Ngự hoàng 2
Chương 147 : chương 190-191.
Chương 190- Đêm Dài Đằng Đẵng.
****
Lúc tiền tuyến truyền tới tin chiến thắng, người kia vẫn ngồi trong lều, vì ngồi lâu, hai chân hắn đều tê dại, nhưng tin tức này vẫn khiến hắn đi vài bước liền ra khỏi lều...
Hắn chạy lảo đa lảo đảo, nhưng không dừng chốc lát, có điều Ngôn Vô Trạm chưa kịp chạy tới nơi, Lạc Cẩn đã trở lại rồi.
Lạc Cẩn thắng rồi.
Người kia không quan tâm kết quả, hắn lo lắng tình hình của Lạc Cẩn hơn, e rằng, ở trong mắt người khác, Lạc Cẩn không khác gì bình thường, nhưng Ngôn Vô Trạm nhận ra, Lạc Cẩn rất mệt mỏi...
Mệt mỏi đến ngay cả chớp mắt cũng chậm rất nhiều.
"Ngươi thế nào?" Người kia ân cần hỏi, cũng tiện tay đỡ lấy Lạc Cẩn.
Nhưng hắn vừa đụng tới y, người nọ đột nhiên phất ống tay áo một cái, Ngôn Vô Trạm không chút chuẩn bị, cứ như vậy bị y giãy thoát và cách xa...
"Cút!" Lạc Cẩn ghét bỏ rút tay về, do dùng sức quá lớn, y thiếu chút nữa té ngã, có điều y chỉ lảo đảo vài bước, lại tiếp tục đi về phía trước.
Cũng chưa từng liếc mắt nhìn người kia.
Ngôn Vô Trạm biết tâm tình Lạc Cẩn không tốt, bất chấp đây là bên ngoài, hắn lại đi theo, có điều lần này, hắn chưa kịp đưa tay ra, cánh tay Lạc Cẩn, đã được người đỡ lấy...
Ngôn Vô Trạm dừng lại.
Người nọ tự nhiên đỡ Lạc Cẩn, nhận ra Lạc Cẩn đối với gã cũng không đề phòng, không đẩy ra, cũng không thấy quát lớn, Lạc Cẩn mệt mỏi giao chính mình cho đối phương...
Người nọ chính là người vừa ngăn cản y, hộ pháp Nhược Phù Cung, Lâu Thanh Hàn.
Lạc Cẩn nhìn như khiêm tốn lễ độ, thực chất y và Hoằng Nghị không khác biệt lắm, ngoại trừ hầu hạ, phục dịch, không có sự cho phép của y, bất cứ ai cũng không được chạm vào y, dù là nam hay nữ.
Có điều lần này, Lạc Cẩn bỏ mặc rồi.
Ngôn Vô Trạm không tiếp tục đi theo, hắn nhìn theo bóng dáng hai người biết mất trong tầm mắt, hắn cứ đứng như vậy, giống như một pho tượng, cũng không cử động...
Không ai biết Lạc Cẩn làm sao phá hỏng thủ đoạn quỷ dị kia, nói chung bọn họ không còn gặp phải tình huống trước đó, đại quân tiến quân thần tốc, chuẩn bị một trận đánh hạ Trọng Khê.
Ngôn Vô Trạm vẫn không ra mặt, mà Lạc Cẩn cũng chưa trở ra.
Lạc Cẩn không bị thương, nhưng lần này linh lực tiêu hao quá độ, so với bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Binh mã Nhược Phù Cung tuy rằng vẫn tiếp tục nghe theo chỉ huy của Ngôn Vô Trạm, nhưng những nhân vật quan trọng đã hoàn toàn rời khỏi, bọn họ canh giữ xung quanh Lạc Cẩn, không tham dự bất cứ chuyện gì nữa.
Ngôn Vô Trạm mấy lần đến thăm Lạc Cẩn đều bị chặn ngoài cửa, Ngôn Vô Trạm biết, đây không phải người Nhược Phù Cung cả gan làm loạn, mà là Lạc Cẩn không muốn gặp hắn.
Lạc Cẩn không gặp hắn, cũng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, nếu như không phải thân thể không khỏe, Lạc Cẩn có thể đã rời khỏi rồi.
Sau khi đánh hạ Trọng Khê, e rằng bên cạnh hắn, sẽ không còn Lạc Cẩn ung dung, thản nhiên, lại giảo hoạt như cáo già nữa.
Khác với Ải An Đồng, tướng lĩnh Trọng Khê không sợ đầu sợ đuôi, mà trực tiếp nghênh chiến, đây cũng không phải gan dạ của kẻ lỗ mãng, mà gã thật sự có thực lực này.
Cùng Ngôn Vô Trạm cứng chọi cứng.
Người tài ở đây không ít hơn so với Ải An Đồng.
Vì biết rõ địa thế khác biệt, bọn họ không có điều kiện tận dụng lợi thế tự nhiên như Ải An Đồng, dùng trí không được, chỉ có thể tấn công.
Mọi thứ đều đang tiến hành đâu vào đấy, chuyện chiến trường, Ngôn Vô Trạm giao toàn bộ cho mấy tên kia, hắn ở phía hậu phương bày mưu tính kế, định ra chiến lược, cuộc sống như cũ, không có gì khác biệt, nhưng thỉnh thoảng, người kia vẫn sẽ nhìn chỗ trống của Lạc Cẩn mà thất thần...
Ngôn Vô Trạm đưa tới cho Lạc Cẩn đồ ăn tốt nhất, thuốc bổ tốt nhất, cũng sắp xếp cho y chỗ tu luyện thích hợp, thế nhưng Lạc Cẩn bên kia trước sau không trả lời, mọi thứ giống như đá chìm đáy biển, không có tin tức.
Có điều đều ở trong quân doanh, không có gì có thể kín không kẽ hở, Ngôn Vô Trạm vẫn có thể nghe được một ít tin tức của Lạc Cẩn, ví dụ như tình hình khôi phục của y, ví dụ như, một ít tin đồn...
Lạc Cẩn và hộ pháp kia của y đi rất gần.
Trong thời gian này, vẫn là Lâu Thanh Hàn kia chăm sóc cho Lạc Cẩn, cơm áo hàng ngày, thậm chí là tắm rửa sát người, gã vẫn cùng Lạc Cẩn ở cùng một lều...
Lạc Cẩn là tiểu thiếu gia Lạc Gia, được người hầu hạ cũng chẳng có gì lạ, chính hắn cũng đã sớm quen rồi, Ngôn Vô Trạm cũng không phải chưa từng thấy nha hoàn lau người cho y, thế nhưng lúc này lại khác, chỉ có một mình Lâu Thanh Hàn... Việc này cùng với hầu hạ, dường như có chút không giống.
Phía Nhược Phù Cung cũng không có động tĩnh gì, bên ngoài lại truyền ra lời bàn tán, bọn binh sĩ lan truyền vô cùng hăng say, mà người bên cạnh Ngôn Vô Trạm cũng vô cùng lo sợ.
Chuyện giữa Ngôn Vô Trạm và mấy người kia đã sớm không phải bí mật gì, huống hồ bọn họ cơ bản chưa từng cố gắng che giấu, chỉ cần không phải người mù kẻ ngốc liền sớm nhìn thấu.
Đương nhiên đây chẳng qua là những người có vị trí tương đối cao trong quân, binh sĩ thông thường cái gì cũng không biết.
Chính vì bọn họ không biết, cho nên mới không chút kiêng kỵ. Bọn họ xem như trò vui, không chỉ lan truyện vô cùng kỳ diệu, còn bàn tán say sưa...
Người chung quanh Ngôn Vô Trạm cố hết sức giấu diếm, nhưng cuối cùng hắn vẫn biết được, người cuối cùng biết được.
Đêm đó, lúc Hoài Viễn giúp hắn cởi quần áo, Ngôn Vô Trạm thuận miệng hỏi chuyện gần đây của Lạc Cẩn, sự im lặng của Hoài Viễn cho hắn câu trả lời tốt nhất, không cần chứng thực, lời đồn đãi là thật, chí ít quan hệ không cạn này giữa Lạc Cẩn và Lâu Thanh Hàn không phải bịa đặt.
Nhận được chứng thực, biểu hiện của Ngôn Vô Trạm không thay đổi gì, nhưng người rõ ràng im lặng hơn rất nhiều, trong không khí mơ hồ trôi vẻ căng thẳng, khiến ánh mắt mọi người nhìn hắn ít nhiều đều mang một tia lo sợ, bọn họ sợ Ngôn Vô Trạm trong cơn nóng giận chém Lâu Thanh Hàn, cũng sợ việc này không xử lý tốt, Nhược Phù Cung trở đầu giáo.
Bọn họ không biết Ngôn Vô Trạm và Lạc Cẩn là như thế nào, rõ ràng Lạc Cẩn tình nguyện vì hắn đánh cược mạnh sống mà chiến đấu, thế nhưng đột nhiên hai người giống như người xa lạ, việc này khác với cãi vã thông thường... Hơn nữa lấy thân phận kia của hai người mà nói, cũng không thể xảy ra chuyện cãi nhau trẻ con này.
Chuyện của hoàng thượng, bọn họ vốn không làm chủ được, càng không có quyền hỏi tới, trước đây biết thì biết, mỗi người đều ngậm chặt miệng, nhưng hiện giờ, bọn họ bất an, không còn cách khác cũng chỉ có thể đi tìm mấy tên kia hỗ trợ, nhưng kết quả nhận được lại không giống nhau...
Bắc Thần một mặt ngay thẳng, Hoằng Nghị vẻ mặt hờ hững, tới chỗ Hoài Viễn, y chỉ nói bọn họ không cần xen vào việc của người khác...
Kể từ đó, bọn họ ngoại trừ ra lệnh cấm binh sĩ đồn bậy, cũng chỉ có thể nó tay hết cách mà nhìn.
Tình hình hậu phương căng thẳng, tiền tuyến cũng khá thuận lợi, đánh hạ Trọng Khê chỉ là vấn đề thời gian.
Đêm cũng không an tĩnh.
Tiếng lửa trại và bước chân của binh sĩ quanh quẩn bên tai, những thanh âm này hắn cũng đã sớm quen rồi, thế nhưng gần đây, người kia có chút khó ngủ.
Hắn trừng hai mắt nhìn bên trên, trong đầu đều là dáng vẻ Lạc Cẩn trước khi đi, chất vấn của y, nụ cười châm biếm của y, cùng với vành mắt đỏ của y...
Lạc Cẩn nói, y biết rõ sẽ chết, nhưng vẫn tình nguyện giúp hắn, Lạc Cẩn cũng nói, có một số thứ, bọn họ không nói, không có nghĩa là bọn họ không biết rõ... Bọn họ chỉ là muốn giúp hắn, chỉ là không muốn thấy một mình hắn đối mặt với Phó Đông Lưu mà thôi.
Mỗi lần nghĩ đến đây, cổ họng giống như bị cái gì vóp lại, chua xót vô cùng khiến hắn hít thở cũng không có cách nào thông thuận, người kia ôm chăn, khom người thành con tôm...
Hắn quen ngủ một mình, dù là lúc lâm hạnh phi tử, hắn cũng ít cùng đối phương ngủ đến hừng đông, thế nhưng từ lúc vi phục xuất tuần tới nay, bên giường của hắn, hình như vẫn chưa từng trống...
Người khác nhau, cảm giác cũng khác nhau, thế nhưng mỗi một người đều thích ôm hắn ngủ.
Hắn từng khó hiểu, hai tên đàn ông ôm nhau có gì hay, cũng bình thường như vậy, thế nhưng chờ khi không còn ai bên cạnh hắn, hắn mới biết được thì ra như vậy có thể xua tan sự vắng vẻ...
Dù là mùa hè, hắn vẫn thấy có chút lạnh.
Có một vài thói quen, một khi đã tạo ra sẽ khó thể từ bỏ, có vài thứ, một khi đã thay đổi sẽ khó mà khôi phục, người kia vuốt lồng ngực mình, tim đập đánh lên lòng bàn tay, giống như người ngoài chạm vào vậy, hắn tự hỏi mình, hắn thật có thể bình thản như vậy buông tay sao...
Thói quen, thay đổi rồi vẫn có thể thay đổi trở lại sao?
Người kia đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được một hồi tiếng chuông lanh lảnh, hắn cho rằng mình nghe lầm, thế nhưng âm thanh kia cũng không ngừng lại, đinh đinh đang đang, cứ duy trì một tần suất, giống như ngay ngoài lều của hắn...
Người kia lập tức đề cao cảnh giác, hắn nín hơi ngưng mắt nhìn, vừa lặng lẽ sờ kiếm dưới gối, vừa chú ý hướng tiếng chuông vang lên...
Đúng lúc này, âm thanh hơi ngừng lại.
Mọi thứ trong nháy mắt khôi phục yên lặng.
Chỉ có tiếng bước chân của binh sĩ cùng với lửa trại.
Người kia ngẩn ra, nhưng hắn còn chưa kịp tự suy xét xem đây có phải là ảo giác hay không, âm thanh kia đột nhiên đi tới bên tai...
Hay là nói, xuất hiện ở trong lều của hắn.
Ngay bên ngoài màn giường.
Cách hắn không xa.
Đinh đinh, đang đang...
Một chớp mắt này, tóc gáy người kia đều dựng thẳng lên, sống lưng nổi lên gió mát, hắn nuốt nước miếng, liền dùng kiếm đẩy ra một góc màn giường, động tác của hắn rất chậm, cảnh tượng cũng đồng dạng rất chậm đập vào mắt...
Hắn thấy được một coái chân tái nhợt, mắt cá chân lộ ra hai cái chuông lớn cỡ hột đào, lại hướng lên trên, cũng là đôi chân trắng bệch cùng áo bào trắng cũ nát...
Vạt dưới áo bào trắng không biết bị cái gì cào rách, đầu gối và cẳng chân đều lộ ra ngoài, có điều chân kia rất ngắn, nhìn bộ dáng kia, đối phương hẳn là một đứa trẻ năm tuổi...
Nếu là hiện giờ, đứng trước mặt mình là một tên to lớn, vẻ mặt dử tợn hoặc là thích khách cầm trong tay vũ khí sắc bén, Ngôn Vô Trạm trái lại không thấy sợ, nhưng đứa nhỏ này lẳng lặng mà đứng, khiến da đầu hắn tê dại từng cơn, da gà cũng nổi lên từng lớp...
Người kia dừng một chút, hắn hít sâu một hơi, chợt kéo mở màn giường, dáng vẻ đứa bé kia trong nháy mắt đập vào trong mắt hắn, nếu có cơ hội lựa chọn lại, Ngôn Vô Trạm chắc chắn sẽ không kích động như vậy...
Một chút này, thiếu chút nữa dọa đến nín thở.
Trong căn lều rộng lớn của hắn, một đứa nhỏ trắng bệch đứng ở giữa, tóc cô bé trắng, quần áo trắng, ngay cả mắt cũng trắng...
Đôi mắt không có tròng chăm chú nhìn Ngôn Vô Trạm, đôi môi trắng bệch khi thấy hắn lộ ra vẻ kinh sợ, dường như nhếch lên một chút...
Cứng ngắc, quỷ dị cười.
Sau đó, đứa bé kia đột nhiên nhảy về phía trước, chuông trên mắt cá chân vang lên theo, nhưng một tiếng này lại cùng vừa rồi bất đồng, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, trong đầu mình dường như có gì đó thoáng cái nổ tung, đau đớn kịch liệt khiến hắn siết thành đấm...
Kiếm rơi trên mặt đất, keng một tiếng, nhưng người kia lại co rúc ở trên giường, thống khổ không ngừng...
Tiếng chuông xông thẳng vào trong đầu, Ngôn Vô Trạm cảm thấy đầu hắn đã thủng cả trăm lỗ rồi, hắn muốn tiếng chuông chết tiệt ngưng lại, thế nhưng ngoại trừ đau hắn cũng không làm gì được...
Ai tới, giúp hắn một...
Sắp đau chết rồi.
............
Chương 191 - Người Bất Ngờ.
****
Tiếng chuông xuyên tới lui trong đầu, trí nhớ người kia bị kéo xé chia năm xẻ bảy, trong cơn đau nhức, đầu óc không thể khống chế suy nghĩ miên man, có chút hình ảnh đột nhiên nhảy ra, lại rất nhanh biến mất bị cảnh tượng khác bao trùm...
Có gì đó từng bước xâm chiếm trí nhớ hắn, cũng mạnh mẽ nhét thứ không thuộc về hắn vào, hắn thống khổ ôm đầu, muốn gào thét, muốn giãy dụa, nhưng đến cuối cùng hắn giống như thống khổ co rúc tại chỗ, ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra được...
Đầu lúc nào cũng có thể nứt ra, áo lót trong nháy mắt bị mồ hôi thấm đẫm, ngay lúc Ngôn Vô Trạm ra sức giãy dụa, trong góc lều âm u, một con báo đen đột nhiên nhảy lên...
Đây không phải con báo thông thường, cũng không phải hình thức công kích linh lực, mà là linh lực biến thành, linh thú thật sự.
Ngôn Vô Trạm nghe tiếng linh thú gầm rú, chớp mắt tiếp theo, đau đớn kịch liệt hơi ngừng lại, người kia nghiêng sang bên cạnh, trực tiếp liền ngã xuống giường, cùng lúc đó, đầu thương xuyên qua thân thể đứa bé kia, không thấy vết máu, trong nháy mắt thân thể nho nhỏ liền biến thành cát bụi, tụ thành một đống.
Giải thoát rồi.
Ngôn Vô Trạm chỉ mất sức, không có hôn mê, mặt hắn hướng về phía ngoài giường, tình hình bên ngoài nhìn không sót một cái gì.
Hắn không biết đứa nhỏ quỷ dị kia là từ đâu tới, hắn cũng không biết, trong lều của hắn từ khi nào xuất hiện người đàn ông xa lạ...
Linh thú chỉ hủy đi cái chuông trên mắt cá chân đứa nhỏ kia mà thôi, người thật sự ra tay là Bắc Thần, lúc người nọ thu hồi linh thú, Ngôn Vô Trạm đã nhìn thấy gương mặt đối phương...
Gương mặt đó đã không thể dùng tuấn mỹ để hình dung, trong vẻ lười nhác mang theo một tia tà nịnh, trong dụ dỗ mang theo một vẻ nguy hiểm, giữa chân mày là một điểm chu sa đỏ tươi, càng tô đậm vẻ xấu xa và hung tợn khiến người khác điên cuồng của y thêm sâu sắc...
Đó là một kẻ sẽ khiến người khác như thiêu thân lao đầu vào lửa, không tiếc thân mình.
Có điều...
Ngôn Vô Trạm cũng không đặt chú ý nhiều lên mặt đối phương, ánh mắt xuyên thấu qua lông mi đầy mồ hôi, dừng trên điểm chu sa của người nọ...
Thế gian này, người có chu sa màu sắc này ở vị trí đó sẽ chỉ là...
Hậu duệ của hoàng thất Cửu Minh.
Khác với Lạc Cẩn, Lạc Cẩn chỉ là có sức mạnh của Cửu Minh Tộc mà thôi, y có thể khống chế người chết, nhưng hoàng thất Cửu Minh Tộc lại có năng lực thông linh, có thể khống chế quỷ thần, chỉ huy yêu ma...
Mà đặc trưng rõ rệt nhất của Hoàng thất Cửu Minh chính là, giữa chân mày bọn họ có một vệt chu sa thẳng vào óc.
Lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của người nọ, Ngôn Vô Trạm chợt bừng tỉnh.
Cùng lúc hắn đoán ra thân phận người nọ, ánh mắt Bắc Thần cũng đảo qua đảo lại trên người hai người, sau một lát, y tiến lên một bước liền xông vào trung lều...
"Hắn là ai?" Không có quan tâm, không có lo lắng, Bắc Thần cứng rắn hỏi.
Câu hỏi này, áp lực này, trong nháy mắt biến bầu không khí trong lều trở nên căng thẳng, ngay cả đau đớn còn xót lại trong đầu người kia cũng bị Bắc Thần đè xuống rồi...
Người kia ngạc nhiên nhìn Bắc Thần, biểu tình trên mặt đã không thể dùng mờ mịt để hình dung, lúc này Bắc Thần lại hỏi hắn câu thứ hai...
"Ngôn Vô Trạm ngươi lại lén ta nuôi đàn ông trong lều?!"
Nếu trong miệng có nước, hắn nhất định sẽ không chút khách sáo phun lên mặt Bắc Thần...
Ở trong mắt Bắc Thần, dáng vẻ kia của Ngôn Vô Trạm lại đại biểu cho chột dạ, y quả nhiên đã đoán đúng!
Người kia lén lút nuôi đàn ông, còn vừa vặn bị y bắt được!
Lông mi nhướng lên một cái, Bắc Thần chép miệng liền nói, dĩ nhiên y càng muốn mắng người...
"Lạc Cẩn xương cốt chưa lạnh, ngươi bên này đã tìm một người thay thế, ngươi bảo Lạc Cẩn dưới suối vàng biết được, làm sao chết nhắm mắt?!" (Làm quá hà, Cẩn ca còn chưa chết nha!)
Thật đáng thương!
Một giọt mồ hôi theo gương mặt người kia chảy xuống, hắn nhìn Bắc Thần có trí tưởng tượng vô cùng phong phú, hoàn toàn không còn gì để nói.
Mà người nọ đã không đành lòng nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Bắc Thần nữa, trực tiếp chuyển ánh mắt sang một bên, còn nhìn nữa, gã sợ bị lây bệnh.
Thật ra cũng không trách Bắc Thần được, cảm giác của người nọ và Lạc Cẩn vô cùng giống nhau, chỉ là Lạc Cẩn không có vẻ nguy hiểm và tà nịnh của y mà thôi.
Chủ yếu hơn chính là, bộ dạng người này cùng Lạc Cẩn tương xứng.
Đều xinh đẹp đến khiến người khác không thể hình dung, nếu nói Lạc Cẩn là đối tượng khiến vô số cô nương động lòng hướng tới, tên trước mắt này lại là có thể hại người, làm vô số khiến người khác vừa yêu vừa sợ...
Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, trong lều Ngôn Vô Trạm.
Nhân vật quan trọng trong quân doanh đều có mặt, mọi người đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện, không ai biết gã đi vào quân doanh như thế nào, lại làm sao đi tới bên cạnh Ngôn Vô Trạm...
Mà mấy người khác quan tâm, vẫn lại là quan hệ giữa Ngôn Vô Trạm và người này.
Người kia chịu đủ một đêm ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của bọn họ, có điều trước khi hắn nổi giận, người nọ đã mở miệng trước...
"Ta là Vô Huyên." Người nọ không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm mười ngón tay giao nhau của mình, gã hơi cúi đầu, vệt chu sa giữa chân mày xóa bị sợi tóc hoàn toàn che chắn, "Ly Gia ở đế đô, đứa con thứ năm không muốn ai biết của Ly Hận Thiên."
Ngôn Vô Trạm nghe thấy tiếng hít khí, hắn cũng kinh ngạc không nhịn được muốn như vậy, ánh mắt nhìn Vô Huyên ngoại trừ kinh ngạc, càng nhiều dò xét hơn...
Mọi người đều biết, Ly Hận Thiên có bốn người con, mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, mà một tên này, lại là bọn họ chưa bao giờ nghe.
Phản ứng của bọn họ đều trong dự tính của Vô Huyên, gã không muốn giải thích nhiều với bọn họ, cũng không ai có tư cách hỏi tới chuyện của gã, có điều Ngôn Vô Trạm lại có chút manh mối.
Tiên hoàng chết trong chiến loạn, mà hồi chiến loạn này chính là do hậu duệ Cửu Minh cùng Yêu Hoàng và Quỷ Vương cấu kết bày ra, bọn họ muốn lật đổ hoàng thất hiện tại, một lần nữa thống lĩnh Nam Triều.
Có điều sau đó, chiến dịch kia, đám người hậu duệ Cửu Minh thất bại, Yêu Hoàng và Quỷ Vương trở lại Ma giới, mà hậu duệ Cửu Minh cũng từ đó biến mất.
Ngôn Vô Trạm vẫn muốn tra ra thân phận người nọ, nhưng kết quả lại là không được gì mà chấm dứt, sau khi chiến đấu kết thúc, người nọ liền biến mất, Ngôn Vô Trạm chỉ biết đối phương có liên quan với Ly Gia, nhưng chi tiết cụ thể, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Ly Gia cố gắng che giấu, còn người kia biến mất biệt tích, khiến hắn không có chút manh mối.
Thì ra, người này lại là con trai Ly Hận Thiên.
Từ góc độ nào đó mà nói, gã vẫn kẻ thù giết cha của hắn.
Có điều không có Vô Huyên, hắn cũng không thể ngồi ở chỗ này.
Ngôn Vô Trạm sẽ không truy cứu chuyện đã qua, hắn chỉ kinh ngạc thân phận người này mà thôi.
Người hắn vẫn luôn truy tìm lại ở gần hắn như vậy, nhưng hắn lại không biết chút nào...
Việc này cũng không trách được Ngôn Vô Trạm, có một số việc, đã vượt qua phạm vi hắn có thể khống chế.
Vô Huyên là hậu duệ Cửu Minh, gã có năng lực thông linh, gã có thể gọi yêu gọi quỷ, cũng có thể giấu đi thân thể chính mình, gã cũng không biến mất, mà vẫn luôn sống ở đế đô, ngay trước mắt Ngôn Vô Trạm.
Ngoại trừ Ly Hận Thiên và người của Ly Gia, Vô Huyên cũng không gặp bất kỳ ai, dù là người hầu, cho nên sự hiện hữu của gã, bên ngoài cũng không biết.
Chính vì vậy, Vô Huyên mới có thể tự do như vậy, không bị Phó Đông Lưu truy kích.
Phó Đông Lưu ngàn tính vạn toán cũng không ngờ tới sự tồn tại của Vô Huyên.
Người nọ cũng đã theo hồi đại chiến kia biến mất.
Lần này yêu vật đại loạn, Vô Huyên cùng Yêu Hoàng đã sớm có ước hẹn, gã trước đó tới hỗ trợ, dưới sự sắp xếp của Khâm Mặc, bọn họ thuận lợi tới chỗ giao giới giữa Nam Triều và Đông Câu, chỗ kia hơi gần Đông Câu, cho nên đến nơi đó chính là sắp xếp của Văn Diệu, chính vì chuyện này, mới dẫn tới mọi chuyện xảy ra sau đó.
Bọn họ không ở đế đô, Phó Đông Lưu chui vào chỗ trống, Ly Lạc và Mộc Nhai bị khống chế, theo sát sau đó chính là Khâm Mặc trở về đầu tiên, mà Vô Huyên và Văn diệu bị thương ở lại sau cùng.
Đế đô nhìn như bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Văn Diệu vừa xuống xe ngựa đã bị người bắt lấy, Vô Huyên phát hiện không ổn, lập tức gọi Thanh Bì Quỷ ẩn đi thân thể, cho nên lúc đối phương đẩy cửa xe ra, chỉ thấy xe ngựa trống không mà thôi.
Vô Huyên trốn đi rồi, cũng rất nhanh điều tra rõ chuyện này, gã rất bất ngờ, lại có người muốn mưu phản, gã càng bất ngờ, người nọ lại đánh ý đồ lên người Ly Gia của gã.
Vô Huyên có thể tìm ra chỗ giam giữ đám người Mộc Nhai, lại không tìm được chỗ của Ly Hận Thiên, dù có thể công khai ra vào mọi chỗ, gã cũng không tìm được.
Cho nên gã chỉ có thể dằn lòng không nóng vội, gã đã liên lạc với thuộc hạ của những người khác, nhưng không có bất kỳ động tác gì, Ngôn Vô Trạm không ở, dù bọn họ giết vào hoàng cung cũng vô ích. Hơn nữa, Phó Đông Lưu cũng không phải một nhân vật đơn giản, hành động thiếu suy nghĩ chỉ đánh rắn động cò mà thôi.
Gã không muốn thấy Phó Đông Lưu lại lấy tính mạng Ly Hận Thiên ra uy hiếp bọn họ.
Những bước nên làm, đã chuẩn bị thỏa đáng, mọi thứ cũng chỉ còn chờ Ngôn Vô Trạm trở về đế đô, đến lúc đó, đem nghịch tặc này một mẻ bắt lấy.
Vô Huyên ở đế đô nghe được tin Thanh Nhiên và Thất, là gã để bọn họ tới trợ giúp, Vô Huyên vốn không định hiện thân, có điều lúc nguy nan, gã không ra tay giúp đỡ không được...
Hắn không thể trơ mắt nhìn Lạc Cẩn đi chịu chết, cũng không thể nhìn Ngôn Vô Trạm bị đâm, hiển nhiên, lần này gã làm chuyện thừa rồi, dù gã không đến, Bắc Thần cũng có thể cứu được Ngôn Vô Trạm.
"Vừa rồi, cái kia, đến cùng là chuyện gì?" Về việc của Vô Huyên, Mộ Bạch và Bắc Thần cũng có nghe thấy, bọn họ và Mộc Nhai quan hệ không như bình thường, có điều những chuyện kia bọn họ đều sớm quên sạch sẽ, dù bây giờ nói ra, cũng giống như lần đầu nghe nói vậy, có những thứ không cần để ý, sớm đã theo mấy chén rượu vàng rơi xuống chân trời góc biển rồi.
Thấy Vô Huyên không trả lời, Mộ Bạch lại hỏi tới, "Chính là tiểu quỷ vừa rồi kia."
Nói là tiểu quỷ cũng không quá, bọn họ đều thấy được, cũng giật nảy mình.
Nghe đến đó, Vô Huyên mới ngẩng đầu lên, bọn họ lại không biết xảy ra chuyện gì...
Lại thành công cứu hoàng thượng.
...............
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
74 chương
17 chương
147 chương
230 chương