Ngũ Hành Thiên
Chương 84
Lại nói, con người thực sự là một loài động vật kỳ quái.
Khi còn ở hoang dã, mỗi ngày đều chiến đấu, ước gì có thể được yên tĩnh chốc lát. Bây giờ tại Cảm Ứng tràng, một khoảng thời gian không chiến đấu, không ngờ mình lại sẽ mong mỏi chiến đấu.
Khi một lần nữa bước lên lôi đài mù chiến, Ngải Huy có chút cảm khái.
Cuộc sống tại Cảm Ứng tràng cũng không phải bình lặng đơn điệu như hắn suy nghĩ. Nhớ lại những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này, tuy rằng không khẩn trương đến mức khiến người ta không thở nổi như ở hoang dã, nhưng cũng là thay đổi không ngừng, muôn màu muôn vẻ.
Nghĩ đến những người và việc mình gặp phải, Lâu Lan, lão sư, sư nương, sư tỷ Minh Tú, ai ai cũng là người rất hiền lành và tốt bụng. Trong sinh hoạt nơi đâu cũng yên tĩnh và ấm áp, thực lực của mình tăng lên rất nhiều, cuộc sống phi thường tốt đẹp.
Trên lôi đài tối đen như mực, nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Ngải Huy không khỏi chép miệng làm lạ, nhìn qua có vẻ tiến bộ rồi, trước đây còn cần khói cần mặt nạ mấy thứ linh tinh, bây giờ cũng không cần những thứ này rồi, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua lồng nguyên lực trên đỉnh đầu, đoán chừng đây là hiệu quả của lồng nguyên lực.
Ngải Huy phỏng đoán không sai, mù chiến phát triển đến bây giờ đã sớm sinh ra rất nhiều biến hóa. Đạo trường trông cậy vào mù chiến kiếm ăn, kẻ nào kẻ nấy đều vắt óc tìm mưu kế cải thiện mù chiến, làm cho đạo trường của mình có thể nổi bật lên trong số hàng loạt đạo trường mù chiến.
Không có càng tạo động lực hơn điều này.
Đạo trường này nảy ra ý tưởng mới, thiết kế ra một loại lồng Nguyên lực, gọi là Lồng không ánh sáng. Nó có thể hấp thu tia sáng, bên trong lồng không có chút tia sáng nào, tối đen như mực. Thế nhưng khán giả ngoài lồng lại có thể thấy rất rõ ràng tình hình chiến đấu bên trong. Hơn nữa vì muốn khán giả có thể có được tầm nhìn tốt hơn, trên không trung bốn phía quanh lôi đài, có xây dựng rất nhiều khán phòng trên không.
Đương nhiên, muốn lên những khán phòng trên không trung có tầm nhìn tuyệt hảo này thì phải móc tiền ra.
Tổ Thu Ny đang ngồi trên đó, nàng chọn một vị trí tốt nhất, nàng rất hiếu kỳ khoảng thời gian bế quan này của Diễm ca đến tột cùng mang lại hiệu quả gì. Tuy rằng đối với câu "Té ngã ở nơi nào, thì phải đứng lên từ nơi đó " của lão sư Diễm ca, nàng nghe đến mức sắp buồn nôn, nhưng mà nàng cũng biết đó là một vị tu luyện cuồng nhân.
Nhạc Bất Lãnh, đây không phải một người rất nổi danh ở Ngũ Hành Thiên, ít nhất là danh tiếng kém xa so với lão sư Đại Cương của Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Ông ta cả đời không lập gia đình, đơn độc một mình, cũng không có thành tựu gì. Trải nghiệm huy hoàng nhất, đại khái chính là từng đảm nhiệm bộ thủ Lãnh Diễm bộ ba năm, nhưng bởi vì quá mức trầm mê vào tu luyện, chuyện lớn chuyện nhỏ bên trong bộ đều không hỏi đến, dẫn đến bị thủ hạ tẩy chay tập thể, ông ta cũng cảm thấy ảnh hưởng việc tu luyện của mình, liền ung dung rời đi.
Nhạc Bất Lãnh nổi tiếng nhất là sự khổ tu của ông ta.
Nghe nói năm đó Đại Cương đã từng cảm khái, nếu mình nỗ lực được bằng phân nửa Nhạc Bất Lãnh, ba mươi tuổi là có thể bước lên tông sư vị, có thể thấy được ông ta tu luyện khắc khổ cỡ nào.
Nhưng Đại Cương bốn mươi tuổi thành tựu tông sư vị, mà Nhạc Bất Lãnh đến bây giờ còn chưa là đại sư.
Lúc trước khi Diễm ca vừa mới lĩnh ngộ ra【 Hỏa võng chu thiên biến 】, được xem là người có thiên phú xuất sắc nhất trong thế hệ đệ tử này, chính là lúc phong quang nhất. Ai cũng không ngờ, tộc trưởng vậy mà lại dẫn Diễm ca đi bái sư Nhạc Bất Lãnh. Lúc đó bên trong tộc đồng lòng phản đối, với mối quan hệ cùng nội tình của Tổ gia, đưa Tổ Diễm bái nhập môn hạ của tông sư, cũng không phải là không có khả năng, về phần đại sư, vậy thì có càng nhiều cơ hội lựa chọn.
Tộc trưởng cuối cùng thuyết phục được mọi người.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Nhạc Bất Lãnh cự tuyệt ngay tại chỗ, lý do là tính cách Diễm ca quá nhu nhược, không thích hợp làm đệ tử của ông ta. Về sau tộc trưởng tận lực cầu xin, ông ta mới thu nhận Diễm ca. Thế nhưng Nhạc Bất Lãnh vẫn luôn không nhiệt tình gì với Diễm ca, cũng không quan tâm đến Diễm ca, vung tay không can thiệp.
Tổ Thu Ny nghĩ mãi vẫn không hiểu, Ngũ Hành Thiên nhiều cao thủ như vậy, vì cái gì tộc trưởng muốn Diễm ca đi bái sư Nhạc Bất Lãnh.
Đương nhiên, nàng cảm thấy Nhạc Bất Lãnh nói không sai. Nhìn xem bộ dáng hiện tại của Diễm ca, so với trước đây, đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
Khiến Tổ Thu Ny cảm thấy rất hứng thú nhất, là việc Diễm ca bế quan. Bởi vì có một lần trong lúc vô ý Diễm ca nói lộ ra, lần này bế quan, là lão sư sắp đặt riêng cho Diễm ca.
Lúc đó khi Tổ Thu Ny nghe nói như thế thì ngây cả người. Nàng không ngờ người kia vậy mà lại định ra kế hoạch bế quan cho Diễm ca, không ngờ Diễm ca vậy mà lại đáp ứng, càng không ngờ Diễm ca lại có thể hoàn thành.
Năm đó Diễm ca không chỉ một lần than phiền với bọn họ, Nhạc Bất Lãnh tu luyện biến thái cỡ nào, y cảm thấy căn bản không phải người bình thường có thể làm được.
Hy vọng về sau Diễm ca đừng biến thành giống như Nhạc Bất Lãnh, Nhạc Bất Lãnh dù nói thế nào cũng phải là một mẫu người thành công trong cuộc sống.
Nàng thầm cầu khẩn trong lòng, Diễm ca hiện tài hình như đang có xu hướng trở nên ngốc đi.
Bên trong sân, Tổ Diễm nhắm hai mắt trầm tĩnh đứng, tựa như một bức tượng, không có chút khí tức nào lộ ra ngoài.
Mãi đến ba tiếng đương đương đương, tuyên bố mù chiến bắt đầu, Tổ Diễm mở mắt.
Không có bất cứ do dự hay hòa hoãn, y trực tiếp mở ra 【 địa hỏa mạng nhện 】, toàn sân hiển hiện không sót chút gì trong lòng y. Y còn nhớ lời lão sư nói, sở dĩ y thất bại, cũng không phải là do chênh lệch cảnh giới, mà là lý giải đối với chiến đấu quá kém, không tìm được phương pháp chiến đấu chính xác.
Trong khoảng thời gian này, y một mực điên cuồng kiệt lực rèn giũa kỹ thuật chiến đấu của mình.
Thân hình y nhoáng lên, như quỷ mỵ xuất hiện bên cạnh một gã tuyển thủ. Tuyển thủ này tuy rằng luôn luôn giữ cảnh giới cao độ, nhưng mà đối với việc Tổ Diễm tới gần lại không có bất cứ phản ứng gì, thân hình Tổ Diễm tựa như đột nhiên xuất hiện, không có gây ra chút gió thổi nào.
Đùi phải lặng yên không một tiếng động, tựa như độc xà trong bóng tối, vô thanh tiến tới.
Mãi đến cách thân thể đối phương không đến ba tấc, tiếng gió của một cước này mới rồi đột nhiên bùng lên.
Sắc mặt đối phương đại biến, nhưng mà không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, thân thể đã bay ra ngoài, người ngay giữa không trung đã rơi vào hôn mê. Trọng tài của đạo trường vung roi ra, cuốn lấy tuyển thủ hôn mê, hai gã trọng tài liếc nhau, đều nhìn ra sự chấn động trong mắt người kia.
Ngay cả trọng tài cũng bị chấn động, khán giả thì càng giật nảy mình, một đòn chân này hung tàn vô cùng, lưu loát dứt khoát, người xem không khỏi nghẹn thở.
Sau giây lát chấn động, sự cuồng nhiệt của mọi người thoáng cái bị thổi bùng lên.
Mọi người chạy tới xem mù chiến không phải là muốn xem cao thủ sao? Thực lực người này vô cùng mạnh mẽ! Đáng xem!
Tổ Thu Ny há hốc mồm, ngơ ngác nhìn vào trong sân, một cước hung tàn vừa rồi, thật là của Diễm ca sao?
Bên trong sân, Ngải Huy cách đó không xa nghe thấy tiếng nổ bất thình lình, tiếng gió phi thường ngắn ngủi, trong lòng không khỏi rùng mình.
Cao thủ!
Định nghĩa cao thủ của Ngải Huy không quá giống với người thường, cũng không phải là cảnh giới cao thấp, mà là tiêu chuẩn chiến đấu. Một cước vừa rồi kia, tiếng gió tựa như tiếng nổ, ngắn ngủi dị thường, nói rõ đối phương khống chế nguyên lực vô cùng xuất sắc, một cước này đối phương cơ hồ không hề tiêu hao nguyên lực gì. Hơn nữa nói rõ ý thức chiến đấu của đối phương hết sức xuất sắc, có ý thức bí mật rất mạnh.
Một cước này, tuyệt đối phải là kẻ lão luyện trên chiến trường mới có thể đá ra.
Ngải Huy ý thức được, hôm nay không thể tránh được phải khổ chiến một trận rồi.
Nhưng mà không biết vì sao, khi hắn hiểu rõ điều này, hắn không những không sợ hãi chút nào, trái lại càng thêm hưng phấn.
Ngay lúc này, nếu có cọng cỏ nhai chơi thì tốt rồi, bỗng nhiên nghĩ đến cọng Vụ Hồn thảo trên đầu Lâu Lan kia, thôi, Vụ Hồn thảo thì bãi đi, mùi vị không ra sao.
Ngải Huy nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh tanh.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương