Ngự hoàng 2
Chương 161 : chương 218-219.
Chương 218 – Sống Tiếp Thật Tốt.
*****
Bởi vì y là Vân Dương, Ngôn Vô Trạm mới nói như vậy, dù hắn giúp y rửa sạch nghi ngờ, tất cả mọi người sẽ không động tới y nữa, Vân Dương cũng sẽ không sống một mình.
Y đã sớm hạ quyết tâm, giúp Ngôn Vô Trạm bình loạn, ổn định thiên hạ, sau đó, y cùng Phó Đông Lưu đi tìm chết. Y nợ Phó Đông Lưu, trên đường xuống suối vàng, kiếp sau, kiếp sau sau nữa Vân Dương vẫn theo cùng. Không liên quan đến tình cảm, là nợ của y, y thay Ngôn Vô Trạm thiếu nợ.
"Vân Dương, ngươi đừng chết." Ngôn Vô Trạm lặp lại, vành mắt đỏ càng đỏ, nhưng cuối cùng cũng không chảy xuống một giọt nước mắt.
"Ta..." Vân Dương mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngoại trừ thở ra kéo dài và run rẩy, y không thể nói ra thứ gì khác...
"Đừng chết, ta xin ngươi." Hắn từng chết một lần, hắn biết được cái chết đáng sợ dường nào, sau khi sống lại, Ngôn Vô Trạm càng quý trọng sinh mệnh, cũng càng biết cảm ơn, tay lướt qua bàn, hắn ôm lấy cổ Vân Dương, hắn kéo Vân Dương về phía mình, đầu hai người ở phía trên bàn khe khẽ chạm nhau, tư thế giống như loài vật, "Ta không cho ngươi chết..."
Vân Dương không cử động, yên tĩnh mặc hắn kì kèo, một lúc sau, y nói, "Ta có lỗi với hắn..."
Năm chữ này, nhìn như giản đơn, lại dốc hết tình cảm của Vân Dương... Áy náy, hổ thẹn cùng với đau xót đối với Phó Đông Lưu...
Y khiến Ngôn Vô Trạm thiếu chút nữa khóc lên.
Vân Dương là dùng mạng của y để đổi cho mình, y thay hắn đi chết, không có Vân Dương, hắn đã sớm chết rồi...
"Trữ uyên mắng rất đúng, hắn yêu sai người rồi, yêu một thứ lòng lang dạ sói như vậy..."
Vân Dương thích tự do, y cho rằng mình sẽ thoải mái không trói buộc sống hết cuộc đời này, nhưng cuối cùng y cũng không thoát khỏi lẽ thường... Vì người kia, vì phần tình cảm kia, y đã bỏ rất nhiều thứ, bao gồm cả danh dự của y, cùng với suy nghĩ tự do kia.
Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn cũng không quên được tên nhóc hung hăng càn quấy, vô pháp vô thiên lần đầu tiên gặp mặt, khi đó, Vân Dương chính là trời, chính là luật vua.
Còn có sự bá đạo của y khi hỏi hắn là muốn ai cũng có thể lấy làm chồng, còn là chỉ bị một mình y làm... Thô bỉ, dung tục, nhưng một phút kia, Vân Dương sáng chói đến gai mắt... Đó mới là Vân Dương.
"Đừng nói mình như vậy." Ngôn Vô Trạm không thể thấy y như vậy, Vân Dương không nên như vậy.
Vân Dương cũng không phải vô tình vô nghĩa, ngược lại, y là người trọng tình nghĩa nhất trên đời này. Thật ra Vân Dương có rất nhiều con đường có thể chọn, y không cần khiến cho mình chật vật như vậy...
Ngay từ đầu y liền rời đi, cả hai bên y đều không quan tâm, sẽ không ai trách cứ, cũng sẽ không ai oán hận y. Nhưng y lựa chọn một phe trong đó.
Thế nhưng, y chọn Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm sẽ chết, y chọn Ngôn Vô Trạm, Ngôn Vô Trạm vẫn sẽ phải chết.
Quan trọng hơn là, y vì hứa hẹn lúc đầu, lừa mình dối người, ở cùng một chỗ với Phó Đông Lưu, vậy đối với Phó Đông Lưu mà nói mới càng tàn nhẫn hơn, bởi vì y không thương gã.
Đối với Ngôn Vô Trạm, đối với chính y, không chỉ là thương tổn, còn là sĩ nhục.
Bôi nhọ tình cảm.
Vân Dương phản bội Phó Đông Lưu, nhưng đây chẳng qua là về chuyện mưu phản này, về tình cảm, dù là đối với Phó Đông Lưu hay là đối với chính mình, Vân Dương đều có trách nhiệm.
Y lúc đó không đồng ý với Phó Đông Lưu, càng chưa từng vào lúc Phó Đông Lưu bày tỏ tình cảm chạm vào gã, bởi vì Vân Dương không xác định tình cảm của mình, y sợ phụ lòng Phó Đông Lưu. Nếu y không thương gã, bọn họ vẫn có thể làm bạn bè, còn có chỗ quay đầu lại. Cho nên lúc Vân Dương thích Ngôn Vô Trạm, y vẫn tự do, y có thể yêu bất kỳ ai. Cơ bản không tồn tại việc lừa gạt tình cảm.
Thật ra, dù không gặp phải Ngôn Vô Trạm, mà là một người khiến Vân Dương động lòng, y cũng sẽ lựa chọn giống vậy, cùng Phó Đông Lưu thẳng thắn và thành thật, Vân Dương đối với tình cảm của mình là trung thành.
Có điều, cũng có ngoại lệ, nếu như y thật sự cùng Phó Đông Lưu ở chung một chỗ, đừng nói là lại thích ai, Vân Dương sẽ không nhìn bất cứ người nào khác. Y sẽ hết sức cố gắng cũng chịu trách nhiệm mà một người đàn ông nên có.
Cho nên, Vân Dương như vậy, sao lại là vô tình vô nghĩa... Ngược lại, y là người đàn ông có tình nghĩa nhất Ngôn Vô Trạm từng gặp.
"Ngôn Vô Trạm, vì ta, sống thật tốt." Vân Dương nâng mắt, sờ sờ gương mặt sắp khóc của người kia, "Chúng ta đã định trước không có cách nào ở cùng một chỗ, có thể yêu ngươi như vậy, đã đủ vui rồi."
Dù không có Phó Đông Lưu, dù không có mọi thứ này, bọn họ cũng không có khả năng.
Dừng ở đây thôi.
Vân Dương đã gặp được người y muốn gặp...
"Được rồi, không nói nữa, để ta ôm ngươi một cái." Vân Dương thở hắt ra, dáng tươi cười ngạo nghễ một lần nữa dào dạt bên môi, y đưa tay, phát hiện giữa hai người còn có một cái bàn thấp, y nhíu mày, sau đó dùng cách thức của Vân Dương xử lý xong cái bàn kia.
Tiếng chén dĩa rơi xuống đất dẫn thị vệ tới, người kia tại nháy mắt bọn họ xông vào ngăn lại, bởi vì lúc này hắn đã bị Vân Dương ôm vào trong lòng rồi...
Cảm giác bị Vân Dương ôm lấy, như trước không thay đổi, khiến người ta an tâm, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như cũng có tác dụng an thần, chỉ là, Vân Dương gầy đi rất nhiều...
Tim gần như lập tức bị quất đau, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã bị Vân Dương ôm nằm xuống.
Nằm ở trên giường, đang đắp chăn, Vân Dương cái gì cũng chưa làm, chỉ ôm hắn.
Ôm rất chặt, rất chặc.
Vân Dương vốn không muốn nói cùng hắn những thứ này, thế nhưng y không từ chối hắn được, y cũng biết, Ngôn Vô Trạm đã sớm đoán được, hắn chỉ là muốn nghe y nói ra mà thôi.
Cũng được, biết thì biết, y không cần hắn đồng tình và thương cảm, cũng không cần hắn vì vậy mà thay đổi gì.
Lúc Vân Dương làm việc này, cơ bản chưa từng trông chờ Ngôn Vô Trạm sẽ cảm kích, oán hận y thì tốt, như vậy y có thể chết trong tay hắn, Ngôn Vô Trạm đời này cũng sẽ không cảm thấy nợ y cái gì, hắn sẽ làm thật tốt hoàng đế của hắn, sống thoải mái.
"Thuốc của ta chỉ có thể kéo dài thời gian phát độc, không thể hoàn toàn giải độc, hơn nữa mỗi lần dùng, khoảng cách thời gian phát độc sẽ ngày càng ngắn, ta đã cố gắng hết sức, thật sự không có cách, ngươi để cho bọn họ thử xem, bọn họ có nhiều đường, hẳn có thể hợp chế ra thuốc giải."
