Ngũ Hành Thiên
Chương 653
Dịch: coc2coc
Trên một thảo nguyên rộng lớn ở biên cảnh Phỉ Thúy Sâm, một thương đội đang lầm lũi đi về phía trước. Quy mô thương đội không nhỏ, hơn một trăm năm mươi con Đà Bồn Thú đi thành một hàng dài vài dặm. Tiếng chuông đồng du dương theo gió bay đi thật xa.
Đây là nơi tiếp nối giữa thảo nguyên và rừng rậm, đi về phía trước hơn một trăm dặm là có thể nhìn thấy rừng rậm xanh um tươi tốt.
Do bị ảnh hưởng khi Ngũ nguyên tuần hoàn tan vỡ, Nguyên lực ở Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương dần tàn lụi, bây giờ Nguyên lực ở Phỉ Thúy Sâm cũng mỏng manh hơn trước rất nhiều. Ranh giới đồng cỏ ngày càng mở rộng, mỗi năm rừng rậm thu nhỏ lại khá nhiều. Thậm chí phía bên kia đồng cỏ đã có dấu hiệu sa mạc hóa, ngày càng hoang vu.
Thực vật sinh trưởng thế nào cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người, những thương đội qua đây vẫn nối liền không dứt. Đường đi từ Phỉ Thúy Sâm, xuyên qua Thải Vân Hương rồi Ngân Vụ Hải, tiến vào Thiên Ngoại Thiên, đang là thương lộ tấp nập nhất.
Thần Chi Huyết đang giao chiến với Thiên Ngoại Thiên, các thương lộ đều bị gián đoạn. Rất nhiều vật tư từ Thần Chi Huyết phải vòng qua Phỉ Thúy Sâm, thông qua các thương nhân tại Phỉ Thúy Sâm để tiến vào Thiên Ngoại Thiên.
Nguyên lực ở Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương đã khô kiệt, không còn thích hợp cho Nguyên tu cư trú lâu dài, các loại dã thú sinh sôi nảy nở rất nhiều, cũng may là không cần lo lắng chúng tiến hóa thành hoang thú. Ngoại trừ lộ trình dài hơn thì cũng không có nguy hiểm gì. Khó bổ sung Nguyên lực cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, Đà Bồn Thú chịu được khổ cực, rất thích hợp với vận chuyển đường dài, chỉ có nhược điểm là tốc độ chậm, nhưng hiện tại cũng không phải là vấn đề lớn.
Lão Đồ đã qua lại thương lộ này rất nhiều lần, có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Sau khi tiến vào trong Phỉ Thúy Sâm, trên dưới thương đội đều thở phào một hơi. Đại tông tọa trấn Phỉ Thúy Sâm, không ai dám gây chuyện ở đây. Từ khi thảo tặc bị Lôi Đình Chi Kiếm Ngải Huy tiễu trừ, lại bị Lục gia cũng Đoan Mộc gia liên hợp vây quét, gần như bị nhổ tận gốc, các thủ lĩnh đều lần lượt sa lưới.
Đến nay Phỉ Thúy Sâm có thể xem là yên vui khắp cõi, khắp nơi đều là cảnh an bình, vui tươi.
Chiến tranh giữa Thần Chi Huyết và Thiên Ngoại Thiên chỉ là chủ đề lúc trà dư tửu hậu ở Phỉ Thúy Sâm. Có người chỉ điểm giang sơn, có người lo lo lắng lắng, cũng có người chỉ cười trừ, nhưng nói chung mọi người đều cảm thấy rất xa xôi. Mọi người còn chú ý đến việc Minh Tú đại sư ở phường dệt mới ra sản phẩm gì, rồi Úc Minh Thu đại nhân hôm nay ngâm thơ sai mấy chữ, vân vân và mây mây, hơn là tin tức chiến tranh.
Lão Đồ ư ử một làn điệu quê hương, lần này vất vả bôn ba sáu tháng nhưng tiền lời cũng khá. Nghĩ đến mấy ngày nữa là được trở về nhà, tâm tình lão ấm áp như thấy mặt trời.
Nói đến ánh mắt trời, hắn chợt thấy mặt trời trên đầu hình như khác so với hôm hắn đi.
- Nóng quá nhỉ, cứ như đang giữa hè ấy
- Nóng thật, năm nay sao nóng sớm thế? Kì quái thật
- Bớt nói đi, nhanh chân lên, vào trong rừng là mát mẻ rồi
...
Nghe thấy lời bàn tán của bọn lâu la, lão Đồ hơi nhíu mày, cảm thấy khí hậu năm nay hơi khác thường. Mùa hè đến sớm hơn những ba tháng, chẳng lẽ Ngũ Hành Hoàn bị đánh vỡ đã làm mất tác dụng điều tiết?
Trong lòng lão hơi lo lắng.
Bỗng nhiên một tên lâu la hô lớn:
- Nhìn xem kia là cái gì? Trời ạ! Hai mặt trời liền!
Hai mặt trời?
Lão Đồ cảm thấy thật hoang đường, làm sao có thể có hai mặt trời? Nhưng lão vẫn vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đầu, ngay lập tức lão cảm thấy cơ thể cứng đờ như con tò he nặn bằng đất sét. Đầu óc lão ong ong trống rỗng, thậm chí không nghe được tiếng ồn ào của bọn lâu la.
- Trời ạ, sao lại thế này? Sao có thể có hai mặt trời?
- Hai mặt trời? Sao ta thấy bất an quá...
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ xanh mặt, mấy tên nhát gan còn run rẩy cả người.
Ở trên trời, hai mặt trời một lớn một nhỏ đang tỏa ra hào quang chói mắt, chiếu xuống đại địa.
Lão Đồ cố gắng bình tĩnh lại, nhưng ngón tay vẫn run rẩy rất khẽ kia lật tẩy nội tâm sợ hãi của lão. Bãi cỏ trước mặt cũng trở nên chói mắt hơn, sáng choang dọa người. Lão ngồi xổm xuống, sờ soạng lên mặt cỏ, phát hiện rõ ràng cỏ đang khô héo dần đi.
Rốt cuộc cũng là tay lão luyện vào Nam ra Bắc, lão Đồ lập tức đoán ra hiện tượng này mới xuất hiện không lâu.
Quyết định thật nhanh, lão lập tức đứng dậy, gọi một tên hộ vệ am hiểu phi hành đến, dặn dò:
- Ngươi lập tức khởi hành, chạy thật nhanh đến Phỉ Thúy Thành báo cáo.
Tên hộ vệ không dám chậm trễ, lập tức bay lên trời, nhắm hướng Phỉ Thúy Thành.
Úc Minh Thu vẫn theo lệ hàng ngày, đi về phía phường dệt Minh Tú. Gần đây hắn trầm mê vào thêu thùa, không cách nào tự kìm chế được, ngày nào cũng phải đến phường thêu làm việc. Được hàng ngày trao đổi cùng Minh Tú, học thêu thùa từ nàng, quả thực là cuộc sống hắn mơ ước. Tuy rằng tay chân hắn vụng về, không được khéo léo cho lắm, nhưng hắn cũng ngạo mạn tự phong mình là thợ thêu nam số một.
Mỗi lúc hắn dương dương đắc ý, Minh Tú đều che miệng cười khẽ.
Thật là tuyệt vời!
Mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ thỏa mãn, tâm nguyện lớn nhất của hắn bây giờ là cứ thế này sống đến hết đời.
Hắn bước đi nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc, vừa đi vừa lẩm bẩm hát:
- Đường tu luyện dài đằng đẵng, ta chỉ cần học tốt thêu thùa.
- Minh Tú cầm chỉ tuyến, Minh Thu thử áo quần
- Không gặp bạn cũ, cũng chẳng cần bạn mới. Chỉ có thiên địa xem Minh Tú ngắm Minh Thu
Hắn chậc chậc ra chiều cảm khái, trên mặt toàn vẻ tự sướng say mê. Thời tiết cũng đẹp, ánh nắng tươi sáng...
Bước chân đang nhẹ nhàng bỗng dừng lại.
Ừ, mặt trời hơi chói chang quá nhỉ...
Úc Minh Thu ngửa đầu nhìn trời, con ngươi rụt lại, trên trời có tận hai mặt trời, một lớn một nhỏ.
Hắn bình tĩnh lại rất nhanh, lấy tay che che trán cho đỡ chói, miệng lẩm bẩm:
- Sự tình quái dị phải có nguyên nhân...
Hắn cúi đầu, ánh mắt nghiêm trọng, xòe bàn tay ra hứng nắng. Bên trong ánh mặt trời mãnh liệt ấy ẩn chứa hỏa nguyên lực bá đạo dị thường, hắn còn hơi cảm thấy cảm giác thiêu đốt.
Tinh quang hiện ra từ con mắt đang nheo nheo, khóe miệng Úc Minh Thu vẽ thành một dáng cười bất cần, rồi lại thành vẻ lạnh lẽo.
Hắn lại ngửa mặt nhìn trời, miệng lầm bầm:
- Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào!
Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã biến mất.
Càng lúc càng nhiều người phát hiện dị biến trên trời, rất nhiều người dừng chân trên phố, vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên trời. Tiếng kêu thất thanh vang lên khắp nơi, lúc đầu còn là tiếng hét chói tai, nhưng càng lúc âm thanh càng nhỏ lại. Khủng hoảng lan tràn khắp thành Phỉ Thúy như kịch độc, cảnh tượng chưa bao giờ xuất hiện kia như biểu thị cho một tai nạn khủng khiếp sắp đến.
Nỗi sợ hãi như một tấm lưới vô hình khổng lồ, bao phủ lòng người, mọi người đều rụt rè như e sợ chỉ cần nói to một tiếng sẽ làm kinh động tai họa trên trời kia, làm nó hàng lâm xuống trần gian.
Trân Châu, phòng tuyến Phong Kiều.
Trên tháp pháo trong doanh địa của liên minh, cảnh tượng khí thế ngất trời. Đối với một đám lính mới, một trận thắng lợi gian khổ đủ để đúc thành tự tin, thúc đẩy bọn họ lột xác. Bây giờ không cần Bàn Tử giám sát, mỗi tướng sĩ đều tự giác liều mạng tu luyện. Cả Đồng Quỷ và Ngư Kim đều đang học cách nắm giữ bí quyết của tháp pháo. Theo lời bọn hắn thì không học tập nhanh sẽ bị đào thải.
Trong doanh trướng.
Đoạn Mộc Hoàng Hôn hào hứng xem đi xem lại tin tức Ngải Huy được Trưởng lão hội ban thưởng, bật cười:
- Chiêu trò cũ rích này, bao nhiêu năm rồi cũng không đổi được trò khác.
Hắn tắt huyễn ảnh tạch một cái, rồi cong ngón tay, hạt đậu huyễn ảnh bắn thành một vòng cung bay thẳng vào sọt rác.
Hắn chắp tay sau gáy, ngửa đầu ra sau, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế.
Tang Chỉ Quân lầm bầm:
- Còn không bằng thưởng cho cái gì thực tế một tí, như bảy tám tòa Trấn Thần Phong gì đó.
Không ai để ý nàng.
Mỗi một tòa Trấn Thần Phong đều như quái thú ngốn vật tư, toàn bộ tài nguyên của Thiên Tâm Thành đều phải tập trung cho Đại Sư Chi Quang, lấy đâu ra mà luyện chế Trấn Thần Phong. Đừng nói bảy tám tòa, có một hai tòa đã là tốt lắm rồi.
Tang Chỉ Quân thấy không ai thèm trả lời mình, ấm ức nói:
- Các người đều thấy không được hả? Không có Trấn Thần Phong thì thưởng nhiều nhiều vật tư cũng được, chúng ta tự luyện chế. Không nghe thấy đồn đại gì à? Hiện tại đội ngũ triều cống từ các thành khác đến Thiên Tâm Thành liên miên bất tận, vô số vật tư các loại, đường chật kia nêm cối kia kìa.
Thanh âm lười biếng của Đoan Mộc Hoàng Hôn truyền đến:
- Đấy là bọn họ biểu đạt trung tâm với Phượng Thánh. Vật tư ấy hả, lúc về lại được trả lại thôi, nếu không thì còn gì là mặt mũi. Nhiều ít thế nào cũng đừng trông mong.
Mấy người kia đều đồng tình với phán đoán của Chạng Vạng.
Bàn Tử vuốt cái cằm toàn thịt:
- Lão yêu bà kia còn chưa tin tưởng Thiên Diệp bộ, hay là do chúng ta quá lợi hại nhỉ?
Vừa nói vế sau, mặt hắn còn đầy vui vẻ rạo rực.
- Ngươi ảo tưởng sức mạnh rồi - Khương Duy châm biếm - Rõ ràng là Ngải Huy lợi hại, chúng ta chỉ là tiện tay dắt dê thôi.
Bàn Tử nghe vậy, đôi mắt ti hí như hạt đậu trợn lên:
- Không có Tháp Pháo của chúng ta, A Huy có đến cũng là rác thôi. Hừ hừ, công lao của Tháp Pháo liên minh không phải bàn cãi. Chúng ta đang nghèo rớt dái đấy, các người nhìn xem, tổn thất đã lớn, lại thêm một đám tân binh đến, chúng ta cần bổ sung...
Câu giấu đầu lòi đuôi của hắn làm mọi người bật cười.
Sư Tuyết Mạn lạnh nhạt gõ bàn:
- Được rồi được rồi, bỏ qua một bên đi. Bàn xem tiếp theo sẽ đánh thế nào.
Nàng không hứng thú gì với cái gọi là Trưởng Lão trong Trưởng Lão hội. Nàng cũng biết chắc nếu Ngải Huy ở đây, cũng ném cái đấy vào sọt rác mà không thèm nháy mắt. Từ đầu bọn họ đã không chiến đấu vì Trưởng Lão hội.
Đại tỷ vừa nói, mấy người khác liền trật tự.
Chạng Vạng đang lười biếng ngồi trên ghế cũng tự giác ngồi thẳng lên, ra vẻ nghiêm trang.
Cho dù Ngải Huy là lão đại, nhưng mọi người vẫn đùa giỡn với hắn suốt, chỉ là phải đề phòng tên âm hiểm ấy trả thù thôi. Nhưng không ai dám trêu đùa Sư Tuyết Mạn, trước giờ đại tỷ chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, à, còn dùng cả Vân Nhiễm Thiên nữa.
Trong doanh trường yên ắng, mọi người đều ngồi ngay ngắn.
- Mấy lần hành động gần đây đều không có hiệu quả, tất cả các bộ bên kia đều co đầu rút cổ không ra ứng chiến. Kể cả mấy lần giả vờ yếu thế để dụ địch cũng không được. Mọi người nghĩ xem có biện pháp gì không?
Sư Tuyết Mạn nhíu mày, giọng điệu hơi lo lắng nói.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương