Khai mở bản mạng nguyên phủ, cuối cùng Ngải Huy cũng không còn là cá biệt ở tại trường học như trước rồi, đây là một chuyện đáng để chúc mừng. Trở lại trường học đã lâu không tới, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, vậy mà Ngải Huy lại có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, hắn tự dưng bật cười khanh khách. Chẳng lẽ rời hoang dã lâu, mình cũng trở nên đa sầu đa cảm? Nghĩ kỹ lại, rời hoang dã cũng đã mấy tháng rồi, mình quả thực có thay đổi rất lớn. Có thể bình yên ngủ mà không cần phải ôm kiếm nhập định ở một cái góc an toàn nào cả. Có thể để người khác tới gần mình mà không phải vô thức muốn giết chết đối phương để loại trừ nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Có thể tán dóc với Lâu Lan, có thể nằm trên ghế dựa mây nhìn sao lấp lánh mà không phải luôn luôn cảnh giác phòng bị nguy hiểm xen lẫn bất an giống như trước đây. Hắn không biết thay đổi như vậy là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nhưng mà tối thiểu đến bây giờ, hắn không bài xích thay đổi như vậy. Nếu như có thể cứ thế, hắn sẽ rất hài lòng. Trên đường hắn nhìn thấy Hứa phu tử, Hứa phu tử lộ ra vẻ khen ngợi: "Ngải Huy đồng học tiến bộ không nhỏ a, có thể trong thời gian ngắn như vậy khai mở bản mạng nguyên phủ chắc gần đây Ngải Huy đồng học phí không ít công phu a. Phải tiếp tục nỗ lực." "Vâng, phu tử." Ngải Huy cung kính hành lễ. Hắn vẫn là tôn kính phát ra từ nội tâm đối với phu tử trong trường học, trong mắt hắn, truyền thụ học thức là một chuyện rất vĩ đại. Khi tại hoang dã, muốn học cái gì đều phi thường khó khăn, mỗi người đều có chuyện của riêng mình, người nguyện ý phí thời gian trợ giúp ngươi hiếm lắm, chả có ai để ý ngươi có học được gì hay không. Hứa phu tử vốn đang lo lắng chuyện Ngải Huy rất ít đi học, nhưng trông thấy cảnh giới của Ngải Huy lúc này, liền biết rõ trong khoảng thời gian này hắn không bỏ phí, nên ân cần giáo huấn: "Bản mạng nguyên phủ khai mở, thứ ngươi cần phải học cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước đây, cơ sở của ngươi vốn yếu kém hơn so với người khác, trăm triệu lần không được buông lỏng." "Ta biết rồi, phu tử." Ngải Huy cảm kích đáp. Hứa phu tử gật đầu: "Ngươi như vậy là ta yên tâm rồi. Giữa đồng học với nhau cần hòa thuận thân ái, có một số đồng học, tính tình có thể hơi xao động một chút, thái độ kém một chút, nhưng cái tâm vẫn là tốt. Ngươi có thể khai mở bản mạng nguyên phủ nhanh như vậy, nói vậy là có thể hiểu ra ý tứ này." Ngải Huy mơ hồ không hiểu, ý của phu tử là bảo mình tận lực không nên phát sinh xung đột với bạn học sao? Hắn rất cung kính gật đầu: "Ta nhớ kỹ rồi, phu tử." Hứa phu tử rất hài lòng với thái độ của Ngải Huy, học sinh vừa tôn sư lại khắc khổ, tự nhiên là đệ tử tốt. Kkinh nghiệm dạy học phong phú, ông từng gặp rất nhiều học sinh. Cơ sở kém một chút không sao, chậm rãi học là được rồi, chỉ cần tính cách không tồi tệ sẽ có tiến bộ. Học sinh như vậy, nếu làm đến nơi đến chốn, thường thường học vững chắc. Ngày sau tuy rằng rất khó trở thành hùng chủ một phương, nhưng mcó thể trở thành nòng cốt trung tầng của Ngũ Hành thiên. "Lúc trước, bởi vì ngươi chưa khai mở bản mạng nguyên phủ, cho nên ta cũng không nói với ngươi. Trường học có rất nhiều hoạt động, ngươi nên tham gia nhiều hơn để mở rộng nhãn giới. Tiếp một đoạn thời gian, các ngươi cũng sẽ đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tính là thực tiễn, cũng là trường học khảo hạch đối với các ngươi." Hứa phu tử kiên trì kể. "Học viên cũng phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?" Ngải Huy khá kinh ngạc. Hứa phu tử cười đáp: "Đương nhiên. Các ngươi đến Cảm Ứng tràng là tới học bản lĩnh, chỉ học không luyện có tác dụng gì? Cũng không nên quá lo lắng, nhiệm vụ lúc đầu rất đơn giản. Chờ thực lực các ngươi mạnh lên, nhiệm vụ mới sẽ khó khăn. Các ngươi ngày sau gặp các loại tình huống phức tạp hơn nguy hiểm hơn, rèn luyện nhiều một chút là chuyện tốt." "Ta sẽ nỗ lực, phu tử." Ngải Huy nghiêm chỉnh đáp. Hứa phu tử căn dặn xong, liền nói với Ngải Huy: "Đi học đi." Nhìn bóng lưng Ngải Huy rời đi, Hứa phu tử có chút cảm khái. Tình huống của Ngải Huy là đặc thù nhất trong lớp học, một cu-li mà ngay cả bản mạng nguyên phủ cũng chưa khai mở, vậy mà lại có thể nán lại hoang dã ba năm, còn có thể sống đi ra. Nói thật, ông ta còn không thể tưởng tượng được ba năm qua Ngải Huy đã trải qua những gì, làm thế nào tới đây. Ông ta luôn rất phản cảm và phản đối với việc Ngũ Hành Thiên chiêu mộ cu-li ở cựu thổ, nhưng mà người nhỏ, lời nhẹ, vô lực thay đổi. Nhưng lần đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Ngải Huy, ông ta liền nhìn ra khát vọng trong mắt Ngải Huy, khát vọng học tập. Đối với một phu tử, không có gì làm ông ta xúc động hơn so với điều. Cho nên ông ta mới đặc biệt tìm Đoan Mộc Hoàng Hôn, yêu cầu Đoan Mộc Hoàng Hôn trợ giúp Ngải Huy. Hiện tại xem ra, Đoan Mộc Hoàng Hôn làm khá được. Ông ta biết rõ tư chất của Ngải Huy, có thể khai mở bản mạng nguyên phủ trong thời gian ngắn như vậy, không cần phải nghĩ, khẳng định là công lao của Đoan Mộc Hoàng Hôn. Hứa phu tử rất thỏa mãn với quyết định này của mình. Thiên phú và thực lực của Đoan Mộc Hoàng Hôn, ông ta không nghi ngờ chút nào, chiến tích huy hoàng thời gian vừa rồi đủ để nói rõ tất cả. Trong việc trợ giúp Ngải Huy, trách nhiệm và ái tâm mà Đoan Mộc Hoàng Hôn biểu hiện làm ông ta rất hài lòng. Bỗng nhiên, ánh mắt ông ta chú ý tới Đoan Mộc Hoàng Hôn cách đó không xa đang đi tới. Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng chú ý tới Hứa phu tử, vội vàng hành lễ: "Phu tử!" "Thương thế khỏi hẳn chưa?" Hứa phu tử quan tâm hỏi, tiếp theo hơi tỏ vẻ trách móc: "Đoan Mộc đồng học, về sau không nên tranh cường háo thắng như thế, thứ tự tất nhiên trọng yếu, nhưng mà thân thể mới là căn bản. Ngươi còn trẻ, con đường phía trước còn rất dài, không nên quá chú trọng chút hư danh trước mắt này. Ngươi nhìn xem, lần này miễn cưỡng chống được, dưỡng tổn thương tròn một tháng. Chuyện như vậy, về sau không nên làm." "Phu tử giáo huấn rất phải, về sau Hoàng Hôn nhất định sẽ không hành động lỗ mãng như thế." Đoan Mộc Hoàng Hôn vội vàng cung kính đáp, trong lòng chột dạ bối rối. "Thiên phú của ngươi không thể chê, có lẽ do còn trẻ đắc chí, việc tu luyện của ngươi ta không lo lắng chút nào, ta lo lắng nhất chính là đạo đức phẩm tính của ngươi." Hứa phu tử nghiêm nghị, giọng điệu nghiêm khắc: "Một người thực lực có cường đến đâu, không có phẩm tính tốt, vậy cũng chỉ là làm hại một phương. Tựa như đoạn thời gian mới rồi, vậy mà lại có học viên ngay trên đường cái công nhiên ở truồng. Xảy ra chuyện như vậy đúng là sỉ nhục của Tùng Gian viện chúng ta, viện rất là tức giận, hạ quyết tâm điều tra đến cùng. Mặc kệ người này có bối cảnh sâu cỡ nào, một khi bị điều tra ra, tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Đoan Mộc đồng học, ngươi sao chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Đoan Mộc Hoàng Hôn càng chột dạ, miễn cưỡng cười đáp: "Đại khái là tổn thương còn chưa khỏi hẳn, thân thể có phần yếu ớt ạ." Hứa phu tử bừng tỉnh, quan thiết dặn dò: "Phải chú ý thân thể, có cần cái gì cứ việc nói với phu tử." "Ta biết rồi." Đoan Mộc Hoàng Hôn hận không thể lập tức rời đi. tiếp theo Hứa phu tử biểu dương: "Đoan Mộc đồng học rất có trách nhiệm, phu tử cũng không ngờ, Đoan Mộc đồng học có thể làm xuất sắc như vậy. Ngải Huy đồng học có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khai mở bản mạng nguyên phủ, Đoan Mộc đồng học có công đầu a. Ngay từ đầu ta còn lo lắng tính cách các ngươi không hợp, xem ra là phu tử suy nghĩ nhiều rồi. Các ngươi cũng phối hợp lâu như vậy rồi, chắc rất ăn ý, đúng rồi, hôm nay đúng lúc phân tổ hoạt động, hai người các ngươi cùng một tổ. Được rồi, đi học đi." ngay từ đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe mơ hồ không hiểu, cái câu sau cùng phải một lúc lâu mới kịp phản ứng. Mình cùng... Ngải Huy là một tổ? Ôi không! hai tay gã ôm đầu, khuôn mặt đầy kinh sợ nhìn bóng lưng phu tử đi xa.