Ngũ Hành Thiên
Chương 696
Dịch: hoangtruc
"Ngải Huy xong rồi."
Hồng Dung Nhan dừng ở phương xa nhìn bầu trời không ngừng phóng xuất rung động năm màu, có chút xuất thần.
Tượng bùn Thu Thủy nằm trên bờ vai Hồng Dung Nhan, hữu khí vô lực hỏi: "Cái gì mà xong hả? Không phải hắn đã sớm xong rồi sao?"
Phó Tư Tư tự bạo khiến thân thể của ả mang tổn thương lớn, nội tâm ả phẫn nộ cực kỳ. Gần như cứ mỗi một lần gặp được Ngải Huy thì ả đều không có chuyện tốt. Lần trước cũng là chuyện tốt của Ngải Huy mà thiếu chút nữa ả đã hình thần câu diệt, lần này vất vả lắm còn tưởng rửa sạch hổ thẹn trước kia, không ngờ bản thân lại bị trọng thương.
Hồng Dung Nhan thản nhiên nói: "Lúc trước hắn chỉ là bị Xích Đồng áp chế ý thức, cũng không tiêu vong. Hiện tại đã bị Xích Đồng triệt để gạt bỏ."
Thu Thủy như không nghe rõ: "Vì cái gì?"
Hồng Dung Nhan nói: "Bởi vì chỉ có tử chủng ma niệm chân chính mới có uy lực như thế."
Trung niên cúi đầu cung kính bên kia nghe vậy, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi. Thượng cổ Ma Thần phục sinh là chuyện rất kinh khủng. Mà một Ma Thần khôi phục được tất cả thực lực không chỉ không là kinh khủng thôi đâu.
Thu Thủy có chút cà lăm: "Xích Đồng kia… chẳng phải… đã khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong nhất?"
Ả bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Chấn động nơi xa khiến ả nghĩ đến cuộc chiến Tông Sư phát sinh ở Phỉ Thúy Sâm kia, Mục Thủ Hội vốn nghiên cứu Xích Đồng từ xưa đến nay nên rất rõ ràng, Tông Sư tuyệt đối không phải là điểm cuối của Xích Đồng.
Mục Thủ Hội sáng tạo ra sáng tạo ra rất nhiều thứ chuyên môn dùng để "săn bắt" Xích Đồng, nhưng mà chúng nó có hiệu quả hay không thì không ai biết được.
"Sẽ không." Hồng Dung Nhan rất bình tĩnh. Y tựa hồ đã sớm ngờ tới tình huống trước mắt: "Gạt bỏ ý thức Ngải Huy có thể phóng thích uy lực của tử chủng ma niệm, nhưng mà ảnh hưởng đó có hạn với chúng ta mà thôi. Nhược điểm của hắn là thân thể."
"Thân thể?"
Hồng Dung Nhan gật đầu: "Ừ. Xích Đồng chiếm cứ là thân thể Ngải Huy, muốn hoàn thành huyết luyện thân thể đó cũng không phải một sớm một chiều mà xong chuyện. Tạo nghệ về mặt huyết luyện của Xích Đồng không ai sánh kịp, nhưng mà thân thể Ngải Huy quá yếu ớt. Cho dù có thần huyết thì hoàn thành rèn luyện thân thể kia cũng phải cần không ít thời gian. Nếu như Xích Đồng cố quá, thân thể kia sẽ bạo thể, hoặc là..."
Y đột nhiên dừng lại, có chút xuất thần.
Thu Thủy bị hấp dẫn, vô thức thốt hỏi: "Hoặc là cái gì?"
Hồng Dung Nhan lấy lại tinh thần: "Sẽ biến thành một con quái vật."
"Quái vật?"
"Ừ, đó là lúc ta nghiên cứu Xích Đồng phát hiện đấy. Thần huyết là dung hợp vạn thú chi huyết luyện chế mà thành, thế nhưng là vì sao Xích Đồng đúc thành thân thể lại là thân người mà không phải là thân thú? Xích Đồng vì nguyện mà sinh, với gã mà nói sẽ không có cái thành kiến người - thú kia, thế nhưng lúc gã đúc thành thân thể lại không chút do dự lựa chọn thân người. Vì vậy ta có suy đoán..."
Trong nội tâm Thu Thủy như thể đang có một cái móng vuốt nhỏ cào cấu, vội vàng hỏi: "Suy đoán thế nào?"
Hồng Dung Nhan đáp: "Thân người mới là trạng thái cuối cùng của huyết luyện."
Thu Thủy thì thào tự nói: "Thân người mới là trạng thái cuối cùng của huyết luyện..."
"Ừ." Hồng Dung Nhan nói tiếp: "Về sau trong lúc vô tình ta có đọc được trong một quyển điển tịch rằng, sau khi Xích Đồng đúc thành thân thể đã từng biến thành quái vật mấy lần. Giống như người không phải người, giống như thú lại không phải thú. Tập hợp rất nhiều đặc thù của dã thú, mỗi lần đều không giống nhau. Ta gọi là "Phản thú". Mãi đến khi Xích Đồng huyết luyện đại thành, thân thể mới ổn định lại, không còn xuất hiện tượng Phản thú nữa. Ngươi nghĩ lại xem, lúc Huyết tu thức tỉnh huyết mạch, thân thể sẽ xuất hiện đặc thù dã thú, có phải cũng giống vậy hay không?"
Tượng bùn trên bờ vai cắn bàn tay, nghiêng đầu nói: "Nói như vậy cũng thấy có điểm giống."
Hồng Dung Nhan tiếp tục nói: "Nếu như biến thành quái vật, ngược lại chính là cơ hội bắt Xích Đồng tốt nhất."
Hai mắt tượng bùn tỏa ánh sáng: "Vì cái gì? Bởi vì thú tính chiếm cứ thượng phong sao?"
Hồng Dung Nhan lắc đầu: "Không, là thú tính xung đột. Thần huyết là vạn thú chi huyết dung hợp mà thành. Dã thú khác nhau, tính tình sai lệch quá nhiều. Chúng nó xung đột dị thường kịch liệt với nhau. Chẳng qua không biết Xích Đồng dùng biện pháp gì áp chế đấy. Nhưng một khi phát sinh Phản thú, sẽ thấy là áp chế không nổi, thú tính xung đột kịch liệt bộc phát. Lúc này, đến tử chủng ma niệm đều bị áp chế, mất đi lý trí."
"Hóa ra là vậy a." Tượng bùn Thu Thủy bừng tỉnh đại ngộ. Bỗng nhiên ả có chút nghi hoặc: "Đây chẳng phải là Huyết tu Thần Chi Huyết tu luyện có chỗ thiếu hụt sao?"
"Không sai." Hồng Dung Nhan nói: "Thú Cổ Cung một mực mưu cầu danh lợi, đào tạo và sáng tạo ra huyết thú mới chính là muốn tìm cách đột phá ở cánh cửa này, chỉ có điều không có gì tiến triển."
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một luồng huyết quang nồng đậm như thực chất phóng lên trời, tựa như một thanh huyết kiếm đầm đìa máu tươi xuyên thẳng lên mây xanh!
Chân trời còn chưa tản đi rung động năm màu như gặp phải thiên địch, kịch liệt khuếch tán ra bên ngoài, nhanh chóng tan rã như bọt biển.
Gừ!
Một tiếng thú rống bạo ngược mà hung tàn xa xa truyền đến.
Tượng bùn ngây ngốc một chút, sau đó lắp bắp: "Cái này... Đây không phải là Phản thú rồi sao..."
Hồng Dung Nhan cũng kịp phản ứng lại, gấp giọng nói: "Đi!"
...
Trong bóng tối, một bóng người có phần ngực lập loè ánh sáng màu đỏ bất định. Gã đứng tại chỗ như cọc gỗ, vẫn không nhúc nhích. Khi ánh sáng màu đỏ lóe sáng, mơ hồ có thể thấy được cái cằm nhọn của gã, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt nhắm nghiền.
Ánh sáng màu đỏ dần dần biến yếu.
Bỗng nhiên, phía sau gã có một đống người, từ bốn phương tám hướng nhào tới gã.
"Bắt được!"
"Người đâu! Mau tới hỗ trợ!"
"Nhanh đè chân hắn lại!"
"Còn chân còn lại! Nhanh! Nhanh đè lại!"
Âm thanh bịch bịch bên tai không dứt, tiếng la hổn hển liên hồi, bụi mù nổi lên bốn phía trong bóng tối, mọi thứ rối mù.
Một đám người gắt gao đè chặt Diệp Bạch Y trên mặt đất, có người đè chân lại, có người ôm eo. Bảy tám người thở hồng hộc, gắt gao ngăn chặn không dám có chút thư giãn. Mỗi người Bọn hắn đều đầy bụi đất, mà Diệp Bạch Y dưới thân bọn họ lại không nhiễm một hạt bụi nhỏ, áo trắng hơn tuyết.
Chẳng biết tại sao mấy ngày hôm trước xác chết Diệp Bạch Y bỗng nhiên vùng dậy, trái tim bịch bịch đập kinh hoàng, lóe lên ánh sáng màu đỏ. Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng Diệp Bạch Y tỉnh lại, không nghĩ tới đột nhiên y thẳng tắp đứng lên làm tất cả mọi người phải giật mình.
Người có tên cây có bóng, Diệp Bạch Y ở Ngũ Hành Thiên mạnh đến nỗi không hợp thói thường. Ở đây chỉ có Sư Bắc Hải có thể địch nổi y, thế nhưng thương thế trên người Sư Bắc Hải còn chưa khỏi hẳn.
Tất cả thầm hô không ổn, như lâm đại địch.
Rất nhanh, có gia hỏa mắt tinh phát hiện Diệp Bạch Y cũng không mở mắt ra, còn chưa còn chưa kịp nhắc nhở thì Diệp Bạch Y đột nhiên như biến thành lò xo nhảy vào trong bóng tối. Mọi người ngây người một lát mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Mọi người rất nhanh phát hiện dị thường, tư thế Diệp Bạch Y thực sự quá quỷ dị.
Thân hình Diệp Bạch Y thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, eo chân không có chút uốn lượn, như một cái lò xo cứ thế nhảy dựng mà đi.
Đoàn người chưa từng nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như vậy, trong nội tâm phát lạnh. Nếu hai tay dựng thẳng trước người nữa thì chẳng phải không sai biệt với hình tượng Cương thi trong truyền thuyết hay sao. Cái tư thế chẳng ra sao kia lại có tốc độ nhanh vô cùng, thậm chí có thể nghe được tiếng xé gió. Kinh khủng hơn là y còn mang theo cả một lực phá hoại nữa. Nhiều lần trước mặt không có đường, Diệp Bạch Y không có chút ý tứ ngừng lại mà một đầu đâm thẳng tới, nham thạch cứng rắn như thể bã đậu mềm nhũn, trong nháy mắt bị y đâm xuyên qua. Diệp Bạch Y như một cái đục đá hình người, cứ đùng đùng đùng... Lưu lại một cái khe hình người trên mặt đá, rồi đảo mắt biến mất trong cái khe dày đặc nham thạch kia.
Thông đạo trong lòng đất có rất nhiều đường rẽ, không rõ đi thông tới nơi đâu.
Nếu không phải có Sư Bắc Hải, bọn hắn đã sớm mất dấu rồi.
Đuổi vài ngày, rốt cuộc cũng đuổi kịp. Tất cả mọi người mệt đến ngất ngư. Bọn hắn không dám có nửa điểm thư giãn, gắt gao đè chặt người Diệp Bạch Y, chống lại lực lượng kinh người từ dưới thân truyền đến.
Đùng đùng đùng.
Trong bóng tối, tiếng tim đập của Diệp Bạch Y dị thường rõ ràng.
Dần dần, tiếng tim đập dần dần nhỏ đi, những đội viên có phản ứng nhạy bén cảm nhận được lực lượng dưới thân truyền đến càng lúc càng yếu.
"Hình như yên rồi."
"Ài, thật chứ? Hình như là yên lặng rồi!"
"Cám ơn trời đất, rốt cuộc yên tĩnh rồi!"
"Cẩn thận một chút, vạn nhất xác chết lại vùng dậy thì làm sao bây giờ?"
Đoàn người bảy mồm tám miệng thảo luận.
Nhưng vào lúc này, tiếng Sư Bắc Hải ôn hậu vang lên bên tai mọi người: "Tất cả đứng lên đi."
Tất cả mọi người như được đại xá, buông Diệp Bạch Y ra, không hề có hình tượng mà ngã chổng vó trên mặt đất thở phì phò. Nhìn qua bọn hắn thê thảm vô cùng, bởi đuổi theo Diệp Bạch Y mà đã lôi tất cả sức bình sinh ra cả rồi.
Đây hoàn toàn không phải là nói khoa trương!
Diệp Bạch Y không biết mệt mỏi, nhảy vài ngày, đục không biết bao nhiêu nham thạch, có thể không chút ngơi nghỉ. Chưa kể thế giới dưới lòng đất không phải là nơi an toàn vô hại mà có tầng tầng lớp lớp sinh vật nguy hiểm, kỳ quái là không có Hoang Thú hung ác nào dám trêu chọc Diệp Bạch Y cả.
Làm cho người ta phải tức giận chính là đến khi bọn họ đứng lên, y lại chẳng chút hao tổn nào cả.
"Má ơi, mệt chết đi được! Chân muốn rụng cả rồi!"
"Xác chết vùng dậy đáng sợ như vậy sao? Nếu tỉnh lại thì chẳng phải chúng ta toàn quân bị diệt hay sao chứ?"
"Câm miệng! Mỏ quạ đen!"
Sư Bắc Hải không để ý đến đám đội viên dài dòng. Ông ta đã sớm phát hiện không có bao nhiêu nguy hiểm. Diệp Bạch Y "Xác chết vùng dậy" khiến Sư Bắc Hải giật mình, nhưng mà ông ta nhanh chóng phát giác được điểm bất thường.
Diệp Bạch Y cho ông ta cảm giác, như có thứ gì triệu hoán y...
Biến cố đột ngột đã cắt đứt kế hoạch của Sư Bắc Hải. Nhưng ông ta nhanh chóng có đối ứng, theo sát Diệp Bạch Y. Biểu hiện sau đó của Diệp Bạch Y cũng ấn chứng suy đoán của Sư Bắc Hải. Cho dù Diệp Bạch Y có cua quẹo gì, nhưng đại khái cũng chỉ tiến dọc theo một phương hướng nhất định.
Sư Bắc Hải hiếu kỳ, đến cùng là thứ gì đang làm trò quỷ?
Chẳng lẽ là bí pháp Huyết tu?
Sư Bắc Hải cảm thấy không giống. Nếu như đối phương có bí pháp tương tự, sao phải chờ tới lúc này mới dùng? Diệp Bạch Y rơi vào tay Bắc Hải, Đế Thánh phải là người sốt ruột nhất mới đúng.
Từ khi cấy Thiên Thần Tâm vào, Diệp Bạch Y lộ ra cổ quái và quỷ dị khắp nơi.
Ánh sáng màu đỏ nơi trái tim Diệp Bạch Y biến mất không thấy gì nữa, y lại lần nữa yên tĩnh trở lại, như thể một cỗ thi thể.
Sư Bắc Hải thu hồi ánh mắt, nghi ngờ trong lòng không chỉ không biến mất mà càng thêm mãnh liệt. Là đã đến đúng mục đích rồi hay triệu hoán tạm ngừng lại?
Bày ở trước mặt bọn họ còn có một vấn đề trọng yếu: Hiện tại bọn hắn đang ở đâu?
Diệp Bạch Y như có trực giác đặc biệt trong những khe nứt dưới lòng đất, lại thêm khả năng đục đá đặc biệt mà tốc độ tăng tiến kinh người. Sư Bắc Hải đoán chừng hiện tại bọn hắn đã cách chỗ cũ vô cùng xa, nhưng mà ở sâu dưới lòng đất có cảm ứng được phương hướng tốt mấy cũng không làm nên chuyện gì được.
Phía trên kia có thứ gì đang chờ bọn hắn, là hung hay cát?
Sư Bắc Hải quyết định, trầm giọng hạ lệnh: "Nghỉ ngơi tại chỗ, năm canh giờ sau chúng ta đi lên."
Các đội viên lập tức câm miệng, vẻ vui đùa trên mặt lập tức bị quét sạch.
Trong bóng tối dưới lòng đất lập tức trở nên an tĩnh, con hung thú mỏi mệt chồng chất vết thương đang tích góp từng tí lực lượng lại.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương