mặt người kia. "Là đi nấu nước hay là đi làm gì khác?" Vân Dương hỏi, có thâm ý khác. Ngôn Vô Trạm cũng hiểu rõ ý của hắn. "Người bị bẩn, đi tắm rửa trước, không nghĩ rằng tướng quân hôm nay mất hứng, kết thúc sớm, vốn muốn trở về xem hử, có cần chuẩn bị hay không." Thời gian của Vân Dương hôm nay đúng thật là ngắn đi, trước đây lúc này vẫn là đang chơi đùa, hiện tại ngay cả tắm cũng đã tắm xong. Thế này cùng với lời người kia thật là chênh lệch. Người kia rõ ràng nói, Vân Dương mỗi lần kết thúc chiến sự đều phải chơi đùa thật lâu, còn có thể chơi đùa đến chết người... Nhưng bây giờ, có chút gấp gáp. "Đừng quên, ngươi là người của bổn tướng quân, nếu để ta phát hiện, ngươi làm cái gì..." Câu sau đó, Vân Dương không nói ra. Hắn lạnh lùng buông cằm người kia ra, xoay người quay về giường. Người kia vuốt cằm của mình, hắn vẫn cảm thấy hắn thật không may, vô duyên vô cớ hứng chịu lửa giận của Vân Dương... Hơn nữa, hắn lúc nào thành người của y rồi... Tuy rằng ngay từ đầu, y có nói với hắn, thế nhưng hiện tại, nói là chân sai vặt mới chính xác... Vân Dương cũng cảm thấy như vậy. Sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi đây... Thật sự là kỳ quái. Thấy người kia vẫn ngây ngốc đứng ở đó, Vân Dương hung dữ gầm nhẹ, "Đi ngủ!" Ngôn Vô Trạm bị hắn làm giật mình, bất quá vẫn là nghe lời trở về chỗ bình thường mình vẫn nghỉ ngơi, nhưng hắn vừa chuẩn bị nằm xuống thảm của mình, Vân Dương vốn có đã nằm xuống lại như xác chết vùng ngồi dậy... "Ai cho ngươi ngủ ở đó!" Nhìn vẻ mặt khó chịu Vân Dương, người kia dở khóc dở cười, hắn không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu... Người này, đêm nay rốt cuộc là mắc chứng điên gì chứ... "Lại đây!" Thấy người kia không hiểu, Vân Dương hướng về phía giường mình hất đầu, ý bảo hắn đến bên cạnh. Ngôn Vô Trạm lần này rốt cuộc hiểu, bất quá hắn không động đậy... Giường của Vân Dương, ngoại trừ chính hắn, không ai có thể ngủ trên đó... Dù chơi đùa trễ thế nào, Vân Dương vẫn nhất định cho đưa hai nàng kia đi, mặc dù đang ở trong quân doanh hỗn tạp, thế nhưng Vân Dương này, rất thích sạch sẻ, thậm chí thích sạch sẻ đến thành bệnh... Y thế nào đột nhiên lại để hắn đi qua. "Nhìn cái gì? Lăn qua đây!" Ngôn Vô Trạm vẫn không động đậy, Vân Dương tức giận cầm tẩu thuốc lên ném qua, tẩu thuốc sượt qua tai người kia đánh vào vách lều phía sau hắn, đạn thuốc mềm mềm văng lên bàn, phát ra tiếng lạch cạch. Nhìn tẩu thuốc, thứ này nếu như đánh lên mặt, nhất định sẽ vỡ mặt, khí lực Vân Dương không nhỏ... Cạnh giường, ngoài tẩu thuốc chính là bội kiếm của Vân Dương, người kia không có ý định để hắn đem cái kia ném qua... Dù không muốn, hắn vẫn ngoan ngoãn đi tới. Người kia vừa đến cạnh giường, Vân Dương đột nhiên cúi người, kéo một cái liền đem hắn ấn xuống giường. Người kia vừa hay nằm ở bên trong, Vân Dương ở bên ngoài... Vân Dương ôm lấy hai cái, cảm giác rất tốt... Vừa rồi ôm hai ả kia, chơi đùa thế nào cũng không thích thú. "Tướng quân?" Ngôn Vô Trạm đợi một hồi, thấy Vân Dương không có phản ứng gì thêm, hắn cố sức quay đầu, muốn nhìn Vân Dương. Hắn rốt cuộc làm cái trò gì? Người kia khẽ động, Vân Dương lập tức thô lỗ đè lên, điều chỉnh tư thế hai người xong, liền ôm lấy hắn. "Ngủ!" Ngủ... Người kia liếc mắt nhìn trời. Hắn vẫn thích nhìn Vân Dương dáng vẻ ngang tàng, tâm tình bất định thế này, hắn thật chịu không nổi... Ngủ? Vậy thì ngủ đi, hi vọng hắn đừng tiếp tục giằng co... Ngôn Vô Trạm mệt muốn chết, tuổi tác của hắn và Vân Dương cách biệt, hơn nữa phương diện thể năng hắn cũng không tốt. Hắn là hoàng đế, hắn không có nhiều thời gian luyện tập thân thể, hắn luyện võ công là vì bảo mệnh... Mang theo tâm tình bừa bộn, người kia mơ hồ ngủ thhiếp đi. Hắn mơ thấy Chu Công*... (*Chu Công: Thần quản lý giấc mơ của người Trung Quốc) Thế nhưng, mặt của Chu Công cũng không rõ ràng, hắn chỉ thấy một đôi con ngươi gần như trong suốt, giữa lúc hắn muốn nhìn kỹ... "Tỉnh tỉnh!" Có người không khách khí vỗ lên mặt hắn hai cái, cũng không phải rất đau, nhưng âm thanh rất vang dội... Người kia mơ mơ màng màng mở mắt, thế nhưng ý thức vẫn còn đang trong mộng, còn muốn nhìn chủ nhân của cặp mắt kia... "Chuyện gì?" giọng Ngôn Vô Trạm cũng không tốt lắm, hắn trong lúc mơ ngủ, quên mất chính mình ở chỗ nào, nên thời khắc đó uy nghiêm có tình che dấu hiện ra rõ ràng. Bất quá Vân Dương không có phát hiện, mà chỉ vào vết nhỏ màu tím trên cổ hắn, hung hăng hỏi, "Đây là cái gì?" Ngôn Vô Trạm mơ hồ sờ soạng cổ mình một cái, hắn mơ hồ nhớ lại chuyện ban ngày, hắn không nhìn thấy cổ mình, bất quá trên đó có cái gì, trong lòng hắn có thể nghĩ ra... Chỗ đó chính là chỗ lúc chiều bị người kia mút lấy... Chắc là để lại dấu. Hắn cũng nhớ lại, người ở phía sau hắn là Vân Dương. Ngáp một cái, Ngôn Vô Trạm vừa điều chỉnh tư thế ngủ vừa lầm bầm một câu, "Đây không phải là do tướng quân người cắn sao? Ta cả người đều là..." Trên người hắn có rất nhiều dấu răng, mặc dù bây giờ dấu vết phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thế thấy mơ hồ... "Ngoan, đừng quấy rầy, ta mệt, ngủ đi." Người kia nói xong, lại vỗ vỗ tay Vân Dương dắt trên quần áo quần hắn, âm thanh trấn an ngày càng nhỏ, chờ lúc nói ra chữ cuối cùng, người kia cũng đã ngủ... Hắn dĩ nhiên bảo y ngoan... Lão già này biến hắn thành cái gì?! Vân Dương bất mãn trong lòng lẩm bẩm, bất quá cũng không nói gì, nghiêng đầu thổi nến, cũng đi ngủ. .........