Ngự hoàng 2

Chương 133 : Sóng lớn cuộn trào

Biên soạn: Lik_sss. ***** Hoằng Nghị và Hoài Viễn công khai khiêu chiến rồi. Vì người kia, bắt đầu một trận chiến ngầm. Hoài Viễn sẽ không dâng Ngôn Vô Trạm cho bất kỳ ai, Hoằng Nghị cũng sẽ không để người y cưới vào nhà lại mặc cho người ngoài làm càn. Bọn họ đều là người thông minh, trước khi nắm chắc chiến thắng sẽ không buộc Ngôn Vô Trạm tỏ rõ thái độ, bọn họ hiện tại phải làm chính là lôi kéo người kia thật sự về bên cạnh mình. Mức độ đặc sắc của trận chiến này không thua bất cứ trận chiến nào, chỉ là số người tham dự quá ít mà thôi. Thực lực hai người ngang nhau, trận chiến này cũng khá phí tinh lực. Nhân lúc bọn họ quấn chân lẫn nhau, Ngôn Vô Trạm lại được nhàn rỗi. Sau khi cùng Hoằng Nghị lăn qua lăn lại, nguyên khí của hắn tổn thương nặng, hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, huống hồ Ải An Đồng gần ngay trước mắt, hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức, vì trận chiến này, Ngôn Vô Trạm gạt bỏ tạp niệm, ngoại trừ quan tâm động tĩnh của đế đô thì chính là nghỉ ngơi, những thứ khác, cái gì hắn cũng không muốn. Bọn họ đối với hắn rất tốt, hắn cũng yên tâm thoải mái đón nhận. Ngôn Vô Trạm sống quá yên tịnh, nhưng những người khác lại không như vậy... Hoằng Nghị phải đề phòng không chỉ một mình Hoài Viễn, còn có Bắc Thần, còn có Lạc Cẩn. Y không có khả năng ngăn cản bọn họ gặp mặt, nhưng Hoằng Nghị đã ngăn chặn khả năng Ngôn Vô Trạm cùng bọn họ xảy ra bất kỳ quan hệ bất chính gì, y giám sát rất chặt, mấy người kia một chút cơ hội cũng không có. Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết, Bắc Thần và Lạc Cẩn cũng hiểu ý của hắn. (*Tư Mã Chiêu: nhân vật thời tam quốc.) Quan hệ của bọn họ vốn phức tạp, không ai có thể nắm chắc, lại thêm thân phận người kia, có việc, được ngày nào hay ngày đó, bọn họ đều giả vờ hồ đồ, Hoằng Nghị làm vậy, giống như lôi thứ mập mờ này ra ánh sáng, lớp vỏ bọc kia bị Hoằng Nghị đâm thủng rồi. Không ai có tư cách độc chiếm hắn, dù trước đây từng xảy ra chuyện gì. Nếu vậy, hai người khác cũng không khách sáo nữa. Quy mô trận chiến ngầm này trở nên to lớn, hơn nữa sau lần đánh lén ở lầu xanh, số lần ám sát của Phó Đông Lưu cũng dần tăng lên, hai chuyện hợp cùng nhau, thoáng cái liền náo nhiệt. Đương sự lại thật sự không cảm thấy gì, nhưng đầu Mộ Bạch lại không ngừng đau, hắn cảm thấy còn tiếp tục nữa hắn sớm muộn cũng chết yểu. Mấy tên này ai cũng đều không phải đèn cạn dầu, bên này chưa xong, bên kia đã tới, Mộ Bạch cố tình ngăn cản, lại thật sự là có lòng nhưng không có sức, chỉ có thể nhìn cục diện trở nên hỗn loạn. Ngay lúc Mộ Bạch cho rằng mọi việc đều không còn cách nào khống chế, bọn họ đã đến Ải An Đồng. Cụ thể là đến thế nào, Mộ Bạch không rõ ràng lắm, nói chung bọn họ đã đến rồi. Giữa nhiều lần ám sát và đấu tranh nội bộ, nguy hiểm không ngừng, đã đến rồi. Không ngoài dự tính của Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu quả thật muốn quyết nhất thắng bại ở đây. Ải An Đồng đã sớm bố trí xong, Ngôn Vô Trạm từ rất xa liền thấy trận địa binh sĩ sẵn sàng đón địch trên tường thành, cửa thành đã đóng chặt. Hành trình đến đây tạm dừng, bọn họ đóng quân ở Thành Đại Dương, đối diện Ải An Đồng. Phải bận tâm phía đế đô, quân đội của Phó Đông Lưu chỉ có thể điều động xa nhất tới Ải An Đồng, y không thể tiến xa hơn nữa, mà Thành Đại Dương đối diện này, vừa vặn trở thành quân doanh của Ngôn Vô Trạm. Đây cũng là kế hoạch bọn họ đã sớm chuẩn bị trước đó. Trước lúc bọn họ đến, Thành Đại Dương đã sớm phòng bị, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, có điều Phó Đông Lưu bên kia án binh bất động, cho nên đến giờ vẫn chưa bắt đầu bất kỳ trận chiến nào, bọn họ đều đang đợi thời cơ sau cùng. Người đứng đầu các bên đến. Đại quân tập trung ở đây, dọc đường sắp xếp đội ngũ mở đường, chờ lúc đám người Ngôn Vô Trạm an toàn đến nơi liền cùng bọn họ đi tới, chờ đến Thành Đại Dương, nhân số đội ngũ này cũng có chút hùng tráng, có thể nói là một đại quân oai phong hùng dũng. Phó Đông Lưu sẽ thế nào, trong lòng Ngôn Vô Trạm đều rõ, hắn chỉ hỏi thăm đại khái một chút tình hình Ải An Đồng liền đi nghỉ ngơi. Ngày này cũng tới rồi. Đêm đầu tiên ở Thành Đại Dương, người kia đuổi hết mọi người, hắn tự giam mình trong phòng, một lần ngồi xuống này chính là một đêm. Giây phút hắn nhìn thấy bầu trời mờ sáng, lúc mặt trời mọc hôm nay, mọi thứ sẽ đều khác rồi. Đế đô của hắn, ngôi vị hoàng đế của hắn, sớm muộn vẫn phải trở về trong tay hắn. Lúc hắn rời phòng, mấy người kia đang dùng bữa sáng, bầu không khí trên bàn cơm cùng bình thưòng không có gì khác biệt. Hắn ngồi xuống, có điều trong tích tắc cầm chén lên, người kia khẽ nở nụ cười. Dùng cơm xong, bọn họ vốn phải bắt đầu thương lượng kế hoạch tác chiến, thế nhưng trước đó, người kia lại bảo Hoài Viễn đi chuẩn bị một vài thứ... Mấy người không hiểu tại sao, tập trung tại hậu viện phủ trạch tạm thời, bọn họ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không thể từ trong đó tìm đáp án có ích gì, trái lại người kia, hắn chỉ ngồi một bên chậm rãi uống trà, đối với ngờ vực của bọn họ làm như không thấy, cũng không có ý định trả lời. Tiếng chó sủa xa xa truyền tới, nghe âm thanh này số lượng cũng không ít, Bắc Thần vừa định hỏi người kia muốn làm gì, Ngôn Vô Trạm đã đặt chén trà xuống, lúc này Hoài Viễn dựa theo căn dặn của người kia, dắt tới mấy con chó. Mấy con chó này, chủng loại khác nhau, nhưng hình thể không khác biệt lắm, có con liên tục sủa, cũng có con im lặng không lên tiếng, nhưng mắt chứa sát ý, nói chung mức độ hung tàn khá ngang nhau. Ngôn Vô Trạm cần nhiều chó như vậy, nhất định không phải chuẩn bị giết ăn thịt. Chó dắt tới rồi, tiết mục liền chính thức bắt đầu, Ngôn Vô Trạm cho người nọ một ánh mắt, người nọ rất nhanh ném thịt đã chuẩn bị trước đó xuống đất. Thịt là chuẩn bị dựa theo số lượng chó, có điều y ném rất có ý tứ, thịt cũng không để chung một chỗ, mà rãi rác khắp nơi, nhìn kỹ sẽ phát hiện y ném theo vòng tròn. Chuẩn bị xong xuôi, người kia liền gật đầu với người dắt chó. Ở đây tổng cộng có mười con chó, chia làm hai đội, người dắt chó nhận lấy sợi xích buộc giữa năm con chó, buộc cùng một chỗ, sau đó năm con chó này được dẫn tới chỗ để thịt. Ước chừng đi tới vị trí trung tâm, người nọ liền thả xích sắt trong tay, y vừa buông lỏng, mấy con chó kia lập tức chạy theo các hướng khác nhau, dây xích buộc vọn chúng lập tức kéo căng. Do hình thể không khác biệt nhiều, nên cũng không con nào có thể chiến thắng đối phương, ngoại trừ bị vòng cổ siết chặt lấy, cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Bọn nó muốn ăn thịt, lại không có cách nào dùng sức mạnh giành chiến thắng, đến cuối cùng, năm con chó này cắn xé lẫn nhau, cục diện trong nháy mắt tràn ngập máu tanh. Dừng ở đây, Ngôn Vô Trạm cho dắt ra một đội khác. So với đám chó sủa loạn ầm ĩ vừa rồi, mấy con chó này lại vô cùng yên lặng, bọn nó im lặng đi tới cùng vị trí, chuyện giống vậy lần nữa xảy ra. Có điều bọn nó rất nhanh phát hiện lý do, khiến mọi người có chút bất ngờ chính là, bọn chúng không tiếp tục cắn xé, năm con chó này lại gom lại cùng nhau, do một con trong đó đi đầu, còn lại phối hợp theo, nó lấy được thịt trước mặt mình sau đó liền đổi sang cái khác, sau nhiều lần như vậy, mấy miếng thịt kia đều bị bọn chúng lấy được, sau đó chúng trở lại vị trí ban đầu, im lặng nhai nuốt. Ngôn Vô Trạm muốn cho bọn họ nhìn thấy chính là những thứ này. Hắn nhìn bọn họ cười, trong nháy mắt đó, dụng ý của hắn bọn họ đều hiểu rõ. Ngôn Vô Trạm thật ra đã sớm biết mấy người này cuộn trào sóng ngầm, thế nhưng hắn vẫn không quan tâm, có điều đến thời điểm quan trọng này, đã không thể để bọn họ liều lĩnh càn quấy, bọn họ hiện giờ phải làm, chính là đoàn kết nhất trí, cùng chống địch. Náo loạn cũng đã náo loạn rồi, tiếp theo phải làm việc chính. Giống như mấy con chó này, nhóm phía trước chưa qua bất cứ huấn luyện gì, cho nên bọn chúng chỉ nghĩ đến chính mình. Đội sau đó là Ngôn Vô Trạm tuyển chọn kỹ lưỡng, những con chó này đã qua huấn luyện nghiêm khắc, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đôi khi khả năng phản ứng của chúng còn nhanh hơn người, vì vậy, chúng biết phối hợp. Đây mới là điểm mấu chốt. Chúng biết tranh nhau, ai cũng không ăn được, không bằng phối hợp lẫn nhau. "Có biết các ngươi lần đầu vì sao thua không?" Người kia cười nhạt, hắn tượng trưng vuốt ve vạt áo, động tác kia tự nhiên ưu nhã, người kia hơi khom người, từ từ đứng lên, hắn nhìn bọn họ, mắt chứa thâm ý, "Có muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó? Chờ báo thù xong, hãy nghĩ đến những chuyện khác, nếu không, đây chính là vết nhơ vĩnh viễn không thể xóa bỏ trong đời các ngươi." Người kia nói xong liền đi. Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ, người này lại nhìn rõ như vậy. Hai ba câu, một màn xiếc là có thể vạch rõ vấn đề của bọn họ... điểm trí mạng nhất này. Bọn họ lại một lần nữa cảm thán, người này tuyệt đối không giống như hắn biểu hiện ra, thật ra hắn mới thật sự là bí hiểm, khiến người khác vĩnh viễn không thể nhìn thấu. Hắn đơn giản chỉ là ngụy trang mà thôi, mê hoặc lòng người, trong lúc vô tình bị dẫn vào bẫy rập của hắn. Ngôn Vô Trạm, rất đáng sợ. Bọn họ đã sớm biết, thế nhưng chất độc này, đề phòng không được, tránh cũng không thoát. Giống như đêm đó đánh lén, nếu đổi thành bất cứ ai đơn độc hành động, chính là sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy. Bọn họ không ăn ý, không biết phối hợp, lại không tin tưởng lẫn nhau, dù cùng nhau hành động, nhưng là làm theo ý mình, kết quả này, bọn họ phải thua không thể nghi ngờ. Bọn họ đủ mạnh, nhưng ván cờ này, sức mạnh chỉ là hào nhoáng bên ngoài, bọn họ cần chính là một thứ có thể liên kết những hoa mỹ này lại cùng một chuỗi mà thôi. Ngôn Vô Trạm có năng lực gom bọn họ lại cùng nhau, cũng có năng lực trấn an lòng người, mua chuộc lòng người, để bọn họ vì hắn sử dụng. Thật sự phát huy ra toàn bộ bản lĩnh của mình. Ngôn Vô Trạm trăm mưu ngàn kế, nắm vững đại cục. Hiện giờ, bọn họ đứng trên cùng một chiếc thuyền, dù trước đây có ân oán gì, hiện giờ đều phải buông bỏ, chờ sau khi sự việc kếy thúc, bọn họ tùy tiện chơi đùa, thế nhưng hiện giờ, không được có bất cứ một sai lầm nào, càng đừng nói đến nội chiến sai lầm. Ngôn Vô Trạm khiến bọn họ hiểu ra, mấy người này cũng một lần nữa suy tính, có điều trước đó, Bắc Thần đột nhiên lại nghĩ tới, người kia chính là lấy chó để ví dụ bọn họ... Hắn quả thực thiếu đánh, có điều... Vuốt cằm, Bắc Thần sao lại cảm thấy, bộ dáng người kia ngay cả lúc châm chọc bọn họ cũng thú vị như vậy... Vấn đề khó giải quyết nhất đã xử lý xong. Mấy ngày sau, Phó Đông Lưu xuất hiện ở Ải An Đồng. Nhận được tin tức, dưới sự hầu hạ của Hoài Viễn, người kia khoát chiến giáp, lần đầu đi lên tường thành Thành Đại Dương. Trận chiến cuối cùng bắt đầu rồi. ................ (Tiểu kịch trường) Lạc Cẩn: Hắn lấy mấy con chó này là có ý gì? Bắc Thần: Hắn đang nói chúng ta là chó cắn chó. Hoài Viễn: Chỉ có ngươi thông minh. Hoằng Nghị: Ngu ngốc Mộ Bạch bộc bạch: Chuyện ngu ngốc nhất trên thế giới chính là một tên ngốc thừa nhận hắn bị người khác nói là đồ ngốc. Bắc Thần: Em gái các ngươi =o= ............... Chương 163: Ai Cũng Cho Là Mình Đúng. ***** Ngôn Vô Trạm không ngờ động tác của Phó Đông Lưu nhanh như vậy, hắn vốn định mấy ngày nữa sẽ khai chiến, Phó Đông Lưu lại cướp trước mặt hắn. Nghĩ đến cũng đúng, Phó Đông Lưu là người mưu phản, y vốn ở thế yếu, nếu như không nghĩ cách cùng Ngôn Vô Trạm đứng ngang hàng, vậy dù y có thắng cũng vô dụng. Càng tới gần Ải An Đồng, Phó Đông Lưu đánh lén càng dày đặc, cuộc chiến này không thể tránh được, Ngôn Vô Trạm đã không thể chạy về đế đô trước khống chế cục diện, vì vậy bọn họ liền đánh tiếng, truyền việc Phó Đông Lưu mưu phản ra ngoài. . . . . . Dĩ nhiên những thứ này chỉ là không có lửa sao có khói mà thôi, giống như một tin đồn tùy tiện, tuy rằng truyền đi rộng khắp, nhưng chưa chắc là thật. Có điều, vì đội ngũ hộ giá Ngôn Vô Trạm từ từ lớn mạnh, bọn họ cũng không lại chỉ tiến hành trong bóng tối, thành trấn dọc đường đều đã giới nghiêm, dân chúng đã từ tình hình đột nhiên nghiêm trọng này nhìn ra được một chút đầu mối. Đồng thời những tin tức kia cũng được chứng minh. Ngôn Vô Trạm làm nền xong rồi, cuộc chiến này đánh cũng là chuyện đương nhiên. Không những sẽ không gây nên khủng hoảng, còn có thể lợi dụng tâm lý tức giận của mọi người làm lớn mạnh đội ngũ của hắn. Hắn thân mặc áo giáp, lần đầu đứng trên Thành Đại Dương, lần loạn đế đô trước Ngôn Vô Trạm không tham dự, hắn đây là lần đầu tiên dùng thân phận hoàng thượng chinh chiến sa trường. Đỉnh đầu ngẩng cao, dưới chân là thiên quân vạn mã, người kia một thân quân trang, khôi giáp ô kim dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng lờ mờ lại không sa sút, hắn nhìn Ải An Đồng xa xa, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, chỉ còn nghiêm trang và nghiêm túc. . . . . . Binh lính báo lại, đã chuẩn bị ổn thỏa, người kia xoay người, nghiêm nghị tuyên bố —— "Xuất chinh." Tướng sĩ quỳ lạy, khí thế hừng hực, Ngôn Vô Trạm đi xuống thành lầu, đi thẳng tới trước đại quân, hắn xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại, Ngôn Vô Trạm quay mắt về phía mấy vạn tướng sĩ, trầm giọng nói —— "Lãnh thổ Nam Triều cũng không phải là của riêng hoàng thất họ Ngôn, là giang sơn của dân chúng thiên hạ, chiến dịch hôm nay, không phải vì trẫm giành lại non nước, cũng không phải vì hoàng thất san bằng quân phản loạn, mà là vì ngàn vạn dân chúng Nam Triều, vì vợ con an ổn, lớn nhỏ yên bình, vì thái bình mai sau, vì không còn giết chóc, không còn loạn lạc, không còn đánh trận. Vì một cuộc sống bình ổn, hài hòa." Ngôn Vô Trạm nói tới đây, hơi dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, cuối cùng lại rơi xuống trên vô số gương mặt căng chặt. . . . . . "Giang sơn Nam Triều phải dựa vào các ngươi, dân chúng đại Nam Triều của trẫm, cám ơn trước." Tiếng vó ngựa vang lên, lại bị tiếng hô vang vọng phía chân trời này bao trùm, người kia đi ở trước đại quân, trên mặt hắn, chỉ có nghiêm túc. Không có ngạo nghễ, không có vui sướng, vì hắn phải hoàn thành, là một sứ mệnh thần thánh. Dưới Ải An Đồng. Binh mã hai bên kéo dài thế trận, chỉ chờ một tiếng ra lệnh cuối cùng này. Người kia vẫn ở phía trước đội ngũ, hắn nhìn đội quân không có điểm cuối đối diện, nắm chặt dây cương, bước lên trước. . . . . . "Trẫm chính là hoàng đế Ung Hoàn Nam Triều, vì thương cho nổi khổ của dân chúng, vi phục xuất tuần, không ngờ nghịch thần mượn cơ hội làm loạn, cố gắng cướp đạot giang sơn Nam Triều chúng ta. Hiện giờ, đế đô bị nghịch thần Phó Đông Lưu khống chế, vợ con thân thuộc của trẫm đang trong nước sôi lửa bỏng, trẫm đau lòng không thôi, nhưng vì dân chúng Nam Triều, trẫm không thể không nhịn đau bỏ đi tình thân, không nghĩ đến uy hiếp của loạn thần tặc tử, tập hợp nhân tài, dị sĩ các nơi, dẹp yên phản loạn, trả lại một Nam Triều thái bình thịnh thế." Ngôn Vô Trạm chỉ nói mấy câu, không chỉ sơ lược nói rõ tình huống, còn muốn tỏ rõ lập trường hai bên, hắn là hoàng đế vì giang sơn xã tắc mà rời khỏi hoàng cung, còn Phó Đông Lưu lại là loạn thần tặc tử nhân cơ hội mưu phản. Hắn vì giang sơn, bất đắc dĩ không màng đến người thân, chỉ muốn để dân chúng Nam Triều trải qua cuộc sống an cư lạc nghiệp, không còn chịu họa chiến loạn. Hắn có tình có nghĩa, cũng có trách nhiệm. Cổ vũ sĩ khí lúc xuất chinh, lời ngay lẽ thẳng lúc thảo phạt, Ngôn Vô Trạm đều làm vừa đúng, kéo thả đúng mực. Hắn vĩnh viễn đều sẽ khiến người khác trước mắt tỏa sáng, trong lúc không biết tình hình, đã bị hắn chinh phục, mua chuộc. "Nghịch thần Phó Đông Lưu, hành thích vua đoạt vị, lẽ trời không tha, trẫm hôm nay phải thay trời hành đạo, thay lê dân bách tính vốn nên an cư lạc nghiệp đòi lại công bằng. Trẫm xin thề với tổ tiên Nam Triều, chưa trừ nghịch tặc, thề không làm người." Một loạt lời nói này, nhìn như bình thường, lại không lâu sau đó liền truyền khắp mỗi một tấc đất Nam Triều, việc Phó Đông Lưu mưu phản mọi người cũng đều biết, đến lúc đó, là quay mặt phản chiến hay là trợ giúp to lớn, tự nhiên sẽ thấy rõ. . . . . . Có điều, có đám người Bắc Thần trợ giúp, Ngôn Vô Trạm chính là triệu tập nghĩa sĩ, dựng cờ trừng gian trừ ác, vì vậy, sau hôm nay, sẽ càng có nhiều người nghe tên mà đến, vì hắn bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng. "Ngôn Vô Trạm, thu lại những lý do đường hoàng kia của ngươi đi, mấy năm ngươi tại vị này đã vì dân chúng làm cái gì? Biên giới tây bắc nhiều năm liên tục chịu hoạ chiến tranh, trong đế đô vì lần đại chiến kia đến nay còn chưa khôi phục, dân chúng trôi giạt khắp nơi, ngươi nhìn thấy khi nào? Ngươi nói ngươi là vì nổi khổ của dân chúng mà rời khỏi đế đô, vậy ngươi đã làm cái gì? Dựng cờ hiệu này cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu khắp nơi, ngươi ngu ngốc, không biết đạo lý, lại vẫn có thể vô liêm sỉ nói ra những lời này. Phó Đông Lưu ta là mưu phản, nhưng ta mới là vì nghĩ cho dân chúng, Nam Triều này nếu để ngươi tiếp tục thống trị, e là không lâu sau sẽ trở thành quốc gia yếu nhất trong bốn phương đại lục, tùy tiện là ai cũng có thể ức hiếp, chiếm đoạt." Trước lời tuyên bố khai chiến của Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu đúng lúc tới rồi, y hôm nay trời vừa sáng mới đến Ải An Đồng, ngay cả quần áo cũng không kịp đổi, hắn còn mặc quần áo nhẹ nhàng, tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng không thấy vẻ uể oải, vẫn nhẹ nhàng như mây gió, ung dung không vội. . . . . . Một tiếng chất vấn này đều đâu vào đấy, không nhanh không chậm, nhưng vừa nghiêm khắc lại sắc bén, mỗi một câu, đều chỉ ra then chốt. Phó Đông Lưu không có nói bừa, những thứ này cũng không phải bịa đặt lung tung, Ngôn Vô Trạm mới đăng cơ không lâu, Nam Triều đất rộng của nhiều, hắn không có cách nào quan tâm chu đáo, chính những thứ này đã cho Phó Đông Lưu lý do rất tốt. "Ngươi thân là hoàng thượng, không để ý tới triều chính, không lo thiên hạ, lại cấu kết cùng giặc cỏ, đến nay, không những không biết hối cải, lại tập hợp sơn tặc thô lỗ, trọng phạm triều đình đến tấn công dân chúng vô tội, Ngôn Vô Trạm, đến cùng chúng ta ai mới là không quan tâm trăm họ, lẽ trời không tha?" Lúc Phó Đông Lưu nói đến đây, Bắc Thần theo bản năng sờ sờ mũi của mình, y là sơn tặc không sai, có điều y cũng không làm chuyện gì tổn hại đạo lý, cùng lắm là tên tuổi không tốt. . . . . . Sau đó, y theo bản năng nhìn Lạc Cẩn bình thản ung dung kia một cái, tên kia dường như một chút cũng không có tự xem là "trọng phạm triều đình". . . . . . "Quốc nạn trước mặt, đã không còn phân chia tam giáo cửu lưu*, có thể đứng ở đây chiến đấu vì cuộc sống bình yên thì đều là nghĩa sĩ, là ánh hùng của Nam Triều chúng ta, Phó Đông Lưu, không cần nhiều lời, cũng không cần nguỵ biện dư thừa, hành động trái lẽ trời, ắt có nghiêm trị, hãy để kết quả chứng minh tất cả." (*Tam giáo cửu lưu: ý chỉ mọi tầng lớp, tôn giáo, các trường phái học thuật của trung quốc) Miệng lưỡi tranh đấu không có chút ý nghĩa nào, người thắng mới là chân lý, mới là chính nghĩa. Bọn họ nói tới đây đã gần đủ rồi, Bắc Thần nói bính lính bên cạnh đưa lên cung tên, bộ dáng vốn lười biếng lúc kéo căng dây cung đột ngột xảy ra biến hóa. . . . . . Khoảng cách này muốn bắn lên thành lầu cũng không phải là việc khó, Bắc Thần hờ hững nhìn thanh niên nhìn như yếu đuối bên trên, trong ánh mắt sáng láng kia mơ hồ lộ ra nguy hiểm. . . . . . Y biết Phó Đông Lưu am hiểu bắn tên, y muốn xem thử, y và Phó Đông Lưu đến cùng ai lợi hại hơn, đây cũng là một tiết mục trợ hứng trước khi khai chiến. Nhận ra ý định của Bắc Thần, Phó Đông Lưu cũng đón lấy cung tên, cũng kéo căng dây cung, cũng tràn đầy tự tin, giây lát, hai người cùng buông tay. . . . . . Mũi tên xe gió, bay vút, hai đường màu đen kéo dài trên bầu trời xanh thẳm. . . . . . Nam nhân ngồi vững trên ngựa, Phó Đông Lưu mạnh, hắn cũng không yếu, công kích này nếu hắn không cách né tránh, hắn cũng không cần ngồi ở đây nữa, ngay lúc người kia thành công dùng roi ngựa đánh gãy mũi tên xông tới trước mặt kia, mũi tên của Bắc Thần cũng tới chỗ cần tới. . . . . . Mũi tên của Bắc Thần không có bắn vô ích, tiếng thân thể bị xuyên thủng nặng nề vang lên trên đỉnh đầu tướng sĩ hai phe, máu chưa kịp dâng trào, người bị đâm thủng cuống họng liền dựng thẳng hai mắt, không hề hô hấp, có điều người này không phải Phó Đông Lưu, mà là binh sĩ cách y gần nhất. . . . . Bắc Thần bắn chệch rồi. Lúc suy nghĩ nảy ra trong lòng tất cả mọi người, người đã trở thành xác chết này đột nhiên cầm trường kiếm trong tay đâm về Phó Đông Lưu, đột biến này khiến mọi người bất ngờ, chính là Phó Đông Lưu cũng không có chuẩn bị, mắt thấy kiếm kia sắp đâm thủng ngực mình, một bên khác của Phó Đông Lưu đột nhiên vươn ra một cái tay. . . . . . Người kia trực tiếp nắm cổ tay xác chết, chỉ nghe rắc một tiếng, toàn bộ cánh tay của thi thể kia đều bị hắn tháo xuống, trước khi xác chết làm ra hành động tiếp theo, gã đã bị người kia một cước đạp rơi xuống thành lầu. . . . . . Lạc Cẩn ngừng khống chế, y nhìn về phía người phá hủy công kích của hình, dáng vẻ người kia vừa vặn bị lỗ châu mai che lại, có điều rất nhanh, y liền hiện tại trong mắt mọi người. . . . . . Là Vân Dương. Ánh mắt Vân Dương thu lại từ trên người Phó Đông Lưu, nhìn ngược lại phía bên này, khoảng cách quá xa, không ai có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, nhưng bọn họ đều cảm nhận được, Vân Dương đang nhìn người kia. . . . . . Lúc này, Phó Đông Lưu ra lệnh một tiếng, chiến đấu nổ ra. Người kia không lùi bước, hắn vẫn ở chỗ cũ trước đội ngũ, hắn một đao chặt đứt đầu người gần nhất. Hắn là hoàng đế, hắn ngự giá thân chinh, vì chính hắn, cũng vì giang sơn của hắn. ..............