Ngũ Hành Thiên
Chương 693
Dịch: hoangtruc
Tro tàn dày đặc trên mặt đất còn mang theo hơi nóng, bốc lên từng sợi khói đen lượn lờ, trong tầm mắt nhìn qua không có lấy một gốc cây cối.
Gió thổi qua, khói xanh phe phất.
Một gã nam tử khom người như cúi đầu hôn chân một người nữ, cả người gã không chút sứt mẻ, gương mặt như đóng băng. Nữ nhân mà gã cúi dưới chân có dung mạo tuyệt mỹ, thân thể tàn phá không chịu nổi, như thể một con rối bị xé nát. Các đốt ngón tay bị vặn vẹo theo một góc độ quỷ dị không khác cái bánh quai chèo, miệng vết thương trên lồng ngực bị xé ra rất gọn ghẽ có thể thấy được kỹ nghệ người cắt rất thành thạo, sạch sẽ không có máu tươi vung vẩy, không khỏi người ta nghĩ đến truyền thuyết về những tay đồ tể chuyên mổ nội tạng người sống trên thị trường trôi nổi.
Trái tim trong lồng ngực kia đang đập thình thịch, sống động có lực.
Một trái tim đầy lực lượng, đến cả tiếng gió gào thét đầy trời cũng không thể át đi được.
Tinh Thần Hoặc của Xích Đồng cũng bị tiếng trái tim đập này làm bừng tỉnh.
Mỗi một lần trái tim đập lên, là một lần tim Xích Đồng đập mạnh. Theo bản năng y cảm nhận được nguy hiểm. Đồng tử buông lỏng dần dần khôi phục lại tiêu cự, ý nghĩ của Xích Đồng dần khôi phục thanh tỉnh.
Lật thuyền trong mương!
Y không nghĩ tới dưới tình thế xấu như vậy mà đối phương vẫn còn lực cắn trả lại. Không nghĩ ra! Trong lòng của y bay lên một tia hối hận, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Bây giờ không phải là lúc hối hận.
Phốc, đầu ngón tay truyền đến tiếng trái tim Xà Dư đập rộn, đồng thời cũng truyền đến một cỗ hấp lực.
Sắc mặt Xích Đồng thay đổi.
Theo bản năng, y muốn bỏ chạy nhưng lại hoảng sợ phát hiện bản thân không nhúc nhích nổi lấy một ngón tay.
Đáng chết!
Tại sao có thể như vậy?
Thịch, thịch, thịch, trái tim đập rộn lên, sắc mặt Xích Đồng càng ngày càng khó coi. Mỗi một lần trái tim đập lên, tinh thần của y lại rung động, xuất hiện một thoáng hoảng hốt. Y cảm thấy sợ hãi, sợ hãi thật sâu. Nếu như tiếp tục nữa thì tinh thần của y sẽ bị đánh xơ xác, triệt để buông lỏng. Lúc đó y sẽ giống như một món mỹ thực bị cắt nhỏ đặt sẵn trên bàn ăn, chờ cho đối phương đưa vào miệng.
Tại sao có thể như vậy...
Tại sao trái tim này có thể khắc chế được Tử Chủng Ma Niệm!
Không! Đáy lòng y cuồng loạn gào thét, như cô lang sa vào tuyệt cảnh. Là ai? Là ai luyện chế trái tim này?
Đáng tiếc y không phát ra thanh âm nào, không ai nghe thấy.
Ngoại trừ Ngải Huy còn trong Thần Tượng Đồ Bố bảo vệ.
Ngải Huy chỉ cảm thấy thống khoái không nói ra được, cho dù tình huống của hắn nhìn qua không khá hơn chút nào. Kiếm thai vẫn luôn vờn quanh thân hắn đã thất linh bát lạc chỉ còn vài thanh lẻ loi trơ trọi tới lui tuần tra, thân kiếm phủ kín vết rạn đã sớm không còn linh động như trước nữa.
Nhưng hắn tuyệt không thương tâm.
So với bị Xích Đồng khống chế thân thể, làm tổn thương đến các bằng hữu của mình, hắn cảm thấy kết quả trước mắt không tệ chút nào.
Trong thời khắc quan trọng nhất, Ngải Huy khống chế huyết kiếm bảo hộ Xà Dư. Uy lực kinh người hầu như phá hủy toàn bộ huyết kiếm và kiếm thai của Ngải Huy. Ngải Huy bị thương rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà kiếm thai bị thương nặng như vậy.
Xích Đồng thật sự đáng sợ!
