Ngải Huy vừa tỉnh dậy, cảm thấy thoải mái và thỏa mãn không nói nên lời, tất cả mệt mỏi rã rời đều được quét sạch. Ngải Huy nhìn qua thời gian, sự ngái ngủ lập tức biến mất, mình vậy mà ngủ suốt một ngày một đêm. Gã đứng lên, quyết định đi tắm rửa. Ngâm mình trong ôn tuyền, Ngải Huy ngắm nghía Huyết băng vải. Chất liệu của Huyết băng vải cực kỳ đặc biệt, không phải bố không phải lụa, lại còn nặng trịch. Vết máu phía trên vẫn còn y nguyên, tựa như chỉ vừa mới khô. Sư nương nói nó có lịch sử đã rất lâu, tối thiểu có hơn vạn năm. Mỗi lần nhìn thấy Huyết băng vải, Ngải Huy luôn luôn không tự chủ được mà ngẩn người mê mẫn nghĩ đến thời đại tu chân. Đó là thời đại có biết bao phồn hoa a, muôn màu muôn vẻ cỡ nào a. Có thế giới rộng rãi nhất, có công pháp ‘thiên kì bách quái’ (vô cùng kỳ lạ), có tầng tầng lớp lớp pháp bảo, phi thiên độn địa tìm kiếm thế giới chưa biết, lúc đó người tu chân là chúa tể của hàng ngàn hàng vạn thế giới. Đao kiếm rất khó tổn thương Huyết băng vải, Ngải Huy thử dùng hết sức lực, thế nhưng vẫn không thể xé nó ra tẹo nào. Khi sư nương chia nó thành hai, cũng đã hao phí rất nhiều sức lực, người nói sợi tơ bên trong nó được một loại lực lượng đặc thù bao bọc lẫn nhau, tạo thành một khối. Trên Huyết băng vải còn lưu lại dấu vết sư nương tách ra, có thể nhìn thấy rất nhiều đầu sợi ở sát mép. Nhờ phúc từ kiếm điển nên sự hiểu biết của Ngải Huy về thời đại tu chân hơn xa người bình thường. Tại thời đại tu chân, Huyết luyện môn phái chưa bao giờ là chủ lưu, mà chủ lưu thời đó chính là kiếm tu, là luyện khí. Bây giờ những truyền thừa trăm vạn năm của danh môn chính tông, cùng những pháp bảo chấn nhiếp thiên hạ năm đó đều đã mục nát mai một từ lâu, vậy mà thứ của một cái môn phái nhỏ lại có thể trải qua vạn năm vẫn không mục nát, thực là không thể không khiến cho người ta cảm khái thế sự vô thường. Chỉ cần nghe cái tên Huyết luyện là biết rõ nó có liên quan với máu tươi, cổ lực lượng thần bí kia hẳn là có quan hệ tới tiên huyết. Mùi máu tươi như có như không, lãnh liệt thấu xương. Lúc ban đầu khi Ngải Huy quấn băng vải thì rất không quen, bởi vì Huyết băng vải đôi khi sẽ bất ngờ bộc phát sát ý, lúc đó, lỗ chân lông Ngải Huy sẽ đột nhiên co rút lại, cảm giác dường như trên người mình đang buộc hai dải băng đá. Nhưng mà cũng may là sát ý bùng phát không quá nhiều lần, hơn nữa thời gian mỗi lần cũng rất ngắn. Thật là thứ đồ vật kỳ quái. Có liên quan với máu... Hay là mình nhỏ thử vài giọt máu lên xem? Ý nghĩ thình lình nảy ra làm cho Ngải Huy thoáng cái xốc lên tinh thần, hắn luôn luôn có tò mò cực lớn đối với Huyết băng vải. Huyết băng vải là vật huyết luyện nhưng huyết luyện là thứ gì thì hắn không biết, về phần mấy giọt máu, đối với Ngải Huy mà nói thì không quan trọng. Hắn cũng không phải là thứ công tử được nuông chiều từ bé gì, thời điểm ở hoang dã bị thương là chuyện thường ngày. Không có biện pháp ngăn chặn sự hiếu kỳ giống như cỏ dại đang sinh sôi trong lòng mình, hắn không do dự nữa mà trực tiếp ở ngay trong ôn tuyền cắn đứt ngón tay, nhỏ vài giọt máu tươi lên trên hai miếng Huyết băng vải. Mỗi giọt máu tươi nhỏ lên Huyết băng vải, tựa như bọt nước trên lá sen, tròn bóng đỏ sẫm. Nhưng chỉ sau một khắc, huyết châu giống như bị cát vàng hấp thu, trong nháy mắt đã thấm vào trong Huyết băng vải, lưu lại mấy vết máu tươi đẹp dị thường trên đó. Một màn kế tiếp khiến Ngải Huy phải trừng to mắt, Huyết băng vải giống như sống lại, chỗ bị sư nương xé ra, đầu sợi nhúc nhích sinh trưởng. Trong chốc lát đã nhìn không thấy chút vết tích nào bị xé ra ở mép Huyết băng vải, hai miếng Huyết băng vải trở nên hoàn hảo không tổn hao gì. Ngải Huy ngây dại rồi. Cái huyết luyện này đúng là tà môn. Lúc trước, nhìn qua Huyết băng vải có phần cổ xưa, nhưng bây giờ nó rực rỡ hẳn lên, trở nên trắng tinh hơn rất nhiều. Mà vết máu khô lúc trước thì nhạt đi rất nhiều, còn vết máu mình vừa mới nhỏ lên kia lại đỏ tươi kiều diễm dị thường. Cảm xúc trên tay, trở nên mềm nhẹ hơn chứ không vừa cứng vừa nặng như lúc trước. Ngải Huy lật tới lật lui nghiên cứu rất lâu, vẫn không tìm ra nguyên nhân, ngoại trừ xác minh máu tươi quả thực là điểm then chốt. Đúng là xứng đáng với cái tên nha, trong lòng Ngải Huy thầm nói, thế nhưng hắn không dự định tiếp tục lãng phí máu của mình. Người bình thường khi đối diện với tình trạng quỷ dị của Huyết băng vải, thì e rằng trong lòng sẽ có phần sợ hãi nhưng Ngải Huy thì hoàn toàn không, hắn cũng đã thấy qua nhiều tràng diện thảm liệt như địa ngục rồi, vài giọt máu tươi sao có thể làm cho hắn cảm thấy kinh khủng đây? Tắm cũng đã coi như xong, Ngải Huy đi ra khỏi ôn tuyền, lau khô thân thể sau đó chuẩn bị quấn băng vải lên người. Băng vải vừa mới chạm vào thân thể hắn, liền sống lại, giống như một con rắn linh hoạt, quấn quanh dọc theo thân thể hắn. Trong nháy mắt đã quấn xong, hoàn toàn giống như cách Ngải Huy bình thường vẫn quấn, căng chùng vừa phải, hoàn toàn không có cảm giác băng lãnh thấu xương như trước, vô cùng ấm áp mềm mại và thoải mái. Ngải Huy trừng to mắt, đây là Huyết băng vải sao? Có chút lợi hại ah... Không ngờ hành động ngoài ý muốn của mình lại có hiệu quả không tệ, cảm giác vận khí cũng khá tốt đi. Cách quấn Huyết băng vải rất phức tạp, bình thường mỗi lần Ngải Huy đều phải tốn không ít thời gian, bây giờ băng vải có thể tự quấn, bớt việc bớt lo. Ngải Huy mặc xong y phục, tiện tay nhổ cọng cỏ xanh, bỏ vào miệng nhai. Đi đến sân đạo trường, nhìn thấy Lâu Lan ngồi ở trong sân, Ngải Huy chú ý tới dường như tâm tình Lâu Lan không tốt. Trong lòng Ngải Huy có chút buồn bực, nếu như Sa ngẫu cũng có tính cách, vậy thì Lâu Lan nhất định là Sa ngẫu thuộc phái yên vui. "Sao vậy? Lâu Lan." Ngải Huy vừa hỏi, vừa ngồi xuống bên cạnh Lâu Lan. "Ngải Huy, Thiệu sư đi rồi." Giọng Lâu Lan trầm thấp. Ngải Huy sửng sốt: "Thiệu sư đi rồi? Là rời nhà hay là xảy ra chuyện kia?" Đối với vị Thiệu sư sát vách này, Ngải Huy cảm thấy lão vô cùng thần bí. Người khác đều nói từ Sa ngẫu liền có thể nhìn ra được thổ tu có tính cách gì, thế nhưng hắn không nghĩ ra được thổ tu dạng gì có thể tạo ra Sa ngẫu như Lâu Lan vậy. Ngải Huy gặp qua rất nhiều Sa ngẫu, những Sa ngẫu kia có sức chiến đấu kinh người, nhưng mà so với Lâu Lan thì lại vụng về hơn rất nhiều. "Rời nhà đi rồi." Lâu Lan thấp giọng nói: "Ông ấy nói sinh mệnh sắp hết, muốn đi hoàn thành một chuyện khiến ông ấy hối hận cả đời. Ngải Huy, ngươi nói chuyện gì lại có thể khiến Thiệu sư hối hận cả đời chứ?" Ngải Huy thở phào nhẹ nhõm, không phải đã xảy ra chuyện là được, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Rất nhiều đi, cảm tình a, sứ mệnh a,… mỗi một người đều có rất nhiều rất nhiều chuyện rất trọng yếu." "Thế nhưng nếu là như vậy thì vì sao lúc đó không làm chứ?" Mặt mũi Lâu Lan tràn đầy khó hiểu. Ngải Huy bị hỏi khó rồi, hắn cũng không biết trả lời thế nào với vấn đề thâm ảo như vậy. Trong đầu chợt có ý nghĩ, hắn giang hai tay ra: "Nói thí dụ như, không có tiền!" "Không có tiền?" Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, tiền của Thiệu sư đều dùng trên người Lâu Lan." Ngải Huy thở phào một hơi: "Bây giờ Lâu Lan đã trưởng thành, không cần Thiệu sư phải lo lắng, vậy nên Thiệu sư có thể đi hoàn thành tâm nguyện mà mình chưa làm xong." Ngải Huy cảm giác mình giống như là đại thúc đang dụ dỗ tiểu bằng hữu. "Nhưng mà, vì sao Thiệu sư không mang theo Lâu Lan? Lâu Lan có thể trợ giúp Thiệu sư." Lâu Lan mở to hai mắt nhìn Ngải Huy. Ngải Huy vắt hết óc: "Rất nhiều chuyện cần phải tự mình giải quyết, ngươi nhìn sư phụ và sư nương của ta đi, cảm tình giữa bọn họ ta có thể giúp sao? Không thể giúp nha, lão sư muốn đi dụ dỗ sư nương, sẽ mang ta theo sao? Khẳng định là không a." "Thiệu sư đi tìm Thiệu sư nương rồi sao?" Lâu Lan bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là như vậy." "Nhất định là vậy!" Ngải Huy cảm giác không biết tế bào não của mình đã phải chết bao nhiêu, quả thực sáng tác đến ngay cả chính mình cũng muốn tin luôn rồi, hắn lời nói thấm thía: "Tuy rằng tuổi Thiệu sư cũng lớn rồi, nhưng mà ông ấy cũng có quyền lợi truy cầu hạnh phúc, rốt cuộc lớn tuổi như vậy cũng nghĩ thông suốt, thật không dễ dàng a, chúng ta phải chúc phúc cho ông ấy!" Lâu Lan liên tục gật đầu: "Lâu Lan sẽ chúc phúc cho Thiệu sư." Sàn sạt, Lâu Lan biến thành bốn chữ cát, lơ lững giữa không trung. "Thiệu sư cố gắng lên!" Ngải Huy cười ha hả.