Ngự hoàng 2
Chương 127 : Bắt đầu hành trình
Người dưới quyền mấy tên này gộp lại cũng đủ hợp thành một đội quân, có điều vì người của bọn họ không ở cùng một chỗ, để tập hợp tất cả lại cũng cần thời gian nhất định. Vì để không lãng phí thời gian, bọn họ tạm thời sắp xếp mọi người hội hợp ở ải An Đồng.
Đó là ải lớn cuối cùng hướng về đế đô, cũng là cửa ải nguy hiểm nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phó Đông Lưu sẽ cùng Ngôn Vô Trạm phân thắng bại ở đó. Đương nhiên, điều kiện quan trọng là Ngôn Vô Trạm không bị y diệt giữa đường.
Có điều Phó Đông Lưu không thể nào thành công. Phó Đông Lưu không thể điều hết đội ngũ của y tới phục kích Ngôn Vô Trạm, như vậy sẽ khiến y hai mặt gặp địch, y chỉ có thể đánh lén.
Nhân số đội ngũ hộ tống Ngôn Vô Trạm khá khả quan, bên cạnh hắn còn có cao thủ am hiểu ám sát và đánh lén Nhược Phù Cung, Phó Đông Lưu gần như không có chút phần thắng, Lạc Cẩn không loại được y, cũng sẽ không thể để Ngôn Vô Trạm chết giữa đường.
Vì vậy ải An Đồng chính nơi xoay chuyển vận mệnh, lãnh thổ Nam Triều này, đến cuối cùng sẽ thuộc về ai. Là Ngôn Vô Trạm tiếp tục sở hữu giang sơn, hay là Phó Đông Lưu thành công lật đổ, để hoàng thất hiện giờ trở thành tiền triều. . . . . .
Tương lai không xa, tất cả những thứ này sẽ được công bố, có điều Ngôn Vô Trạm tràn đầy tự tin, dù Phó Đông Lưu hung hăng ngang ngược cỡ nào, đến cuối cùng, cũng chỉ có con đường chết.
Chuyện ngày hôm qua cùng khúc nhạc đệm sáng nay đều vì sắp khởi hành mà nhạt đi, Hoài Viễn bên này cũng đã sớm chuẩn bị sắp xếp, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường, có điều trước khi đi, bọn họ phải ở chỗ này của Mộ Bạch ăn một bữa cơm cuối cùng.
Điểm tâm hôm nay so với trước đây đều phong phú hơn, Mộ Bạch còn chuẩn bị rượu, không khí này khá không tệ, nếu Ngôn Vô Trạm có thể dựng thẳng thắt lưng thì tốt hơn. . . . . .
Hắn là được Hoài Viễn đỡ ngồi xuống, sau lưng còn lót hai cái nệm êm. Dáng vẻ quái dị của hắn thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sao vậy?" Hắn ngồi xuống, Lạc Cẩn hỏi trước tiên.
"Eo. . . . . . đau." Người kia cười nói, trong giọng nói không hề có một chút không tự nhiên.
Nhưng Lạc Cẩn nghe xong lời này, lại là dáng vẻ như có điều gì suy nghĩ, tròng mắt u ám kia còn không ngừng nhìn về bên eo hắn, một nhìn vừa rì rầm tự nói: "Eo. . . . . . sao?"
Hỏi dò gần như ám chỉ của Lạc Cẩn khiến Bắc Thần đang ngậm đũa theo bản năng gãi đầu một cái, y nhớ hôm qua lúc Ngôn Vô Trạm rời đi hình như không có vấn đề gì, chạy còn nhanh hơn thỏ. . . . .
Sau đó y gãi đầu, y biết y rất dũng mãnh, có điều mới làm một lúc như vậy không đến nỗi khiến eo hắn trở thành như vậy chứ?
Bắc Thần không nghĩ ra, liền nháy mắt với người kia, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy dáng vẻ gian tà này của Bắc Thần, lập tức chán ghét xoay mặt qua chỗ khác. . . . . .
Nhưng xoay đầu cũng không khiến hắn bớt lo, Ngôn Vô Trạm còn chưa nhìn rõ mặt mũi người bên cạnh, liền nghe thấy. . . . . .
"Sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm."
Ngôn Vô Trạm lập tức cùng hắn đối mắt, lời này của Mộ Bạch không đi qua não đã nói thẳng ra, ai bảo hắn đột nhiên quay lại, khiến y một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Sắc mặt không tốt là vì tiêu chảy. . . . . .
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm không muốn nói chuyện này, đồ ăn đồ uống đều như nhau, hắn phải làm sao giải thích hắn bị giày vò hơn nửa đêm. . . . . . là vì tiêu chảy, hắn cũng từ chỗ Hoài Viễn gián tiếp biết được rồi*. Có miệng khó trả lời mà.
(Ở đây ý nói nguyên nhân bị tiêu chảy không phải do ăn nhầm cái gì đó mà vì lý do đặc biệt đã nói ở chương trước nên không thể nói ra).
"Dùng bữa đi." Ngôn Vô Trạm cứng rắn chuyển đề tài, có điều vẫn tự nhiên như cũ. Hắn sau khi nói xong cũng không nhìn vẻ mặt mọi người, trực tiếp quay sang Hoài Viễn, ra hiệu hắn rót đầy rượu cho hắn, "Hành trình lần này, toàn bộ dựa vào các người, lời khách sáo không cần nói nhiều, ân tình của các người, trẫm nhớ kỹ, trẫm kính các người một chén, chúc chúng ta khai cờ thắng lợi."
Ngôn Vô Trạm nói xong, liền định uống một hơi cạn sạch, nhưng tay kia mới giơ lên, tiêu điểm của mọi người lại tập trung lên cổ tay hắn, còn về nội dung hắn nói, lại không ai để ý. . . . . .
"Tay ngươi làm sao vậy?" Lần này là Bắc Thần hỏi, hắn không nhớ hôm qua Ngôn Vô Trạm bị thương ở tay.
Người kia ngẩn ra, lúc này mới phát hiện tay áo mình trượt xuống dưới, chỗ bị Hoằng Nghị đánh lại rõ ràng như vậy bầy ra trước mặt mọi người, hai đòn này của Hoằng Nghị hôm qua khá tàn nhẫn, hắn vốn cho vết này không quá mười ngày nửa tháng là khỏi, nhưng không ngờ, hôm nay ngoại trừ nhìn ghê gớm một chút, những thứ khác cũng không chút chậm trễ.
Có điều hiện giờ vết thương kia, nhìn không giống như bị đánh, lại giống như bị người dùng sức siết ra.
Người kia không để lại dấu vết kéo ống tay áo lại lần nữa, biểu hiện trên mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào, hắn không muốn lại tiếp tục hỏi về việc trên người hắn, nhưng tính tò mò của mọi người hoàn toàn bị hắn khơi dậy rồi, Bắc Thần vẫn cau mày, ánh mắt kia cũng từ từ chuyển thành nghi ngờ, "Eo đau? Tay bị thương? Sắc mặt lại khó coi như vậy, nói. . . . Cuối cùng tối qua ngươi đã làm gì?"
"Đùng!" Ngôn Vô Trạm chưa kịp trả lời, Hoằng Nghị đột nhiên đứng lên, tiếng động vừa rồi là y gõ đũa lên bàn phát ra, hành động này của y, thành công cắt ngang Bắc Thần.
Y thứ gì cũng không ăn, ly rượu trước mặt cũng đầy, Hoằng Nghị không nhìn bất luận ai, trực tiếp rời đi. Hoằng Nghị xưa nay lạnh lùng, nhưng hiện giờ, Ngôn Vô Trạm lại cảm thấy xa cách. Cơn giận của Hoằng Nghị càng lớn rồi.
Có điều Hoằng Nghị rời đi cũng không ảnh hưởng tâm tình của bọn họ, bữa cơm này ăn khá vui vẻ, không có bi tráng, chỉ có ý chí chiến đấu sục sôi.
Dùng cơm xong, Bắc Thần liền dẫn người kia tới phòng của mình, dù y rất muốn cùng Ngôn Vô Trạm nghỉ ngơi một hồi, có điều thời gian không nhiều, đội ngũ đã chuẩn bị xong, Bắc Thần dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi gương mặt cho người kia, nhìn trong gương vẫn là bộ mặt xấu xí, người kia không tự chủ được nở nụ cười.
Đều là dịch dung, rõ ràng kỹ thuật của Bắc Thần tốt hơn rất nhiều. Chỉ là gương mặt Bắc Thần đổi, không có cái nào có thể khen. Xấu muốn chết. Thế nhưng lại không chán ghét, xấu có cá tính.
Chờ bọn họ ra khỏi biệt viện, đội ngũ từ lâu đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, có điều lần này bọn họ chưa chuẩn bị xe ngựa cho người kia, không phải là không nghĩ đến, mà là mục tiêu xe ngựa quá lớn, quá dễ bại lộ vị trí người kia, vì vậy lần này bọn họ cưỡi ngựa như nhau.
Tâm tình Ngôn Vô Trạm đang sục sôi, sau khi nhìn thấy những con ngựa này trong nháy mắt phai nhạt đi, eo hắn đau, hơn nữa hắn tối hôm qua từng cùng Hoài Viễn làm, hôm nay lại phải cưỡi ngựa. . . . . . Chưa nói chuyện đường xá xóc nảy, chỉ là lên ngựa, e cũng là vấn đề.
Bắc Thần đã ngồi trên lưng ngựa thấy người kia trù trừ không tiến lên, liền hất đầu với hắn, "Sao vậy? Nhanh lên một chút ."
Ngôn Vô Trạm biết, thời điểm như thế này hắn cũng không thể đòi hỏi, nhìn lưng ngựa, người kia cắn răng một cái, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng trước khi hắn nhấc chân, Hoài Viễn đã kéo hắn lại.
"Hoàng thượng cưỡi con này của thần." Sau khi nói, Hoài Viễn đã kéo người kia đến trước ngựa, y không cho hắn cơ hội từ chối, cung kính khom người, cũng vòng cánh tay đến trước trán đã rũ xuống.
Hoài Viễn vẫn là Hoài Viễn kia, nghe lời hiểu chuyện, lại cung kính với hắn vạn phần, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Ngôn Vô Trạm lại không có cách nào nhìn y giống như bình thường. . . . . .
Hơn nữa Hoài Viễn hiện giờ, rõ ràng cố chấp hơn rất nhiều.
Thấy hắn không động đậy, Hoài Viễn liền giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau một cái, người kia chợt cảm thấy tim như bị người xiết một cái, hắn vội ho một tiếng, vịn cánh tay Hoài Viễn, vội vàng lên ngựa.
Hắn hơi động, Hoài Viễn liền chủ động giữ eo hắn, động tác này nhìn giống như chỉ đỡ đơn giản, về thực chất lại là Hoài Viễn đưa người kia lên ngựa.
Ngôn Vô Trạm một chút sức lực cũng không tốn, eo bị thương cũng không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.
Sau khi an toàn lên ngựa, người kia muốn vui mừng thở dài, nhưng miệng còn chưa kịp mở ra, Hoài Viễn đã lên tới rồi.
Cơn giận này cứ như vậy nghẹn ở trong lồng ngực, suýt chút nữa khiến hắn nhịn chết.
Tình hình gì chứ?
Hơn nữa, hắn không dễ dàng có thể cùng Hoài Viễn tạm thời tách ra, để tâm tình bừa bộn này của hắn bình tĩnh một lúc, hiện giờ lại tới gần như vậy, so với bình thường còn gần hơn. . . . . .
Sau lưng hắn dán vào Hoài Viễn, chân Hoài Viễn tách ra cũng dính sát mông hắn, không biết sao, người kia chợt bắt đầu để ý thứ giữa hai chân y. . . . . . Hắn luôn cảm thấy thứ kia đụng vào hắn.
Ngôn Vô Trạm cau mày, biểu tình trên mặt khá sâu sắc, hắn cảm thấy hắn càng hèn hạ hơn rồi.
"Không có xe ngựa, phải khổ cực một chút, thần sẽ cưỡi ngựa này ổn định một chút, cố gắng không để eo người bị ảnh hưởng, người không thoải mái, cứ dựa lên người thần, chờ eo khỏe rồi, người lại tự mình cưỡi ngựa."
Ngôn Vô Trạm đổi mặt, liền lại biến thành Tông Bảo, thân phận đế vương kia vẫn phải giấu đi.
Vì vậy hiện giờ, xưng hô giữa mọi người lại lần nữa thay đổi, hắn không phải hoàng thượng, chỉ là một thị vệ bình thường mà thôi.
Tay Hoài Viễn vòng qua người kia, nắm lấy dây cương, động tác này khá tự nhiên, người kia đã không hay không biết bị y ôm ở trong ngực. . . . . .
Hơi thở Hoài Viễn dựa vào rất gần, gần đến khiến Ngôn Vô Trạm không có cách nào hít thở chính xác, hắn hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, suy nghĩ loạn cào cào không bình tĩnh được . . . .
Tâm loạn, nhưng vẻ mặt ngoại trừ có chút ngẩn ra cũng không có gì khác bất thường, người kia lần nữa ho khan, sau đó gật đầu với Bắc Thần, ra hiệu có thể khởi hành.
Những người khác đối với người kia cùng cưỡi một ngựa, hiện giờ đã không phải lúc để bọn họ tính toán chi li, hiển nhiên Hoài Viễn chăm sóc người kia càng thích hợp, cũng càng thuận tiện, nhìn bên ngoài eo hắn, Bắc Thần cũng không nói gì thêm, mà ra lệnh lên đường.
Kể cả Lạc Cẩn, dù y từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía bọn họ mấy lần, nhưng ánh mắt kia lại mang theo thâm ý.
Mà Hoằng Nghị thì lại đi ở phía trước đội ngũ, đối với chuyện phía sau đều không nghe không thấy, y không muốn biết bất kỳ chuyện gì có liên quan với bọn họ.
Cứ như vậy, hành trình chiếm lại bắt đầu rồi.
....................
Chương 151: Bắt Đầu Lại.
*****
"Ngươi gần đây làm gì Hoằng Nghị rồi hả?" Tranh thủ lúc châm trà, Lạc Cẩn nhíu mày nhìn người kia một cái.
Cảm nhận được ánh mắt Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm cũng nhìn lại, hắn chẳng ừ hử bỉu môi, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
"Mặt hắn xấu muốn chết" Ngồi xuống lần nữa xong, Lạc Cẩn theo thói quen vỗ vỗ vạt áo cũng không xốc xếch, "Hiện giờ không ai dám đến gần hắn, thấy Hoằng Nghị, tất cả đều đi đường vòng."
Ngôn Vô Trạm khẽ nhấp một miếng, hắn cảm thấy kỹ thuật pha trà của Lạc Cẩn thật là không phải người bình thường có thể so sánh, điều này khiến không chỉ không tìm được tật xấu của y, trái lại giống như có chút nghiện không thể bỏ.
Chỉ cần không phải trà Lạc Cẩn pha, lá trà tốt thế nào hắn cũng cảm thấy thiếu một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ này của người kia, Lạc Cẩn mím môi cười khẽ, trước đây lúc ở Thanh Lưu Thành, Lạc Cẩn liền nhận ra người này rất kén chọn, cũng khá để ý, có điều thân phận hắn quá thấp hèn, cũng không có quyền xa xỉ, sau khi ở cùng y, những thói quen này liền dần dần lộ ra.
Bất kể là ăn hay dùng, tốt hay không tốt hắn nhìn một cái là có thể nhận ra.
Lạc Cẩn vốn cho rằng hắn là tư chất thông minh, có năng lực nhận biết đồ tốt trời sinh, không ngờ tên này từ lúc sinh ra đã sống cuộc sống giàu sang, hắn đã dùng quen thứ tốt nhất, hơi hơi thiếu một chút , hắn lập tức có thể nhận ra. Đây là một loại thói quen.
Giống như lần đầu tiên hắn uống trà của Lạc Cẩn liền thích như vậy, người này rất biết hưởng thụ. Lạc Cẩn có tự tin này, trong thiên hạ, không ai có kỹ năng pha trà cao siêu như y.
Người này chỉ dùng thứ tốt nhất. Bao gồm cả người cũng vậy. Người này tùy tiện bên cạnh ai cũng không đơn giản.
Ngôn Vô Trạm chậm rãi uống chén trà này, sau đó mới lại tiếp tục đề tài vừa rồi, "Sao vậy, ngươi cũng đi vòng à?"
Lạc Cẩn nở nụ cười, y lắc đầu, "Ta không có, vì Hoằng Nghị cơ bản không xuất hiện trước mặt ta."
Nhờ Lạc Cẩn nhắc tới, Ngôn Vô Trạm mới nhớ lại, Hoằng Nghị gần đây dường như rất ít xuất hiện, có điều mỗi lần nhìn thấy y, ánh mắt y đều khá hằn học.
Cũng khó trách Lạc Cẩn lại hỏi hắn, có phải là đã đắc tội Hoằng Nghị rồi không.
"Đúng rồi" Lạc Cẩn thản nhiên như thường, nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, nụ cười kia càng không chút rung động nào, y dùng giọng điệu như hỏi tối nay ăn cái gì hỏi việc khá chấn động, "Có muốn tối nay qua đêm trong phòng ta hay không?"
Lạc Cẩn vừa nói xong, trà đưa đến bên miệng của Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa đưa lên tới mũi, dù bên ngoài không có phản ứng gì quá lớn, thế nhưng nhịp tim người kia lại không tự chủ được tăng nhanh rồi.
"Đều là phòng chữ "Thiên"*, ở cái nào cũng như nhau." Người kia cười, thuận miệng nói.
(* Phòng chữ Thiên: Phòng hạng nhất)
"Tông Bảo, ngươi hiểu ý của ta." Lạc Cẩn không thích quanh co lòng vòng, nếu y đã thẳng thắn, sẽ không chuẩn bị cho người kia cơ hội giả vờ ngây ngốc, "Chúng ta đã rất lâu chưa từng đơn độc ở chung, ta đây, đã lâu không cùng ngươi ngủ chung."
Lạc Cẩn, đã đủ thẳng thắn, đủ rõ ràng, Ngôn Vô Trạm còn muốn giả ngu cũng không được, hắn lắc đầu với Lạc Cẩn, nhưng lời từ chối còn chưa kịp mở miệng, Lạc Cẩn đột nhiên đi tới phía sau hắn, từ phía sau vòng lấy hắn. . . . . .
Lạc Cẩn đứng, người kia ngồi, bộ dạng này khá giống đưa nhỏ làm nũng với cha mẹ. Lại với Lạc Cẩn mà nói, làm nũng và giả vờ như vậy, đều là thuận tiện như vậy.
"Lời này nói thật đê tiện." Người kia cố ý nói đùa, hắn vốn định không chút dấu vết né tránh Lạc Cẩn, có điều rất hiển nhiên, Lạc Cẩn cao tay hơn hắn một chút.
"Vậy ta đổi thành nói, ta muốn cùng ngươi thức dậy, cùng ngắm bình minh."
Đây không phải là ý đó sao?
Có điều rất hiển nhiên, đều là đùa giỡn lưu manh, Lạc Cẩn lại có đẳng cấp hơn một chút, tên nhóc Bắc Thần kia lại vừa thô vừa tục.
"Tông Bảo, lẽ nào ngươi không biết, vào trong phòng một người đàn ông độc thân là chuyện nguy hiểm cỡ nào sao?" Gò má dán vào bên trán người kia, Lạc Cẩn nhìn thẳng phía trước, trong nụ cười pha thêm nguy hiểm.
"Ta là tới uống trà." Vừa nãy lúc vào thành, Lạc Cẩn nói với hắn như vậy.
"Lời như vậy ngươi cũng tin?" Lạc Cẩn cười, giống như là đang kinh ngạc với sự ngây thơ của người kia, cười ra, giọng nói y hạ thấp, "Ta là tới mời ngươi uống trà, có điều, đây chỉ là mồi nhử, dụ ngươi đi vào trong bẫy của ta."
Tốc độ đi tới của đội ngũ không chậm, thậm chí so với bọn người Phó Đông Lưu lúc trước còn nhanh hơn, tới gần đế đô, thành lân cận liền bắt đầu nhiều lên, tình huống ngủ ngoài trời đã ít lại càng ít, bọn họ phần lớn thời gian sẽ tới trước lúc cửa thành đóng lại.
Có điều, dù là cửa thành đóng, cũng không ai từ chối mở ra.
Có ngự tứ* lệnh bài của Hoài Viễn, đoạn đường này đều thuận lợi.
(*Ngự tứ: do vua ban cho)
Dĩ nhiên, thân phận người kia vẫn bảo mật, phía đế đô cũng im lặng như trước, có điều bọn họ đều rất rõ ràng, càng yên tĩnh, sau này lúc bạo phát sẽ càng kinh thiên động địa.
Ngày tháng đi đường dĩ nhiên không có cách nào quan tâm chu đáo, dù bọn họ đã cố gắng cung cấp tốt nhất cho người kia, nhưng dù sao so với bình thường không giống nhau, Ngôn Vô Trạm thật sự cũng mệt mỏi, cho nên lúc Lạc Cẩn mời hắn tới thưởng thức trà, hắn không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Thần kinh quá căng thẳng, hắn cũng cần thả lỏng thật tốt một chút.
Có điều hắn không ngờ tới, Lạc Cẩn lại ôm mục đích này.
"Trước đây, ngươi biết động cơ của ta, vì vậy sau đó cũng không để cho ta đụng tới. Hiện giờ, mọi việc đều đã sáng tỏ, những thứ tồi tệ kia, Tông Bảo, chúng ta cùng quên đi, chỉ cần nhớ tới ký ức lúc cùng nhau vui vẻ là đủ rồi." Lạc Cẩn ở trên mặt hắn nhẹ nhàng cọ hai cái, tay đặt trên ngực hắn cũng như có như không tăng thêm sức, y đang sờ soạng hắn, nhưng động tác rất khéo léo, quyến rũ người nhưng lại không quá kịch liệt, "Tông Bảo, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."
Chén kia trà, còn cằm trong tay Ngôn Vô Trạm, tuy rằng vững vàng, nhưng mặt nước lại xuất hiện từng vòng sóng sánh. . . . . .
"Lạc Cẩn, ta sớm muộn. . . . . ."
"Ta biết." Cắt đứt lời người kia, Lạc Cẩn không cho hắn nói tiếp, "Ngươi hiện giờ không phải chưa trở về sao? Ngươi bây giờ không phải là Tông Bảo sao? Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện sau này, chỉ nói hiện tại, ta chỉ muốn ngươi hiện giờ."
Lời này, Ngôn Vô Trạm đã từng nghe, có điều không phải Lạc Cẩn nói, mà là Bắc Thần.
Dù lời nói không giống nhau, nhưng nội dung lại giống nhau không thôi.
Động tác của Lạc Cẩn trở nên lớn mật, vạt áo người kia đều bị y vò cho rối loạn, ngón tay lạnh lẽo kia dán vào áo lót, nhiệt độ rất nhanh liền truyền tới da, thân thể Lạc Cẩn vẫn là lạnh như vậy, giống như xà yêu . . . . . .
Lạc Cẩn từng nói, đó là do y ngâm thuốc nhiều năm gây ra, cả đời này đều sẽ vậy, không thay đổi được. Nhiệt độ rất đặc biệt, độc nhất vô nhị.
"Lạc Phồn rất gian xảo, muốn đấu với hắn cũng không dễ dàng."
Điểm này không cần Lạc Cẩn nói người kia cũng biết, bọn họ là anh em một dòng máu, dù là âm mưu quỷ kế hay là bày mưu tính kế, đều như nhau, khiến không ai có thể chống đỡ, sàn sàn nhau, Ngôn Vô Trạm đã sớm trải nghiệm, còn khá rõ ràng.
Có điều Lạc Phồn thua, điều này chứng minh, Lạc Cẩn vẫn thông minh hơn một chút.
"Những năm này, vì che giấu thật tốt, rất nhiều chuyện ta đều lạnh nhạt, vì đóng thật tốt vai thiếu gia lắm bệnh này, ta đã không nhớ rõ tính cách vốn có của ta, vì vậy dần dần đã biến thành Lạc Cẩn hiện giờ."
Dù là diễn kịch, nhưng nhập vào quá sâu, cuối cùng sẽ bị thay đổi, bất kỳ ai đều không thoát khỏi định luật này, Lạc Cẩn cũng không ngoại lệ.
"Lạc Phồn giám sát ta rất chặt, hắn vẫn luôn nghi ngờ bệnh tình của ta, vì không lộ ra sơ sót. . . . . ." Ở trên chỉ là làm nền mà thôi, Lạc Cẩn cũng không phải tranh thủ sự thông cảm của hắn, lời y muốn nói sau đó mới là quan trọng, "Tông Bảo, ngươi biết không? Dục vọng và hứng thú cũng vậy, năm này qua tháng khác có thể làm mờ đi, đã bị ta quên mất, ta trước đây rất ít chạm vào phụ nữ hay đàn ông, ban đầu chẳng qua là nhịn không được mới phát tiết một lần, nhưng cơ bản không thỏa ý, vì ta phải đề phòng Lạc Phồn. Dần dần, nhu cầu thân thể lại càng ngày càng dài, đến cuối cùng, dục vọng cũng cùng rất nhiều thứ cứ như vậy tời xa ta. Ta đã không nhớ được người từng ôm ấp trước khi ôm ấp ngươi, quá xa rồi. . . . . ."
Điểm này Ngôn Vô Trạm vẫn thật không ngờ tới, xem dáng vẻ kia của Lạc Cẩn, hắn cho rằng kinh nghiệm đầy mình chứ. . . . . . Bởi vì kỹ thuật của y rất tốt.
Lúc đó, hắn đối với chuyện như vậy vẫn chưa tính là quen thuộc, Lạc Cẩn không những không khiến hắn không thoải mái, trái lại để hắn nếm trải ngon ngọt, hắn cũng là ở chỗ Lạc Cẩn này, dần dần tìm được cảm giác. . . . . . Người hướng dẫn khai sáng sao?
Nghĩ tới đây, chén trà trong tay Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa làm đổ.
"Trừ ngươi ra, không ai lại có thể khơi gợi dục vọng của ta, chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta liền muốn chạm, muốn sờ, muốn cùng ngươi làm càng nhiều việc càng tệ hơn nữa." Tay Lạc Cẩn đã dò vào vạt áo người kia, nhiệt độ lạnh như băng dao động trước ngực người kia, không có mục tiêu rõ rệt, nhưng âm thanh Lạc Cẩn lại trở nên trầm thấp, "Ngươi khiến ta, lửa dục thiêu thân, muốn mà không được, từ một thần tiên xem thường mọi thứ đã biến thành con người phàm tục."
Lạc Cẩn hình dung chính xác, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, hắn chính là thần tiên không dính khói bụi trần gian, chỉ là. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không muốn nghe tiếp, tiếp nữa, hắn cũng không xác định lại xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn không ngừng kêu gào, khiến hắn không muốn nghe lời Lạc Cẩn, nhưng thân thể lại không thể tự chủ tiếp nhận, hắn ở trước mặt Lạc Cẩn vĩnh viễn là như vậy, không biết phản kháng, cũng sẽ không từ chối, cứ bị y dẫn dắt.
Ngôn Vô Trạm vừa đặt chén trà xuống, tay Lạc Cẩn lại bao lấy hắn, sau đó đem chén trà này vững vàng giơ lên trước mặt người kia, dù không muốn, người kia vẫn phối hợp uống một hớp. . . . . .
Nước trà còn chưa nuốt xuống, Lạc Cẩn liền tiếp tục. . . . . .
"Tông Bảo, ta rất sạch sẽ, so với bất kỳ người đàn ông nào đều sạch sẽ hơn."
Phía trước y rất ít sử dụng, phía sau không ai dám dùng, vì vậy so sánh với nhau, Lạc Cẩn thật sự rất sạch sẽ, có điều không biết vì sao, Ngôn Vô Trạm ngậm lấy nước trà, ở trong lòng bỏ thêm một câu, sạch sẽ nhất thật ra lại là Hoài Viễn mới đúng. . . . . .
"Tông bảo, có muốn thử một chút mùi vị của ta hay không? Ta biết, ngươi vẫn muốn ôm ấp ta, có phải không?"
...............
【 Lạc Cẩn muốn dâng lên hoa cúc xử nam của hắn, Thúc, cảm thấy đáng tin không?
Thúc coi rẻ quần thần: Các ngươi cảm thấy thế nào?
Chúng thần: . . . . . . 】
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
39 chương
18 chương
750 chương
57 chương
29 chương
212 chương
45 chương
10 chương