Ngôn Vô Trạm biết Vân Dương chỉ bọn họ là ai, hai chữ kia Vân Dương nói rất bình tĩnh, thế nhưng đối Ngôn Vô Trạm mà nói, cũng một đòn nghiêm trọng.
Quan hệ giữa bọn họ, Vân Dương đã sớm biết rõ, Vân Dương đối với hắn là trung thành, vậy hắn thì sao?
Thật ra người khốn nạn nhất không phải Vân Dương, là hắn mới đúng...
Vân Dương có lỗi với Phó Đông Lưu, thế nhưng y lại không có lỗi gì, Vân Dương vì hắn cố gắng nhiều như vậy?
Hắn không thể chấp nhận Phó Đông Lưu, Vân Dương làm sao dễ dàng chấp nhận bọn họ? Lại làm sao có thể thấy hắn phản bội vẫn tiếp tục yêu hắn? Giúp hắn làm những thứ này...
Nếu như có thể, Vân Dương muốn độc chiếm hắn cả đời, thế nhưng, y không yêu được hắn nữa, nên nhường người có thể yêu hắn, thay y yêu hắn, thay y chăm sóc hắn, cũng bảo vệ hắn...
Có đôi khi, Vân Dương so với hắn còn ngu ngốc hơn.
"Vân Dương, ta..."
Ngôn Vô Trạm cố gắng quay đầu lại, hắn còn muốn cùng Vân Dương lại nói một chút gì đó, thế nhưng hắn khẽ cử động Vân Dương liền ghì lại eo hắn, không cho hắn xoay người, dù cho chỉ là liếc mắt...
Y chôn mặt mình trong hõm vai người kia, y không cho hắn nhìn y...
"Ngủ đi, ta cho rằng không còn cơ hội lại ôm ngươi ngủ, được rồi, rất tốt."
Vân Dương như vậy, hắn sao ngủ được?
Ngôn Vô Trạm định xoay người, nhưng bị Vân Dương cố sức kéo ra sau một cái, mông hắn đụng phải bụng dưới bằng phẳng của Vân Dương, hắn nghe thấy Vân Dương ghé vào tai hắn cười...
"Ngươi đây là đang quyến rũ ta?"
Hai người thoáng cái thân mật như vậy khiến người kia trực tiếp cứng người lại rồi, có điều, không bao lâu bắp thịt cứng nhắc liền thả lỏng, hắn không phải là chưa quen cùng Vân Dương như vậy, chỉ là hiện giờ hắn không có tâm tình cùng hắn như vậy...
Huống chi Vân Dương còn...
"Ngôn Vô Trạm, đừng tưởng rằng độc của ngươi chưa giải sạch, ta sẽ không dám làm ngươi, ngươi còn cử động một cái, ngươi có tin ta ở đây làm ngươi hay không!"
Uy hiếp của Vân Dương vĩnh viễn là thứ có hiệu quả nhất, tuy nói Vân Dương trước đây là vì tốt cho hắn, thế nhưng khống chế và áp chế của y đối với hắn là thật, Vân Dương vừa nổi giận, Ngôn Vô Trạm liền như phản xạ có điều kiện, lập tức dịu ngoan...
Quen rồi.
Người trong ngực không giãy dụa nữa, Vân Dương ngược lại xấu xa đẩy hắn hai cái, "Sao không cử động? Ngươi không muốn ta phục vụ ngươi một chút sao? Giúp ngươi liếm, còn uống vào, ngươi có chịu không?"
Người kia run lên khiến Vân Dương cười ra tiếng, y thô bạo vỗ lên mông người kia một cái, "Lẳng lơ cái gì?! Mới như vậy đã hưng phấn vậy rồi? Mau ngủ nhanh cho ta, nếu không, hôm nay ta thật sự sẽ không để ngươi dễ chịu."
Vân Dương vẫn luôn thô bạo, cũng ngang ngược, có điều, sau khi nói xong, y cũng dùng tay mình bọc người kia lại, tay hai người rũ xuống trước bụng Ngôn Vô Trạm, bọn họ cũng không lại nói chuyện, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của nhau...
Cứ như vậy qua một đêm.
Ngủ cùng Vân Dương là việc nguy hiểm, cáu kỉnh lúc y rời giường rất nghiêm trọng, y bình thường sẽ quên người bên cạnh là ai, sau đó một đạp đạp xuống đất, có điều, mỗi lần, Ngôn Vô Trạm đều ngủ ở trong, cho nên tình huống mông tiếp đất rất ít, phần lớn thời gian là bị đạp mạnh một cái.
Có điều hôm nay, hắn lại không bị đạp.
Lúc hắn tỉnh lại, chỗ sau lưng đã trống không.
Vân Dương đi rồi.
Lúc hắn không biết.
Người kia lẳng lặng ngồi dậy, trong lòng trống trải, hôm qua hắn cũng cảm giác được, Vân Dương là tới chia tay với hắn...
Đối với Vân Dương mà nói, đây đã là xa xỉ rồi, y không nghĩ tới cuối cùng có thể vượt qua như vậy, còn có thể gặp được hắn, còn có thể ôm hắn ngủ một đêm...
Thế nhưng, chính mình thì sao?
Vân Dương thoải mái như vậy đi rồi...
Người kia cố sức xoa xoa gương mặt cứng nhắc, hắn thở dài, sau đó chôn mặt trong bàn tay...
Vân Dương, ngươi đừng chết...
Vân Dương vì hắn làm nhiều như vậy, hắn còn có tư cách yêu cầu y sống vì hắn sao?
Dùng tình cảm của hắn uy hiếp y sao?
Ép y đến ngay cả giải thoát cũng không được, gánh chịu hết những thứ này sống tiếp...
Nếu có thể, hắn nên để Vân Dương tự do.
Thế nhưng...
Hắn rất muốn bất chấp mọi thứ nói nếu như yêu ta thì đừng bỏ đi, hãy sống tiếp.
Hắn có thể làm cho Vân Dương, còn có thứ gì chứ?
Cái nhìn của Vân Dương cũng rõ ràng giống vậy.
Vân Dương, không đáng...
Mọi thứ y làm vì hắn đều không đáng, y dốc hết tất cả, đổi lấy chỉ là...
Người kia ngẩn ra, mắt cũng nóng rồi...
Ngôn Vô Trạm, sống tiếp thật tốt.
Đây là tình yêu của Vân Dương, yêu cầu duy nhất của y.
Khốn kiếp...
..............
Chương 219 – Lúc Chia Tay.
****
Vân Dương đi rồi, tới thì tới, đi liền đi, việc y đi hay ở không ảnh hưởng tới bất cứ ai.
Quân đội chỉnh đốn trang bị, làm xong công tác chuẩn bị để nhổ trại rời đi bất cứ lúc nào, Ngôn Vô Trạm cũng giống vậy, có điều hắn bên này vừa dùng xong bữa sáng, Bắc Thần đã cười hì hì đi tới...
Nụ cười của y khiến Ngôn Vô Trạm trực tiếp nổi da gà, lúc hắn vừa định hỏi có phải y muốn đốt lều của hắn hay không, Bắc Thần liền lên tiếng...
"Cái này, mọi việc cũng sắp kết thúc, ở đây có Mộc Nhai, ta cũng yên tâm, ta và người của Mộ Bạch sẽ không theo ngươi trở về đế đô, trong trại không thể cứ bỏ không, bọn ta một lát thu dọn xong phải trở về trước rồi."
Bắc Thần nói rất hời hợt, nhưng người kia lại nghẹn lời nhìn trân trối, hắn mất một lúc rất lâu mới tiêu hóa hết mấy câu kia của Bắc Thần, biết thì biết, nhưng vẫn khó thể hiểu...
Bắc Thần phải đi... Sao lại đột nhiên như vậy...
"Vì sao..." Suy nghĩ trong lòng không cẩn thận từ trong miệng tuôn ra, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện, có thể thấy được hắn khiếp sợ cỡ nào.
Thấy bộ dáng này của Ngôn Vô Trạm, dáng vẻ tươi cười của Bắc Thần cũng nghiêm chỉnh một chút, y miễn cưỡng duỗi người, y hỏi hắn, "Không phải sao?"
Người kia nghẹn lời, thoáng cái tỉnh táo, đúng vậy, không phải sao?
"Ngươi an toàn thì ta đã an tâm, cái gì cần tự mình hiểu, ta vẫn hiểu, ta sẽ không khiến cho ngươi thêm phiền phức, ngươi cũng không cần nghĩ sau này phải xử lý ta thế nào, khụ khụ, Ngôn Vô Trạm, ta sắp phải đi, ngươi muốn ra tay thì nhanh lên, nếu không, bọn ta cứ như vậy rời đi đó."
Lời Bắc Thần nói, thẳng thắn và tự nhiên, dáng vẻ hi hi ha ha càng phù hợp với tính cách của y, nhưng khi nhìn Bắc Thần quen thuộc này, đầu óc người kia đột nhiên hỗn loạn một đoàn...
Hắn đỡ trán, mong hiểu ra một chút manh mối, nhưng ngoại trừ hỗn loạn, không có gì cả...
Bắc Thần thấy hắn như vậy, muốn an ủi hai câu, nhưng vừa mở miệng, Thủ Ô đã ở bên ngoài gọi y...
Bọn họ đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi.
Bắc Thần chắc lưỡi một tiếng, vốn còn muốn nói chuyện với hắn một chút, có điều hiện giờ e rằng không được rồi, Ngôn Vô Trạm cũng nghe thấy tiếng của Thủ Ô, hắn ngẩng đầu, đối diện lại là nụ cười xin lỗi của Bắc Thần.
"Không rãnh nhiều lời, ngươi bảo trọng, phương thuốc này ta cũng có một phần, sau khi ta về trại sẽ giúp ngươi nghĩ cách, nếu như chế được thuốc giải, ta sẽ lập tức đưa qua cho ngươi, được rồi, không nói nhiều nữa. Cái này, tình cảm hai chúng ta không tệ, ngươi cũng đừng lấy thân phận hoàng thượng ép buộc ta, lễ nghi gì đó ta không quen, cứ như vậy đi, cáo biệt."
Bắc Thần nói xong, quay về phía người kia, hai tay ôm quyền, sau khi ngắn gọn lại phóng khoáng làm một cái lễ, dưới sự thúc giục của Thủ Ô, rời khỏi lều. Ngôn Vô Trạm nghe thấy tiếng chửi bới của Bắc Thần, cũng nghe thấy tiếng Thủ Ô bị đạp, nhưng hắn vẫn hai mắt đăm đăm ngồi ở chỗ đó, hồi lâu chưa tỉnh lại...
Bắc Thần lại cứ như vậy mà đi.
Một câu dư thừa cũng không có, cũng không có bất cứ lưu luyến gì, dù là một ánh mắt không nỡ... Giống như là giữa bọn họ chỉ là đồng bạn hợp tác, bọn họ chưa từng có cái gì...
Sự thẳng thắn của Bắc Thần khiến cả người Ngôn Vô Trạm đều khó chịu.
Nhưng không đợi hắn bình tĩnh lại, Lạc Cẩn cũng tới.
Thấy dáng cười thản nhiên của y, thấy hành trang đi xa của y, tim người kia lạnh đi một nửa.
Khác với Bắc Thần, Lạc Cẩn uống chén trà, y và người kia trò chuyện đơn giản mấy câu, nhưng không lâu lắm.
"Đến đây rồi, ngươi cũng đã an toàn, bọn ta cũng yên tâm, có theo ngươi quay về đế đô hay không, kết quả cũng giống nhau, huống chi đường xa mệt nhọc, không cần cứ dây dưa. Bọn ta còn có chuyện bản thân phải xử lý, sơn trại của Bắc Thần, Nhược Phù Cung của ta cũng không thể cứ bày ra như vậy, ngươi biết bọn ta cũng không phải mở cửa hàng, cùng lắm là không mở cửa kiếm tiền nữa. Nói khó nghe một chút, đó là hang ổ của bọn ta, chỗ đó cứ để không sẽ bị người khác chiếm đi, cho nên bọn ta phải lập tức trở về."
Trận chiến này đánh xong rồi, bọn họ còn phải giải quyết tốt hậu quả, công tác thống kê thương vong, trấn an người nhà của những người đã mất, còn phải sắp xếp cho sau này, bọn họ so với Ngôn Vô Trạm còn bận hơn, cho nên sẽ không đi thêm một chuyến.
"Mặt khác, như vậy không phải tốt nhất sao?"
Lạc Cẩn đặt chén trà xuống, dùng bàn tay bị nhiễm một chút hơi ấm, nhẹ nhàng nắm lấy Ngôn Vô Trạm, dáng vẻ tươi cười của Lạc Cẩn vẫn mê người như thường, gần như yêu mị, thế nhưng lúc này, Ngôn Vô Trạm lại không có cách nào bị y mê hoặc.
Hắn đã không biết còn có thể nói gì nữa, vẻ mặt của hắn nhất định rất không tốt, nếu không, Lạc Cẩn cũng sẽ không nắm lấy hắn như vậy, nói cùng hắn những lời này...
"Không cần vì sự tồn tại của bọn ta mà rối rắm, là giết hay giữ, đối với ngươi mà nói, đều là một vấn đề khó khăn, thay vì nhìn ngươi xoắn xuýt, không bằng chúng ta thoải mái một chút, dù sao sớm muộn cũng phải... rời đi."
Lạc Cẩn muốn nói chia tay, nhưng suy nghĩ một chút, y sửa lại lời.
Như vậy, có chút thương cảm rồi.
Y không muốn thấy người kia đau lòng, cũng không muốn nhìn thấy hắn không nỡ, cứ như vậy, thẳng thắn một chút, phóng khoáng một chút, mọi người đều thoải mái.
Dù là ôm đầu khóc rống cũng phải đi không phải sao.
Lạc Cẩn nói xong, liền ưu nhã đứng dậy, y tượng trưng vuốt lên vạt áo, y không có làm lễ, chỉ nói với Ngôn Vô Trạm một câu, "Tông Bảo, tạm biệt."
Y để lại cho Ngôn Vô Trạm, là một bóng lưng hờ hững cao quý.
Lạc Cẩn cũng đã đi, lý do của y khiến Ngôn Vô Trạm không thể nào bắt bẻ.
Đúng vậy, hắn luyến tiếc bọn họ, thế nhưng, phải làm thế nào chứ?
Như Lạc Cẩn nói, đối với bọn họ mà nói, đây là kết cục tốt nhất rồi...
Có thể hòa bình và thoải mái chia tay, mọi người đều còn sống, không cần lo lắng bị giết, cũng không cần nghĩ trăm phương ngàn kế phải làm sao giết chết bọn họ.
Tuy rằng đau thương, nhưng là một kết thúc hoàn mỹ ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không nghĩ tới.
Chỉ là trong lòng...
Lạc Cẩn đi rồi, Ngôn Vô Trạm lại yên tĩnh ngồi trong lều, quả nhiên không bao lâu, Hoằng Nghị cũng tới.
Qua hai lần chấn động, lần này người kia cuối cùng cũng bình tĩnh chút ít, trước khi Hoằng Nghị mở miệng, hắn đã hỏi trước, "Ngươi cũng là tới từ giả?"
"Ừm." Hoằng Nghị gật đầu, y hoàn toàn không bất ngờ việc Ngôn Vô Trạm sẽ đoán được, bởi vì y đã thấy người của Bắc Thần và người của Lạc Cẩn lục tục rời khỏi, y bên này cũng đã chuẩn bị gần xong.
Ngăn không được, cũng không có cách ngăn lại, nhưng lại muốn giữ thêm một lúc, Ngôn Vô Trạm chẳng thể nói gì, Hoằng Nghị khác với những người khác, y vốn không nói nhiều lắm, hắn không trông mong Hoằng Nghị mở miệng trước, nếu cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng như vậy một hồi, Hoằng Nghị khẳng định là nghiêng đầu đi...
Người kia cũng không có từ gì để nói, thốt ra lại là lời hai người bọn họ dặn hắn trước đó, "Chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm." Hoằng Nghị lại gật đầu, người kia im lặng một lúc lâu, y cho rằng hắn muốn nói gì đó, có điều xem ra, tên ngốc này e là không nói ra được cái gì có tính xây dựng đi, cho nên Hoằng Nghị không hề dài dòng, cũng cáo biệt xong rồi, y trực tiếp xoay người, "Đi thôi."
"Cái này, Hoằng Nghị..." Không muốn để y đi, ít nhất không đi như vậy, chỉ còn lại một mình Hoằng Nghị mà thôi...
Người kia vội vã đứng lên, lúc này Hoằng Nghị vừa vặn quay đầu, đối mặt với ánh mắt hoảng loạn lại không nỡ của người kia, "Hửm?"
Hoằng Nghị dùng ánh mắt hỏi hắn muốn làm gì, nhưng bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không biết hắn gọi y làm gì, cũng không thể nói ngươi để ta nhìn một lúc nữa...
"Muốn ta hôn ngươi?"
"Hả?"
Ngôn Vô Trạm có chút mơ hồ, một câu không đầu không đuôi này của Hoằng Nghị, có điều hắn còn chưa nghĩ rõ ràng, Hoằng Nghị bất đắc dĩ than nhẹ...
Sau đó y ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên miệng hắn, nụ hôn rất nông cũng rất nhanh chóng, sau khi hôn xong, Hoằng Nghị lại một lần nữa xoay người, "Đi thôi."
Lần này y đi thật, có điều ánh mắt sau cùng của y, Ngôn Vô Trạm cả đời khó quên...
Bộ dáng kia rất là bất đắc dĩ, như là đang nói, ngươi sao có thể làm nũng như vậy, thật không có cách...
Lúc này nên thương cảm, thế nhưng đối mặt với Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm không thương cảm nổi.
Tên nhóc này...
Có điều, sự ung dung này chỉ là tạm thời.
Hắn biết rõ, chờ tỉnh táo lại, đau xót chia xa mới sẽ từng chút một xâm chiếm hắn, đau đớn cũng kéo lâu dài, Ngôn Vô Trạm không rõ ràng lắm đau đớn này lúc nào mới có thể kết thúc, hoặc là cả đời sẽ không...
Hắn nhớ tới bọn họ, hắn sẽ khó chịu, sẽ thống khổ...
Hắn không có dũng khí như bọn họ, có thể đơn giản ra quyết định, có thể đơn giản nói ra tiếng tạm biệt...
Dù Ngôn Vô Trạm không chỉ một lần vì ngày này mà cố gắng quý trọng gấp đôi, thế nhưng, vẫn phải tới rồi.
Thật nhanh, hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng...
Chỉ thiếu vài người mà thôi, quân doanh này lại trống rỗng rồi, người kia đi dưới ánh mặt trời ấm áp, lúc hắn đi ra là đầu thu, lúc trở về, cũng cùng một mùa...
Không hay không biết, lại đã hơn một năm.
Một năm này, hắn học được rất nhiều, cũng lĩnh ngộ rất nhiều, lần ra ngoài này, Ngôn Vô Trạm trước sau không hối hận, không chỉ tích lũy được những kinh nghiệm này, càng nhiều hơn, chính là gặp bọn họ...
Phúc phần của hắn.
"Hoàng thượng, chuẩn bị trở về cung rồi."
Tay che đi ánh mặt trời chói chang, trên mặt người kia phóng ra một dấu bàn tay lớn, hắn híp mắt nhìn ánh mặt trời len qua từ khe hở, hắn cũng không quay đầu lại, hỏi Hoài Viễn...
"Hoài Viễn, trẫm hỏi ngươi, là cùng trẫm hồi cung, hay là đi làm Hoài Viễn của ngươi?"
Không chần chừ, Hoài Viễn cho ra câu trả lời thuyết phục chắc chắn, "Hoài Viễn sẽ hầu hạ hoàng thượng cả đời."
Người kia cười, vậy là đủ rồi.
Hoài Viễn vĩnh viễn sẽ theo hắn, nhưng là Đội tưởng Cấm Vệ kia.
Y theo hắn hồi cung, trong nháy mắt rời khỏi nơi này, những chuyện quá khứ sẽ để lại ở đây, nếu Hoài Viễn không làm được, Ngôn Vô Trạm tình nguyện cho y tự do, để y đi làm Hoài Viễn của mình, Hoài Viễn cố chấp yêu hắn kia... Hắn không giết y.
Có điều, đáp án này cũng không bất ngờ.
Không, chỉ có thể nói, Hoài Viễn chỉ biết lựa chọn như vậy.
"Tốt lắm, đi thôi."
Người kia xoay người, kiên quyết đi về phía đội ngũ chờ xuất phát, lướt qua Mộc Nhai, người kia ung dung lên ngựa.
Chuyện của hắn, quá khứ của hắn, mọi thứ đã cùng bọn họ, cứ vậy, từ biệt rồi.
Hết rồi.
...................
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Merry Christmas and Happy New Year!!!
Vì sợ hôm giáng sinh em bận nên em xin chúc các mẹ trước ạ!
Chúc các mẹ giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và bạn bè.
I love các mẹ so much.... !!
* Tiểu Phong Dâm Đãng* s://youtu.be/yVLxRXoLaas
"Miracles in December."
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
74 chương
17 chương
147 chương
230 chương