Ngũ Hành Thiên
Chương 43
Nhóm dịch đồng thời sử dụng cụm cây tin tức hay là tin tức thụ. Sự bất tiện này mong bạn đọc thông cảm.
Đoan Mộc Hoàng Hôn mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Xung quanh hình như có âm thanh...
Vì sao toàn thân của mình rét run? Tay chân mềm nhũn? Đau nhức khắp người? Đổ bệnh sao?
Đoan Mộc Hoàng Hôn cố gắng mở mắt, trong tầm mắt lờ mờ hắn nhìn thấy rất nhiều bóng người ở phía trên mình.
Chẳng lẽ vì mình sinh bệnh nên lãnh đạo cao tầng của viện phương đến thăm sao?
Tiếng động chung quanh trở nên rõ nét hơn từng chút một.
"Oa, thực sự là cuồng bại lộ a!"
"Rõ ràng không mặc quần áo! Ôi trời ơi, trường học của chúng ta lại có loại người như thế!"
"Lẽ nào là đạo tặc hái hoa? Hơn nữa còn bị bắt gian tại giường?"
...
Không mặc quần áo... Toàn thân lạnh run...
Đoan Mộc Hoàng Hôn giật mình một cái, mở toang mắt, sau đó thấy đầu mình kề sát mặt đất và vô số cặp chân. Cả người lạnh lẽo, tất cả bộ phận cứng ngắt, chỉ cảm thấy trước mắt sắp biến thành màu đen, hận trên mặt đất không có lỗ nẻ nào để chui vào.
Quá... Quá độc ác!
Đoan Mộc Hoàng Hôn thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết, xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến hắn xấu hổ vô cùng. Trời ạ, nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua khoảnh khắc như thế này, từ bây giờ hắn cảm thấy nhân sinh về sau sẽ rất u ám.
Một đôi cẩu nam nữ Ngải Huy này, dụng tâm quá độc địa!
Đoan Mộc Hoàng Hôn chợt nhớ lại trên mặt mình mang mặt nạ nguyên lực, thở phào một hơi không hiểu.
Phải lập tức rời khỏi nơi đây!
Hắn có thể cảm nhận được nhóm người tụ tập xung quanh càng lúc càng đông, nhưng nguyên lực trong cơ thể hoàn toàn không nghe theo sai khiến. Hắn hiện hắn hối hận tím cả ruột, vì sao giữa lúc thể lực của bản thân bị hao hụt lại đi tìm Ngải Huy gây phiền toái?
Hắn cố vận chuyển bản mạng nguyên phủ, dù biết như vậy sẽ bị nội thương phải tu dưỡng ít nhất nửa tháng nhưng hắn cũng không rảnh đắn đo nhiều.
Mọi người chỉ cảm thấy chói mắt, cơ thể trần trên đất liền biến mắt.
"Oa, cao thủ!"
"Thực sự là đạo đức thoái hóa! Hiện tại cả cao thủ đều không biết xấu hổ mặt mũi như vậy?"
"Khiếu nại! Đi viện phương khiếu nại! Biến thái như vậy, chúng ta nhất định phải bắt giữ!"
...
Biến thái!
Nghe đằng sau vọng tới âm thanh thảo phạt, Đoan Mộc Hoàng Hôn xém hộc ra ngụm máu tươi, nội thương tức khắc nặng thêm một phần.
Ngải Huy, ngươi đợi đấy!
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghiến răng nghiến lợi.
Đạo trường Binh Phong.
Ngải Huy xốc lại tinh thần, chuẩn bị chăm chú lắng nghe Sư Tuyết Mạn miêu tả đặc trưng của mục tiêu. Dù sao đi nữa, bản thân đã hấp thu hạt châu của người ta, tuy là kiếm thai ngầm giở trò quỷ, nhưng Ngải Huy vẫn còn ray rứt trong lòng. Hơn nữa hắn nhìn ra được, cô nàng tiệm mì không phải là người ngang ngược không giảng đạo lý, trên thực thế nàng cũng không tệ lắm.
Nếu đổi lại, ai muốn nuốt tám nghìn vạn của bản thân, vậy trừ việc bị mình băm thành thịt vụn thì không còn kết quả thứ hai.
Nếu sai lầm ở mình cũng chẳng thể chối bỏ, Ngải Huy không còn là thiếu niên ngây ngô không biết gạo muối dầu tương giấm là gì, hắn biết cái giá tám nghìn vạn là dọa người cỡ nào. Ngay cả tính mạng của hắn, hắn cũng không nghỉ đáng giá tám nghìn vạn. Đối phương thật muốn mua mạng của hắn, có thể mua rất nhiều đi.
Thực lực của người ta mạnh như vậy, cũng không động thủ, tính tình có thể gọi là rất tốt rồi.
Do đó thái độ của hắn rất nghiêm túc.
Sư Tuyết Mạn nhìn ra thái độ nghiêm túc của Ngải Huy, cảm giác đối với hắn tốt hơn một chút, bấm từng ngón tay nhẩm tính: "Hắn am hiểu triền đầu cận thân, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, phong cách chiến đấu cực kỳ hung mãnh."
Ngải Huy vừa nghe liền biết tiểu cô nương không có kinh nghiệm, thẳng thắng nói: "Điểm ngươi kể ra không rõ ràng lắm, hắn có tính danh không? Khoảng bao nhiêu tuổi? Chiêu cao thế nào? Mập hay ốm, hoặc là rất cường tráng? Trên người có đặc trưng nào khác không? Như thân thể tàn tật? Màu tóc, da trắng hay đen?"
Sư Tuyết Mạn mừng rỡ, nàng thông minh thanh khiết, vừa nghe mấy vấn đề của Ngải Huy liền biết hắn rất cẩn thận, vội vàng nói: "Khi ấy là mù chiến, hắn không lưu lại danh tính. Tuổi tác không lớn, chắc là một người thanh niên. Chiều cao thì không sai lệch với ngươi lắm, độ gầy béo cũng vậy. Đặc trưng khác của thân thể hắn, đúng rồi, khí lực rất lớn."
Ngải Huy lắc đầu: "Lượng thông tin ít quá."
Sư Tuyết Mạn hơi lo lắng, cắn răng suy nghĩ tỉ mỉ, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời: "Đúng rồi, thực lực của hắn rất mạnh."
"Rất mạnh? Cảnh giới gì?" Ngải Huy hỏi.
"Hẳn là mạnh hơn ta." Sư Tuyết Mạn tiếp tục bổ sung: "Không mạnh bằng ta cũng sẽ không kém ta quá nhiều đi."
Ngải Huy gật đầu: "Vậy cũng tốt, phạm vi được thu nhỏ không ít."
Hắn không tùy tiện mà nói bậy, thực lực của cô nàng tiệm mì mới bày ra tức thời, hồi tưởng lại khiến hắn run sợ một hồi. Nhìn tên Đoan Mộc Hoàng Hôn kiêu ngạo bị nàng đánh như cờ hó, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Thoáng suy nghĩ, hắn cẩn thận hỏi: "Cảnh giới của cô là gì? Nói có tiện không? Bất tiện thì thôi vậy."
Sư Tuyết Mạn hết sức sảng khoái đáp: "Ta có cảnh giới lục cung."
"Tuyệt học?"
"Tất nhiên!"
Hít hà, dù Ngải Huy sớm biết thực lực của cô nàng tiệm mì rất hung hãn, nhưng khi biết cảnh giới thật của đối phương, vẫn không nhịn được phà ra một hơi khí lạnh trong miệng.
Cô nàng này. . . Ngay cả tên mập đến cũng chẳng dám quỵt khoản nợ này chứ đừng nói là mình!
Ngải Huy thấy mình may mắn vì không định quỵt nợ, bằng không, hiện tại bản thân đã bị vứt xác xuống cống thải nước đi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, che giấu nỗi khiếp sợ của mình : "Vậy đối phương nhất định là cao thủ thành danh, phạm vi của chúng ta liền thu hẹp lại."
Ai ngờ cô nàng tiệm mì lại lắc đầu: "Không! Cao thủ thành danh ta đều quen thuộc, không phải bọn họ. Khẳng định là tân sinh, trước đây ta chưa từng giao thủ qua."
Đầu óc của Ngải Huy xoay chuyển nhanh lẹ, ý ngầm của cô nàng tiệm mì rất đáng sợ a, cao thủ thành danh đều quen biết hết à? Từ mấy chữ phía sau "Chưa từng giao thủ" mà xét, mấy người rất quen này tuyệt đối không phải kiểu gặp mặt gật đầu chào hỏi.
Vả lại cô nàng tiệm mì đã khẳng định chắc cú như vậy, đây chẳng phải nói rằng, cô nàng tiệm mì đã giao thủ với tất cả cao thủ thành danh?
Ngải Huy cảm thấy đầu lưỡi trong miệng hơi khô, thiếu cô nàng hung hãn như vậy tám ngàn vạn, vận khí của mình cũng quá đen đi.
Hắn hít sâu một hơi, cố giữ mình bình tĩnh: "Trong tân sinh làm sao có cao thủ sáu cung tuyệt học như thế?"
"Vì sao không có khả năng?" Tiệm mì cô nàng phản bác nói: "Không chừng tính tình của người ta cổ quái, tác phong khiêm tốn, lại ưa thích giả heo ăn thịt hổ."
Ngải Huy nghĩ cũng phải, tổng kết nói: "Nói cách khác, tên tân sinh cao thủ này có chiều cao, hình thể tương tự ta, cảnh giới lục cung hoặc cao hơn, có tuyệt học, đấu pháp hung hãn, sở trường mù chiến và triền đấu cận thân, đúng hay không?"
"Hẳn là không sai biệt lắm!" Sư Tuyết Mạn rất hài lòng.
Đối phương mặc dù tuổi không lớn, nhưng biểu hiện ra sự lão luyện, bình tĩnh, thận trọng làm cho nàng hết sức vừa ý.
Ngải Huy quyết định cảnh báo trước: "Ta sẽ tận lực đi làm, nhưng loại sự tình tìm người này, vận khí chiếm nhân tố rất lớn, ta không thể bảo đảm."
"Không sao." Sư Tuyết Mạn rất tự nhiên nói: "Dù sao ngươi còn thiếu tám ngàn vạn, lợi tức sinh ra mỗi năm, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt ngươi đi làm việc khác. Còn như quỵt nợ, toàn bộ Cảm Ứng Trường vẫn chưa có ai dám giựt nợ ta."
Cô nàng tiệm mì Mây gió điềm nhiên nói xong, Ngả Huy nghe được sau ót lạnh run.
Ngải Huy nuốt một ngụm nước bọt : "Sự tình chỉ đạo kiếm thuật làm thế nào?"
"Ta đại khái hai tuần lễ đến một lần, khi đó sẽ đến chỗ này tìm ngươi." Sư Tuyết Mạn nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh: "Đúng dịp nơi này cũng là đạo trường, trước thời hạn một ngày ta sẽ thông tri cho ngươi. Hoàn hảo, có cây tin tức, ngươi nhớ chú ý cây tin tức."
"Cây tin tức?" Ngải Huy mặt đầy mờ mịt.
Sư Tuyết Mạn vừa nhìn đã biết Ngải Huy chưa dùng qua, chỉ tay vào một gốc cây không bắt mắt ở cuối sân:Chính nó. Lá cây của cây tin tức khác với lá cây bình thường, gân lá của mỗi nhánh cây giống hệt nhau. Có tin tức, nó liền rớt xuống một chiếc lá, trên mặt sẽ có chữ. Đây là thủ đoạn của Mộc tu, ngươi lên lớp không được học à?"
Ngải Huy kinh ngạc, quét dọn sân nhiều lần, đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện cái cây kia có gì dị thường, đâu ngờ nó là gốc cây tin tức.
Sư Tuyết Mạn đi tới dưới cây tin tức, hái xuống một chiếc lá, chẳng biết nàng từ đâu lấy ra một quyển sách.
Lật sách ra, bỏ phiến lá vào trang giấy, trang sách tỏa ra ánh sáng êm dịu, bao phủ phiến lá.
Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên kinh động, hô một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương