Ngải Huy còn đang chìm đắm trong cảm giác nhức mỏi, lần gần nhất thảm như thế này là khi còn ở vùng hoang dã. Lúc đó đội ngũ bị tập kích, hắn bị lạc khỏi đội ngũ, lấy thực lực hắn lúc đó, lẻ loi một mình tại hoang dã sẽ chỉ có một con đường chết. Lúc đó lựa chọn duy nhất của hắn chính là chờ đợi tại nguyên chỗ, bởi vì nơi đó cũng là điểm tiếp tế tiếp viện trên đường về của đội ngũ. Để có thể chịu đựng được đến lúc đội ngũ trở về, hắn phải bôi đầy nước bùn lên khắp toàn thân, cả người nằm tại trong bùn, không chút động đậy. Đúng rồi, lần trước cũng là ba ngày ba đêm. Ba ngày ba đêm, toàn thân chỉ còn lại mồ hôi... Ngải Huy lặng lẽ lau mồ hôi, bất quá rất nhanh cơn nhức mỏi bắt đầu biến mất, ánh mắt hắn ánh lên vẻ vui sướng, ý nghĩ trong lòng hắn đã được xác minh. "Đồ đệ, vừa rồi cái ngươi dùng chính là kiếm quyết hả?" Lão đầu hiếu kỳ hỏi: "Làm sao lại nghĩ ra cách dùng kiếm quyết? Có chú trọng gì sao?" Ánh mắt Hàn Ngọc Cầm và Minh Tú đều không tự chủ chuyển tới, các nàng cũng tràn đầy hiếu kỳ. "Đúng vậy, lão sư, đó là kiếm quyết." Ngải Huy đã quen đối với những câu chất vấn như pháo liên châu của lão đầu, những ngày này khi mọi người thảo luận, lão đầu đã không chỉ một lần bộc lộ ra đặc tính này. Ngải Huy thoáng chỉnh lý lại câu chữ, bắt đầu trình bày ý nghĩ của mình: "Mấy ngày trước khi thảo luận với lão sư, đệ tử bỗng nhiên nghĩ đến, Mộ Giao tằm tơ cần phải truyền nguyên lực vào, quá trình này rất tương tự với đâm kiếm ra. Chỉ là, thanh kiếm này là nguyên lực, hơn nữa còn phải đâm ra một cách phi thường chậm rãi với tốc độ đều đặn không đổi." Lão đầu lẩm bẩm: "Có chút đạo lý." Ngải Huy nói tiếp: "Đệ tử nghĩ, trước đây, kiếm tu liệu có kiếm chậm như vậy hay không? Bọn họ làm thế nào mới khống chế được tốc độ xuất kiếm? Đệ tử nhớ lại những kiếm điển mình đã xem qua, phát hiện xác thực có kiếm chậm." "Kiếm chậm? Kiếm chậm có tác dụng gì?" Hàn Ngọc Cầm buột miệng hỏi, mặt bà ta tràn đầy vẻ khó hiểu. Chiêu thức hiện nay đều theo đuổi tốc độ nhanh, cái này rất dễ lý giải, chỉ nhanh không phá. Chưa từng có nghe nói qua, có chiêu thức hoặc là truyền thừa gì lại theo đuổi chậm. "Xác thực mà nói, cái gọi là kiếm chậm, không phải theo đuổi chậm, mà là không nhanh. Dục tốc bất đạt, cái họ theo đuổi, chính là không nhanh, do đó có thể đạt được càng tốt hơn." Ngải Huy nói tới kiếm, tựa như đổi thành người khác, lời nói ung dung chậm rãi hết sức tự nhiên: "Cho nên cái chậm này, là tương đối, mà không phải tuyệt đối. Giống như gió bão, kiếm chiêu của họ giống như là gió, không ngừng tụ tập, từ đó hình thành gió bão. Tốc độ gió có nhanh cỡ nào, uy lực cũng không thể so với bão. Có phải gió càng nhanh, càng lợi cho việc hình thành bão hay không? Không phải, muốn hình thành bão, cần loại gió phù hợp, mà không phải càng nhanh càng tốt." Chỗ tốt khi thảo luận với lão sư, giúp Ngải Huy càng ngày càng dễ dàng giải thích những quan điểm của mình một cách sâu sắc với lời lẽ đơn giản dễ hiểu. Đôi mắt đẹp của Minh Tú chớp sáng: "Ta hiểu rồi. Kiếm chậm mà sư đệ nói rất giống với kéo Mộ Giao tằm tơ, kéo Mộ Giao tằm tơ tuy rằng cần nguyên lực rất chậm, nhưng mà trên thực tế, cũng không phải theo đuổi càng chậm càng tốt, mà quan trọng hơn là đưa vào đều đặn. Kéo tơ sở dĩ chú trọng chậm, chỉ là bởi như vậy sẽ dễ dàng khống chế nguyên lực đưa vào đều đặn hơn. Sư đệ đã giải quyết vấn đề tốc độ đều đặn như thế nào vậy?" Vương Thủ Xuyên và Hàn Ngọc Cầm đều không hẹn mà cùng gật đầu. "Sư tỷ thật thông minh!" Ngải Huy khen, lúc này, cả người hắn tựa như tản ra ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng, ánh mắt trong suốt nội liễm, tựa như ngôi sao trong đêm: "Ta tham khảo rất nhiều kiếm điển cùng loại, phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ, cơ hồ toàn bộ cái loại kiếm chậm này đều dùng hình xoắn ốc. Bọn họ thu được gợi ý đại đa số đều như gió bão, hoặc như vòng xoáy. Về sau ta phát hiện, khi nguyên lực đi tới với kiểu xoắn ốc cũng không khiến tốc độ của nó nhanh hơn, trái lại sẽ làm giảm một phần tốc độ. Nhưng mà mức độ ổn định sẽ tăng lên rất nhiều, nguyên lực càng thêm tập trung, sẽ không tản mát." Mọi người nghe đến ngây người, bên trong công xưởng yên lặng như tờ. Một lát sau, Ngải Huy có phần không được tự nhiên, nhịn không được đánh vỡ bầu không khí: "Ta nói sai rồi sao?" Hàn Ngọc Cầm đột nhiên hỏi: "Những thứ này đều là tự ngươi nghĩ ra?" "Đúng vậy." Ngải Huy có chút xấu hổ: "Đệ tử cũng chỉ nghĩ bậy nghĩ bạ." Hàn Ngọc Cầm mặc kệ hắn, trực tiếp quay mặt qua quát lên với lão đầu: "Hắn là thiên tài thêu! Chúng ta không thể làm mai một thiên phú của hắn!" "Hắn là thiên tài tu luyện!" Lão đầu sửa lại. Lúc trước, trong lòng Vương Thủ Xuyên luôn cảm thấy tiếc hận vì đệ tử mình cất bước muộn. Nhưng mà lúc này, ông ta chỉ cảm thấy may mắn. Nếu Ngải Huy thật sự tiếp xúc với tu luyện từ nhỏ, quen thuộc với hệ thống năm phủ tám cung từ nhỏ, vậy thì hắn sẽ có ý nghĩ hoàn toàn khác với chủ lưu hiện nay, sẽ có ý nghĩ thiên mã hành không như thế này sao? Ý chí và sự chăm chỉ của Ngải Huy cho hắn thân thể cường đại, mà những ý nghĩ không bị ước thúc này chắp lên một đôi cánh cho hắn. Thành tựu tương lai của Ngải Huy sẽ lớn cỡ nào, Vương Thủ Xuyên không biết. Ông ta dường như nhìn thấy một bóng lưng nguy nga như núi, bao phủ bầu trời tương lai. "Không sai, thêu cũng có thể tu luyện, cũng có thể chiến đấu!" "Đại tông sư thêu, chiến lực không quá mười?" "Vương Thủ Xuyên! Ông có ý gì? Muốn đánh nhau phải không? Lão nương chấp ông một tay!" "Bà làm như vậy mà coi được à, nhìn vãn bối đều đang xem chúng ta làm trò cười, bà có muốn đánh cũng chờ ta thảo luận xong với Ngải Huy trước đã, ta còn có mấy điểm nghi hoặc..." Nhìn hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, Ngải Huy trợn tròn cả mắt, hắn có chút không xác định hỏi: "Cái này... Ta có một câu hỏi." Hai người lập tức dừng lại, đồng loạt quay mặt nhìn Ngải Huy. Ngải Huy giơ Mộ Giao tằm tơ trên tay lên, dè dặt hỏi: "Cái này có thể bán lấy tiền không?" "Bán lấy tiền?" Hai người đồng thanh hỏi lại. Ngải Huy trừng to mắt: "Việc hai người nói có thể bán hai mươi vạn sẽ không phải là gạt ta đi!" "..." Hai người tức thì nghẹn họng không biết phải nói gì. Cuối cùng Ngải Huy thu được mười vạn, tính là tiền công của hắn, dù sao tài liệu, sân bãi, đều là của phường thêu. Ngải Huy hài lòng vô cùng, mười vạn đồng a, ba ngày ba đêm kiếm mười vạn đồng! Tuy rằng khổ cực một chút, nhưng với hắn mà nói, cái này cũng không phải là món tiền nhỏ. Hơn nữa hắn có nắm chắc, tiếp theo có thể rút ra tơ tằm càng dài. Quan trọng nhất là, cuối cùng hắn có một nguồn thu nhập ổn định. Hắn chuyển qua hỏi sư nương, kéo tơ có tính hay không là một nghề. Hình như sắc mặt sư nương lúc đó không phải quá tốt, nhưng vẫn là miễn cưỡng gật đầu. Sau đó sư nương còn căn dặn hắn, kéo tơ tại trong nghề thêu chỉ có thể tính là vụn vụn vặt vặt, không phải đường hoàng đại đạo. Ngải Huy không quản có phải đường hoàng đại đạo hay không, hắn chỉ cần có thể kiếm tiền là được. Chờ về sau mình làm được Mộ Giao tằm tơ năm mươi mét, hừ hừ, vứt ra hai cái tằm tơ mua luôn cô bé quán mì, khiến nàng theo lão bản quán mì học làm mì, một ngày làm cho mình mười tô. Mỗi ngày để Lâu Lan hầm thuốc, nấu các loại Nguyên thực. Nước bọt cứ như thế chảy ra, lập tức lòng Ngải Huy rục rịch muốn động, không bằng hôm nay tiêu pha chút, nói Lâu Lan làm nồi thuốc? Cái ý nghĩ này khiến bước chân của Ngải Huy lập tức nhanh hơn. Tại đầu ngõ, hắn bỗng nhiên dừng lại, có chút ngoài ý muốn nhìn bóng người ở đầu ngõ kia. Hả, đó không phải là Chạng Vạng đồng học sao? Ha hả! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới! Ngải Huy sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.