Ngũ Hành Thiên
Chương 648
Dịch giả: KìNgộ
Khi Thiết Binh Nhân thấy người mang tin từ Thiên Tâm thành lần đầu tiên, cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt nổi lên. Người đưa tin rất trẻ, tướng mạo anh tuấn, là một khuôn mặt mặt hắn chưa từng gặp qua. Trường bào hoa lệ không nhiễm hạt bụi nào, nhìn giống như vừa mới tham gia tiệc tối của thế gia xong, mà không phải băng qua nhiều nguy hiểm với những trạm gác ngầm phong tỏa vô cùng chặt chẽ để đi đến đây.
"Thiên Diệp bộ, Hà Vịnh, chào đại nhân."
Hắn khẽ khom người, nhưng thần tình đạm mạc, ngữ khí giống như đang thuật lại chuyện không thể làm, không có chút cảm giác.
Thiết Binh Nhân chú ý thấy xung quanh người mang tin này được bao quanh bởi một tầng khí tức nhàn nhạt, ít ỏi mong lung. Trong lòng hắn nhảy dựng, nhưng động tác lại bình tĩnh không thể hiện sự bối rối, hắn tự nhiên ngồi xuống, thuận miệng nói: "Thiên Diệp bộ? Tại sao ta lại không nhớ được Thiên Tâm thành có một Thiên Diệp bộ."
Hà Vịnh nói: "Sau khi kế hoạch Đại Sư Chi Quang thành công, phu nhân đã hạ lệnh xây dựng Thiên Diệp bộ."
Thiết Binh Nhân sửng sốt: "Kế hoạch Đại Sư Chi Quang thành công?"
Hà Vịnh đạm mạc đáp, trong giọng nói toát ra vẻ kiêu ngạo: "Vâng."
Rút cuộc Thiết Binh Nhân không cách nào giữ vững bình tĩnh, trong lòng giống như nhấc lên sóng to gió lớn. Đại Sư Chi Quang thành công? Vậy mà thành công!
Bởi vì mối quan hệ của hắn với sư muội, hắn cũng coi như vượt dòng chính của phu nhân, nên những hiểu biết của hắn tự nhiên nhiều hơn so với bên ngoài. Lúc ấy tại nội bộ, đối với những âm thanh chất vấn Đại Sư Chi Quang vẫn chưa hề quên. Hầu như tất cả mọi người đều không thể lý giải, tại sao phu nhân không để ý đến mọi chuyện mà cực lực thúc đẩy Đại Sư Chi Quang. Khi đó phu nhân giống như một dân cờ bạc, điên cuồng trên chiếu bạc, cầm tất cả thẻ đánh bạc đặt lên Đại Sư Chi Quang.
Cuối cùng thành công sao...
Thiết Binh Nhân nỗ lực làm tâm tình yên lặng trở lại, ánh mắt phức tạp nhìn về Hà Vịnh. Ánh mắt nhạy cảm của hắn, từ trên người Hà Vịnh, có thể nhìn ra được Đại sư của Đại Sư Chi Quang được bồi dưỡng ra, mạnh mẽ cỡ nào. Cho dù không biết lai lịch của gã, nhưng hắn biết được gã là người không dễ chọc.
Thiết Binh Nhân thăm dò hỏi: "Những người khác có thực lực thế nào so với ngươi?"
"Thực lực tại hạ trong Thiên Diệp bộ không đáng nhắc tới." Hà Vịnh biết Thiết Binh Nhân đang thăm dò, gã cũng không lãng tránh, cũng không cần phải vậy, vì rất nhanh mọi người sẽ biết chuyện này.
Có thể thành lập nên chiến bộ, số lượng Đại sư sẽ không ít...
Thử nghĩ một cái, một chi chiến bộ hoàn toàn do Đại sư thành lập.
Sức chiến đấu kinh khủng!
Da đầu Thiết Binh Nhân hơi tê dại, trong lịch sử chưa từng xuất hiện một chiến bộ do Đại sư xây dựng nên, cho dù là Trung Ương Tam Bộ! Huống chi, thực lực của đám Đại sư này đều mạnh mẽ hơn so với Nguyên tu Đại Sư bình thường.
Thiết Binh Nhân không phải là một tân binh cái gì cũng không hiểu, một chi chiến binh hùng mạnh ngang trời xuất thế, toàn bộ bố cục Thiên Ngoại Thiên sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, thậm chí ngay cả bộ cục thiên hạ đều vì đó mà thay đổi.
Thiên Diệp bộ, cái tên cũng đủ để nói lên dã tâm của phu nhân.
Vẻ kinh hãi trong mắt Thiết Binh Nhân không tránh được ánh mắt Hà Vịnh. Gã cũng không chỉ một lần nhìn thấy sự sợ hãi và kính sợ trong mắt đối phương. Gã như một vị thần cao cao tại thượng, không chút thương cảm, ngữ khí lạnh lẽo bộc lộ một tia tàn khốc.
"Trước đó vài ngày, Thiên Diệp bộ dò xét các thành. Tân Quang Thành không phục hiệu lệnh, chúng ta áp dụng một tí biện pháp. Úy Trì Bá bị chém đầu, An Sửu Sửu đền tội, Tân Quang Thành cầu khẩn phu nhân khai ân."
Rút cuộc Thiết Binh Nhân cũng không cách nào bảo trì trấn định, la thất thanh: "Úy Trì Trưởng Lão! Sửu Tượng! Tân Dân phái..."
Trong mắt Hà Vịnh hiện lên nét trào phúng, lạnh lùng nói: "Hành Chí Cung đến thành, Cung thị gia chủ tự mình nghênh đón, thề thuần phục phu nhân, tiễn con gái hắn là Cung Bội Dao vào Thiên Tâm thành, ở bên cạnh hầu hạ phu nhân."
Thiết Binh Nhân ngây người tại chỗ.
Hắn đương nhiên biết rõ, cái gọi là ở bên hậu hạ chỉ là nói như vậy, kỳ thật chính là làm con tin.
"Chiến kỳ Thiên Diệp bộ đến bất cứ nơi nào, thiên hạ đều quy tâm. Không qua bao lâu, cục diện chiến đấu của các thành sẽ biến mất."
Hà Vịnh nhìn Thiết Binh Nhân đang ngây ra như phỗng, ý vị thâm trường: "Một thời đại sắp chấm dứt, một thời đại mới sắp bắt đầu. Đi con đường nào, Binh Nhân các hạ cần phải hiểu rõ."
Sau nửa ngày, Thiết Binh Nhân với gương mặt hốt hoảng mới bình tĩnh lại chút, mở miệng khó khắn, giọng nói khô khốc khàn khàn: "Phu nhân muốn ta làm gì?"
Hà Vịnh nở nụ cười.
...
Vạn Thần Úy há to mồm, vẻ mặt tràn đầy rung động.
Trên mặt hắn ẩm ướt, giống như một hạt mưa rơi vào mặt, trời mưa sao? Không, là giọt máu!
Một Đại sư lung la lung lay, giống như diều đứt dây, rơi xuống từ trên trời nhưng lúc này không ai rảnh đi cứu hắn.
Ầm!
Đối phương cũng cắm đầu lao xuống, ầm ầm rơi vào nham thạch cách Vạn Thần Úy không xa, giống như trái dưa hấu vỡ nát, khí tức đoạn tuyệt. Trong lòng Vạn Thần Úy thầm kêu may mắn, lúc hắn rơi xuống, Diệp Bạch Y làm đệm thịt nên mới không ngã chết.
Chiến đấu trên không đã hơn một canh giờ, Vạn Thần Úy nhẩm thấy đã rơi rớt hơn hai mươi mốt Đại sư. Xà Dư cũng bỏ ra đại giới cực to, cánh tay trái buông lỏng, vặn vẹo một cách không bình thường, vết thương trên người thì nhiều vô số.
Vạn Thần Úy thật không ngờ Xà Dư nhìn có vẻ yểu điệu thế kia lại là một người dũng mãnh vô cùng!
Nàng giống như một dã thú điên cuồng!
Kinh nghiệm chiến đầu phong phú nên Vạn Thần Úy có thể phán đoán tình thế cuộc chiến, thắng lợi đang nghiêng về phía Nguyên tu Đại Sư. Xà Dư tả xung hữu đột, thỉnh thoảng gây tổn thương cho Nguyên tu Đại Sư nhưng bại cuộc đã định.
