Ngũ Hành Thiên

Chương 658

Dịch: SakuraKi Ánh nắng ấm áp chiếu đến từng nơi hẻo lánh của tiểu viện, cũng như thường ngày, Thiệu Sư nghỉ ngôi trên xích đu màu trắng. Đầu thu, thứ thú vị nhất là ánh mặt trời, thật ấm áp, xua tan được cái lạnh buốt của mùa đông. Xích đu chậm chạp đung đưa theo nhịp, lay động. Con mèo nhỏ với bộ lông xù màu nâu nằm trên lan can, mắt híp lại với bộ dạng hưởng thụ. Con mèo nhỏ lang thang, đã được Thiệu Sư cho ăn hai lần nhưng vẫn không chịu đi, nghiễm nhiên như đây là nơi ở của nó vậy. “Thiệu Sư thật là nhàn nhã.” Chẳng biết lúc nào mà Hồng Dung Nhan từ ngoài cửa bước vào trong sân, khoác lên mình một chiếc áo màu đen, tinh xảo nhưng trông Dung Nhan thật u buồn, ở giữa trán có một dấu ấn, giống như người trong bức vẽ. Thiệu Sư không mở miệng nói gì, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Con mèo nhỏ trên lan can bỗng vồ lên, cong người lại và toàn thân bộ lông dựng đứng, mắt nhìn về hướng Hồng Dung, nhe răng hung dữ như đang bảo vệ lãnh địa của mình. Bàn tay khô gầy, nhẹ nhàng xoa lưng con mèo. Từ trạng thái hung dữ dần bình tĩnh hơn của con mèo, thân thể bỗng không còn cứng rắn, nó ngoan ngoãn nằm xuống, nheo mắt lại và tiếp tục với bộ dạng hưởng thụ. Thiệu Sư thản nhiên nói: “Hồng Dung Nhan đại nhân lần này bước vào điện tam bảo là có chuyện gì?” Hồng Dung Nhan mỉm cười, bất quá lông mày hắn trông thật u buồn, nụ cười của hắn không còn cảm giác vui vẻ, mà cảm xúc hiện tại như đầu thu hơi hơi lạnh lẽo. Hắn lặng lẽ đi vào, bước đến chỗ của Thiệu Sư, khom người lại: “Ta quấy rầy Thiệu Sư, thật là mạo muội. Nhưng mà, lần này có đoạn huyễn ảnh cần thỉnh giáo Thiệu Sư.” Thiệu Sư bỗng mắt mở ra, từ xích đu màu trắng mà đứng dậy. Xích đu màu trắng tựa như băng tuyết hòa tan vào nhau, thành một bãi cát trắng. Con mèo nhỏ nhanh nhẹn nhảy xuống mặt đất, nó bất chấp sự thư giãn vào buổi trưa của mình mà hướng mắt về phía Hồng Dung Nhan meo meo vài tiếng. Mặt đất tựa như những hạt cát màu trắng dần nhúc nhích, rồi biến hóa thành một Sa Ngẫu, đứng trang nghiêm bên cạnh Thiệu Sư. Đã từng thô, không chịu nổi tượng bùn, không ngừng theo Thiệu Sư để hoàn thiện, thật sự đẹp đẽ và linh động. Hồng Dung Nhan khen ngợi: “Sa Ngẫu Dung Nhan gặp qua không ít lần, Thiệu Sư Sa Ngẫu, có một phong cách riêng.” Thiệu Sư thản nhiên nói: “Tác phẩm này trông nhàm chán, thật khó khi treo lên nơi thanh nhã.” Hắn cũng không muốn nhiều lời, nói: “Cái gì huyễn ảnh, có thể làm cho Dung Nhan đại nhân đến, lão phu cũng có chút hiếu kỳ rồi.” Hồng Dung Nhan gật đầu: “Làm phiền Thiệu Sư rồi.” Đằng sau lưng, cấp dưới vội vàng tiến đến, trong tay hắn bưng một chậu Huyễn Ảnh Quả Đậu, đặt cẩn thận trên mặt đất, rồi hạ thấp người lui ra. Hào quang lưu chuyển, Thiệu Sư đã bị sự hấp dẫn đó lôi cuốn mình rất nhanh. Chính là ánh mặt trời sáng ngời, cũng không có cách nào cướp đi huyễn ảnh hào quang. Hồng Dung Nhan cũng không phải lần đầu hắn nhìn thấy, nhưng thừa nhận rằng hắn không tự chủ được bản thân nên bị sự hấp dẫn đó lôi cuốn theo. Nhưng hắn vẫn mạnh mẽ khắc chế sự chú ý, con mắt hắn chăm chú nhìn vào Thiệu Sư. Sự mạnh mẽ của Thiệu Sư bao giờ cũng chắc chắn, nhưng mà sự nhạy cảm của Hồng Dung Nhan vẫn như cũ, vẫn cảm thấy sự khiếp sợ của hắn. Từ đầu đến cuối, Hông Dung Nhan đều không nói gì, không có đánh dừng Thiệu Sư. Hào quang biến mất, huyễn ảnh chấm dứt, Thiệu phải một lát sau mới mở miệng. Sau nửa ngày, Thiệu Sư mới thở dài ra một hơi: “Không nghĩ tới Huyết tu chiến bộ đã lợi hại đến mức này! Sông có sóng lớn thì còn có sóng sau đè lên. Kiếm quang chi uy như thế, chỉ có thể nói đây là khả năng của quỷ thần!” “Trong huyễn ảnh chiến bộ, một trong sáu Thần Bộ là Thần Lang bộ, Còn Huyết Bộ Ngân Sương cũng đồng thời bị diệt tại trận triến này, Kiếm quang chính là một vị kiếm tu ngự sử, tên là Ngải Huy, Dung Nhan muốn Thiệu Sư phân biệt một chút, Ngải Huy có thể phục dụng Thần Chi Huyết Thánh vật?” Con mắt của Hồng Dung Nhan chăm chú nhìn chằm chằm vào Thiệu Sư. Thiệu Sư bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Nguyên lai kẻ này chính là Ngải Huy, Lôi Đình Chi Kiếm uy danh, lão phu cũng đã từng nghe qua. Vị Huyết ty chiến tướng kia, thực lực cũng không tệ lắm, không thể ngăn cản kiếm quan, ngươi nói là phục dụng Thánh vật, rất có khả năng. Nhưng khi quan sát kiếm vũ, thanh thế làm cho người ta sợ hãi, nhưng không thấy huyết quang. Như lão phu đoán không sao, hắn hấp thụ uy năng Thánh vật, mà huyết khí vẫn bị dẫn vào trong kiếm.” “Thì ra là thế.” Hồng Dung Nhan gật đầu: “Nói cách khác, có thể dùng đến phương pháp này để khắc chế Huyết tu?” “Không sai.” Thiệu Sư gật đầu, nhưng mà nhìn đến Hồng Dung Nhan, liếc: “Chỉ cần ngươi có thể tìm tới Thánh vật Thần Huyết.” “Nói cũng phải.” Hồng Dung Nhan cười cười, chuyển chủ đề ngay: “Thiệu Sư tác phẩm, không khỏi hậu nhân mang đau khổ đi theo mục tiêu. Đế Thánh nghe nói bản thân Diệp Bạch Y bị trọng thương, hơi thở cuối cùng của sinh mệnh, ban thưởng cho Thiên Thần Tâm. Người đệ tử Nam Cung Vô Liên tự mình thay kia cắm vào.” Nghe được ba chữ “Thiên Thần Tâm”, ảnh mắt Thiệu Sư ngước lên. Hồng Dung Nhan thản nhiên nói: “Cũng không biết Nam Cung Vô Liên, đạt được vài phần chân truyền của Thiệu Sư, uy năng của Thiên Thần Tâm này như thế nào? Tại hạ cũng có không ít nghi vấn, năm đó Thiệu Sư luyện chế thành công Thiên Thần Tâm, rồi tiêu hủy tất cả tài liệu, ghi chép, chạy trốn khỏi Thần Ngẫu Cung. Không biết tại sao lại như vậy?” Thiệu Sư lặng thinh. “Thiệu Sư việc gì làm cho bên dưới khó xử?” Hồng Dung Nhan thở dài nói: “Tại hạ đối với Thiệu Sư quả thật rất kính nể, "Thiên Thần Tâm hội có liên quan đến sinh tử tồn vong, kính xin Thiệu Sư ra tay giúp đỡ." Thiệu Sư cười khinh miệt:" Lão phu đã gần đất xa trời, sớm không quan tâm đến sinh tử. Ta và ngươi là kẻ thù, nếu không vì tìm kiếm tung tích cháu gái, ta việc gì phải tới gặp bọn ngươi? Nếu như đã tới đây, lẽ nào lại không có chuẩn bị?" Hắn thu lại nụ cười, trầm giọng nói: "Nếu muốn Thiên Thần Tâm thì mang cháu ta tới đổi đi. Tìm không được đừng nghĩ đến nữa. Cũng đừng mang chuyện cực hình bức cung ra dọa ta. Nhờ có quý hội mà năm đó lão phu trọng thương. Để kéo dài hơi tàn đành phải cải tạo lại toàn thân. Đến nay thân thể này đã mười không được một nữa rồi. Năm đó lão phu cũng phòng có ngày hôm nay, một khi rơi vào tay kẻ khác sẽ phải chịu tra tấn sống không bằng chết nên đã thiết lập cơ quan trong cơ thể, muốn diệt thần hồn chỉ cần một ý nghĩ mà thôi." “Tạm biệt, không tiễn!” Dứt lời, Thiệu Sư phất tay áo, quay người, trở về phòng. Vào thời điểm đó, Hồng Dung Nhan rời khỏi tiểu viện, sắc mặt âm trầm, hôm nay hắn đã đụng trúng người rắn chắc. Nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng là vì hắn cư xử thô lỗ. Năm đó Thiệu Sư vốn là Thần Ngẫu Cung Cung thủ, phải chuẩn bị điểm ấy như thế nào? Bất quá hôm nay hắn vẫn có thu hoạch. Trong lời nói của Thiệu Sư lỡ toát ra nội dung, có chút manh mối... Hồng Dung Nhan khóe miệng ra một tia nghiền ngẫm, tươi cười. “Thiên Thần Tâm, hặc hặc, Thiên Thần Tâm...” Hồng Dung Nhan dừng chân lại, nghiêng tai lắng nghe, đằng sau tiểu viện, trong phòng Thiệu Sư có tiếng cười dài dài truyền đến. Hắn hơi hơi nhíu màu, trong mắt hiện lên một ý nghi hoặc. Thiên Thần Tâm... Có cái gì mà có thể làm cho Thiệu Sư khoái ý như vậy? Trở lại phòng Thiệu Sư, khuôn mặt phẫn nộ liền biến mất, cũng không thấy dáng cười nữa, toát ra ý vui mừng, còn có ý tưởng niệm. Khi hắn nhìn thấy huyễn ảnh lúc kết thúc, đột nhiên xuất hiện Lâu Lan, vừa mừng vừa sợ, suýt nữa thất thố. Mặc dù biết Ngải Huy là một gia hỏa tốt, nhưng hắn còn lo lắng cho Lâu Lan vô cùng. Kỳ thật hắn về sau cũng rất hối hận, phân phó Lâu Lan cùng theo Ngải Huy vào thời điểm đó, Ngải Huy nhìn lướt qua cũng giống một học sinh bình thương. Tại bên trong tâm nguyện của Thiệu Sư, hắn hy vọng Lâu Lan có thể bình an trong cuộc sống. Không nghĩ hắn nhìn lầm rồi! Căn bản Ngải Huy cũng không phải là nhân vật an phận, ở đâu cũng đều gặp sóng gió. Lâu Lan cũng như vậy mà gây chuyện thị phi gia hỏa, quá ngu hiểm! Mỗi lần nghe được tin tức của Ngải Huy, Thiệu Sư đều hãi hùng khiếp vía, không khỏi lo lắng. Cho dù vội vàng nhìn thoáng qua huyễn ảnh, nhưng mà chỉ cần liếc là Thiệu Sư có thể nhìn ra, thực lực của Lâu lan xưa nay đâu bằng! Lâu Lan nhất định là đang giải trừ tầng ngoài của phong cấm Tử Dạ một cách an toàn. Lòng già hắn yên tâm, vậy mới tốt chứ! Lúc trước bởi vì Lâu lan lo lắng, không còn cách nào thừa nhận lực lượng của Tử Dạ, Thiệu Sư bố trí cho Tử Dạ ở tầng phong cấm. Phong cấm của tầng ngoài đã được gỡ bỏ, thân thể của Lâu Lan hiện giờ đã có thể thích ứng với bộ phận lực lượng của Tử Dạ. Vừa rồi bị Hồng Dung Nhan nhìn ra manh mối nên lo lắng, Lâu Lan khiến cho đối phương chú ý, hắn cố hết sức nhịn xuống, Mà giờ khắc này hắn không còn chú ý đến nửa điểm cố kỵ, hặc hặc cười dài. “Thiên Thần Tâm, hặc hặc, Thiên Thần Tâm...” Vương Nhị Đản gắt gao bắt lấy Diệp Bạch Y, tóc dài, núp ở sau lưng. Thỉnh thoảng có toái mang lướt qua lộ bên ngoài cánh tay, chân, mang theo từng đạo huyết mang, ngoại trừ tiếng kêu buồn bực của Vương Nhị Đản, động cũng không dám động. Phía trước kịch chiến say sưa, theo lý đây là cơ hội tốt nhất để chạy trốn, nhưng mà hắn đã sớm kiệt sức, kéo lấy Diệp Bạch Y trốn đến Bắc Hải, đằng sau chiến trận, và hắn đã hao hết khí lực. Giờ phút này không nên chạy trốn, đã liền né tránh kịch chiến phía trước ảnh hưởng đến khí lực. Vạn hạnh trên tay hắn có một khối đao thương “Tấm thuẫn” bất nhập hình người, đại khái là trên thế giới đây là tấm thuẫn đắt tiền nhất rồi a. Thật không uổng công ta kéo người lâu như vậy! Giờ phút này, trong lòng Phó Tư Tư hiện đang giận dũ, thần tình cực kỳ khó coi. Cánh tay nàng óng ánh long lanh ánh sáng, thình lình có thể thấy được một đạo vết rạn từ ngón trỏ đến cánh tay. Vừa rồi ngón tay nàng chạm vào thương mang của đối phương, không thể ngờ được thương mang lại nổ tung ngay trong tay nàng khiến cho nàng bị thiệt thòi không nhỏ. Rõ ràng thực lực của nàng lớn hơn đối phương rất nhiều, nhưng hắn lại làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trong suy nghĩ, nàng hiểu rõ đây là vì kinh nghiệm dày dạn của đối phương, luôn có thể tìm được điểm yếu nhất trong chiêu thức của nàng, lại còn dùng phương pháp vô cùng xảo diệu để tránh đi. Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy cực kỳ biệt khuất. Nếu như Xà Dư ở đây chắc chắn sẽ vô cùng đồng cảm, một đường truy kích Vạn Thần Úy đã dặp phải rất nhiều đau khổ. Những người như Vạn Thần Úy, Sư Bắc Hải đều chìm đắn trong chiến đấu mấy chục năm, chuyện gì cũng đều đã trải qua, sao lại không dày dạn kinh nghiệm cho được. Trên bầu trời lại là một tiểng sét ầm ầm, điện quang màu bạc chiếu sáng cả trời đất. Hạt mưa như hạt đậu, sét đánh ầm ầm. Cả một vùng Thiên Địa mênh mông ngập tràn trong cơn mưa. Phó Tư Tư không để ý, trời mưa không ảnh hưởng đến nàng một chút nào. Hạt mưa đến gần người nàng như chạm phải một lớp màn chắn vô hình chảy ra ngoài. Phó Tư Tư đứng giữa cơn mưa, quần áo không ướt một chút nào. Ngược lại, trong cơn mưa, thân hình của nàng càng thêm phiêu hốt bất định. Một bàn tay sáng lóng lánh xé tan màn mưa như xé tan một lớp vải mỏng, xuất hiện trước mặt Sư Bắc Hải. Năm ngón tay xòe ra, mỗi ngón tay tỏa ra ánh sáng của một loại Nguyên lực khác nhau. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành thành Hoàn, cách không đè xuống. Sư Bắc Hải chợt rùng mình, không lùi mà tiến tới, hét vang một tiếng. Trường thương trong tay như độc xà đâm thẳng vào bụng Phó Tư Tư. Phó Tư Tư giận đến mức cắn chặt hai hàm răng. Chưởng của mình tuy có thể đánh chết Sư Bắc Hải, nhưng chắc chắn bản thân cũng sẽ trọng thương bởi phản kích của hắn. Đã rất nhiều lần nàng bị đấu pháp lưỡng bại câu thương này bức lui. Sư Bắc Hải hung hãn không sợ chết, nàng hoàn toàn không nghi ngờ một chút nào. Thần Úy như thế, Bắc Hải cũng như thế. Rơi vào đường cùng, Phó Tư Tư lật cổ tay, năm ngón tay chụm lại, biến chưởng thành mổ, ngũ nguyên hợp nhất phát ra ánh sáng ngập trời. Năm ngón tay chụm lại mổ vào đầu mũi thương. Sư Bắc Hải như bị sét đánh, không khống chế được thân mình, liên tục đạp lùi lại bảy tám bước. Những người phía sau hắn ngã túi bụi. Sư Bắc Hải như bị sét đánh, khống chế không nổi thân hình, đạp đạp đạp liền lùi lại bảy tám bước để ổn định thân hình. Những người phía sau hắn đều ngã trái ngã phải. "Bộp", mũi trường thương vỡ vụn, Thương Khung Thiết được coi là thứ vật chất cứng rắn nhất, cũng tan thành mảnh nhỏ. Lực lượng một kích này cũng đẩy Phó Tư Tư hơn mười trượng mới đứng vững thân hình, nhìn thấy chiến trận đối phương bị nghiền nát, binh khí vỡ vụn, nàng không khỏi nở nụ cười tươi. Ở phía đối diện, trong mưa to, Sư Bắc Hải cầm thân thương cụt ngủ, lướt nhìn một vùng uông trạch bốn phía không có nước đọng ngang gối, cũng khẽ cười.