Đây mới là Xích Đồng vừa mới thức tỉnh, còn hiểu biết rất nông cạn với thế giới hiện giờ, lý giải với Nguyên lực còn rất thấp. Chẳng qua y mới kiến thức qua sát chiêu của Thiên Diệp Bộ đã có thể không tốn chút sức nào thi triển ra được, uy lực còn lớn hơn bao nhiêu lần bản gốc. Nếu như cho y thêm nhiều thời gian, Xích Đồng lý giải Nguyên lực càng thêm khắc sâu, như vậy Tử Chủng Ma Niệm của y sẽ còn khủng bố đến cỡ nào?
Ngải Huy không dám tưởng tượng, đến lúc đó còn người nào ngăn cản được Xích Đồng sao? Có lẽ đến Tông Sư cũng không thể cản Xích Đồng được rồi.
Đại khái trên đời này không còn gia hỏa nào nguy hiểm hơn Xích Đồng được nữa. Y nguy hiểm hơn cả Đế Thánh.
Tâm thần Ngải Huy bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng, kiếm thai bị phá hủy hoàn toàn nên hắn cũng bị liên lụy. Nếu như không phải phút cuối cùng có Thần Tượng Đồ Bố bảo vệ thì hắn đã tan thành mây khói rồi.
Lúc này hắn như ngọn đèn dầu trước gió, tùy thời có thể dập tắt.
"Ha ha ha ha..."
Ngải Huy cười rất vui vẻ.
Xích Đồng gào thét lên: "Là ngươi!"
Ngải Huy cảm thấy thoải mái không nói ra được, mối lo lắng lớn nhất trong lòng được buông bỏ. Dù hiện tại có tan thành mây khói thì hắn cũng cam tâm tình nguyện. Tất cả sợ hãi cùng kính sợ với Xích Đồng, lúc này đều đã hóa thành hư ảo.
Ngải Huy sung sướng đến mức thiếu điều huýt sáo vang trời mà thôi: "Có ngoài ý lắm không? Có kinh sợ đến không tưởng được không?"
Xích Đồng mắt trước còn nổi trận lôi đình, mắt sau đã tỉnh táo lại, cười lạnh: "Ngươi cho rằng có thể còn sống sót sao? Ả sẽ thôn phệ cả ý thức của ngươi, không ai trong chúng ta sống sót được, Thần Tượng Đồ Bố có thể ngăn cản được ta nhưng không ngăn được ả?"
Ngải Huy ha ha cười, tràn ngập trào phúng: "Ngươi cảm thấy ta còn muốn sống sao? Hóa ra Ma Thần rất ngây thơ a."
Xích Đồng trầm mặc xuống, một lát sau mới chậm rãi nói: "Được rồi, là ta sai rồi! Chẳng qua ta đồng ý với ngươi, chỉ cần vượt qua cửa ải lần này, ta có thể tìm kiếm kí chủ mới."
Gã điềm đạm nói: "Ta và ngươi đều có thể sống sót. Có thể còn sống sao phải chịu chết? Hà tất để làm lợi cho kẻ địch? Không phải ngươi rất căm hận Huyết tu sao?"
Vẻ mặt Ngải Huy như liếc nhìn kẻ ngu nhìn Xích Đồng.
Xích Đồng thành khẩn nói: "Ta cam đoan, từ nay về sau chúng ta mỗi người đi một ngả. Lúc trước là ta phạm sai lầm, để biểu đạt áy náy, ta nguyện ý truyền thụ cho ngươi Tử Chủng Ma Niệm. Đây là tuyệt học đương kim vô thượng, ngươi trời sinh thích hợp tu luyện Tử Chủng Ma Niệm, ý thức của ngươi mạnh hơn xa thường nhân. Ta dám cam đoan, trong vòng ba năm, ngươi nhất định có thể bước vào cảnh giới Tông Sư. Trong vòng mười năm, không người nào là đối thủ của ngươi. Thiên hạ này đều là của ngươi cả, ai dám làm trái ý chí của ngươi đây? Ngươi không thích Huyết tu hả, vậy tất cả Huyết tu chết hết cũng được, bọn chúng đều không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi có thể trọn đời bất diệt."
Giọng nói của y tràn ngập dụ hoặc, vài câu đã mở ra một bản kế hoạch rộng lớn.
Ngải Huy vẫn giữ vẻ mặt liếc nhìn kẻ ngu như cũ mà nhìn y.
Ý thức Xích Đồng lại hốt hoảng. Y cảm giác được bản thân đang dần dần tan vỡ. Nếu như y có thể nhìn thấy thân thể của mình nhất định sẽ cảm nhận mạnh mẽ hơn nữa. Từng sợi khói đen nhỏ hơn châm đang theo từng lỗ chân lông toàn thân y mà chui ra.
Y biết rõ thời gian không nhiều lắm.
Cơ hội duy nhất của y chính là liên thủ cùng Ngải Huy mới có thể chống cự trái tim kinh khủng này.
"Không nói những thứ hư vô mờ mịt nữa. Ngươi suy nghĩ một chút, chỉ cần ngươi trở thành Tông Sư, ngươi có tư cách chiếm cứ một phương. Mà những bằng hữu luôn khăng khăng một mực cùng theo ngươi vào sinh ra tử kia, chẳng lẽ ngươi không muốn vì bọn họ kiếm được một mảnh đất dung thân sao?"
Y có thể cảm nhận được lần đầu tiên tâm thần Ngải Huy chấn động.
Xích Đồng biết mình gần thành công, giọng nói của y càng thêm điềm đạm: "Bọn hắn có thân nhân đúng không? Ai không muốn thân nhân của mình sống sung sướng đây? Với ngươi mà nói đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Trở thành Tông Sư, ngươi hoàn toàn có thể thành lập quốc gia của riêng ngươi, bọn hắn có thể có được chiếu cố. Nhớ tới những đồng bạn chết trận của ngươi đi, thân nhân bọn hắn đang ở tình cảnh thê lương cỡ nào, nhà bọn hắn lưu lạc ở nơi đâu, có bị chết đói hay không, có bán con bán cái hay không? Mà ngươi, hoàn toàn có thể thay đổi được những điều này."
"Về vấn đề về an toàn mà ngươi lo lắng, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm. Ta có thể lập huyết thệ, tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi."
Ngải Huy đã trầm mặc.
Xích Đồng biết có hi vọng.
Thịch thịch thịch, tiếng trái tim đập lên, phô thiên cái địa. Xích Đồng biết mình không kiên trì được lâu nữa nhưng y vẫn mạnh mẽ bảo trì trấn định.
Qua một lúc, Ngải Huy khó nhọc nói: "Trước tiên đưa Tử Chủng Ma Niệm cho ta."
Xích Đồng ra vẻ do dự một chút, rồi giãy giụa nói: "Được rồi, nhưng mà ngươi nên nhập chủ Thần Tượng Đồ Bố trước đi."
"Hóa ra là Thần Tượng Đồ Bố." Ngải Huy giật mình, vừa rồi Xích Đồng nói Thần Tượng Đồ Bố cũng không cứu được hắn, thiếu chút nữa hắn đã tin là thật rồi.
"Không sai." Xích Đồng thản nhiên nói: "Dù sao Thần Tượng Đồ Bố cũng là bản thể trước kia của ta, rất có diệu dụng với ý thức tâm thần, ngươi không biết sử dụng mà thôi. Ta đã chặt đứt nhân quả với nó, không có biện pháp ngự sử nhưng mà ngươi có thể."
Thời gian khẩn cấp, Xích Đồng không dám dừng lại, nhanh chóng nói: "Nó là chỗ dung thân mà ta luyện chế sau này, để ngừa một ngày thân thể bị hủy, hồn phách tâm thần không chỗ quay về. Nó hấp thu máu của ngươi, nhận ngươi làm chủ nhân, nhưng mà vẫn không có mở ra nó ra."
"Đồ đằng vì lửa mà sinh, vì vậy lúc ấy ta lưu lại bên trong một sợi tâm hoả. Ngươi cần phải lưu lại lạc ấn tinh thần của ngươi trên nó, như vậy mới có thể ngự sử được."
Lạc ấn tâm thần?
Trong lòng Ngải Huy khẽ động, bỗng nhiên thò tay chộp tới một tiểu kiếm tàn phá bên cạnh trong đống kiếm thai không còn nhiều nữa của mình, ném vào bên trong Thần Tượng Đồ Bố.
Tiểu kiếm kiếm thai phút chốc đã bị Thần Tượng Đồ Bố thôn phệ.
Sau một khắc, huyết nhãn trên Thần Tượng Đồ Bố nhanh chóng giảm đi, biến thành một đồ án hình huyết kiếm.
Tâm tình Xích Đồng phức tạp. Y có thể mơ hồ cảm nhận được một tia liên hệ mỏng đến cực điểm giữa mình và Thần Tượng Đồ Bố cuối cùng cũng bị chặt đứt. Từ hôm nay trở đi, Thần Tượng Đồ Bố và y không còn nửa điểm nhân quả.
Bên cạnh Ngải Huy còn vài thanh tiểu kiếm kiếm thai còn lại vờn quanh, cũng vèo chui vào Thần Tượng Đồ Bố rồi biến mất không thấy gì nữa.
Một đạo ánh kiếm nhàn nhạt rủ xuống, bao phủ lấy Ngải Huy.
Xích Đồng gấp giọng nói: "Nhanh cho ta đi vào."
Tinh thần của y đã bắt đầu không ổn định, đã có dấu hiệu tan vỡ.
Ngải Huy nói: "Trước tiên đưa Tử Chủng Ma Niệm cho ta!"
Xích Đồng cắn răng một cái, một điểm sáng cỡ trái trứng bồ câu từ trong tâm thần y bay ra, hướng về phía Ngải Huy.
Ngải Huy không dám tùy tiện đón lấy, tâm thần khẽ động, chỉ thấy ánh kiếm sáng rực rỡ bên cạnh tụ tập về phía trước, biến ảo thành một bàn tay ánh sáng tiếp lấy điểm sáng. Xác định vô hại rồi, Ngải Huy mới thò tay bắt lấy.
Xích Đồng gấp giọng thúc giục: "Nhanh lên! Nhanh cho ta đi vào!"
Vô số tin tức tối nghĩa nhảy vào bên trong tâm thần Ngải Huy, tinh thần của hắn hoảng hốt, trong nháy mắt như bị sóng lớn ngập trời bao phủ. Điểm sáng nho nhỏ kia vậy mà chứa một lượng nội dung mênh mông dị thường khiến Ngải Huy mất cảm giác mất phương hướng trong ngắn ngủi.
Hắn không nhìn kỹ nữa, vì nội dung trong đó thật sự quá nhiều!
"Nhanh lên! Nhanh lên!"
Xích Đồng đã không giữ được bình tĩnh nữa, tinh thần của y trở nên dị thường không ổn định, không cách nào giữ vững được mà như một đám sương mù sôi trào tùy thời có thể khuếch tán ra bên ngoài.
Bên trong ánh kiếm rực rỡ, giọng của Ngải Huy vang lên: "Cảm ơn lễ vật của ngươi, Ma Thần đại nhân!"
Xích Đồng điên cuồng thét lên: "Khốn kiếp! Ngươi là tên tiểu nhân bội bạc hèn hạ!"
Ngải Huy đứng ở trong ánh kiếm nhìn tâm thần Xích Đồng sôi trào, phiêu tán thành từng sợi. Nếu như từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy toàn thân Xích Đồng lượn lờ khói đen, đang nhanh chóng đổ dồn về phía đầu ngón tay của y.
Đám khói đen đó bị trái tim Xà Dư thôn phệ. Càng thôn phệ khói đen, trái tim càng đập lên càng vui sướng và hữu lực.
Ngải Huy thản nhiên nói: "Ma Thần đại nhân tôn kính, ngươi nói rất dễ nghe, ta lại không dám tin tưởng ngươi. Ta không có dã tâm làm đại sư, cũng không cảm giác mình là nhân vật lợi hại gì. Ta không nghĩ tới những chuyện quá xa xôi, so với chuyện kiến công lập nghiệp gì gì đó thì ta cảm thấy chuyện giết ngươi càng thêm có lợi nhất. Dù ta có chết cũng có thể yên tâm một chút."
"Ôi ôi ôi!"
Tiếng cuồng tiếu truyền đến hòa lẫn trong vầng khói đen sôi trào.
"Giết ta? Chỉ bằng ngươi cũng có thể giết ta? Chỉ cần thần huyết vẫn còn, ta vẫn còn có thể phục sinh."
Y chuyển giọng, đầy êm tai như bằng hữu thông thường.
"Lại nói tiếp, ngoại trừ Tử Chủng Ma Niệm, ta còn bản lĩnh hàng đầu không ai bằng nữa, đó chính là dung Vạn Thú chi huyết tự luyện thân thể. Bàn về Huyết Luyện thuật, ta là thiên hạ vô song. Vốn ta có ý định chậm rãi huyết luyện để không phá hư thân thể này. Sắp chia tay đành tiễn người một phần lễ vật a."
Ngải Huy chợt dâng lên dự cảm không lành.
"Nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ. Trên thân mỗi người đều có cái van xả mà không ai nhận thấy được, đó mới chính là bí mật chân chính của Huyết Luyện."
Giọng nói của Xích Đồng vẫn cứ ôn nhu như nước.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương