Ngũ Hành Thiên

Chương 100

Gặp quỷ thật rồi! Trong lòng Ngải Huy gào thét như có mấy vạn con dã thú đang tranh nhau, giẫm đạp mà chạy. Ít khi hắn rơi vào tình trạng không khống chế được tinh thần như vậy, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn kiếm ngay cục gạch, phang cho mặt tên đầy tớ kia nở hoa mới thôi. Hắn kiềm chế. Đang cố gắng kiềm chế! Nếu phá hỏng thì không thể bắt đền được nữa. Hắn tự nhắc nhở mình như vậy. Nếu có thể giết người, hắn đã làm rồi. Chỉ là không thể, đánh một trận mà không có ý nghĩa gì nên hắn phải kiềm chế lại. Trong môi trường hoang dã, ngươi nói với một người rằng, “ngươi đã cứu tam vậy ta thiếu ngươi một điểm ân tình” thì rất có thể, đợi chờ ngươi sẽ là cái chết. Ngươi nói với ai đó, “ta thiếu ngươi một lời hứa, lần sau sẽ cứu lại ngươi” thì rất có thể, đêm tối sẽ có người tới ám sát ngươi. Tại nơi hoang vu ấy, lời hứa chính là thứ viển vông nhất. Tay không bắt sói trắng? Thật sự là vô tình vô nghĩa! Ngải Huy đánh giá về Đoan Mộc Hoàng Hôn như thế. “Một lời hứa giá trị năm ngàn vạn sao?” “Tất nhiên!” Đoan Mộc Hoàng Hôn giương bộ mặt ngạo nghễ lên đáp. “Lời hứa của ta sao có thể chỉ có giá trị là năm ngàn vạn được?” Hắn có tự tin mà nói lời này. Lấy thân phận là người thừa kế của Đoan Mộc gia, đệ tử ruột của Đại Cương. Nếu hắn nói lời hứa của mình trị giá năm ngàn vạn thì cũng không nói quá chút nào. Ngải Huy đã kìm chế ý muốn giết chết tên gia hỏa trước mắt này nhưng sự kiên trì của hắn cũng là có giới hạn. Sự thực là không còn bao nhiêu. “Được, nhiều hơn nữa ta cũng không cần. Hai lời hứa, tương đương với một ức là được.” Lần này thì tới lượt Đoan Mộc Hoàng Hôn trợn mắt há mồm. Lẽ nào lại như thế? Chẳng lẽ tên này không biết lời hứa của mình giá trị thế nào hay sao? Sau này hắn không có ý định tiến vào mười ba bộ phỏng? Năm ngàn vạn? Tên gia hỏa này muốn làm nhục mình chắc? Lời hứa của mình chỉ có giá năm ngàn vạn? Ngươi có ngu xuẩn thế nào, lúc mở miệng cũng nên đổi lấy một bộ truyền thừa chứ! Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn lộ vẻ khinh thường. Ánh mắt hắn nhìn Ngải Huy ra chiều chán ghét. Tên gia hỏa này thật quá dung tục, chán ghét đến thế là cùng. Lửa giận khó lý giải bốc lên trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn. Hắn cảm thấy mình đã đưa ra một thứ rất quý giá, mà đối phương lại không chần chờ ném ngay cho chó, cuối cùng còn hỏi nó có thích ăn không? Nghĩ vậy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hai mắt như muốn phát hỏa. Ngải Huy không nao núng, cười nhạt bảo. “Không cần nói những lời thừa thãi đó. Một úc, có đồng ý hay không?” Thấy điệu bộ của Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn tràn đầy lửa giận, buột miệng đáp một tiếng “Có” nhưng ngay sau đó liền biến sắc. Từ nhỏ tới giờ, thực sự gã không thiếu tiền, sinh hoạt không phải lo lắng gì nhưng ăn mặc và việc tu luyện là gia tộc đầu tư cho lão, bình thường chẳng tiếc cái gì. Chỉ có tiền mặt là hắn không có bao nhiêu. Gia tộc cũng không cho hắn một số tiền mặt lớn đến như vậy để tiêu vặt. Hắn có muốn hỏi cũng không biết phải mở miệng thế nào! Hỏi mượn chỗ bằng hữu? Nghĩ vậy thôi là hắn đã lắc đầu. Hắn không có nhiều tiền tiêu vặt, bằng hữu của hắn cũng vậy. Hơn nữa, hắn rất hiểu những bằng hữu ấy. Không giống hắn chỉ chuyên tâm tu luyện, không truy cầu hào hoa xa xỉ. Bọn họ chủ thích ăn chơi đàng điếm, tuyệt đối sẽ không còn lại bao nhiêu. Muốn dựa vào bọn họ để thu thập đủ một ức tiền là chuyện không thế nào. Thà hắn tự dựa vào bản thân còn hơn. Ngải Huy thấy sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn biến đổi thì càng khinh thường trong lòng. “ Không có thì đứng khoác lác tung trời lên chứ! Ta quả không nhìn lầm ngươi. Thôi được, cứ coi như ta đã ra tay cứu một con chó là được.” Trong lòng, Ngải Huy thực chỉ coi Đoan Mộc Hoàng Hôn là một ngụy quân tử dối trá, vô tình vô nghĩa. Sau đó hắn chẳng thèm nhìn đối phương, nghênh ngang mà đi. Hắn là người yêu ghét rõ ràng. Cảm thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn không cất lên lời được, hắn thấy thực lãng phí thời gian. Mà thời gian với hắn rất quý. Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn hết chuyển từ xanh lại sang đỏ. Hắn cắn chặt môi. Hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất. Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa bị như vậy lần nào. Ngay cả một câu phản bác lại hắn cũng không thốt ra được. Đối phương muốn bảo vật gì, muốn truyền thừa gì hắn đều có thể nghĩ biện pháp. Thế mà đối phương lại chỉ cần tiền, cần đúng cái điểm yếu của hắn. Cảm giác thật là nhục nhã khiến da người hắn từ trắng nõn chuyển thành đỏ ửng như sắp bốc cháy. Hắn nắm chặt tay, ánh mắt thâm trầm. Được rồi, tại mình cả nghĩ mà thôi. Tên giả hỏa tục tĩu ấy sao xứng với lời hứa hẹn của mình? Không phải chỉ là một ức thôi sao? Ngươi cứ chờ đấy! Phế vật như ngươi kiếm tiền không dễ, nhưng ngươi sẽ nhanh biết thôi, đối với một thiên tài như ta thì kiếm một ức chỉ là chuyện nhỏ, không đáng phải bận lòng như vậy. Đoan Mộc Hoàng Hôn thầm tự nói với chính mình. Hắn hạ quyết tâm, tới đây phải kiếm thật nhiều tiền, kiếm cho đủ một úc! Không. Một ức cũng không đủ với thân phận của hắn. Hai ức. Không, phải năm ức! Mình muốn cầm năm ức mà ném thẳng vào mặt cái tên gia hỏa kia. Trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn hiện lên hình ảnh Ngải Huy nằm bên cạnh một đống tiền, ánh mắt long lanh muốn lấy lòng hắn. Gương mặt hắn hiện lên một tia yêu dị. Hắn cảm thấy trong người tràn đầy nhiệt huyết. Không sai. Chính là cảm giác ấy! “Ha ha ha…….”. Đoan Một Hoàng Hôn cất tiếng cười lớn. Đi vào đạo trường, Ngải Huy nhìn thấy Lâu Lan. Vẻ lo lắng trong lòng theo dió bay đi sạch. Loại ngụy quân tử như tên kia cứ để mặc hắn. Chúng ta có một Sa Ngẫu tốt như Lâu Lan là được rồi. Đúng lúc đó, phía dầu ngõ bỗng vang lên tiếng cười rung cả trời đất. Lâu Lan lắng nghe một hồi, trong mắt lóe hào quang. Một lúc sau mới nói. “Ngải Huy, tiếng cười của ngươi sao khác vậy? Quá phù phiếm, trung khí không đủ, tà hỏa công tâm, có khả năng sẽ ngất. Ồ, hình như nghe quen lắm. Lâu Lan đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.”Ở đầu ngõ, toàn thân Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ, sắc mặt đỏ lên quỷ dị. “Ngải Huy thấy vậy thì hừ một tiếng bảo. “Kệ hắn! Té xỉu càng tốt, đỡ cho ta phải động chân động tay…” Lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng Lâu Lan đâu. “Chạy đâu mất rồi?” Ngải Huy nhìn xung quanh, sau đó thấy Lâu Lan cõng Đoan Mộc Hoàng Hôn đang ở cửa vào thì không khỏi ngẩn ngơ. “Ngải Huy, là đồng học à? Cũng may mà Lâu Lan nhìn ra kịp.” Lâu Lan hài lòng cười. Ngải Huy rất muốn nói thứ người như vậy thà rằng đá ra ngoài cửa còn hơn, nhưng hắn thấy Lâu Lan nhiệt tình như vậy thì lời chưa ra khỏi miệng đã ngậm lại. Thật là, Lâu Lan quá tốt, lúc nào cũng chỉ thích giúp người thôi! Ngải Huy không có ý định thay đổi cách sống này của Lâu Lan. Kỳ thực trong lòng hắn cũng rất thích điểm ấy. Đó chính là điều khác biệt lớn nhất giữa Lâu Lan và các Sa ngẫu khác. Những Sa ngẫu khác chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, đối với những việc không có quan hệ với chủ nhân thì coi như không biết. Lâu Lan lại khác, nó tràn đầy hiếu kỳ đối với thế giới này, cũng ngập tràn yêu thương và lòng nhiệt tình. Như thế thật tốt! Ngải Huy buông mi mắt xuống, một bộ âm trầm như bóng tối. Thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn hôn mê bất tỉnh, Ngải Huy vừa có cảm giác ghét bỏ, lại đau đầu không biết nên làm sao.