Ngũ Hành Thiên

Chương 118

"Không cõng được ư? Ai nha, để ta cõng cho. Một ngàn đồng một giờ? Đó là giá hôm qua rồi, hôm nay hoàn cảnh xung quanh nguy hiểm hơn, không để ý sẽ ngã ngay. Ta da dày thịt béo, ngã cũng không sao nhưng đồ của ngươi quý giá như thế, nếu rơi hỏng thì tổn thất lớn lắm. Nên trước tiên ta cần nói rõ, hư hỏng sẽ không đền! Nếu ngươi đã thành tâm thì ta cũng phải có ý, mọi người đều là bạn học, ta sẽ nói cho ngươi giá thực tế luôn, mỗi giờ hai ngàn đồng. Một ngày chỉ cần hai vạn là bớt cho ngươi được rất nhiều chuyện rồi." Nhìn gương mặt quan tâm của mập mạp, lại nhìn mấy cái ba lô như tòa núi trước mặt, tên kia cũng thấy thật không dễ dàng nên chỉ một lát sau liền đồng ý. Tuy rằng giá cả không thấp nhưng đối với những kẻ có tiền thì chẳng đáng là gì cả. Mập mạp mừng thầm, chút trọng lượng này hoàn toàn chẳng là gì với gã cả. Gã vui vẻ giơ tay tóm lấy túi tiền, khi đang cất vào túi thì chợt một cái tay từ phía sau vươn tới, túi tiền của gã lập tức biến mất. Mập mạp sửng sốt một giây, nhưng ngay sau đó gã chợp híp mắt lại, cảm giác này... quá quen thuộc rồi! Gã vội xoay người, quỳ thụp xuống, ôm lấy chân Ngải Huy khóc như mưa: "A Huy, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!" Ngải Huy quay qua những đồng học đứng xung quanh, tươi cười nói: "Xin chờ một chút." Nói xong hắn lạnh lùng xách cổ mập mạp lên, thân thể khổng lồ của gã trong tay Ngải Huy lại như không có gì. Tay kia Ngải Huy lục lọi trên người mập mạp, một cái túi cũng không tha. Ngải Huy quá quen với nơi mập mạp giấu tiền, nên chỉ chưa tới nửa phút, toàn bộ tiền tài của mập mạp đều bị hắn tìm được. "Tiền đâu?" Ngải Huy lạnh lùng hỏi. Tiền lấy ra chỉ có chưa tới năm vạn đồng. Hắn cũng không dừng lại mà quay qua bẻ một cành gai ở bụi gai bên cạnh. Mập mạp nhìn cành cây chi chít những gai thì gương mặt lập tức trắng bệch, xem ra Ngải Huy định nghiêm hình tra tấn y rồi. Thế nhưng gã cũng không dám giãy dụa, bởi gã đã quá quen tính cách Ngải Huy, càng giãy dụa càng chết thảm. Gã biết chắc lần này Ngải Huy rất giận dữ, dù gì thì lần trước chính mình là kẻ mang tiền của hắn chuồn đi. "Tiêu rồi." Gã thành thật nói, giọng điệu tựa như một con heo tắm rửa sạch sẽ đang đợi làm thịt. "Tiêu rồi?" Ngải Huy lạnh lùng lặp lại, đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng, sợi dây gai trong tay khẽ vung vẩy. Mập mạp khó khăn nuốt nước miếng, gã biết rõ lần này không giải thích thì không qua chuyện được. "Có nhớ mặt rỗ không? Chắc ngươi không nhớ được đâu, dù sao thì hai người cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Ta vẫn nhớ lúc đầu ta không cõng được nhiều đồ, đều là hắn giúp ta cõng một phần. Ta chôn hắn. Bệnh của vợ hắn dai dẳng mãi không khỏi, con gái hắn tới tuổi đi học. Khi mặt rỗ chết, ta đã nói với hắn rằng nếu ta không chết thì sẽ giúp hắn trông nom gia đình hắn." Ngải Huy dừng vung vẩy sợi dây. Mặt rỗ... Từ nơi sâu trong ký ức xa xôi, một gương mặt mơ hồ từ từ hiện lên trong đầu hắn xen lẫn những tiếng kêu rên, sợ hãi và cả máu tươi trong buổi tối đen hơn mực, gió lạnh như băng xen lẫn nhau ùa vào trí nhớ của hắn. Hắn có chút ấn tượng về y, một cu-li chết rất sớm. Mập mạp nhớ không sai, mình rất ít nói chuyện với mặt rỗ, mà không riêng gì y, ngoài mập mạp, gần như hắn chưa từng nói chuyện với ai bao giờ. "Ngươi có nhớ lão Ngụy không? Người thích khoác lác kia chắc ngươi cũng chẳng nhớ rõ. Nhưng ta lại nhớ kỹ, ngươi cũng biết ta ăn khá nhiều, nên khi mới vào hoang dã hay bị đói. Có một lần lão Ngụy cho ta lương khô, y nói ta và con y tuổi tác không hơn nhau bao nhiêu. Ngày y chết, trời đổ mưa, lỗ rất khó đào, nước chảy đất trôi xuống liên tục, ta phải mất nửa ngày mới chôn được y. Lão Ngụy có hai đứa con, đứa nhỏ chưa tới bảy tuổi, lão lại bị bệnh nan y, biết rõ không sống được nên mới tới hoang dã. Ta đã gửi cho nhà lão một khoản tiền, không bao nhiêu, chỉ bốn vạn đồng. Dù ta có sống sót, nhưng thực ra lại chẳng làm gì cho họ cả." "Đại Lý Tử, ngươi nhớ không..." Mập mạp nói liên miên, đôi khi không thay đổi nhịp điệu, đôi khi lại kích động. Tên đồng học vừa rồi cực kỳ ngạc nhiên, nhưng đã bị dọa đi đâu rồi. "Đoan Mộc Hoàng Hôn! A a a! Không phải ta đang nằm mơ chứ!" "A a a! Nhéo ta một cái đi!" Sau đám cây chợt vang lên một tiếng thét chói tai như từ một nơi rất a gọi tới. Ngải Huy ngây ra. "Thật trùng hợp! Hứa phu tử" "Ai nha! Thôi tiên tử cũng đưa học viên đi hoang dã sao? "Chỉ có hai ta sống sót, chỉ có hai ta sống sót!" "... Ít nhất là chúng ta còn sống..." ... Những tiếng thăm hỏi thân thiết phía sau chen lẫn với những đoạn ký ức lạnh lẽo không ngừng hiện lên trong đầu Ngải Huy. Hắn ngây ra, như mình đang sống trong một giấc mơ. ... "Khi ta chôn họ, ta đã nói nếu có thể sống đi ra, nhất định ta sẽ chăm sóc cho cả gia đình của họ." "Thế nhưng vì sao ta còn sống? Vì sao?..." ... Tiếng máu tươi bắn ra tung tóe, mưa to giàn dụa, âm thanh răng dã thú cắn xé thi thể không ngừng hiện ra trong đầu Ngải Huy làm hắn cảm thấy lạnh lẽo như ngâm trong một thùng đá, bàn tay nắm chặt cành gai trong tay, khớp ngón tay trắng bệch. ... "Chi bằng hai lớp chúng ta đi chung đi, vừa giúp đỡ được nhau, lại có cao thủ như huấn luyện viên Chu thì ta cũng yên tâm." "Được được! Thôi tiên tử thật xinh đẹp! Cô đã kết hôn chưa?" ... "Ta biết không có tiền rất phiên phức, ta cũng biết mình đã gây phiền phức cho ngươi. Ta biết mặc dù có chút phiền nhưng đối với ngươi thì cũng chỉ vậy thôi. Ngươi là tên biến thái, trên đời này làm gì có chuyện làm khó được ngươi..." ... "Đoan Mộc đồng học, ngươi có bạn gái chưa?" "Đoan Mộc đồng học, ngươi có muốn làm quen không?" ... "Ta biết đây là phiền phức ta rước vào người, ta là heo! Ta ngu! Ta là đồ bỏ đi! Nhưng ta lại còn sống, vì sao ta còn sống, ta không biết, thật sự không biết..." "Xin lỗi... Xin lỗi..." Mập mạp nói năng lộn xộn, thân thể run rẩy, kích động lẩm bẩm. Ngải Huy thoát ra khỏi những hồi hức lạnh lẽo như cơn ác mộng kia, chậm rãi thở dài một hơi, cảm nhận không khí cũng lạnh như thế, cảm giác nhiệt độ cơ thể từ từ tăng lên. Đúng vậy, đó là một giấc mơ, một giấc mơ mà hắn đã suýt quên mất, một chuỗi ký ức hắc ám mà hắn giấu vào nơi sâu nhất trong tâm hồn để tìm tới ánh sáng bước vào cuộc sống mới. Hiện giờ, hắn đã sớm không còn là kẻ sống trong hoang dã nữa, hắn phải nhắc mình mạnh mẽ hơn ở cả thân thể lẫn tinh thần. Cho nên... Cổ tay hắn run lên, cành gai quất xuống người mập mạp, hắn khẽ rít gào: "Lương tâm không chịu được ư? Muốn làm anh hùng phải không? Vậy vì sao ngươi không cố gắng tu luyện? Không có thực lực vậy ngươi lấy gì đi quản chuyện người khác? Chỉ vì bọn họ đã chết còn ngươi vẫn sống ư? Sống thế nào? Tốt lắm ư? Ngươi đã sống như thế nào? Không có thực lực thì cái lương tâm chó má gì đó của ngươi cũng không dùng được, không có thực lực thì sớm muộn sẽ chết, ngươi có hiểu không? Tại sao không tu luyện? Tại sao không mạnh lên?" "Không có thực lực không có tiền, lại còn đi xen vào việc của người khác, còn kéo lão tử xuống nước, quất chết ngươi!" "Hắn yếu hắn chết, hắn yếu hắn nghèo, hắn chết thì hắn chết! Người nhà hắn đáng thương? Ai không đáng thương?" "Muốn không đáng thương thì chỉ có mạnh lên, liều hết mọi thứ để mạnh lên đi!" "Ngươi không tránh được, ta cũng không tránh được, không ai tránh được!" ... "Huấn luyện viên Chu, sau này phiền ngài quan tâm rồi." "Yên tâm, hãy giao cho ta đi!"