Ngũ Hành Thiên
Chương 137
Dịch: Hàn Lâm Nhi
Bên trong hộp gỗ, trên lớp vải nhung màu đen là một quả cầu bạc đang yên tĩnh nằm đó.
"Đây là kiếm hoàn." Vương Thủ Xuyên biết Ngải Huy mới lần đầu thấy, bèn giải thích: "Đồ đệ đã đọc nhiều kiếm điển thời cổ nên hẳn là đã biết rõ kiếm hoàn. Có điều hiện giờ kiếm hoàn đã khác nhiều so với thời tu chân. Kiếm hoàn là vật phong ấn kiếm thuật, lại lấy kim nguyên chi dịch thượng thừa của biển Ngân Vụ, dùng phương pháp Thiên cung đảo huyền khắc tâm đắc về kiếm thuật vào trong, gọi là kiếm hoàn. Hễ là những truyền thừa lợi hại thì đều có chỗ kỳ diệu, chỉ có thể hiểu chứ không thể truyền đạt bằng lời. Dùng phương pháp này thì người học có thể lĩnh ngộ được thứ bên trong đó. Hiện giờ phương pháp Thiên cung đảo huyền này cũng là học từ cổ đại. Đa số các chiêu thức dùng kim nguyên lực đều được phong ấn bằng phương pháp này."
Mấy câu trước Ngải Huy chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ có biển Ngân Vụ là hắn biết, đó chính là khu vực thuộc hành kim trong Ngũ Hành Thiên. Còn phương pháp Thiên cung đảo huyền, nghe qua không hiểu gì nhưng cảm giác rất lợi hại. Thế nhưng vừa nói tới ngọc giản thì Ngải Huy lập tức hiểu được bởi những kiếm điển ghi chép trên ngọc giản qua tay Ngải Huy không biết bao nhiêu nữa. Tới giờ linh lực trên ngọc giản đã yếu đi nhiều, phỏng chừng chỉ trăm năm nữa sẽ vỡ vụn. Tại thời đại còn tu chân thì ngọc giản đều là loại lấy vạn năm làm đơn vị tính hạn.
Vương Thủ Xuyên nói: "Ngươi hãy để kiếm hoàn vào tay, rót một chút nguyên lực vào nó đi."
Ngải Huy nghe vậy thì lập tức lấy kiếm hoàn chỉ lớn hơn viên thuốc một chút trong hộp ra, đặt vào tay mình. Sau đó hắn chậm rãi rót nguyên lực vào trong. Chỉ thấy kiếm hoàn trong tay chợt phóng ra những tia sáng chói mắt, trong màn sáng không ngừng có những hình ảnh chớp động, những hình ảnh này cầm kiếm luyện một lần, chúng chỉ lóe lên một chút đã biến mất.
Thấy cảnh này, tâm trí Ngải Huy liền bị nó hấp dẫn. Thân ảnh kia di chuyển nhanh như chớp, làm hắn nhìn hoa cả mắt, chỉ kịp cảm thấy một cỗ khí tức sắc bén xông thẳng vào người.
Ngải Huy giật mình đồng thời cũng vô cùng mừng rỡ. Hắn từng xem qua nhiều kiếm điển nhưng cũng hiểu những chân ý trong các kiếm điển kia đã sớm tan đi theo thời gian, cái hiện giờ hắn có thể dựa vào chỉ là những văn tự và hình vẽ để tưởng tượng mà thôi. Hắn không khỏi gấp giọng hỏi: "Sư phụ, trong này là kiếm thuật gì vậy?"
Thấy Ngải Huy vội vàng hấp tấp, Vương Thủ Xuyên và Hàn Ngọc Cầm đều cười lớn. Ngải Huy luôn biểu hiện sự thành thục vượt quá tuổi của hắn nên rất ít khi họ thấy vẻ non nớt và sôi nổi mà một thiếu niên nên có trong hắn. Tuy rằng vợ chồng họ thích như vậy, song cũng hy vọng hắn có thể thoải mái vui vẻ như những thiếu niên khác. Trong mắt họ, thời niên thiếu là khoảnh khắc đẹp nhất mà một người như Ngải Huy không thể bỏ qua.
"Không có tên, là ba chiêu thức riêng biệt." Vương Thủ Xuyên tỏ vẻ hoài niệm: "Đây là vật mà bạn cũ của ta lưu lại. Người này tên là Thành Nhu, một quái tài, y có hứng thú với rất nhiều thứ, cái gì cũng từng học qua. Y có ngũ hành thể hiếm thấy, trong thân có ngũ hành. Thể chất ngũ hành này rất khó tu luyện, thế nhưng y lại là người có thiên phú hơn người, hễ cứ học là có thành tựu. Song tính tình y rất thất thường, rất tùy hứng. Có thời gian y thích kiếm thuật nên nói với ta là muốn sáng lập một bộ kiếm thuật."
Ngải Huy và Minh Tú chăm chú lắng nghe lời Vương Thủ Xuyên kể.
Nhắc tới chuyện năm đó, lão chợt cảm thấy bùi ngùi: "Y mất bảy ngày để sáng chế ra ba chiêu kiếm này. Ta tận mắt thấy y làm thế nào để tạo ra, quả thật là tài hoa ngút trời. Tới giờ tuy gặp nhiều thiên tài như vậy, song không một ai có thể vượt qua y được."
Hàn Ngọc Cầm hừ lạnh một tiếng: "Tiếc là lại lãng phí tài hoa của mình vào những việc vô bổ. Tiểu Ngải Huy nhớ đừng học lão, đông một búa tây một chùy, cuối cùng chẳng cái nào ra hồn cả."
Ngải Huy nghe vậy thì nghĩ thầm năm đó chắc chắn tiền bối Thành Nhu này từng đắc tội sư nương nhà mình. Song nghĩ thì nghĩ vậy, còn Ngải Huy vẫn đồng ý với lời sư nương nói. Thiên tài người ta có tùy hứng một chút thì vẫn là thiên tài, còn kẻ có tư chất thường thường như mình thì chỉ có cắm đầu vào một việc may ra mới có chút hiệu quả.
Vương Thủ Xuyên cười cười, cũng không phản đối mà tiếp tục nói: "Sau ba chiêu, y lại nói mình đã dùng hết những gì đã nghĩ ra nên không tiếp tục nữa. Ba chiêu kiếm này rất rời rạc, không thành hệ thống nào cả, cũng không có truyền thừa, thế nên tiện tay ném cho ta."
"Hừ, thứ người ta coi như rác rưởi thì ngươi lại cho là bảo vật!" Hàn Ngọc Cầm tiếp tục hừ lạnh.
Lúc này Ngải Huy đã trăm phần trăm khẳng định, năm đó vị tiền bối Thành Nhu này đã đắc tội với sư nương, hơn nữa còn đắc tội không nhẹ nữa.
Vương Thủ Xuyên cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Trước đây ta cũng không nghĩ sẽ có ngày lấy nó ra. Tuy rằng đây chỉ là ba chiêu riêng biệt, song uy lực lại không tệ, đường lối vận hành tinh xảo, rất thích hợp với ngươi. Ngươi cầm lấy đi nghiên cứu đi, có thể học bao nhiêu thì học. Cách dùng kiếm hoàn rất đơn giản, lúc đầu ngươi cứ như vừa rồi, rót nguyên lực vào kiếm hoàn để kích hoạt nó, sau đó học theo hình ảnh bên trong. Đầu tiên ngươi cứ học tư thế đã, những động tác, bước tiến kỹ càng đi, chờ tới khi thành thạo thì đặt kiếm hoàn lên mi tâm nơi Thiên cung, dùng phương pháp quan tưởng, khi đó chân ý trong kiếm hoàn sẽ hiện ra trong đầu ngươi, ngươi sẽ cảm nhận được. Nhớ kỹ, trước hết phải luyện kỹ động tác đã, một khi kiếm hoàn giải cấm thì thời gian sử dụng sẽ rất ngắn."
"Đa tạ sư phụ!" Ngải Huy cẩn thận đặt quả cầu vào trong hộp.
Thấy bộ dạng xem như trân bảo của Ngải Huy, mọi người không khỏi mỉm cười.
"Thời gian này sư đệ cũng kiếm được rất nhiều tiền." Minh Tú sư tỷ cười nói: "Chuyện huyết thú tàn sát bừa bãi làm tình hình khắp nơi căng thẳng. Trước đó một thời gian Thỏ hào của sư đệ lại nổi tiếng, đối phó với huyết thú rất có hiệu quả. Vậy nên tất cả mũi tên Thỏ hào đều được trưng dụng, tuy rằng không được giá ba vạn như bình thường nhưng vẫn là hai vạn một tên, bán với số lượng lớn cũng được kha khá. Mấy ngày nay, Lý chưởng quỹ vô cùng bận rộn, liên tục gắng sức chế tạo tên Thỏ hào. Ta đoán hiện giờ sư đệ phải kiếm được hơn trăm ngàn vạn rồi."
Sư nương vui vẻ: "Tốt quá, vậy tám trăm vạn tiền công xưởng của ta cũng có hy vọng hoàn lại rồi."
Ngải Huy nghe thế thì có phần bất ngờ.
"Lát nữa sư đệ tới cửa hàng Lý chưởng quỹ một lúc đi, lão lo lắng tới mức tóc sắp trắng hết cả rồi. Tên Thỏ hào bán được, giờ lão đang lo nguồn cung cấp Thỏ hào kìa." Minh Tú sư tỷ căn dặn.
"Lát nữa đệ sẽ đi." Trước mắt Ngải Huy chợt lóe lên những tia sáng kim tiền vàng óng.
Thế nhưng chợt nhớ tới chuyện băng vải, hắn vội hỏi: "Sư nương, ngài có nhớ băng vải kia là cái gì không?"
Hàn Ngọc Cầm không nghĩ tới Ngải Huy hỏi chuyện này, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ nó có vấn đề gì?"
Ngải Huy vội nói: "Không phải, đệ tử chỉ hiếu kỳ thôi. Chất liệu của nó rất kỳ lạ."
Việc băng vải ngấm máu này hắn không muốn kể cho sư phụ sư nương, sợ bọn họ lo lắng.
Chỉ thấy Hàn Ngọc Cầm cau mày suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không có ấn tượng gì cả, vật này cũng là người ta cho ta từ lâu. Lúc đó ta cũng chỉ cảm thấy chất liệu của nó rất kỳ dị, loại vải này ta chưa từng thấy bao giờ."
Ngải Huy nghe vậy thì có phần thất vọng, song cũng không ngoài suy tính của hắn lắm. Hắn dặn sư phụ sư nương chú ý an toàn một hồi, kết quả phải bỏ chạy dưới ánh mắt khinh thường của sư nương mình. Nghĩ lại thì thấy phường thêu có sư nương, lại có Minh Tú sư tỷ, vậy mà mình còn lo lắng thì quả thật có chút lo bò trắng răng.
Phường thêu vẫn như lúc trước, vô cùng bận rộn, không khí khác hẳn với bên ngoài. Ngải Huy bước ra, đi thẳng tới cửa hàng của Lý chưởng quỹ.
Lý chưởng quỹ vừa thấy Ngải Huy đã như gặp phải cố nhân, vui vẻ nói: "Trời ơi, cuối cùng lão đệ ngươi cũng tới rồi. Ta đi phường thêu mấy lần, bọn họ đều nói ngươi chưa về. Ai nha, ta cảm thấy thật thấp thỏm bất an. Hiện giờ thế đạo loạn như vậy, lão đệ ngươi có bản lĩnh cao siêu thì cũng phải cẩn thận đó. Chúng ta đang có tiền đồ rộng mở, nếu không cần mạo hiểm thì lão đệ cứ bớt đi một chút."
Nói tới mấy lời sau, chợt Ngải Huy cảm thấy Lý chưởng quỹ đang có ý gì với hắn. Hắn vội chặn lại: "Vậy thì nhờ Lý lão bản kiếm tiền giúp ta rồi."
Vừa nói tới tiền thì tinh thần của Lý chưởng quỹ cũng rung lên: "Ta vẫn chờ lão đệ ngươi về đó. Lần này tên Thỏ hào của chúng ta được trưng dụng, hai vạn một cây, trừ giá nguyên liệu là sáu ngàn, lợi nhuận mỗi cây là một vạn bốn, lão đệ ngươi đoán xem chúng ta bán bao nhiêu?"
Ngải Huy hưng phấn nói: "Năm trăm?"
Đáp lại là ánh mắt khinh bỉ của Lý chưởng quỹ.
Ngải Huy càng hưng phấn hơn: "Một ngàn?"
"Lòng tin! Lòng tin! Lòng tin của lão đệ ở đâu? Sao ta không thấy?" Lý chưởng quỹ giả vờ bất mãn.
Ngải Huy run rẩy: "Không lẽ là hai ngàn?"
Lý chưởng quỹ ngạo nghễ vươn ba ngón tay nói: "Là ba ngàn!"
Đôi mắt Ngải Huy thoáng trợn tròn lên.
"Ba ngàn đó!" Lý chưởng quỹ nói tới mức nước bọt văng tứ tung: "Ngươi biết ta bao lâu không ngủ không? Vì ba ngàn cây tên Thỏ hào này ta liều cả mạng già của mình rồi. Không ngày không đêm, vừa khổ vừa mệt, eo cũng sắp đứt tới nơi, tuổi của ta đã lớn như vậy rồi, lão đệ, đệ xem ta vất vả như thế, có thể..."
Vừa nghe tới lời này, Ngải Huy chợt cảnh giác như một con mèo đói buổi tối, đôi mắt lập lòe ánh kim tiền, hắn vội cắt lời: "Không được! Chia tiền! Chia tiền ngay bây giờ!"
Hai vạn một cây, lợi nhuận một vạn bốn, mình được chia ba phần, vậy là bốn nghìn hai. Một nghìn cây là bốn trăm hai mươi vạn, ba nghìn cây, vậy là một nghìn hai trăm sáu mươi vạn.
Một nghìn hai trăm sáu mươi vạn!
Số tiền này hắn còn chưa từng nghĩ tới, sau khi trả cho sư nương tám trăm vạn tiền công xưởng và những tiêu hao khác, tổng cộng vào chừng một ngàn vạn. Vậy là mình còn khoảng hai trăm sáu mươi vạn, má ơi, thật nhiều tiền, vì sao tự nhiên tim mình đập nhanh như vậy...
"Chia chia chia!" Lý chưởng quỹ sảng khoái gật đầu, không nói hai lời mà lấy ra một cái thẻ tiền tinh xảo khắc tiêu ký của Ngũ Hành Thiên.
Thực sự là cao cấp!
Ngải Huy cầm lấy thẻ tiền, loại thẻ cao cấp này hắn từng thấy người ta dùng qua, thế nhưng hắn lại chưa được dùng bao giờ. Đây là loại thẻ không ký danh, trước hết Ngải Huy cần ghi ấn ký của mình lên, hắn cẩn thận rót một chút nguyên lực vào thẻ, chỉ thấy nơi góc phải phía dưới tấm thẻ hiện ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh bạc.
"Thì ra là kiếm thuật, thật sự là có phong phạm. Bảo sao ta vừa nhìn đã biết lão đệ là người bất phàm rồi." Lý chưởng quỹ luôn miệng khen ngợi.
Thẻ tiền có thể dựa vào thuộc tính của nguyên lực để hình thành dấu ấn của chủ nhân. Dấu ấn nguyên lực của mỗi người đều không giống nhau, dựa vào thuộc tính, truyền thừa tu luyện... tạo thành những nét khác biệt.
Ngải Huy vừa dụng tâm thì thấy mặt thẻ màu đen hiện ra hạn mức bên trong chính xác là một ngàn hai trăm sáu mươi vạn!
Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phát tài rồi!
Cái tên Thỏ hào này đặt thật hay!
Ngải Huy cảm thấy vô cùng kích động, hắn chưa từng có nhiều tiền như thế bao giờ.
"Trước kia biết lão đệ tu luyện kiếm thuật nên ta vẫn để ý. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, ta đã tìm được một thanh kiếm tốt. Đây là thanh kiếm có một không hai, lão đệ có muốn xem hay không? Hiện tại đang thời loạn lạc, không có thần binh bên người thì thật không an toàn."
Lý chưởng quỹ cười tủm tỉm nói, sắc mặt lộ ra nét gian thương.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương