Ngũ Hành Thiên
Chương 167
Dịch: pin
Nhờ có kiếm thai mà bất cứ một biến động nhỏ nào ở xunh quanh Ngải Huy đều rõ ràng. Thậm chí lục thức của hắn nhạy cảm vượt qua rất nhiều nguyên tu đại nhân, ngay cả con dơi huyết không tiếng động bay ở trên cao cũng không tránh được cảm nhận của hắn.
Nhưng mà âm thanh phía sau lại như u linh, tựa như phát ra từ hư không.
Hắn không có bất cứ cảm giác gì trước lúc âm thanh vang lên.
Tuy rằng trong lòng khiếp sợ nhưng mà chỗ tốt từ kinh nghiệm thực chiến phong phú vào lúc này được thể hiện ra. Dù đầu óc còn chưa có suy nghĩ rõ ràng nhưng Long Tích Hỏa trong tay theo bản năng đột nhiên quét về phía sau.
Phía sau trống không, Long Tích Hỏa không hề chạm vào cái gì.
"Thì ra là ngươi à, thiếu niên một nghìn đồng." Từ phía trước Ngải Huy truyền đến giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào mềm mại.
Ngải Huy ngẩng đầu mới phát hiện không biết từ khi nào trên cành cây vừa mới cuốn lấy nguyên tu đã xuất hiện một cô gái mặc váy dài màu đỏ như thác cười cười nhìn hắn rất tùy ý ngồi xuống.
"Là ngươi!"
Ngải Huy giật nảy mình vì rõ ràng thiếu nữ váy đỏlà người hắn đã gặp phải tại quán mì lúc trước.
"Có thể nhìn thấy người quen thực sự làm cho người ta thấy vui vẻ." Thiếu nữ váy đỏ nhìn Ngải Huy từ trên xuống dưới một cách rất hứng thú: "Lúc trước tới đây hoặc là già hoặc là xấu, ngươi vẫn là dễ nhìn nhất. Ngươi thấy không, tuy ngươi không trả tiền cho người ta nhưng người ta cũng nói ngươi đẹp đẽ nha."
Thực lực thiếu nữ váy đỏ sâu không lường được làm Ngải Huy tập trung cao độ thần kinh. Hơn nữa, nhìn qua giống như...
Ánh mắt hắn nhìn cành cây dưới người thiếu nữ váy đỏ, rễ cây vừa rồi còn điên cuồng vô cùng nhưng lúc này không có bất cứ phản ứng gì mà an tĩnh vô cùng. Nhưng vì vừa mới chứng kiến chúng nó hút một gã nguyên tu thành xác khô như thế nào nên cảnh tượng trước mắt càng làm cho Ngải Huy cảm thấy đáng sợ.
Cổ họng hắn khô khốc, trái tim không khống chế được mà càng đập càng nhanh, hắn cố gắng tự trấn định: "Ngươi là ai?"
"Ta là mỹ nữ a!" Thiếu nữ váy đỏ mang biểu cảm đương nhiên trả lời rồi nháy nháy mắt một cái: "Không phải ngươi đã nói sao? Đẹp như thiên tiên nha."
Tiếp theo nàng tự lắc đầu, giả vờ cảm khái: "Nam nhân thực sự là vô tình vô nghĩa, mới chỉ qua mấy ngày đã quên lời mình nói rồi? Quả nhiên tin tưởng mồm mép nam nhân chẳng thà rằng tin trên đời này có quỷ, phí một nghìn đồng cũng chẳng có tác dụng gì!"
Nói xong lời cuối cùng, nàng nhịn không được cười rộ lên.
Ngải Huy không có chút thả lỏng nào, rễ cây không có chút động tĩnh, rừng rậm xung quanh hắn an tĩnh như đã ngủ. Thực lực của thiếu nữ yêu diễm quyến rũ trước mắt sâu không lường được, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong rừng.
"Huyết độc là ngươi gieo xuống?" Ngải Huy nuốt nuốt nước miếng, cố gắng tự trấn định.
"Người ta nhưng không có bản lĩnh lớn như vậy a." Thiếu nữ lần nữa quan sát Ngải Huy, bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Hắc là bị ngươi giết đi? Ta vừa mới ngửi được ở trên người ngươi mùi vị tiểu Hắc."
"Tiểu Hắc?" Ngải Huy trừng lớn mắt, không dám có chút thả lỏng.
"Huyết thú cục cưng mà người ta nuôi dưỡng a, là một con dơi rất lợi hại." Thiếu nữ bỗng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Thật kỳ quái, thực lực ngươi không được tốt lắm a? Làm sao giết chết được tiểu Hắc?"
Ngải Huy kịp phản ứng lại, da đầu tê dại. Cuối cùng hắn đã rõ vì sao mình gặp được Thiếu nữ váy đỏ ở trước quán mì, là vì đối phương là tới truy tìm con dơi huyết!
"Không quan tâm nữa rồi!" Thiếu nữ vươn thân vặn lưng: "Ngươi có thể giết chết tiểu Hắc, vậy nhất định lợi hại hơn tiểu Hắc. Người ta chỉ thích người lợi hại! Hơn nữa còn thú vị, xinh đẹp thiên tiên như vậy a! Người ta thật ngượng! Yên tâm đi, về sau đi theo người ta, người ta sẽ giúp ngươi ăn ngon uống ngọt."
Thú vị... Lần đầu tiên mình được người khác nói là thú vị.
Trong lòng Ngải Huy không chút hài lòng, hắn đang thử tìm kiếm cơ hội chạy trốn, bởi cục diện rất bất lợi cho hắn.
Thực lực Thiếu nữ váy đỏ sâu không lường được, khi đối phương tới sát phía sau hắn mà hắn vẫn không phát hiện hay khi bay đến trên ngọn cây thì hắn vẫn y nguyên không phát hiện. Hơn nữa rễ cây dây leo buông rũ khắp nơi ở xung quanh không gây ra ảnh hưởng gì cho nàng ta mà rễ cây dây leo lại rất chí mạng đối với hắn.
‘Cỏ dại dày đặc bền chắc như tường cũng là chướng ngại thiên nhiên ngăn cản bản thân.
Lúc tới, mình cẩn thận từng li từng tí, tránh khỏi gai răng cưa nhọn hoắt của cỏ dại, một khi bị cắt qua, mình chỉ có con đường chết. Hiện tại căn bản không có cách nào có thể giải Huyết độc.’
Hi vọng chạy trốn thành công rất xa vời.
Về phần loại lời nói hối hận đã tới mạo hiểm kia càng thêm không có ý nghĩa vào lúc này.
Duy nhất khiến hắn may mắn chính là đối phương không lập tức động thủ. Có lẽ là kinh nghiệm không đủ, có lẽ là cố ý, có lẽ là mèo vờn chuột. Không cần biết là nguyên nhân gì, kéo dài thời gian là một cái lựa chọn tốt đối với tình cảnh hắn hiện tại.
‘Trong số Nguyên tu tới đây lần này không thiếu cường giả, nếu như vừa đúng có người đi ngang qua thì mình có thể nhân cơ hội thoát đi.’
Đúng!
Đầu óc Ngải Huy xoay chuyển rất nhanh chóng định ra sách lược nhưng trên mặt nhìn không ra chút dấu hiệu nào, Ngải Huy liền chủ động mở miệng: "Vì sao các ngươi phải làm như vậy?"
"Vì sao?" Vể mặt Thiếu nữ váy đỏ vẻ mặt ngây thơ: "Vậy vì sao ngươi tu luyện?"
"Nắm giữ vận mệnh của mình." Ngải Huy buột miệng nói ra.
"Nắm giữ vận mệnh của mình?" Thiếu nữ váy đỏ hơi hơi sửng sốt, nhưng mà trong nháy mắt cười rất hài lòng: "Ta thích cách giải thích này! Quả nhiên không hổ là bộ hạ của ta, người rất có ý tứ a."
"Các ngươi thì vì sao?" Ngải Huy trầm giọng hỏi.
"Chỉ có thần mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình." Thiếu nữ váy đỏ lần nữa quan sát Ngải Huy, ánh mắt chớp động: "Gông xiềng vận mệnh, há là loại phàm nhân có thể thoát ra? Đương nhiên, phàm nhân có thể chọn lựa một cái gông xiềng tốt hơn một chút. Tỷ như, biến thành bộ hạ của ta, đó thế nhưng là tiền đồ sáng lạn a. Suy nghĩ thật kỹ một chút? Người ta thích nhất là cam tâm tình nguyện!"
"Sau đó ta liền sẽ bị hút khô như hắn?" Ngải Huy chỉ vào thây khô không đầu trên mặt đất lạnh lùng hỏi.
"Là ngươi giết chết hắn." Thiếu nữ váy đỏcười tươi như hoa, nhìn thấy Ngải Huy mặt đầy không tin, chậm rì rì nói: "Tuy rằng hắn bị bắt, kỳ thực đó là phúc duyên. Không nên coi thường chỗ máu này a, đó chính là Huyết Linh lực tinh hoa của vô số huyết thú côn trùng a, có lẽ là một nghìn con cũng có lẽ là một vạn con rót vào trong thân thể hắn, ngươi nói đó có phải là phúc duyên hay không? Chỉ cần hắn có thể sống sót thì thực lực của hắn sẽ mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, so với ngươi tu luyện thực sự nhanh hơn nhiều. Có phải động tâm rồi hay không? Ngươi là muốn nắm giữ vận mệnh của mình sao? Vậy thế nào có thể thiếu lực lượng? Ta có thể cho ngươi lực lượng mạnh mẽ hơn ngươi hiện tại không biết bao nhiêu lần! Thế nào? Động tâm không?"
Nghe đến đó, trong lòng Ngải Huy giống như nhấc lên sóng to gió lớn, trên mặt không thể giữ bình tĩnh: "Các ngươi thôn phệ tất cả Huyết côn trùng chuyển thành chất dinh dưỡng, tập trung vào một người..."
"Một người? Không không không!" Đầu Thiếu nữ váy đỏ lắc như trống bỏi: "Không ai có thể thừa nhận nhiều lực lượng của Huyết côn trùng như vậy, ngay cả thần cũng không thể, làm người không thể quá tham!"
"Có lẽ ngươi thiên phú tốt cũng nói không chừng!" Thiếu nữ váy đỏ quan sát Ngải Huy từ trên xuống dưới: "Đợi một hồi cho ngươi thử xem một cái, yên tâm người ta rất phóng khoáng. Chỉ cần ngươi muốn, người ta sẽ cho ngươi."
Thiếu nữ biểu tình quyến rũ nháy nháy mắt với Ngải Huy.
Cuối cùng Ngải Huy minh bạch vì sao trong rừng cây tĩnh mịch như thế, không có chút âm thanh nào. Cả người hắn lạnh lẽo, tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng.
Tất cả những gì đang diễn ra trong rừng rậm đã phá vỡ toàn bộ nhận biết của hắn.
Bộp!
Âm thanh tựa như dưa hấu nứt vỡ bỗng nhiên vang lên tại ở chỗ sâu trong rừng cây.
"Ai, tố chất những người này thật kém cỏi." Vẻ mặt thiếu nữ bất mãn: "Ngay cả ít Huyết Linh lực như vậy cũng không chịu đựng nổi? Có tác dụng gì? Thần cũng là không muốn phế vật a. Phế vật thì cống hiến tốt nhất chính là trở thành chất dinh dưỡng cho thiên tài. Ai nha, hiện tại chất dinh dưỡng thì đủ rồi nhưng thiên tài thì không đủ a. Này, ngươi có phải thiên tài hay không?"
Ngải Huy hít sâu, đè nén rung động trong lòng.
Âm thanh bùng nổ vừa rồi kia, chỉ e là vị nguyên tu nào đó vô pháp thừa nhận Huyết Linh lực rót vào...
Chờ chút!
Huyết Linh lực!
Ngải Huy đột nhiên bắt được điểm then chốt trong đó, Huyết Linh lực, linh lực! Linh lực đã biến mất hơn một nghìn năm, đã từng thành lập lên ánh sáng vô cùng sáng chói, vậy mà lại xuất hiện rồi...
Điều này không phải thật...
"Ngươi vừa mới nói là linh lực?" Ngải Huy hỏi, giọng hắn khô khốc khàn khàn, tinh thần của hắn triệt để tan vỡ, vào lúc này hắn thậm chí đã quên việc chạy trốn.
Bởi vì linh lực.
Hắn biết rõ linh lực lại lần nữa xuất hiện ý nghĩa cái gì.
Kiếm quyết của hắn có thể dùng, hắn xem qua vô số kể kiếm điển, chúng nó bị nhìn là rác rưởi, quang mang phủ đầy bụi, truyền thuyết tiêu tán tại trong năm tháng, sắp lại lần nữa xuất hiện trên phiến thổ địa này.
Người tu chân đã từng tiêu tán, sắp lần nữa đoạt lại thế giới của bọn họ. Vô luận là Ngũ Hành Thiên hay là Man Hoang, tại trước mặt bọn họ đều không đáng nhắc tới vì không có người nào có thể ngăn cản bọn họ.
Điều đó không có khả năng...
"Đúng vậy." Thiếu nữ cười khanh khách: "Có phải rất mong đợi hay không? Tu chân a, từ ngữ đã sắp bị người quên rồi. Ngươi xem, chúng ta nhìn chung đã tới kịp, nhặt về một chút di sản thuộc về chúng ta. Thế nào? Nhiệt huyết sôi trào rồi sao? Không chờ được nữa đi..."
Ngải Huy đột nhiên phát lực, cả người tựa như mũi tên rời dây cung, phóng về phía Tùng Gian thành.
"Nam nhân đúng là nói một đằng làm một nẻo!"
Âm thanh yếu ớt từ phía sau Ngải Huy truyền đến, hơi thở thiếu nữ thơm như hoa giống như dán sát thân thể hắn.
Trong mắt Ngải Huy hiện lên hàn mang, Long Tích Hỏa lặng yên không một tiếng động từ dưới nách trái đâm ra phía sau.
Lại lần nữa thất bại!
Đáng chết!
Trong lòng Ngải Huy thầm hô không ổn, lại âm thanh yếu ớt lại lần nữa từ gáy hắn truyền đến mà không đợi hắn quay đầu.
"Biết rõ vì sao ta nói chuyện với ngươi lâu như vậy không? Nhiều phế vật như vậy đã khiến người ta phiền chết rồi. Cho nên người ta đang chờ những cây này khôi phục một chút a, như vậy mới có thể chuẩn bị cho ngươi một bữa tiệc lớn chứ. Có phải ta đối với ngươi cực kỳ tốt hay không?"
Ngải Huy không có một chút dấu hiệu nào đột nhiên dừng lại, đồng thời hai chân phát lực, giống như hắn dùng hết sức lực toàn thân bật về sau.
【 Ngư củng bối 】!
Nhưng mà lại lần nữa thất bại, lòng Ngải Huy phút chốc trầm xuống.
Âm thanh từ sau gáy lại lần nữa vang lên, thiếu nữ từ phía sau dán sát hắn, hơi thở nóng ấm phả lên lỗ tai hắn.
"Tuy rằng người ta thích nhất là cam tâm tình nguyện, nhưng nếu làm không được thì cưỡng bức cũng có cảm giác khác a. Thiếu niên một nghìn đồng, người ta sẽ giúp ngươi thoải mái a."
Thân thể Ngải Huy đột nhiên căng thẳng, thân thể bị một thứ như rễ cây cuốn chặt lấy, sức mạnh cực lớn khiến thân thể hắn hoàn toàn không khống chế được. Trước mắt hắn đều bị quấn chặt kín, cảm giác bản thân tựa như cưỡi mây đạp gió vậy.
Sắp chết rồi sao?
Hay là biến thành quái vật?
Tay chân Ngải Huy lạnh lẽo.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương