Ngũ Hành Thiên
Chương 639
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Kiếm quang dầy đặc quấn lấy Băng Sương Hỏa rồi nổ tung trên bầu trời như quả pháo hoa khổng lồ. Từng luồng hỏa diễm băng lãnh xen lẫn kiếm quang bắn đi khắp nơi.
Kiếm quang rơi xuống như mưa, xuyên qua sương mù trong sơn cốc, chui sâu vào trong bùn đất.
Tống Tiểu Khiểm biến sắc.
Một đoàn Băng Sương Hảo bảo liệt có nghĩa là một vị cường giả thần thông vẫn lạc. Vẫn lạc cũng không làm cho Tống Tiểu Thiểm cảm thấy bi thương, sau khi cường giả thần thông thi triển thì đã định trước là sẽ vẫn lạc, nhưng mà trước đó còn có thể tranh thủ một chút thời gian cho chiến bộ.
Nhưng bây giờ...
Thanh âm kiếm minh vang mãi không dứt, khí huyết các tướng sĩ sôi trào, sắc mặt tái nhợt. Kiếm vụ kích động giống như một cơn sóng lớn mang theo răng cưa, không ngừng tiêu hao phòng ngự địch. Nếu không cẩn thận bị cuốn vào kiếm vụ, da thịt sẽ bị ăn mòn như băng tan.
Kiếm Minh Chung quấy nhiễu toàn bộ sương mù trong sơn cốc.
Lỗ tai Tống Tiểu Khiểm vang lên ong ong, đến lúc này nàng lại chẳng còn bao nhiêu sợ hãi, nàng bây giờ giống như một con sói rơi vào tuyệt cảnh, chỉ biết dốc sức liều mạng.
Nàng căn chặt môi, không nói tiếng nào, hai chân kẹp chặt Ngân Sương Lang dưới thân.
Ngân Sương Lang dưới chân nàng cực kỳ thần tuấn, thần sắc cao ngạo, toàn thân trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, nó có một đôi đồng tử màu u lam cực kỳ đẹp. Nó là con sói đầu đàn trong toàn bộ Ngân Sương Lang của Ngân Sương bộ, có tâm ý tương thông với Tống Tiểu Khiểm.
Chân trước nó hơi trầm xuống, nó chở Tống Tiểu Khiểm lao ra khỏi đội ngũ, phi về phía Ngải Huy trong kiếm trận.
Nó như một tia chớp màu trắng, xé rách sương mù.
Trên lưng sói, mũi thương trên tay Tống Tiểu Khiểm sáng lên hào quang âm u.
Cảm giác của Ngải Huy lúc này quá mỹ diệu!
Vô số kiếm hoàn lượn quanh hắn, hắn nhắm chặt hai mắt, từng chi tiết trong sơn cốc như hiện lên trong lòng bàn tay. Kiếm trận trải rộng khắp sơn cốc, trở thành sân nhà tốt nhất của hắn.
Chìm đắm bên trong kiếm thai, loại tâm thần liên thông với kiếm quang khó mà nói rõ bằng lời này làm hắn cơ hồ đã quên nơi này là chiến trường.
Toàn bộ gông cùm xiềng xích đều biến mất, hắn có thể tùy ý vung vẩy. Tâm niệm vừa động, kiếm quang bỗng nhiên chuyển động. Nguyên lực lưu chuyển trước đây, bây giờ là ngũ phủ bát cung, tất cả đều biến mất.
Đây mới là uy lực chân chính của Kiếm thai sao?
Ngải Huy vừa tán thán vừa mừng rỡ, hắn giống như đứa trẻ có đồ chơi mới, dò xét cái thế giới kỳ lạ mà không hiểu rõ ở trước mắt này.
Kiếm quang chìm sâu trong bùn đất hơi rung động, đột nhiên thoát ra sự trói buộc của mặt đất, phóng lên trời cao.
Từng chùm tia sáng mảnh khảnh sáng ngời phóng ra khỏi mặt đất. Chúng nó vô cùng linh hoạt, vẽ ra những đạo quang ngân uyển chuyển ở trên không trung. Tựa như chim én bị kinh động, lại như là mũi gai tràn đầy nguy hiểm, làm cho người ta hoa cả mắt.
Quang ngân đan xen, đẹp không sao tả xiết.
Đại bộ phận kiếm quang bay về bốn đoàn Băng Sương Hỏa khác trên bầu trời, bộ phận nhỏ thì bỗng chốc trầm xuống, giống như cá mập dưới biển, lẻn vào trong sương mù.
Ngải Huy chú ý tới Tống Tiểu Khiểm đang vọt nhanh về phía mình, hắn đem Băng Sương Hỏa trên bầu trời giao cho kiếm thai.
Lúc trước kiếm thai đều chiến đấu một mình, thẳng đến khi phát hiện không chống lại địch được, mới nhào về phía hắn. Kiếm thai của hắn không phải con cừu vô hại, mà là một con hoang thú hung mãnh. Nếu không phải Kiếm thai sinh ra bởi thần niệm của hắn, Ngải Huy cảm thấy mình căn bản vô pháp khống chế nó.
Vừa rồi hắn đã làm mẫu cách đánh chết Băng Sương Hỏa, Kiếm thai chỉ cần làm y như vậy. Tất cả kiếm chiêu của Ngải Huy, Kiếm thai đều thành thạo, thậm chí còn thành thạo hơn cả Ngải Huy. Nếu như nói, thần niệm của Ngải Huy là thổ nhưỡng, vậy kiếm chiêu của Ngải Huy chính là hạt giống.
Ngải Huy không nghĩ tới rằng hạt giống mà hắn cho rằng nhỏ yếu kém cỏi, vậy mà lại có thể phát triển đến tình trạng kinh người, kết ra trái cây sum xuê như thế.
Kiếm thai là một con "Mãnh thú" không sai, nhưng hiện tại, nó còn rất nhỏ, là một con ấu thú. Một con ấu thú có được kho binh khí khổng lồ kinh người, nhưng lại chưa biết làm thế nào để vận dụng.
Mà chiến đấu như thế nào thì lại là phần Ngải Huy am hiểu nhất.
Ngải Huy đã biểu diễn qua làm thế nào để kết hớp Bắc Đẩu và Yên Thiểm phá địch, Kiếm thai có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ không tì vết.
Giờ thì Ngải Huy có thể dồn sự chú ý của hắn vào uy hiếp lớn nhất ở trước mặt - Tống Tiểu Khiểm.
Hắn không dám coi thường đối phương chút nào, đường đường Bộ thủ Ngân Sương bộ, cũng là người mạnh nhất Ngân Sương bộ, thực lực làm sao lại yếu chứ?
Trong mắt Ngải Huy hiện lên quang mang, bàn tay hắn nắm hờ, giống như nắm một thanh kiếm vô hình.
Hắn rất hưng phấn.
Niềm vui sướng bởi thoát khỏi trói buộc và gông cùm xiềng xích, cùng cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề là thể nghiệm chưa bao giờ có từ khi hắn tu luyện kiếm thuật tới nay.
Kiếm trận trải rộng trong sơn cốc sinh ra kiếm vụ nồng đậm, tại nơi khí tức kiếm khí dư thừa như thế, càng là như cá gặp nước.
Kiếm thai di động trong người như sương như khói.
Tống Tiểu Khiểm nằm ở trên lưng sói xuyên phá sương mù phía trước, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng lập lòe, thân hình không nhúc nhích, quang mang ở mũi thương đột nhiên sáng lên.
Sương mù phía trước bị chém ra, trở nên thông suốt.
Một màn kiếm hình tròn không biết xuất hiện từ khi nào, đột nhiên hiện ra trước tầm mắt nàng.
Trên màn kiếm, từng thanh kiếm quang bơi lội như cá, chúng nó tạo thành từng vòng tròn hoàn mỹ. Khí tức Âm Dương luân chuyển tỏa ra bồng bềnh, không gian xung quanh trở nên mơ hồ, màn kiếm hình tròn giống như một cánh cửa thông tới một cái thế giới khác.
Tam Âm Tam Dương Đại Kiếm Hoàn!
Chẳng qua nó lớn gấp mấy lần Tam Âm Tam Dương Đại Kiếm Hoàng mà Ngải Huy sáng tạo năm đó.
Khí tức Âm dương luân chuyển, tối nghĩa khó tả, sâu thẳm khó dò. Trên lưng sói, Tống Tiểu Khiểm cũng không kinh ngạc bao nhiêu, hiện tại nàng đã chắc chắn, Ngải Huy ở trong kiếm trận chính là vì trùng kích Tông Sư!
Một vị cường giả có thể trùng kích Tông sư, thủ đoạn xuất thủ sao có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy?
Nhưng điều này không thể dao động quyết tâm của nàng, thân thể nàng cúi xuống thấp, quang mang ở mũi thương tỏa ra hơi lạnh thấu xương, Ngân Sương Lang hạ chân xuống, như những đóa hoa tuyết.
Người cùng thương đánh mạnh lên Tam Âm Tam Dương Đại Kiếm Hoàn.
Đang!
Âm thanh tan vỡ thanh thúy, kiếm hoàn vỡ nát bắn tung toé, kiếm quang ảm đạm không ánh sáng bay tán loạn khắp nơi.
Trên kiếm quang bay ra ngoài toàn là ngân sương, tản ra hàn khí, như là được lấy ra từ trong núi băng.
Tầm mắt phía trước trở nên rộng mở, nhưng mà đồng tử của Tống Tiểu Khiểm lại lần nữa co rút lại.
Ở phía trước nàng ta, một màn kiếm Tam Âm Tam Dương Đại Kiếm Hoàn hình tròn không biết xuất hiện từ khi nào.
Nàng hiểu được, nhất định còn có rất nhiều màn kiếm đang chờ mình phía trước. Nhưng nàng không có một chút cảm giác thất bại, trái lại trong lòng bỗng dưng hiện lên vạn trượng hào khí, giục sói điên cuồng chạy, mũi thương chĩa thẳng, đến đây đi!
Một đạo tia chớp băng sương màu trắng không ngừng va chạm với từng màn kiếm hình tròn.
Leng keng leng keng!
Âm thanh tan vỡ vang bên tai không dứt, thanh thúy dễ nghe.
Trong hai mươi trượng, mười ba đạo Tam Âm Tam Dương Đại Kiếm Hoàn!
Chấp niệm thắng bại vứt phía sau, sinh tử tồn vong thả chỗ khác, nàng tâm vô tạp niệm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đó là xông về phía trước!
Âm thanh kiếm minh không dứt cùng với sương mù không ngừng khuấy động bị nàng bỏ sau lưng, âm thanh Băng Sương Hỏa nổ tung trên đỉnh đầu vang lên quanh quẩn bên tai nàng, ánh sáng lạnh lẽo rọi sáng thân ảnh nàng nằm trên lưng sói, rọi sáng con đường phía trước cùng với bóng hình không ngưng ẩn hiện của Ngải Huy ở trung tâm kiếm trận.
Khi phá tan một màn kiếm cuối cùng, tầm mắt thông suốt mở rộng, thân hình Ngải Huy chỉ cách hơn hai mươi trượng!
Cả người Tống Tiểu Khiểm đầm đìa máu tươi, Ngân Sương Lang thần tuấn cao ngạo thương tích đầy mình, một người một sói, lạnh lùng như băng.
Nghênh tiếp các nàng là sáu vầng trăng khuyết đang lặng yên tiến tới không một tiếng động.
Ngải Huy tán thưởng cùng kính nể Tống Tiểu Khiểm dũng cảm quả quyết, phụ nữ không thua đấng mày râu, nhưng lại không chút lưu tình với thuộc hạ.
Số lượng kiếm quang mà hắn có thể vận dụng đang không ngừng gia tăng.
Kiếm quang ảm đạm rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh xì xì, ngân sương ở mặt ngoài đang tan rã, lộ ra những đốm sáng ngời rồi đang dần dần lan rộng. Kiếm quang ẩn chứa lực lượng Thần huyết, có cấp bậc cao sơn băng sương Huyết linh lực, chúng nó đang thoát ra khỏi trói buộc của băng sương.
Sáu vệt kiếm quang hợp thành một vầng trăng khuyết, sáu vầng trăng khuyết vẽ lên một quỹ tích huyền ảo khó lường trên không trung, lặng yên bay tới, mang theo sát cơ mãnh liệt.
Đại khái là luôn ở trong hoàn cảnh nhỏ yếu, Ngải Huy không thích những sát chiêu có quang mang sáng lạn thanh thế chói lọi, hắn ưu ái những sát chiêu kín đáo không khiến người chú ý.
Lục Đạo Nguyệt!
So với Lục Đạo Nguyệt của Ngải Huy trước kia thì Lục Đạo Nguyệt bây giờ như thoát thai hoán cốt.
Sáu vầng trăng khuyết sáng lạnh trong vắt, như thật như ảo.
Đứng ngạo nghễ trên lưng sói, Tống Tiểu Khiểm bỗng nhiên cười, hỏa diễm trong suốt từ trên người nàng bốc lên. Ngân Sương Lang ở dưới kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đồng thời cũng có hỏa diễm trong suốt bốc lên từ bộ lông trắng như tuyết dính đầy máu tươi kia.
Băng Sương Hỏa!
Tất cả Băng Sương Hỏa trên bầu trời đều đã tắt, dưới bóng kiếm trận trong sơn cốc chỉ có ánh lửa băng lãnh đó.
Băng Sương Hỏa lan khắp trường thương, khiến cho toàn bộ trường thương đều bốc cháy.
Tống Tiểu Khiểm ngẩng cao đầu, đột nhiên kẹp chặt bụng sói, Ngân Sương Lang nhảy dựng lên nghênh đón sáu vầng trăng khuyết, giơ thương đâm ra!
Một tiếng sói tru trầm bổng....
Các tướng sĩ Ngân Sương còn chưa thoát khỏi Kiếm Minh chung chợt như vừa tỉnh mộng, sau đó nhìn thấy một màn thương tâm gần chết.
Tống Tiểu Khiểm cùng Ngân Sương Lang của nàng kéo theo hỏa diễm băng lãnh va chạm với sáu vầng trăng khuyết đang phá không mà tới.
"Không!"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế của đám tướng sĩ Ngân Sương vang vọng sơn cốc.
Bùng!
Băng Sương Hỏa bắn ra khắp nơi, trăng lạnh tan vỡ.
Trong không trung, thân ảnh một người một sói vẫn đứng thẳng, cho dù Băng Sương Hỏa ảm đạm rất nhiều, trường thương chỉ còn lại một nửa.
Không đợi Ngân Sương tướng sĩ thở phào nhẹ nhõm, tấm vải màu đỏ đầy trời không biết từ đâu mà đến, rơi trên đầu vai Tống Tiểu Khiểm, tựa như phủ lên người nàng một cái áo choàng vải mỏng màu đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Đó là...
Ngân Sương tướng sĩ trừng to mắt, lộ ra sự sợ hãi vô tận.
Một đám hỏa diễm màu đỏ bốc lên, trộn lẫn với hỏa diễm băng lãnh trong suốt, tạo thành một màn mỹ lệ yêu dị.
Phi Hỏa Dương Sa Lạc!
So với Phi Hỏa Dương Sa Lạc lấy cứng đối cứng trước đây, chiêu này bây giờ không có một chút khí tức khói lửa, mềm nhẹ vô lực, có vẻ đẹp không chân thực. Kiếm quang ẩn chứa Thần Huyết chi lực, nhiệt độ mà hỏa diễm sinh ra cao hơn mấy bậc.
Hỏa diễm màu đỏ bao trùm lấy một người một sói, giống như bao trùm lấy một tòa băng sơn.
Băng sơn dần dần tan rã, thân ảnh một người một sói trở nên nhạt dần, thẳng đến khi tan biến.
Hỏa diễm giống như tấm lụa mỏng từ trời hạ xuống, mơ hồ có thể nghe được một tiếng than thở.
Ngân Sương tướng sĩ rơi lệ đầy mặt.
Rất nhiều kiếm quang tụ tập phía trên sơn cốc từ lâu, chúng nó như là quân đội có kỷ luật sâm nghiêm, vô thanh sắp hàng, chỉnh chỉnh tề tề.
Ngải Huy không than thở, đối với địch nhân, hắn có kính nể không có thương hại.
Kiếm quang trút xuống!
Một đạo kiếm quang như mảnh sứ vỡ giáng từ trên trời xuống như thác nước, nó như dải ngân hà chảy ngược trên trời, tiếng rít gào bén nhọn biến thành nổ vang.
Toái Tử Kiếm!
Tiếng rống giận dữ cùng với tiếng chửi bới hợp lại tạo tành một tiếng gầm vang, giống như muốn lật tung cả sơn cốc.
Tiếng gầm dần dần nhỏ lại.
Chỉ có thể nghe lác đác.
Sau đó trở nên yên tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương