Ngư dược nông môn

Chương 20 : Đậu phụ khô

Từ hôm tai nạn con cua đã qua chừng tám chín ngày, dù là Đỗ Tiểu Ngư chiếu cố tốt, mỗi ngày đổi nước cho con cua, lấy giun cho chúng nó ăn, nhưng vẫn bị chết vài con, về việc này nàng không có kinh nghiệm, làm cho nàng rất đau lòng, may mà Đỗ Hoàng Hoa nói là vài ngày nữa sẽ đi trấn Phi Tiên, như vậy con cua có thể chống đỡ đến cuối cùng chắc vẫn còn không ít, sao một bát cua lớn chắc không thành vấn đề.Nghĩ vậy nàng an tâm, nay chỉ lo lắng làm đậu phụ khô, làm đậu này tuy rằng thành hình, chung quy không có tư vị là không thể ăn. Cách một ngày, Đỗ Văn Uyên rốt cuộc mang đến tin tức tốt, cầm về vài loại hương liệu, đưa cho Đỗ Tiểu Ngư nhìn xem thích hợp hay không. Giấy gói màu vàng trong có hơi nâu, màu đỏ sậm, nàng cẩn thận phân biệt phát hiện là quế và hoa tiêu, đang định cao hứng vỗ tay, kết quả nhìn thấy ánh mắt Đỗ Văn Uyên đang nhìn nàng lập tức thu hồi tay, lấy tay chỉ vào hỏi, “Đây là hương liệu à? Cái này gọi là gì?” Nàng cầm lấy một viên hoa tiêu làm bộ tò mò. Nàng vốn đề phòng Đỗ Văn Uyên, tuy nói là người nhà, nhưng biết nhiều thứ không nên biết gì đó, nếu bị hỏi đến chỉ sợ mình không trả lời nổi. “Không phải muội nói muốn hương liệu sao, sao lại hỏi ta cái này rồi?” Đỗ Văn Uyên kỳ quái nói. Đỗ Tiểu Ngư nhức đầu, “Này, Ngô Đại nương lần trước cho muội ăn đậu tương sao, bên trong có bột ngũ vị hương, bà nói có hương liệu ăn ngon lắm, muội nghĩ nếu này đậu hủ phơi nắng dùng hương liệu nấu khẳng định cũng ăn ngon.” Không có lỗ hổng, Đỗ Văn Uyên không hỏi lại, “Đây là quế, hoa tiêu, đi, hiện tại cầm nấu đi.” Hai người hưng phấn mà từ trong phòng chạy ra, Đỗ Tiểu Ngư đi hai bước đột nhiên dừng lại, “Nhị ca, mấy thứ này huynh lấy từ chỗ nào?” “Từ chỗ một người cùng trường, tỷ phu hắn mở cửa hàng bán hương liệu, cho nên trong nhà cũng có chút.” Thì ra là hỏi xin của người ta, Đỗ Tiểu Ngư sợ nhất hắn làm ra cái gì bất lợi cho chuyện học hành, nếu như bị Triệu thị biết, khẳng định sẽ liên lụy bản thân bị mắng, dù sao nấu đậu phụ khô là nàng đề suất, nhưng hiện tại không tồn tại chuyện này, nàng vô cùng cao hứng chạy đến trong viện đem một cái sàng trúc lại, đậu hủ phơi nắng co lại như vậy, mấy khối đậu hủ lớn giờ thành bé tí. “Tỷ, nấu đậu phụ khô!” Nàng hô lớn một tiếng, cầm lấy mấy cây củi thêm lửa. Đỗ Hoàng Hoa đã nhấc chân vào nhà, thấy thế vội lấy củi trong tay nàng bỏ xuống, “Lúc này đừng cho vào, sẽ chật, phải đợi bên trong cháy bớt một chút mới được.” Nói xong vuốt tóc nàng, “Bên trong quá nóng, một lát nữa muội sẽ bị chảy đầy mồ hôi, để tỷ làm cho.” Kỳ thật nhóm lửa cũng phải học hỏi, Đỗ Tiểu Ngư không học giỏi, nở nụ cười hì hì hai tiếng, “Muội đây cùng Nhị ca phụ trách nấu thứ này.” Nước ấm vẫn còn trong nồi, nấu cho sôi lên là được, vì đậu phụ khô rất ít, Đỗ Văn Uyên lấy cái gáo múc một cái thì gần hết rồi, Đỗ Tiểu Ngư nhìn mấy cái bình nhỏ trên bếp lò, có đường có muối có tương, lấy lần lượt từng loại, bảo Đỗ Văn Uyên bỏ vào trong nước nóng. Nàng thường nhìn Triệu thị và Đỗ Hoàng Hoa nấu cơm nấu đồ ăn, hiểu được những thứ này là bình thường thôi. Chờ muối và đường triệt để hòa tan, lại cho hương liệu, cũng thêm chút nước. Lần này chỉ có hai loại quế và hoa tiêu, thật sự là đáng tiếc, nếu có thêm bát giác, Đinh Hương, hồi hương, có thể làm chính tông đậu phụ khô ngũ vị hương rồi! Nước lại sôi trào, Đỗ Tiểu Ngư cầm đậu phụ khô đổ vào trong nước. Rất nhanh sao đó có mùi phiêu tán ra, Đỗ Hoàng Hoa cười nói, “Ngửi thật đúng là không tệ, không biết ăn lên thì thế nào.” “Nhất định là ăn ngon!” Đỗ Tiểu Ngư rất tự tin, đậu phụ khô này là một trong những món nàng thích ăn nhất, nhưng mà thiếu hạt tiêu đỏ phỏng chừng sẽ kém cỏi một chút, nhưng bọn họ thoạt nhìn cũng không ăn được cay, nhập gia tùy tục vậy. Ước chừng nấu thời gian nửa nén hương, nàng nhấc cái vung nồi ra nhìn, phát hiện nước sánh váng rồi, đậu phụ khô đã ánh màu đỏ sậm rất mê người. “Tốt lắm, tốt lắm, ăn được rồi!” Nàng nhảy dựng cao mấy thước biểu lộ tâm tình vui sướng của mình, đậu phụ khô tự tay chế tác rốt cuộc ngang trời xuất thế, điều này làm cho nàng cảm giác thành tựu, “Nhị ca, mau vớt lên, mau nếm thử, hương vị thế nào?” Nàng rút một đôi đũa ra, Đỗ Văn Uyên vừa vớt lên một khối đã bị nàng thổi đưa đến bên miệng, rồi sau đó hai ánh mắt nhìn thẳng hắn không rời. Không ăn cũng không được, Đỗ Văn Uyên một ngụm cắn lên, trong mắt sáng ngời, “Ăn ngon.” “Thật sự?” Đỗ Tiểu Ngư vui vẻ, lại gắp khối đút cho Đỗ Hoàng Hoa, “Thật sự ăn ngon sao?” Vẫn là mùi vị đậu hủ nhưng lại rất non, hương vị vừa đủ, có chút ngọt có chút mặn, lại tản ra một loại mùi, Đỗ Hoàng Hoa liên tục gật đầu, “Thật sự ăn ngon lắm!” “A, thành công!” Đỗ Tiểu Ngư chạy vài bước lại bôn trở về, bản thân cũng nhấm nháp một hồi. Đậu phụ khô này nếu so sánh với trước kia tự nhiên là không được, nhưng nơi này không có đậu phụ khô khác làm cạnh tranh, thì phải là độc nhất rồi, có hương vị như vậy đã đủ hấp dẫn người, nàng sờ sờ cằm, ức chế không được muốn cười to ra, xem ra ngày mai đi trấn Phi Tiên kiếm vài cái bạc hẳn là không có vấn đề! Triệu thị và Đỗ Hiển lúc trở về thấy ba cái đứa nhỏ vây quanh một cái chén lớn không biết đang làm cái gì, biểu tình đều là vui rạo rực, như là có chuyện tốt. “Mẹ, mau tới nếm thử Tiểu Ngư làm thứ này ăn ngon lắm!” Đỗ Hoàng Hoa cầm cái chén nhỏ gắp hai khối nhỏ đưa qua. “Có thứ tốt gì?” Triệu thị không nhịn được nói thầm vài tiếng, tiểu nữ nhi này lắm chuyện, thật sự có thể giày vò ra thứ ăn được sao? Bà nhìn đậu hủ này bị Đỗ Tiểu Ngư để sắp thối rồi, đang nghĩ trong chốc lát bảo nó ném đậu hủ đi, về sau không cho chơi trò đậu hủ này nữa, tuy nói không đáng giá bao tiền, nhưng Đỗ Hoàng Hoa vừa vặn thích sủng muội muội, lần nào cũng chạy theo điên cùng, không phải là lãng phí thời gian sao. Nhưng Đỗ Hiển rất có hứng thú, trong nhà đại nữ nhi trầm tĩnh, con trai là đứa suốt ngày trong phòng đọc sách, chỉ có Đỗ Tiểu Ngư thường nói chuyện làm nũng với ông, càng phát ra yêu thương, xoay người ôm lấy Đỗ Tiểu Ngư hỏi, “Là thật sự? Tiểu Ngư nhà chúng ta quả nhiên lợi hại, mau cho cha một khối nếm thử nào.” Nói xong mở ra miệng chờ. Đỗ Tiểu Ngư lập tức gắp một khối đưa đi qua. “Ừm, không tệ, không tệ, còn ngon hơn cả cà tím muối mẹ con làm đấy.” Đỗ Hiển vừa nói vừa liếc Triệu thị. Triệu thị có chút không tin, gắp một khối cho vào miệng, nửa ngày không nói gì. “Nhìn mẹ con ăn ngây người kìa.” Đỗ Hiển cười ha ha, ngày thường nhìn ánh mắt vợ làm việc, nhưng lúc này cũng chế nhạo Triệu thị. Đỗ Văn Uyên thấy thế nói, “Ngày mai tỷ muốn đi trấn Phi Tiên, chúng con đang thương lượng đem thứ này bán lấy chút tiền, mẹ thấy thế nào?” Triệu thị buông chiếc đũa, nhìn Đỗ Tiểu Ngư sẵng giọng, “Nha đầu kia, thật sự là cái này cũng có thể ép buộc ra được!” “Mẹ cảm thấy ăn ngon là được, về sau Tiểu Ngư thường xuyên làm cho mẹ ăn nha.” Đỗ Tiểu Ngư khoe mẽ, phe phẩy tay áo, “Lúc trước đậu hủ đều là mẹ làm cho, mẹ mau đặt cho đậu hủ cái tên đi, vạn nhất đi trấn trên bán người ta hỏi đến cũng không biết trả lời thế nào, đậu phụ khô nghe qua không dễ nghe, hơn nữa bọn họ nghe được hai chữ đậu hủ sẽ hỏi đông hỏi tây, phiền lắm.” Triệu thị cười cười, gõ đầu Đỗ Tiểu Ngư một cái, “Thật đúng là coi trọng thế, bán đồ ở trấn trên được bao nhiêu tiền chứ, các con tự nghĩ đi.” Bà vẫn cho rằng đây là trò chơi của trẻ con, xoay người đi chuẩn bị cơm chiều. Đỗ Hiển buông Đỗ Tiểu Ngư ra cười nói, “Muốn đặt tên sao không đi hỏi Nhị ca con, đọc sách lâu như vậy phí công à!” Còn không phải muốn dỗ Triệu thị vui vẻ sao, nhưng mà dỗ sai chỗ rồi, Đỗ Tiểu Ngư mân mê miệng. “Hay là gọi đậu phụ khô đi.” Đỗ Văn Uyên đột nhiên nói, “Dễ nhớ, hơn nữa hương liệu sở chế cũng xứng với nguyên liệu, thế nào?” Nói tới nói lui vẫn là cái tên đời sau thường dùng, Đỗ Tiểu Ngư cảm khái một tiếng, nàng tiếp nhận rồi, nói thật đậu phụ khô quả thật phù hợp nhất. “Tỷ, ngày mai lúc nào đi trấn trên? Hay là đi sớm một chút?” Phi Tiên trấn cách có chút xa, qua lại hai canh giờ, mà nàng còn có nhiều việc cần hoàn thành, thời gian cảm thấy không đủ, mà chuyện bán đậu phụ khô này không biết mất bao lâu, thật sự khó có thể đoán trước. Nàng vừa rồi tự tin tràn đầy, nhưng Triệu thị nói đả kích đến nàng nhiều lắm, vạn nhất không bán được vài cái tiền vậy phải làm sao? Một phen tâm huyết của nàng không thể ngâm nước! “Được, sáng sớm chúng ta bước đi.” Đỗ Hoàng Hoa đồng ý, “Ta hiện tại đi thu thập thu thập.” Chờ Đỗ Hoàng Hoa đi rồi, nàng hỏi Đỗ Văn Uyên, “Nhị ca ngày mai giống như không rảnh, sao cũng muốn đi cùng chúng ta? Mẹ mà đồng ý mới là lạ.” Vô duyên vô cớ trốn học một ngày, Triệu thị khẳng định sẽ không đáp ứng. “Ta bây giờ đi nói với mẹ.” Hắn đứng lên đi vào phòng bếp. Kết quả Triệu thị đương nhiên không đồng ý, nói đi trấn trên hai người Đỗ Hoàng Hoa và Đỗ Tiểu Ngư là đủ rồi, mà Đỗ Văn Uyên lấy cớ nhiều, muốn đi theo giúp Đỗ Hoàng Hoa, ai ngờ Triệu thị lại nói bản thân đi hoặc là để Đỗ Hiển đi, dù sao chính là chết sống không đồng ý, mắt thấy hai người hoành mũi trừng mắt, Đỗ Tiểu Ngư thấy Đỗ Văn Uyên lúc này thái độ kiên quyết vội vàng đi vào. “Mẹ, để cho Nhị ca cùng đi thôi!” Lúc cần gấp khẳng định phải làm nũng, nàng lại là ôm đùi lại là cầu xin, “Con cùng Nhị ca chưa cùng nhau đi trấn trên bao giờ, mẹ cho ca đi thôi! Con muốn Nhị ca đi cùng!” Triệu thị giận tái mặt, “Nói bậy bạ gì đó, Nhị ca con phải học bài, sắp nhập huyện thử rồi!” “Phải qua năm mới mới đi mà, mẹ, Nhị ca ngày ngày học bài sẽ phát ngấy đó, nhìn thư đến mức muốn nôn rồi, sao có thể không nghỉ ngơi!” Đỗ Tiểu Ngư tiếp tục làm hư, “Mẹ ngày ngày ăn đậu cũng muốn phun, Nhị ca cũng là người, sao không thể lên trấn chơi một chút? Mẹ còn không cho đi, Nhị ca sẽ bị thương tâm đấy, vừa rồi cùng chúng con nói nửa ngày bán đậu phụ khô thế nào, nếu Nhị ca không đi, chúng con tính bạc cũng không tính được, không phải là sẽ bị người ta lừa à? Mẹ, chỉ một ngày có được không?” Triệu thị nghe không khỏi nhớ tới vừa rồi khi ba cái đứa nhỏ vây quanh ở cùng nhau cười đến vui vẻ, nhìn ra được con trai là thật sự muốn đi, bà thở dài, rốt cuộc miệng nới lỏng, kéo Đỗ Tiểu Ngư sắp tụt xuống sát đất lên, “Haiz, con đấy, tiểu tổ tông này, theo con, theo con, ngày mai cùng nhau đi đi, chỗ Lưu phu tử ta nhờ người báo tin.” Đỗ Văn Uyên sắc mặt từ âm u chuyển sang sáng sủa, liếc mắt Đỗ Tiểu Ngư, người sau làm cái mặt quỷ với hắn. Hai người vô cùng cao hứng tay cầm tay bước ra khỏi phòng bếp.