Ngự hoàng 2

Chương 143 : Không phải kết thúc

Suy nghĩ của Vạn Chi Kha, Lạc Cẩn hoàn toàn có thể đoán ra, trận đấu trí này chuyển thành bọn họ đấu võ tranh cao thấp, có điều Vạn Chi Kha so với Lạc Cẩn thì thích hợp chiến đấu như vậy hơn, gã kinh nghiệm phong phú hơn một chút. Lạc Cẩn không thắng được gã. Mạng của y, Vạn Chi Kha chuẩn bị không khách sao nhận lấy rồi, tuy rằng tiếc cho y, nhưng Lạc Cẩn không giữ lại được. Gã không khống chế được y, Vạn Chi Kha sẽ không ngốc đến mức để lại cho mình một mầm họa. Ngay lúc Vạn Chi Kha cho rằng gã đã chắc thắng, Hoằng Nghị đã đến rồi. Hoằng Nghị vẫn mặt không cảm xúc, y nắm lấy Trảm Yêu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Lạc Cẩn thản nhiên liếc y một cái, ngược lại cười khẽ, "Đến rồi?" "Ừm." Hoằng Nghị gật đầu. "Được lắm, tốc chiến tốc thắng đi." Lạc Cẩn một vẻ thả lỏng nói, trả lời y vẫn là một tiếng không nặng không nhẹ của Hoằng Nghị. "Ừm." Y đã nói, loại chiến đấu thô tục này không thích hợp với y, đánh nhau kiểu này, phải để Hoằng Nghị bọn họ làm, Lạc Cẩn lui về sau, y đem chiến trường tặng lại cho Hoằng Nghị. Lạc Cẩn am hiểu là khống chế, có thể chỉ dựa vào vũ lực y không phải đối thủ của Vạn Chi Kha, nhưng kẻ khôn ngoan thật sự, không phải ỷ mạnh háo thắng, mà phải biết tận dụng mọi thứ, có can đảm thừa nhận điểm yếu của mình và sử dụng sở trường của người khác bù đắp. Hoằng Nghị phụ trách đấu võ cho y, mà Lạc Cẩn lại vào lúc Vạn Chi Kha ra ám chiêu ung dung loại bỏ, y và Hoằng Nghị là kẻ thù cũ, nhưng bọn họ phối hợp lại không chút kẽ hở. . . . . . cũng không chê vào đâu được. Ải An Đồng dễ thủ khó công, ở đây chỉ có một cửa thành, muốn phá thành, chỉ có thể từ trước mặt đánh vào. Trên tường thành đủ loại cơ quan vũ khí, muốn phá thành tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, dù đội ngũ quân lính của Vạn Chi Kha tan rã, nhưng dưới sự hỗ trợ của các công cụ phòng ngự, binh lính của gã vẫn có thể lấy một địch trăm, liều chết giữ thành. Đây chính là chỗ vi diệu của Ải An Đồng. Nếu lại có thêm tướng lĩnh lợi hại, chỗ này chính là khối đá cứng không cách nào rung chuyển. Thang mây, lưỡi móc thương thấy trong công thành thông thường không những không thể sử dụng, ngược lại sẽ trở thành tai hại, bỏ mạng oan uổng. Tình hình Ải An Đồng, Ngôn Vô Trạm so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, hắn thậm chí biết được vị trí từng cơ quan, hắn biết nơi này cưỡng đoạt không được, dù đưa tất cả binh lực của hắn đều dốc ra cũng chưa chắc có thể thành công, nếu thắng cũng nhất định sẽ tổn thương rất lớn. Loại chuyển hao binh tổn tướng này, Ngôn Vô Trạm không biết làm, hắn sớm đã có sắp xếp, chỉ là kế hoạch của hắn vì Vạn Chi Kha mà gác lại đã lâu. ---------------------------- Phía nam Ải An Đồng. Địa hình nơi này bằng phẳng, đứng trên thành lầu, bên dưới có gió thổi cỏ lay gì đó đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, dù là một con con chuột chạy ngang cũng có thể thu trọn vào đáy mắt, muốn từ bên kia công thành, không chờ tới gần đã bị bắn thành con nhím, nhưng binh lính thủ thành tuyệt đối sẽ không ngờ đến, nhân lúc ánh trăng mờ mịt, ở cuối tầm mắt bọn họ, đang có một nhóm người bận bịu. . . Trận chiến phía trước Ải An Đồng phá vỡ yên tĩnh của màn đêm, ngay cả không trung cũng luẩn quẩn tiếng vang kịch liệt này, âm thanh này thuận lợi nhiễu loạn thính giác của binh lính, không ai nhận ra dưới mặt đất bằng phẳng này phát ra tiếng vang khe khẽ. . . . . . Nếu muốn hình dung, đó chính là tiếng chuột đào hang. Nhưng này con chuột nhất định không nhỏ, tốc độ cũng vô cùng nhanh. Tiếng xào xạt rất nhanh đi tới dưới tường thành, tiếp cận chỗ cửa thành, nền đất Ải An Đồng xây rất sâu, nếu đào xuống, e là mấy ngày mấy đêm cũng không nhìn thấy phần cuối, có điều việc này cũng không ảnh hưởng đến động tác của đối phương, đào không được, vậy xuyên qua đi. "Ngươi nghe thấy tiếng động kỳ quái gì không?" Nghe thấy đồng đội hỏi dò, tên lính trẻ tuổi kia vẻ mặt nghi hoặc, gã đầu tiên là hướng về bên dưới thành nhìn một chút, sau đó cùng đối phương hai mắt nhìn nhau, mọi thứ bên dưới đều bình thường, nhưng tiếng động giống như gõ đục này là từ đâu tới. . . . . . Đây không phải ảo giác, bọn họ đều nghe thấy. Hơn nữa đã duy trì một quãng thời gian rất lâu. Tiểu đội trưởng nhận ra không đúng, liền phái người đi thăm dò, bất quá gã vẫn chậm một bước rồi. . . . . . Ở một chỗ nào đó hơi lệch với tường thành, chẳng biết từ lúc nào có thêm một đám người. Bọn họ đều mặc đồ đen, giống như ma quỷ đứng ở đó. . . . . . Cũng không ai biết ngững người này là từ đâu tới, chờ lúc bọn họ phản ứng được, hai bên đã đánh nhau, mục đích những người đó hết sức rõ ràng, bọn họ hướng thẳng đến cửa thành, binh lính kinh hãi, cuống cuồng ngăn cản, trong lúc nhất thời trong ngoài Ải An Đồng đều là một mảnh hỗn loạn. Vạn Chi Kha nhận ra bất thường ở phía sau, gã vừa định lui lại đã bị Hoằng Nghị chặn đường. "Đừng đi vội, hôm nay, chúng ta phải phân ra thắng bại." Lạc Cẩn đứng ở một bên khác, y hướng về phía người bị y và Hoằng Nghị kẹp ở giữa mỉm cười, câu trước đó y hỏi Hoằng Nghị đến rồi? kia, không phải hỏi bản thân Hoằng Nghị, mà là đám người làm loạn sau lưng Vạn Chi Kha. Người bọn họ đang đợi đến rồi. Chấm dứt ở đây, bọn họ thắng rồi. Ải An Đồng đã không có Vạn Chi Kha, thoạt nhìn yếu ớt như vậy, bọn họ phải đối mặt chỉ còn một bức tường thành, một cái cửa thành mà thôi, nhóm người áo đen càng đánh càng hăng, cửa thành đang ở trước mặt, những binh sĩ này thấy tình huống không ổn, liều mạng ngăn cản, nhưng thời điểm này, rắn chui lên như thuỷ triều. . . . . . Chỉ trong nháy mắt, rắn đã chiếm cứ mọi thứ. Mặt đất, mái ngói, thậm chí là trên nóc nhà. Phóng mắt nhìn tới, ngoại trừ rắn cái gì bọn họ cũng không thấy được. Cảnh tượng rậm rạp chằng chịt này khiến người ta tê cả da đầu, dạ dày sôi trào. . . . . . Thanh Nhiên ngồi trên thành lầu Ải An Đồng, hắn ngửa đầu, liếc mắt nhìn Thất mặt không biểu tình đứng ở phía sau hắn, sau đó lại chuyển ánh mắt sang quân lính tan rã, hắn dựa vào đầu gối Thất, biểu tình trên mặt có chút hơi tẻ nhạt. Rắn trong phạm vi mấy trăm dặm đều ở đây, đủ để dày vò bọn họ một hồi. Có điều Thanh Nhiên vẫn hy vọng mau chóng kết thúc một chút, hơn nửa đêm như vậy, không ôm Thất ngủ mà chạy đến đây hóng gió lạnh là chuyện buồn bực cỡ nào. . . . . . Đối mặt với lưỡi dao sắc, các binh sĩ có thể thấy chết không sợ, nhưng những con rắn này lại khiến bọn họ khó thở, lạnh cả sống lưng, rất nhiều người phòng tuyến trong lòng tan tác, bỏ lại vũ khí chạy trối chết, bọn họ không sợ chết, lại không thể không e ngại những thứ này, những sợ hãi này là bản năng của con người. Đây là phép tắc tự nhiên. Dưới thế tiến công của rắn và nhóm người áo đen, bên trong Ải An Đồng loạn thành một đoàn, tường đồng vách sắt trước đây, bây giờ đều tràn ngập nguy cơ, nhóm người áo đen giết tới trước cửa thành, các binh sĩ đang làm ra nỗ lực cuối cùng, chỉ tiếc không thể cứu vãn, dù dốc hết toàn lực, những binh sĩ này vẫn ---- ngã xuống. . . . . . Trong mắt mất đi ánh sáng, không cam lòng trừng mắt về phía cửa thành, cửa thành dưới vô số ánh mắt như vậy, vẫn kéo ra khe hở. . . . . . Dưới sức mạnh của búa công thành, cửa thành phát ra tiếng nổ vang, thành công bị phá. "Ngươi thua rồi." Hoằng Nghị thu lại Trảm Yêu, y hờ hững nhìn Vạn Chi Kha mất đi tự tin, chỉ còn lại chật vật. Người nọ gương mặt không thể tin, tròng mắt kinh ngạc đến hoảng sợ nhanh chóng xẹt qua binh lính bốn phía, cuối cùng dừng lại ở cửa thành đã mở ra sau lưng, gã không tin gã lại nhanh như vậy liền thua, gã còn rất nhiều kế sách chưa sử dụng, gã còn rất nhiều cách có thể hái đầu Ngôn Vô Trạm xuống. . . . . . Thế nhưng, thua rồi. Mây mù tan đi, ánh trăng lạnh lẽo giống như vén màn, từ từ kéo dài, Vạn Chi Kha híp mắt, gã nhìn thấy xa xa có cờ xí lay động, chữ Ngôn thật lớn bên trên đau nhói mắt gã. . . . . . Ngôn Vô Trạm thân mặc chiến giáp, dưới hộ tống của Hoài Viễn và Mộ Bạch, ung dung từ tốn hướng về Ải An Đồng đi tới, phía sau hắn là vô số binh lính hàng chỉnh tề, trên mặt hắn, là nụ cười ngạo nghễ mà uy nghiêm. . . . . . Cục diện bế tắc duy trì gần một tháng trong mấy ngày này bị phá vỡ, ba ngày hai đêm, trận chiến này cuối cùng nghênh đón kết thúc, Lạc Cẩn xoay người lên ngựa, y cười nhạt đi tới trước mặt người kia, hai người nhìn nhau, xoay lại, y cùng Ngôn Vô Trạm nhìn về Ải An Đồng mở rộng cửa lớn. . . Hoằng Nghị áp sát Vạn Chi Kha, khống chế hàm dưới của gã, đồng thời trói buộc tay chân gã, ngay cả cơ hội tự sát cũng không để lại cho Vạn Chi Kha, tên này chính là của Ngôn Vô Trạm, là lễ vật y tặng cho hắn. Trong mắt người kia ánh lên vẻ khen ngợi, cũng có cảm ơn, Hoằng Nghị nhìn thấy, y lại vẫn không có biểu hiện gì, mà chỉ leo lên ngựa cạnh người kia, cứ như vậy, đại quân của Ngôn Vô Trạm rầm rộ tiến vào Ải An Đồng. Bầu trời sắp tảng sáng. . . . . . . Phó Đông Lưu đột nhiên đứng lên, không biết là do tin dữ này gây ra, hay là đứng lên quá nhanh, hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngã lại xuống ghế. Ải An Đồng lại bị phá rồi. Hắn cho rằng đó sẽ là nơi Ngôn Vô Trạm kết thúc, thế nhưng. . . . . . Mọi việc hắn hao hết tâm sức sắp xếp lại kết thúc như vậy. Phó Đông Lưu đứng lên, lại nặng nề ngồi xuống, hai mắt hắn nhìn đăm đăm về phía trước, thật lâu không cử động, mãi đến tận khi Vân Dương nghe tin chạy tới xuất hiện. . . . . . "Không sao cả." Vân Dương rót cho Phó Đông Lưu chén trà nóng, việc này đối với Phó Đông Lưu đả kích lớn cỡ nào có thể tưởng tượng được, y vuốt ngực giúp Phó Đông Lưu, mãi đến tận lúc cơn giận này của hắn lắng xuống. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này của Vân Dương, vẻ mặt cứng nhắc của Phó Đông Lưu cuối cùng có chút hòa hoãn, hắn liền nắm lấy hông Vân Dương, không có run rẩy, không hề khóc lóc, Phó Đông Lưu cứ như vậy không động đậy ôm lấy. . . . . . "Vạn Chi Kha thua rồi." Hồi lâu sau, Phó Đông Lưu nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy. "Ta biết rồi." Vân Dương gật đầu, "Chỉ là một Vạn Chi Kha, không tính cái gì." Đầu dán vào bụng y chậm rãi giật giật, Phó Đông Lưu hiểu rõ ý Vân Dương, hắn chỉ là không chấp nhận được mà thôi. Hắn cho rằng hắn sẽ dễ dàng chiến thắng. Có điều sai lầm lần này, không có nghĩa là hắn thật sự thua. Bên thắng là hắn. Đây là kết cục đã được viết sẵn từ lâu. Dù Ngôn Vô Trạm thật sự lợi hại, người giúp hắn dũng mãnh ra sao, đều không thể thay đổi. "Ta coi thường tên đàn ông kia." Phó Đông Lưu nói nhỏ, "Có điều, hắn cũng hung hăng không được bao lâu." Ánh mắt Vân Dương từ búi tóc Phó Đông Lưu dời đi, y không nói tiếng nào. ............. Chương 183 – Thân Phận Của Hoằng Nghị Cùng là mặt trời mọc, hôm nay lại có vẻ đặc biệt tươi đẹp. Ải An Đồng bị phá, mọi thủ lĩnh đều đã bắt được, Ngôn Vô Trạm không lập tức xử lý bọn họ, đợi đến cuối cùng, những người này sẽ dưới luật pháp Nam Triều, nhận lấy trừng phạt thích đáng. Hắn hiện giờ không giết bất cứ ai, hắn muốn người khắp thiên hạ nhìn thấy kết cục của kẻ phản nghịch. Ngôn Vô Trạm cũng không gặp Vạn Chi Kha, không phải thắng làm vua, thua làm giặc, mà là Vạn Chi Kha vốn không có tư cách gặp hắn. Ngôn Vô Trạm thừa nhận tên này là nhân tài hiếm có, nhưng lấy tài nghệ của gã còn chưa đủ để cãi trời. Gã là tướng soái tài năng, cũng chỉ giới hạn ở đó, chỉ có thể phụ tá, khó thành báu vật. . . . . . . Ải An Đồng – Sảnh Nghị Sự. Người kia nhìn số lượng tài liệu không nhiều, lúc Ải An Đồng sắp bị phá, thuộc hạ của Vạn Chi Kha đã hủy hết những thứ hữu dụng, bao gồm cả mật hàm của Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm lấy được đều là một số việc khẩn không liên quan gì đó. Đơn giản lật ra, liền buông xuống những thứ không có tác dụng này, Ngôn Vô Trạm chậm rãi nâng chén trà lên, tỉ mỉ thưởng thức. Trà này là Lạc Cẩn pha, nhưng người pha trà đã không biết chạy đi đâu rồi, bọn họ rất bận, mỗi người đều có việc cần hoàn thành, ánh mắt chiếu tới đều là bóng dáng vội vàng. Chỉ có một mình hắn nhàn rỗi. Phần bận rộn này, không biết có phải tượng trưng cho tươi tốt hay không, một không khí mới. Khởi đầu mới, cũng là cuộc sống mới. Người kia đang nhìn ngoài cửa sổ cảm khái, Hoằng Nghị liền đi vào, theo sau y là một người Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy qua. Người kia thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ khôn khéo già giặn, Ngôn Vô Trạm vẫn cho rằng bản thân rất trẻ, nhưng sau khi thấy gã, hắn mới phát hiện núi cao còn có núi cao hơn. Đến tuổi này, người vẫn có thể khiến người khác có cảm giác khí thế hiên ngang, tài nghệ bất phàm thật sự quá ít. Thoạt nhìn, càng có chút kinh diễm. Có điều đây cũng không phải điểm quan trọng, quan trọng là giữa hai chân mày người này lại cùng Hoằng Nghị có một chút tương tự. Dáng vẻ gã và Hoằng Nghị không giống nhau lắm, người này hơi gầy một chút, vai cũng không vuông vức, mà vai có một chút trượt, đây tuyệt đối không phải bẩm sinh, mà là lớn lên mói tạo ra. . . . . . Sắc mặt gã cũng hơi trắng một chút, có chút giống Lạc Cẩn trước đây, có điều gã không tái nhợt đến vậy mà thôi. Ngôn Vô Trạm có thể tưởng tượng người này khi còn trẻ tuấn lãng cỡ nào, dù hiện giờ, cũng không khó coi, vẫn rất có mị lực. Người kia sau khi tỉ mỉ đánh giá đối phương, hắn lần nữa kinh ngạc phát hiện, bọn họ không chỉ gương mặt giống nhau, ngay cả cảm giác cũng giống nhau cực kỳ. . . . . . Nhanh chóng chớp mắt mấy cái, Ngôn Vô Trạm từ trong trí nhớ của hắn đào móc ra dáng vẻ Hoằng lão gia, người này tuyệt đối không phải cha của Hoằng Nghị. . . . . . Sau đó hắn rất xấu xa nghĩ, lẽ nào Hoằng Nghị không phải con Hoằng lão gia? Thoạt nhìn như vậy, dáng vẻ Hoằng Nghị và Hoằng lão gia cũng thật sự không giống nhau lắm. Vẻ mặt người kia vẫn rất nghiêm túc, nhưng thông qua ánh mắt hắn lóe lên, Hoằng Nghị liền đoán ra tên kia đang nghĩ gì, do có nhiều người, y cái gì cũng không làm được, nếu không y nhất định phải hung hăng đập người kia một trận, để hắn đừng lại suy nghĩ lung tung. . . . . . "Ngoại công." Người này là ông ngoại của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm nghĩ sâu quá rồi. Giọng nói lạnh như băng này của Hoằng Nghị trực tiếp cắt ngang suy nghĩ bay xa của người kia, các loại hoa mỹ xuất hiện trước mắt trong nháy mắt biến mất, trở về thực tế người kia đưa mắt một lần nữa chuyển sang người nọ, kết quả này vẫn thật sự khiến hắn bất ngờ rồi. . . . . . Ông ngoại của Hoằng Nghị. . . . . . Thật trẻ. Nếu không phải ông ấy mười tuổi sinh mẹ Hoằng Nghị, mẹ Hoằng Nghị lại mười tuổi sinh ra Hoằng Nghị, vậy tính toán của Ngôn Vô Trạm sai rồi, sau đó hắn trợn mắt há mồm, người trước mặt này lại đã hơn năm mươi tuổi. . . . . . Sao người nhà Hoằng Nghị đều không thấy già đi vậy? Không biết Hoằng Nghị sau này già có thể cũng có dáng vẻ như vậy hay không. . . . . . Tâm tình người kia lần nữa bay xa, chờ lúc hắn được Hoằng Nghị nhắc nhở lần nữa tỉnh lại, ông ngoại Hoằng Nghị đã hành lễ rồi. . . . . . Người kia đã là lần thứ hai đối với diện mạo của ông ngoại mình thất thần, điều này khiến Hoằng Nghị khá bất mãn. . . . . . Y không cho phép Ngôn Vô Trạm quá chú ý tới người đàn ông khác, dù người đó là ông ngoại y. Nhắc nhở âm trầm này của Hoằng Nghị quả nhiên khiến Ngôn Vô Trạm thu lại không ít, tâm tư cũng không tiếp tục bay loạn nữa. Trước khi bắt đầu chiến đấu, bọn họ đã bàn bạc làm sao công phá Ải An Đồng, Ngôn Vô Trạm biết nơi này dễ thủ khó công, vì vậy quyết định ban đầu chính là đào địa đạo, tập kích từ bên dưới, đây là cách duy nhất có thể làm được. Kế sách vạch ra, nhưng có thể thực hiện hay không liền khó khăn tầng tầng, quanh Ải An Đồng không có quá nhiều chướng ngại vật, đứng trên tường thành đều nhìn rõ bốn phía không sót thứ gì, muốn ở ngay trước mắt đối phương đào đường ngầm cũng không phải là chuyện dễ. Khoảng cách quá xa tốn thời gian quá lâu, khoảng cách quá gần rất dễ bị phát hiện. Muốn yên lặng không tiếng động hoàn thành việc này, độ khó quá lớn, Ngôn Vô Trạm vốn định nhân lúc công thành làm rối tầm mắt đối phương, ở trong bóng tối đào địa đạo, Vạn Chi Kha có thể đã đoán được suy nghĩ của hắn, vì vậy gã dùng trận pháp bảo vệ Ải An Đồng, không cho binh mã Ngôn Vô Trạm tới gần, sau đó lợi dụng vỡ đê đánh hạ Đại Dương. Thật ra ngay khi trận pháp nhiễu loạn tâm trí ngựa kia thả ra, Ngôn Vô Trạm đã nhận ra không ổn, vì vậy hắn mới nóng lòng muốn phá đi. Thời gian không nhiều, dù Vạn Chi Kha tính tới, Ngôn Vô Trạm cũng không định thay đổi ý định, không cách nào hành động bí mật, cũng chỉ có thể cứng rắn đánh tới, hắn chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, hoàn toàn cuốn lấy Vạn Chi Kha, khiến gã không có sức lực ngăn cản chuyện này, cách này liền có thể thành công. Nhưng Vạn Chi Kha vốn không cho hắn cơ hội này. Mắt thấy từng ngày trôi qua, đừng nói đào địa đạo, ngay cả tới gần cũng không làm được, còn kéo dài, kế hoạch này e là phải nghĩ lại, bọn họ ngay cả thời gian đào đường ngầm cũng không có, ngay lúc hắn hết đường xoay xở, Hoằng Nghị lén lút tìm hắn. Y nói với hắn có thể giúp hắn giải quyết vấn đề đường ngầm. Không cần tốn thời gian quá lâu, chỉ cần thời gian một trận chiến là đủ, Ngôn Vô Trạm không biết Hoằng Nghị có cách gì, nhưng Hoằng Nghị đã thật sự làm được. Trận pháp bị phá, sau khi thành công đánh vào Ải An Đồng, Hoằng Nghị lại trong thời gian ngắn đào được đường có thể thông vào Ải An Đồng, không chỉ như vậy, vị trí đường ngầm còn khá chính xác, tới gần cửa thành, lại có chỗ ẩn núp. Bọn họ thuận lợi đến khiến Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy thần kỳ. Người thúc đẩy chuyện này, khiến hắn càng thêm bất ngờ lại là ông ngoại của Hoằng Nghị. Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên tò mò với thân phận của Hoằng Nghị, ngoại trừ Hoằng thiếu gia gánh vác một phương Hoằng Gia, sau lưng Hoằng Nghị còn ẩn giấu cái gì. . . . . . Nếu không, y làm sao có thể cùng Lạc Cẩn đối chọi gay gắt nhiều năm như vậy vẫn có thể bình yên vô sự, y lại là làm sao tra được việc ngay cả Bắc Thần cũng không biết. . . . . . thân phận thật sự của Lạc Cẩn. Nhìn thấu nghi hoặc của người kia, Hoằng Nghị cũng không thừa nước đục thả câu, y trực tiếp nói ra đáp án, có điều giọng nói Hoằng Nghị rất nhỏ, y chỉ để một mình Ngôn Vô Trạm nghe được sự thật, Hoằng Nghị chỉ nói bốn chữ. . . . . . "Mạc Kim Hiệu Úy." Lời tuy nhẹ, nội dung cũng không quá nặng nề, điều này lại khiến người kia trong nháy mắt trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn ông ngoại Hoằng Nghị cũng mang tới kinh hãi. . . . . . Ông ngoại Hoằng Nghị lại đi làm nghề này. . . . . . Cái gọi Mạc Kim Hiệu Úy này, thật ra chính trộm mộ. Bọn họ quanh năm dời núi lấp đồi, sở trường chính là việc này, nói về tay nghề này chẳng trách bọn họ có thể trong thời gian ngắn như vậy đào ra địa đạo, lại còn chính xác như vậy. So với đào hang động, chỉ là đường ngầm thật sự không có chút kỹ thuật gì. Chuyện này với bọn họ mà nói, dễ như trở bàn tay. Trộm mộ hoạt động vào buổi tối, lại chuyên làm việc lén lút, bọn họ hiếm thấy ánh mặt trời, vì vậy ông ngoại Hoằng Nghị mới trắng nhợt như vậy, quanh năm suốt tháng qua lại ở trong hang động, ngoại hình liền biến thành bộ dạng này. So với vẻ lạnh lùng của Hoằng Nghị, cái lạnh của ông ngoại y, lại mang theo mấy phần âm u. Có điều nhìn dáng vẻ này của ông ngoại Hoằng Nghị, nhất định không phải trộm vặt không ra gì, e là nhà to nghiệp lớn, quy mô cũng không kém Liệt Long Trại của Bắc Thần với Nhược Phù Cung của Lạc Cẩn rồi. Thế nhưng, hắn lại không biết. Thậm chí một chút tài liệu liên quan tới bọn họ đều không có. Nghĩ tới đây, Ngôn Vô Trạm cũng biết vì sao Hoằng Nghị biết được thân phận của Lạc Cẩn, mộ huyệt chôn sâu trong lòng đất kia, bọn họ còn có thể dễ dàng đào ra, muốn điều tra một Lạc Cẩn lại có chút dễ dàng, mạng lưới tình báo của ông ngoại Hoằng Nghị ở Nam Triều hiện giờ hoặc là bốn phía đại lục, e rằng cũng là số một số hai. . . . . . Trong lúc Ngôn Vô Trạm kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới lời Phó Đông Lưu lúc trước, y nói hắn thông đồng cùng giặc cướp làm bậy. . . . . . Bây giờ nghĩ lại, dường như thật sự là như vậy, hắn là hoàng thượng, nhưng người bên cạnh hắn lại thật sự không có một danh môn chính phái. Sơn tặc, thích khách, hiện giờ lại thêm trộm mộ thế gia. . . . . . Đầy đủ hết. Mỗi một cái đều xem như là đối tượng triều đình cần toàn lực càn quét, trộm mộ này càng là sắc lệnh Nam Triều nghiêm cấm, bắt một chém một. Chính vì biết rõ, vì vậy Hoằng Nghị mới nói nhỏ như vậy, từ đầu đến cuối không lộ ra chút hơi gió liên quan với ông ngoại y, dù hiện giờ lập được công lớn, Hoằng Nghị cũng không có một chút khoe khoang. Việc này nói không chừng. Khẽ liếc mắt đám người bận rộn xung quanh một cái, Hoằng Nghị ra hiệu tai vách mạch rừng, thân phận ông ngoại y quá mức nhạy cảm, y muốn người kia tìm một chổ vắng vẽ rồi nói tiếp. Vì giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn, ông ngoại Hoằng Nghị đồn ý tự bại lộ thân phận, Ngôn Vô Trạm hiểu được Hoằng Nghị nên để bọn họ cùng hắn đi vào hậu đường. Ngôn Vô Trạm cũng không quay đầu lại, đi ở phía trước, lúc bọn họ đã rời xa đám người vội vàng, sau khi đi vào hậu đường yên tĩnh, người kia vốn muốn ngồi xuống đột nhiên bị người kéo một cái, chớp mắt tiếp theo, hắn liền rơi vào lồng ngực ấm áp. . . . . . ...................