Ngũ Hành Thiên

Chương 105

Trong giới công tử, Hoàng Hôn ca là đại ma vương uy danh hiển hách. Dù trên thực tế, Đoan Mộc Hoàng Hôn không xuất hiện trong giới này, tuy rằng gã chẳng chút giản dị nhưng trọng tâm sinh hoạt đều đặt ở việc tu luyện, không có hứng thú gì đối với cuộc sống phóng túng. Đám quần áo lụa là chỉ là nghe kỳ danh Hoàng Hôn ca mà thôi chứ đã bao giờ thấy người thật. Chưa cần nói tới uy danh hiển hách như sấm bên tai chỉ nhìn Du thiếu thế mạnh nhất cũng phải khom lưng thì bố ai dám đứng thẳng? Đoan Mộc Hoàng Hôn không có cảm giác không tự nhiên, ở trước mặt đám bạn nhỏ xung quanh, gã đều làm theo ý mình lấy ta làm chủ, gã giơ chén rượu lên, thản nhiên nói: "Hôm nay là sinh nhật của tiểu Vu, tiểu Vu là bằng hữu của ta, mọi người rót đầy để chúc tiểu Vu, cạn." Vu Khải Vinh cảm thấy kích động đến mức toàn thân run rẩy, có thể nhận được những lời này từ miệng Hoàng Hôn ca là không dễ dàng cỡ nào là trân quý cỡ nào a! Tuy rằng y quen biết Hoàng Hôn ca rất nhiều năm, nhưng cho tới nay đều là đứng nhìn từ xa. Song phương một trời một vực, không cùng một cấp độ. Ở trong lòng y, Hoàng Hôn ca sẽ là thành đại nhân vật tông sư, nếu không cũng là bộ thủ một bộ. Y rõ ràng mức độ của mình, có thể nhận một câu này, vô luận là vì cái gì, y đều đáng vì đó xông pha khói lửa. Y cố nén kích động, đứng bật lên, giơ chén rượu: "Không gì để tạ, về sau Hoàng Hôn ca sẽ là anh ruột của ta!" Y ngửa đầu, một hơi cạn sạch. Tại Ngũ Hành Thiên, mọi người từ nhỏ đã tu luyện nguyên lực, thứ bọn họ dùng để uống đều là nguyên tửu, một chén rượu xuống bụng chỉ cảm giác nguyên lực toàn thân như sắp bị đốt cháy. Đoan Mộc Hoàng Hôn không nói nhiều, một hơi cạn sạch. Thường ngày gã không uống rượu, các phương diện khác, Đoan Mộc Hoàng Hôn là một người rất kiềm chế. Từ nhỏ đến lớn gã chưa gặp phải đối thủ nào, nhưng thủy chung gã không buông thả. Nội tâm gã luôn kiêu ngạo. Trong cơ thể, trong nháy mắt nguyên lực tựa như bị đốt cháy, lan tràn ra khắp các ngóc ngách thân thể. Khuôn mặt trắng nhợt lạnh lùng nghiêm nghị của gã đỏ ửng lên, nhìn qua dị thường kiều diễm, thoạt nhìn không quá băng lãnh nữa. Những người còn lại không dám chậm trễ, một ngụm cạn chén. Đoan Mộc Hoàng Hôn kéo kéo cổ áo, híp híp mắt, cảm giác hiện tại rất tuyệt vời. Khắp cả người tựa như đang bốc cháy, nỗi lo lắng trong lòng dường như cũng bị luồng hơi nóng này thiêu đốt sạch sẽ. Ức chế trong lòng khiến gã muốn bốc cháy càng mãnh liệt hơn. Nhưng gã kiềm chế lại, gã không quên mục đích tới đây. Gã không phải là người nhu nhược mượn rượu quên mình, gã muốn nhìn thẳng vào vấn đề, gã muốn trực diện đánh bại tên hỗn đản đáng ghét kia! Không sai, gã phải dùng một cách có sức thuyết phục nhất, đập cái tên Ngải Huy đáng chết kia thành dạng như cẩu phải cầu xin tha thứ! Một đám người cạn xong chén rượu xuống bụng mới có chút xao động. Đoan Mộc Hoàng Hôn nheo con mắt lại tỏa ra sát ý đáng sợ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bàn ăn. Mọi người run rẩy tựa như bị dội một chậu nước đá lên đầu. Nhất là Du Tử Y, gã run rẩy ghê nhất. Vẫn là phương thức quen thuộc, vẫn là vị đạo quen thuộc! Bầu không khí như vậy gã quá quen rồi, những ký ức quên lãng kia tựa như bầy cá đói không ngừng nhảy lên mặt nước. Mỗi khi Hoàng Hôn ca định đối phó ai đều chính là bầu không khí như hiện tại. Đáng chết, sao mình lại không may như thế, đụng phải lúc tâm tình Hoàng Hôn ca không tốt? Du Tử Y căng thẳng đến sắp khóc. "Lần này tới đây là muốn mọi người giúp ta đưa ra ý kiến." Lời Đoan Mộc Hoàng Hôn nói khiến Du Tử Y sửng sốt, để mọi người đưa ra ý kiến? Gã ngoái đầu liếc nhìn Hoàng Hôn ca, điều này không giống tác phong của Hoàng Hôn ca a, Hoàng Hôn ca lúc nào cũng chuyên quyền độc đoán, từ bao giờ phải mượn người góp ý? Đáng tiếc trên mặt Hoàng Hôn ca nhìn không ra vui giận. Không ai đáp lời, không ai dám cất tiếng, Hoàng Hôn ca bảo ngươi giúp đỡ đưa ra ý kiến, ngươi cho là thật muốn nhờ ngươi đưa ra ý kiến sao? Đừng có ngây thơ! Đoan Mộc Hoàng Hôn biết tỏng là sẽ thế này, biết là nếu mình không nói rõ ràng không ai dám mở miệng. Gã không nói nhiều mà gọn gàng dứt khoát: "Ta muốn mọi người suy nghĩ giúp ta làm thế nào kiếm tiền!" Cái gì? Mọi người trừng tròn mắt, chắc tai mình nghe lầm. Người ở trong lòng bọn họ tựa như tại đám mây tít trên trời cao, đứng đầu hào môn thế gia đệ nhất Đoan Mộc gia tộc tới hỏi bọn hắn kiếm tiền thế nào? Đại ca, trò hề này chẳng đáng cười chút nào đâu... Ngay cả Du Tử Y cũng trợn lòi cả mắt, nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn như gặp quỷ. Vu Khải Vinh rụt rè lên tiếng: "Chuyện của ca ngài quan trọng lắm! Tiểu đệ có chút tiền riêng trong túi, hai trăm vạn, ca..." Người khác vội vàng dồn dập hưởng ứng, không quản có đau lòng hay không, mỗi người đều giơ vẻ mặt nghĩa khí, e sợ chậm chạp hơn kẻ kia. Ngay cả Du Tử Y cũng không dám tụt lại phía sau, hào khí vạn trượng: "Tiểu Du có năm trăm vạn, tất cả đều đưa cho Hoàng Hôn ca!" Lòng y chảy đầy nước mắt, đây là toàn bộ tài sản đấy, nhưng y không dám giấu giếm a, đến bây giờ nhiều đếm không xuể nữ nhân Du gia mê luyến tên mặt trắng này, mình có gia sản bao nhiêu, Hoàng Hôn ca thoáng cái là tra ra hết. Đến lúc đó nếu biết mình đưa ra không đủ số thì không chết cũng bị lột da. Được rồi, năm trăm vạn tuy rằng đáng tiếc nhưng không phải là tiêu lãng phí. Hơn nữa y biết rõ, Hoàng Hôn ca là người rất kiêu ngạo, chưa bao giờ lấy không người khác. Nói thật là Hoàng Hôn ca mở miệng nói tới tiền đã khiến Du Tử Y thất kinh. "Cảm tạ hảo ý của mọi người." Đoan Mộc Hoàng Hôn lắc đầu: "Ta không hỏi vay tiền, ta nói là kiếm tiền. Được rồi, ta đổi câu hỏi khác, mọi người giúp ta suy nghĩ xem làm thế nào kiếm được năm ức?" Con mắt mọi người lại trợn tròn. Nhưng lần này, không ai hé răng. Mọi người dù có chút tiền còm, mấy chục vạn một trăm vạn có. Như Du Tử Y có đến năm trăm vạn thì hiếm lắm. Năm ức hả? Cái này đã hoàn toàn không phải khái niệm một vài lượng. Gia tộc cho tiền tiêu vặt đến mức năm trăm vạn như Du Tử Y là đã hiếm có rồi. Bất luận gia tộc nào đều có thể đầu tư tài nguyên vào đệ tử quá năm ức, nhưng sẽ không đưa sẵn cho một vị đệ tử nhiều tiền như vậy để chi tiêu tùy ý. Du Tử Y cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hoàng Hôn ca, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" "Xảy ra chuyện gì?" Đoan Mộc Hoàng Hôn ngoái lại. Tức thì Du Tử Y căng thẳng: "Tiểu đệ là bị năm, năm ức hù dọa ngất rồi..." "À, ta đánh cuộc với người khác xem ai kiếm được năm ức trước." Đoan Mộc Hoàng Hôn bất động thanh sắc, nhìn thấy mọi người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Đánh cuộc, chuyện này đối với đám người bọn họ là chuyện thường ngày, đánh cuộc với các loại lý do ngạc nhiên cổ quái gì đều có. Năm ức nghe thật dọa người, nhưng với nhân gia là Hoàng Hôn ca a, với thân phận địa vị cùa Hoàng Hôn ca, đánh cuộc sao lại giống như bọn họ được? Đánh cuộc năm ức mới xứng với Hoàng Hôn ca a! Nhìn thấy mọi người đã bắt đầu động não, Đoan Mộc Hoàng Hôn lộ ra vẻ thỏa mãn. "Thường ngày ta chỉ biết tu luyện, đối với chuyện thương nghiệp kinh doanh dốt đặc cán mai, cho nên lần này mạo muội tới tìm mọi người thỉnh giáo thỉnh giáo. Ta biết mọi người có nhiều đường tính lại hiểu nhiều hơn ta. Mọi người hao tâm nhiều chút giúp ta, vô luận ai nghĩ ra được, Hoàng Hôn tất có báo đáp." Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn như kiếm, chậm rãi đảo qua toàn bộ bàn, giọng bỗng nhiên trầm xuống, đằng đằng sát khí. "Không nghĩ ra được, hôm nay không ai được đi!"