Ngũ Hành Thiên
Chương 80
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Lão đầu ho nhẹ một tiếng.
Nghe vậy, Ngải Huy không khỏi an tâm hơn nhiều.
“Nguyên lực bị áp súc dữ dội, nếu một khi nó tan vỡ, bản mệnh nguyên phủ của ngươi sẽ liền bị căng nổ, cho nên chúng ta không thể để nó tan vỡ. Ngươi cứ coi nó như một lớp băng đi, chúng ta phải hòa tan nó từng chút một. Đẳng cấp của nó rất cao, hòa tan một chút thôi cũng đã đủ để ngươi dùng rất lâu rồi. Nhưng để hòa tan nó cũng không dễ dàng, cần một ít thiết bị đặc thù, như cái này chẳng hại, à, ta còn chưa kịp đặt tên cho nó đấy.”
Trên mặt lão đầu lóng lánh hào quang khác thường.
"Nguyên lực trong cơ thể ngươi có hấp lực vô cùng cường đại, tựa như nam châm vây, đây chính là trở ngại lớn nhất của chúng ta. Muốn chống lại hấp lực này một cách triệt để rất khó khăn, nhưng nói về một phần của nó thôi thì cũng có khả năng đấy. Có để ý những sợi dây leo này không? Chúng nó sẽ sinh ra mộc nguyên lực rất mãnh liệt đấy. Kim khắc mộc, mộc nguyên lực sẽ sinh ra lực hút mãnh liệt với kim nguyên lực, do đó có thể hấp dẫn một bộ phận nguyên lực khỏi khối nguyên lực. Bộ phận kim nguyên lực này chính là thứ ngươi có thể khống chế."
Ngải Huy nghe hiểu rõ một điểm: "Mộc nguyên lực như mồi nhử? Dụ kim nguyên lực ra khỏi đội ngũ?"
"Đúng! chính là ý này!" Lão đầu vội vàng gật một cái: "Chúng ta bắt đầu chứ?"
Ngải Huy không chút do dự, gật đầu: "Tốt!"
Trải nghiệm những ngày này tuy phong phú, nhưng mà lại không cách có cách nào để tu luyện, hắn luôn cảm thấy thiếu gì đó. Tu luyện đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, trở thành nguyên tu chính là ý nghĩa của cuộc sống của hắn.
Nhận lấy giáp đồng, lúc cái mũ nặng nề của bộ giáp khép lại, tầm mắt hắn trở nên nhỏ hẹp, thế giới lập tức trở nên an tĩnh.
Hắn có thể nghe được từng nhịp đập của tim mình, tim hắn đập bình tĩnh hữu lực.
Từng sợi dây leo trên giáp đồng trở nên sáng ngời, ánh sáng sặc sỡ mà yêu dị phát ra, chiếu sáng cả tiểu viện.
Ánh mắt của lão đầu trở nên tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn bàn điều khiển trên tay mình.
Khối nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy bắt đầu xao động, hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Với hắn mà nói, khối nguyên lực này như một cự thú ký sinh trên cơ thể hắn vậy, cơ thể hắn bây giờ căn bản chưa là gì so với đầu cự thú này. Khi cự thú yên tĩnh, hắn không có cảm giác gì, nhưng ngay khi cự thú bắt đầu sao động, thân thể Ngải huy như có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.
Bổn mệnh nguyên phủ của hắn bắt đầu xuất hiện vết thương.
Đến lúc này, Ngải Huy mới chính thức hiểu số lượng nguyên lực trong cơ thể mình kinh khủng đến bực nào. Khối nguyên lực chỉ mới có chút xao động mà đã sinh ra ảnh hưởng khiến cơ thể hắn xuất hiện thương tổn.
Ngải Huy giống như chìm vào trong kinh đào hải lãng, dập dềnh theo sóng dữ.
Trời đất quay cuồng, trước mắt hắn biến thành màu đen, ý thức Ngải Huy bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lão đầu ở bên ngoài cũng trở nên khẩn trương, đám dây leo trên giáp đồng bắt đầu ảm đạm lại. Trong nháy mắt đã ảm đạm đi mất một phần ba. Mỗi khi một sợi dây leo ảm đạm lại, lão đầu liền rất nhanh chóng nhổ đi sợi dây leo đó.
Ngải Huy thì thào tự nói: "Chịu đựng!"
Thời gian trôi qua từng chút một, từng đám dây leo trở nên ảm đạm, từng đám bị lão đầu nhổ đi.
Sau nửa giờ, đến lúc sợi dây leo cuối cùng cũng trở nên ảm đạm, lão đầu dùng tốc độ nhanh nhất mở giáp đồng ra, từ trong đồng giáp đầy vụ khí thoát ra. Ngải Huy đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt, lúc lão đầu lôi hắn ra ngoài, toàn thân Ngải Huy ướt rượt như vớt từ trong nước ra vậy.
Kiểm tra khối nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy một lần, khối nguyên lực đã bắt đầu dần ổn định lại, lão đầu mới yên lòng.
Lão đầu cầm sợi dây leo dập tắt cuối cùng, có chút ngoài ý muốn.
Sợi dây leo hiện lên màu xanh không chút thu hút, không có hoa văn gì, tính chất mềm mại, thân như được giấy ráp mài qua một lần, sờ lên vô cùng thoải mái.
Nó gọi là kiếm đằng.
Ba ngày sau.
Ngải Huy đứng thưởng thức một sợi kiếm đằng.
SAu một ngày hôn mê hắn liền tỉnh lại, sau đó lão đầu liền ném một sợi kiếm đằng cho hắn. Kiếm đằng vô cùng mềm mại, như lại rất bền bỉ, cũng rất dẻo daị, cảm giác sần sùi làm sờ lên cũng như một loại hưởng thụ. Sở dĩ gọi là kiếm đằng, là vì nó là sợi thừng cuốn chuôi kiếm tự nhiên rất tốt.
Lão sư nói, đây là sợi thích hợp với hắn nhất.
Ngải Huy cảm thấy vận mệnh của mình không ngừng tạo ra một mối quan hệ không nói nên lời với kiếm, kiếm điển kiếm tu kiếm thai, bây giờ lại sinh ra một cái kiếm đằng nữa.
Chẳng lẽ mình trời sinh gắn liền với kiếm?
Vô thức vuốt vuốt kiếm đằng, bỗng thấy sư mẫu cùng Minh Thanh sư tỷ, hắn liền vội vàng đứng lên hô một tiếng: "Sư mẫu! Minh Thanh sư tỷ!"
Hàn Ngọc Cầm không nghĩ tới Ngải Huy vậy mà gọi bà là sư mẫu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười: "Đứa trẻ ngoan.
Bây giờ chút khúc mắc lúc trước đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Minh Thanh dịu dàng cười cười với Ngải Huy.
Hàn Ngọc Cầm vừa nhìn thấy lão đầu, vẻ tươi cười liền biến mất, hừ một tiếng.
Lão đầu sớm đã quen với tác phong người bạn già này, bình thản hỏi: "Làm xong thứ kia chưa?"
Làm xong chưa nói với Minh Tú: "Lấy ra đi."
Minh Tú lấy ra một đôi găng tay không ngón màu xanh, đưa cho Ngải Huy: "Sư đệ thử đi. Là Sư phụ ba ngày không ngủ dệt thành một cái bao tay kiếm đằng cho đệ đấy."
Giờ Ngải Huy mới để ý tới sự mỏi mệt trên mặt sư mẫu, trong mắt đầy tơ máu, hắn thầm cảm động: "Cảm ơn sư mẫu!"
"Đúng là đứa trẻ ngoan!" Hàn Ngọc Cầm vẻ mặt ôn hoà, ngữ khí lập tức biến đổi, hừ lạnh nói: "Đồ đệ tốt hơn sư phụ nhiều, còn biết đau lòng cho kẻ làm sư mẫu này. Không giống người nào đó, một câu quan tâm cũng không có!"
Lão đầu có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Là ta chưa kịp a, khổ cực khổ cực."
Hàn Ngọc Cầm cũng không thèm nể mặt, hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Ngải Huy đang muốn đeo găng tay lên, liền bị Hàn Ngọc Cầm cản lại: ""Chờ một chút, cuốn băng vải trước đã!"
"Băng vải?" Ngải Huy có chút sửng sốt.
Hàn Ngọc Cầm lấy ra một chiếc hộp đồng xanh cũ kỹ, đưa cho Ngải Huy.
Lão đầu nhìn thấy hộp đồng, mắt thoáng cái trợn tròn: "Là miếng huyết luyện bố kia?"
Hàn Ngọc Cầm hừ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý khó tả.
Ngải Huy mở hộp ra, một cỗ sát ý liệt đập thẳng vào mặt, hắn dường như ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhưng khi cẩn thận ngửi lại, một chút mùi máu tươi cũng không có, dường như trước đó là ảo giác. Vừa nhìn qua huyết bố chính là đồ cổ đã lâu năm, vết máu trên đó vẫn lưu lại, như mới dính không lâu/
Hàn Ngọc Cầm nồng ấm nói : "Cái huyết bố này là vật ta vô tình đoạt được khi xưa, hẳn là cổ vật của thời đại tu chân trước đây. Cũng không biết là của môn phái huyết luyện nào, không phải là vật chính đạo. Nhưng đã qua vạn năm vẫn không có mục nát, là một thứ tốt. Máu bên trên đó không biết là máu gì nhưng sát ý cực kỳ nồng đậm. Vô cùng hung sát, không thích hợp cho ta hay Minh Tú sử dụng, vẫn chưa từng động vào, sư phụ ngươi thu ngươi làm đồ đệ, khẳng định cũng chưa có tặng ngươi lễ gặp mặt. Khối Huyết bố này được ta cắt thành hai miếng, sửa lại một chút, làm thành hai dải băng. Hai dải băng vải này không thích hợp dùng để dưỡng thương, nhưng là rất thích hợp để phòng thủ, thích hợp ngươi dùng. Thân thể của ngươi còn yếu, hai dải Huyết bố này, đao kiếm khó xâm, có thể giúp thân thể ngươi thừa nhận một bộ phận áp lực, giúp thân thể ngươi không đến mức sụp đổ. Minh Tú tương đối giỏi việc quấn băng, lát nữa nàng sẽ dạy ngươi."
Khuôn mặt lão đầu tươi cười như hoa, reo lên: "Còn không đa tạ sư nương của ngươi!"
Trong lòng Ngải Huy cảm động, thành thật làm đại lễ: "Đa tạ sư nương!"
Cảm giác ấm áp xa lạ, tựa như ánh nắng rọi sáng lòng hắn.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương