Ngủ đông
Chương 91 : Phiên ngoại 5
Shim Changmin bình thản bưng chén lên thưởng thức vị trà Nhật, đối diện là Yamasan Sano đang kinh ngạc nhìn cậu
“Như thế nào lại xảy ra chuyện đó?”
Những từ cuối cùng của câu hỏi, nó cố ý tăng ngữ khí lên, Shim Changmin thậm chí còn cảm thấy hơi thở của đối phương có pha lẫn hứng thú, quả thật, trong đôi mắt của Yamasan Sano đang nhìn cậu chằm chằm lóe lên những tia sáng
“Này mới có vài năm, Gia tộc Benchelle đã dễ dàng đổi chủ, mà Mafia Italy cũng liên quan đến vụ này, thật sự rất thú vị!”
Changmin nhấp một ngụm trà, thở dài
“Nếu cậu đang nóng lòng muốn tham gia như vậy, chúng ta ngay lập tức bàn đến chuyện hợp tác để cứu người, còn nếu cậu đang hả hê, tôi đơn giản không cần thiết phải ở lại nơi này.”
Đặt chén trà xuống, Changmin đứng dậy có ý muốn rời đi, Yamasan Sano vội vàng lên tiếng
“Ây ây ây! Em không có nói là không đi! Có một cơ hội phát triển kinh doanh vũ khí tốt như vậy, em làm sao có thể để nó vụt mất! Anh Changmin quả thực rất xấu tính, vừa khó chịu lại vừa thiếu kiên nhẫn nha.”
Thằng nhóc bĩu môi khẽ càu nhàu, một người nào đó mở cửa bước vào phòng, cả người là bộ tây trang đen, nhìn thấy Changmin, người đó cung kính cất lời chào
“Cậu Shim, đã lâu không gặp.”
Nhìn thấy người đàn ông mới vào, Yamasan Sano lập tức mỉm cười, chạy tới vòng tay lên cổ người nọ
“Kurai! Anh nhìn xem Hội Con Bọ Cạp Vàng lại bắt nạt người!”
Khuôn mặt Kurai lập tức đỏ bừng, có chút cứng ngắc giữ lấy tay của Yamasan Sano
“Cậu chủ, phía người của chúng ta ở Nepal đã xác thực chuyện của cậu Shim vừa nói, nếu chúng ta muốn hành động thì phải càng nhanh càng tốt.”
Changmin nhìn một lượt qua Kurai, cậu nhớ lại cuộc chiến tại Busan ngày đó, người phụ cận này của Yamasan Sano đã bất chấp nguy hiểm dưới trận mưa, sẵn sàng làm mồi nhử, kết quả bị cảnh sát Hàn Quốc bắt sống, cậu không biết Yamasan Sano đã làm cách nào để đem người an toàn rời khỏi cục cảnh sát Seoul, nhưng dựa vào tình hình lúc này, có thể thấy sự phụ thuộc của Yamasan Sano với Kurai đã lớn hơn nhiều so với thứ tình cảm cực đoan mà nó dành cho Kim JaeJoong ngày trước, điều này cũng tốt, đứa trẻ hay thay đổi này, vẫn không bao giờ để cho người khác coi thường mình.
Ôm lấy cánh tay Kurai, Yamasan Sano nhìn Shim Changmin có chút không cam lòng, đôi lông mày xoắn vào nhau
“Ây, giúp đỡ Hội Con Bọ Cạp Vàng không biết là phúc hay họa, anh JaeJoong thông minh như vậy, thật sự sợ bị thiệt thòi ”
Ngữ điệu cuối câu lại nhấn mạnh một chút, Changmin nhìn nó, tỏ vẻ không quan tâm, trực tiếp trao đổi với Kurai
“Tầng thượng của Hotel Silver Home để trống, có thể dùng làm bãi đỗ, khi hai bên bắt đầu cuộc chiến, tầng trệt chắc chắn sẽ bị bao vây, tầng thượng trở thành nơi ứng cứu dễ dàng nhất, cho nên trực thăng của Tổ chức Chim Ưng Núi nhất định phải được điều động tới.”
“Cậu Shim yên tâm, hiện tại ở Nhật Bản chúng tôi có hai trực thăng, thêm một chiếc của cậu Shim mang từ Hội Con Bọ Cạp Vàng tới đây nữa, ba chiếc cùng được điều động, tiếp ứng cùng cậu Kim, hẳn là hai người bọn họ sẽ không có vấn đề gì.”
Yamasan Sano vẫn cười hì hì, chưng bộ mặt toe toét ra nhìn Changmin
“Cha em cũng đã có một lần kinh doanh với Gia tộc Julier, không thể không nói, vũ khí của Mafia Châu Âu so với của chúng ta hoàn hảo hơn nhiều, mấy năm qua, Hội Con Bọ Cạp Vàng của các anh đã tẩy trắng, súng ống đạn dược của Tổ chức Chim Ưng Núi lại càng thiếu thốn, một khi trực tiếp đối đầu, nhất định không có lợi thế. Cho nên, bọn em chú trọng vào việc cứu người trước, còn việc tiêu diệt tổ chức Mafia kia, Deman có vũ khí, để cho Deman lo việc đó, mặc dù em rất coi trọng việc hợp tác kinh doanh súng ống đạn dược lần này, nhưng em không thể để cho các anh em trong Tổ chức Chim Ưng Núi hy sinh mạng sống thay kẻ khác được.”
Yamasan Sano lúc này, đưa ra một quyết định không phù hợp với tuổi tác của nó, tất cả quái đản trong tính cách của nó, giờ phút này đã trở thành hàng ngàn mưu lược quản lý, Shim Changmin không khỏi khen ngợi trong lòng, trong tổ chức xã hội đen luôn có truyền thống cha truyền con nối, cho nên người nối nghiệp phải giải quyết được vấn đề miếng cơm manh áo cho mỗi người trong tổ chức, chính điều này đã tạo nên một Kim JaeJoong của năm đó, nay lại tiếp tục khẳng định tài năng của Yamasan Sano.
Changmin mỉm cười, hỏi
“Cậu nói vậy giống như đây là đặc biệt ứng cứu cho JaeJoong hyung?”
Siết chặt cánh tay Kurai, Yamasan Sano vẫn cười
“Em phải đảm bảo mình thắng trong hai chuyện, thắng trong việc giành được bản hợp đồng kinh doanh của Deman, và thắng trong việc khiến anh JaeJoong nợ mình một ân huệ, nhưng em đồng thời cũng phải tránh được việc mất cả hai cái, một là mất cái mạng này, hai là không bị thiệt hại quá nhiều về mặt nhân lực bên mình.”
Changmin nhìn bộ dáng của nó, khóe miệng khẽ kéo lên, không nói gì, nhìn xuống bàn, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc
“Chúng ta dựa vào thời gian Deman nổ súng để hành động, đi sớm, nhiều người ở cùng trên một máy bay đáp xuống Kathmandu như vậy, sẽ khiến những người ở đó có cảnh giác.”
Nhìn Kurai và Yamasan Sano gật đầu, Changmin cảm thấy đáy lòng đã nhẹ bớt phần nào. Nhưng như thế nào vẫn không thể dẹp bỏ được những áp lực đang đè nén trong đầu.
Chuyến đi Nepal lần này, vẫn là có chút phiền phức, tình hình trong Hotel Silver Home, cậu không phải nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, YunHo và JaeJoong có biết hay không chạy trốn lên tầng thượng, mà cho dù bọn họ có nghĩ tới, thì khi bắt đầu cuộc chiến, Gia tộc Julier và Leman khẳng định sẽ giữ họ lại đầu tiên, khả năng chạy trốn thành công khó mà biết được.
Nghĩ tới đây, Changmin hơi cau mày, hai con người này, làm thế nào cứ mỗi lần tới Nepal lại gây ra chuyện rắc rối như vậy, cậu đã không còn là người phụ cận của Ẩn Đường Hội Con Bọ Cạp Vàng, cuộc sống cũng dần dần quen với việc kinh doanh trong sạch, cho nên những chuyện súng gươm giết người hay những ngày chiến tranh khốc liệt, đối với cậu, và cả bọn họ, đúng ra phải cách nhau rất xa. Hiện tại hai người họ gặp nguy hiểm, mà tình hình cụ thể như thế nào lại không nắm rõ được, thật không thể làm Changmin yên lòng.
Tuy nhiên, vẫn có một điều khiến cho Shim Changmin cảm thấy thoải mái. Ít nhất, người đi với Kim JaeJoong là Jung YunHo, ít nhất, Jung YunHo và Kim JaeJoong vẫn còn ở chung một chỗ. Đây chính là lợi thế lớn nhất mà Shim Changmin dám bỏ ra để đặt cược năm đó, cho dù lúc đó là chuyến đi tới Nepal đầy trắc trở, hay bất kể là lần này gặp nguy hiểm ở Kathmandu, chỉ cần hai người họ còn ở cạnh nhau, chỉ cần hai người họ đừng đem chuyện của đối phương ra cân nhắc, thì kể cả là Kim JaeJoong hay Jung YunHo, cả hai đều không có khả năng bị thua tới mức không gượng dậy nổi.
Trong một góc khuất cầu thang, YunHo dùng khuỷu tay đánh gục một tên thuộc hạ, lấy súng trên người hắn ra, dắt vào thắt lưng mình, sau đó nhanh nhẹn tháo cavat của tên vệ sĩ ra, bịt chặt miệng hắn, rút sợi dây thừng mảnh trong túi ra buộc tay chân hắn lại, kéo hắn vào phòng chống cháy, nhét vào một tủ sắt, sau khi dùng vòi nước quấn xung quanh, đảm bảo người này không thể cử động được nữa, anh mới nhẹ nhàng đóng chặt lại cửa tủ.
Hotel Silver Home mặc dù bị Gia tộc Julier mua lại, nhưng từ tầng một đến tầng năm vẫn mở cửa như thường lệ, anh cùng JaeJoong phải mất hai ngày mới có thể tìm hiểu được toàn bộ những cửa tiến nhập vào tòa nhà này để tiến hành đánh giá, YunHo không thể không thừa nhận, Gia tộc Julier cho giám sát tòa nhà này hết sức cẩn thận, ngay đến cả con đường vận chuyển nguyên liệu cung cấp cho nhà ăn cũng đều có chuyên gia đứng cạnh theo dõi. Những người tới Silver Home để giải trí đều không nhìn ra có điểm nào bất thường, nhưng là thân phận lại bị kiểm tra một cách nghiêm ngặt, chuyện này đối với YunHo và JaeJoong mà nói, đây chính là một xiềng xích vô hình.
Đêm khuya, YunHo biết lúc này khắp mọi ngõ ngách trong Silver Home đã đều được bố trí người theo dõi, anh phải men theo cầu thang bộ lên tầng bảy, vòng qua quầy bar rồi trở lại phòng mình, mới không làm cho người khác nghi ngờ. Ngày mai là ngày Deman hành động, YunHo muốn chuẩn bị một vài khẩu súng để phòng vệ, lúc này nhẹ nhàng trở về phòng mình, không chỉ không để người của Gia tộc Julier chú ý, anh còn không muốn đánh thức JaeJoong đang say ngủ.
Mở cửa phòng ra, ngay lập tức bao phủ lấy khứu giác anh là mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nơi bức tường ngay cạnh cửa chính, dưới ánh đèn màu cam mập mờ, anh nhìn thấy JaeJoong đáng lý lúc này đang ngủ say lại dựa vào đó lười biếng nhả từng ngụm khói. Nhìn thấy YunHo đứng trước cửa, JaeJoong quay đầu nhìn vào mắt anh, để lộ một nụ cười nhẹ. YunHo rất ít khi nhìn thấy JaeJoong hút thuốc, sau khi hoạt động của M.J cùng Hội Con Bọ Cạp Vàng đi vào quỹ đạo, trừ khi gặp phải case quan trọng cần thức đêm để lập kế hoạch, YunHo biết cậu rất ít khi tìm đến khói thuốc, vài năm gần đây, những lúc hai người gặp mặt, hay khi đi du lịch mọi nơi trên thế giới, JaeJoong đều hầu như không động vào thuốc lá, có những khi cùng YunHo nói chuyện, JaeJoong cũng hay đùa cợt
“Cưng yêu, hút thuốc lá là phạm pháp đấy …. “
YunHo cởi áo ngoài ra, cắn nhẹ lên cổ cậu, bật cười
“Em biết là so với thuốc lá, mùi vị của em còn hấp dẫn hơn nhiều!”
Giây phút này, nhìn thấy JaeJoong trong bóng đêm lẳng lặng hút thuốc, YunHo cảm thấy rất đẹp, tim cũng trật một nhịp. Bước tới, nhìn cậu, JaeJoong tiếp tục hút một hơi, chậm rãi nhả ra từng vòng khói, nhìn YunHo đứng trước mặt mình, anh so với cậu cao hơn một chút, chắn đi ánh sáng mập mờ phía sau. JaeJoong thấp giọng hỏi anh
“Muốn hút một chút không?”
YunHo chỉ mỉm cười
“Sao lại tỉnh?”
Nghiêng đầu muốn hôn cậu, JaeJoong lại lặng lẽ lùi về phía sau tránh nụ hôn của anh, cậu nhẹ giọng gọi tên người trước mắt
“YunHo.”
Đưa tay lên, chậm rãi xoa lên mắt trái của anh, mặc dù việc cấy ghép mắt giả gần như hoàn hảo, nhưng sau khi phẫu thuật giác mạc vẫn có hiện tượng bài xích, hiện tại mắt trái của YunHo rất kém, làm việc quá lâu với máy tính thỉnh thoảng cũng gây đau đầu, tuy rằng không có gì nguy hiểm, nhưng JaeJoong không ngăn được bản thân có chút đau lòng, bình thường sẽ không có gì lớn, nhưng cuộc đào tẩu ngày mai, nguy hiểm nhất định bủa vây tứ phía, mà bởi vì mắt trái của anh như vậy, cho nên bên trái chính là điểm yếu của Jung YunHo.
Bởi vì hai người đều là đàn ông, cho nên loại lo lắng này, cùng với những ngọt ngào hay dịu dàng, họ ít có khả năng biểu lộ bằng lời nói, chỉ là vừa nãy, ngay từ giây phút Jung YunHo rời khỏi phòng, JaeJoong đã cảm nhận được, cậu biết Jung YunHo đang muốn làm gì, so sánh năng lực của hai người mà nói, nếu đổi vị trí người hành động là Kim JaeJoong, nguy hiểm chắc chắn sẽ lớn hơn, cậu đơn giản hiểu được ý tứ của YunHo, để anh đi, tuy rằng cực kỳ tin tưởng anh, nhưng cũng giống như Jung YunHo ngày hôm qua, khi nghe được tiếng súng vang lên từ phòng bệnh, vẫn là không thể không lo lắng.
Tình yêu là thứ khiến con người ta mạnh mẽ, cũng khiến con người ta trở nên nhạy cảm hơn với tất cả mọi chuyện. Từ lúc YunHo rời khỏi căn phòng này, Kim JaeJoong cảm thấy đầu óc rối bời, cậu mở cây đèn sàn cho ánh sáng mờ mờ, rồi tùy ý châm một điếu thuốc, trong đầu tưởng tượng hiện tại YunHo có thể đang ở tầng thứ bao nhiêu, đang phải đối phó với những tên thuộc hạ nào, trong tay anh có bao nhiều khẩu súng.
Giống như hiện tại, Jung YunHo đã không gây ra bất kỳ sóng gió gì, an toàn quay trở lại, ở bên cạnh cậu, đứng trước mắt cậu, khẽ mỉm cười với cậu, dưới ánh đèn vàng cam tạo ra một cái bóng trải dài mờ nhạt, Kim JaeJoong một lần nữa nhận ra, người đàn ông trước mặt này quan trọng với cậu biết nhường nào, sự quan trọng này, mỗi giây mỗi phút đều khiến cậu cảm nhận được rõ ràng.
YunHo căn bản rất hiểu cậu, mọi biểu hiện, mọi động tác, mọi sự thay đổi trong tâm trạng cậu, anh đều biết. Bắt lấy bàn tay đang xoa nhẹ trên mắt mình, đáp nhẹ cánh môi mình lên đó, YunHo nhẹ nhàng mở miệng
“Mắt trái của tôi cho dù có hoàn toàn không nhìn thấy được, thì những tên thuộc hạ cỡ này vẫn không phải là đối thủ của tôi, yên tâm đi.”
JaeJoong nhoẻn miệng cười, ngữ điệu khôi phục lại thoải mái
“Tôi lo lắng cái gì chứ, tôi chỉ sợ cưng yêu xuống quán bar dưới lầu tìm mỹ nữ Nepal rồi không muốn rời đi thôi.”
JaeJoong dí đầu thuốc lá vào bức tường đằng sau, YunHo nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó kéo bàn tay cậu lên
“Ngủ thôi, tiết kiệm sức lực để ngày mai còn chạy trốn, tên thuộc hạ bị tôi trói có lẽ trong vòng hai mươi tư tiếng nữa sẽ bị người khác phát hiện, hy vọng bên phía Deman ra tay vào lúc trời tối, để chúng ta tránh được một số phiền phức không đáng có.”
JaeJoong bước lên theo kịp bước chân của YunHo, lặng lẽ đứng bên trái của anh.
Shim ChangMin ngồi trên máy bay trực thăng, tiếng gào rú của cánh quạt làm cho cậu cảm thấy áp lực bên tai càng ngày càng tăng, một tên thuộc hạ báo cáo, chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ đến Kathmandu, Changmin yên lặng phân phó
“Tập trung tại Hotel Silver Home, hạ cánh trực tiếp xuống tầng thượng của tòa nhà đó.”
Gắn bộ đàm ngay ngắn bên tai, Changmin mở miệng
“Sano, cậu điều một trực thăng bên cậu theo tôi đi đến tầng thượng tiếp ứng, cậu và Kurai trực tiếp hạ cánh bằng máy bay đó đi, sau khi tiếp đất nhanh chóng chỉ huy cho người của cậu tới tiếp ứng Deman, nhớ kỹ, đừng chiến đấu quá căng, nếu đối phương không đi ra ngoài chiến đấu mà toàn bộ đều lui về Silver Home, JaeJoong hyung và YunHo trốn chạy càng khó.”
Yamasan Sano đứng trên trực thăng, nhìn những đám khói đặc càng ngày càng rõ nét hơn, nó biết Deman đã bắt đầu hành động, để máy đàm trước mặt, thoải mái nói
“Hiểu rồi, phải lôi kéo được kẻ địch ra bên ngoài, chỉ có điều chúng ta không mang theo đạn pháo điểu khiển từ xa CZ61, nếu không có thể ném bom lầu hai của bọn họ, ít nhất cũng giúp được anh JaeJoong trong việc chặn được kẻ địch từ phía sau.”
Nhìn thấy cảnh chiến tranh hoang tàn trước mắt, trán Changmin nhăn lại càng chặt hơn, cậu đang ở trên cao, tầng thượng của Hotel Silver Home đều đang nằm gọn trong tầm mắt, nhưng không cách nào tiếp cận được, Changmin trong lòng có chút lo sợ, nếu quả thật trên tầng cao nhất của tòa nhà này đối phương có chuẩn bị, thì chắc chắn bên cậu gặp rắc rối lớn rồi.
Đêm đen nhanh chóng buông xuống Kathmandu, trong đêm nay, bốn phía lại xảy ra chiến sự. Quân đội của Deman vây quanh tấn công Silver Home, từ khi tiếng súng đầu tiên vang lên, hỏa lực của đối phương đã chống trả lại, khiến cho Deman hiểu được, mặc dù quân hắn đánh bất ngờ, nhưng phía Gia tộc Julier cùng Leman hẳn là vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng ứng chiến với cuộc tấn công này. Dựa theo tình hình hỏa lực của đối phương để đánh giá, trong trận chiến này bắt buộc phải dùng chiến lược khôn khéo, nhưng trong tay đối phương còn có ba con tin hiện nay chưa rõ tung tích, cho nên đêm nay Deman khai chiến, quả thật có nhiều bất lợi, tiềm tàng những yếu tố đáng lo ngại.
Nhưng không thể quan tâm được nhiều như vậy, hắn đã điều hai trực thăng lên tầng thượng tiếp ứng, người bên mình cũng dùng hết để tạo một lỗ hổng trong hỏa lực của đối phương, hy vọng sẽ xây dựng được một chiến tuyến với tuyến người của mình đang ở bên trong tòa nhà, cứu được Rees, còn có JaeJoong và YunHo an toàn ra khỏi đó.
Dùng một con dao nhỏ cứa một đường trên cổ tên vệ sĩ, YunHo mạnh mẽ ném người đó ra, nhìn JaeJoong bắn vào đầu một tên thuộc hạ khác, sau đó hai người nhanh chóng tìm một căn phòng để trú ẩn. Từ lúc Deman ở bên ngoài nổ súng, trong tòa nhà này cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, hai người họ vốn định nhân lúc lộn xộn chạy lên tầng thượng, nhưng có chút kinh ngạc phát hiện, ở tất cả mọi tầng trong tòa nhà, những tên thuộc hạ đều vây lấy hai người, trên người họ còn được trang bị vũ khí, tuy rằng nổ súng không nhắm lấy mạng cả hai, nhưng dám trực diện nổ súng như vậy, hẳn Ruimang đã ra lệnh cho bọn họ, chỉ cần bắt sống, không cần quan tâm hai người họ có bị thương hay không.
Những người xông tới chặn đường YunHo và JaeJoong ngày một nhiều, JaeJoong trong lòng chợt lạnh, xem ra Ruimang đã sớm chuẩn bị chu toàn đối với chuyện này, không nói tới việc Deman muốn cứu Rees trở nên khó khăn, ngay cả việc YunHo và JaeJoong muốn chạy lên tầng trên cũng đã là cả một vấn đề. Hơn nữa, nếu Ruimang cũng nghĩ đến chuyện trên tầng thượng có tiếp ứng, ở nơi nào đó chuẩn bị sẵn mai phục, rắc rối chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.
Lên đạn khẩu súng trong tay, hiện tại cả hai người đã sử dụng hết tất cả súng trên người những tên thuộc hạ đang ngã trên mặt đất, so với bình thường, cho dù cảm giác của đôi bàn tay, hay tầm bắn, đều không cảm thấy hài lòng, “Quả Chuông Tử Thần” của JaeJoong còn bốn viên đạn, YunHo để cậu cất lại, sợ có người đánh bất ngờ còn có thể dùng phòng thân. Hai người vừa phải giải quyết đám thuộc hạ từ xung quanh xông tới, lại vừa phải không ngừng đổi vũ khí khi một tên thuộc hạ ngã xuống, điều này khiến cho cuộc trốn chạy vốn đã rất nguy hiểm lại càng thêm khó khăn.
Hotel Silver Home có tất cả hai mươi hai tầng. Bọn họ không thể đi thang máy, vì phải tránh Ruimang ở trung tâm điều khiển quan sát tình hình, một khi hắn phân phó người tại chốt điện trong tòa nhà này, chỉ cần YunHo cùng JaeJoong tiến vào thang máy, chính là chờ mấy chục khẩu súng hướng vào đầu mình rồi giơ tay chịu trói. Nhưng hai người theo cầu thang bộ di chuyển lên tầng thượng, thể lực tiêu hao là điều chắc chắn, lại trong không gian tương đối nhỏ, họ sẽ phải đối mặt với nhiều viên đạn hơn.
Hiện tại hai người đang đứng tại tầng thứ tám, nghe được tiếng súng nổ trong nháy mắt, bằng tốc độ nhanh nhất đã có thể hạ gục tên canh cửa, sau đó nhanh chóng chạy tới hướng cầu thang, lại kinh ngạc phát hiện, khi tới tầng chín, người của Ruimang đã đứng chờ ngăn cản bọn họ. Tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn, nhưng người của đối phương lại khá nhiều, vũ khí còn không đủ dùng, lần này họ muốn trốn thoát, e rằng không dễ dàng.
Trong tòa nhà này, tuyến người của Deman vẫn có số lượng nhất định, tại tầng chín, có ba người tiến đến tiếp ứng, giúp YunHo cùng JaeJoong giảm bớt áp bức từ hỏa lực, hai người đi dọc theo bên trái và phải của hành lang, nhanh chóng di chuyển đến bên kia của cầu thang, tuy rằng biểu hiện không quá lộ liễu, nhưng YunHo vẫn có thể cảm nhận được, khi đối mặt với quân địch, hay lúc ứng phó với những tên thuộc hạ truy đuổi từ phía sau, JaeJoong đều có thói quen dựa vào phía bên trái của anh, thay anh giải quyết tất cả các cuộc công kích từ phía cánh trái.
Hai người ẩn sau một cột đá cẩm thạch trên tầng chín, YunHo lặng lẽ thăm dò số lượng thuộc hạ ở đằng trước
“Bên trái có năm, bên phải một.”
Nói xong liền di chuyển sang bên trái, liền bị JaeJoong kéo trở lại, ngay trong lúc thân thể YunHo chao đảo, JaeJoong đã hướng súng trong tay về phía cánh trái, YunHo kinh ngạc, không chút chần chừ bám sát ngay sau cậu, nhanh chóng giải quyết sáu tên phía sau, sau đó hai người dừng lại tại góc cầu thang, mở miệng thở dốc, YunHo nhìn JaeJoong lên đạn, ngữ khí có chút nặng nề
“JaeJoong, tôi đã nói, mắt trái của tôi không có vấn đề gì hết.”
JaeJoong cúi đầu đùa nghịch khẩu súng trong tay, hơi thở bất ổn, nhưng giọng điệu lại không có gì thay đổi
“Là tôi thích được ở bên trái của anh.”
YunHo nhíu mày, đây căn bản không phải là lúc để bướng bỉnh, mắt trái của anh đúng là không được tốt, nhưng nếu JaeJoong quá chú ý đến việc bảo vệ cho bên trái của anh an toàn, sẽ hoàn toàn mất tập trung, chiến sự bên ngoài tình hình còn đang giằng xé, bên trong tòa nhà này, cuộc đấu súng truy kích cũng hết sức nguy cấp, dưới tình huống này, bất kể phân tâm vì điều gì cũng có thể khiến JaeJoong bị thương, anh không cho phép bất kỳ nguy hiểm nào có thể chạm vào cậu, đang muốn mở miệng nói tiếp, JaeJoong đột ngột ngẩng đầu, để lộ một nụ cười tuyệt đẹp với YunHo.
Bên ngoài góc cầu thang, có thể có rất nhiều thuộc hạ đang tiến về phía này, toàn bộ tiếng súng, tiếng nổ, thét gào bên tai anh, nhưng lúc này YunHo chỉ nghe được âm thanh JaeJoong hay dùng để nói với anh
“Cưng yêu, bên trái của anh, không phải chỉ có con mắt này.”
Kim JaeJoong đưa tay lên đạn, tư thế cầm súng của cậu vô cùng đẹp mắt
“Còn có trái tim của anh nữa.”
Cho nên, cưng yêu, từ lúc này trở đi, tôi muốn ở bên trái của anh, không chỉ vì nó là điểm yếu của anh, mà còn vì tôi biết đó là nơi gần trái tim anh nhất.
Ruimang Julier đứng tại tầng hai mươi nhìn ra cửa sổ rộng rãi trước mắt, thấy ánh lửa ngút trời đằng xa, lại thấy đoàn xe của Deman, còn có máy bay trực thăng vừa lướt qua trên đầu mình, hướng về tấn công Silver Home, hắn khẽ mỉm cười. Mặc dù không nghĩ tới việc Deman có thể thiếu kiên nhẫn, nôn nóng hành động sớm như vậy, nhưng tất cả mọi chuyện đang diễn ra, đối với Ruimang mà nói, đều là chuyện tốt. Cho tới nay, để giành được Gia tộc Benchelle, giành được Kathmandu, bắt ép Nepal phải mở cửa cho thị trường kinh doanh vũ khí ở Châu Á, hắn vẫn như hổ rình mồi, thứ duy nhất khiến hắn kiêng kỵ chính là, hỏa lực trong tay Deman rốt cuộc có bao nhiêu hắn chưa nắm rõ, hiện tại, đối phương đã đem toàn bộ lượng súng ống đạn dược của mình ra để châm ngòi chiến tranh, tuy rằng giải quyết cuộc chiến này có hơi phiền phức, nhưng ít nhất, thực lực của đối phương, ngày hôm nay hắn đã nắm rõ hơn nhiều.
Gia tộc Julier có thể yên tại vị trí thứ hai trong giới Mafia Italy như ngày hôm nay, cho dù là trang thiết bị vũ khí tối tân hay năng lực của đám thuộc hạ đều phải mạnh hơn nhiều lần những tổ chức xã hội đen khác, chỉ có điều Ruimang Julier là con ngoài giá thú, ba năm trước mới được người trong gia tộc thừa nhận, hắn cần lập nhiều công trạng mới có cơ hội được ghi tên trong gia phả dòng tộc, cho nên hắn mới nhắm tới thị trường Châu Á.
Hắn tỉ mỉ trù tính bao lâu nay, thậm chí không tiếc tiền tìm đến con người yếu đuối vô dụng Leman Benchelle để hợp tác, cho nên hắn sẽ không cho phép mình thất bại trở về.
Nghiêng đầu, phân phó cho tên thuộc hạ bên cạnh
“Đặt những khẩu đạn pháo tốt nhất lên tầng thượng, còn nữa, tôi muốn hai chiếc trực thăng của Deman Benchelle phải bị bắn rơi.”
Trên tầng cao nhất hắn đã sớm có chuẩn bị, không đơn giản chỉ để Uknow và JaeJoong không thể tiếp cận với bên ngoài, mà hắn còn biết, một khi cuộc chiến bắt đầu, tầng thượng là nơi tốt nhất để đỗ máy bay, cho nên đã sớm chuẩn bị vũ khí, chỉ chờ trực thăng của Deman đến, đây là phương tiện chạy trốn tốt nhất, cho nên hắn phải tiêu diệt bằng được.
Trực thăng càng lúc càng tới gần tầng thượng của Silver Home, hai chiếc máy bay của Deman lượn xung quanh vùng phụ cận, đối với trực thăng của Changmin ít nhiều vẫn có ảnh hưởng, đang muốn liên lạc với Yamasan Sano dưới mặt đất, để nó thông báo với Deman điều động hai chiếc máy bay đến chỗ khác, ngay lúc đó một tiếng nổ lớn vang lên, những mảnh vỡ bắn ra theo tiếng nổ kinh hoàng, khiến cho trực thăng của Hội Con Bọ Cạp Vàng bị tác động mạnh, Changmin chao đảo bám vào thành phi cơ để giữ thăng bằng, thuộc hạ nhanh chóng báo cáo tình hình
“Anh Changmin, một phi cơ của Gia tộc Benchelle bị pháo đài trên tầng thượng tập kích, bị bắn rơi rồi.”
“Kính viễn vọng!”
Nhận kính viễn vọng từ trong tay thuộc hạ, qua cột khói mù mịt Changmin nhìn về phía tầng thượng, trong lòng sửng sốt, một loạt ít nhất có năm khẩu pháo đặt có quy củ trên sân thượng, hướng nòng về các phía khác nhau, trước kia Hội Con Bọ Cạp Vàng kinh doanh trong lĩnh vực vũ khí quân đội, những trang thiết bị như vậy, cũng chỉ trong những vụ giao dịch với quân đội lớn mới vận chuyển một ít. Changmin cũng nghĩ tới hỏa lực của Gia tộc Julier nhất định rất mạnh, nhưng khi tận mắt chứng kiến những trang thiết bị hiện đại như vậy, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
“Sano!”
Changmin hét vào trong bộ đàm
“Thông báo với Deman, bảo hắn ta rút toàn bộ trực thăng về, việc hạ cánh trên tầng thượng của Silver Home quá nguy hiểm!”
Yamasan Sano ở phía bên kia không trả lời, Changmin muốn rút trực thăng về, trước khi hạ cánh, tình hình chiến sự hiện tại đúng là rất hiếm có, hai bên hỏa lực tương đương nhau, nhưng nếu cả hai cứ giữ nguyên tình thế giằng co như thế này, đối với bên họ là rất bất lợi, bởi vì thời gian quá dài, cho dù hỏa lực của họ có thực sự theo được cuộc chiến trong khoảng thời gian lâu như vậy, thì YunHo và JaeJoong cũng không thể chờ được, tầng thượng không thể tiếp ứng, đồng nghĩa với việc không gian hoạt động của hai người lại càng gò bó eo hẹp, tiêu tốn nhiều hơn sức lực của họ, một khi hai người đó bị bắt, cậu cùng Yamasan Sano bên ngoài bắt buộc phải dừng hỏa lực lại, đến lúc đó hỏa lực của Gia tộc Julier thừa sức làm cạn kiệt hỏa lực phía bên Deman.
Trực thăng hạ cánh, Changmin từ màn khói mịt mù bước ra, nhìn thấy Deman đang chạy về phía cậu
“Hỏa lực của đối phương tuy rằng không có sức công phá bằng được chúng ta, nhưng vì chúng lấy Silver Home làm cứ điểm, tuyến hỏa lại được tổ chức rất tốt, có vẻ việc phá vòng vây dần trở nên khó khăn, tôi sẽ mở một con đường để thâm nhập vào từ hướng tây nam, đưa một vài người vào trong đó trước.”
Nghe được Deman nói vào bộ đàm, Changmin không chút do dự, cậu không biết nói tiếng Nepal, nên không thể khống chế được thao tác nhanh nhạy trên tay Deman, đành bật bộ đàm, nâng lên đặt cạnh miệng Deman
“Nói với họ gặp quân địch trong tòa nhà đó nhất định phải giết chết, tuyệt đối không được để bọn chúng chạy lên tầng trên, nếu không, JaeJoong hyung và YunHo hyung sẽ cùng một lúc bị tấn công bởi gọng kìm trên dưới.”
Deman gật đầu, thuật lại những lời của Changmin vào máy liên lạc, sau đó quay lại nói với cậu
“Có ba người bên tôi lúc nãy đã vào tầng chín tiếp ứng cho họ, hai người họ đã chạy đến tầng thứ chín, tuy nhiên máy bay trực thăng không thể tiếp cận tầng thượng, cho nên không thể ứng cứu.”
“Rees đâu?”
“Người của tôi đã bảo vệ em ấy rút lui bằng cửa phía tây rồi, tôi đã sắp xếp hỏa lực tại đó để tiếp ứng cho Rees và những người đó.”
Changmin nhìn cục diện trước mắt, suy nghĩ một giây, sau đó gắn máy liên lạc vào bên tai, nói
“Sano, điều động hai trực thăng của cậu ở phía sau Silver Home lên đi! Tầng thượng đã trở thành pháo đài nên không thể tiếp cận, cho phi cơ bay một vòng quanh mười một tầng phía dưới, lựa thời điểm hợp lý phá tường cứu JaeJoong hyung và YunHo hyung ra!”
——-
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
80 chương
16 chương
7 chương
18 chương
12 chương