Hiện tại Xà Dư chỉ là một dã thú bị vây khốn cố gắng thoát mình, thời gian của nàng không còn nhiều lắm.
Theo ý của Phó Tư Tư, bất chấp thương vong cũng phải bắt cho được nàng ta, dù có phải trả giá bằng mười mấy Đại sư. Kế hoạch Đại Sư Chi Quang đã bắt đầu giai đoạn hai, rất nhanh bọn họ có thể được bổ sung, nhưng mà Xà Dư hấp thu Thần Huyết là điều có thể ngộ không thể cầu.
Giá trị của Thần huyết, dù chỉ một chút cũng không thể so với Diệp Bạch Y, bởi vì nó quá đáng giá.
Thần huyết là thánh vật vô thượng, có lời đồn Đế thánh hấp thu nó mới có thực lực mạnh đến thế.
Trước Xà Dư, Đế thánh chưa từng ban thường Thần huyết cho ai.
Trong cơ thể Diệp Bạch Y có Thiên Thần Tâm, trong cơ thể Xà Dư thì có Thần huyết, một tia tinh quang vô hình hiện lên trong đầu Phó Tư Tư. Bọn họ đang có cơ hội phá giải bí mật quan trọng nhất của Thần huyết.
Điều làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là thực lực của Xà Dư mạnh hơn dự đoán của hắn, thương vong ngoài tưởng tượng.
Hết thảy đều đáng giá!
Đây là cơ hội duy nhất, sau trận chiến này khó có cơ hội mà bắt gặp Xà Dư lẻ loi một mình, có thể sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống này.
Nghỉ ngơi một canh giờ, thể lực Vạn Thần Úy khôi phục một chút.
Ngày ngày tu luyện gian khổ, giá trị đã được thể hiện ra, tốc độ khôi phục của hắn vượt qua người bình thường.
Sau khi rơi xuống đất, hắn vẫn không nhúc nhích. Lúc đầu còn có vài người chú ý hắn, lúc ấy đầu óc hắn mơ hồ không còn chút sức lực không thể động đậy. Đến khi hắn khôi phục lại được một chút thì cũng giữ nguyên hiện trạng, không chút động đậy, vì thế một vài ánh mắt chú ý đến hắn đã biến mất.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung lên Xà Dư. Lúc này cô nàng hoàn toàn giống như một dã thú biết mình sẽ chết nên hoàn toàn liều mạng!
Không có người chú ý tới mình!
Cơ hội tới, Vạn Thần Úy lập tức hành động. Hắn xách Diệp Bạch Y lên, không một tiếng động mà chuồn đi.
Dường như ngay khi hắn vừa động, Phó Tư Tư trên bầu trời đã thấy, nhưng mà lúc này cũng là thời gian nguy hiểm. Lại có thểm ba đồng bọn chết, nàng cắn răng nói: "Bắt yêu nữ trước."
Những người khác không có dị nghị.
Một tên Vạn Thần Úy dầu hết đèn tắt không sức uy hiếp gì đến bọn họ, coi như để cho hắn chạy thì chạy được bao xa?
Vạn Thần Úy thấy đám người Phó Tư Tư mặc kệ mình lập tức cũng không lén lút nữa, nâng Diệp Bạch Y nhanh chân bỏ chạy.
Trong lòng hắn cười khổ, đại khái mình là một Thần Úy Bộ thủ uất ức nhất. Có thể chưa từng có một Thần Úy Bộ thủ nào như vậy, như chó nhà có tang, mệt mỏi giữ mạng.
Ngay cả chạy trốn cũng không có người đuổi theo.
Biết thời gian của mình không nhiều lắn nên hắn không dám giữ lại chút nào, dốc sức chạy như điên.
Một nhóm bảy tám người đang bay trong vùng hoang dã.
"Không phát hiện bất cứ dấu vết gì, chúng ta có đang đúng hướng không đây?"
"Đại nhân bay trên không thì lưu lại dấu vết gì? Hướng này là Phỉ Thúy Sâm không sai!"
Vì tránh khỏi sự đuổi giết của Xà Dư, Thần Úy chia ra thành những tốp nhỏ, phân tán theo những hướng khác nhau. Tiểu đội này của họ chính là đi được nửa đường thì có người la hét đòi giúp Bộ thủ đại nhân.
Toàn bộ là người trẻ tuổi, trẻ nhất chính là Vương Nhị Đản, là chiến sĩ Thần Úy nhỏ tuổi nhất, năm nay chỉ có mười sáu tuổi.
Bọn họ cũng biết cơ hội vô cùng xa vời, chỉ là muốn làm gì đó. Cũng biết mình đang phí công, không lý trím nhưng ai để ý! Đại nhân sắp chết rồi, để ý mấy thứ khác làm gì nữa.
Sau khi phân tán, bọn họ cũng không lui lại mà quyết định dốc hết sức chạy đến Phỉ Thúy Sâm.
Bởi vì nhỏ tuổi nhất, Vương Nhị Đản thường trở thành đối tượng để mọi người trêu chọc. Nhưng mọi người đều biết, đại nhân vô cùng yêu thích hắn, hắn cũng biết rõ điều này.
Thần úy được đại nhân thường ngày chỉ điểm trong tu luyện, có thể đến được trên đầu ngón tay, Vương Nhị Đản là một trong số đó. Trong lòng mọi người đều suy đoán, có phải đại nhân đang dốc lòng bồi dưỡng hắn.
Thật ra thì mọi người cũng đều thích hắn, tính tình chất phát, không sợ khổ, là một ngon lửa nhỏ. Chỉ có đều thế nào cũng không giống phong cách một Thần úy.
La hét mọi người đi giúp đại nhân là hắn.
Vương Nhị Đản tuyệt đối không tưởng tượng được, bọn họ không đế ý đến hành động này, đã trùng hợp giúp bọn họ tránh được nhóm người Phó Tư Tư. Vì truy kích Vạn Thần Úy, bọn người Phó Tư Tư đa băng qua tầng Kim phong, vừa đúng lúc bọn họ đi trở lại.
Sắc mặt ai cũng khó nhìn, nhiều ngày không có chút thu hoạch, tâm tình đã hoàn toàn tệ hại.
Mặt ai cũng xám xịt, đang ở biên giới muốn nổ tung.
Trên mặt Vương Nhị Đản không hiện ra vẻ lo lắng nhưng trong hắn không ngừng quan sát bốn phía, tìm kiếm dấu vết còn sót lại.
"Vẫn không tìm được! Rốt cuộc có đúng hướng không đây!"
Bỗng Vương Nhị Đản giơ tay ngăn mọi người lại: "Ngừng."
Người khác nghe vậy lập tức chấn động, trên mặt lộ vẻ vui mừng như điên nhưng khi nhìn thấy Vương Nhị Đản đang nhắm mắt cảm nhận gì đó thì ai cũng không dám hỏi gì.
Vương Nhị Đản mở to mắt, chỉ vào phía bên phải: "Bên kia có người đánh nhau."
Có người đánh nhau? Đại nhân lại đánh với yêu nữ?
Tất cả mọi người vừa phấn khỏi vừa lo lăng, không dám chần chờ, vội vàng bay theo hướng Vương Nhị Đản chỉ.
Vạn Thần Úy máy móc cất bước, kéo Diệp Bạch Y trên mặt đất, tiến từng bước về phía trước. Khuôn mặt cương nghi đầy vết thương, hai mắt mở to không ánh mặt lại rời rạc, môi khô nứt, cánh tay đầy sẹo đóng vảy lại có vết máu. Hắn cầm chặt Diệp Bạch Y đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Diệp Bạch Y đáng thương, giống như một túi vải rách bị kéo trên mặt đấtt.
Nhưng dù là bùn nhão đầm lầy, hay nham thạch bén nhọn, Diệp Bạch Y vẫn không nhiễm một hạt bụi, thân trắng như tuyết.
Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng kinh hô tràn ngập sự vui mừng.
"Đại nhân! Là đại nhân!"
A, xuất hiện ảo giác rồi.
Vạn Thần Úy lắc đầu, trước mắt một màu đen, ngã xuống đất.
__o0o__
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương