Ngũ Hành Thiên

Chương 109

Được Minh Tú sư tỷ hô là rất nhiều tiền thì chắc chắn không phải là một chút tiền. Hiện tại Ngải Huy nghèo rớt mồng tơi, thiếu nợ nhiều lắm, ngay cả chính hắn cũng không nắm rõ. Đáng chết dở hơn nữa chính là con số này tăng lên đều đặn hàng ngày, Mộ Giao kén tằm, thảo dược, tài liệu, nhân công... Một ngày tu luyện chính là một ngày đốt tiền, cái cảm giác này vô cùng cường liệt. Lúc trước sao không có cảm giác này nhỉ? Được rồi, trước đây hẳn là chưa nhập cánh cửa tu luyện. Liên tưởng đến những nguyên tu đại nhân trước kia, thì ra hoàn cảnh cũng không dễ dàng a, không đúng, không phải ai đều là cùng quỷ như mình. Nợ nhiều không cố nổi, chân trần không sợ kẻ đeo giày, hiện tại Ngải Huy chả thèm suy nghĩ, không dám ngẫm nghĩ. Vừa rồi sở dĩ hắn cự tuyệt đề nghị của Minh Tú sư tỷ là định bụng suy nghĩ kỹ về Tả Hữu thủ cung. Thoáng cái khai mở song cung làm hắn hưng phấn, đúng lúc chả ai muốn đùa với Mộ Giao tằm tơ? Có tiền thì sao? Có tiền thì dễ thương lượng! Ngải Huy mở to hai mắt, tựa sao nhỏ lấp lóe long lanh trên bầu trời. Minh Tú che miệng bật cười, cái vẻ mặt tham tiền của sư đệ không biết là học từ ai, trước đây chưa phát hiện, nhưng mà từ lúc kéo được Mộ Giao tằm tơ liền bộc lộ. Đáng tiếc, sư đệ là đệ tử của sư bá, sư bá nghèo nhưng khí lượng lại cao, sư phụ trợ giúp việc nhỏ thì sư bá tiếp nhận, nhưng mà tiêu nhiều tiền của sư phụ thì ông ấy không vui. Nhiều năm qua, sư phụ muốn đưa tiền cho sư bá làm nghiên cứu mà sư bá không đồng ý, tình nguyện vần vò với đống phế phầm trong tiểu viện. Tính cách bướng bỉnh đó khiến sư phụ cũng không biết phải làm sao. Sư bá là có điểm không tốt ấy, không chịu khom lưng vì kim tiền, khả kính nhưng cũng đáng giận. Điểm này, sư đệ hoàn toàn không giống sư bá, chuyên khom lưng vì kim tiền, vừa nghe thấy tiền tiền hai mắt liền tỏa sáng. Đã mấy lần ở trước mặt nàng khiến sư phụ chửi ầm lên, bảo sư đệ lãng phí thiên phú, không có lý tưởng, dung tục, sau đó quay qua mắng sư bá một trận, nói sư bá dạy học sinh thế nào vân vân. Riêng Minh Tú lại cảm thấy sư đệ như vậy cũng tốt, sư bá quá cương dễ gãy, sư đệ tựa như Mộ Giao tằm tơ vừa cứng rắn lại bền bỉ. Mỗi lần thấy sư đệ khắc khổ như thế, nghĩ đến những gì hắn trải qua, trong lòng Minh Tú vừa bội phục vừa thương tiếc. Từ nhỏ nàng đã áo cơm vô lo, chưa từng trải cuộc sống như vậy, cũng vô pháp tưởng tượng cuộc sống như vậy. "Mỗi một mũi tên cần phải dùng mười sợi Mộ Giao tằm tơ, giá bán mũi tên là ba vạn một cây. Sư đệ cung cấp Mộ Giao tằm tơ cho Lý chưởng quỹ nhận ba thành lợi nhuận, Mộ Giao kén tằm cùng với thảo dược đều do Lý chưởng quỹ cung cấp." Minh Tú nói rất rõ ràng, giải thích cặn cẽ mọi chuyện. Một mũi tên ba vạn đồng! Bụng ngươi có thể đen hơn một chút không? [Ý là bán đắt thế?] Ngải Huy thiếu chút buột miệng nói, cũng may hắn kịp phản ứng, trong này có tiền của mình! Ngươi có thể đắt hơn tý nữa không? Nói! Vì sao không thể? Hắn kiềm nén nhẫn nhịn, hỏi then chốt của vấn đề: "Loại mũi tên này có thể bán bao nhiêu cây một tháng?" Lý chưởng quỹ suy nghĩ một chút: "Mười cây lần trước đã bán hết. Khả năng một tháng có thể bán được bao nhiêu, tại hạ không biết. Nhưng mũi tên là tiêu hao phẩm, một cây ba vạn tuy rằng không rẻ, nhưng hẳn là có thể bán không ít. Tham khảo vật phẩm cùng loại, nếu làm lớn đại khái một tháng hẳn là có thể bán ba đến năm trăm cây." Con mắt Ngải Huy thoáng cái trợn tròn, trong đó lóng lánh vô số kim tiền: "Năm trăm cây là một nghìn năm trăm vạn, ba thành là bốn trăm năm mươi vạn hả?" Lý chưởng quỹ toát mồ hôi: "Không có nhiều vậy được. Đầu tiên là giá thành có kể cả kén tằm, nhân công, tài liệu, mặt tiền cửa hàng, ba vạn đồng một cây, tối thiểu mất hai thành là vốn gốc. Ta tin là Minh Tú cô nương cũng có thể hạch toán ra điểm này để biết ta không phải lừa gạt." Minh Tú gật đầu, xác thực như thế. "Thứ nhì năm trăm cây không đạt được ngay bây giờ, mũi tên loại mới chưa có nghiệm chứng uy lực, chả ai dại trang bị quy mô lớn. Trước tiên ta sẽ đề cử vớimột ít khách quen, đại khái có thể bán được mấy chục cây. Chờ uy lực của mũi tên đã được mọi người tiếp thu thì mới có thể bán đại trà. Giai đoạn đầu, một tháng phỏng chừng có ba đến năm mươi cây." Lý chưởng quỹ tính chi li, không tránh khỏi phải tính toán thật kỹ. Nếu ông ta cố ý khuếch đại tiền lời lãi mà kết quả không đạt được nổi. Vậy thì về sau vị đứng đây tìm mình gây phiền phức thì thảm rồi. Từ ba năm trăm cây xuống ba năm mươi cây, chênh lệch có phần lớn, tiền bớt đi nhiều a. Ngải Huy bất mãn trừng mắt nhìn Lý chưởng quỹ một cái, sau đó tình ý sâu xa nói với chính mình, tiền có ít cũng là tiền a! "Năm mươi cây, mỗi cây tiền lời là hai vạn bốn, ta chiếm ba thành là ba mươi sáu vạn." Minh Tú nồng nhiệt bảo: "Sư đệ không nên gấp gáp, việc buôn bán này là kế hoạch lâu dài, tằm tơ cần cũng không nhiều, không ảnh hưởng nhiều đối với tu luyện, có thể làm được." "Ba mươi sáu vạn đã không ít rồi." Ngải Huy vui rạo rực. Lý chưởng quỹ không dám coi lời này là thật, đệ tử của đại sư, ba mươi sáu vạn coi là tiền tiêu vặt cũng không đủ đi. Ông ta vội vàng nói: "Chỉ cần mở rộng nguồn tiêu thụ thì dễ làm rồi. Hơn nữa chúng ta nên đặt cái tên cho loại Mộ Giao tằm tơ này, tốt nhất không thể để người khác liên tưởng đến Mộ Giao tằm tơ. Buôn bán độc quyền chúng ta mới có lợi nhuận cao, nếu nhà khác học được , giá bán sẽ giảm rất nhiều." "Không sai!" Minh Tú gật đầu: "Sư đệ, đặt cho nó cái tên đi, nó cũng có tư cách có tên mới, nếu không tận mắt nhìn, ta cũng không nghĩ nó lại là Mộ Giao tằm tơ." "Đúng vậy đúng vậy, lão phu chế tạo binh khí nhiều năm cũng chưa thấy Mộ Giao tằm tơ như thế." Lý chưởng quỹ sách sách lấy làm kỳ. Ngải Huy không chối từ, suy nghĩ một chút nói: "Tơ gọi là Tuyết ngân thỏ hào, mũi tên thì gọi là【 thỏ hào (lông thỏ)】đi !" Lý chưởng quỹ bị hai cái tên này khiến loạn tưởng một lúc, một lát sau mới kịp phản ứng, nhịn không được giơ ngón tay cái lên: "Cao! Thật sự là cao!" Kỳ thực tên không hay chút nào, nhưng Ngải Huy cố ý khiến khách hàng liên tưởng tới thỏ. Kể từ đó, ai cũng không nghĩ ra tuyết trắng tơ bạc là Mộ Giao tằm tơ. E là những người bắt chước kia lần tìm khắp các loại thỏ để tìm ra tơ bạc như vậy, Lý chưởng quỹ cười đến híp cả mắt lại. Gian trá! Quá gian trá! Lý chưởng quỹ âm thầm nhắc nhở mình, sư đệ của Minh Tú cô nương thoạt nhìn chẳng khôn khéo nhưng một bụng ý nghĩ xấu a, mình nghìn vạn lần phải cẩn thận, đừng có trêu chọc tiểu bại hoại này. Ngay cả Minh Tú cũng nhịn không được nói: "Tên này của ngươi không biết sẽ tàn hại bao nhiêu là thỏ!" Ngải Huy bình thản, nghĩ thầm các ngươi đều không hiểu chân lý của tên này a. Thỏ hào, thổ hào a, một mũi tên một mũi tên bắn ra, mình rầm rầm rầm rầm ghi vào sổ, sớm ngày thành thổ hào! "Nhưng liệu có lông thỏ dài như thế không?" Minh Tú hiếu kỳ hỏi. "Sư tỷ chưa thấy à?" Ngải Huy có chút bất ngờ: "Tại hoang dã ta đã gặp loài thỏ lông còn dài hơn cả vậy, nhưng loại này phi thường hung hãn, miệng gặm cây to, một miếng cắn đứt. Nó thích ăn bụi cây, lá cây cùng thịt, lông nó rất giống với Mộ Giao tằm tơ của ta, trắng sáng như tuyết, mỗi tội thô to hơn rất nhiều." Lý chưởng quỹ run rẩy, nghĩ thầm cảnh giới vị thiếu gia này thấp như vậy thế mà đã từng đi qua hoang dã, đệ tử của đại sư không có ai là bình thường a. Hoang dã a... Nhớ tới những chuyện thú sự nơi hoang dã mà Lý Duy đại ca đã kể, còn có rất nhiều loài rất đáng ngạc nhiên cổ quái, nàng khẽ ngẩn ngơ mong đợi.