Không thể không đề cập tới chuyện Tu Chân Giới được trời ưu ái, Linh lực tràn đầy, biên giới rộng lớn to lớn, dường như trời cao ban tặng. Tu Chân Giới ngạo nghễ, từ đó tới nay hầu như người tu chân đều cho rằng Tu Chân Giới mới là trung tâm của thế giới. Hoàn cảnh sinh tồn Man Hoang cho tới tận bây giờ chưa từng được bọn họ để vào mắt. Nhưng chẳng ai thể ngờ, Linh lực thiên địa càng lúc càng mỏng manh. Linh lực là căn bản hệ thống tu chân, khi Linh lực tiêu tán, tu chân thế giới huy hoàng mà rực rỡ, cũng ầm ầm đổ nát. Nguyên lực không phải thứ gì kỳ khôi. Từ thời đại tu chân đã có người nghiên cứu rồi. Mà ở thời đại tu chân Linh lực tràn đầy nên cách vận dụng Linh lực rộng lớn hơn nhiều. Bởi vì sự sinh động của Linh lực hơn Nguyên lực rất nhiều nên dễ sử dụng. Linh lực tràn trề ức chế Nguyên lực sản sinh. Vì thế ở thời đại tu chân phần nghiên cứu Nguyên lực chỉ có vài môn phái nhỏ. Chỉ đến khi Man Hoang Linh lực mỏng manh, Nguyên lực mới trở thành chủ lưu. Không thể không đề cập tới chuyện Tu Chân Giới được trời ưu ái, Linh lực tràn đầy, biên giới rộng lớn to lớn, dường như trời cao ban tặng. Tu Chân Giới ngạo nghễ, từ đó tới nay hầu như người tu chân đều cho rằng Tu Chân Giới mới là trung tâm của thế giới. Hoàn cảnh sinh tồn Man Hoang cho tới tận bây giờ chưa từng được bọn họ để vào mắt. Nhưng chẳng ai thể ngờ, Linh lực thiên địa càng lúc càng mỏng manh. Linh lực là căn bản hệ thống tu chân, khi Linh lực tiêu tán, tu chân thế giới huy hoàng mà rực rỡ, cũng ầm ầm đổ nát. Trăm vạn năm qua, Tu Chân Giới chưa bao giờ từng để Man Hoang ở trong mắt bỗng trở thành địch nhân bọn họ không thể chiến thắng. Bậc tiền bối bị buộc đến tuyệt cảnh mới điên cuồng tìm kiếm lực lượng mới. Mà các địch nhân của bọn họ là Hoang thú và Man tộc trở thành vị sư phụ. Nguyên lực được tìm ra và phát triển chính trong tình huống như vậy, những người tu chân có trăm vạn năm tích lũy, bọn họ nhanh chóng khai sáng hệ thống Ngũ Hành Nguyên lực thuộc về bọn họ. Lý luận không ngừng được hoàn thiện, hệ thống trở nên đầy đặn, Ngũ Hành Thiên cũng từ từ cường đại. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành chi lực là cơ sở cấu thành vạn vật, ổn định Ngũ Hành chi lực liền cấu thành vật chất, mà Ngũ Hành chi lực sinh động chính là Ngũ Hành Nguyên lực. Hiện tại trong lý luận Ngũ Hành, năm loại Nguyên lực không có bản chất bất đồng, bọn họ chẳng qua là hình thái bất đồng của Nguyên lực. Năm loại hình thái bất đồng, chuyển hóa qua lại, khắc chế lẫn nhau đi thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ. Đây cũng là vì sao Ngũ Hành chi lực rất ít khi tồn tại đơn độc, thường thường tồn tại cộng đồng. Đây cũng là tự nhiên, nguyên nhân của sự phức tạp. Đổng phu tử giảng giải đều là đạo lý dễ hiểu nhất, rất nhiều người cho là khô khan vô dụng, nhưng đã giải thích quá nhiều nghi hoặc trong lòng hắn. Hắn chỉ biết mỗi một bộ Kiếm tu kia, cho dù là đường hoàng đại đạo hay là bàng môn tả đạo thì vẫn là kiếm điển. Nhưng mất cơ sở Linh lực, mấy thứ này không còn giá trị nữa. Chính hắn nặn được ra hạt giống Kiếm thai, ba năm vẫn chưa nảy mầm, đã không thể trông cậy được. Lật xem vô số kiếm điển tầm mắt Ngải Huy vẫn được mở rộng, lý luận Kiếm tu cổ đại đã phát triển đến đỉnh phong lâu rồi, bác đại tinh thâm rộng như biển. Thời gian ở Man Hoang, hắn vận dụng rất nhiều chiêu thức khác hẳn người bình thường, ngay cả những Nguyên tu đại nhân thực lực mạnh mẽ cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hắn có thể từ Man Hoang sống sót trở về, không phải chỉ trông vào may mắn. Khi trước hắn học toàn những mảnh rời rạc, hiện tại khẽ chỉnh lý sẽ mạch lạc. Điều này làm hắn cảm thấy hưng phấn, trước đó hắn đã mơ hồ có ý tưởng, hiện tại xem ra, những ý nghĩ này không phải là không có khả năng thực hiện. Hắn kiềm chế chao đảo trong lòng, bây giờ chưa phải lúc, hắn cần tích lũy nhiều hơn nữa. Cảm Ứng Tràng đã tới, mới khóa đầu tiên đã có thu hoạch như thế làm hắn vui mừng không thôi, hắn tràn ngập mong đợi với chương trình học tiếp theo. Thời kỳ cắp sách bình thản mà phong phú, nhưng đối với Ngải Huy giống như ánh mặt trời mỹ hảo. Mỗi một ngày, mỗi một bài giảng hắn đều cực quý trọng. Đối với một vị tư chất bình thường, có được cơ hội này thực không dễ. Hắn giống như tấm bọt biển, tham lam hấp thu hết thảy chất dinh dưỡng. Khóa học vỡ lòng của Đổng phu tử rất ngắn, chỉ có mười tiết, Ngải Huy chưa thỏa mãn. Chương trình học của hắn rất nhiều, hắn phát hiện luôn dính đến phương diện nguyên lý tu luyện Nguyên lực, chỉ có học vỡ lòng với Đổng phu tử. Lại nữa khóa phu tử truyền thụ cho đều là một vài chiêu thức cực kỳ thực dụng, hoặc pháp môn tu luyện mà hiếm có phu tử sẽ giảng giải đạo lý. Có lẽ trong mắt phu tử, những học viên mới nhập môn biết tu luyện như thế nào là đủ rồi. Bây giờ Ngải Huy đã từ từ quen với cách sinh hoạt học tập ở Tùng Gian Thành, không còn phản ứng kịch liệt như lúc ở đại môn Cảm Ứng Tràng. Quy định học tập ở Tùng Gian Thành khá lỏng lẻo, không có quy định cứng nhắc. Bất kỳ chương trình học, chỉ cần ngươi đủ điều kiện, ví như đủ cảnh giới là có thể chọn môn học. Nhưng hắn vẫn có lớp, bạn học của hắn chính là mấy người đã gặp từ ngày đầu tiên, mà phu tử phụ trách cũng là vị Hứa phu tử. Cảnh giới thực lực mọi người chênh lệch khá xa, từng người chọn chương trình học không giống nhau, bình thường khó mà gặp mặt. Mỗi tuần họp lớp một lần chúng mới gặp lại nhau. Không ai lưu ý Ngải Huy. Tuyệt đại đa số học viên e rằng chẳng nhớ cái tên Ngải Huy. Thực lực không mạnh lại không phải học sinh quảng giao nên hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Hứa phu tử thấy mọi người đều đã đến đông đủ, liền bắt đầu nói: "Lần này gọi mọi người tới là muốn nói về chuyện Anh Hoa Phong Xã." Nghe thấy bốn chữ "Anh Hoa Phong Xã", mấy học viên tới từ Ngũ Hành Thiên tức khắc giống như hít thuốc lắc, mà học viên đến từ Cựu Thổ thì mờ mịt. "Anh Hoa Phong Xã, thực tế chính là chọn lựa một vài đồng học có thực lực, thiên phú tương đối khá. Trong xã không những có phu tử chuyên biệt chỉ điểm tu luyện, còn có được thực hành, tỷ như phụ trách một ít công tác trong trường học, tỷ như tổ chức trận đấu giao thiệp với trường học ở thành khác vân vân. Thậm chí có cơ hội theo phu tử tiến nhập hoang dã, cảm thụ thử bầu không khí hoang dã." Có thể tiến nhập hoang dã, chuyện này khiến các học viên tức thì trở nên hưng phấn, líu ríu thảo luận với nhau. Trong mắt mọi người, Hoang dã thần bí, tràn đầy thứ không biết. Có các phu tử cùng đi, không cần lo lắng vấn đề an toàn, có thể vào hoang dã trải nghiệm sơ sơ khiến các học viên mong đợi. Trong đám học viên hưng phấn, Ngải Huy thực hờ hững, hắn không chút động lòng đối với cái gọi là Anh Hoa phong xã này. Có Phu tử chỉ điểm cũng tốt nhưng mà đối với hắn hiện tại trọng yếu nhất chính là tích lũy đủ nguyên lực, mở bản mạng nguyên phủ. Về phần hoang dã, hắn đã ở đó đến độ muốn ói ra rồi. Hứa phu tử nhìn thấy học viên hưng phấn, mỉm cười nói tiếp: "Đương nhiên, điều kiện trúng cử Anh Hoa phong xã tương đối hà khắc. Mọi người mới tiến nhập Cảm Ứng tràng, nếu như dựa theo thông lệ hàng năm, tiêu chuẩn thấp nhất hẳn phải là mở được tối thiểu hai cung." Phía dưới tức thì xôn xao, dựa theo tiêu chuẩn này, lớp học chỉ có ba hoặc năm người có thể đạt chuẩn. Người cảm thấy mình có thể trúng cử thì lộ ra vẻ hưng phấn. "Đó là tiêu chuẩn thấp nhất, hơn nữa không phải tiêu chuẩn chết, mọi người cứ đi thử xem." Hứa phu tử nói tiếp: "Làm thế nào mới trúng tuyển, mọi người đi sẽ biết. Hiện tại ta chỉ muốn nói, hễ là học viên trúng cử, Tùng Gian thành của chúng ta có khen thưởng, đều là tài nguyên có lợi rất lớn đối với việc tu luyện. Mọi người nỗ lực lên. Đoan Mộc Hoàng Hôn, phát những tài liệu này ra." Đoan Mộc Hoàng Hôn là quý công tử quần áo hoa lệ mà Ngải Huy nhìn thấy tại cửa vào lúc trước, cũng là học viên thực lực mạnh nhất trong lớp. Ngải Huy lãnh đạm, khen thưởng phỏng chừng không tệ, nhưng nhớ lại mình có rất nhiều việc vặt, nên chuyện chẳng có lực hấp dẫn gì. Huống chi, thực lực của hắn kém quá. Suy nghĩ của hắn chuyển sang việc tu luyện, hoàn cảnh tu luyện ở Tùng Gian thành ưu việt, quả thực tựa như thiên đường. Hắn đang cân nhắc kế hoạch tu luyện của mình, suy nghĩ thật cẩn thận. Đoan Mộc Hoàng Hôn phân phát tư liệu tới gần chỗ Ngải Huy, y không dừng lại, chỉ bâng quơ một câu đầy mỉa mai: "Học vỡ lòng chưa xong, chẳng cần xem." Ngải Huy không hiểu ra sao, địch ý của đối phương thực sự không giải thích được, hơn nữa... Quá là ấu trĩ a! Tại Sư gia. "Chỉ tìm hiểu được sáu người?" Thanh âm Sư Tuyết Mạn không lớn, nhưng nhiệt độ cả đại sảnh giống như đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, toàn bộ người hầu hộ vệ thầm rùng mình. Phía dưới, sắc mặt người phụ trách phân bộ Tùng Gian thành chàm như đất, thân thể run cầm cập, giọng nói run rẩy: "Thuộc hạ thật sơ suất! Lúc đó không lưu lại tính danh, lại vừa đúng lúc học kỳ mới khai giảng, làm chúng ta gặp rất nhiều khó khăn. Chúng ta chỉ có thể thông qua một số thông tin như nghe đồn giữa các đồng học, phản hồi từ thương gia gần đó, cuối cùng tìm ra được sáu người, nhưng mà chúng ta loại bỏ cả sáu người này." Hiện tại gã hối hận đến ruột cũng đen, tự dưng bày ra trận mù chiến? Cái này là mình tự đẩy mình xuống hố lửa a! Sư Tuyết Mạn hít sâu một hơi, nỗ lực kiềm chế tâm tình, nàng biết rõ điều này không thể trách người khác. Lúc đó phản ứng của mình chậm nửa nhịp, kỳ thực chỉ cần lúc đó mình không đờ đẫn thì có thể thoải mái có được tư liệu tất cả, tên gia hỏa chết tiệt kia chạy không thoát. "Khổ cực rồi, ngươi đã làm rất tốt, cái này không phải sai lầm của ngươi." Thanh âm Sư Tuyết Mạn lành lạnh. Ở phía dưới, nước mắt người trung niên đã chảy ra, gần đây ông phải chịu áp lực rất lớn, vượt xa người bình thường tưởng tượng. Hơn nữa việc tìm hiểu tin tức thủy chung không có tiến triển, ông cũng sắp đến biên giới sụp đổ. Bầu không khí khẩn trương trong đại sảnh tức thì giảm. Sư Tuyết Mạn chậm rãi nói: "Nhưng mà chuyện này còn là cần ngươi lưu tâm. Mọi người đều phối hợp với ngươi, bằng mọi giá tìm ra người này." Người trung niên không ngờ thái độ của tiểu thư kiên quyết như thế, không phải lần đầu tiên ông nghe từ "Bằng mọi giá" của tiểu thư. Nhưng mà nghĩ đến tính cách càng bị áp chế càng bướng của tiểu thư, ông cũng cảm thấy đây mới là bình thường. "Thuộc hạ nhất định tận lực." Ông không dám hứa hẹn, suy nghĩ một lúc bèn nói tiếp: "Thuộc hạ có một ý, không biết có thể được hay không." "Ý gì?" Sư Tuyết Mạn dứt khoát hỏi. "Chúng ta tìm như vậy như tìm kim đáy biển. Nhưng thuộc hạ nghĩ, hắn có thể uy hiếp tới tiểu thư ngài, vậy thực lực nhất định mạnh mẽ. Người giống như vậy, ở Tùng Gian thành nhất định là nổi bật giữa đám đông. Thuộc hạ lại nghĩ, với thực lực người đó, trúng cử Anh Hoa phong xã hẳn là không thành vấn đề. Chúng ta có nên thu hẹp phạm vi lại hay không, bắt đầu từ Anh Hoa phong xã?" Ông nhìn Sư Tuyết Mạn, ông chưa nhìn thấy vị thần bí kia xuất thủ, chi tiết chiến đấu giữa người thần bí và tiểu thư ông vẫn không biết, nên phán đoán thực lực người này như thế nào, chỉ có tiểu thư mới có quyền lên tiếng. Sư Tuyết Mạn theo lời người trung niên nói, đôi mắt đẹp sáng ngời, khi thuộc hạ nhìn về phía nàng, nàng không chút do dự đáp: "Nhìn thật kỹ Anh Hoa phong xã, ta muốn có danh sách mau chóng." "Vâng!" Thuộc hạ vội vàng đồng ý. Sư Tuyết Mạn xoay người bỏ đi, mạnh mẽ vang dội. Cô không muốn lãng phí thời gian, hiện tại trong đầu cô là tu luyện, mọi thứ trong mắt đều là ý chí chiến đấu thiêu đốt. Dù cho hiện tại ngươi mạnh hơn ta, ta cũng tuyệt đối không buông tha! Sỉ nhục này, Sư Tuyết Mạn ta nhất định sẽ chính tay đòi lại!