Ngự hoàng 2

Chương 119 : Giằng co không dứt

Phó Đông Lưu trăm phương ngàn kế muốn làm phản, y dĩ nhiên nắm chặt vạn phần mới ra tay, thuộc hạ của y cũng không thể chỉ có một mình Vân Dương. Mấy năm nay y vẫn luôn chiêu binh mãi mã, người tài ba bên cạnh Phó Đông Lưu sợ là so với phía Ngôn Vô Trạm còn nhiều hơn rất nhiều. Bằng không, dù y có lòng khởi binh, cũng không có sức chiến thắng. Sơ sót rồi. Lạc Cẩn liếc nhìn Bắc Thần bị đối phương liều chết quấn lấy, không có cách nào thoát thân, lại nhìn một chút Hoằng Nghị miễn cưỡng đứng thẳng, Lạc Cẩn không thích hợp với loại chiến đấu như vầy, nhưng hiện giờ, y không có lựa chọn nào khác. Chỉ là đối phương ở trong tối, y ở ngoài sáng, điều này làm cho người am hiểu đánh lén như Lạc Cẩn ở thế yếu, hơn nữa Ngôn Vô Trạm ở ngay phía sau y... Y không thể cách hắn quá xa. Thế nhưng y cũng không thể đứng ở đây làm mục tiêu sống. Nhân khoảng trống này, có người lặng lẽ sờ tới sau lưng Ngôn Vô Trạm, lúc nghe thấy hướng tiếng động, Lạc Cẩn sờ bên hông một cái, Ngôn Vô Trạm chỉ thấy một bóng đen xẹt qua trước mặt, kèm theo một tiếng bang, tiếng kêu thảm thiết làm chói tai hắn... Vừa quay đầu lại, hắn bỗng phát hiện, ở phía sau cách hắn không xa, xuát hiện một người bị chặt ngang... Ruột và nội tạng người kia chảy đầy đất, nửa người dưới bị chặt đứt còn đang co quắp, có lẽ là cảm thấy không đúng lắm, người nọ vùng vẫy nhìn về phía sau, sau đó Ngôn Vô Trạm lần thứ hai nghe được tiếng kêu thảm thiết... tiếng kêu kia có sức không hơi, lại mang theo tuyệt vọng và bi thương... làm người khác chấn động. Ngôn Vô Trạm không thông cảm với gã, xác định gã sẽ không còn tạo được uy hiếp với mình, liền hờ hững thu lại ánh mắt, roi dài nhuốm máu nằm trên mặt đất, Ngôn Vô Trạm thấy Lạc Cẩn khe khẽ run lên, một tiếng giòn tan vang lên, vết máu trên thân roi liền sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết... Roi là thứ tốt, người dùng roi này càng khiến cho không ai có thể khinh thường. Lạc Cẩn vẫn luôn mặc áo gấm đồ bông, cuộc sống tinh tế, lại cực kỳ xa hoa, y là thiếu gia nhà giàu, khoan thai, sang trọng, bất kể lúc nào, Lạc Cẩn cũng đều hoàn mỹ không thể xoi mói, y khiến người khác kinh diễm, lại khiến người khác khuất phục, không hay không biết liền bị mê hoặc, thậm chí là mê muội mù quáng. Y chính là một công tử nho nhã, một tồn tại siêu phàm thoát tục, một người khiến cho không ai có thể không yêu thích, thậm chí là một dáng tươi cười cũng sẽ khiến người khác không tiếc xông vào nước sôi lửa bỏng, thế nhưng, ai cũng không nghĩ tới, một người như vậy, lại có thể một roi chặt ngang người người khác... Mặt Lạc Cẩn vẫn trắng nõn như trước, nhưng không còn là tái nhợt đau bệnh, màu da trong suốt óng ánh này, dường như vô cùng mịn màng... Vẻ ngoài của y vẫn khiến người kinh thán như trước, nhưng lại cùng người Ngôn Vô Trạm nhìn thấy khi đó, quả thực giống như hai người khác nhau. Lạc Cẩn bí hiểm, dù là hiện tại, Ngôn Vô Trạm cũng không dám nói, hắn hoàn toàn hiểu y... Lạc Cẩn thu lại roi dài, con ngươi u ám trước sau nhìn chằm chằm chỗ đánh lén Hoằng Nghị, y cũng không quay đầu lại, nắm lấy tay Ngôn Vô Trạm, "Ta không có cách nào giống như bọn họ bảo vệ ngươi, có điều, theo sát ta, ta sẽ không để ngươi bị thương." Ngôn Vô Trạm nhìn về phía Lạc Cẩn. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt người kia, con ngươi Lạc Cẩn vừa hơi chuyển, y hướng về phía người kia nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn là dáng vẻ tươi cười Ngôn Vô Trạm quen thuộc, nhẹ nhàng, nhưng lại cướp đi hồn phách người khác... "Đi." Chớp mắt tiếp theo, Lạc Cẩn kéo người kia nhấc chân bỏ chạy, các đòn công kích cùng lúc từ bốn phương tám hướng kéo tới, Lạc Cẩn tập trung nhìn phía trước, roi trong tay linh hoạt khua động. Tiếng nổ vang quanh quẩn bên tai, mỗi một roi của Lạc Cẩn đều có thể chính xác đánh tan công kích của đối phương, linh lực khác nhau tràn ngập chung quanh, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng chưa bị một chút tổn thương... Có cây tiêu kia, hắn chạy không nhanh, Lạc Cẩn cũng không ép hắn, y phối hợp với tốc độ của hắn, gương mặt tuấn mỹ của y căng thẳng, bộ dáng này, Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy qua... Dứt khoát lại kiên định. Lúc này, người đánh lén Hoằng Nghị lại lần nữa phát ra thế tiến công, Lạc Cẩn cảnh giác nhìn lại, y cũng không đón lấy chiêu thức đó, mà là vào thời điểm mấu chốt, kéo người kia tránh ra... Lạc Cẩn như một con báo lanh lẹ, y không công kích trừ phi bất đắc dĩ, y cũng không phòng thủ, y chỉ luôn né tránh, mang theo người kia tránh khỏi công kích này... Mộ Bạch đang ở ngoài thành, đảm bảo đưa Ngôn Vô Trạm rời khỏi an toàn. Nhà cửa lùi lại phía sau, cửa thành từ từ tới gần, một vầng trăng ở ngoài tường thành, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, dường như đang cười nhạo Lạc Cẩn không biết lượng sức... Cửa thành cách ngay đó không xa, nhưng lúc này Lạc Cẩn lại không có cách nào đi tới. Lạc Cẩn xưa nay ưu nhã, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, quần áo xộc xệch, ngay cả đầu tóc luôn luôn chỉnh tề cũng có chút buông lỏng, con ngươi u ám xuyên qua mấy sợi tóc trên trán nhìn về người trên cao... Đứng trên tường thành kia là một người mặc áo đen. Trăng tròn làm nền, người nọ mặc áo choàng rộng thùng thình, ngay cả mũ che cả khuôn mặt lại, Lạc Cẩn chỉ có thể nhìn hàm dưới nhòn nhọn, còn mang theo bờ môi châm biếm... Y chính là người vừa đánh lén Hoằng Nghị. Lạc Cẩn mệt muốn chết, nhưng một hồi tranh đấu này, y thật sự là không đổ một giọt mồ hôi, nhiệt độ cơ thể quá thấp của y chưa từng có bất kỳ thay đổi nào, giống như lúc nắm tay người kia vậy, rất lạnh, rất lạnh, nhưng y lại trước sau không buông hắn ra... Cứ như vậy vẫn nắm chặt đến nơi này. Mà lúc này, truy binh đuổi tới. Tiếng huyên náo lần nữa vang lên, từ từ tới gần. Ngôn Vô Trạm quay đầu lại nhìn thoáng qua, đám người bọn Lạc Cẩn mang tới vừa rút lui vừa cùng đối phương chém giết, Bắc Thần và Hoằng Nghị cũng ở trong đó, Ngôn Vô Trạm nhìn về phía cửa thành, đây cũng là lúc rời đi. Bọn họ chính là đánh bất ngờ, cần phải nhanh và chính xác, vốn không thể kéo dài quá lâu, không mong biến thành một trận hỗn chiến, kéo dài nữa, đối với bọn họ không chỗ nào tốt. Người bọn họ mang theo cũng không nhiều, viện binh của Phó Đông Lưu lại vẫn đang gia tăng. "Cung chủ Nhược Phù Cung chẳng qua cũng chỉ như vầy." Tiếng cười giễu cợt vang lên, Ngôn Vô Trạm quay đầu lại, lại thấy thân thể người kia ở trước mặt trăng lắc lư lên xuống mấy lần, chớp mắt đã không thấy hình dáng. Lạc Cẩn biến sắc, vội vàng đẩy Ngôn Vô Trạm ra, nhưng lúc này người đã đi tới trước mặt Lạc Cẩn, tay y dán trên ngực Lạc Cẩn, người kia ngã xuống nhìn thấy con ngươi Lạc Cẩn chợt co rút lại, chớp mắt tiếp theo, linh lực mạnh mẽ ở trước ngực y phát nổ... Lạc Cẩn bị đánh bay, thân thể nặng nề bị ném về phía sau, y trực tiếp bị quăng trên mặt đất, nhưng cũng không lập tức dừng lại, mà trượt về phía sau rất xa... Mặc kệ cùng Lạc Cẩn trước đây từng có cái gì, nhưng giờ khắc này, tim Ngôn Vô Trạm chợt nhói lên, hắn muốn đến xem tình hình của Lạc Cẩn, nhưng cổ áo hắn lại bị người xách lên... Không để ý tới tiêu ở phía sau, người kia nhấc chân liền đá, đối phương nhanh nhẹn tránh được một đòn này, Ngôn Vô Trạm chưa kịp thử lại, bàn tay lạnh như băng liền sờ lên cổ hắn, móng tay bén nhọn đặt trên mạch máu hắn... Ngôn Vô Trạm không động đậy nữa. Thắng bại đã rõ. Biểu tình Phó Đông Lưu thoáng chốc thả lỏng, có nguy không hiểm... May mà viện binh tới đúng lúc. "Toàn bộ giết, không..." "Buông hắn ra." Lời Phó Đông Lưu còn chưa nói hết, lưỡi đao mang theo mùi máu tươi liền gác lên cổ hắn, cùng Ngôn Vô Trạm không khác nhau lắm, y cũng bị người khác bắt rồi. Con ngươi hơi lui về phía sau, y thấy được Bắc Thần đẫm máu, tên kia vẫn một thân lưu manh, nhưng lại mang theo tàn ác. Như tu la đến từ địa ngục vô gian. Y thật sự đã không để ý, Bắc Thần từ lúc nào đã chạy đến phía sau y rồi... Bắc Thần lại đè đao về phía sau, y ý bảo Phó Đông Lưu dựa theo ý của y mà làm. Phát triển bất ngờ này khiến người của hai bên cùng ngẩn người, tiếng đánh nhau trong nháy mắt dừng lại, mọi người nhìn chủ nhân nhà mình, toàn bộ không có chủ ý... Bắc Thần ngạo mạn nhìn cái tên ngay cả mặt cũng không để lộ, y ý bảo gã buông Ngôn Vô Trạm ra, nếu không y sẽ cắt đứt cổ Phó Đông Lưu. Đối phương cũng không chịu thua kém, khóe miệng gần như lộ ra nhếch lên, Bắc Thần dám động đến Phó Đông Lưu, mạng hoàng thượng cũng chưa chắc giữ được. Bọn họ đều không nhượng bộ, cũng đều muốn dùng người trong tay mình, khiến cho đối phương buông tay. Cục diện trong nháy mắt yên tĩnh lại, sự chú ý của mọi người đều đặt trên cổ Ngôn Vô Trạm và Phó Đông Lưu, đúng lúc này, Vân Dương tới. Y mang theo kiếm, thấy một màn như vậy, bước chân chạy vội chậm lại một chút, có điều rất nhanh y lại tăng nhanh bước chân. Vân Dương cuối cùng dừng ở giữa Ngôn Vô Trạm và Phó Đông Lưu. Vân Dương chưa chết, y không chút tổn thương đứng trước mặt bọn họ, trong lòng mọi người rùng mình, theo bản năng hướng chỗ Vân Dương xuất hiện nhìn lại... Hoài Viễn đâu? Vân Dương có thể tới, có phải nghĩa là... Vấn đề này vừa thoáng hiện trong đầu mọi người, bên kia liền truyền đến một hồi tiếng bước chân cực nhỏ, trong hoàn cảnh đột nhiên yên tĩnh, âm thanh kia khá rõ ràng... Không bao lâu, trên mặt đất liền chiếu lên một cái bóng dài, Hoài Viễn tới rồi, y cũng không có việc gì. Có điều so với Vân Dương, tình hình Hoài Viễn có chút không đúng lắm, quần áo của y hoàn hảo không tổn hao gì, trên người cũng không thấy bất cứ vết thương gì, thế nhưng y lại che ngực, mấy bước này đi thật sự là thất tha thất thểu, một chút cũng không ổn định... Nhìn thấy Hoài Viễn, biểu tình lạnh nhạt của Lạc Cẩn xảy ra một chút thay đổi, con ngươi u ám, màu sắc lại thêm đậm, có điều y chỉ nhìn chốc lát, vẫn là chuyển ánh mắt về phía Vân Dương... Vân Dương thành tiêu điểm mọi người chú ý, tất cả mọi người đang đợi y cân nhắc quyết định, lựa chọn cuối cùng của y. Là Ngôn Vô Trạm, hay là Phó Đông Lưu. Nhìn thấy Vân Dương, trên mặt người kia chưa từng có nhiều biểu tình, trái lại Phó Đông Lưu tràn đầy tự tin nở nụ cười, nụ cười của y, hoàn toàn rơi vào đáy mắt Ngôn Vô Trạm... ..................... Chương 135: Lựa Chọn Của Vân Dương. **** Giây lát, Vân Dương xoay người, y nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Ngôn Vô Trạm, trực tiếp hướng mặt về Bắc Thần, "Ta tha các ngươi đi." Đây là quyết định của Vân Dương. Lời Vân Dương vừa dứt, những người hai bên y khẽ A một tiếng. Cảm giác thấy cổ tay bị giữ chặt buông lỏng một chút, Ngôn Vô Trạm liền nhìn lại phía sau, hắn vốn muốn nhìn rõ dáng vẻ người kia, đáng tiếc cái mũ của y đè quá thấp, hắn chỉ có thể nhìn thấy cằm y, còn có dáng vẻ hoang mang của người nọ, gã nghiêng đầu nhìn Vân Dương, dường như đối với quyết định của y rất khó hiểu... Phó Đông Lưu bên kia cũng là vẻ mặt kinh ngạc, y vừa muốn nói chuyện, phát hiện ý đồ của y, Bắc Thần lập tức đổi thành dùng tay nắm lấy cổ y, lưỡi dao sắc bén rời khỏi, nhưng Phó Đông Lưu lại không phát ra được âm thanh nào. Y trừng lớn hai mắt nhìn Vân Dương, cổ họng bị nắm chặt, một chữ cũng không chen ra được. "Chỉ cần không làm tổn thương hắn, các ngươi đều có thể rời khỏi." Ánh mắt Vân Dương đuổi theo tay Bắc Thần, trong ánh mắt không mang theo bất cứ cảm tình gì, không có căng thẳng, cũng không thấy cảnh cáo, có điều Bắc Thần có thể cảm giác được, nếu như y tổn thương Phó Đông Lưu, Vân Dương nhất định sẽ bầm thây y thành vạn đoạn. Trong thế giới của Bắc Thần sẽ không có những từ sợ hãi và lùi bước, y không sợ trời không sợ đất, càng không nói đến Vân Dương nho nhỏ này, y vô lại cười, cà lơ phất phơ nói, "Vậy thì mời tướng quân tránh đường, cũng để bọn ta mau chóng rời khỏi, ngươi xem sắc trời này cũng không còn sớm, mọi người nên sớm giải tán, trở về với nệm ấm chăn êm ôm vợ đi thôi." Lúc Bắc Thần nói chuyện, Lạc Cẩn đã hướng người kia đi tới, y đề phòng nhìn người phía sau Ngôn Vô Trạm, tốc độ cũng không tính là nhanh, nhưng bước tiến vững vàng, Ngôn Vô Trạm không biết thương thế y ra sao, có điều nhìn như vậy Lạc Cẩn giống như không có chuyện gì... Người siết cổ hắn vẫn luôn nhìn Vân Dương, gã có vẻ có chút lo lắng, gã đang đợi ám hiệu của Vân Dương, nhưng thẳng đến lúc Lạc Cẩn đứng vững trước mặt gã, Vân Dương cũng không có ám hiệu, trái lại, gật đầu một cái... Y ý bảo gã có thể thả người. Người nọ lần nữa ngạc nhiên, gã không ngờ tới, Vân Dương lại dứt khoát liền thả người như vậy... "Chúng ta đi." Lạc Cẩn một lần nữa nắm lấy tay người kia, đối phương còn chưa muốn buông ra, Lạc Cẩn cố sức kéo một cái, y rõ ràng cảm giác được ánh mắt hung ác của đối phương, thế nhưng đến cuối cùng vẫn thả Ngôn Vô Trạm. Đây là mệnh lệnh của Vân Dương. Tốc độ Ngôn Vô Trạm hôm nay rất chậm, Lạc Cẩn không biết hắn làm sao, y trực tiếp bế người kia lên, đi thẳng đến cửa thành, Hoằng Nghị phía trước, Hoài Viễn ở phía sau, mặc dù lòng người chấn động, nhưng ba người vẫn thành công đưa người kia ra khỏi thành... Mộ Bạch vẫn luôn nhìn trời, phát hiện bọn họ sau khi ra ngoài, y lập tức tiến tới đón lấy, "Sao chậm như vậy? Chờ một lát nữa là ta định đi vào rồi." Bọn họ ước hẹn, trước giờ Tý toàn bộ rời đi nếu bọn họ không ra hay phát sinh ngoài ý muốn. Hiện tại vừa vặn là giờ tý, Mộ Bạch thiếu chút nữa đã tiến vào. "Đi." Sắc mặt Hoằng Nghị khó coi, sắc mặt hai tên khác lại càng không ổn, bọn họ hôm nay cuối cùng ra quân bất lợi, có điều may là cứu người kia ra được. Mấy người không dừng lại, trực tiếp rời khỏi nơi hỗn loạn này, Bắc Thần thấy bọn họ ra khỏi thành cũng yên lòng, y cười hì hì nhìn Phó Đông Lưu, nhưng trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác, "Ta nói, Phó đại nhân, nói vậy ta cũng ôm ngươi lâu như vậy, hai chúng ta cũng coi như có chút tình cảm, vậy phiền ngươi tiễn ta đi chứ." Bắc Thần nói xong liền nắm lấy Phó Đông Lưu hướng cửa thành lui lại, y cợt nhả, nhưng đã nổi lên sát tâm, chỉ cần đến được cửa thành, y liền chuẩn bị vặn đầu Phó Đông Lưu xuống... Nhưng Bắc Thần vừa đi vài bước, Phó Đông Lưu đột nhiên dùng lực, người trước đó đánh lén Hoằng Nghị cũng đồng thời ra tay, hai luồng sức mạnh cùng hướng Bắc Thần đánh tới, y không có ý định để Phó Đông Lưu sống trở lại, đối phương cũng không muốn để y đi... Bắc Thần đã sớm tính đến, tránh thoát công kích, đồng thời y một cước đá vào khuỷu chân Phó Đông Lưu, y đã sớm tính xong rồi, vị trí Phó Đông Lưu ngã xuống là hàng rào chặn cửa thành, dù là đầu gỗ, nhưng mức độ bén nhọn của thứ kia cũng không thua gì binh khí, Phó Đông Lưu lần này, e là sẽ phải trực tiếp thủng bụng lòi ruột... Bắc Thần thật muốn trực tiếp giết chết người này, có điều tỷ lệ thành công không lớn, y không tham công, nhân lúc Vân Dương đi cứu Phó Đông Lưu, Bắc Thần trực tiếp lộn ra ngoài... Bọn họ đi rồi, người trong thành cũng bắt đầu chạy ra ngoài, sau một trận chém giết kịch liệt, suy nghĩ của mọi người cũng đều là rời khỏi Song Lang Thành, chờ lúc người của Phó Đông Lưu đuổi theo ra, Mộ Bạch chờ ở bên ngoài ra lệnh một tiếng, xe ném đá ầm ầm rung động, đá tảng như mưa rơi xuống, kiểu đánh này, cho dù là các cao thủ cũng hết đường xoay xở, bọn họ chỉ có thể lui về trong thành, chờ lúc thế công của Mộ Bạch dừng lại, tường thành Song Lang Thành này đã rất khó coi... Cửa cũng sập rồi, muốn ra ngoài chỉ có thể leo tường, có điều tường thành lung lay xiêu vẹo, một điểm chống đỡ cũng không có, một chân vừa đặt xuống, sơ ý liền sẽ té xuống dưới. Ánh mắt Phó Đông Lưu từ tình cảnh hỗn loạn dời về phía Vân Dương, y nhíu mày, "Vì sao thả hắn đi? Ngôn Vô Trạm đã rơi vào tay chúng ta rồi, dù ngươi không gật đầu, bọn họ cũng không có cách không phải sao." Một tên Phó Đông Lưu không ai biết như y, ở trong mắt những người đó sao có thể ngang hàng với Ngôn Vô Trạm, giữa bọn họ, người kia mới có giá trị. Cùng là bị uy hiếp sinh mạng, đến cuối cùng, người chịu thua nhất định là bọn họ. Bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Ngôn Vô Trạm bị thương. Huống chi, dù bọn họ thật sự quyết tâm mặc kệ Ngôn Vô Trạm sống chết, bọn họ cũng chưa chắc có thể gây tổn thương cho Phó Đông Lưu y... Bọn họ thật ra đã thắng. Thế nhưng... Vân Dương bước này, đi quá tệ. Lúc Phó Đông Lưu nói chuyện, Vân Dương vẫn nhìn cổ y, chờ y nói xong rồi, Vân Dương liền dùng ngón tay nâng cằm y lên, dấu vết Bắc Thần bóp để lại đều lộ ra, chỗ nặng đã bầm xanh rồi, "Ta không thể lấy tính mạng của ngươi ra làm tiền đặt cược, ta cũng không muốn thấy ngươi bị bất cứ sơ sẩy nào, không có người, bắt lại là được, ngươi bị thương rồi, giết toàn bộ bọn họ, thì có lợi ích gì?" Nghe vậy, Phó Đông Lưu ngẩn ra, ngược lại bật cười, y không thể gật bừa quyết định lần này của Vân Dương, thế nhưng cái này cũng phù hợp tính cách tên kia... Đây mới là Vân Dương. Cũng chỉ có Vân Dương mới có thể làm chuyện như vậy. "Ngươi nói đúng, hôm nay hắn chạy rồi, sớm muộn cũng sẽ trở lại, không vội." Phó Đông Lưu nói xong, dứt khoát xoay người, không nhìn hỗn loạn sau lưng nữa. "Có bị thương không?" Vân Dương hỏi y. "Không có, " Phó Đông Lưu lắc đầu, "Còn ngươi?" "Không có việc gì." Vân Dương xé mặt nạ trên mặt, Ngôn Vô Trạm không còn, thứ này đã không còn tác dụng, "Cùng ta đi bôi thuốc." Phó Đông Lưu biết Vân Dương chỉ chính là vết thương trên cổ y, nghe xong lời này, nụ cười trên mặt y càng đậm. -------------------------- Lần này nghĩ cách cứu viện tuy rằng thành công, nhưng tất cả mọi người đều mặt mày âm trầm, một chút vui sướng thắng lợi cũng không có. Mấy tên này đều tự cho mình siêu phàm, cũng đều không phải nhân vật tầm thường, đừng nói giải cứu thất bại, bọn họ ngay cả sai lầm cũng chưa từng nghĩ tới, thứ kia cơ bản cùng mình không chút quan hệ, thế nhưng hiện giờ, bọn họ thiếu chút nữa thua trắng... Cũng không cần ai cười nhạo ai, tối hôm nay bọn họ đều mất mặt rồi. Việc này truyền đi, mặt mũi bọn họ không còn chỗ để. Tàn cuộc rút quân, bọn họ mặt mày ủ ê trở về. Mộ Bạch vừa cùng thuộc hạ nói chuyện, vừa liếc trộm tình hình bên trong, áp suất trong đại sảnh đè thấp đến thở không nổi, nói thật, y thật sự không muốn đi vào... Nhưng lúc này, Ngôn Vô Trạm đi ở sau cùng tới rồi, không muốn vào cũng phải vào. Mộ Bạch cung kính hướng người kia chào hỏi, nhưng người nọ cơ bản ngay cả liếc cũng chưa từng liếc y một cái, nhanh như gió xẹt qua trước mắt y. Y ho khan hai tiếng, không nhìn thuộc hạ trợn tròn mắt, hấp ta hấp tấp theo Ngôn Vô Trạm đi vào... Mộ Bạch hiểu rõ tâm tình của thuộc hạ chưa quen việc đời kia, người vừa rồi là hoàng thượng... Tận mắt thấy hoàng thượng tôn quý, sao có thể không kích động chứ. "Hoài Viễn, chuẩn bị nước tắm rửa!" Ngôn Vô Trạm không dừng lại chốc lát, trực tiếp xuyên qua đại sảnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, người kia lại ngay cả bóng cũng không còn... Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghe lầm, mệnh lệnh vừa rồi là người kia nói... Giọng nói đúng, nhưng không thấy được người. Trước đây, bọn họ từng vô số lần tưởng tượng lúc gặp lại người kia, sẽ là vui sướng, hay là kích động, hay là nhảy nhót sau khi sống sót qua tai nạn, nhưng bọn họ au cũng thật không ngờ, người kia trở về, chuyện đầu tiên lại là muốn tắm... Hoài Viễn rất nhanh theo bước người kia, đợi lúc bóng dáng y cũng cùng biến mất, Bắc Thần sờ sờ mũi, lẩm bẩm, "Tư thế bước đi của hắn, có hơi lạ." Y vừa nói vậy, Lạc Cẩn cũng phát hiện, lúc y kéo hắn chạy, rõ ràng cảm giác được Ngôn Vô Trạm có chút không được như ý. Thấy bộ dáng kia của bọn họ, tính tò mò của Mộ Bạch cũng nổi lên, có điều y phụ trách tiếp ứng, y không trực tiếp tham gia chiến đấu, y cái gì cũng không thấy, cũng không biết Ngôn Vô Trạm xảy ra chuyện gì. "Ta nói, lúc các ngươi đi đón hắn, hắn đang làm gì?" Ánh mắt Bắc Thần chuyển sang Hoằng Nghị, Lạc Cẩn cũng nhìn sang, Mộ Bạch lại không có phản ứng gì, có điều tai cũng đã vểnh cao. Hoằng Nghị là người duy nhất ngồi xuống trong mấy người này, đối với ánh mắt tò mò của hai người kia làm như không thấy, y nâng chén trà lên uống một hớp lớn, lúc Bắc Thần cho rằng y muốn nói, Hoằng Nghị lại đứng lên, cũng đối với đầy tớ bên cạnh dặn dò, "Chuẩn bị nước." Hoằng Nghị cũng muốn tắm? Bắc Thần nhướng mày. Đối với chuyện đã xảy ra trong Song Lang Thành, y càng thêm tò mò, nếu sớm biết, lúc đó y nên đi đón người kia... Thấy dáng vẻ giống như mèo quào của Bắc Thần, Hoằng Nghị lúc quay đầu lại nghĩ thầm, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy, cũng sẽ không muốn biết. Ngay cả Hoằng Nghị cũng không muốn. Cái tên Vân Dương kia thật đáng chết. ..............